Chu Dực Thâm bước vào tây thứ gian. Trong phòng bài trí vẫn như khi hắn rời đi, ở góc đằng kia vẫn còn nguyên bàn học nhỏ của Nhược Trừng, nhưng bây giờ không vừa chiều cao của nàng nữa rồi!

Hắn ngồi xuống trường kỉ, day day trán. Kiếp trước ban đầu hắn cũng không biết sự kiêng kị của hoàng huynh, khi đó hắn từ trên cao ngã xuống, giãy giụa nỗ lực sinh tồn, cho nên không chú ý tới rất nhiều chi tiết. Kiếp này lại lần nữa trải qua vài chuyện, mới nhận ra ngay từ đầu hoàng huynh đã quyết tâm diệt trừ hắn, chứ không phải vì sau này mê luyến đan dược, bỏ bê triều chính, nghi kị hắn nhiều lần lãnh binh lập được chiến công, sợ hắn công cao át chủ.

Sát ý rõ ràng như thế, vậy mà đời trước hắn lại không nhận ra! Hắn chẳng qua là một Vương gia không quyền không thế, hoàng huynh có thể chấp nhận cho những vương huynh đệ lớn tuổi hơn hắn làm phiên vương cát cứ các nơi, vì sao riêng mình hắn lại khác?

Hắn nghĩ muốn nát óc cũng không ra. Nhưng suy nghĩ sâu xa thì, mọi tính toán trước đây đều là tốn công vô ích. Nếu muốn tự bảo vệ mình, nhất định phải bắt lấy nhược điểm của hoàng huynh! Hắn từng nghĩ tới chuyện sử dụng Ôn Chiêu phi, nhưng hiển nhiên một nữ nhân đối với hoàng đế vẫn chưa đủ quan trọng!

Lý Hoài Ân từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm một cái hộp: “Vương gia, bên Thiệu Hưng phủ lại gửi đồ tới! Nhưng năm nay hơi ít ạ!” Hắn trình lên cho Chu Dực Thâm, Chu Dực Thâm mở ra nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói: “Đặt cùng những thứ đã nhận từ lần trước!”


Lý Hoài Ân hỏi: “Việc này có nên nói cho cô nương không ạ?”

“Chờ nàng lớn hơn chút nữa, tạm thời ta sẽ bảo quản thay nàng!” Chu Dực Thâm trả lời.

Lý Hoài Ân vâng dạ, ôm hộp đi ra ngoài.


Chu Dực Thâm cảm thấy hơi mệt, chống tay lên trán, bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Hắn mơ thấy bản thân mình khi còn nhỏ, hâm mộ ngước nhìn những con diều bay cao trên không trung ngoài cửa sổ, rồi lại chỉ có thể cúi đầu tiếp tục đọc sách. Hắn muốn chạy ra ngoài chơi, muốn đi chơi xuân, muốn ngắm hội đèn lồng náo nhiệt trong thành, chứ không phải ở trong bốn bức tường làm một hoàng tử mẫu mực.

Những trò chơi tầm thường nhất suốt thời thơ ấu của trẻ con nhà bình dân, đối với hắn lại xa xôi không thể với tới.

Hắn bị yêu cầu làm một hoàng tử ưu tú, bị gửi gắm kỳ vọng lớn lao. Hắn nhận vô số lời ca ngợi, vô số hâm mộ, nhưng cho tới bây giờ chưa từng có người nào hỏi, rốt cuộc hắn muốn điều gì?

Trên vai giống như bị nhiều ngọn núi lớn đè nặng, bất kì lúc nào cũng có thể đổ sụp xuống. Mỗi tiếng nói mỗi hành động tuyệt đối không thể sai lầm, cho nên hắn thường xuyên cảm thấy bị bó buộc đến ngạt thở. Hắn cũng muốn có bạn chơi cùng, cũng muốn lười biếng, nhưng làm bạn với hắn vĩnh viễn chỉ có những thái phó hàn lâm nghiêm khắc và những cung nhân lạnh nhạt mà thôi.

Hắn không thể biểu đạt cảm giác của chính mình, chỉ có thể ngoan ngoãn trong lồng sắt, làm một con chim bị cầm tù cao quý. Cho nên hắn hiểu sự vùng vẫy nổi loạn muốn bứt phá của Chu Chính Hi.

Đời trước khi mới từ hoàng lăng trở về, hắn cảm thấy mấy năm đó là những tháng ngày thư thái nhất trong cuộc đời. Nhưng vận mệnh không buông tha, vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn bắt hắn trở về lồng giam lúc ban đầu.

Ngôi vị hoàng đế xây nên từ máu xương chồng chất, triều đình ngươi lừa ta gạt, mỗi người ở Tử Cấm Thành đều sống trong nơm nớp sợ hãi, bao gồm cả hoàng đế là hắn.

Giờ phút cuối cùng của cuộc đời, Diệp Minh Tu khoanh tay đứng trước long sàng nhìn hắn hấp hối với ánh mắt đắc ý của người chiến thắng, hắn thậm chí muốn cảm ơn đối phương, rốt cuộc đã giải thoát hắn khỏi lồng giam.

Cuộc đời này ban đầu, hắn cho rằng chỉ cần tránh những sai lầm của đời trước là có thể xoay chuyển càn khôn, đạt được kết quả mà mình muốn. Nhưng khi sửa đổi những sự kiện đó, dòng chảy vận mệnh lại rẽ sang một hướng hoàn toàn mới, thậm chí khiến hắn phát hiện ra rất nhiều chuyện mà đời trước không hề để ý.

Hiện tại hắn giống như ra biển gặp giông tố mưa bão, không biết khi nào thuyền sẽ bị lật úp. Cảm giác không thể điều khiển vận mệnh của chính mình, thật là đáng sợ!

Nhược Trừng bưng bát mì mới vừa nấu xong tiến vào, nhìn thấy Chu Dực Thâm ngồi ở trên trường kỷ, tay chống trán hình như ngủ rồi. Nàng đặt bát mì lên bàn, đi lấy tấm áo choàng, nhẹ nhàng đắp lên người hắn. Hình như hắn rất mệt mỏi, nhưng trong mộng còn nhíu chặt mày.

Nhược Trừng ngồi xuống trước mặt hắn, chần chừ giơ tay, định vuốt phẳng chữ xuyên 川 trên ấn đường kia. Trong trí nhớ, hắn thật sự rất ít cười, vẻ mặt chẳng mấy khi biểu lộ cảm xúc. Trước kia nàng tưởng tính cách hắn vốn như vậy, nhưng hắn cũng là người, cũng có thất tình lục dục, chẳng lẽ thật sự không có vui buồn sao? Hẳn là có, nhưng đều bị hắn cẩn thận che giấu rồi!


Từ khi còn nhỏ hắn đã tạo thành thói quen đó. Nương nương trước kia thường nói, hắn sống quá mệt mỏi, áp lực quá lớn, khiến người làm mẹ là bà đau lòng, nhưng lại không thể giúp gì cho hắn.

Chu Dực Thâm bỗng nhiên nắm lấy tay nàng, khẽ kêu lên: “Mẫu thân…”

Nhược Trừng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn hắn. Nhưng hình như hắn vẫn còn trong mộng, chỉ là đang nói mơ. Tay hắn rất lớn, lòng bàn tay lại lạnh băng, có nhiều vết chai vừa dày vừa thô ráp. Nàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay kia, an tĩnh ngồi bên. Lúc tỉnh táo, chắc chắn hắn sẽ không để lộ ra dáng vẻ như thế!

Nàng bỗng nhiên hơi hiểu ra vì sao nương nương muốn mình ở bên người này. Hắn tự dựng lên bức tường ngăn cách nội tâm quá cao, người khác khó có thể thâm nhập.


Nương nương cảm thấy nàng có thể. Nhưng nàng thật sự có thể ư?

Không biết qua bao lâu, Lý Hoài Ân hối hả chạy vào kêu lên: “Vương… Vương gia!” Nhược Trừng quay đầu lại, muốn ngăn cản mà không kịp, người trước mặt chậm rãi mở mắt.

Chu Dực Thâm nhìn người đang ngồi phía trước, còn có bàn tay đang bị chính mình nắm chặt, mở to mắt một lát. Vừa nãy không hiểu sao mơ thấy vài chuyện khổ sở, giãy giụa muốn tỉnh lại. Nhưng sau đó mơ thấy mẫu thân, thế là lại ngủ tiếp ngon lành.

Nhược Trừng cúi đầu, ngượng ngùng giật giật tay muốn thu về, Chu Dực Thâm lập tức buông ra. Nàng đứng dậy lui sang một bên, mặt đỏ bừng, chỉ cảm thấy bàn tay bị hắn nắm vẫn còn nóng rực.

Chu Dực Thâm nhìn sang Lý Hoài Ân: “Chuyện gì?”

Lý Hoài Ân cảm thấy hình như mình vừa phá hỏng chuyện tốt, trong lòng lo sợ: “Có một công công từ trong cung tới, nói Thái Tử, Thái Tử điện hạ... ngài ấy hình như lại biến mất! Cẩm Y Vệ đang lục soát khắp kinh thành rồi! Công công kia nói, nếu Thái Tử tới chỗ Vương gia, xin ngài báo cho trong cung biết!”

Chu Dực Thâm gật gật đầu: “Ta biết rồi! Ngươi bảo hắn trở về đi!”

Từ sau khi Chu Chính Hi được phong làm Thái Tử, đã an tĩnh một thời gian không gây nháo loạn nữa, không biết vì sao lần này lại mất tích. Hắn nhớ đời trước sau khi Chu Chính Hi cưới Tô Phụng Anh, liền tu tâm dưỡng tính không lại nháo chuyện nữa. Xem ra cuộc đời này tránh Tô Phụng Anh, cưới Thái Tử Phi khác nhưng vẫn không được như ý!

Lý Hoài Ân đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Chu Dực Thâm và Nhược Trừng. Chu Dực Thâm nhìn bát mì trên bàn, đứng dậy bước tới, ngồi xuống chuẩn bị ăn.

“Mì lạnh rồi, huynh đừng ăn nữa!” Nhược Trừng bước tới ngăn cản.

Chu Dực Thâm ngẩng đầu nhìn nàng: “Muội vừa nấu bát khác à?” Nàng vội vàng trốn tránh ánh mắt hắn: “Bát lúc trước để quá lâu, thật sự không thể ăn được, muội đưa cho Bích Vân rồi! Bát này là mới nấu, nhưng bây giờ cũng đã lạnh mất rồi…”

“Không sao!” Chu Dực Thâm cầm đũa lên, thực ra mì vẫn còn hơi ấm. Bên trong có rau xanh, trứng gà, hành thái nhỏ, đơn giản mộc mạc. Nhưng hương vị này lại gợi cảm giác quen thuộc. Nhất định là do mẫu thân dạy nàng làm! Thật ra tay nghề nấu nướng của mẫu thân không phải là xuất sắc, nấu được ít món, lại không phải mỹ vị nhân gian, nhưng với hắn bây giờ là hương vị không gì sánh được.

Nhược Trừng thấy Chu Dực Thâm ăn hết cả bát mì, trong lòng vui mừng. Lúc trước nàng đã nếm thử vài lần, còn bảo cả Tố Vân nếm hộ nữa. Tố Vân tuy rằng ngoài miệng khen ngon, nhưng chỉ ăn một chút xíu, như vậy hẳn là không có gì hấp dẫn rồi. Nàng vốn nghĩ hắn vừa trở về chắc là đói bụng, ăn thịt cá cũng khó tiêu, liền nấu một bát mì đơn giản cho hắn thay đổi khẩu vị. Không ngờ hắn lại nhanh chóng ăn sạch sẽ không để lại chút gì.

Nàng định thu dọn bát đũa, Chu Dực Thâm đè tay nàng lại nói: “Bảo hạ nhân tới thu dọn!”

Hắn giữ chặt tay nàng, hai người đều bất ngờ sửng sốt, nhớ đến chuyện vừa rồi, lập tức đồng thời rụt tay lại. Nhược Trừng cảm thấy trong phòng nóng hơn bình thường, hít thở không thông, vừa định cáo lui, Chu Dực Thâm bỗng nhiên đứng bật dậy, vừa chắn trước người nàng vừa quát ra phía ngoài cửa sổ : “Ai đó?”

Bên ngoài đám phủ binh nghe thấy tiếng hắn bèn vọt vào, trong đó một người nói: “Vương gia, trong phủ hình như có thích khách! Vừa rồi có bóng người trèo tường vào, bọn tiểu nhân đuổi theo liền mất tung tích!”


Chu Dực Thâm bảo hắn ra chỗ cửa sổ kiểm tra. Phủ binh kia đẩy cửa sổ ra, kinh ngạc kêu lên: “Vương gia, phía dưới cửa sổ có người! Nhưng, không phải thích khách… Ngài mau đến xem ạ!”

Chu Dực Thâm bảo Nhược Trừng đứng yên tại chỗ, còn mình bước tới, nhìn thấy Chu Chính Hi nằm dưới đám cỏ ngoài cửa sổ, hai má đỏ rực, cả người nồng nặc mùi rượu. Hắn lập tức đi ra ngoài, đỡ đối phương vào phòng, vỗ vỗ mặt gọi: “Chính Hi? Mau tỉnh lại!”

“Rượu! Ta còn muốn uống rượu!” Chu Chính Hi choàng tay ôm lấy Chu Dực Thâm, miệng lè nhè “Vì sao phải làm Hoàng thái tử? Hoàng thái tử thì có cái gì tốt? Ta không làm!”

Chu Dực Thâm gọi Lý Hoài Ân vào, bảo hắn đi lấy canh giải rượu, đồng thời lệnh cho phủ binh lui hết ra ngoài.

Nhược Trừng thấm khăn ẩm đưa cho Chu Dực Thâm, hỏi: “Huynh có cần gọi hai nha hoàn tới chăm sóc Thái Tử?”

“Không cần! Muội đi về trước đi!” Chu Dực Thâm lau mặt cho Chu Chính Hi, Nhược Trừng hành lễ cáo lui.

Sau khi được uống một bát canh giải rượu, Chu Chính Hi khôi phục chút ý thức, ha ha cười: “Cửu thúc, thúc từ bộ tộc Ngõa Lạt về rồi! Không hiểu sao cháu lại chạy đến chỗ thúc? Ha ha, xem ra chúng ta thật có duyên! Ở đây có rượu không, chúng ta cùng uống một chén?”

Chu Dực Thâm hỏi: “Vì sao bỗng nhiên lại xuất cung?”

Chu Chính Hi gục mặt xuống bàn, tiếp tục cười khan: “Cửu thúc, cháu khổ quá! Đi đến chỗ nào cũng có người đi theo, ai cũng bảo cháu Thái Tử phải thế này, Thái Tử không được thế kia. Chỉ có hai nơi duy nhất được đến là Đông Cung và đại điện. Cháu cưới một nữ nhân, đâu phải để nàng ta đứng trước mặt cháu dạy bảo, giảng đạo lý? Cháu chỉ cần nói chuyện, cháu chỉ cần nói tiếng người thôi, thúc hiểu không? Sớm muộn gì cũng có một ngày cháu phát điên, cháu sẽ phát điên!”

Thật ra Chu Dực Thâm có thể hiểu được. Chu Chính Hi bị Đoan Hòa Đế gửi gắm kỳ vọng cao, Thái Tử là nền tảng lập quốc của một quốc gia, là trữ quân tương lai. Áp lực Chu Chính Hi gặp phải sẽ không ít hơn so với hắn lúc trước. Bản thân hắn từ nhỏ bị nhốt ở Tử Cấm Thành mà lớn lên, còn có lúc không thể chịu đựng được. Chu Chính Hi vui vẻ thong dong vô tư quen sống ở đất phiên, càng không chịu nổi.

Chu Dực Thâm định khuyên Chu Chính Hi vài câu, nhưng quay sang thấy hắn đã ngáy khò khò.

Chu Dực Thâm không dám giấu diếm hành tung của Thái Tử, lập tức phái người tiến cung báo tin tức. Không đến nửa canh giờ sau, Lưu Trung liền hộ tống kiệu Thái Tử tới. Hắn đi khập khiễng, hình như bị đánh bản tử, đầu tiên quỳ cảm tạ đại ân của Chu Dực Thâm, sau đó gọi mấy thái giám tiến vào đỡ Chu Chính Hi.

Chu Dực Thâm nhìn Chu Chính Hi ngủ say như chết bị nâng đi, như vậy Đoan Hòa Đế nhìn thấy nhất định sẽ giận dữ.

Hắn ngẫm nghĩ, bèn nói với Lưu Trung: “Từ từ, ta cùng ngươi vào cung!”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương