Đúng tám giờ sáng, Kathryn Dance bước vào văn phòng và mỉm cười khi thấy Jon Boling, trong đôi găng tay cao su quá khổ, đang gõ lên bàn phím chiếc máy tính của Travis. “Tôi biết mình đang làm gì. Tôi đã xem NCIS[1],” anh cười thoải mái. “Tôi thích nó hơn CSI.”

[1. Naval Criminal Investigative Service (Cơ quan điều tra tội phạm Hải quân): Tên của cơ quan chuyên điều tra các vụ trọng án xảy ra trong lực lượng Hải quân và Thuỷ quân lục chiến Mỹ, đồng thời là tên một sêri phim truyền hình điều tra hình sự nổi tiếng của kênh CBS, bắt đầu phát sóng từ 2003.]

“Này, sếp. Chúng ta cần một bộ phim truyền hình về chúng ta,” TJ nói với ra từ phía sau chiếc bàn được kéo vào một góc, chỗ ngồi nơi anh đang tìm kiếm nguồn gốc cái mặt nạ quái gở thu được tại hiện trường vụ tấn công Kelley Morgan.

“Tôi thích ý tưởng đó,” Boling hưởng ứng trò đùa, “Một bộ phim về ngôn ngữ cơ thể, tất nhiên rồi. Các vị có thể đặt tên cho nó là Người Giải Mã Cơ Thể. Tôi sẽ là ngôi sao khách mời đặc biệt chứ?”

Cho dù tâm trạng của Dance lúc này chẳng chút vui vẻ, cô cũng phải bật cười.

TJ tiếp tục, “Tôi sẽ là anh chàng cộng tác trẻ tuổi đẹp trai luôn theo tán tỉnh các nữ đặc vụ lộng lẫy hấp dẫn. Chúng ta có thể thuê vài cô nóng bỏng được không, sếp? Không phải vì sếp không hấp dẫn. Sếp biết ý tôi muốn nói gì mà.”

“Chúng ta đang làm được những gì rồi?”

Boling bắt đầu giải thích rằng chiếc siêu máy tính kết nối với máy của Travis vẫn chưa gặp may mắn trong việc bẻ mật mã của cậu thiếu niên.

Một giờ, hoặc ba trăm năm.

“Chẳng thể làm gì ngoài tiếp tục đợi,” Boling tháo găng tay ra và quay lại tìm kiếm danh tính của những người đăng bài có thể gặp nguy hiểm.

“Còn Rey?” Dance đưa mắt về phía Rey Carraneo kiệm lời, người vẫn đang miệt mài xem xét đống ghi chú và phác họa họ tìm thấy trong phòng ngủ của Travis.

“Cả đống từ ngữ loằng ngoằng, thưa sếp,” Carraneo nói, tính từ tiếng Anh cuối cùng được phát âm ra cứng đơ từ một cái miệng gốc La Tinh. “Thứ ngôn ngữ tôi không nhận ra nổi, với các con số, hình vẽ nguệch ngoạc, tàu vũ trụ, những cái cây treo vô số khuôn mặt trên đó, người ngoài hành tinh. Và những bức vẽ thi thể bị mổ phanh ra, những quả tim và nội tạng. Cậu nhóc này lộn xộn kinh khủng.”

“Cậu ta có nhắc tới địa điểm nào không?”

“Có chứ,” Rey đáp. “Chỉ có điều chúng dường như không ở trên trái đất.”

“Đây, thêm vài danh tính nữa,” Boling đưa cho Dance một tờ giấy chứa sáu cái tên cùng địa chỉ của họ.

Dance tìm các số điện thoại trong cơ sở dữ liệu của tiểu bang và gọi điện cho những người này, cảnh báo để họ biết mối đe dọa từ Travis.

Đúng lúc đó máy tính của cô báo hiệu có một email được gửi tới. Cô đọc thư, rất ngạc nhiên về tên người gửi. Michael O’Neil. Hẳn là phải đang thực sự rất bận bởi anh hiếm khi gửi tin nhắn cho cô, mà thích nói chuyện trực tiếp hơn.



K-

Ghét phải nói ra, nhưng vụ container đang thực sự nóng lên ghê gớm. TSA[2] và An ninh Nội địa đang lo lắng.

[2. Transportation Security Administrantion (Cục An ninh Vận tải), trực thuộc Bộ An ninh Nội địa Mỹ.]

Tôi vẫn sẽ giúp cô trong vụ Travis Brigham, thúc giục bên pháp y và tham gia khi tôi có thể, nhưng vụ này sẽ lấy mất hầu hết thời gian của tôi. Rất xin lỗi.

-M



Cuộc điều tra liên quan tới container được chuyển bằng đường biển từ Indonesia tới. Có vẻ anh không thể trì hoãn nó lâu hơn nữa. Dance vô cùng thất vọng. Tại sao lại là lúc này? Cô thở dài ngao ngán. Cảm thấy thật cô đơn. Dance nhận ra trong vụ án mạng ở Los Angeles chống lại J.Doe và cuộc điều tra liên quan tới những cây thập tự ven đường, cô và O’Neil đã gặp nhau gần như hằng ngày trong tuần vừa qua. Mức độ thường xuyên đó còn cao hơn mức trung bình giữa cô và chồng cô trước đây.

Cô thực sự mong muốn học hỏi thêm kinh nghiệm từ anh trong cuộc truy lùng Travis Brigham. Và Dance không hề cảm thấy ngượng ngùng thừa nhận rằng đơn giản chỉ là cô muốn có anh bên cạnh. Thật buồn cười khi chỉ những câu trò chuyện, những suy nghĩ và phán đoán được chia sẻ cũng có thể làm người ta phấn chấn đến thế. Nhưng cuộc điều tra anh phải phụ trách rõ ràng rất quan trọng, với cô thế là đủ. Cô hối hả gõ một câu trả lời nhanh.

“Chúc may mắn. Nhớ anh.”

Cô dùng phím xóa để xóa đi hai từ cuối cùng và dấu chấm. Rồi gõ lại: “Chúc may mắn. Nhớ giữ liên lạc.”

O’Neil biến mất khỏi tâm trí cô ngay sau đó.

Dance có một chiếc tivi nhỏ đặt trong phòng làm việc. Lúc này cô tình cờ liếc nhìn lên màn hình, và chớp mắt vì choáng váng. Một cây thập tự gỗ.

Liệu nó có liên quan gì tới cuộc điều tra không? Chẳng lẽ người ta đã tìm ra một cây nữa?

Thế rồi ống kính máy quay di chuyển và chĩa vào mục sư R. Samuel Fisk. Đó là một phóng sự về cuộc phản đối chết không đau đớn - sự việc đến lúc này, Dance nhận ra với trái tim trĩu nặng - đã chuyển sang tập trung vào mẹ cô. Cây thập tự đang nằm trong tay một người phản đối.

Cô bật âm thanh lên. Một phóng viên đang hỏi Fisk liệu có phải ông ta đã thực sự kêu gọi cần giết các bác sĩ thực hiện phá thai như Bản tin Chilton đã nói không. Với một cặp mắt đầy toan tính lạnh lùng đập vào mắt cô, người đàn ông mặc đồ mục sư nhìn chằm chằm vào máy quay và nói rằng lời nói của ông ta đã bị giới truyền thông tự do bóp méo.

Dance nhớ tới lời viện dẫn đến Fisk trên Bản tin. Cô không thể nghĩ ra một lời kêu gọi giết người nào thẳng thừng hơn thế. Cô rất tò mò muốn biết liệu Chilton có đăng thêm một bài kế tiếp không.

Cô tắt tiếng tivi. Dance và CBI cũng có những rắc rối riêng của họ với giới truyền thông. Thông qua rò rỉ thông tin, máy quét văn kiện hình ảnh và những cách thức chỉ có thể gọi là thần kỳ, báo chí biết được chi tiết các cuộc điều tra, câu chuyện về những cây thập tự xuất hiện báo trước án mạng cũng như một học sinh vị thành niên đang là đối tượng tình nghi, tất cả đều bị công khai. Những cuộc gọi hỏi về “Kẻ Sát Nhân Mặt Nạ”, “Kẻ Sát Nhân Mạng Xã Hội”, “Kẻ Sát Nhân với Cây thập tự ven đường” lúc này đang tràn ngập các đường dây liên lạc của CBI, bất chấp thực tế Travis đã không thực sự sát hại được hai nạn nhân đầu tiên nhắm tới, và cũng không có mạng xã hội nào trực tiếp can hệ vào vụ này.

Những cú điện thoại tiếp tục dội đến. Thậm chí cả người phụ trách khu vực vốn háo hức được có mặt trên truyền thông của CBI, theo như cách diễn đạt thông minh và bất cẩn của TJ, cũng bị “nhấn chìm”[3].

[3. Nguyên văn: Overbywhelmed. Cách chơi chữ không diễn đạt tương đương sang tiếng Việt được. TJ kết hợp giữa họ của Overby và overwhelmed – bị chìm ngập, áp đảo.]

Kathryn Dance xoay ghế của mình, nhìn chăm chăm ra cửa sổ về phía một thân cây xoắn xuýt vốn khởi đầu là hai cây riêng biệt rồi phát triển, dưới sức ép và thích nghi sinh tồn, thành một thân cây, mạnh mẽ hơn bất cứ thân cây riêng lẻ ban đầu nào. Một nút thắt đầy ấn tượng có thể thấy rõ nằm ngay bên ngoài cửa sổ, nơi cô vẫn thường tập trung ánh mắt vào như một hình thức thiền.

Lúc này cô không còn thời gian để suy ngẫm. Dance gọi cho Peter Bennington, tại phòng thí nghiệm pháp y của MCSO, hỏi về hiện trường tại nơi tìm thấy cây thập tự thứ hai và nhà Kelley Morgan.

Những bông hồng để lại được buộc bằng cùng một loại với thứ dây cao su sử dụng tại cửa hàng giao thức ăn tận nhà gần nơi Travis từng làm việc, song chúng không tiết lộ dấu vết nào hữu ích. Mẫu sợi Michael O’Neil lấy từ chiếc áo nỉ có mũ trùm màu xám trong giỏ đựng đồ giặt ở nhà Brigham quả thực gần như tương tự với mẫu sợi tìm thấy gần cây thập tự thứ hai, và mẩu giấy màu nâu tí xíu tìm thấy trong vạt rừng Ken Pfister đã chỉ cũng gần giống mẫu bao bì của một gói sô cô la M&M - loại kẹo cô biết Travis đã mua. Dấu vết ngũ cốc tại hiện trường có liên quan tới loại được dùng làm bánh vòng yến mạch tại Bagel Express. Tại nhà Kelley Morgan, cậu ta không để lại dấu vết hay bằng chứng vật chất nào ngoài một mảnh cánh hoa hồng đỏ trùng khớp với bó hoa để dưới chân cây thập tự thứ hai.

Chiếc mặt nạ được làm tại nhà, nhưng keo dán, giấy và mực để chế tạo ra nó đều là loại phổ thông, không thể lần ra nguồn gốc.

Loại khí dùng để sát hại Kelley Morgan là Chlorine - cũng chính là loại đã được sử dụng trong Thế chiến thứ nhất với hiệu quả cực kỳ tàn khốc. Dance nói với Bennington, “Có nguồn tin cho rằng cậu ta kiếm được nó từ một trang mạng Quốc xã mới.” Cô kể lại những gì được biết từ các bạn của Caitlin.

Trưởng phòng thí nghiệm pháp y tặc lưỡi. “Tôi lấy làm nghi ngờ đấy. Nhiều khả năng từ bếp nhà ai đó thì đúng hơn.”

“Cái gì?”

“Cậu ta sử dụng các sản phẩm tẩy rửa gia dụng,” ông ta giải thích rằng vài hợp chất đơn giản có thể tạo ra loại khí độc. Chúng đều có sẵn trong bất cứ cửa hàng tạp hóa hay bách hóa nào. “Nhưng chúng tôi không tìm thấy vỏ đồ đựng hay bất cứ thứ gì khác cho phép xác định được nguồn gốc.”

Không có thứ gì tại hiện trường hay khu vực lân cận cung cấp cho họ đầu mối về nơi cậu thiếu niên có thể tìm tới để lẩn trốn.

“Và David cũng mới vừa ghé qua nhà cô lúc trước.”

Dance do dự, không dám chắc ông ta đang nói đến ai. “David nào nhỉ?”

“Reinhold. Cậu ta làm bên đội Điều tra Hiện trường.”

À, cậu điều tra viên trẻ tuổi đầy nhiệt huyết đó.

“Cậu ta đã thu thập những cành cây bị bỏ lại sân sau nhà cô. Nhưng chúng tôi vẫn không thể chắc mấy cành cây đó do cố ý bỏ lại hay chỉ là tình cờ ngẫu nhiên. Không có dấu vết nào khác, cậu ta nói thế.”

“Cậu ta dậy sớm đấy. Tôi rời nhà lúc bảy giờ.”

Bennington bật cười. “Mới chỉ hai tháng trước thôi, cậu ta còn đang viết biên lai phạt chạy quá tốc độ với đội Tuần cảnh Xa lộ, và bây giờ tôi nghĩ cậu ta đang để mắt đến chỗ của tôi đấy. ”

Dance cảm ơn người phụ trách Điều tra Hiện trường và ngắt máy.

Đầy thất vọng, Dance chợt nhận ra cô đang nhìn vào bức ảnh chụp chiếc mặt nạ. Trông nó thật ghê sợ, tàn bạo và điên rồ. Cô nhấc điện thoại gọi đến bệnh viện hỏi thăm tình hình Kelley Morgan. Chưa có gì thay đổi, một y tá cho cô hay. Vẫn trong tình trạng hôn mê. Có thể cô bé sẽ sống sót, nhưng không ai trong số các nhân viên y tế sẵn sàng đưa ra dự đoán liệu cô bé có tỉnh lại hay không, hay nếu có thì liệu cô bé có thể trở lại cuộc sống bình thường như trước không.

Kathryn Dance thở dài ngắt máy.

Và vô cùng giận.

Cô lại vớ lấy điện thoại, tìm trong danh bạ và bấm thật mạnh vào các phím số.

TJ, ở ngay gần đó, trông thấy cử chỉ của Dance. Anh ta vỗ lên cánh tay Jon Boling và thì thào, “Trông kìa.”

James Chilton trả lời máy sau lần đổ chuông thứ ba.

“Tôi là Kathryn Dance, Cục Điều tra.”

Một quãng im lặng ngắn. Chilton hẳn đang nhớ lại đã từng gặp cô... và tự hỏi tại sao cô lại gọi cho ông ta. “Đặc vụ Dance. Vâng. Tôi nghe nói vừa có một vụ nữa.”

“Đúng. Chính vì thế tôi gọi cho ông, ông Chilton. Cách duy nhất cho phép chúng tôi cứu được nạn nhân - một nữ sinh trung học - là lần theo biệt danh trên mạng của cô bé. Đã phải mất rất nhiều thời gian và cần huy động nhiều người để tìm ra danh tính và địa chỉ nhà cô bé. Chúng tôi tới được nhà cô bé chừng nửa giờ trước khi cô bé chết hẳn. Mặc dù đã được cứu, song cô bé đang hôn mê và có thể sẽ không hồi phục được.”

“Tôi lấy làm tiếc.”

“Và có vẻ các cuộc tấn công sẽ còn tiếp tục,” cô cho ông ta biết về những bó hoa bị đánh cắp.

“Mười hai bó tất cả?” giọng người đàn ông lộ rõ vẻ lo ngại.

“Cậu ta sẽ không dừng lại cho tới khi đã giết hết những ai từng công kích cậu ta trên blog của ông. Tôi hỏi lại ông lần nữa, ông có đồng ý cho chúng tôi biết địa chỉ Internet của những người đã đăng bài không?”

“Không.”

Đồ mắc dịch. Dance gai người lên vì phẫn nộ.

“Vì nếu tôi làm thế, nó sẽ phá vỡ niềm tin trong khối óc mọi người. Tôi không thể phản bội độc giả của mình.”

Lại mấy lời đó. Cô lẩm bẩm, “Nghe tôi nói đây...”

“Làm ơn, đặc vụ Dance, hãy nghe tôi nói hết đã. Điều tôi có thể làm... hãy viết lại những thông tin này. Máy chủ của tôi đặt tại trung tâm Dịch vụ Internet California. Trụ sở nằm ở San Jose,” ông ta cho cô địa chỉ và số điện thoại, cũng như một đầu mối liên lạc cá nhân.

“Tôi sẽ gọi và cho họ biết ngay bây giờ rằng tôi không phản đối việc họ cung cấp cho cô địa chỉ của tất cả những người đăng bài. Nếu họ muốn một lệnh yêu cầu chính thức, đó là chuyện của họ, nhưng tôi sẽ không can thiệp.”

Dance im lặng. Cô không hoàn toàn chắc chắn về những ngụ ý liên quan tới kỹ thuật, song cô nghĩ ông ta vừa đồng ý với điều cô yêu cầu, trong khi cố giữ chút thể diện nhà báo cho mình.

“À... cảm ơn ông.”

Hai người ngắt liên lạc, và Dance quay sang gọi Boling, “Tôi nghĩ chúng ta có thể có các địa chỉ IP[4] rồi.”

[4. IP (Internet Protocol) address: Địa chỉ số cấp cho mỗi thiết bị kết nối vào mạng Internet.]

“Cái gì?”

“Chilton vừa đổi ý.”

“Tuyệt quá,” Boling nói, mỉm cười như một cậu nhóc vừa hay tin bố cậu ta đã mua được vé trong một trận đấu loại trực tiếp.

Dance đợi vài phút, sau đó gọi cho công ty cung cấp máy chủ. Cô vẫn nghi ngờ về cả khả năng Chilton đã gọi điện lẫn việc bản thân công ty dịch vụ chịu cung cấp thông tin mà không viện đến một cuộc giao tranh pháp lý. Nhưng thật ngạc nhiên, người đại diện mà cô liên lạc đã nói, “À, ông Chilton vừa gọi điện tới. Tôi có địa chỉ IP của những người đăng bài. Tôi được phép chuyển chúng tới một địa chỉ chấm gov[5]”.

[5. Đuôi tên miền của các cơ quan chính phủ (.gov).]

Cô mỉm cười hết cỡ và đọc cho người nhân viên công ty cung cấp máy chủ địa chỉ email của mình.

“Chúng được gửi đi rồi. Tôi sẽ quay lại blog vài giờ một lần để lấy địa chỉ những người đăng bài mới.”

“Anh là một vị cứu tinh... theo đúng nghĩa đen đấy.”

Người đàn ông nghiêm nghị nói, “Chuyện này liên quan tới cậu nhóc đang tìm cách trả thù những người khác, đúng không nào? Kẻ sùng bái Satan đó? Có đúng là người ta tìm thấy vũ khí sinh học trong tủ của cậu ta không?”

Cậu em ơi, Dance thầm nghĩ. Tin đồn đang lan đi còn nhanh hơn đám cháy ở Mission Hills mấy năm trước.

“Vào lúc này chúng tôi chưa rõ chuyện gì đang xảy ra.”

Luôn đưa ra những câu trả lời chung chung là nguyên tắc cốt lõi.

Họ ngắt liên lạc. Vài phút sau, máy tính của cô báo hiệu có email vừa gửi tới.

“Nhận được rồi,” Dance nói với Boling. Anh đứng dậy bước tới sau lưng cô, đặt một bàn tay lên lưng ghế, cúi người ra trước. Cô thoáng ngửi thấy mùi thơm dịu nhẹ của kem cạo râu. Thật dễ chịu.

“Tốt rồi. Tất nhiên chúng chỉ là địa chỉ điện tử thôi. Chúng ta sẽ phải liên lạc tới tất cả các nhà cung cấp dịch vụ để có được danh tính và địa chỉ thực tế. Tôi sẽ bắt tay ngay vào việc này.”

Cô in bản danh sách ra - nó bao gồm chừng ba mươi người - và đưa cho Boling. Anh lại quay về góc riêng của mình và ngồi xuống cắm cúi trước máy tính.

“Có thể có gì đó đây, sếp,” TJ đã đăng những bức ảnh chụp cái mặt nạ lên các trang web và blog để hỏi xem có ai biết gì về nguồn gốc của nó không. Anh ta đang đưa bàn tay luồn qua mái tóc đỏ lượn sóng của mình. “Vỗ vai tôi đi nào.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Chiếc mặt nạ là của một nhân vật trong một trò chơi điện tử,” anh ta liếc mắt về phía nó. “Qetzal.”

“Cái gì?”

“Đó là tên của nhân vật đó. Hay thứ đó. Một con quái vật giết người bằng những tia chiếu từ đôi mắt của nó. Và nó chỉ có thể rên rỉ vì có người đã khâu miệng nó lại.”

Dance hỏi, “Vậy là nó báo thù những người có khả năng giao tiếp?”

“Tôi không thực sự làm một chương trình kiểu Bác sĩ Phil[6] về nó, sếp,” TJ nói.

[6. Dr. Phill, một chương trình truyền hình do Phil McGraw dẫn, cung cấp thông tin hữu ích về chăm sóc sức khoẻ.]

“Được lắm,” cô mỉm cười.

“Tên trò chơi,” TJ nói tiếp, “là DimensionQuest.”

“Nó là một Morpeg,” Boling lên tiếng, không buồn ngẩng đầu lên khỏi máy tính của anh.

“Nó là gì thế?”

“DimensionQuest là một M-M-O-R-P-G - trò chơi nhập vai trực tuyến có lượng người tham gia lớn. Tôi gọi chúng là các “Morpeg”. Và DQ[7] là một trong những trò phổ cập nhất.”

[7. Viết tắt của DimensionQuest.]

“Có hữu ích cho chúng ta không?”

“Tôi vẫn chưa biết. Chúng ta sẽ rõ khi xâm nhập được vào máy tính của Travis.”

Dance thích sự tự tin của vị giáo sư. “Khi”, chứ không phải là “Nếu”. Cô ngồi lại xuống ghế, lấy điện thoại di động ra và gọi cho mẹ. Không ai bắt máy.

Cuối cùng, cô thử gọi cho bố mình.

“Chào Katie.”

“Bố. Mẹ thế nào rồi ạ? Mẹ không hề gọi cho con.”

“À,” ông có chút do dự. “Bà ấy đang bực, tất nhiên rồi. Bố nghĩ chỉ đơn giản là mẹ con không có tâm trạng để trò chuyện với bất cứ ai.”

Dance tự hỏi mẹ cô đã nói chuyện với Bet, em gái cô, trong bao lâu tối qua.

“Sheedy có cho biết thêm điều gì khác không bố?”

“Chưa. Ông ấy nói đang thực hiện vài cuộc tìm kiếm.”

“Bố, mẹ có nói gì không? Lúc mẹ bị bắt ấy?”

“Với cảnh sát à?”

“Hoặc với Harper, người công tố viên?”

“Không.”

“Tốt.”

Cô cảm thấy bị thôi thúc muốn đề nghị ông chuyển máy cho mẹ cô. Nhưng cô không muốn bị từ chối nếu bà trả lời không. Dance vui vẻ nói, “Bố mẹ sẽ tới ăn tối cùng con chứ? Đúng không ạ?”

Bố cô cam đoan cả hai sẽ đến, dù ngữ điệu của ông thực sự chỉ có nghĩa là họ sẽ cố gắng.

“Con yêu bố. Nói với mẹ con cũng yêu mẹ nữa.”

“Tạm biệt, Katie.”

Hai người ngắt máy. Dance chăm chăm nhìn vào chiếc điện thoại trong vài phút. Sau đó cô đi qua sảnh tới văn phòng của sếp mình, bước vào không buồn gõ cửa.

Overby vừa gác điện thoại xuống. Ông ta hất hàm về phía nó. “Kathryn, có manh mối nào về vụ tấn công cô bé Morgan đó chưa? Hay về vũ khí sinh hóa chẳng hạn? Kênh tin tức Chín vừa gọi.”

Dance đóng cửa lại. Overby nhìn cô có vẻ không được thoải mái.

“Không có vũ khí sinh học nào hết, Charles. Chỉ có những tin đồn thôi.”

Dance lướt qua các đầu mối: chiếc mặt nạ, chiếc xe công tiểu bang, việc Caitlin Gardner cho biết Travis thích khu vực bờ biển, các hóa chất tẩy rửa gia dụng. “Và Chilton đã hợp tác. Ông ấy đồng ý cung cấp địa chỉ Internet của những người đăng bài.”

“Tốt đấy.”

Điện thoại của Overby lại đổ chuông. Ông ta đưa mắt về phía nó nhưng để người trợ lý nhấc máy.

“Charles, ông có biết mẹ tôi sẽ bị bắt giữ không?”

Ông ta chớp mắt. “Tôi... không, tất nhiên là không.”

“Harper đã nói những gì với ông?”

“Ông ta bảo đang rà soát lại các vụ điều tra,” những lời nói đầy vẻ gượng gạo, thủ thế. “Những gì tôi đã nói hôm qua.”

Nữ đặc vụ không dám chắc có phải ông ta đang nói dối hay không. Và hiểu lý do tại sao: Dance đang vi phạm nguyên tắc cơ bản nhất trong thẩm vấn hành vi ứng xử. Cô đang xúc động. Khi tình trạng này xảy ra, mọi kỹ năng của cô đều bất hoạt. Cô không còn biết liệu sếp của mình có đang lừa đảo hay không nữa.

“Ông ấy tìm kiếm trong các hồ sơ của chúng ta xem liệu tôi có thay đổi gì về tình trạng của Millar không.”

“Ồ, tôi không nghĩ vậy đâu.”

Căn phòng chìm trong căng thẳng.

Rồi sự căng thẳng cũng tan biến khi Overby chưng ra một nụ cười trấn an. “À, cô lo lắng thái quá rồi, Kathryn. Sẽ có một cuộc điều tra, và vụ này rồi sẽ được xếp lại. Không có gì phải lo ngại cả.”

Có phải ông ta biết gì đó không? Cô hối hả hỏi, “Sao ông lại nói vậy, Charles?”

Trông ông ta có vẻ ngạc nhiên. “Vì bà ấy vô tội, tất nhiên rồi. Mẹ cô chưa bao giờ làm ai tổn thương cả. Cô biết thế mà.”

~*~

Dance quay trở lại “Cánh nhà của các quý cô”, tới phòng làm việc cô bạn đồng nghiệp, đặc vụ Connie Ramirez. Người phụ nữ gốc La Tinh thấp người, gợi cảm với mái tóc đen nhánh luôn được chăm sóc tỉ mỉ đúng kiểu cách bằng keo xịt, là đặc vụ chăm chút nhất đến ngoại hình tại Tổng hành dinh khu vực và cũng là một trong những nhân viên nổi bật nhất trong toàn CBI. Cô bốn mươi tuổi đã được đề bạt vào những vị trí quản lý tại trụ sở CBI ở Sacramento, và cả FBI cũng mời cô, song cuộc sống gia đình Connie vốn gắn liền với những cánh đồng trồng rau diếp và atisô của vùng này từ lâu đời, không gì có thể khiến cô rời xa nguồn cội. Bàn làm việc của Connie hoàn toàn tương phản với góc bàn của Dance - gọn ghẽ, ngăn nắp. Những câu trích dẫn đóng khung được treo trên các bức tường, song những bức ảnh lớn nhất là hình chụp các con cô - ba cậu trai khỏe mạnh - cũng như Ramirez và chồng cô.

“Chào, Connie.”

“Mẹ em thế nào rồi?”

“Chị biết đấy.”

“Chuyện này thật lố bịch,” nữ đặc vụ nói với một chút khẩu âm đầy nhạc điệu.

“Thực ra chính vì chuyện đó mà em đến đây. Cần chị giúp một việc. Một việc rất quan trọng.”

“Bất cứ điều gì chị có thể làm, em biết mà.”

“Em đang nhờ Sheedy giúp.”

“À, tay chuyên gia hạ cớm.”

“Em cần tìm hiểu ngay một số chi tiết. Em đã hỏi Henry về danh sách người vào thăm ở bệnh viện hôm Juan chết nhưng ông ấy ngậm tăm.”

“Cái gì? Henry mà thế sao? Em là bạn ông ta cơ mà.”

“Harper làm ông ấy phát hoảng.”

Ramirez gật đầu ra vẻ hiểu chuyện. “Em muốn chị thử?”

“Nếu chị có thể.”

“Tất nhiên rồi, chị sẽ tới đó ngay khi hoàn tất xong buổi thẩm vấn nhân chứng này.”

Dance gõ lên tập hồ sơ của một vụ ma túy lớn cô đang phụ trách điều tra. “Chị là người bạn tốt nhất.”

Cô gái gốc La Tinh trở nên nghiêm chỉnh. “Chị biết bản thân sẽ cảm thấy thế nào nếu chuyện này xảy ra với mẹ mình. Chị sẽ tới đó và cắt cổ Harper.”

Dance khẽ mỉm cười trước lời tuyên bố của người phụ nữ nhỏ nhắn. Trong lúc quay lại phòng làm việc của mình, điện thoại Dance đổ chuông. Cô nhìn vào dòng chữ “Văn phòng Sở cảnh sát” trên danh tính cuộc gọi, hy vọng đó là O’Neil.

Nhưng không phải anh.

“Đặc vụ Dance,” người thanh tra xưng tên. “Tôi cần cho cô biết. Bên Tuần cảnh Xa lộ California vừa gọi tới. Tôi có một tin xấu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương