CHƯƠNG 50

………

“Chỉ có em…..”

Kim Tại Trung nhẹ nhàng lập lại tên bài hát, từ từ mở mắt, ánh mắt một lần nữa lướt tới chiếc ngăn kéo. Ngồi dậy, tắt nhạc đi. Sau khi lấy điện thoại ra, Kim Tại Trung phân vân một lát, mới gọi đến một số điện thoại. Điện thoại đợi rất lâu, cuối cùng cũng có người bắt máy.

“Là ta, có chuyện gì không?”

Giọng nói trầm ấm của Trịnh Duẫn Hạo truyền đến, khiến cho Kim Tại Trung đang khẩn trương liền bình tĩnh trở lại.

“Không có gì, ta chỉ muốn gọi điện thoại. Ngươi, đã bận xong chưa?”

“Đã xong rồi.”

Âm thanh của Trịnh Duẫn Hạo đã trở nên ôn hoà hơn.

“Đều thuận lợi chứ.”

“Ân.”

Một trận im ắng quen thuộc, nhưng Kim Tại Trung không cảm thấy ngại nữa.

“Nếu như không có việc, có thể đừng cúp máy không? Ta bây giờ không ngủ được.”

“Cơ thể không khoẻ thì bảo Hà Phương đến khám.”

“Ân. Ngươi khi nào mới trở về?”

“Có thể còn phải thêm một thời gian nữa.”

“Uh. Có thể đừng cúp không?”

“Ân.”

Một tiếng trả lời đơn giản, Kim Tại Trung nghe thấy được sự ôn như thân quen. Điện thoại một lần nữa rời vào sự im lặng, nhưng lại không cúp máy. Cứ như vậy mười phút, Kim Tại Trung nghe thấy bên đó truyền đến tiếng thở nhè nhẹ, sau một lúc, nhưng lại không lấy điện thoại bên tai ra.

Hôm đó Trịnh Duẫn Hạo huỷ hết những việc phải làm, nghe một cuộc điện thoại “im lặng” hai tiếng đồng hồ



Vừa thức dậy Kim Tại Trung mới biết mình đã ngủ mất. Ngồi dậy, nhìn về phía chiếc rèm cửa sổ đã được kéo lên cao.

Xem ra hôm nay dậy hơi trễ. Bản thân ngủ thiếp đi từ lúc nào, cũng không biết hắn có giận không. Chuyện cũng không thể tiếp tục kéo dài nữa, nhưng…

Hôm nay vì nhà có chút chuyện, Hàn Kính đến hơi trễ, lúc từ xa nhìn thấy A Thái đứng đó liền dừng lại. Liền nghĩ hôm nay Kim Tại Trung không ra khỏi cửa, vậy anh có phải là được về nhà không? Nhưng trước đó lúc gọi điện tới thì Kim Tại Trung cũng không nói gì. Dừng việc suy đoán, Hàn Kính tiếp tục đi về phía trước.

“Hàn ca đến rồi.”

“Ân. Kim thiếu gia hôm nay muốn nghỉ ngơi àh?”

“Cái này ta không rõ, Kim thiếu gia chỉ dặn lúc anh đến thì lên phòng đọc sách tìm cậu ấy.”

Đi vào trong nhà, bước chân của Hàn Kính lại chậm hơn. Số lần vào toà nhà này nhiều đến nhớ không rõ, nhưng lầu hai, là nơi anh chưa từng đặt chân tới, trừ môt số ít những bảo vệ và hạ nhân trong thời gian quy định đến dọn dẹp, tất cả những người khác đều không được lên lầu hai. Anh cũng biết, người được vào phòng ngủ trừ hai chủ nhân, thì chỉ có Hà Phương và Tổng tẩu, còn phòng đọc sách của Kim Tại Trung chắc cũng như vậy. Đi đến trước cửa phòng Hàn Kính hít sâu một hơi, hơi khẩn trương nhưng cũng đầy kỳ vọng, đây là một cơ hội hiếm có để hai người bên nhau. Đưa tay lên gõ cửa, trong đó truyền đến thanh âm dễ nghe.

“Vào đi.”

Vặn nắm cửa, Hàn Kính bước vào.

“Giúp ta đem li trà đó sang đây được không?”

Cầm lấy tách trà trên chiếc bàn trước kệ sách, đi đến bên Kim Tại Trung ngồi giữa phòng đang mỉm cười với anh.

“Ngươi lại viết nhạc.”

“Ân. Dù gì cũng không có việc gì làm, nên thử viết một bài để dùng tiêu thổi.”

“Tiêu? Ngươi thích cái này như vậy, tại sao trước đây không học cái này, sau đó làm một người chơi nhạc cũng hay đấy chứ?”

Kì thực Hàn Kính vừa bước vào đã có suy nghĩ này, cầm chiếc sáo mình thường thổi lên, vẫn còn một cây tiêu anh chưa từng nhìn thấy. Anh nghĩ có lẽ đây là do Trịnh Duẫn Hạo cho người mua về cho cậu cách đây không lâu. Nghĩ đến đó trong lòng giờ lại cảm thấy không thoải mái, một cảm giác không thể nói rõ được. Thật ra, cây tiêu này được mua sau chuyện của Mễ Nhạc. Chỉ là không phải cho người đi mua, mà là Trịnh Duẫn Hạo tự mình đi mua, những thứ tặng cho Kim Tại Trung dường như đều không qua tay người khác, chỉ là chuyện này không có nhiều người biết đến.

“Đây chỉ là sở thích nghiệp dư, hai loại nhạc cụ này thật sự cũng có nhiều điểm tương đồng, học được một trong hai loại thì cái còn lại cũng tương tự. Cũng gần xong rồi, chỉ là ở đoạn kết có chút vấn đề, thử trước đã, ngươi là thính giả nhé.”

Kim Tại Trung cười, cầm cây tiêu đứng dậy.

“Thế thì còn gì bằng.”

Tiếng của tiêu và sáo cũng không khác nhau là mấy, âm thanh của sáo trong, còn tiếng tiêu lại sâu trầm hơn. Hàn Kính không phả chuyên gia, không biết thưởng thức âm nhạc như người khác, nhưng anh cảm nhận được trong âm nhạc làn truyền một tình cảm, chí ít khi Kim Tại Trung thổi bài này anh có thể cảm nhận được, nỗi nhớ nhung! Trong tiếng tiêu sâu trầm mang theo chút cô đơn….

Cậu đang nhớ ai? Trịnh Duẫn Hạo sao?

Hàn Kính ngồi trên sopha, ngước đầu nhìn Kim Tại Trung đang nhắm mắt thổi tiêu. Lúc anh đang suy nghĩ đó có thể là Trịnh Duẫn Hạo, thì đã nhanh chóng phủ định.

“Quả nhiên thử một chút vẫn tốt hơn, dường như còn hơi khác một chút.”

Kim Tại Trung bỏ cây tiêu xuống, lại nằm rạp trên bàn trà sửa bản nhạc.

“Như vậy thì tốt rồi.”

Nhìn Kim Tại Trung vui vẻ như vậy, Hàn Kính chần chứ một lát nhưng vẫn quyết định hỏi.

“Đang nhớ ai?”

“Hả? Umh, đã lâu rồi không có tin từ gia đình, cũng không biết họ như thế nào.”

Kim Tại Trung nói xong ngồi lên sopha.

“Hôm qua là sinh nhật lần thứ 18 của Tiểu Nghiên. Ta từng đồng ý với nó, sinh nhật 18 của nó sẽ cùng nó tổ chức, còn tặng nó một món quà sinh nhật, lúc đó vẫn còn đau đầu không biết tặng quỷ linh tinh đó quà gì, kết quả… sao lại nói đến cái này thế.”

“Tại Trung.”

“Ân?”

“Ngươi có từng nghĩ muốn rời khỏi nơi này không?”

“Rời khỏi?”

“Ân.”

“Ta từ trước đến nay đây đều không có những tưởng tượng phi thực tế như vậy.”

“Vậy ngươi có muốn rời khỏi nơi đây không?”

“Ngươi cảm thấy ta sẽ thích cuộc sống như thế này sao? Trong mắt của ngươi, ta là người như thế nào?”

Không trả lời câu hỏi của Kim Tại Trung, nhìn cậu một lát, Hàn Kính mới mở miệng nói.

“Tại Trung, ngươi biết, ta thích ngươi.”

Lời nói của Hàn Kính khiến cho Kim Tại Trung giật mình sau đó cúi thấp đầu. Tuy Hàn Kính từng hôn cậu, nhưng chưa từng nói những lời như thích cậu.

“Ân.”

“Nếu như ta có thể đưa ngươi rời khỏi đây, ngươi có nguyện ý theo ta đi hay không?”

Nhìn vào mắt của Kim Tại Trung, Hàn Kính kỳ vọng với biểu tình nghiêm túc. Câu hỏi của anh thật ra bao gồm cả hai câu hỏi, anh bộc bạch trước, sau đó hỏi cậu có nguyện ý cùng anh bỏ đi hay không, nếu như trả lời của Kim Tại Trung là khẳng định, đó là biểu thị Kim Tại Trung chấp nhận bộc bạch của anh, ngoài ra còn nguyện ý ở bên anh.

“Thật sự có thể rời khỏi nơi này sao?!”

“Ân. Ngươi có nguyện ý theo ta bỏ đi không?”

“Được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương