Cây Xoài, Giàn Nho
-
Quyển 1 - Chương 27: Cái đuôi nhỏ
Quỳnh Tạ, nhà họ Mộc.
Lâm Tố Âm chuẩn bị ra ngoài thì đụng mặt Diệp Thục Hoa trong đại sảnh. Bà ta đang muốn nghiêng người đi qua, lại nghe Diệp Thục Hoa nói: “Chị dâu cũng biết, cái cậu họ Tiêu kia hôm nay đến nhà làm gì phải không?”
Lâm Tố Âm nhảy dựng trong lòng: “Nhà họ Tiêu? Ai?”
Diệp Thục Hoa hé miệng cười: “Còn ai nữa, cậu thiếu gia duy nhất mang họ Tiêu đấy.”
“Cậu ta đến đây hồi nào?” Lâm Tố Âm nhíu mày.
Diệp Thục Hoa nói: “À, bây giờ đang ở trong phòng sách trò chuyện với ông cụ, có lẽ…”
“Có lẽ gì?” Lâm Tố Âm có phần mất kiên nhẫn, bà ta ghét nhất bộ dạng lải nhải của Diệp Thục Hoa.
“Có lẽ bàn chuyện hôn sự của hai nhà.” Diệp Thục Hoa rốt cuộc nói một câu trọn vẹn.
Lâm Tố Âm khinh thường: “Cũng tốt, bắt con nhóc Mộc Lạc Phân không an phận trở về. Con nha đầu kia càng ngày càng không ra gì, liên lụy tôi ở Quỳnh Tạ không ngẩng đầu lên được, mau gả đi là đúng đắn.”
Diệp Thục Hoa lại cười vài tiếng: “Ai biết lần này thiếu gia họ Tiêu đến không phải để giải trừ hôn ước với Lạc Phân?”
Lâm Tố Âm nheo mắt.
“Có điều, chị dâu à chị cũng thấy đấy, cái cậu họ Tiêu kia cũng không thô bạo hung hăn như lời đồn đâu, ngược lại, cậu ta trông rất tuấn tú, lịch sự tao nhã, xuất thân hiển hách, còn trẻ đã ngồi vào vị trí chủ nhân khẳng định là người có năng lực.” Diệp Thục Hoa thong thả nói.
“Cô muốn nói cái gì?” Lâm Tố Âm bực bội.
Ánh mắt Diệp Thục Hoa chuyển sắc: “Chị dâu, chị thật sự không cân nhắc việc gả Lạc Kỳ qua đó sao? Mộc Tâm Nhụy đang đề ra ý kiến này với nhà họ Tiêu đấy.”
Lâm Tố Âm cười nhạo một tiếng: “Cô ta không phải luôn muốn gả con gái mình cho nhà họ Kì sao?”
“Cái cậu họ Kì kia luôn luôn độc lập, không để chuyện dòng họ vào trong mắt, Diệp Tử làm sao lọt vào mắt cậu ta. Tự Tâm Nhụy cũng biết ý muốn này đã bị nước cuốn trôi từ lâu rồi.” Diệp Thục Hoa vừa nói vừa nhìn Lâm Tố Âm.
Còn chưa đợi Lâm Tố Âm trả lời, có hai người từ trên lầu đi xuống. Một già một trẻ, người già mặc trường sam màu xanh nhạt, tinh thần minh mẫn, tay chống gậy; người trẻ mặc âu phục màu đen thẳng thớm, mặt mày nho nhã xinh đẹp, cũng chống một cây gậy. Hai người vừa nói vừa cười, hoàn toàn không chú ý Lâm Tố Âm và Diệp Thục Hoa ở giữa đại sảnh.
Diệp Thục Hoa thoáng thấy ánh mắt Lâm Tố Âm nhìn chằm chằm người thanh niên, bà ta không khỏi đắc ý. Bà ta nhỏ giọng cất lời: “À, Tiêu thiếu gia không tệ nhỉ? Chị cũng nên suy nghĩ cho Lạc Kỳ, Lạc Kỳ đang ở Mỹ, thật không biết sẽ bỏ qua bao nhiêu nhân duyên tốt đẹp, đừng để bên ngoại giành trước.”
Trong lòng Lâm Tố Âm càng bực dọc hơn: “Chuyện bên nội, khi nào thì đến phiên bên ngoại can thiệp?”
Diệp Thục Hoa khinh thường trong lòng, lúc trước khi nghe nói cháu trai nhà họ Tiêu bệnh liệt nửa người muốn làm thông gia với nhà họ Mộc, là ai nài ép lôi kéo gọi những đứa con gái đã gả ra ngoài trở về? Bây giờ mặt mũi tráo trở nhanh ghê.
“Tóm lại, chị dâu phải bận tâm lo nghĩ nhiều hơn rồi.” Diệp Thục Hoa cười.
“Không phiền cô lo lắng.” Lâm Tố Âm chỉnh sửa quần áo, ngẩng đầu rời khỏi.
***
“Kì tiên sinh, anh phải đi xa hả?” Mộc Tiểu Thụ mặc đồ ngủ bằng nhung đứng tại cửa phòng ngủ của Kì Tấn Khiêm, cô dè dặt hỏi.
Kì Tấn Khiêm lấy tay lau mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn Mộc Tiểu Thụ: “Em dậy rồi, đúng lúc, mau thu dọn đồ đạc của em một chút. Không cần đem theo nhiều lắm, một ít thứ cần thiết và quần áo đơn giản là được rồi.”
Mộc Tiểu Thụ nhất thời không theo kịp lối suy nghĩ của anh: “Chúng ta…phải đi du lịch hả?”
“Có thể nói như vậy, tôi đi chọn cảnh, em đi theo tôi, đương nhiên là du lịch.”
Du lịch? Trong nháy mắt Mộc Tiểu Thụ hào hứng: “Chúng ta phải đi đâu thế? Trong tỉnh hay là ngoài tỉnh? Phía Bắc hay là phía Nam? Trong nước hay là ngoài nước?”
Kì Tấn Khiêm cười: “Trong nước, ngoài tỉnh, phía Nam. Không phải thắng cảnh du lịch đặc biệt nổi tiếng nào, là nơi tôi đã từng đi qua hồi còn đi học. Tôi đã xem nhiều phong cảnh nước ngoài, rất nhớ phong cảnh trong nước, đúng lúc đưa em ra ngoài một chuyến.”
“Chỉ hai người chúng ta đi thôi sao?” Mộc Tiểu Thụ hỏi. Kì tiên sinh lên đường, có phải có một đám trợ lý và mấy cô thư ký xinh đẹp rầm rộ đi theo không?
Kì Tấn Khiêm không ngẩng đầu mà tiếp tục thu xếp hành lý: “Còn muốn đưa ai đi nữa? Tôi chỉ mua có hai vé.”
Mộc Tiểu Thụ cười khúc khích.
“Mau đi thu dọn hành lý. 10:30 bay.”
“Tuân lệnh, đi ngay!”
Tuy nhiên, Mộc Tiểu Thụ trở về phòng ngủ lại rơi vào băn khoăn. Cô chán ghét gạt qua gạt lại đống quần áo ít ỏi trong tủ, tất cả đều là kiểu tomboy xấu xí, chẳng có chiếc nào đẹp như ý muốn. Cô lại nhìn mình trong gương, càng ghét bỏ đầu tóc giống như bị chó gặm. Còn có sắc mặt tái nhợt không chút màu máu giống như người chết là của ai đây?
Phiền quá mà, mới nửa năm ngắn ngủn mà đã trở nên xấu xí như vậy rồi. Trông như thế này làm sao đi bên cạnh Kì tiên sinh.
Mộc Tiểu Thụ rối rắm đến mức cụng đầu vào cửa tủ, cụng tới cụng lui bỗng nhiên cảm giác được tại cạnh cửa phòng có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào ót cô. Cô vừa quay đầu lại, trông thấy Kì Tấn Khiêm ăn mặc thẳng thớm khoanh tay dựa trên cánh cửa, bên chân anh dựng một va li xách tay đơn giản màu xám.
“Thu dọn xong chưa?” Anh nhướn mày.
Mộc Tiểu Thụ trông đáng thương cất lời: “Chúng ta có thể đến cửa hàng mua quần áo trước không?”
Kì Tấn Khiêm giơ đồng hồ đeo tay lên: “Em nói đi?”
Đấu tranh hồi lâu, Mộc Tiểu Thụ lại mở miệng: “Vậy anh có thể đừng ăn mặc đẹp như vậy được không?”
Kì Tấn Khiêm: “…”
Khi đến sân bay thì đã gần 10:00, may mà hành lý của hai người không nhiều, qua khâu kiểm tra an ninh không mất nhiều thời gian cho lắm.
Máy bay vừa bay lên, Mộc Tiểu Thụ kiềm chế niềm hưng phấn nhỏ nhoi mà nhìn qua cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài. Mặt đất đang cách cô rất xa, sân bay to như vậy trong giây lát biến thành miếng vuông như chơi xếp gỗ.
“Lần đầu tiên em đi máy bay à?” Kì Tấn Khiêm hỏi.
Mộc Tiểu Thụ gật đầu: “Anh thường xuyên đi máy bay hả?” Giờ phút này máy bay đã bay lên tầng bình lưu, bốn phía bao bọc bởi tầng mây thật dày, núi sông kiến trúc trên mặt đất rốt cuộc không nhìn thấy rõ nữa.
“Ừm, có điều nếu là đi du lịch thuần túy, tôi càng thích xe lửa hơn.” Anh nói, “Tốc độ xe lửa chậm hơn nhiều, trên đường xe chạy, có thể nhìn ngắm phong cảnh địa lý dần thay đổi theo vĩ độ. Hơn nữa, ở trên xe lửa, khoảng cách người với người sẽ theo hành trình mà mau chóng rút ngắn lại. Người từ khắp nơi tụ họp trong toa xe, đủ loại tiếng phổ thông mang theo tiếng địa phương pha lẫn nhau, trò chuyện cũng là một việc rất thú vị.”
“Không thì, chuyến đi trở về chúng ta ngồi xe lửa nhé?” Cô xin ý kiến của anh.
Anh sờ cằm: “Đường về à, đường về khá phức tạp, có điều nếu chỉ dựa vào xe lửa, có chút khó khăn…”
“Kì tiên sinh?”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên ở bên kia lối đi. Mộc Tiểu Thụ tò mò ló đầu qua, nhìn thấy ở chỗ ngồi kế bên là một cô gái trẻ mặc váy đỏ trông rất bất ngờ nhìn về phía này.
Kì Tấn Khiêm kinh ngạc quay đầu qua, lịch sự gật đầu với cô gái kia.
Mộc Tiểu Thụ nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy là ai vậy?”
Sau một lúc lâu trầm ngâm, Kì Tấn Khiêm đáp: “Không nhớ ra.”
Mộc Tiểu Thụ kinh hãi không thể tin: “Vậy anh còn ra vẻ quen thân với cô ấy?”
Kì Tấn Khiêm ngạc nhiên nói: “Biểu hiện của tôi rất quen thân với cô ấy sao?”
“Chẳng lẽ không phải ư?”
Cô gái ngồi bên kia nhìn thấy Kì Tấn Khiêm và Mộc Tiểu Thụ thầm thì như không có ai bên cạnh, không khỏi có chút xấu hổ. Cô ta cất tiếng lần thứ hai: “Kì tiên sinh còn nhớ tôi không? Lần trước ở Luân Đôn, tại triển lãm của anh tôi.”
Kì Tấn Khiêm suy nghĩ một lúc, chợt nhận ra: “Cô là em gái của Hoắc Chấn?”
Gò má cô gái kia ửng đỏ: “Chúng ta đã từng gặp mặt tại cuộc triển lãm, có lẽ Kì tiên sinh quên rồi. Tôi là Hoắc Yến.”
Kì Tấn Khiêm áy náy nói: “Ngại quá.”
Hoắc Yến nhìn Mộc Tiểu Thụ trốn sau cánh tay Kì Tấn Khiêm: “Vị này là em gái của Kì tiên sinh ư?”
Mộc Tiểu Thụ nhất thời phát cáu, trong lòng kêu gào, cô mới là em gái anh ấy, cả nhà cô đều là em gái anh ấy.
Kì Tấn Khiêm liếc nhìn đôi mắt Mộc Tiểu Thụ lồi ra, bỗng nhiên mỉm cười: “À, cô ấy là cái đuôi nhỏ của tôi.”
Mộc Tiểu Thụ trợn mắt há mồm. Cái đuôi nhỏ? Cái đuôi nhỏ là trò gì đây, nói cô dính người sao?
Hoắc Yến ngượng ngùng không biết nên tiếp lời thế nào, đành phải nói: “Kì tiên sinh lần này đi công tác sao?”
Kì Tấn Khiêm lắc đầu: “Không, tôi muốn dẫn cái đuôi nhỏ này đi du lịch.”
Hoắc Yến hé miệng, sau một lúc lâu mới thốt ra: “Cô ấy là con gái của anh sao?”
Mộc Tiểu Thụ cười ngất. Cô trông nhỏ tuổi lắm hả? Đang muốn phân trần lại nghe Kì Tấn Khiêm cất lời.
Anh thản nhiên nói: “Cô Hoắc, tôi trông già vậy ư?”
“Không không không…xin lỗi xin lỗi, là tôi đường đột…” Hoắc Yến bối rối nói xin lỗi, trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Kì Tấn Khiêm không nói nữa, dựa lưng vào ghế.
Hoắc Yến lại nói: “Lần này hai người đến thành phố G có ai dẫn đường không? Tôi đã ở thành phố G vài năm, có thể làm người dẫn đường miễn phí cho hai người.”
Kì Tấn Khiêm từ chối: “Không dám làm phiền, chúng tôi cũng chỉ tùy tiện dạo chơi thôi.”
Hoắc Yến nhìn ra Kì Tấn Khiêm không muốn tiếp tục cuộc đối thoại nữa, cô ta đành cười trừ, dừng lại câu chuyện.
Kì Tấn Khiêm vừa quay đầu liền đối diện hai mắt trêu ghẹo của Mộc Tiểu Thụ. Khóe mắt anh giật giật: “Tại sao em nhìn tôi như vậy?”
“Chị kia thích anh đó.” Mộc Tiểu Thụ đưa ra kết luận.
Kì Tấn Khiêm cảm thấy buồn cười: “Con nít không được nói bậy.”
Mộc Tiểu Thụ không vui: “Ai nói em là con nít, em không nhỏ chút nào!” Cô tức giận, bồi thêm một câu, “Nếu em là con nít, vậy thì anh chính là anh già!”
Kì Tấn Khiêm ảo não: “Tôi rất già sao?” Sao hôm nay người này tới người kia đều nói anh già.
“Là anh nói em nhỏ trước.” Mộc Tiểu Thụ hừ một tiếng.
À, hóa ra cô bé này đang bực bội. Kì Tấn Khiêm cười đầu hàng: “Em hoàn toàn không nhỏ, tuyệt đối không có chút tính trẻ con, tôi nói thật lòng đấy.” Cuối cùng anh còn không quên bắt chước giọng điệu của cô bổ sung một câu, “Còn thật hơn cả vàng bạc.”
So sánh thế này chẳng phải càng không có thành ý hơn sao? Mộc Tiểu Thụ bĩu môi.
Cô bỗng nhiên nhớ tới gì đó, lại hỏi: “Tại sao anh nói với người khác em là cái đuôi nhỏ của anh?”
“Cái đuôi nhỏ không tốt sao?” Anh thật lòng hỏi ý.
Cô nhíu mày: “Cái đuôi nhỏ không phải là ý rất dính người sao? Chẳng lẽ em rất dính người?”
Anh chợt nhận ra: “Thì ra em hiểu như vậy.” Dừng một chút, anh vô tội nói, “Nhưng mà, dựa theo cách hiểu của em, cái tên này cũng rất thích hợp với em.”
“Phải không?” Cô không tin.
“Là ai mỗi ngày đều dời ghế ngồi bên cạnh tôi?” Anh hỏi lại. Anh ở phòng sách, cô liền dời ghế bành sang bên cạnh đọc sách; anh ở phòng bếp nấu cơm, cô liền dời cái ghế thấp ngồi bên cạnh khoa tay múa chân; anh ở ban công vẽ phác thảo, cô lấy tấm đệm nhỏ ngồi cạnh anh vẽ tranh.
“Nói bừa.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, có điều vẫn không quên ngụy biện.
Anh biết lắng nghe: “Ờ, tất cả đều là tôi nói bừa, cô Mộc Tiểu Thụ chưa bao giờ dời ghế đến bên cạnh tôi đọc sách vẽ tranh, không có lần nào cả.”
Sắc mặt anh cực kỳ nghiêm túc, thái độ cũng thành kính tới cực điểm, thế nhưng cô lại nhịn không được mà bại trận, phì cười một tiếng.
Anh có phần bất đắc dĩ nhìn cô gái ngồi bên cạnh cười đến ngã nghiêng.
“Vậy dựa theo lý giải của anh, cái đuôi nhỏ là ý gì?” Cười đủ rồi, cô hỏi.
Anh suy tư một hồi lâu, không có kết quả: “Bị sự thông suốt của em làm xáo trộn, tôi đã quên mất lý giải của tôi là gì rồi.”
Cô trợn mắt nhìn: “Anh khẳng định cố ý, nói mau, là ý gì?”
“Quên rồi, thật sự quên rồi.”
“Thật sự quên rồi?”
“Thật mà, thật còn hơn vàng bạc.”
“…”
Anh bật cười nhìn cô bé quay đầu qua nhìn mây trắng ngoài cửa sổ không để ý tới mình.
Cái đuôi nhỏ trong lý giải của anh là gì?
Là vướng bận nhỏ bé đặt nơi nào cũng không yên lòng, chỉ có khóa chặt bên người thì mới yên tâm.
Lâm Tố Âm chuẩn bị ra ngoài thì đụng mặt Diệp Thục Hoa trong đại sảnh. Bà ta đang muốn nghiêng người đi qua, lại nghe Diệp Thục Hoa nói: “Chị dâu cũng biết, cái cậu họ Tiêu kia hôm nay đến nhà làm gì phải không?”
Lâm Tố Âm nhảy dựng trong lòng: “Nhà họ Tiêu? Ai?”
Diệp Thục Hoa hé miệng cười: “Còn ai nữa, cậu thiếu gia duy nhất mang họ Tiêu đấy.”
“Cậu ta đến đây hồi nào?” Lâm Tố Âm nhíu mày.
Diệp Thục Hoa nói: “À, bây giờ đang ở trong phòng sách trò chuyện với ông cụ, có lẽ…”
“Có lẽ gì?” Lâm Tố Âm có phần mất kiên nhẫn, bà ta ghét nhất bộ dạng lải nhải của Diệp Thục Hoa.
“Có lẽ bàn chuyện hôn sự của hai nhà.” Diệp Thục Hoa rốt cuộc nói một câu trọn vẹn.
Lâm Tố Âm khinh thường: “Cũng tốt, bắt con nhóc Mộc Lạc Phân không an phận trở về. Con nha đầu kia càng ngày càng không ra gì, liên lụy tôi ở Quỳnh Tạ không ngẩng đầu lên được, mau gả đi là đúng đắn.”
Diệp Thục Hoa lại cười vài tiếng: “Ai biết lần này thiếu gia họ Tiêu đến không phải để giải trừ hôn ước với Lạc Phân?”
Lâm Tố Âm nheo mắt.
“Có điều, chị dâu à chị cũng thấy đấy, cái cậu họ Tiêu kia cũng không thô bạo hung hăn như lời đồn đâu, ngược lại, cậu ta trông rất tuấn tú, lịch sự tao nhã, xuất thân hiển hách, còn trẻ đã ngồi vào vị trí chủ nhân khẳng định là người có năng lực.” Diệp Thục Hoa thong thả nói.
“Cô muốn nói cái gì?” Lâm Tố Âm bực bội.
Ánh mắt Diệp Thục Hoa chuyển sắc: “Chị dâu, chị thật sự không cân nhắc việc gả Lạc Kỳ qua đó sao? Mộc Tâm Nhụy đang đề ra ý kiến này với nhà họ Tiêu đấy.”
Lâm Tố Âm cười nhạo một tiếng: “Cô ta không phải luôn muốn gả con gái mình cho nhà họ Kì sao?”
“Cái cậu họ Kì kia luôn luôn độc lập, không để chuyện dòng họ vào trong mắt, Diệp Tử làm sao lọt vào mắt cậu ta. Tự Tâm Nhụy cũng biết ý muốn này đã bị nước cuốn trôi từ lâu rồi.” Diệp Thục Hoa vừa nói vừa nhìn Lâm Tố Âm.
Còn chưa đợi Lâm Tố Âm trả lời, có hai người từ trên lầu đi xuống. Một già một trẻ, người già mặc trường sam màu xanh nhạt, tinh thần minh mẫn, tay chống gậy; người trẻ mặc âu phục màu đen thẳng thớm, mặt mày nho nhã xinh đẹp, cũng chống một cây gậy. Hai người vừa nói vừa cười, hoàn toàn không chú ý Lâm Tố Âm và Diệp Thục Hoa ở giữa đại sảnh.
Diệp Thục Hoa thoáng thấy ánh mắt Lâm Tố Âm nhìn chằm chằm người thanh niên, bà ta không khỏi đắc ý. Bà ta nhỏ giọng cất lời: “À, Tiêu thiếu gia không tệ nhỉ? Chị cũng nên suy nghĩ cho Lạc Kỳ, Lạc Kỳ đang ở Mỹ, thật không biết sẽ bỏ qua bao nhiêu nhân duyên tốt đẹp, đừng để bên ngoại giành trước.”
Trong lòng Lâm Tố Âm càng bực dọc hơn: “Chuyện bên nội, khi nào thì đến phiên bên ngoại can thiệp?”
Diệp Thục Hoa khinh thường trong lòng, lúc trước khi nghe nói cháu trai nhà họ Tiêu bệnh liệt nửa người muốn làm thông gia với nhà họ Mộc, là ai nài ép lôi kéo gọi những đứa con gái đã gả ra ngoài trở về? Bây giờ mặt mũi tráo trở nhanh ghê.
“Tóm lại, chị dâu phải bận tâm lo nghĩ nhiều hơn rồi.” Diệp Thục Hoa cười.
“Không phiền cô lo lắng.” Lâm Tố Âm chỉnh sửa quần áo, ngẩng đầu rời khỏi.
***
“Kì tiên sinh, anh phải đi xa hả?” Mộc Tiểu Thụ mặc đồ ngủ bằng nhung đứng tại cửa phòng ngủ của Kì Tấn Khiêm, cô dè dặt hỏi.
Kì Tấn Khiêm lấy tay lau mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn Mộc Tiểu Thụ: “Em dậy rồi, đúng lúc, mau thu dọn đồ đạc của em một chút. Không cần đem theo nhiều lắm, một ít thứ cần thiết và quần áo đơn giản là được rồi.”
Mộc Tiểu Thụ nhất thời không theo kịp lối suy nghĩ của anh: “Chúng ta…phải đi du lịch hả?”
“Có thể nói như vậy, tôi đi chọn cảnh, em đi theo tôi, đương nhiên là du lịch.”
Du lịch? Trong nháy mắt Mộc Tiểu Thụ hào hứng: “Chúng ta phải đi đâu thế? Trong tỉnh hay là ngoài tỉnh? Phía Bắc hay là phía Nam? Trong nước hay là ngoài nước?”
Kì Tấn Khiêm cười: “Trong nước, ngoài tỉnh, phía Nam. Không phải thắng cảnh du lịch đặc biệt nổi tiếng nào, là nơi tôi đã từng đi qua hồi còn đi học. Tôi đã xem nhiều phong cảnh nước ngoài, rất nhớ phong cảnh trong nước, đúng lúc đưa em ra ngoài một chuyến.”
“Chỉ hai người chúng ta đi thôi sao?” Mộc Tiểu Thụ hỏi. Kì tiên sinh lên đường, có phải có một đám trợ lý và mấy cô thư ký xinh đẹp rầm rộ đi theo không?
Kì Tấn Khiêm không ngẩng đầu mà tiếp tục thu xếp hành lý: “Còn muốn đưa ai đi nữa? Tôi chỉ mua có hai vé.”
Mộc Tiểu Thụ cười khúc khích.
“Mau đi thu dọn hành lý. 10:30 bay.”
“Tuân lệnh, đi ngay!”
Tuy nhiên, Mộc Tiểu Thụ trở về phòng ngủ lại rơi vào băn khoăn. Cô chán ghét gạt qua gạt lại đống quần áo ít ỏi trong tủ, tất cả đều là kiểu tomboy xấu xí, chẳng có chiếc nào đẹp như ý muốn. Cô lại nhìn mình trong gương, càng ghét bỏ đầu tóc giống như bị chó gặm. Còn có sắc mặt tái nhợt không chút màu máu giống như người chết là của ai đây?
Phiền quá mà, mới nửa năm ngắn ngủn mà đã trở nên xấu xí như vậy rồi. Trông như thế này làm sao đi bên cạnh Kì tiên sinh.
Mộc Tiểu Thụ rối rắm đến mức cụng đầu vào cửa tủ, cụng tới cụng lui bỗng nhiên cảm giác được tại cạnh cửa phòng có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào ót cô. Cô vừa quay đầu lại, trông thấy Kì Tấn Khiêm ăn mặc thẳng thớm khoanh tay dựa trên cánh cửa, bên chân anh dựng một va li xách tay đơn giản màu xám.
“Thu dọn xong chưa?” Anh nhướn mày.
Mộc Tiểu Thụ trông đáng thương cất lời: “Chúng ta có thể đến cửa hàng mua quần áo trước không?”
Kì Tấn Khiêm giơ đồng hồ đeo tay lên: “Em nói đi?”
Đấu tranh hồi lâu, Mộc Tiểu Thụ lại mở miệng: “Vậy anh có thể đừng ăn mặc đẹp như vậy được không?”
Kì Tấn Khiêm: “…”
Khi đến sân bay thì đã gần 10:00, may mà hành lý của hai người không nhiều, qua khâu kiểm tra an ninh không mất nhiều thời gian cho lắm.
Máy bay vừa bay lên, Mộc Tiểu Thụ kiềm chế niềm hưng phấn nhỏ nhoi mà nhìn qua cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài. Mặt đất đang cách cô rất xa, sân bay to như vậy trong giây lát biến thành miếng vuông như chơi xếp gỗ.
“Lần đầu tiên em đi máy bay à?” Kì Tấn Khiêm hỏi.
Mộc Tiểu Thụ gật đầu: “Anh thường xuyên đi máy bay hả?” Giờ phút này máy bay đã bay lên tầng bình lưu, bốn phía bao bọc bởi tầng mây thật dày, núi sông kiến trúc trên mặt đất rốt cuộc không nhìn thấy rõ nữa.
“Ừm, có điều nếu là đi du lịch thuần túy, tôi càng thích xe lửa hơn.” Anh nói, “Tốc độ xe lửa chậm hơn nhiều, trên đường xe chạy, có thể nhìn ngắm phong cảnh địa lý dần thay đổi theo vĩ độ. Hơn nữa, ở trên xe lửa, khoảng cách người với người sẽ theo hành trình mà mau chóng rút ngắn lại. Người từ khắp nơi tụ họp trong toa xe, đủ loại tiếng phổ thông mang theo tiếng địa phương pha lẫn nhau, trò chuyện cũng là một việc rất thú vị.”
“Không thì, chuyến đi trở về chúng ta ngồi xe lửa nhé?” Cô xin ý kiến của anh.
Anh sờ cằm: “Đường về à, đường về khá phức tạp, có điều nếu chỉ dựa vào xe lửa, có chút khó khăn…”
“Kì tiên sinh?”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên ở bên kia lối đi. Mộc Tiểu Thụ tò mò ló đầu qua, nhìn thấy ở chỗ ngồi kế bên là một cô gái trẻ mặc váy đỏ trông rất bất ngờ nhìn về phía này.
Kì Tấn Khiêm kinh ngạc quay đầu qua, lịch sự gật đầu với cô gái kia.
Mộc Tiểu Thụ nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy là ai vậy?”
Sau một lúc lâu trầm ngâm, Kì Tấn Khiêm đáp: “Không nhớ ra.”
Mộc Tiểu Thụ kinh hãi không thể tin: “Vậy anh còn ra vẻ quen thân với cô ấy?”
Kì Tấn Khiêm ngạc nhiên nói: “Biểu hiện của tôi rất quen thân với cô ấy sao?”
“Chẳng lẽ không phải ư?”
Cô gái ngồi bên kia nhìn thấy Kì Tấn Khiêm và Mộc Tiểu Thụ thầm thì như không có ai bên cạnh, không khỏi có chút xấu hổ. Cô ta cất tiếng lần thứ hai: “Kì tiên sinh còn nhớ tôi không? Lần trước ở Luân Đôn, tại triển lãm của anh tôi.”
Kì Tấn Khiêm suy nghĩ một lúc, chợt nhận ra: “Cô là em gái của Hoắc Chấn?”
Gò má cô gái kia ửng đỏ: “Chúng ta đã từng gặp mặt tại cuộc triển lãm, có lẽ Kì tiên sinh quên rồi. Tôi là Hoắc Yến.”
Kì Tấn Khiêm áy náy nói: “Ngại quá.”
Hoắc Yến nhìn Mộc Tiểu Thụ trốn sau cánh tay Kì Tấn Khiêm: “Vị này là em gái của Kì tiên sinh ư?”
Mộc Tiểu Thụ nhất thời phát cáu, trong lòng kêu gào, cô mới là em gái anh ấy, cả nhà cô đều là em gái anh ấy.
Kì Tấn Khiêm liếc nhìn đôi mắt Mộc Tiểu Thụ lồi ra, bỗng nhiên mỉm cười: “À, cô ấy là cái đuôi nhỏ của tôi.”
Mộc Tiểu Thụ trợn mắt há mồm. Cái đuôi nhỏ? Cái đuôi nhỏ là trò gì đây, nói cô dính người sao?
Hoắc Yến ngượng ngùng không biết nên tiếp lời thế nào, đành phải nói: “Kì tiên sinh lần này đi công tác sao?”
Kì Tấn Khiêm lắc đầu: “Không, tôi muốn dẫn cái đuôi nhỏ này đi du lịch.”
Hoắc Yến hé miệng, sau một lúc lâu mới thốt ra: “Cô ấy là con gái của anh sao?”
Mộc Tiểu Thụ cười ngất. Cô trông nhỏ tuổi lắm hả? Đang muốn phân trần lại nghe Kì Tấn Khiêm cất lời.
Anh thản nhiên nói: “Cô Hoắc, tôi trông già vậy ư?”
“Không không không…xin lỗi xin lỗi, là tôi đường đột…” Hoắc Yến bối rối nói xin lỗi, trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Kì Tấn Khiêm không nói nữa, dựa lưng vào ghế.
Hoắc Yến lại nói: “Lần này hai người đến thành phố G có ai dẫn đường không? Tôi đã ở thành phố G vài năm, có thể làm người dẫn đường miễn phí cho hai người.”
Kì Tấn Khiêm từ chối: “Không dám làm phiền, chúng tôi cũng chỉ tùy tiện dạo chơi thôi.”
Hoắc Yến nhìn ra Kì Tấn Khiêm không muốn tiếp tục cuộc đối thoại nữa, cô ta đành cười trừ, dừng lại câu chuyện.
Kì Tấn Khiêm vừa quay đầu liền đối diện hai mắt trêu ghẹo của Mộc Tiểu Thụ. Khóe mắt anh giật giật: “Tại sao em nhìn tôi như vậy?”
“Chị kia thích anh đó.” Mộc Tiểu Thụ đưa ra kết luận.
Kì Tấn Khiêm cảm thấy buồn cười: “Con nít không được nói bậy.”
Mộc Tiểu Thụ không vui: “Ai nói em là con nít, em không nhỏ chút nào!” Cô tức giận, bồi thêm một câu, “Nếu em là con nít, vậy thì anh chính là anh già!”
Kì Tấn Khiêm ảo não: “Tôi rất già sao?” Sao hôm nay người này tới người kia đều nói anh già.
“Là anh nói em nhỏ trước.” Mộc Tiểu Thụ hừ một tiếng.
À, hóa ra cô bé này đang bực bội. Kì Tấn Khiêm cười đầu hàng: “Em hoàn toàn không nhỏ, tuyệt đối không có chút tính trẻ con, tôi nói thật lòng đấy.” Cuối cùng anh còn không quên bắt chước giọng điệu của cô bổ sung một câu, “Còn thật hơn cả vàng bạc.”
So sánh thế này chẳng phải càng không có thành ý hơn sao? Mộc Tiểu Thụ bĩu môi.
Cô bỗng nhiên nhớ tới gì đó, lại hỏi: “Tại sao anh nói với người khác em là cái đuôi nhỏ của anh?”
“Cái đuôi nhỏ không tốt sao?” Anh thật lòng hỏi ý.
Cô nhíu mày: “Cái đuôi nhỏ không phải là ý rất dính người sao? Chẳng lẽ em rất dính người?”
Anh chợt nhận ra: “Thì ra em hiểu như vậy.” Dừng một chút, anh vô tội nói, “Nhưng mà, dựa theo cách hiểu của em, cái tên này cũng rất thích hợp với em.”
“Phải không?” Cô không tin.
“Là ai mỗi ngày đều dời ghế ngồi bên cạnh tôi?” Anh hỏi lại. Anh ở phòng sách, cô liền dời ghế bành sang bên cạnh đọc sách; anh ở phòng bếp nấu cơm, cô liền dời cái ghế thấp ngồi bên cạnh khoa tay múa chân; anh ở ban công vẽ phác thảo, cô lấy tấm đệm nhỏ ngồi cạnh anh vẽ tranh.
“Nói bừa.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, có điều vẫn không quên ngụy biện.
Anh biết lắng nghe: “Ờ, tất cả đều là tôi nói bừa, cô Mộc Tiểu Thụ chưa bao giờ dời ghế đến bên cạnh tôi đọc sách vẽ tranh, không có lần nào cả.”
Sắc mặt anh cực kỳ nghiêm túc, thái độ cũng thành kính tới cực điểm, thế nhưng cô lại nhịn không được mà bại trận, phì cười một tiếng.
Anh có phần bất đắc dĩ nhìn cô gái ngồi bên cạnh cười đến ngã nghiêng.
“Vậy dựa theo lý giải của anh, cái đuôi nhỏ là ý gì?” Cười đủ rồi, cô hỏi.
Anh suy tư một hồi lâu, không có kết quả: “Bị sự thông suốt của em làm xáo trộn, tôi đã quên mất lý giải của tôi là gì rồi.”
Cô trợn mắt nhìn: “Anh khẳng định cố ý, nói mau, là ý gì?”
“Quên rồi, thật sự quên rồi.”
“Thật sự quên rồi?”
“Thật mà, thật còn hơn vàng bạc.”
“…”
Anh bật cười nhìn cô bé quay đầu qua nhìn mây trắng ngoài cửa sổ không để ý tới mình.
Cái đuôi nhỏ trong lý giải của anh là gì?
Là vướng bận nhỏ bé đặt nơi nào cũng không yên lòng, chỉ có khóa chặt bên người thì mới yên tâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook