Một ngày nọ, có hai người đi vào khu rừng.
Động thực vật trong rừng rất ít khi nhìn thấy con người nên cảm thấy vô cùng tò mò, len lén nghiên cứu hai người nọ.
Họ dạo bước quanh khu rừng rồi dừng chân dưới gốc cây tùng.
Bươm bướm đang say giấc trên cây, cây tùng khẽ gọi cô: "Bươm bướm! Bươm bướm! Nhìn kìa, kia chính là con người.

Là loài người mà ta kể với ngươi đó! Mau tới xem đi!"
Thế là bươm bướm bay ra khỏi tầng tầng lớp lớp lá tùng, bay một vòng quanh hai người nọ (dĩ nhiên là không quên khoe khoang đôi cánh của mình), chỉ thấy một người từ dưới cổ rủ xuống tận mặt đất đều là màu lam, không có hoa văn.

Trên đỉnh đầu của y u lên một cục nhỏ.
Một người khác thấp hơn một chút, có hai loại cánh.

Cánh trên màu trắng, có rất nhiều hoa văn màu tím, hình như là quả nho...!Cánh dưới lớn hơn một chút, khẽ phấp phới khi gió thổi qua, trông vô cùng xinh đẹp.

Phần cánh này màu xanh nhạt, có rất nhiều nếp gấp.

Trên đầu nàng ấy có vô số xúc tua màu đen (tất nhiên bươm bướm không biết đó tóc con người).

Những xúc tua này không bị buộc lại thành một cục u xấu xí như người kia mà được cuộn tròn thành một hình thù đẹp mắt, cứ như một bông hoa...!còn có nhiều thứ lấp lánh gắn trên đó.
"Ta cảm thấy người này đẹp hơn nhiều!" Bươm bướm tuyên bố kết quả cuộc khảo sát của mình cho cây tùng nghe: "Sao trông hai người họ lại hoàn toàn khác nhau vậy?"
Cây tùng nói: "Bởi vì người này là phụ nữ, còn người kia là đàn ông.

Tuy cả hai đều là con người nhưng họ khác nhau."
"Tại sao..." Bươm bướm còn định tiếp tục đặt câu hỏi, lại nghe thấy hai người nọ bắt đầu đối thoại.

Tiếng nói của họ thật phức tạp, bươm bướm nghĩ vậy, không êm tai như giọng của cây tùng.
"Tiểu Liên, nàng xem.


Ở đây có một cây tùng." Người đàn ông kia nói: "Khổng phu tử từng nói Tuế hàn nhiên hậu tri tùng bách chi hậu điêu dã , đến thời điểm lạnh nhất trong năm, loài cây khác đều lộ rõ sự héo úa, chỉ có tùng bách là không lụi tàn.

Cây tùng là vật tao nhã."
"Ở đây chỉ có duy nhất một gốc tùng này thôi." Bươm bướm cảm thấy giọng nói của người này hay hơn nhiều, nghe vừa nhỏ nhẹ vừa trong trẻo.

Cô chậm rãi bay qua, cẩn thận đậu trên tóc thiếu nữ.
"A! Tiểu Liên, có một con bướm đậu trên tóc nàng!" Người đàn ông kinh ngạc nói.
"Thật sao?...!Đừng cử động! Đừng bắt nó! Là loại bướm gì? Có đẹp không?"
"À, chỉ là một con bướm bình thường thôi, chẳng có gì hiếm có kỳ lạ cả." Y nói.
Bươm bướm tức muốn xì khói, giậm mạnh đôi chân nhỏ bé của mình lên đầu thiếu nữ.

Đáng tiếc cô thật sự quá nhỏ bé, thiếu nữ chẳng hề cảm nhận được mảy may.
"Mặc dù vậy, có thể thấy Tiểu Liên có vẻ đẹp trời ban, sắc nước hương trời, ngay cả một con bướm nho nhỏ cũng cảm nhận được vẻ đẹp của nàng."
Thiếu nữ e ấp cúi đầu: "Từ Binh ca lại trêu ta rồi."
Giọng của nàng ấy còn nhỏ hơn cả bươm bướm.
Người đàn ông kia nghiêm nghị nói: "Ta không phải đang đùa.

Tiểu Liên, cả bươm bướm cũng cảm thấy nàng đẹp, lòng tiểu sinh sao có thể không chút gợn sóng? Chẳng lẽ ta còn thua kém một con bướm hay sao?"
(Bươm bướm mắng: "Ta khinh!")
"Tiểu Liên...!Tiểu Liên của ta..."
Y từ từ bước đến gần thiếu nữ, chậm rãi vươn tay ra, nắm lấy tay nàng ấy.
Nàng ấy nhẹ nhàng tựa vào lòng y, nhẹ đến mức cả bươm bướm đang đậu trên tóc thiếu nữ cũng không cảm nhận được chút chấn động nào.
Họ lặng lẽ rúc vào nhau.

Vòng tay của người đàn ông kia thật là ấm áp.
Bươm bướm vỗ cánh, nhìn xuống gương mặt của người thiếu nữ kia.


Đôi mắt nàng ấy nhắm lại.

Bươm bướm chợt cảm thấy nàng ấy đang rất hạnh phúc, mặc dù bản thân cô cũng không biết từ hạnh phúc này là gì.
Một lúc lâu sau, người đàn ông lên tiếng: "Tiểu Liên, ta sẽ không bao giờ phụ bạc nàng.

Ta xin lập lời thề dưới gốc cây tùng này, suốt đời suốt kiếp, ta sẽ mãi mãi ở bên nàng, chúng ta sẽ cùng nhau đầu bạc răng long, vĩnh viễn không chia lìa."
Thiếu nữ như lạc trong cảnh mơ, khẽ hỏi: "Thật sao?"
"Ta thề.

Ta và nàng sẽ không bao giờ chia lìa! Tiểu Liên, nàng có bằng lòng mãi mãi ở bên ta không?"
"Ta...!ta bằng lòng.

Đời này kiếp này, chúng ta sẽ mãi mãi không chia lìa!"
Đột nhiên, một mùi hương bí ẩn lan tỏa khắp toàn bộ khu rừng.
Hai người nọ đã rời đi lâu rồi, bươm bướm vẫn ngồi buồn bực trên cây tùng.
"Ê, cây tùng, ngươi có biết bọn họ nói những lời đó có nghĩa là gì không?" Cô lắc lư chiếc vòi nhỏ xinh.

Mỗi khi có chuyện gì nghĩ mãi mà không hiểu, cô đều theo thói quen làm động tác này.
"Đó là một đôi tình nhân.

Bọn họ đang yêu nhau." Không phải cây tùng mà là cây nấm dưới gốc cây lên tiếng.
Chàng ta trịnh trọng gật đầu với bươm bướm, dáng vẻ nghiêm túc đến mức có chút buồn cười.
Ở cạnh đó, hoa cúc vẫn nhìn chàng, nở nụ cười đầy ngọt ngào và sùng bái nhưng rõ ràng, vài cánh hoa của nàng đã bắt đầu tàn ú làm nàng lộ ra vẻ xơ xác.
"Yêu nhau? Yêu là cái gì?" Bươm bướm hỏi: "Nè, cây tùng, ngươi hiểu hắn đang nói cái gì không?"

Cây tùng lắc đầu.
"Yêu chính là...!một nam và một nữ, hoặc là...!một cây nấm cùng một đóa hoa cúc..." Cây nấm vừa nói vừa dùng ánh mắt đầy trìu mến nhìn sang hoa cúc, khẽ gật đầu mỉm cười rồi nói tiếp: "Họ quan tâm lẫn nhau, yêu thương lẫn nhau, cảm thấy đối phương còn quan trọng hơn chính bản thân mình.

Họ bằng lòng ở bên nhau mãi mãi, mãi mãi, không bao giờ rời xa.

Vào ban ngày, họ sẽ cùng nhau trò chuyện, cùng nhau đi những nơi họ muốn ghé qua...!Dĩ nhiên, chỉ có động vật các ngươi mới có thể làm được...!Khi đêm đến, họ sẽ mơ về nhau.

Trong trái tim sẽ ngập tràn hình bóng của người mình yêu.

Đó chính là tình yêu.

Tình yêu là một điều thiêng liêng.

Thông qua tình yêu, chúng ta sẽ đến được Thiên Đường, chạm tới vĩnh hằng."
"Ngươi đang nói cái gì vậy chứ?" Bươm bướm bay xuống, đậu trên chiếc mũ của cây nấm.
"Khi hai người, hoặc cây nấm và hoa cúc yêu nhau, linh hồn của họ sẽ có thể hòa vào làm một." Cây nấm lại nói thêm.
Chàng bỗng trở nên u sầu, nhìn sang đóa hoa cúc tiều tụy vẫn đang cười với mình.

Chàng thì thầm với bươm bướm: "Chỉ có như vậy, khi họ bị buộc phải chia lìa bởi cái chết, họ mới có thể nhờ vào linh hồn đã hòa làm một, tiếp tục duy trì mối liên kết thân mật của mình."
"???"
Cây nấm nhìn hoa cúc.
"Nàng sắp chết." Chàng thì thầm với bươm bướm: "Đừng nói với nàng ấy.

Ta biết nàng sắp phải chết nhưng chính nàng vẫn chưa biết điều đó.

Vài ngày nữa...!thậm chí có thể còn không đến vài ngày...!Tất cả những cánh hoa của nàng sẽ héo tàn rồi rơi rụng...!và nàng sẽ chết..."
Bỗng nhiên trên gương mặt mũm mĩm của chàng ta xuất hiện một biểu cảm kỳ lạ mà bươm bướm chưa từng thấy trước đây.

Cây nấm nhìn bươm bướm còn đang hoang mang bối rối, chàng mỉm cười.
"Tất cả chúng ta rồi sẽ chết đi, bươm bướm ạ.


Ngươi cũng sẽ chết.

Chẳng có gì to tát cả.

Đến cuối cùng, mỗi chúng ta đều sẽ phải rời xa người mà mình yêu thương.

Nhưng mà chúng ta có thể lựa chọn mãi mãi khắc ghi người mình yêu trong trí nhớ.

Có như vậy, chúng ta mới có thể lưu giữ được người ấy, lưu giữ vĩnh viễn hình ảnh đẹp nhất của người ấy trong lòng mình.

Ngươi hiểu không?
"Lưu giữ vĩnh viễn hình ảnh đẹp nhất của người ấy trong lòng mình..." Bươm bướm lầm bầm lặp lại.
"Đừng quên, bươm bướm ạ.

Bất kể kết cục sau cùng có ra sao đi nữa, ngươi có thể giữ lòng mình vĩnh viễn không quên đi."
"Đừng quên..."
"Lại đây, thân ái." Cây nấm dịu dàng nói với hoa cúc, gắng sức di chuyển chiếc mũ béo tròn của mình, muốn che cho hoa cúc.

Bươm bướm bay lên, lượn một vòng quanh, trầm tư nhìn họ.
"Cây nấm..." Cô ngập ngừng cất tiếng gọi.
Cây nấm nhìn cô, nở một nụ cười.
"Đi đi, bươm bướm, trở lên bên cây tùng của ngươi đi.

Rồi sẽ có một ngày, ngươi hiểu được những lời ta nói." Chàng ôm lấy hoa cúc xác xơ.
Bươm bướm nhìn thấy lại thêm một cánh hoa vàng nhạt rơi xuống từ thân thể nàng.
"Tuy rằng có rất nhiều chuyện chúng ta không thể tự mình quyết định nhưng ít nhất, chúng ta có thể cam đoan lòng mình sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi..." Chàng ta lại trịnh trọng gật quả đầu to tướng của một cách đầy buồn cười, nói: "Sớm thôi, ta sẽ mất đi nàng, nhưng chỉ cần ta muốn, ta sẽ mãi mãi không mất đi nàng, ta sẽ mãi mãi giữ lại nàng...!trong lòng ta..."
Hoa cúc nép đầu vào ngực cây nấm, hệt như lúc nãy người thiếu nữ tựa vào lòng người đàn ông kia vậy.
Lại thêm một cánh hoa rơi xuống.
Bươm bướm trịnh trọng gật đầu chào họ rồi nhẹ nhàng bay đi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương