CHƯƠNG 70

Trịnh Duẫn Hạo chỉ nhìn người nói một cái, không nói gì, xoay người đi về phía tường.

Hắn sao có thể không phát hiện Kim Tại Trung đã biến mất. Kì thực, vào lúc cửa phòng hội nghị mở ra, hắn đã phát hiện Kim Tại Trung không còn ở đây.

Nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo không trả lời, chỉ đi về phía bức tường, mọi người có chút không hiểu đối với hành động của hắn, nhưng lại không nói gì, nhìn hắn dừng lại trước bức tường. Vì Trịnh Duẫn Hạo quay lưng về phía họ, nên không thể nhìn thấy biểu tình của hắn, chỉ thấy hắn bước về trước một bước, thân thể áp lên tường, tay phải cũng đặt lên, sau đó cửa bí mật mở ra bên hắn. Những người khác trong lòng đều âm thầm kinh hãi, tuy họ ở những nơi thế này ngoài cửa ra vào, chắc chắn phải có một lối khác để thoát ra, lúc nãy khi Trịnh Duẫn Hạo dừng ở đó, bọn họ đã quan sát kĩ bức tường đó, nhưng không nhìn ra ở đó có một cánh cửa. Ngoài ra, tuy động tác của Trịnh Duẫn Hạo từ đầu đến cuối họ đều nhìn rõ nhưng vẫn không rõ cánh cửa đó mở ra bằng cách nào. Cũng chỉ biết Kim Tại Trung không phải bốc hơi trong không khí, mà là bị người khác từ cánh cửa đó cứu ra ngoài.

Vẫn không nói gì, Trịnh Duẫn Hạo nghiêng người nhìn cánh cửa suy nghĩ. Trong lúc hắn xoay người dời ánh nhìn bỏ đi thì khựng lại, sau đó quỳ xuống, đưa một ngón tay chạm vào chấm màu đỏ dưới mặt đất sau đó đưa lên trước mũi kiểm tra, liền chau mày.

“Đại ca, rất rõ ràng, bây giờ không cần phải đợi Huy ca tỉnh lại.”

Thấy Trịnh Duẫn Hạo vẫn không để ý đến họ, cũng không nói gì, một người nhịn không được lên tiếng. Trịnh Duẫn Hạo cuối cùng cũng xoay đầu lại, nhìn họ.

“Trên miệng cậu ta nói sẽ cho mỗi người bọn ta đấm một cú để biểu thị rõ sự trong sạch của mình, còn nói bọn ta đợi đến lúc Huy ca tỉnh lại, thực thế là kéo dài thời gian để chờ người của cậu ta đến cứu! Đại ca, bây giờ không cần hoài nghi là người khác giở trò nữa! Chính là cậu ta!”

“Ngươi xem chỗ của ta là khách sạn hay sao, ai muốn đến thì đến muốn đi thì đi?”

Trịnh Duẫn Hạo từ từ đứng dậy, đi đến trước mặt đám người đó, biểu tình lạnh lùng, nhưng âm thanh rất nhẹ.

“Người của cậu ta có thể trong thời gian ngắn như vậy cứu cậu ta ra khỏi đây, nếu như cậu ta là người giết Hàn Kính và A Huy như các người nói, các ngươi tưởng rằng bản thân còn có thể sống đến bây giờ, mà chỉ bầm môi hay bị đấm vào bụng? Cậu ta còn cần phải rắc rối như vậy, để các ngươi nghi ngờ mình?”

Đám người đó muốn tiếp tục nói nhưng bị lời của Trịnh Duẫn Hạo làm cho lác mắt, cúi thấp đầu. Những người khác bị Trịnh Duẫn Hạo liếc mắt nhìn, cũng đều cúi thấp đầu.

Đích thực, nếu như những người vừa nãy dùng dao, chứ không phải nắm đấm, vậy bây giờ bọn họ đã sớm xuống âm phủ báo cáo với diêm vương rồi.

“Trước khi A Huy tỉnh lại, ai còn muốn nhắc đến việc này hay tự ý hành động, thì rửa sạch cổ đợi ta.”

Tiếng của Trịnh Duẫn Hạo không lớn, nhưng ngữ khí lại trở nên kiên quyết hơn.

“Sao rồi, còn đợi ăn cơm tối hay ăn khuya sao?”

Nhìn đám người không dám mở miệng chỉ cúi thấp đầu, Trịnh Duẫn Hạo ngồi xuống ghế, lén nắm chặt bàn tay mà trên ngón tay còn dính một ít màu đỏ, mới mở miệng. Nghe thấy lời đó, đám người đang cúi đầu đó đưa mắt nhìn Trịnh Duẫn Hạo, sau đó đầu càng cúi thấp hơn, xoay người bỏ đi.

“Tử Phong, A Chí, các người về trước, A Dũng ở lại.”

“Vâng.”

“A Dũng, vừa nãy đèn tắt người ở đâu?”

Khi Tân Tử Phong và Đào Chí Cương ra ngoài một lúc lâu, Trịnh Duẫn Hạo mới mở miệng nói. Lời của Trịnh Duẫn Hạo khiến Đặng Dũng trong lòng kinh ngạc, trên mặt lại không hề thay đổi, nhìn Trịnh Duẫn Hạo, khuôn mặt vẫn bình tĩnh.

“Ta vẫn luôn bên cạnh đại ca.”

“Trong túi của ngươi là gì?”

Chần chứ một lúc, Đặng Dũng mới từ từ rút từ trong túi ra chiếc kính nhìn trong bóng tối, không nói gì.

“Ngươi theo bên ta bao nhiêu ăm rồi? Ngươi tưởng rằng ngươi có đứng cạnh ta hay không ta không biết sao? Tại sao không nói gì?”

“Ta…..”

“A Dũng, chẳng lẽ ta bây giờ ngươi cũng không tin sao?”

“Đại ca, không phải, ta đã đáp ứng Huy ca sẽ không nói với anh.”

“Đến lúc này ngươi còn không nói?”

“Ta…. kì thực, chuyện đó ta cũng không rõ. Đoạn thời gian lời đồn truyền ra, có một ngày Huy ca tìm ta, giao hai thứ này cho ta.”

Đặng Dũng vừa nói vừa lấy hai thứ trong người ra. Nhìn thứ trong tay Đặng Dũng, Trịnh Duẫn Hạo có chút ngạc nhiên, nhưng không nói gì.

“Lúc đưa ta hai thứ này, Huy ca chỉ nói nếu như anh ấy có chuyện gì hay lúc anh không ở đây, phát sinh chuyện gì mà anh không thể khống chế lại gây bất lợi cho Kim thiếu gia, thì dùng cái này liên hệ họ, họ nhất định sẽ bảo vệ an toàn của Kim thiếu gia. Huy ca bảo ta đừng hỏi anh tại sao, chỉ nói thời cơ tới sẽ nói cho ta biết, còn đặc biệt dặn không được để anh biết.”

“Đại ca?”

Nhìn Trịnh Duẫn Hạo chau mày không nói gì, Đặng Dũng nhẹ nhàng gọi hắn.

“Không có gì, người về đi.”

“Vâng.”

Sau khi Đặng Dũng rời khỏi không lâu, Trịnh Duẫn Hạo cũng đứng dậy trở về.

Ở cửa lớn nhìn thấy Đào Chí Cương, Đặng Dũng không hề ngạc nhiên, nhưng lại làm ra vẻ ngạc nhiên.

“Sao vẫn chưa trở về.”

“Ngươi giấu mọi người chuyện gì?”

Mặc kệ lời Đặng Dũng nói, Đào Chí Cương hỏi thẳng.

“Ta dường như suốt ngày ở cạnh người, làm gì có chuyện giấu mọi người.”

Đặng Dũng cười cười, nói một cách thờ ơ, giống như không nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Đào Chí Cương, lấy một điếu thuốc ra châm.

“Đừng có giả vờ ngốc nghếch với ta.”

“Thật sự là không có.”

“Người xem Đào Chí Cương ta là gì.”

Đào Chí Cương một tay giật phắt điếu thuốc trên miệng anh.

“Huynh đệ.”

“Được, ta hỏi ngươi thêm lần nữa, ngươi dấu bọn ta chuyện gì? Mà còn có liên quan đến Kim thiếu gia.”

Tinh thần của Đào Chí Cương nghiêm túc, dường như không có được đáp án sẽ không chịu thôi.

“Thật sự là không có.”

“Được, được, Đặng Dũng, ta nói cho ngươi, chúng ta huynh đệ bao nhiêu năm thật lãng phí!”

Ném điếu thuốc trên tay xuống đất, Đào Chí Cương nói một câu rồi quay người bỏ đi, nhưng lại bị Đặng Dũng nắm lấy tay, bị kéo lại. Không buông tay Đào Chí Cương ra, Đặng Dũng chuyển đến trước mặt y, ngước đầu nhìn xung quanh nói nhỏ.

“Không phải ta không nói với ngươi, mà là ta đã đáp ứng với Huy ca sẽ giữ bí mật, cả đại ca cũng phải giấu.”

“Vậy ngươi lúc nãy cũng không nói với đại ca?”

Đào Chí Cương đưa mắt nhìn anh. Đặng Dũng nhìn Đào Chí Cương, không nói gì.

“Ngươi thật sự không tin ta sao?”

“Vậy ngươi đáp ứng ta, nghe xong xem như không biết đến chuyện này.”

Thở dài Đặng Dũng vẫn là mở miệng nói.

Về đến nhà ngồi xuống sopha không được bao lâu, Trịnh Duẫn Hạo liền nhận được điện thoại của Trịnh Thiệu Khanh. Trịnh Duẫn Hạo không ngạc nhiên, hắn biết bên cạnh mình có tai mắt của lão đầu tử, hiểu rõ lão đầu tử là quan tâm đến mình nên hắn cũng không nói gì.

“Cha không nói nhiều, chỉ có hai chuyện muốn nói với con.”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói bình thản có uy lực nhưng lại mang theo tuổi già của Trịnh Thiệu Khanh, Trịnh Duẫn Hạo chỉ nghe, không trả lời.

“Cha nghĩ con nhất định rất muốn biết lần đó cha gặp cậu ta, đã nói gì. Rất đơn giản, cha nói với cậu ta “Nếu như ngươi thật sự không nguyện ý ở bên nó, ta có thể đưa ngươi đi bảo đảm nó sẽ không thể làm phiền ngươi”, cậu ta chỉ nói với cha một từ, cha nghĩ con nhất định không đoán được cậu ta nói gì, cậu ta chỉ gọi một tiếng “cha”.”

Thân thể Trịnh Duẫn Hạo khẽ khựng lại, hắn không thể hình dung sự kinh ngạc của mình lúc nghe thấy Trịnh Thiệu Khanh nói ra từ đó: nói như vậy Kim Tại Trung từ lúc đó đã… Hắn biết đó không phải ảo giác của bản thân, lúc lão đầu tử nói câu đó trong ngữ khí mang sự vui mừng.

“Còn một chuyện, chính là cái lần con ở Việt Nam bàn bạc với Cỗ Kiệt, hôm đó cậu ta gọi cha rất gấp nói cậu ta có lúc có thể cảm nhận được an nguy của những người bản thân quan tâm, nói rằng con sẽ gặp nguy hiểm, hỏi cha xem con đang ở đâu, bảo con nhanh chóng rời khỏi đó, sau đó cha mới thông báo A Huy bảo nó liên lạc với con. Cậu ta bảo rằng cha phải giữ bí mật, nên vẫn không nói cho con biết, A Huy cũng sau đó chạy đến hỏi cha mới biết. Ta tin hai đứa đó sẽ không hại con đâu.”

“Con luôn tin tưởng cậu ấy.”

“….Vậy thì tốt.”

Câu cuối cùng nói xong, trong điện thoại truyền đến tiếng cúp máy. Nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, Trịnh Duẫn Hạo lại ngồi trên sopha nhắm mắt lại.

“Bang chủ.”

Bốn người hắc y nhấn đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh.

“Cậu ta bây giờ đang ở đâu?”

Trịnh Duẫn Hạo mở mắt ra, âm thanh bình thản.

“Hồi bang chủ, bọn ta không biết.”

Trịnh Duẫn Hạo nheo mắt nhìn 4 người họ, không nói gì.

“Hồi bang chủ, bọn ta chỉ phụ trách đưa phu nhân ra ngoài, sau đó giao cho người do phó bang chủ giao, phu nhân do người đó đưa đi, nên bây giờ phu nhân đang ở đâu bọn ta không biết, chỉ biết cậu ấy bây giờ đã an toàn.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương