Cho dù tình cảm không ra sao cả, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, không còn ai nhắc tới Tô Nhượng với cô nữa, dường như tất cả đều theo trận rối rắm này biến mất, trong lòng cô anh thuộc về một góc đã bị khóa lại, nặng nề đè nén tiến vào chỗ sâu nhất, vứt không được mà nhận thì không thể.

Lương Hạ Mạt hiển nhiên là thợ săn nhiều kinh nghiệm, bắn trúng con mồi rồi chó nó biết tao sẽ thả mày, sau đó sẽ lẳng lặng đứng bên cạnh cái bẫy nhìn nó vùng vẫy, sống chết tuyệt đối không thoải mái cho nó một đao.

Trì Đông Chí ghét mỗi ngày làm con mồi, hàng ngày một mình đối mặt với hai bà mẹ thật sự rất khó khăn, đơn giản là cứ nhắc đi nhắc lại ý kiến rời khỏi đội cảnh sát hình sự, hi vọng có thể đi tới cơ sở ở nông thôn để làm việc một khoảng thời gian ngắn. Lý Trường Hà khuyên cô nên suy nghĩ cẩn thận, đây không giống như đi mua vàng, đối với cô mà nói, không có bất kỳ ích lợi gì.

Trì Đông Chí cũng có chút do dự, dứt khoát mua một vé xe lửa, tự cho mình nghỉ phép, xung phong đi trước thể nghiệm đời sống nhân dân ở đó.

Lúc cô nằm trên giường của chuyến tàu đêm nhận được tin nhắn của Lương Hạ Mạt: Tuần sau anh về. Không nói một chữ tới chuyện khác, không giống phong cách của anh. Cô nhớ tới mấy ngày năm đó bức hôn anh, mới đầu rất quyết liệt, sau đó bởi vì Tô Nhượng xuất hiện khiến cho bản thân cô tâm như tro tàn, mang theo tâm tình quyết đánh tới cùng hạ thông điệp sau cuối: Lần này không kết hôn, thì vĩnh viễn sẽ không kết hôn. Sau đó lại tiến vào thời kỳ tuyệt đối im lặng, ai cũng không chủ động tìm ai, giống như người nào mở miệng trước người đó sẽ thua. Về sau mặc kệ nguyên nhân gì, rốt cuộc anh thỏa hiệp với cô.

Trì Đông Chí quay đầu nhìn ngọn đèn dầu xẹt qua nhanh ngoài cửa sổ, nhiều điểm lấm tấm tụ lại với nhau, khóe miệng anh luôn cong cong. Lần này cũng giống vậy, cuối cùng anh vẫn không chịu được im lặng dày vò, cúi đầu thỏa hiệp với cô.

Ngày từ nông thôn trở về, Lương Hạ Mạt đứng ở trạm xe đón cô, nhìn cô đi từ cửa ra nhìn xung quanh bốn phía, toàn thân mặc đồng phục cảnh sát, cả người bụi bẩn. Lương Hạ Mạt nghĩ, anh ít khi nhìn thấy Trì Đông Chí mặc thường phục, hai người bọn họ về quần áo rất tiết kiệm, ngày trước thỉnh thoảng cũng kêu cô đi mua quần áo có chút nữ tính, Trì Đông Chí luôn nói những thứ này sẽ không tốt, về sau anh đoán được, có thể là vì lúc nghèo khổ, cô đã từng rất giản dị.

Mãi đến khi Trì Đông Chí tới gõ cửa kính xe, Lương Hạ Mạt mới dứt khỏi suy nghĩ phục hồi tinh thần, vội vàng mở cửa đón cô lên xe, “Sao không đặt xe?”

“Trên xe lửa không mua được.” Dường như Trì Đông Chí rất mệt mỏi, lên xe liền nghiêng người tựa vào ghế nhắm mắt lại, “Cuối cùng anh cũng rãnh rồi.”

Lương Hạ Mạt hơi mím môi, “Sợ em hận anh tới tận xương tủy, sau này ngay cả làm người thân cũng không được.”

.

“Lạnh lùng với anh là được rồi.” Trì Đông Chí lấy tấm chi phiếu trong túi ra đưa cho anh, “Thẻ tiền lương trả cho anh.”

Lương Hạ Mạt một chân giẫm phanh, kinh ngạc quay đầu nhìn cô, “Anh cầm nó làm gì.”

“Rất nhanh sẽ lấy giấy ly hôn, đồ của anh đương nhiên phải trả lại cho anh, trong nhà có chút ít gửi ngân hàng, đều đã đưa mẹ giữ, về phần nhà cửa, vốn là mua trước khi cưới, tôi sẽ nhanh chóng xin chuyển vào ký túc xá trong đội.”

Lương Hạ Mạt hung hăng nhấn còi ô tô, “Thẻ lương cho em, gửi ngân hàng mẹ anh cũng không thiếu, nhà cửa cũng cho em, mẹ nó thành thật ở trong đó cho anh, nếu để cho anh phát hiện em lén lút chuyển đi, đánh gãy chân em luôn.”

“Lương Hạ Mạt anh nói có lý chút được không, rõ ràng đồ của anh cho tôi đều không muốn lấy.”

Lương Hạ Mạt tát mình một bạt tai, “Mẹ nó, tự làm tự chịu. Bản thân anh vui lòng chuyển ra khỏi nhà, nếu em không đồng ý anh sẽ không li hôn.”

Tính tình ngang ngược của Trì Đông Chí cũng nổi lên, trừng mắt trong ánh mắt mang cô toát ra hai đốm lửa nhỏ, chụp hai tay đang ở trên mặt anh, “Này này, được, anh đánh nhiều cái đi, anh xem tôi cũng không đau lòng, đánh một chút không đau không ngứa cũng không đã ghiền đâu.”

Lương Hạ Mạt cắn môi, rốt cuộc bị cô đánh bại, xoay người tới gần người cô, “Đông Tử, bảo bối, thật sự là có chuyện như vậy, cho dù ly hôn cũng không đến mức này, cả ngày anh không ở nhà cần nhà để làm gì chứ, một phụ nữ như em ở chỗ khác không tiện, em nghe lời đi, đừng có bướng bỉnh nữa.”

Trì Đông Chí nhíu mày, “Thẻ lương anh không cần, gởi ngân hàng cũng không cần, nhà cửa cũng không cần, vậy anh muốn gì?”

“Anh muốn em.” Lương Hạ Mạt bĩu môi nhỏ giọng kêu, thấy Trì Đông Chí lườm anh, vội vàng nở nụ cười xấu hổ, “Đùa em thôi, em nói mấy này anh muốn để làm gì chứ? Có ích sao? Vốn là của em mà.”

Người đàn ông này, cho tới bây giờ đối với mấy thứ đó đều không để ý, ngược lại nóng lòng giao cho cô, lo lắng vấn đề kinh tế của cô, lo lắng chỗ ổn định cuộc sống của cô, còn bản thân một chút cũng không nghĩ tới. Trì Đông Chí bỗng nhiên rất lo lắng, trong cuộc sống Lương Hạ Mạt rất đơn thuần, nếu tương lai không có cô bên cạnh thu xếp, anh sẽ sống thế nào?

Trong lúc suy nghĩ lung tung, Lương Hạ Mạt lại nổ máy, mục tiêu về nhà, ngày nghỉ nên không li hôn được.

Buổi tối Lương Hạ Mạt chủ động làm vài món ăn ngon, hai người im lặng ăn, đều không nói gì. Sau đó Lương Hạ Mạt hỏi cô trở về quân đội được chưa? Trì Đông Chí lười biếng vẫy tay kêu đi.

Lương Hạ Mạt liền khó hiểu, “Em không sợ anh trốn đi không lòi mặt ra à? Vậy có thể không ly hôn được đó.”

Giọng Trì Đông Chí buồn buồn từ trong chăn truyền ra, “Tô Nhượng cũng đã đi, anh sẽ không kéo dài nữa, kéo dài sợ tôi hận anh.”

Lương Hạ Mạt không được tự nhiên khụ một tiếng, “Anh mà sợ tên nhóc kia? Bắt đầu đùa gì thế?”

Rốt cuộc Lương Hạ Mạt cũng không đi, vốn cũng không tính đi thật, cô cho anh lối thoát, đương nhiên anh bước xuống. Buổi tối ngủ trên ghế sofa trong phòng khách, tưởng tượng không có cơ thể mềm mại của cô, nhéo trái tim đau rát. Ban đêm cuối cùng không nhịn được, lặng lẽ tay chân chuẩn bị đi phòng ngủ dính chặt một đêm, đi tới trước cửa lại nghe bên trong truyền đến mấy tiếng rên nhìn đau khe khẽ.

Lần này Lương Hạ Mạt quang minh chính đại đẩy cửa vaoif, “Làm sao vậy?” Sờ trán cô, một tay mồ hôi lạnh, “Dì cả tới rồi hả?”

Trì Đông Chí vô lực gật đầu.

Lương Hạ Mạt quen việc đi nhà vệ sinh lấy ra băng vệ sinh, đỡ cô vào nhà vệ sinh thay, lại nhanh chóng nấu nước đường đỏ, giày vò mộ trận đã qua nửa đêm.

Có thể là do lạnh, Trì Đông Chí cuộn mình trong chăn thành một đoàn, anh thấy vậy, ôm ấp cô vào trong ngực giống như ngày thường, bàn tay tự nhiên che trên bụng cô.

“Ngủ đi, anh xoa cho em.”

Trì Đông Chí nhìn anh một lát, không giãy dụa. Thể chất cô rất lạnh, lúc mười mấy tuổi mỗi khi có đều giống như chết qua một lần. Sau khi kết hôn dần dần khá hơn một chút, nhưng tới đêm là đau không nhìn được. Từ mười mấy tuổi Lương Hạ Mạt liền bắt đầu có thói quen mấy ngày này trong tháng giúp cô xoa bụng, cả đêm không nỡ ngủ, cuối cùng rất có trình độ giảm bớt đau đớn của cô.

Thân thể anh khỏe mạnh, sức chịu lạnh rất mạnh, toàn thân đều tỏa ra luồng khí nóng hầm hập, kinh nghiệm tích góp nhiều năm, biết chỗ nào nên nặng nơi chỗ nào nên nhẹ. Trì Đông Chí thoải mái dễ chịu tùm từ thế thích hợp nhất, chỉ có ngủ trong lòng anh mới có thể hưởng thụ cái cảm giác an toàn yên ổn.

Buổi sáng khi tỉnh lại nhìn anh chăm chú, hai người gắt gao quấn cùng một chỗ, chân và tay đặt vào nhau, thứ gì đó dưới thân của Lương Hạ Mạt chỉa vào cô, ánh mắt bồng bềnh không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trì Đông Chí do dự một chút muốn rời đi, đương nhiên cô hiểu Lương Hạ Mạt sẽ không súc sinh đến nỗi ‘đẫm máu’ mà vẫn hăng hái chiến đấu, nhưng nếu như không phải là ngày đặc biệt như thế này, không biết có thể nhẫn tâm từ chối anh không? Ngẫm nghĩ thì bình thường trở lại, đây không phải là chưa ly hôn sao?

Quá trình li hôn thuận lợi đến ngạc nhiên, nhân viên làm việc xét duyệt hết tình huống căn bản, rất đâm chọc vào tính xây dựng. Mãi đến khi hai người ra khỏi cửa Cục dân chính Lương Hạ Mạt vẫn còn buồn bực, sao mà ngay cả tính chất hòa giải theo thông lệ cũng đã bỏ bớt rồi hả?

Anh và cô hốt hoảng, có phần có cảm giác ác mộng, giống như là linh hồn du ngoạn trên thi thể chính mình, sau đó Lương Hạ Mạt cảm thấy mũi mình chua xót đến lợi hại, quay đầu nhìn lại cô, phát hiện cô còn thảm hơn mình, một trận gió lạnh thổi qua, Trì Đông Chí dừng bước dụi mắt.

“Làm sao vậy?”

“Bị cát bay vào mắt rồi.”

Lương Hạ Mạt kéo tay cô ra vừa nhìn, thật đúng là không gạt người, chỉ có một bên mắt đỏ đến lợi hại, nhưng mà một mắt kia vì sao cũng lóng lánh? Cúi đầu xuống một chút dùng đầu lưỡi liếm mắt cô, giống như đã từng làm rất nhiều lần quen thuộc như vậy. Sau khi làm xong, anh cúi đầu, Trì Đông Chí nhìn anh một lúc, hỏi, “Làm sao vậy?”

“Mắt anh cũng không thấy gì rồi.”

Trì Đông Chí kiễng chân ôm đầu anh, hạ xuống một nụ hôn lên đôi mắt kia, đầu lưỡi nếm được chính là vị mặn mặn.

“Để cho anh cõng em một lần đi.”

Trì Đông Chí không do dự, leo len lưng anh, “Nặng không?”

.

Vốn tưởng rằng anh vẫn còn trêu ghẹo cô như trước kia, nói cô còn không nặng bằng con gà con. Ai ngờ anh im lặng một lúc lâu, “Nặng, cả thế giới đều đặt lên đó em nói có nặng không.”

Chung đụng tình cảnh ấm áp, trong lòng Trì Đông Chí chua chát, thì ra tình yêu cũng sẽ ‘hồi quang phản chiếu’ (kiểu như thở mạnh trước khi tắt thở). Quay đầu nghĩ lại, thật ra cần gì phải thế, ai cũng phải chịu trách nhiệm, cư xử trong tình yêu, anh thẳng thắn hời hợt, cô khăng khăng cố chấp, cho nên mới phải đi tới ngày hôm nay.

“Đông Tử, em còn nhớ khi kết hôn anh tặng em chiếc bình nổi không?”

“Ném trong bồn rửa mặt của em sao?”

Lương Hạ Mạt cười cười, “Đúng, lúc ấy không cho em mở ra, chỉ khi nào anh cho phép mới có thể.”

“Bên trong anh viết gì thế?”

“Bảo quản nó cho tốt, không được xem.”

“Được.”

Cuối cùng khi thả cô ra, hai người đều có chút luống cuống, cúi đầu nhìn mặt đất, Trì Đông Chí phá bỏ ngột ngạt, “Cùng nhau ăn bữa cơm chia tay sao?”

“Không ăn, không cơm nước gì cả.”

Trì Đông Chí nhìn anh, Lương Hạ Mạt liền nở nụ cười, gõ gõ đầu cô, “Mẹ anh nuôi không em à, về sau em tính không quay về thăm bà hả? Tan cái gì mà tan.”

“Không phải ý đó.”

“Anh biết.”

Trì Đông Chí cũng không nói them gì nữa, muốn rời đi, Lương Hạ Mạt phía sau gọi cô.

“Đông Tử, mặc kệ em tin hay không, anh thật sự yêu em.”

Trong lòng Trì Đông Chí ầm ầm vỡ tan thành từng mảnh, “Vì sao lại nói ra?”

“Nếu yêu em mà không cho em biết, vậy thì thích hay không thích có gì khác nhau đâu chứ.”

Trì Đông Chí vội vàng quay đầu, đôi mắt mơ hồ thành một mảnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương