Trì Đông Chí bớt chút thời gian trở về nhà mẹ chồng, cũng là nơi mà cô và Lương Hạ Mạt sinh ra và lớn lên.

Cô và Lương Hạ Mạt cùng sinh ra ở đại viện, người nhà của hai nhà rất thân thiết nên liền biến thành một nhà, cho nên một đứa sinh ra khi mùa hạ gần kết thúc, nên gọi là Hạ Mạt, một đứa sinh ra thì bắt đầu mùa đông, nên gọi là Đông Chí.

Bây giờ nghĩ lại, đó cũng là một đoạn nghiệt duyên không rõ ràng, từ nhỏ Trì Đông Chí đã nguyện ý ở cạnh Lương Hạ Mạt người chỉ lớn hơn cô có nửa tuổi, ngay cả người đẹp trai dịu dàng nhất như Tô Nhượng cũng phải đứng sang một bên. Còn Lương Hạ Mạt mỗi ngày chỉ tìm mọi cách để bỏ lại cái đuôi nhỏ này, cảnh tượng một truy một đuổi này, khiến cho mọi người trong đại viện sôi nổi nói rằng con gái nhà họ Trì là vợ nhỏ của con trai nhà họ Lương. Mỗi lần Tô Nhượng nghe được, đều sẽ nhảy ra bênh vực kẻ yếu, nhưng Trì Đông Chí không thèm để ý đến bạn bè liền ưỡn ngực, nói tôi chính là vợ nhỏ của Hạ Mạt.

Mãi đến năm mười tuổi, cha của hai người cùng thi hành nhiệm, hy sinh vì bom nổ, Lương Hạ Mạt mới lặng lẽ cho phép cô đi theo sau mình, còn Trì Đông Chí lại càng bám chặt hơn.

****

Bà Vương Thục Hiền là một người phụ nữ nội trợ điển hình, sau khi chồng qua đời, lãnh đạo cấp trên sắp xếp cho bà đến làm việc ở căn tin của đồn công an, cứ làm như vậy cũng được mười năm, không có tái giá.

Không giống như mẹ cô Tiết Bình, cho đến bây giờ cũng là một người không an phận, hồi nhỏ cả ngày đều bỏ cô ở nhà Lương Hạ Mạt, ba cô qua đời chưa đến hai năm, người nhà liền hùng hùng hổ hổ gả đi, lại gả cho một người có máu mặt.

Tiết Bình cũng không quên rằng mình còn một đứa con gái, khi tái giá cũng muốn dẫn theo cô đi, lại bất đắc dĩ khi Trì Đông Chí cứ bám chặt lấy Lương Hạ Mạt sống chết không buông tay, Vương Thục Hiền lại rất thích cô, liền thương lượng với bà nói rằng muốn nuôi dưỡng Trì Đông Chí, như vậy sẽ thuận tiện cho cả hai mẹ con, hàng tháng Tiết Bình gửi tiền sinh hoạt là được.

Tiết Bình thì hùng hùng hổ hổ, còn Vương Thục Hiền thì dịu dàng như nước, hai tính cách hoàn toàn đối lập vậy mà có thể ở cùng nhau, Tiết Bình không tin ai ngoài Vương Thục Hiền. Cứ như vậy, Trì Đông Chí công khai vào cửa nhà họ Lương.

“Người chết không thể sống lại, người còn sống phải hướng về phía trước, tính cách của mẹ con và bác không giống nhau, tái giá không có nghĩa là trong lòng mẹ con đã quên ba con, con đừng khiến mẹ con khó xử.” Vương Thục Hiền luôn dạy dỗ cô như vậy.

Cho đến tận bây giờ Trì Đông Chí cũng không cãi lại Vương Thục Hiền, cho nên đến lúc này cũng không dám hé răng, cúi đầu không biết làm gì. Vương Thục Hiền hiểu rõ cô, cái này gọi là im lặng phản kháng.

****

Trì Đông Chí nắm rõ thời gian bà tan ca, tiện đường về mua ít củ cải và xương sườn, Vương Thục Hiền không thích thứ khác, chỉ cần có củ cải hầm với sườn, mỗi lần có thời gian về nhà cô đều không quên mang theo một ít.

Trong tiểu khu vẫn có một đám người ngồi bên cạnh bồn hoa, đều là các cụ già hàng xóm, Trì Đông Chí đứng lại chào mọi người một tiếng rồi mới đi về hướng nhà chồng. Vừa đi chưa được hai bước, liền nghe thấy có người thì thầm to nhỏ, “Sao nhà họ Lương có con dâu kết hôn nhiều năm như vậy mà chưa thấy mang thai nhỉ?”

“Có phải là không thể sinh chứ?”

“Đâu, không phải là kết hôn xong nửa năm sau đã có thai rồi sao, sau này không cẩn thận sinh non rồi.”

“Thật sự sao, thế này thì hỏng rồi, hay là cơ thể bị thương không thể sinh con được nữa…..”

Trì Đông Chí lặng lẽ nắm chặt tay, trong ngực đột nhiên nhói đau, thở không ra hơi.

Nhà họ Trì không còn ai, bây giờ mọi người cũng ít khi nhắc đến, nhưng mẹ chồng luôn ở đây, không tránh khỏi việc mọi tin đồn đều hướng về nhà họ Lương.

Đến cửa nhà, Trì Đông Chí lấy chìa khóa mở cửa, không kịp đổi giày, Vương Thục Hiền đã ra đón.

“Mẹ, mẹ tan ca rồi à.”

“Con thật là, hôm nay Chủ nhật mẹ được nghỉ, sao con lại về trễ như vậy, mẹ con cũng vừa đi cách đây không lâu.”

Trì Đông Chí cũng lười trả lời, ngã vào trong sofa, nghĩ nghĩ lại hỏi một câu, “Bà ấy đến đây làm gì vậy?”

Lúc này Vương Thục Hiền mang dưa hấu đến, ngồi vào phía đối diện cô, “Còn chuyện gì nữa, đưa vài thứ, hai người gặp mặt cũng chỉ có ầm ĩ, bà ấy cũng chỉ đến đây nơi này của mẹ để giải sầu thôi.”

Trì Đông Chí lại không lên tiếng, nhắm mắt ra vẻ im lặng.

Vương Thục Hiền thấy thế chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, cầm lấy túi sườn và củ cải chuẩn bị đi vào phòng bếp. Trì Đông Chí ở sau lưng bà mới từ từ mở miệng, “Mẹ, mẹ nói xem có phải là do con không thương cơ thể mình nên không thể sống lại, nếu không vài năm nay lại không thấy động tĩnh gì?”

Vương Thục Hiền quay qua đánh vào bả vai cô một cái, “Suốt ngày đoán mò gì vậy hả, người khác thích nói gì mặc kệ họ, con định dựa vào lời nói của họ mà sống qua ngày sao? Bản thân ta nuôi con dâu lớn, không thấy bóng dáng cháu trai nhưng vẫn kiên cường.”

Trì Đông Chí xoay người, lặng lẽ lau nước mắt.

Khi cô mang thai, kết hôn không đến nửa năm đã có tin vui, khi đó mọi người đều rất vui vẻ, chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ để chào đón sinh mệnh bé bỏng, Lương Hạ Mạt cũng chỉ ở nhà, dường như mỗi phút đều ở bên cạnh cô, đều dán lỗ tai lên bụng cô, không ngại chào hỏi đứa bé chưa ra đời. Khi đó cô cảm thấy cuộc hôn nhân cưỡng ép này cũng rất hạnh phúc.

Nhưng đứa bé trong bụng cô chỉ ở lại có ba tháng, cuối cùng là vẫn bỏ đi, chỉ vì một lần bị ngã, liền bị sinh non. Từ khi đó, cũng không thể có thai, thật sự đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Trì Đông Chí muốn ly hôn.

****

Đi ra từ nhà chồng, Trì Đông Chí đến bên ngoài tiểu khu bắt xe về, đúng vào thời điểm mọi người tản bộ sau bữa cơm, xung quanh luôn có tốp năm tốp bảy người đi qua. Trì Đông Chí đi vài bước rồi dừng lại, tầm mắt dừng lại trên hai bóng người ở cách đó không xa, một người mặc quân phục, một người mặc váy trắng.

Thẩm Linh có thể khiến mình xinh đẹp như một nàng công chúa, hồi nhỏ mặc quần lụa mỏng màu hồng nhạt rối bù, trên đầu là vương miện nhỏ nát bét, giọng điệu và vẻ mặt đều ngây thơ như một công chúa nhỏ bé, đương nhiên, người đàn ông theo đuổi công chúa cũng ngượng ngùng. Không biết sau này thế nào, đột nhiên đem thể diện đi đánh cược, không biết làm cách nào mà có thể đoạt được Tô Nhượng mà cô thích vào tay.

Khi đó Lương Hạ Mạt đều nói cô phải học theo Thẩm Linh, nói rằng cô gái nhỏ yếu đuối thì người ta mới thương. Bộ dạng Trì Đông Chí cực kỳ bình thường, vóc dáng bình thường, xương cốt cũng bình thường, đặc biệt là ngũ quan khá đẹp, trên khuôn mặt lộ ra vẻ quật cường, rõ ràng là vóc người Thẩm Linh cao hơn cô, thể tích cũng lớn hơn cô, cái chính là cô không học theo được phong thái như Thẩm Linh.

Cô không mảnh mai, cô ngủ dậy thì mảnh mai sao? Lại được đàn ông theo đuổi dễ dàng vậy sao? Theo đuổi anh thì phải cùng bước đi, cho nên khi Lương Hạ Mạt đi học trường quân sự, Trì Đông Chí sống chết cũng muốn thi trường cảnh sát, khi bị một đám con gái trên Tỉnh ở tổ Taekwondo vọt vào. die»ndٿanl«equ»yd«on Anh không còn thời gian về thăm cô, cô liền trốn học nói dối xin phép đi đến Thạch gia, ngồi xe lửa mấy chục tiếng, cho dù là ngồi ghế cứng cũng chưa bao giờ thấy sợ hãi.

Trì Đông Chí cúi đầu nhìn bản thân, vấn đề hình tượng vẫn canh cánh trong lòng. Quần cảnh sát màu xanh, tôn lên màu xanh cảnh sát, một loại tính tình lưu manh, cũng không phải là không vừa mắt, dù thế nào cũng rất đẹp trai.

Kiểm tra thấy không có chỗ nào không ổn, Trì Đông Chí mới cười nhạt đi về phía người kia chào hỏi, “A, có phải là công chúa Thẩm của chúng ta không.”

Thẩm Linh ngẩng đầu nhìn cô, hé miệng có chút kinh ngạc, “Đông Tử, cậu ở đây à, Hạ Mạt vừa mới rời đi.”

Nụ cười của Trì Đông Chí lại càng ấm áp, “Thật sao, hơn nửa tháng rồi mình không có gặp anh ấy, thì ra anh ấy bận rộn như vậy.”

Thẩm Linh cong môi, như đùa giỡn như đang làm nũng, “Đừng nói những chuyện khác, chồng mình có tìm cậu hay không?”

Trì Đông Chí buồn cười mở to mắt, “Chồng cậu tìm mình để đòi hỏi gì chứ? Chồng mình muốn mà còn không gặp được vậy thì gặp cậu đòi hỏi gì vậy! Lại còn không họ không tên, chồng của cậu là vị nào vậy?”

Thẩm Linh tức đỏ mặt, “Cậu……Cậu nói vậy là có ý gì? Mình chỉ gả đi có một lần, mình chỉ có một anh chồng, chồng của mình là Tô Nhượng.”

“Đúng, đúng, cậu là một vị công chúa thuần khiết nhất trên thế giới.”

Nói về việc chơi xấu, từ nhỏ đến lớn Thẩm Linh đều thua cô, Trì Đông Chí cũng không có cảm giác thành tựu. “Về phần Tô Nhượng, nếu là Tô Nhượng mà mình biết, chắc là sẽ không tìm người phụ nữ khác ngoài chồng mình để qua lại đâu, cũng không biết có phải người cậu nói là Tô Nhượng mình biết hay không.”

Giọng điệu Thẩm Linh cũng đã hòa hoãn hơn, “Cậu còn nói anh ấy không đi tìm cậu, rõ ràng bởi vì anh ấy…..”

“Rõ ràng bởi vì sao?”

Đợi nữa ngày cũng không thấy câu trả lời, Trì Đông Chí không kiên nhẫn khoát tay, “Được rồi, mình đi đây, lần sau thì nhốt chồng mình lại đi, đừng để đánh mất rồi đi hỏi người khác.”

Cũng không quan tâm xem Thẩm Linh ở phía sau có bị cô chọc cho tức điên không, Trì Đông Chí hào hứng đi về nhà, không có taxi cũng không có xe bus, dọc đường đi đều tươi cười, vừa cười vừa khóc, giống như một người ngoài cuộc bước đến xem trò vui, trò vui này không có ai thắng, làm sao lại không buồn cười chứ.

Sau khi về nhà ăn một bữa cơm, tắm rửa xong, gọi điện thoại di động cho Lương Hạ Mạt. Bấm số, không có người nghe, tiếp tục bấm số, tiếp tục không có ai nghe, bám lấy không tha, rốt cuộc cũng có người nghe, là một giọng nữ khàn khàn.

“Chào cô……Được, kỹ sư Lương đang làm việc, cô có chuyện gì có thể nhắn lại, hoặc là…..Chuyển lời.”

“Cô là ai thế.” Trì Đông Chí quát to, dọa cho cô gái nói lắp bắp.

“Tôi……Tôi……Tôi…..Tôi là Vệ Hồng Kỳ.”

Trì Đông Chí cau mày suy nghĩ, hẳn là cô gái mà mấy ngày trước xuất hiện cùng với Lương Hạ Mạt. Cô nhịn không được khẽ cười một tiếng, rõ ràng cô gái nhỏ này có gương mặt và thân thể nhỏ bé, làm sao lại không sợ hãi chứ?

“Vậy phiền cô chuyển lời cho Lương Hạ Mạt, cha anh ấy đang đợi anh ấy về ăn cơm.”

“Cha anh đang đợi anh về nhà ăn…..”

Điện thoại cúp xuống ‘bộp’ một tiếng.

Trì Đông Chí liền ném điện thoại di động, dọa chết người ta.

Lương Hạ Mạt sau khi cúp điện thoại liền nổi giận đùng đùng, vừa nãy ở tiểu khu anh cũng nhìn thấy Trì Đông Chí, buổi sáng còn nói với cô là buổi tối trực ban nên không thể quay về, trong nháy lại bị bắt trúng nhược điểm, anh còn lòng dạ nào sao? Gần đây không biết nổi điên cái gì, náo loạn đòi ly hôn với anh, nha đầu kia là tâm bệnh của anh, ngang ngược như vậy, cho nên khi gọi điện thoại anh không thể nhận, từ hồi tiểu học dóc đều cà lăm, còn phải phiền anh cúp điện thoại, vì thế, lộ rồi.

Nói rằng cha anh đang đợi anh về ăn cơm? Thua với trí tưởng tượng của cô luôn, cha anh đã đi gặp Chủ tịch Mao từ tám trăm năm trước rồi, với trình độ này chắc đang uống rượu cùng với các cụ già rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương