Cây Xoài, Giàn Nho
-
Quyển 2 - Chương 5: Gặp lại rồi thất vọng
Khi Mộc Tiểu Thụ từ chiếc xe Cayenne màu đen bước xuống, thành viên tổ thiết kế Arbre đều kích động.
Một người rồi hai người phi thẳng xuống lầu, làm như vô tình đi ngang qua trước chiếc xe, mặt mày chẳng hề giấu được vẻ buôn chuyện. Thế nhưng ánh sáng bên trong xe khá tối, bọn họ nhìn không rõ dáng vẻ của người ngồi trên ghế lái.
Sau khi ngẫu nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc thứ tám, trán Mộc Tiểu Thụ nổi gân xanh, cô rút tay ra: “Anh mau buông tay, mọi người đang nhìn đấy!”
Kì Tấn Khiêm tỏ vẻ dửng dưng: “Sợ cái gì?” Anh vẫn túm chặt tay cô không buông.
“Dù sao cũng phải để em đi làm chứ.” Cô đưa ra một lý do.
“Ồ, thế à.” Anh tỏ vẻ hiểu chuyện, “Làm anh vui đi rồi anh cho em đi làm.”
Cô bị giọng điệu nghiêm trang của anh chọc cười. Năm đó tại sao không phát hiện được, hóa ra dưới lớp ngoài khiêm tốn của anh là một người ngang ngược không thèm nói lý.
“Làm thế nào anh mới vui đây?” Cô liếc mắt nhìn anh.
Anh thu hết vẻ thẹn thùng và quyến rũ mà cô vô tình lộ ra vào đáy mắt. Trái tim rung động, sắc mặt anh không thay đổi: “Làm anh vui thế nào, em rõ ràng quá mà.”
Gò má cô hơi ửng đỏ, tỏ vẻ quở trách lườm anh. Giây tiếp theo, cô khom người tiến vào ghế lái, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má anh.
Bên ngoài xe, Hà Phỉ Phỉ đi qua đi lại không dưới tám lần nhất thời không chịu nổi nữa, khẽ hô ra tiếng. Kevin đứng đằng sau cô bởi vì tiếng hô mà tay run lên, bản thảo thiết kế nằm trong cặp tài liệu rớt xuống đất. Mọi người còn lại nhất thời cùng khom lưng, hấp tấp cứu về bản vẽ bị gió cuốn đi.
Trong lúc nhất thời, tình cảnh trở nên hỗn loạn.
Bên trong xe, bầu không khí cũng vừa lúc.
Cô vừa nghe động tĩnh bên ngoài xe, vừa đỏ mặt nhíu mày nhìn anh: “Giờ anh hài lòng rồi chứ.” Giọng nói lí nhí lên án.
Khóe miệng anh cong lên: “Chưa đủ.” Dứt lời một tay anh giữ lấy gáy cô, hôn lên bờ môi cô.
Sau khi quấn quýt một hồi anh mới chịu thôi: “Ừm, giờ được rồi.”
Cô xấu hổ không dám nhìn anh, dùng sức đẩy anh trở về ghế lái.
Anh nhìn thấy cô hấp tấp chạy đi, tâm tình không khỏi tốt lên, cuối cùng thốt ra một câu: “Tan tầm anh tới đón em.” Sau đó anh hài lòng trông thấy lỗ tai cô hoàn toàn ửng đỏ.
Mộc Tiểu Thụ ung dung đi đến giữa mọi người đang bận nhặt lên bản vẽ.
“Ồ, mọi người đang ở đây làm gì vậy?” Giọng điệu hơi cao, ngữ khí thản nhiên.
Mọi người lập tức dừng động tác, đứng thẳng lưng cười ngây ngô với Mộc Tiểu Thụ: “Lão đại, chào buổi sáng, trùng hợp quá.”
Mộc Tiểu Thụ tỉnh bơ: “Đúng vậy, trùng hợp quá, mọi người đều ở đây làm gì? Làm xong hết đơn hàng mới rồi à?”
Mọi người đều im bặt.
Mộc Tiểu Thụ đi tới trước mặt Hà Phỉ Phỉ, ngón tay rút lấy bản vẽ nằm trong tay Hà Phỉ Phỉ.
“Đây là…” Ánh mắt Mộc Tiểu Thụ liếc về phía Kevin, “Kevin, đây là bản thiết kế cậu định nộp cho tôi à?”
Kevin run lên, gật đầu không được lắc đầu cũng không được.
“Đường nét phần eo quá cứng nhắc, thiết kế chỗ cổ áo quá tẻ nhạt. Nộp lại một bản khác.” Mộc Tiểu Thụ nói ngắn gọn.
Kevin rưng rưng nước mắt: “Lão đại, tôi…”
“Thế nào?” Mộc Tiểu Thụ nhướn mày, “Không phục?”
“Phục…sao không phục chứ…” Kevin bày ra khuôn mặt khóc tang.
Đợi Mộc Tiểu Thụ đi xa, Kevin hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hà Phỉ Phỉ: “Tôi nói này, sao cô lại làm vậy hả, có rình coi thì rình coi đi, kêu lên làm cái gì hả?”
Hà Phỉ Phỉ giải thích: “Ban nãy tôi chẳng phải là hết hồn sao…”
“Mặc kệ, cô hại tôi vẽ lại bản thiết kế, cô phải chịu trách nhiệm.” Kevin hùng hổ bỏ lại một câu, không hề quay đầu mà bỏ đi mất.
Hà Phỉ Phỉ rất oan ức.
Trong văn phòng sáng sủa, Dung Tuyển Khanh vô cùng lo lắng đi qua đi lại: “Uren sao lại phái Cơ Sùng An đi? Sao lại là Cơ Sùng An chứ?”
Mộc Tiểu Thụ hoa mắt nhìn Dung Tuyển Khanh đi qua đi lại, trong lòng cô cũng không yên.
Nếu nói Từ Linh là thành viên vững vàng của Uren, thế thì Cơ Sùng An chính là một biến số không ai điều khiển được.
Phong cách thiết kế của anh ta kỳ quái đa dạng, một giây trước ra mắt phong cách cổ điển Anh, giây tiếp theo châm vào màu sắc phong cách hippie. Thế mà mọi thứ lại hòa hợp đến nỗi không chê vào đâu được. Không có bao nhiêu nhà thiết kế mong muốn đem tác phẩm của mình lên cùng sàn diễn với anh ta, bởi vì không có mấy người có thể vượt trội ý tưởng độc đáo của anh ta.
Cơ Sùng An thành danh sớm hơn Mộc Tiểu Thụ, danh tiếng của anh ta trải rộng trong nước ngoài nước.
Anh ta là người có tài hoa độc đáo nhất trong giới thiết kế thời trang, xứng với cái tên thiên tài thiết kế thời trang.
Từ Linh và Cơ Sùng An, một vững một biến, một tĩnh một động, nếu hai bên liên thủ, quả thật là một tổ hợp không thể khinh thường.
Nhưng may mắn là, bọn họ vĩnh viễn không có khả năng hợp tác.
Dung Tuyển Khanh cười nhạo: “Chị chưa từng thích sự hẹp hòi của Từ Linh như là lúc này.”
Từ Linh ghét nhất người có ý tưởng độc đáo, nhất là loại đặc biệt tài giỏi hơn cô ta như Cơ Sùng An.
“Chúng ta giành được đơn hàng của J Crown trước, tiếp theo Uren sẽ lấy đơn hàng nào đây?” Mộc Tiểu Thụ nhíu mày suy nghĩ.
Trong chớp mắt đầu óc cô hiện lên vài tập đoàn lớn cùng với vài thế gia của thành phố N.
Con ngươi Dung Tuyển Khanh liếc qua: “Có nghĩ ra được cái nào thích hợp không?”
Mộc Tiểu Thụ nghĩ nghĩ rồi đáp: “Lợi thế của J Crown trải rộng toàn cầu, nếu Uren muốn lấy đơn hàng ngang hàng với chúng ta, thế thì nó tất nhiên phải lựa chọn từ một nơi có gia thế quý tộc làm chỗ dựa.”
J Crown rất lớn mạnh, nhưng nó không có thứ gọi là thế gia tích lũy, mà muốn mở thị trường tại đại lục, đôi khi bối cảnh nhận được nhiều sự ưu ái hơn là thực lực.
Dung Tuyển Khanh mau chóng hiểu được: “Thế gia đại tộc gần đây có ý định hợp tác với công ty thiết kế thời trang có…” Cô nghĩ nghĩ, hôm qua Lâm An quả thật có viết tên vài thế gia, nhưng cô không nhớ ra.
Mộc Tiểu Thụ hơi suy tư, hé miệng rồi nói: “Phía Tây thành phố có Hạ gia, thế gia ủ rượu Đan thị, thế gia thương hội thâm niên nhất thành phố N Tiêu gia cùng với… Mộc gia Quỳnh Tạ. Trong những cái tên này, chị cảm thấy là cái nào?”
“Đan thị?” Dung Tuyển Khanh nhướng mày, “Chị nghe được tin, một đứa cháu ruột của Đan thị tháng sau tổ chức hôn lễ, đang kêu gọi nhà thiết kế áo cưới của toàn thành phố.”
“Nhà thiết kế áo cưới? Uren không lấy được đơn hàng này rồi.” Mộc Tiểu Thụ suy nghĩ, Cơ Sùng An tuyệt đối không có kiên nhẫn thiết kế áo cưới, ngược lại Từ Linh có thể thử một lần. Có điều nếu bàn về thiết kế áo cưới, tổ thiết kế của Từ Linh quả thật không chiếm ưu thế.
Dung Tuyển Khanh nhướn mày: “Vậy chỉ có Hạ gia. Tiêu gia chấp chưởng thương hội và Mộc gia của Quỳnh Tạ có bối cảnh quá sâu, sẽ không hợp tác với công ty thương nghiệp.”
Mộc Tiểu Thụ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Từ trước đến nay ông cụ Mộc không thích hệ thống thương mại bên ngoài, chỉ có gia tộc thân phận hiển hách khó khăn lắm mới lọt vào tầm mắt ông ta. Tiêu gia chấp chưởng thương hội cũng là thế gia bảo thủ tại Quỳnh Tạ, hắc bạch lẫn lộn, Uren quả quyết không dám chạm vào. Cũng chỉ còn lại Hạ gia ở phía Tây thành phố.
“Cho nên?” Dung Tuyển Khanh hai mắt sáng ngời nhìn sang Mộc Tiểu Thụ.
Mộc Tiểu Thụ nhíu mày, trong đôi mắt lóe lên tia sáng kiên quyết bất tuân: “Đương nhiên là —— giành lấy.”
Hai người nhìn nhau cười, cách khoảng không mà đập tay.
***
Vào lúc tan tầm, Mộc Tiểu Thụ cố ý lề mề trong văn phòng hồi lâu, đợi mọi người đi hết rồi cô mới chầm chậm đi tới thang máy. Di động trong túi xách kêu vo vo, cô cầm lên nhìn, một tin nhắn hiện ra.
“Em đi xuống hay là anh đi lên?”
Có thể đem một câu bình thường nhìn như khiêm tốn nói ra với giọng điệu cường thế như vậy, ngoài Kì tiên sinh của nhà cô thì còn ai nữa?
Cô bước vào thang máy không có ai, mau chóng gõ một câu: “Sắp xuống rồi. Mới chờ có một lúc mà đã mất kiên nhẫn, trừ mười điểm.”
Ngoài tòa cao ốc, Kì Tấn Khiêm ở trong xe nhìn di động nhíu mày. Anh bỗng nhiên cảm thấy con đường theo đuổi bà xã của mình có chút gập ghềnh.
Anh không khỏi thở dài một hơi, đợi nhiều năm như vậy, còn chưa đủ kiên nhẫn sao?
Anh nghĩ nghĩ, giơ ngón tay trả lời tin nhắn.
Trong thang máy, Mộc Tiểu Thụ cảm thấy di động lại rung lên. Cô nhìn xem, trong chớp mắt liền vui vẻ.
“Nể tình anh chờ em nhiều năm như vậy, giảm giá chút đi, chỉ trừ năm điểm được không?”
Cô đang muốn trả lời, trong hộp thư lại nhảy ra một tin nhắn.
“Trừ năm điểm vẫn hơi nhiều, không thì trừ một điểm thôi.”
Cô nhướn mày, giờ còn nghiện trả giá nữa?
Khi thang máy xuống lầu bảy, có một người đi vào. Mộc Tiểu Thụ đang bận gửi tin nhắn, không để ý người vào là ai.
Người kia vừa nhìn thấy cô liền sửng sốt.
Lúc này, trong đầu cô chỉ suy nghĩ nên đấu trí thế nào với Kì tiên sinh, trên gương mặt tự nhiên lộ ra một chút ngượng ngùng và mấy phần ngây thơ. Người kia trông thấy mà ngây ra.
Thang máy mau chóng xuống lầu một. Mộc Tiểu Thụ đi ra thang máy trước, ló đầu ra cửa tòa cao ốc.
Ngay sau đó một chiếc xe Cayenne đậu vững vàng bên cạnh cô.
Cô lại đứng bất động, làm ngơ không nhìn thấy chiếc xe kia.
Sau một lúc lâu, người trên ghế lái hành động. Anh mở cửa xuống xe, đi vài bước đến bên người cô, ôm eo cô rồi tự mình mở cửa xe, đưa cô vào ghế phó lái.
Khi cô khom người ngồi vào trong xe, anh lấy tay vịn nóc xe, ngăn ngừa cô đụng trúng đầu. Một loạt hành động nhỏ bé này làm rất lưu loát, nhìn ra được chúng đã lắng đọng trong xương cốt biến thành thói quen.
Cô ngồi ổn định ngửa đầu nhìn anh, không biết đang nói gì. Sắc mặt anh lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng làm thế nào cũng không che giấu được vẻ nuông chiều chất chứa nơi đáy mắt.
Tình cảm không sâu sắc thì không thể nào có được sự ăn ý và bao dung.
Chiếc xe Cayenne chạy đi rồi. Phía trước tòa cao ốc trống không.
Người đàn ông kia từ thang máy đi ra nhìn theo hướng xe chạy đi, anh ta đứng đó ngây người hồi lâu.
Cho đến khi một chiếc xe khác màu đỏ sậm đậu bên cạnh anh ta, anh ta lấy lại tinh thần. Bên trong xe có một người mặc âu phục mang giày da bước ra, mở cửa xe bên cạnh, cung kính đứng một bên, chờ anh ta lên xe.
Anh ta khẽ cười, ánh mắt hoa đào hơi nhếch lên càng tôn lên vẻ anh tuấn phong lưu trên làn da mặt màu lúa mì.
Mười hai giây. Từ lầu bảy đến lầu một, thang máy chạy đúng mười hai giây.
Anh ta tựa như trải qua thời gian hoa nở hoa tàn dài đằng đẵng, chờ cô ngẩng đầu, chờ ánh mắt cô nhìn về phía anh ta.
Thế mà từ đầu đến cuối cô không hề nhìn lấy anh ta một cái.
Một cái liếc mắt cũng không có.
Một người rồi hai người phi thẳng xuống lầu, làm như vô tình đi ngang qua trước chiếc xe, mặt mày chẳng hề giấu được vẻ buôn chuyện. Thế nhưng ánh sáng bên trong xe khá tối, bọn họ nhìn không rõ dáng vẻ của người ngồi trên ghế lái.
Sau khi ngẫu nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc thứ tám, trán Mộc Tiểu Thụ nổi gân xanh, cô rút tay ra: “Anh mau buông tay, mọi người đang nhìn đấy!”
Kì Tấn Khiêm tỏ vẻ dửng dưng: “Sợ cái gì?” Anh vẫn túm chặt tay cô không buông.
“Dù sao cũng phải để em đi làm chứ.” Cô đưa ra một lý do.
“Ồ, thế à.” Anh tỏ vẻ hiểu chuyện, “Làm anh vui đi rồi anh cho em đi làm.”
Cô bị giọng điệu nghiêm trang của anh chọc cười. Năm đó tại sao không phát hiện được, hóa ra dưới lớp ngoài khiêm tốn của anh là một người ngang ngược không thèm nói lý.
“Làm thế nào anh mới vui đây?” Cô liếc mắt nhìn anh.
Anh thu hết vẻ thẹn thùng và quyến rũ mà cô vô tình lộ ra vào đáy mắt. Trái tim rung động, sắc mặt anh không thay đổi: “Làm anh vui thế nào, em rõ ràng quá mà.”
Gò má cô hơi ửng đỏ, tỏ vẻ quở trách lườm anh. Giây tiếp theo, cô khom người tiến vào ghế lái, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má anh.
Bên ngoài xe, Hà Phỉ Phỉ đi qua đi lại không dưới tám lần nhất thời không chịu nổi nữa, khẽ hô ra tiếng. Kevin đứng đằng sau cô bởi vì tiếng hô mà tay run lên, bản thảo thiết kế nằm trong cặp tài liệu rớt xuống đất. Mọi người còn lại nhất thời cùng khom lưng, hấp tấp cứu về bản vẽ bị gió cuốn đi.
Trong lúc nhất thời, tình cảnh trở nên hỗn loạn.
Bên trong xe, bầu không khí cũng vừa lúc.
Cô vừa nghe động tĩnh bên ngoài xe, vừa đỏ mặt nhíu mày nhìn anh: “Giờ anh hài lòng rồi chứ.” Giọng nói lí nhí lên án.
Khóe miệng anh cong lên: “Chưa đủ.” Dứt lời một tay anh giữ lấy gáy cô, hôn lên bờ môi cô.
Sau khi quấn quýt một hồi anh mới chịu thôi: “Ừm, giờ được rồi.”
Cô xấu hổ không dám nhìn anh, dùng sức đẩy anh trở về ghế lái.
Anh nhìn thấy cô hấp tấp chạy đi, tâm tình không khỏi tốt lên, cuối cùng thốt ra một câu: “Tan tầm anh tới đón em.” Sau đó anh hài lòng trông thấy lỗ tai cô hoàn toàn ửng đỏ.
Mộc Tiểu Thụ ung dung đi đến giữa mọi người đang bận nhặt lên bản vẽ.
“Ồ, mọi người đang ở đây làm gì vậy?” Giọng điệu hơi cao, ngữ khí thản nhiên.
Mọi người lập tức dừng động tác, đứng thẳng lưng cười ngây ngô với Mộc Tiểu Thụ: “Lão đại, chào buổi sáng, trùng hợp quá.”
Mộc Tiểu Thụ tỉnh bơ: “Đúng vậy, trùng hợp quá, mọi người đều ở đây làm gì? Làm xong hết đơn hàng mới rồi à?”
Mọi người đều im bặt.
Mộc Tiểu Thụ đi tới trước mặt Hà Phỉ Phỉ, ngón tay rút lấy bản vẽ nằm trong tay Hà Phỉ Phỉ.
“Đây là…” Ánh mắt Mộc Tiểu Thụ liếc về phía Kevin, “Kevin, đây là bản thiết kế cậu định nộp cho tôi à?”
Kevin run lên, gật đầu không được lắc đầu cũng không được.
“Đường nét phần eo quá cứng nhắc, thiết kế chỗ cổ áo quá tẻ nhạt. Nộp lại một bản khác.” Mộc Tiểu Thụ nói ngắn gọn.
Kevin rưng rưng nước mắt: “Lão đại, tôi…”
“Thế nào?” Mộc Tiểu Thụ nhướn mày, “Không phục?”
“Phục…sao không phục chứ…” Kevin bày ra khuôn mặt khóc tang.
Đợi Mộc Tiểu Thụ đi xa, Kevin hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hà Phỉ Phỉ: “Tôi nói này, sao cô lại làm vậy hả, có rình coi thì rình coi đi, kêu lên làm cái gì hả?”
Hà Phỉ Phỉ giải thích: “Ban nãy tôi chẳng phải là hết hồn sao…”
“Mặc kệ, cô hại tôi vẽ lại bản thiết kế, cô phải chịu trách nhiệm.” Kevin hùng hổ bỏ lại một câu, không hề quay đầu mà bỏ đi mất.
Hà Phỉ Phỉ rất oan ức.
Trong văn phòng sáng sủa, Dung Tuyển Khanh vô cùng lo lắng đi qua đi lại: “Uren sao lại phái Cơ Sùng An đi? Sao lại là Cơ Sùng An chứ?”
Mộc Tiểu Thụ hoa mắt nhìn Dung Tuyển Khanh đi qua đi lại, trong lòng cô cũng không yên.
Nếu nói Từ Linh là thành viên vững vàng của Uren, thế thì Cơ Sùng An chính là một biến số không ai điều khiển được.
Phong cách thiết kế của anh ta kỳ quái đa dạng, một giây trước ra mắt phong cách cổ điển Anh, giây tiếp theo châm vào màu sắc phong cách hippie. Thế mà mọi thứ lại hòa hợp đến nỗi không chê vào đâu được. Không có bao nhiêu nhà thiết kế mong muốn đem tác phẩm của mình lên cùng sàn diễn với anh ta, bởi vì không có mấy người có thể vượt trội ý tưởng độc đáo của anh ta.
Cơ Sùng An thành danh sớm hơn Mộc Tiểu Thụ, danh tiếng của anh ta trải rộng trong nước ngoài nước.
Anh ta là người có tài hoa độc đáo nhất trong giới thiết kế thời trang, xứng với cái tên thiên tài thiết kế thời trang.
Từ Linh và Cơ Sùng An, một vững một biến, một tĩnh một động, nếu hai bên liên thủ, quả thật là một tổ hợp không thể khinh thường.
Nhưng may mắn là, bọn họ vĩnh viễn không có khả năng hợp tác.
Dung Tuyển Khanh cười nhạo: “Chị chưa từng thích sự hẹp hòi của Từ Linh như là lúc này.”
Từ Linh ghét nhất người có ý tưởng độc đáo, nhất là loại đặc biệt tài giỏi hơn cô ta như Cơ Sùng An.
“Chúng ta giành được đơn hàng của J Crown trước, tiếp theo Uren sẽ lấy đơn hàng nào đây?” Mộc Tiểu Thụ nhíu mày suy nghĩ.
Trong chớp mắt đầu óc cô hiện lên vài tập đoàn lớn cùng với vài thế gia của thành phố N.
Con ngươi Dung Tuyển Khanh liếc qua: “Có nghĩ ra được cái nào thích hợp không?”
Mộc Tiểu Thụ nghĩ nghĩ rồi đáp: “Lợi thế của J Crown trải rộng toàn cầu, nếu Uren muốn lấy đơn hàng ngang hàng với chúng ta, thế thì nó tất nhiên phải lựa chọn từ một nơi có gia thế quý tộc làm chỗ dựa.”
J Crown rất lớn mạnh, nhưng nó không có thứ gọi là thế gia tích lũy, mà muốn mở thị trường tại đại lục, đôi khi bối cảnh nhận được nhiều sự ưu ái hơn là thực lực.
Dung Tuyển Khanh mau chóng hiểu được: “Thế gia đại tộc gần đây có ý định hợp tác với công ty thiết kế thời trang có…” Cô nghĩ nghĩ, hôm qua Lâm An quả thật có viết tên vài thế gia, nhưng cô không nhớ ra.
Mộc Tiểu Thụ hơi suy tư, hé miệng rồi nói: “Phía Tây thành phố có Hạ gia, thế gia ủ rượu Đan thị, thế gia thương hội thâm niên nhất thành phố N Tiêu gia cùng với… Mộc gia Quỳnh Tạ. Trong những cái tên này, chị cảm thấy là cái nào?”
“Đan thị?” Dung Tuyển Khanh nhướng mày, “Chị nghe được tin, một đứa cháu ruột của Đan thị tháng sau tổ chức hôn lễ, đang kêu gọi nhà thiết kế áo cưới của toàn thành phố.”
“Nhà thiết kế áo cưới? Uren không lấy được đơn hàng này rồi.” Mộc Tiểu Thụ suy nghĩ, Cơ Sùng An tuyệt đối không có kiên nhẫn thiết kế áo cưới, ngược lại Từ Linh có thể thử một lần. Có điều nếu bàn về thiết kế áo cưới, tổ thiết kế của Từ Linh quả thật không chiếm ưu thế.
Dung Tuyển Khanh nhướn mày: “Vậy chỉ có Hạ gia. Tiêu gia chấp chưởng thương hội và Mộc gia của Quỳnh Tạ có bối cảnh quá sâu, sẽ không hợp tác với công ty thương nghiệp.”
Mộc Tiểu Thụ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Từ trước đến nay ông cụ Mộc không thích hệ thống thương mại bên ngoài, chỉ có gia tộc thân phận hiển hách khó khăn lắm mới lọt vào tầm mắt ông ta. Tiêu gia chấp chưởng thương hội cũng là thế gia bảo thủ tại Quỳnh Tạ, hắc bạch lẫn lộn, Uren quả quyết không dám chạm vào. Cũng chỉ còn lại Hạ gia ở phía Tây thành phố.
“Cho nên?” Dung Tuyển Khanh hai mắt sáng ngời nhìn sang Mộc Tiểu Thụ.
Mộc Tiểu Thụ nhíu mày, trong đôi mắt lóe lên tia sáng kiên quyết bất tuân: “Đương nhiên là —— giành lấy.”
Hai người nhìn nhau cười, cách khoảng không mà đập tay.
***
Vào lúc tan tầm, Mộc Tiểu Thụ cố ý lề mề trong văn phòng hồi lâu, đợi mọi người đi hết rồi cô mới chầm chậm đi tới thang máy. Di động trong túi xách kêu vo vo, cô cầm lên nhìn, một tin nhắn hiện ra.
“Em đi xuống hay là anh đi lên?”
Có thể đem một câu bình thường nhìn như khiêm tốn nói ra với giọng điệu cường thế như vậy, ngoài Kì tiên sinh của nhà cô thì còn ai nữa?
Cô bước vào thang máy không có ai, mau chóng gõ một câu: “Sắp xuống rồi. Mới chờ có một lúc mà đã mất kiên nhẫn, trừ mười điểm.”
Ngoài tòa cao ốc, Kì Tấn Khiêm ở trong xe nhìn di động nhíu mày. Anh bỗng nhiên cảm thấy con đường theo đuổi bà xã của mình có chút gập ghềnh.
Anh không khỏi thở dài một hơi, đợi nhiều năm như vậy, còn chưa đủ kiên nhẫn sao?
Anh nghĩ nghĩ, giơ ngón tay trả lời tin nhắn.
Trong thang máy, Mộc Tiểu Thụ cảm thấy di động lại rung lên. Cô nhìn xem, trong chớp mắt liền vui vẻ.
“Nể tình anh chờ em nhiều năm như vậy, giảm giá chút đi, chỉ trừ năm điểm được không?”
Cô đang muốn trả lời, trong hộp thư lại nhảy ra một tin nhắn.
“Trừ năm điểm vẫn hơi nhiều, không thì trừ một điểm thôi.”
Cô nhướn mày, giờ còn nghiện trả giá nữa?
Khi thang máy xuống lầu bảy, có một người đi vào. Mộc Tiểu Thụ đang bận gửi tin nhắn, không để ý người vào là ai.
Người kia vừa nhìn thấy cô liền sửng sốt.
Lúc này, trong đầu cô chỉ suy nghĩ nên đấu trí thế nào với Kì tiên sinh, trên gương mặt tự nhiên lộ ra một chút ngượng ngùng và mấy phần ngây thơ. Người kia trông thấy mà ngây ra.
Thang máy mau chóng xuống lầu một. Mộc Tiểu Thụ đi ra thang máy trước, ló đầu ra cửa tòa cao ốc.
Ngay sau đó một chiếc xe Cayenne đậu vững vàng bên cạnh cô.
Cô lại đứng bất động, làm ngơ không nhìn thấy chiếc xe kia.
Sau một lúc lâu, người trên ghế lái hành động. Anh mở cửa xuống xe, đi vài bước đến bên người cô, ôm eo cô rồi tự mình mở cửa xe, đưa cô vào ghế phó lái.
Khi cô khom người ngồi vào trong xe, anh lấy tay vịn nóc xe, ngăn ngừa cô đụng trúng đầu. Một loạt hành động nhỏ bé này làm rất lưu loát, nhìn ra được chúng đã lắng đọng trong xương cốt biến thành thói quen.
Cô ngồi ổn định ngửa đầu nhìn anh, không biết đang nói gì. Sắc mặt anh lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng làm thế nào cũng không che giấu được vẻ nuông chiều chất chứa nơi đáy mắt.
Tình cảm không sâu sắc thì không thể nào có được sự ăn ý và bao dung.
Chiếc xe Cayenne chạy đi rồi. Phía trước tòa cao ốc trống không.
Người đàn ông kia từ thang máy đi ra nhìn theo hướng xe chạy đi, anh ta đứng đó ngây người hồi lâu.
Cho đến khi một chiếc xe khác màu đỏ sậm đậu bên cạnh anh ta, anh ta lấy lại tinh thần. Bên trong xe có một người mặc âu phục mang giày da bước ra, mở cửa xe bên cạnh, cung kính đứng một bên, chờ anh ta lên xe.
Anh ta khẽ cười, ánh mắt hoa đào hơi nhếch lên càng tôn lên vẻ anh tuấn phong lưu trên làn da mặt màu lúa mì.
Mười hai giây. Từ lầu bảy đến lầu một, thang máy chạy đúng mười hai giây.
Anh ta tựa như trải qua thời gian hoa nở hoa tàn dài đằng đẵng, chờ cô ngẩng đầu, chờ ánh mắt cô nhìn về phía anh ta.
Thế mà từ đầu đến cuối cô không hề nhìn lấy anh ta một cái.
Một cái liếc mắt cũng không có.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook