Đại khái Trì Đông Chí có thể tưởng tượng được Vệ Biên Cương vì sao kêu cô trở về, kết quả, quả nhiên đúng như cô nghĩ, xem mắt.

Lần này cô thật sự không có từ chối, cầm một xấp ảnh chăm chú xem, cẩn thận sàng lọc. Tiết Bình hết sức kinh ngạc, vốn không tin trong khoảng thời gian ngăn nó liền quên Lương Hạ Mạt. Nhưng mà Trì Đông Chí chỉ im lặng, cái gì cũng không nói, so với lần trước trạng thái tinh thần không chỉ tốt hơn một chút.

Cho dù không thể nào quên thì giải quyết được gì? Chấm dứt đoạn tình cảm này, mang nó chôn đi là được rồi. Thương tổn, buông tay, nghĩ thông suốt … Thì thật sự giải thoát rồi.

Cuối cùng lựa chọn một người, ngoại trừ nghề nghiệp không phải là quân nhân, phương diện khác cũng coi như là vừa ý. Không muốn lựa chọn quân nhân vì có vết xe đổ, nhưng trên thực tế Vệ Biên Cương cũng không cho cô lựa chọn đường sống, toàn bộ những người ông lựa chọn tất cả đều là theo yêu cầu của ông, vốn không có ngoại trừ quân nhân hay là nghề nghiệp không phải quân nhân.

Vệ Biên Cương thấy vậy, vui mừng vỗ đùi, nói thẳng về sau thật sự thành người một nhà, mang Trì Đông Chí giao vào tay người đàn ông này, là yên tâm nhất.

Tiết Bình cực kỳ mất hứng, buổi tối kéo Trì Đông Chí vào trong phòng ngủ, đi thẳng vào vấn đề chính là dạy bảo một trận, nói người nọ không được, người kia đã mất vợ, lại còn có đứa bé.

Trì Đông Chí nói lời thật lòng anh ta không có đứa bé còn muốn chọn cũng không tới lượt anh ta.

“Cái người Khuông Vĩ này, là cháu ngoại bên nhà chú Vệ, bọn con chưa từng gặp mặt, mẹ nói cho con biết, người nọ rất khó nắm bắt, vẻ mặt âm u, ngay cả ở binh chủng nào mẹ cũng không biết, hồ sơ cấp bậc phải bí mật, chú Vệ của con miệng kín như bưng, đào cũng không đào ra, người như thế về sau trăm phần trăm chẳng quan tâm gia đình.”

Trì Đông Chí trái lại không nghĩ tới còn có một tầng quan hệ như vậy, trong lòng thật có chút muốn rút lui có trật tự, nhưng mà nhớ lại tình hình cơ bản những người trong xấp ảnh kia, có chưa lập gia đình, có từng ly hôn, chỉ có một người có đứa bé.

“Đông Tử à, con điều trị tĩnh dưỡng tốt, chưa hẳn thật không thể sinh con.”

“Nhưng cũng không hẳn có thể sinh, mẹ, con không nên hại người.”

Tiết Bình nhìn cô mấy lần, mới do dự mở miệng hỏi, “Con thực sự quên được Lương Hạ Mạt? Mẹ không tin.”

“Bởi vì có mẹ, có mẹ chồng, con không thể cả đời không qua lại với anh ấy, nghĩ lại thật ra cũng không cần thiết, không cố ý gần gũi, càng không cố ý xa lánh. Quên.… Không quên, có gì khác nhau? Con đã chấm dứt tất cả với anh ấy, con muốn sống, không phải muốn dùng một đoạn tình cảm tới chữa trị một đoạn tình cảm khác, con muốn chính xác là bắt đầu một cuộc sống mới.”

Đây thật sự là tâm đã chết, ngay cả Tiết Bình nghe xong cũng khó chịu, có thể tưởng tượng Lương Hạ Mạt làm gì xúc phạm tới nó hạ quyết tâm này, miệng vết thương không khép lại được, mà muốn chôn sâu vết sẹo ở ngực nhất định phải cùng chôn người liên quan là Lương Hạ Mạt.

Buổi tối ngủ lại đại viện quân khu, ngày hôm sau Vệ Biên Cương liền gọi người tới đây. Hai bên tuổi tác cũng không còn nhỏ, lại đều đã từng lỡ một cuộc hôn nhân, gặp mặt thế này mục đích cuối cùng là kết hôn, ngược lại cũng không có nhiều lúng túng. Người đàn ông gọi là Khuông Vĩ, ít nói, ít cười, ngược lại dáng vẻ con người không tồi, về sau nhẹ nhàng nói cho cô, cụ thể anh nhậm chức nơi nào tạm thời vẫn không thể nói, sau này thích hợp tự nhiên sẽ nói cho biết. Đều là lăn lộn trong vòng hỗn độn này, Trì Đông Chí thật không có lý do mất hứng, ai cũng không thể vô duyên vô cớ liền tin tưởng ai cả.

“Tôi sẽ hết sức cố gắng bớt ra chút thời gian.” Khuông Vĩ đã nói như vậy.

“Được.” Trì Đông Chí biết, nếu muốn hiểu rõ cần bồi dưỡng. Suy nghĩ một chút, “Nếu có thể, có cơ hội để con trai anh đi theo gặp tôi, nếu…” Không nói tiếp thêm gì nữa, nhưng sẽ hiểu rõ, nếu đứa bé của anh ta không chấp nhận được cô, vậy không bằng đến đây nên dừng lại, không cần thiết phải lãng phí thời gian.

Người nọ đột nhiên nở nụ cười, cười sự dè dặt cẩn thận của cô, cò kè mặc cả.

“Được.”

Chuyện liền quyết định như vậy, nghe qua như là hai người không quen biết kết hợp làm phường buôn bán, nhưng đều rất có thành ý, giai đoạn trước mắt như vậy, có thành ý cũng đã đủ vừa lòng, cũng chưa thể nói chuyện tình cảm bâng khuâng.

Thỉnh thoảng Khuông Vĩ sẽ gọi điện thoại tới, bắt đầu vài câu, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, Trì Đông Chí coi như có thể chấp nhận, ngược lại nếu anh không hề để ý quan tâm an ủi cô, khẳng định cả người cô không được tự nhiên.

Khi Chu Nhiễm lại đến nhà, thỉnh thoảng Trì Đông Chí sẽ không dấu vết từ chối, nói lời nhẹ nhàng, tất nhiên bây giờ trên danh nghĩa cô có đối tượng kết giao, cho nên mặc dù với Chu Nhiễm chỉ là quan hệ thầy trò thuần khiết, nhưng như thế nào cũng coi như là một nam một nữ. Dạo trước bọn họ thường xuyên tiếp xúc, khi đó độc thân còn dễ nói, có đối tượng kết giao, nhất định phải kéo dài khoảng cách với người bạn bên cạnh mình là đàn ông, đây là sự tôn trọng tối thiểu.

Cô làm không dấu vết như vậy, nhưng Chu Nhiễm vẫn cảm giác được, gần đây ở đơn vị đối với cô luôn cẩn thận từng tý. Anh ta khẳng định gần đây Trì Đông Chí có chuyện xảy ra, nghĩ tới đây, lại vô cùng may mắn là chưa bới ra tâm tư của bản thân với cô, nếu thổ lộ, có lẽ lúc này cô sẽ đường đường chính chính đuổi anh ta đi, mà chẳng phải giống như bây giờ nhẹ không được mà nặng cũng chẳng xong.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương