Cây Tường Vi Màu Xanh Nước Biển
-
Chương 72
CHƯƠNG 72
Tuy chủ yếu đều là vết tương trên người, do vì đầu chịu sự chấn động lớn, Dương Húc Huy sau khi Kim Tại Trung rời đi năm ngày mới tỉnh dậy.Trước khi Dương Húc Huy tỉnh dậy, ngày nào Trịnh Duẫn Hạo cũng đến bệnh viện thăm, ngoài lo lắng cho anh, anh còn là người duy nhất biết được sự thật và cũng là người duy nhất có thể trả lại sự trong sạch cho Kim Tại Trung, hy vọng anh mau tỉnh lại. Nhưng sau khi Húc Huy không dễ dàng mà tỉnh lại thì Duẫn Hạo lại dặn mọi người không được để Dương Húc Huy biết chuyện Kim Tại Trung xảy ra chuyện.
Sau khi tỉnh lại thấy huynh đệ của mình đều ở bên cạnh, Dương Húc Huy rất vui. Tuy không thấy Kim Tại Trung – người đến lúc đó còn dùng những lời uy hiếp anh phải ráng chống đỡ, trong lòng có chút kì quái, nhưng chỉ đoán là chưa kịp thông báo cho cậu chứ không suy nghĩ nhiều.
Chính vào ngày Dương Húc Huy tỉnh lại, Hà Phương cùng Trịnh Duẫn Hạo thương lượng rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định thông báo cho anh biết tình trạng xuất khoẻ của mình. Vì cho dù giấu cũng không giấu được bao lâu, chi bằng nói cho anh biết trước khi anh phải mở miệng hỏi. Sau khi nghe được lời Hà Phương nói, trên mặt Dương Húc Huy là sự vui mừng vì an toàn trở về từ quỷ môn quan cùng với sự mất bình tĩnh vì vết thương sau khi chết đi sống lại. Sau khi hồi thần lại liền mời mọi người trong phòng ra ngoài.
Tuy rằng lúc tỉnh lại cơ thể từ phần eo trở xuống hoàn toàn không có cảm giác, nhưng anh đã không nghĩ theo chiều hướng xấu, chỉ nghĩ bản thân ngủ quá lâu, nhưng lại không nghĩ rằng……
Những người khác tuy lo lắng, nhưng cũng biết Dương Húc Huy sẽ không nghe lọt những lời an ủi, nên chỉ có thể im lặng rời khỏi phòng bệnh.
Hai ngày đầu sau khi tỉnh dậy, tâm trạng cùng tinh thần của Dương Húc Huy cũng không được xem là tốt, nhưng ngày thứ ba khi biết sau này bản thân không thể đi được, như con rối vô hồn, không nói thêm câu nào, cũng không chủ động mở miệng ăn cơm uống nước, chỉ khi Hà Phương cho anh uống thuốc mới mở miệng ra. Trong sự điều trị đơn phương của Hà Phương, ngoại thương của anh cũng hồi phục được 7,8 phần, nhưng nửa thân dưới vẫn không có khởi sắc.
Loại tình trạng này tiếp tục dần nửa tháng, tinh thần của Dương Húc Huy mới có khởi sắc, bắt đầu chủ động nói chuyện vời Trịnh Duẫn Hạo và những người khác, cũng bắt đầu phối hợp trị liệu. Trịnh Duẫn Hạo bọn họ không biết Hà Phương dùng cách gì để khiến cho tinh thần của Dương Húc Huy chuyển biến tốt, chỉ biết nửa tháng còn lại thấy Hà Phương hốc hác hơn nhiều, cả người đều ốm đi. Bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hà Phương – người lạc quan nhất trong bọn họ lại như vậy.
Phối hợp trị liệu được một tuần, nửa thân dưới của Dương Húc Huy vẫn không có cảm giác, nhưng Hà Phương nói với mọi người tình trạng của anh đã có chuyển biến tốt, khiến cho Dương Húc Huy dường như đã bỏ cuộc bắt đầu có một chút hy vọng.
Lúc này Dương Húc Huy cuối cùng mới chú ý, trong một tháng sau khi tỉnh lại, Kim Tại Trung chưa xuất hiện lần nào, như vậy thật không bình thường, anh biết trong lúc anh hôn mê nhất định phát sinh ra chuyện gì. Sau khi hỏi chuyện, Trịnh Duẫn Hạo mới kể lại chuyện hôm đó cho Dương Húc Huy. Nghe xong tường thuật của Trịnh Duẫn Hạo, Dương Húc Huy thở phào nhẹ nhõm: cũng may không xảy ra chuyện gì phải hối hận.
“Ngươi giao cậu ta cho người đó có đáng tin cậy hay không?”
Trịnh Duẫn Hạo không phải không tin Dương Húc Huy, nhưng chỉ cần dính đến Kim Tại Trung, hắn không có cách nào yên tâm hoàn toàn.
“Nhân cách và thân thủ của Tiểu Kiệt ngươi có thể yên tâm. Sau khi ta tỉnh lại Tiểu Kiệt chưa từng đến tìm ta, rõ ràng là họ vẫn an toàn. Bây giờ ta muốn hỏi ngươi một chuyện, lúc đó, ngươi có tin cậu ta không?”
“Tin.”
“Vây ta nghĩ chắc cậu ta cũng sẽ không trách ngươi.”
“Rốt cuộc là chuyện gì, ngươi đến ta còn muốn giấu sao? Có liên quan đến cái chết của Hàn Kính phải không?”
“Không chỉ Hàn Kính, mà còn liên quan đế Walid cùng sáu người còn lại.”
Lời của Dương Húc Huy vừa thốt ra, ở tại đó Trịnh Duẫn Hạo, Đặng Dũng, Đào Chí Cương cùng Hà Phương đều lộ ra biểu tình kinh ngạc.
“Chuyện này có liên quan gì đến cậu ta?”
“Đó đều là kếu hoạch do cậu ấy lập ra, vì ngươi. Ta hiện giờ không có cách nói rõ với ngươi, nên ngươi tốt nhất là nên tận mắt nhìn tận tai nghe. Ta bây giờ có thể ra viện một chuyến không?”
Dương Húc Huy nhìn sang Hà Phương. Thu tâm tình lại, Hà Phương nhìn Dương Húc Huy, gật đầu.
“Có thể nhưng tình trạng hiện nay của ngươi, tốt nhất là không nhất thiết cần phải ra thì không nên ra.”
Không phải vì tình trạng sức khoẻ của Dương Húc Huy không cho phép, mà là hiện tại không có nhiều người biết Dương Húc Huy bị thương đến mức độ này. Tin tức này mà truyền ra thì sẽ gây bất lợi cho anh.
“Ân, ta biết. A Dũng, A Chí, ngày mai hai người đến nơi này giúp ta lấy những thứ mà ta để lại ở đó đem đến phòng hội nghị giúp ta. Trước khi đến phòng hội nghị đừng để bất kì ai ngoài các ngươi biết, những thứ đó nhất định không được lọt vào tay người khác.”
Dương Húc Huy lấy giấy viết từ Hà Phương, sau khi viết một địa chỉ liền đưa cho Đặng Dũng.
“Biết rồi, bọn ta sẽ cẩn thận.”
Đặng Dũng nhận lấy tờ giấy sau khi cùng Đào Chí Cương xem qua, dùng bật lửa đốt đi, bụi tro trong lòng bàn tay thổi một cái, đã không để lại bất kì thứ gì.
“Phiền ngươi trưa mai gọi tất cả những người của ngày hôm đó đến phòng hội nghị”
“Ngày mai ta sẽ cho ngươi đáp án.”
Dương Húc Huy một lần nữa chuyển sang Trịnh Duẫn Hạo.
“Được.”
Tuy rằng trong lòng rất muốn biết sự thật, nhưng Trịnh Duẫn Hạo biết hắn chỉ có thể kìm lòng, đợi đến ngày mai.
Chưa được một lát sau khi dặn dò thì Tân Tử Phong lúc nãy bị điều đi làm nhiệm vụ quay lại. Tân Tử Phong tuy cảm thấy không khí trong phòng hơi kì lạ, nhưng sau khi báo cáo xong nhiệm vụ của mình thì không hỏi gì, đi sang một bên nghe dặn dò.
“Ta không có chuyện gì nữa, mọi người đều về đi.”
Dương Húc Huy cười cười nói với mọi người, trên mặt hiện ra sự mệt mỏi. Vài người muốn để y nghỉ ngơi liền đẩy cửa ra ngoài. Trong lúc Tân Tử Phong đi đến bên cửa, Dương Húc Huy gọi anh lại.
“Tử Phong, ngươi đợi một chút.”
Tân Tử Phong dừng lại tại chỗ, quay người lại. Những người còn lại nhìn Tân Tử Phong bị gọi lại, lại nhìn Dương Húc Huy, không nói gì liền rời khỏi, chỉ có Đặng Dũng cười cười vổ vai Tân Tử Phong.
“Xem ra phải vất vả cho ngươi rồi.”
Nói xong thì đuổi theo Đào Chí Cương, đi mất. Tân Tử Phong cười cười với Đặng Dũng, lại quay sang Dương Húc Huy.
“Huy ca có dặn dò gì?”
“Không có gì, chỉ là nhờ ngươi trưa mai đến đây một chuyến, không cần đem gì, ngươi chỉ cần sang đây là được.”
Dương Húc Huy suy nghĩ, quyết định để Tân Tử Phong đến bệnh viện đón mình, nhưng anh bây giờ vẫn chưa định nói với Tân Tử Phong đến đây làm gì.
“Vâng. Huy ca còn dặn dò gì không?’
“Không còn nữa, ngươi cũng về đi.”
“Vâng.”
Sau khi nhìn Tân Tử Phong đóng cửa phòng bệnh lại, Hà Phương đi đến bên giường Dương Húc Huy.
“Có muốn lên sân thượng dạo không?”
“Ân.”
Tuy rằng hơi mệt, nhưng anh muốn ra ngoài phòng bệnh, xem xem bên ngoài.
Được sự đáp ứng của Dương Húc Huy, Hà Phương mới kéo chăn ra, cong lưng bế anh dậy, đặt lên xe lăn, sau đó đẩy anh ra khỏi phòng bệnh.
Người trong phòng hội nghị chia thành hai phần ngồi hai bên của chiếc bàn lớn, một bên là Trịnh Duẫn Hạo, bên cạnh là Đặng Dũng và Đào Chí Cương, một bên là những người đến “náo loạn” hôm đó. Không ai nói gì đều đợi Dương Húc Huy xuất hiện.
Trịnh Duẫn Hạo bề mặt tõ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lo lắng, từ khi Dương Húc Huy nói với hắn “Tất cả đều là kế hoạch của cậu ta, vì ngươi.”, trong lòng hắn không thể bình tĩnh như bề ngoài. Dương Húc Huy nói tất cả đều là kế hoạch của Kim Tại Trung, Tại Trung lại nói Hàn Kính không phải do cậu giết, hôm qua Dương Húc Huy lại hỏi hắn có tin Kim Tại Trung không, đương nhiên là hắn hy vọng hắn tin Tại Trung, chuyện này rốt cuộc là chuyện gì? Thân phận của Hàn Kính rốt cuộc là gì, cứ như Dương Húc Huy dấu hắn cùng Kim Tại Trung làm rất niều chuyện? Kim Tại Trung vốn nên biết rất ít chuyện của Bang Băng Diễm, tại sao lại dính vào chuyện này, lại còn là người lập kế hoạch? Walid và Hàn Kính có quan hệ gì với nhau? Những người đã chết rốt cuộc có vai trò gì trong câu chuyện? Là liên quan đến Hàn Kính, hay liên quan đến Walid? Những chuyện này Trịnh Duẫn Hạo đều muốn biết.
Hắn muốn gặp Kim Tại Trung, nhất là sau khi đọc cuốn sổ đó. Đã được một tháng rồi, từ sau khi đưa Kim Tại Trung đến Mĩ, hắn chưa từng xa cách Kim Tại Trung trong thời gian dài như vậy.
Trịnh Duẫn Hạo dường như không kiềm chế nổi.
Cửa phòng hội nghị mở ra, mọi người đều nhìn về phía cửa ra vào. Dương Húc Huy ngồi trên xe lăn do Tân Tử Phong đẩy vào, Hà Phương đứng bên cạnh anh. Những thuộc hạ của Dương Húc Huy trong phòng đều láo nháo, những đường chủ đang ngồi đều đứng lên.
“Huy ca, vết thương của ngươi?”
Vết thương của Dương Húc Huy trừ bọn Trịnh Duẫn Hạo, đối với những người khác đều là bí mật, nhìn thấy Dương Húc Huy nằm viện lâu như vậy bây giờ lại ngồi xe lăn, mọi người cũng có chút lo lắng.
“Không sao, qua mười ngày là khỏi.”
Những người khác trong lòng lại cảm thấy tình trạng không tốt như anh nói, nhưng nhìn thấy Hà Phương đứng bên cạnh nên không tỏ ra hoài nghi gì.
“Là ai nói với các ngươi ta bị thương là do Kim thiếu gia làm, là do cậu ta muốn trừ khử ta?”
Lời truyền ra, ngữ khí của Dương Húc Huy vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt sắc lẻm đó khiến đám thuộc hạ đều cúi đầu. Nghe lời của Dương Húc Huy nói giúp cho Kim Tại Trung, mọi người đã biết có thể là họ nhầm. Nhưng những lời buộc tội lúc đó không phải họ cố tình ngắm vào Kim Tại Trung, mà là dưới sự dò hỏi của họ Kim Tại Trung đã phủ định Hàn Kính do cậu giết, nhưng cậu lại thừa nhận cái chết của Hàn Kính có liên quan đến mình. Muốn yêu cầu cậu nói rõ nhưng cậu lại không chịu, lại còn dùng mỹ nhân kế để mị hoặc đại ca họ sau đó bỏ trốn.
“Có biết Hàn ca mà các ngươi kính trọng là người gì không?”
Chuyển mắt nhìn sang phía thuộc hạ của Hàn Kính, Dương Húc Huy làm sao có thể không nhìn thấy một chút không phục trên mặt họ. Không đợi họ trả lời, Dương Húc Huy lại nhìn sáng đường chủ.
“Có thể hơi vô lễ, nhưng ta muốn hỏi, không biết các vị đường chủ có hiểu rõ thuộc hạ của mình thường ngày đều đang làm gì không?
“Làm những chuyện họ nên làm.”
Một trong những đường chủ tự trả lời câu hỏi của Dương Húc Huy. Trong lòng tuy có chút không thoải mái, nhưng trên mặt lại mang nụ cười.
“Oh, vậy sao?”
Dương Húc Huy cũng cười, quay sang Đặng Dũng và Chí Cương bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo.
“A Dũng, A Chí, những thứ nhờ các ngươi lấy đã lấy chưa?”
“Đã đem đến rồi.”
Đặng Dũng đưa chiếc hộp bằng hợp kim cho Dương Húc Huy. Mở khóa mật mã ra, mở chiếc hộp ra từ torng đó lấy ra đĩa, Dương Húc Huy nhìn đám thuộc hạ của mình, nở nụ cười rồi lại quay sang phía Đặng Dũng.
“Bật cho mọi người xem, ta nghĩ mọi người sẽ thích bộ phim điện ảnh này.”
Nhìn thấy những hình ảnh trên màng hình tinh thể lỏng cực to, biểu tình trên mặt Trịnh Duẫn Hạo đã thay đổi. Trừ Dương Húc Huy ra, những người khác đều ngồi thẳng lưng. Hình ảnh đa chiếu lúc Hàn Kính vào phòng sách của Kim Tại Trung, những thuộc hạ của Dương Húc Huy và Hàn Kính có lẽ không biết Kim Tại Trung và Hàn Kính đang ở đâu, nhưng Trịnh Duẫn Hạo lại rất rõ, tay đặt trên ghế đã nắm chặt thành nắm đấm.
Tuy chủ yếu đều là vết tương trên người, do vì đầu chịu sự chấn động lớn, Dương Húc Huy sau khi Kim Tại Trung rời đi năm ngày mới tỉnh dậy.Trước khi Dương Húc Huy tỉnh dậy, ngày nào Trịnh Duẫn Hạo cũng đến bệnh viện thăm, ngoài lo lắng cho anh, anh còn là người duy nhất biết được sự thật và cũng là người duy nhất có thể trả lại sự trong sạch cho Kim Tại Trung, hy vọng anh mau tỉnh lại. Nhưng sau khi Húc Huy không dễ dàng mà tỉnh lại thì Duẫn Hạo lại dặn mọi người không được để Dương Húc Huy biết chuyện Kim Tại Trung xảy ra chuyện.
Sau khi tỉnh lại thấy huynh đệ của mình đều ở bên cạnh, Dương Húc Huy rất vui. Tuy không thấy Kim Tại Trung – người đến lúc đó còn dùng những lời uy hiếp anh phải ráng chống đỡ, trong lòng có chút kì quái, nhưng chỉ đoán là chưa kịp thông báo cho cậu chứ không suy nghĩ nhiều.
Chính vào ngày Dương Húc Huy tỉnh lại, Hà Phương cùng Trịnh Duẫn Hạo thương lượng rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định thông báo cho anh biết tình trạng xuất khoẻ của mình. Vì cho dù giấu cũng không giấu được bao lâu, chi bằng nói cho anh biết trước khi anh phải mở miệng hỏi. Sau khi nghe được lời Hà Phương nói, trên mặt Dương Húc Huy là sự vui mừng vì an toàn trở về từ quỷ môn quan cùng với sự mất bình tĩnh vì vết thương sau khi chết đi sống lại. Sau khi hồi thần lại liền mời mọi người trong phòng ra ngoài.
Tuy rằng lúc tỉnh lại cơ thể từ phần eo trở xuống hoàn toàn không có cảm giác, nhưng anh đã không nghĩ theo chiều hướng xấu, chỉ nghĩ bản thân ngủ quá lâu, nhưng lại không nghĩ rằng……
Những người khác tuy lo lắng, nhưng cũng biết Dương Húc Huy sẽ không nghe lọt những lời an ủi, nên chỉ có thể im lặng rời khỏi phòng bệnh.
Hai ngày đầu sau khi tỉnh dậy, tâm trạng cùng tinh thần của Dương Húc Huy cũng không được xem là tốt, nhưng ngày thứ ba khi biết sau này bản thân không thể đi được, như con rối vô hồn, không nói thêm câu nào, cũng không chủ động mở miệng ăn cơm uống nước, chỉ khi Hà Phương cho anh uống thuốc mới mở miệng ra. Trong sự điều trị đơn phương của Hà Phương, ngoại thương của anh cũng hồi phục được 7,8 phần, nhưng nửa thân dưới vẫn không có khởi sắc.
Loại tình trạng này tiếp tục dần nửa tháng, tinh thần của Dương Húc Huy mới có khởi sắc, bắt đầu chủ động nói chuyện vời Trịnh Duẫn Hạo và những người khác, cũng bắt đầu phối hợp trị liệu. Trịnh Duẫn Hạo bọn họ không biết Hà Phương dùng cách gì để khiến cho tinh thần của Dương Húc Huy chuyển biến tốt, chỉ biết nửa tháng còn lại thấy Hà Phương hốc hác hơn nhiều, cả người đều ốm đi. Bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hà Phương – người lạc quan nhất trong bọn họ lại như vậy.
Phối hợp trị liệu được một tuần, nửa thân dưới của Dương Húc Huy vẫn không có cảm giác, nhưng Hà Phương nói với mọi người tình trạng của anh đã có chuyển biến tốt, khiến cho Dương Húc Huy dường như đã bỏ cuộc bắt đầu có một chút hy vọng.
Lúc này Dương Húc Huy cuối cùng mới chú ý, trong một tháng sau khi tỉnh lại, Kim Tại Trung chưa xuất hiện lần nào, như vậy thật không bình thường, anh biết trong lúc anh hôn mê nhất định phát sinh ra chuyện gì. Sau khi hỏi chuyện, Trịnh Duẫn Hạo mới kể lại chuyện hôm đó cho Dương Húc Huy. Nghe xong tường thuật của Trịnh Duẫn Hạo, Dương Húc Huy thở phào nhẹ nhõm: cũng may không xảy ra chuyện gì phải hối hận.
“Ngươi giao cậu ta cho người đó có đáng tin cậy hay không?”
Trịnh Duẫn Hạo không phải không tin Dương Húc Huy, nhưng chỉ cần dính đến Kim Tại Trung, hắn không có cách nào yên tâm hoàn toàn.
“Nhân cách và thân thủ của Tiểu Kiệt ngươi có thể yên tâm. Sau khi ta tỉnh lại Tiểu Kiệt chưa từng đến tìm ta, rõ ràng là họ vẫn an toàn. Bây giờ ta muốn hỏi ngươi một chuyện, lúc đó, ngươi có tin cậu ta không?”
“Tin.”
“Vây ta nghĩ chắc cậu ta cũng sẽ không trách ngươi.”
“Rốt cuộc là chuyện gì, ngươi đến ta còn muốn giấu sao? Có liên quan đến cái chết của Hàn Kính phải không?”
“Không chỉ Hàn Kính, mà còn liên quan đế Walid cùng sáu người còn lại.”
Lời của Dương Húc Huy vừa thốt ra, ở tại đó Trịnh Duẫn Hạo, Đặng Dũng, Đào Chí Cương cùng Hà Phương đều lộ ra biểu tình kinh ngạc.
“Chuyện này có liên quan gì đến cậu ta?”
“Đó đều là kếu hoạch do cậu ấy lập ra, vì ngươi. Ta hiện giờ không có cách nói rõ với ngươi, nên ngươi tốt nhất là nên tận mắt nhìn tận tai nghe. Ta bây giờ có thể ra viện một chuyến không?”
Dương Húc Huy nhìn sang Hà Phương. Thu tâm tình lại, Hà Phương nhìn Dương Húc Huy, gật đầu.
“Có thể nhưng tình trạng hiện nay của ngươi, tốt nhất là không nhất thiết cần phải ra thì không nên ra.”
Không phải vì tình trạng sức khoẻ của Dương Húc Huy không cho phép, mà là hiện tại không có nhiều người biết Dương Húc Huy bị thương đến mức độ này. Tin tức này mà truyền ra thì sẽ gây bất lợi cho anh.
“Ân, ta biết. A Dũng, A Chí, ngày mai hai người đến nơi này giúp ta lấy những thứ mà ta để lại ở đó đem đến phòng hội nghị giúp ta. Trước khi đến phòng hội nghị đừng để bất kì ai ngoài các ngươi biết, những thứ đó nhất định không được lọt vào tay người khác.”
Dương Húc Huy lấy giấy viết từ Hà Phương, sau khi viết một địa chỉ liền đưa cho Đặng Dũng.
“Biết rồi, bọn ta sẽ cẩn thận.”
Đặng Dũng nhận lấy tờ giấy sau khi cùng Đào Chí Cương xem qua, dùng bật lửa đốt đi, bụi tro trong lòng bàn tay thổi một cái, đã không để lại bất kì thứ gì.
“Phiền ngươi trưa mai gọi tất cả những người của ngày hôm đó đến phòng hội nghị”
“Ngày mai ta sẽ cho ngươi đáp án.”
Dương Húc Huy một lần nữa chuyển sang Trịnh Duẫn Hạo.
“Được.”
Tuy rằng trong lòng rất muốn biết sự thật, nhưng Trịnh Duẫn Hạo biết hắn chỉ có thể kìm lòng, đợi đến ngày mai.
Chưa được một lát sau khi dặn dò thì Tân Tử Phong lúc nãy bị điều đi làm nhiệm vụ quay lại. Tân Tử Phong tuy cảm thấy không khí trong phòng hơi kì lạ, nhưng sau khi báo cáo xong nhiệm vụ của mình thì không hỏi gì, đi sang một bên nghe dặn dò.
“Ta không có chuyện gì nữa, mọi người đều về đi.”
Dương Húc Huy cười cười nói với mọi người, trên mặt hiện ra sự mệt mỏi. Vài người muốn để y nghỉ ngơi liền đẩy cửa ra ngoài. Trong lúc Tân Tử Phong đi đến bên cửa, Dương Húc Huy gọi anh lại.
“Tử Phong, ngươi đợi một chút.”
Tân Tử Phong dừng lại tại chỗ, quay người lại. Những người còn lại nhìn Tân Tử Phong bị gọi lại, lại nhìn Dương Húc Huy, không nói gì liền rời khỏi, chỉ có Đặng Dũng cười cười vổ vai Tân Tử Phong.
“Xem ra phải vất vả cho ngươi rồi.”
Nói xong thì đuổi theo Đào Chí Cương, đi mất. Tân Tử Phong cười cười với Đặng Dũng, lại quay sang Dương Húc Huy.
“Huy ca có dặn dò gì?”
“Không có gì, chỉ là nhờ ngươi trưa mai đến đây một chuyến, không cần đem gì, ngươi chỉ cần sang đây là được.”
Dương Húc Huy suy nghĩ, quyết định để Tân Tử Phong đến bệnh viện đón mình, nhưng anh bây giờ vẫn chưa định nói với Tân Tử Phong đến đây làm gì.
“Vâng. Huy ca còn dặn dò gì không?’
“Không còn nữa, ngươi cũng về đi.”
“Vâng.”
Sau khi nhìn Tân Tử Phong đóng cửa phòng bệnh lại, Hà Phương đi đến bên giường Dương Húc Huy.
“Có muốn lên sân thượng dạo không?”
“Ân.”
Tuy rằng hơi mệt, nhưng anh muốn ra ngoài phòng bệnh, xem xem bên ngoài.
Được sự đáp ứng của Dương Húc Huy, Hà Phương mới kéo chăn ra, cong lưng bế anh dậy, đặt lên xe lăn, sau đó đẩy anh ra khỏi phòng bệnh.
Người trong phòng hội nghị chia thành hai phần ngồi hai bên của chiếc bàn lớn, một bên là Trịnh Duẫn Hạo, bên cạnh là Đặng Dũng và Đào Chí Cương, một bên là những người đến “náo loạn” hôm đó. Không ai nói gì đều đợi Dương Húc Huy xuất hiện.
Trịnh Duẫn Hạo bề mặt tõ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lo lắng, từ khi Dương Húc Huy nói với hắn “Tất cả đều là kế hoạch của cậu ta, vì ngươi.”, trong lòng hắn không thể bình tĩnh như bề ngoài. Dương Húc Huy nói tất cả đều là kế hoạch của Kim Tại Trung, Tại Trung lại nói Hàn Kính không phải do cậu giết, hôm qua Dương Húc Huy lại hỏi hắn có tin Kim Tại Trung không, đương nhiên là hắn hy vọng hắn tin Tại Trung, chuyện này rốt cuộc là chuyện gì? Thân phận của Hàn Kính rốt cuộc là gì, cứ như Dương Húc Huy dấu hắn cùng Kim Tại Trung làm rất niều chuyện? Kim Tại Trung vốn nên biết rất ít chuyện của Bang Băng Diễm, tại sao lại dính vào chuyện này, lại còn là người lập kế hoạch? Walid và Hàn Kính có quan hệ gì với nhau? Những người đã chết rốt cuộc có vai trò gì trong câu chuyện? Là liên quan đến Hàn Kính, hay liên quan đến Walid? Những chuyện này Trịnh Duẫn Hạo đều muốn biết.
Hắn muốn gặp Kim Tại Trung, nhất là sau khi đọc cuốn sổ đó. Đã được một tháng rồi, từ sau khi đưa Kim Tại Trung đến Mĩ, hắn chưa từng xa cách Kim Tại Trung trong thời gian dài như vậy.
Trịnh Duẫn Hạo dường như không kiềm chế nổi.
Cửa phòng hội nghị mở ra, mọi người đều nhìn về phía cửa ra vào. Dương Húc Huy ngồi trên xe lăn do Tân Tử Phong đẩy vào, Hà Phương đứng bên cạnh anh. Những thuộc hạ của Dương Húc Huy trong phòng đều láo nháo, những đường chủ đang ngồi đều đứng lên.
“Huy ca, vết thương của ngươi?”
Vết thương của Dương Húc Huy trừ bọn Trịnh Duẫn Hạo, đối với những người khác đều là bí mật, nhìn thấy Dương Húc Huy nằm viện lâu như vậy bây giờ lại ngồi xe lăn, mọi người cũng có chút lo lắng.
“Không sao, qua mười ngày là khỏi.”
Những người khác trong lòng lại cảm thấy tình trạng không tốt như anh nói, nhưng nhìn thấy Hà Phương đứng bên cạnh nên không tỏ ra hoài nghi gì.
“Là ai nói với các ngươi ta bị thương là do Kim thiếu gia làm, là do cậu ta muốn trừ khử ta?”
Lời truyền ra, ngữ khí của Dương Húc Huy vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt sắc lẻm đó khiến đám thuộc hạ đều cúi đầu. Nghe lời của Dương Húc Huy nói giúp cho Kim Tại Trung, mọi người đã biết có thể là họ nhầm. Nhưng những lời buộc tội lúc đó không phải họ cố tình ngắm vào Kim Tại Trung, mà là dưới sự dò hỏi của họ Kim Tại Trung đã phủ định Hàn Kính do cậu giết, nhưng cậu lại thừa nhận cái chết của Hàn Kính có liên quan đến mình. Muốn yêu cầu cậu nói rõ nhưng cậu lại không chịu, lại còn dùng mỹ nhân kế để mị hoặc đại ca họ sau đó bỏ trốn.
“Có biết Hàn ca mà các ngươi kính trọng là người gì không?”
Chuyển mắt nhìn sang phía thuộc hạ của Hàn Kính, Dương Húc Huy làm sao có thể không nhìn thấy một chút không phục trên mặt họ. Không đợi họ trả lời, Dương Húc Huy lại nhìn sáng đường chủ.
“Có thể hơi vô lễ, nhưng ta muốn hỏi, không biết các vị đường chủ có hiểu rõ thuộc hạ của mình thường ngày đều đang làm gì không?
“Làm những chuyện họ nên làm.”
Một trong những đường chủ tự trả lời câu hỏi của Dương Húc Huy. Trong lòng tuy có chút không thoải mái, nhưng trên mặt lại mang nụ cười.
“Oh, vậy sao?”
Dương Húc Huy cũng cười, quay sang Đặng Dũng và Chí Cương bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo.
“A Dũng, A Chí, những thứ nhờ các ngươi lấy đã lấy chưa?”
“Đã đem đến rồi.”
Đặng Dũng đưa chiếc hộp bằng hợp kim cho Dương Húc Huy. Mở khóa mật mã ra, mở chiếc hộp ra từ torng đó lấy ra đĩa, Dương Húc Huy nhìn đám thuộc hạ của mình, nở nụ cười rồi lại quay sang phía Đặng Dũng.
“Bật cho mọi người xem, ta nghĩ mọi người sẽ thích bộ phim điện ảnh này.”
Nhìn thấy những hình ảnh trên màng hình tinh thể lỏng cực to, biểu tình trên mặt Trịnh Duẫn Hạo đã thay đổi. Trừ Dương Húc Huy ra, những người khác đều ngồi thẳng lưng. Hình ảnh đa chiếu lúc Hàn Kính vào phòng sách của Kim Tại Trung, những thuộc hạ của Dương Húc Huy và Hàn Kính có lẽ không biết Kim Tại Trung và Hàn Kính đang ở đâu, nhưng Trịnh Duẫn Hạo lại rất rõ, tay đặt trên ghế đã nắm chặt thành nắm đấm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook