Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp (Bản Dịch)
-
Chương 12
Ông Thân dò xét, gương mặt tươi cười ngày hôm qua đã không còn một chút nào, thay vào đó là vẻ nghiêm túc lạnh nhạt, cho dù có đối mặt với Lâm Phàm, cũng sẽ không lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Dường như dáng vẻ quan tâm thân mật hôm qua là giả vậy.
Đột nhiên, có động tĩnh truyền đến.
“Anh Thân, van xin anh, đừng sa thải tôi có được không, tôi không thể mất đi công việc này được.” Một người sống sót ôm lấy chân Thân Hải, đau khổ cầu xin.
Những người sống sót xung quanh đều cứng đờ, nhìn có vẻ như vẫn tiếp tục làm việc, nhưng ai ai cũng run rẩy như cầy sấy, sợ rằng người tiếp theo bị đuổi chính là mình.
“Thả ra.” Ông Thân cúi đầu, ánh mắt hờ hững nhìn đối phương, nói ra hai chữ lạnh lẽo, không hề có chút tình cảm nào.
Người đàn ông van xin đang lộ vẻ mặt đáng thương, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thân Hải, lập tức hoảng sợ buông tay ra.
Thân Hải lạnh lùng nói, “Tay đã bị thương, không thể làm được công việc này, còn muốn giấu diếm trà trộn để kiếm được tiền tệ, đó là chuyện không thể, còn các ngươi nữa, cũng nhớ kỹ cho ta, làm việc lười biếng thì cút hết đi, nơi này không nuôi người rảnh rỗi.”
Vẻ mặt Lâm Phàm trở nên nghiêm túc.
Đây chính là sự lạnh lẽo ở tường trong, người tàn phế không có ích lợi thì chẳng có chút giá trị gì cả.
Mà người sống đều có tính hai mắt, ngẫm lại hôm qua, mặt mũi Thân Hải tràn đầy tươi cười, dẫn ông Trần cải tiến xe cho ông ta, sau khi cải tiến xong thì vẻ mặt tươi cười lập tức biến mất, lạnh nhạt không gì sánh được.
Đây chính là hiện thực đó.
Học được rồi.
Loại chuyện này đối với hắn mà nói, chỉ là một nốt nhạc đệm nho nhỏ mà thôi.
Hắn cũng không thể hét lên một tiếng, tức giận chỉ vào Thân Hải, nói ông thật quá đáng, không chừa cho người khác một con đường sống nào sao?
Hành động như vậy không phải là chính nghĩa, mà là ngu đần.
Nhất định phải kín đáo, ổn định, sống tạm.
Trước khi chưa có thực lực tuyệt đối, sống tạm không mất mặt.
Vung búa sắt lên, tiếp tục rèn sắt, đẩy nhanh tiến độ thần thục, tăng thực lực của bản thân.
Bất cứ ai cũng không thể ngăn cản hắn rèn sắt.
Đã đến giờ tan việc.
Bảng cũng đã có biến hóa.
- Đẳng cấp: Cấp 0 (0/100)
- Thể chất: 2,11.
- Nhanh nhẹn: 1,1.
- Tinh thần: 0,9.
- Kỹ năng: Rèn sắt: (trung cấp 0/100)
Nhìn thấy tiến bộ của bản thân, quả thật là không tệ.
Nâng rèn sắt từ sơ cấp lên trung cấp, thể chất tăng thêm được một chút, đừng thấy chỉ một chút nho nhỏ như vậy, hắn lại cảm nhận rất rõ sự biến hóa của bản thân.
Lực lượng, cường độ thân thể cũng tăng lên.
Nắm tay, sức căng, cơ bắp cứng rắn.
Tuy nói không thể đến trình độ đao thương bất nhập, nhưng khẳng định so với mấy ngày trước thì hắn còn mạnh hơn.
Đây chính là tiến bộ, chính là tăng lên, chính là vốn liếng để hắn sinh tồn trong tận thế, thậm chí là sống tốt hơn.
Săn giết dị thú có thể lấy được điểm tiến hóa, dùng cái này để thăng cấp quả thật rất nhanh, nhưng hắn không muốn vì nhanh chóng mạnh lên mà lựa chọn con đường nguy hiểm.
Có thể tăng độ thuần thục của kỹ năng, có thể tăng lên thuộc tính, vậy thì hắn tình nguyện tăng cấp khô khan như vậy, khi bản thân đã có đủ năng lực tự vệ rồi, hắn mới có thể thử sang phương thức dùng điểm tiến hóa.
Tan tầm, về nhà.
Đi cùng với chú Vương, đến tường ngoài, Tiểu Hi Vọng lập tức vui mừng chạy đến, ngọt ngào gọi chú Lâm, chú Vương bên cạnh lấy cơm buổi trưa ra đưa cho con gái.
Phần công việc này đối với chú Vương mà nói rất quan trọng, trừ có được một viên tiền tệ ra, càng quan trọng hơn là có cơm trưa miễn phí, tuy nói thức ăn này đến heo chó cũng chưa chắc chịu ăn, nhưng đối với tình cảnh bây giờ của bọn họ mà nói thì rất quan trọng.
Sau khi tạm biệt chú Vương và Tiểu Hi Vọng, Lâm Phàm đến tiệm sách, ông Trần vẫn đang dạy đám nhỏ tri thức, giống hệt như thường ngày.
Lâm Phàm rất kính nể ông TRần.
Nếu như nói hắn thấy trong số những người sống sót, có ai có thể gọi là Người chân chính, chắc hẳn đó chính là ông Trần.
Mặc kệ là hành vi của ông, hay là tinh thần, suy nghĩ, cũng không vì tận thế đã trôi qua mười năm mà xảy ra thay đổi.
Nói chuyện với ông Trần một khoảng thời gian.
Hắn rời khỏi đây, lựa chọn đi dạo tại tường ngoài này, đi mãi đi mãi, trong lòng hắn vô cùng chấn động, sinh hoạt bi thảm ở khắp nơi, những người may mắn còn sống sót này đã dần chết lặng và tuyệt vọng, không cần phải quan sát cẩn thận, loại khí chất này dường như đã ngưng tụ thành thật, hóa thành ngọn núi lớn đè lên lưng của họ.
Nếu như sinh hoạt đã hỏng bét như vậy rồi, thế thì còn ý nghĩa gì nữa?
Lâm Phàm lắc đầu, ném ý nghĩ tiêu cực này ra khỏi đầu, hắn bốc gạch cũng rất vất vả, trời nắng chang chang, mồ hôi rơi như mưa, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Nhưng hắn cũng có lúc vui vẻ.
Đó chính là ở bên trong KTV, được mấy cô gái vây quanh gọi anh, hắn cảm thấy mình rất vui vẻ, một tháng vất vả đổi lại mấy giờ vui vẻ, rất đáng.
Vui vẻ là vô giá.
Cho dù là ở trong tình huống tận thế bây giờ, có lẽ phần lớn thời gian đều là tuyệt vọng, nhưng bên trong tuyệt vọng thường sẽ có một tia hy vọng.
Ví dụ như chú Vương, ánh sáng kéo chú ấy đứng lên, chính là con gái của chú, vất vả một ngày, kéo lê thân thể mệt mỏi tan tầm, lúc nhìn thấy con gái đáng yêu, sẽ là lúc đầy máu sống lại, cảm giác tất cả những gì bỏ ra đều đáng giá.
Phía trước có một đám người sống sót vây quanh.
Chen lên phía trước.
Phát hiện có người treo cổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook