Cây Xoài, Giàn Nho
Quyển 1 - Chương 37: Kết thúc

Thành phố N, sân bay.

Sau khi giúp Mộc Tiểu Thụ làm xong thủ tục đăng ký, Phó Chỉ Liên luôn ở bên cạnh cô.

Cô gái này, còn có nhiều dũng khí hơn so với tưởng tượng của cô ta.

Cô ta vốn cho rằng, trước khi đi Mộc Tiểu Thụ nhất định sẽ gọi điện thoại cho Kì Tấn Khiêm. Nhưng mà, cho tới lúc này, Kì Tấn Khiêm vẫn không biết người con gái mình yêu đã giấu anh chọn trường đại học tại Hồng Kông xa xôi.

Nếu Kì Tấn Khiêm biết được cô ta là người khởi xướng nên chuyện này, anh nhất định sẽ hận cô ta.

Nhưng nếu thời gian quay ngược lại, cô ta vẫn sẽ làm như vậy.

Mộc Tiểu Thụ nghĩ rằng, chuyến đi này sẽ không có người đưa tiễn, ai ngờ vẫn có hai người ngoài dự đoán biết được hành trình của cô.

“Thụ Nhi, Trọng Tử muốn gặp cậu lâu rồi, nhưng mà cứ không dám.” Minh Sùng cười tủm tỉm nhìn Mộc Tiểu Thụ.

Tả Trọng đứng bên cạnh trưng ra bộ mặt mất tự nhiên thà nhìn lên trần sân bay cũng không nhìn Mộc Tiểu Thụ, trong nháy mắt cậu ta liền phát cáu: “Minh Sùng cậu nói bậy bạ gì hả? Ai muốn tới gặp cậu ấy, tôi không phải bị cậu ép lôi tới đây sao!”

Minh Sùng lạnh lùng liếc sang Tả Trọng: “Là ai mỗi ngày đều kéo tôi đến Thập Tam Trung trông chừng? Là ai lần nào cũng vất vả lắm mới chờ được chính chủ thì phải chạy trốn còn nhanh hơn cả con chuột hả? Cậu còn muốn tôi kể tường tận nữa không?”

Khuôn mặt Tả Trọng phình đến đỏ bừng.

“Này, tư lệnh thối, nhớ tôi tại sao không đến tìm tôi?” Khóe mắt cô mỉm cười, trong lòng cảm động, “Có biết tôi nhớ các cậu nhiều lắm không!” Cô ôm lấy Tả Trọng. Thằng nhóc này cao nhanh như vậy, ai còn nhớ cậu ta chưa từng cao tới bả vai cô chứ?

“Này này này, ai cho phép cậu ôm hả?!” Tả Trọng gào thét, nhưng kề cà không đẩy ra cô gái dính trên người.

“Tôi cho phép, thế nào?” Cô tỏ vẻ hung hãn, “Nếu không tôi lại làm gãy một chiếc răng của cậu nữa?”

Tả Trọng sợ tới mức hai chân nhũn ra: “Bà cô à, sợ cậu rồi được chưa?”

Mộc Tiểu Thụ hài lòng gật đầu.

Sau một lúc lâu, lại nghe bên tai truyền đến âm thanh rầu rĩ: “Tiểu Thụ, tôi xin lỗi.” Là Tả Trọng.

Lời xin lỗi muộn gần hai năm.

Hốc mắt Mộc Tiểu Thụ hơi nóng: “Sao không xin lỗi sớm một chút hả? Tôi chờ các cậu rất lâu rất lâu rồi, còn không dám quay về Quỳnh Tạ. Cả đời này tôi không muốn trở về cái chỗ đó nữa.”

Tả Trọng và Minh Sùng cùng lộ vẻ xúc động. Bọn họ từ trong tình báo nhận được từ nhiều đường dần dần ghép lại chân tướng câu chuyện năm đó, không phải không hối hận, không phải không đau lòng, nhưng mà những đứa trẻ choai choai thì có năng lực làm được gì chứ?

Con cháu của gia đình quân nhân, không có năng lực để hứa hẹn thì duy trì sự im lặng, chỉ đợi đến ngày nào đó đủ lông đủ cánh mới làm nơi che chở cho người bạn thời thơ ấu.

Tuy nhiên muốn chờ đến ngày đó, dài đằng đẵng biết bao?

Bởi thế mà hổ thẹn.

Thế nhưng người đến đưa tiễn không chỉ có bạn thời thơ ấu, còn có một chiếc xe lăn lẳng lặng đi qua, phá vỡ cuộc gặp ngắn ngủi của ba người.

Tả Trọng và Minh Sùng đều tỏ vẻ cảnh giác nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Nhượng.

Tiêu Thanh Nhượng lại làm như không thấy vẻ căm thù của hai cậu thiếu niên. Hắn hơi ngửa đầu nhìn Mộc Tiểu Thụ, giọng điệu quen thuộc như là bạn cũ lâu ngày gặp lại: “Cậu ta không tới sao?”

Tả Trọng và Minh Sùng ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có Mộc Tiểu Thụ biết “cậu ta” từ lời của Tiêu Thanh Nhượng là chỉ ai.

Cô không muốn nói về người trong lòng của mình với người này.

Gặp lại Tiêu Thanh Nhượng sau một năm trời, Mộc Tiểu Thụ kinh ngạc phát hiện trong lòng mình đã không còn một chút sợ hãi.

Hiện giờ, cô đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Mộc, không còn liên quan gì nữa. Quan hệ thông gia giữa Mộc gia và Tiêu gia đương nhiên không còn dính dáng đến cô. Bác cả Lâm Tố Âm quả quyết sẽ không để Mộc Lạc Kỳ chịu khổ, cho dù là Thích Diệp Tử hay Đới An Ni, ai làm dâu Tiêu gia cô cũng chẳng quan tâm.

Hiện tại, hắn đối với cô, chẳng qua là là một mảnh nhỏ đau đớn lưu lại trong ký ức.

Mà ngay cả phần đau đớn này cũng đã được Kì Tấn Khiêm xoa dịu.

Cô ngồi xổm xuống, ngang với tầm mắt của hắn: “Tiêu Thanh Nhượng, tuy rằng giữa chúng ta có rất nhiều chuyện không vui, nhưng mà tôi chúc anh hạnh phúc.” Hắn cũng là một người đáng thương, hắn không hiểu được tình cảm đối với cô. Rốt cuộc là xuất phát từ sự đồng cảm hay là sự chiếm hữu mãnh liệt, cô cũng không biết, nhưng trong tháng ngày bị nhốt tại nhà họ Tiêu, cô rõ ràng cảm nhận được sự cô độc gần như điên cuồng của hắn.

Mộc Lạc Kỳ từng dạy cô, Tiêu gia trắng đen lẫn lộn, em ở địa bàn bọn họ chạy loạn không sợ bị bắt hả?!

Lúc đó cô sợ tới mức cả đêm không ngủ ngon, khiến mình ngã bệnh gần nửa tháng.

Hiện giờ nghĩ lại, chỉ vì một lần đụng phải hiện trường hung án mà cô co ro hoảng loạn như vậy, Tiêu Thanh Nhượng sống trong hoàn cảnh như vậy quanh năm thì làm sao mở rộng cảm xúc ứ đọng trong lòng? Đã vậy còn cả người anh ruột thịt cũng không thể là nơi trao ra cảm xúc chân thật.

Thế gia tại Quỳnh Tạ, cấp bậc khắt khe, hắn là đứa cháu duy nhất mang họ Tiêu, tâm sự trong lòng hắn nên nói với ai đây?

Cô vốn nên hận hắn, hận hắn hại Kì Tấn Khiêm vứt bỏ thiết kế mang tâm huyết nhiều năm của mình, hận hắn khiến Kì Tấn Khiêm vứt bỏ đế quốc kiến trúc gầy dựng tại Anh Quốc. Anh Quốc là nơi phát triển giấc mộng của Kì Tấn Khiêm, nhưng bởi vì hắn gây cản trở từ bên trong, anh bất đắc dĩ coi như chiếc giày bỏ đi.

Tuy nhiên, thù hận lãng phí thời gian, cô muốn mau chóng lợi dụng từng giây từng phút, sánh vai cùng Kì tiên sinh, sau đó bọn họ trải qua cuộc sống hạnh phúc nhỏ nhặt của riêng mình.

Tiêu Thanh Nhương hơi ngạc nhiên trông thấy khuôn mặt trầm tĩnh của Mộc Tiểu Thụ. Một câu chúc phúc nhẹ nhàng như vậy, tỏ rõ chủ nhân của lời nói rất thanh thản.

Gương mặt cô vẫn thanh tú như trước, trong đôi mắt đen láy là vẻ điềm tĩnh. Nếu nói cô của hai năm trước là bức họa hoa đào xinh đẹp, thế thì cô của hai năm sau càng tựa như bức tranh sơn thủy xa xăm, thu hết phong thái của của vạn vật trên thế gian.

Là ai khiến cô có sự biến hóa như vậy, câu trả lời dường như đã khẳng định.

Hắn thậm chí có thể từ trong mắt cô nhìn thấy bóng dáng của người kiến trúc sư kia —— lạnh nhạt trầm tĩnh, cao ngạo không hề để thế tục vào trong mắt, cũng có sự quyết đoán khó lường.

Đối thủ mạnh mẽ khó chơi giống như u linh kia.

Hắn nhìn mắt cô, bỗng nhiên trong lòng dâng lên ý nghĩ. Hắn nói: “Mộc Lạc Phân, em cho rằng như thế này thì có thể thoát khỏi tôi sao? Cho dù mười năm hai mươi năm, chúng ta vẫn sẽ dây dưa với nhau.”

Hắn muốn nhìn thấy một chút sợ hãi từ trong mắt cô, nhưng mà, hắn thất vọng rồi.

Mặt mày cô tươi tắn, nhẹ giọng nói: “Được, cho nên anh phải sống đến trăm tuổi, mới có sức lực để dằn vặt tôi.” Đừng sớm đánh mất tính mạng trong cuộc tranh đấu bè phái của Tiêu gia.

Hắn bỗng dưng phát hiện, kỳ thật mình hoàn toàn không hiểu được cô gái trước mặt.

“Nên đi qua cửa an ninh rồi.” Phó Chỉ Liên lên tiếng nhắc nhở.

Mộc Tiểu Thụ đứng lên, sau khi ôm chằm Tả Trọng và Minh Sùng lần nữa, cô đi vào cửa an ninh.

Mộc Tiểu Thụ vừa đi qua cửa an ninh liền dừng bước. Cô nhìn chằm chằm màn hình tinh thể lỏng của sân bay. Tại đó đang phát tin tức địa phương.

Trong màn hình, xuất hiện một khuôn mặt mà cô vô cùng quen thuộc.

Là Đan Bá Phi.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy Đan Bá Phi ăn mặc âu phục chỉnh tề. Hóa ra lúc anh ta nghiêm túc là như thế này, không có chút vẻ bất cần đời của ngày xưa, chín chắn đến nỗi không thể tưởng tượng.

Đây là Đan Bá Phi mà cô từng quen biết sao?

Phần cuối màn hình, phóng viên tin tức dùng giọng nói ngọt ngào liên tục truyền tin, đại khái là cậu hai nhà họ Đan rốt cuộc hồi tâm muốn gánh vác sự nghiệp ủ rượu của dòng họ.

“Tiểu Thụ?” Phó Chỉ Liên ở đằng sau hối thúc.

Mộc Tiểu Thụ lấy lại tinh thần, cười xin lỗi với Phó Chỉ Liên, sau đó không hề quay đầu mà đi vào cửa đăng ký.

***

Đêm đó, Kì Tấn Khiêm ngồi chuyến bay sớm nhất từ Vancouver trở về thành phố N.

Tuy rằng Phó Chỉ Liên đã chuẩn bị tâm lý xong từ lâu, nhưng khi đối mặt với Kì Tấn Khiêm mệt mỏi nhưng tràn đầy vẻ vô tình, cô ta vẫn bất giác run rẩy.

Cô ta lớn hơn anh mấy tuổi, nhưng phong thái vẫn thua anh một phần.

“Phó Chỉ Liên, cô tốt nhất cho tôi một lời giải thích hoàn hảo.” Anh nhíu mày.

Cô ta hé miệng, ý nghĩ đã chuẩn bị sẵn sàng lại chẳng thể nói ra câu nào. Hoàn hảo? Lời giải thích có hoàn hảo đến đâu vẫn là kinh tởm trong mắt anh, thế thì cần gì giả vờ nữa? Dù sao cũng phí công.

Cô ta lấy ra một bức thư từ trong túi xách: “Đây là cô ấy để lại cho anh.”

Anh nhận bức thư, đầu ngón tay thế mà lại hơi run run.

Một ngày ngắn ngủn, cô gái kia đã để cô ta nhìn thấy được vô số nét mặt của Kì Tấn Khiêm. Gắt gỏng, bất an, lo được lo mất. Đây là thiên tài của giới kiến trúc không hề lộ ra cảm xúc kia sao?

Cô ta đợi anh đọc xong bức thư này, cũng đang chờ đợi sự xét đoán của anh. Sự xét đoán này cô ta đã đợi lâu lắm rồi, cả đoàn thể tại Anh Quốc cũng chờ lâu lắm rồi.

Hồi lâu sau, anh mới đọc xong bức thư ngắn ngủi này. Anh nói với cô ta: “Đặt vé máy bay cho tôi.”

Cô ta nghe được tiếng trái tim vỡ vụn. Cho nên, đế quốc vắng lặng hai năm kia lại bị người đứng đầu của bọn họ vứt bỏ lần nữa sao?

Cô ta hé miệng, còn muốn mở lời thuyết phục sau cùng, tiếc rằng dù rằng xưa nay cô ta miệng lưỡi sắc bén, nhưng giờ phút này ngay cả một từ đơn giản cũng không nói nên lời.

“Đặt vé máy bay cho tôi,” giọng nói anh tỏ rõ sự kiên nhẫn của mình đã cạn kiệt, “Vé máy bay đi Luân Đôn.”

Trong nháy mắt cô ta tưởng rằng mình đã nghe nhầm. Không phải đi Hồng Kông, mà là đi Luân Đôn. Cô ta gần như muốn khóc vì quá vui mừng.

Anh lạnh lùng nhìn thoáng qua: “Cô cũng biết, tôi ghét nhất có người giở trò gạt tôi, cho dù người này có xuất phát từ ý tốt hay không. Cho nên, cô có thể đi rồi.”

Cô ta ngẩn người. Một câu phán quyết tử hình cô ta, sau này cô ta không còn quan hệ với đoàn thể kia nữa.

Cô ra rốt cuộc khiến anh hồi tâm chuyển ý, nhưng mà giá phải trả chính là anh gạt bỏ cô ta.

Trước khi đến, cô ta đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, bởi vậy kết cục này cũng không tính là tệ hại.

Nhưng nước mắt không thể kiềm chế mà chảy xuống, làm ướt khuôn mặt trang điểm tinh tế của cô ta.

Đêm khuya, trong căn phòng nằm trên tầng cao nhất của tòa cao ốc, Kì Tấn Khiêm đứng yên đối diện cửa sổ sát đất thật lâu. Bên chân anh rơi đầy đầu mẩu thuốc lá, bờ môi anh vẫn còn làn khói màu xám lượn lờ.

Anh vốn đã quen sống một mình, thế nhưng giờ phút này đối diện với căn phòng yên tĩnh, phiền muộn trong lòng anh muốn phát cuồng. Suy nghĩ tựa như cỏ dại mọc um tùm, lúc nào cũng muốn xé nát trái tim anh.

Trong tay anh cầm tờ giấy viết thư hơi mỏng kia, anh bỗng dưng cong khóe miệng.

Nếu như vậy có thể khiến cô yên tâm, thì cứ làm vậy đi —— Kì Tấn Khiêm vĩnh viễn không thể lay chuyển Mộc Tiểu Thụ.

Ước hẹn năm năm sao? Được, anh chờ.

Nhiều năm hơn nữa anh cũng đã chờ được, không phải sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương