Cậy Quân Sủng
-
Chương 89
Minh Trăn và Minh Oái đi chơi đến tối mới về, bởi vì Minh Oái nghiêm túc chỉ dạy, còn Minh Trăn cũng nghe lời, vì có người để ý nên cũng dám cưỡi ngựa chạy mấy vòng.
Ngựa nhỏ của Minh Oái chính là một con màu đỏ đậm, của Minh Trăn chính là một con ngựa trắng nhỏ, hai người chơi mệt rồi, cả người Minh Trăn cũng đầy mồ hôi, sắc mặt ửng đỏ.
Minh Oái ngoắc người lại đây, cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán Minh Trăn: “Thân thể tốt lên nhiều rồi đấy, quả nhiên Quý tiên sinh kia là thần y.”
Minh Trăn mím môi cười.
Minh Oái nói: “Chúng ta lén trở về đi, đừng nói cho nương ta biết, để cho bà ấy biết lại quở trách chúng ta đấy.”
Sau khi hai người cưỡi ngựa đi vào thì đúng lúc Minh Phương đi ngang qua, nàng ta thấy Minh Oái và Minh Trăn thì khó chịu muốn ch3t nên để cho nha hoàn chạy đi cáo trạng với La thị.
Chờ khi hai người đến, Minh Phương mới nói: “Đã lâu không gặp A Trăn, thân thể A Trăn tốt hơn chưa? Lúc Tết phu nhân mang muội ra ngoài, ta còn tưởng chắc năm nay muội không về nữa.”
La thị là mẫu thân của Minh Oái, sao Minh Oái có thể tha thứ cho Minh Phương hãm hại người khác chứ? Cũng không biết làm sao mà trong khoảng thời gian này, Minh Phương vẫn cứ âm thầm, lén lút sau lưng khiến Minh Oái không thoải mái.
Minh Oái xoay người, xem thường: “Người rất tốt. ngươi tránh ra đi, kẻo ngựa đá trúng ngươi đấy, cẩn thận đá gãy chân ngươi đấy.”
Minh Trăn cũng không thèm để ý đến Minh Phương, lúc cưỡi ngựa qua cửa nguyệt môn, hai người cùng nhau leo khỏi ngựa rồi cùng nhau dắt ngựa đi.
Hôm nay Minh Oái chơi rất vui: “Tối hôm nay muội đến chỗ ta ngủ đi, khó lắm chúng ta mới gặp được nhau.”
Chờ sau khi hoàng đế qua đời tròn năm, cũng là lúc Minh Oái xuất giá, một khi xuất giá đến phủ Khang vương, hai người sẽ không thể ra ngoài chơi với nhau như thế này nữa.
Minh Trăn gật gật đầu: “Vâng.”
Hai người cùng nhau đi về phía trước, thấy phía trước có người đến đây, bởi vì sắc trời đã tối, Minh Oái chỉ thấy có Quý Bách đến, nên chào hỏi: “Quý tiên sinh, ngài đi tản bộ sao?”
Quý Bách nở nụ cười lên tiếng: “Tiểu nha đầu bướng bỉnh nhà ngươi, ra ngoài chơi với A Trăn sao?”
Minh Trăn cũng nhìn sang Quý Bách cười nói: “Sư bá.”
Minh Oái nhìn sang phía bên cạnh, nàng ấy không ngờ Kỳ Sùng ở đây nên khi nhìn thấy thì vẻ lại trở nên nghiêm túc, nhanh chóng lôi kéo Minh Trăn đến quỳ xuống: “Thần nữ bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn phúc kim an.”
Là một con gái thế gia bình thường, ngày thường Minh Oái cũng rất quậy phá nhưng vẫn tôn kính với hoàng thất, bằng không trước kia nàng ấy cũng sẽ không để công chúa Ninh Đức bắt nạt mình.
Mắt thấy đây chính là hoàng đế, là huynh trưởng của vị hôn phu của mình, toàn bộ tiền đồ của gia đình đều trên tay hắn, nhất là tính tình quật cường của An Quốc công, năm trước còn chưa đứng chung chiến tuyến với Kỳ Sùng, Minh Oái lại càng sợ đắc tội thiên tử, nàng ấy ấn vai Minh Trăn, để cho muội muội cũng an phận quỳ xuống.
Kỳ Sùng rũ mắt, nhìn thấy tiểu cô nương ăn mặc mỏng manh, gần đây thời tiết ấm lên một chút, y phục Minh Trăn mặc cũng mỏng manh, tính thời gian chắc đã một tháng hai người chưa gặp nhau rồi.
Ánh mắt hắn hiển nhiên chỉ nhìn lướt qua: “Miễn lễ.”
Lúc này, Minh Oái và Minh Trăn mới đứng lên. Nhìn thẳng mặt vua là đại bất kính cho nên Minh Oái cũng không thể nhìn thấy ánh mắt của Kỳ Sùng đều ở trên người Minh Trăn, Minh Trăn cũng cúi đầu nên cũng không chú ý đến.
Nàng cúi thân mình, đưa Minh Trăn và dẫn ngựa rời đi.
Chờ khi đi xa một chút, cuối cùng Minh Oái mới thở phào nhẹ nhõm: “Muội thấy rồi chứ? Vừa nãy chính là tân đế đấy, cũng không biết vì sao hắn lại đến đây, dù sao thấy hắn ta cũng cảm thấy e ngại.”
Người bình thường đều cảm thấy e ngại, nhất là khi biết mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì.
Minh Oái vừa đi, vừa nắm lấy tay Minh Trăn: “Muội chắc là chưa thấy cảnh tượng nhà họ Sở rồi, chậc chậc, đấy mới thật sự là máu chảy thành sông đấy, máu tươi từ trong chảy ra tới cửa lớn, thành một vùng đất ch3t. Quả thật, đắc tội người nào cũng không thể đắc tội hoàng đế.”
Minh Trăn không biết những việc này, trong mắt nàng Kỳ Sùng không phải người đáng sợ: “Vì sao giết bọn họ?”
“Đương nhiên là bởi vì họ làm nhiều chuyện ác rồi, cũng từng đối nghịch với hắn.” Minh Oái nói: “Coi như ch3t cũng không oan đi, chỉ là cảm thấy cảnh tượng đó quá đẫm máu và hung ác thôi.”
Minh Trăn nhẹ nhàng nói: “Nếu là đó người xấu thì bệ hạ làm đúng rồi.”
Minh Oái nhịn không được cười một tiếng: “Khi hắn còn là Tần vương muội cũng khen hắn, bây giờ là hoàng đế, muội cũng khen hắn, muội biết không, một tiểu cô nương mềm mại ngon miệng như muội á thì hắn chỉ cần bóp cổ một cái là tiêu đời rồi.”
Minh Trăn mềm mại lại dễ bắt nạt, Kỳ Sùng lạnh lùng lại uy nghiêm, trông hai người không phải kiểu có thể ngồi xuống nói chuyện được, đương nhiên là Minh Oái cũng không tưởng tượng đó đâu.
Nhưng mà nàng ấy có phỏng đoán, nếu hai người mà trở thành một cặp, chỉ sợ hoàng đế làm mặt lạnh muốn giết người, e sẽ dọa Minh Trăn nhát gan khóc mất.
Sau khi mang ngựa về chuồng, Minh Oái đưa Minh Trăn quay về chỗ mình ở.
Sau đó, La thị biết được Minh Oái dẫn theo Minh Trăn đi cưỡi ngựa, biết hai người trở về nên kêu đi răn dạy một chút.
Minh Trăn vẫn còn đang bệnh, đại phu chữa bệnh lại là bằng hữu của Minh Nghĩa Hùng, đương nhiên La thị sẽ không nghiêm trị Minh Trăn, chỉ mắng một vài câu đã cho nàng trở về.
Còn Minh Oái là do bà ta sinh ra, cho dù có trừng phạt quá đáng đến đâu, thì Minh Nghĩa Hùng cũng sẽ không có phản ứng gì, La thị phạt Minh Oái đến từ đường chép kinh, bà ta phái người bên cạnh mình đến canh giữ, không cho bất cứ kẻ nào giúp Minh Oái, chép không xong thì không được ra khỏi từ đường.
Minh Trăn bị dạy bảo, mũi cũng hồng hồng, cũng lo lắng tối nay Minh Oái không thể ngủ, nàng cẩn thận đến từng bước đi, chờ sau khi đi khỏi đây, Thiên Cầm mới nói: “Cô nương yên tâm đi, nhũ mẫu là người bên cạnh phu nhân, từ trước đến nay luôn thiên vị Lục tiểu thư, tối hôm nay chắc chắn sẽ thả ra để Lục tiểu thư có thể nghỉ ngơi.”
Minh Trăn và Thiên Cầm cùng nhau trở về, đêm nay cũng không thể ở cùng một chỗ với Minh Oái nên chỉ có thể quay về chỗ ở của mình.
Nàng không yên lòng mà đi về nên cũng không có nhìn đường, Thiên Cầm cũng không kịp nhắc nhở nàng, vì thế đầu nàng đâm vào một lồng ng.ực.
Minh Trăn đang muốn rời đi thì bả vai bị đè lạ: “Đừng nhúc nhích.”
Nàng không thể ngẩng đầu lên nhìn người nhưng trên người có hơi thở nam nhân mãnh liệt, nàng ngửi thấy Long Tiên Hương quen thuộc, lúc được thả nhẹ ra, Minh Trăn mới có thể ngẩng đầu nhìn hắn.
Nàng hít sâu một hơi: “Điện hạ.”
Không đúng, chắc phải nên gọi là bệ hạ.
Gần đây Kỳ Sùng không ngủ ngon ngủ, hơn nữa còn rất nhớ Minh Trăn, Minh Trăn ở bên cạnh hắn, có đôi khi còn dính người hơn cả đường mạch nha, kéo cũng không kéo nổi khiến người ta tâm phiền ý loạn nhưng một khi nàng rời đi, hắn sẽ cảm thấy xung quanh rất nhạt nhẽo chua xót, bởi vì nàng rất ngọt ngào.
Kỳ Sùng bế nàng đứng lên, để cho tiểu cô nương chôn người trong lòng mình: “Gần đây sắc mặt tốt hơn nhiều lắm, hôm nay đi cưỡi ngựa sao?”
Minh Trăn gật đầu: “Mới vừa học với tỷ tỷ.”
Nàng cưỡi một con ngựa dịu dàng, nho nhỏ, chân còn rất yếu, cũng rất thích hợp cho tiểu cô nương như nàng cưỡi.
Kỳ Sùng nói: “Trẫm mang nàng đi cưỡi ngựa.”
Ngựa hắn cưỡi là một con ngựa cao lớn, quý phái, trời sinh đã có tính mạnh mẽ, còn chỉ nhận một chủ nhân, lúc thuần phục nó rất khó, cũng khá là may, cuối cùng nó thuần phục trước Kỳ Sùng.
Minh Trăn được Kỳ Sùng ôm lên lưng ngựa, con ngựa này đáng sợ hơn con ngựa nhỏ của nàng nhiều, cơ thể cũng cường tráng hơn rất nhiều, Kỳ Sùng xoay người lên ngựa, ôm lấy thắt lưng Minh Trăn, phất roi vào trên thân ngựa hô một tiếng: “Giá!”
Con ngựa hí lên, chở Kỳ Sùng chạy về phía trước, từ con đường yên tĩnh không người đến chợ đêm phồn hoa náo nhiệt cho đến cung thành uy nghiêm tráng lệ, vì thiên tử trở về cho nên từng cánh cửa cung đều mở ra.
Minh Trăn cảm thấy gió đang gào thét bên tai nàng, kinh thành đâu nhỏ như thế, không đúng, là con ngựa này chạy quá nhanh.
Nam nhân phía sau ôm lấy thắt lưng của nàng: “Có muốn vào cung nhìn thử không?”
Thâm cung tường viện sâu hun hút, từng lớp cung tẩm đều khoá kín mít, Kỳ Sùng muốn nhốt nàng ở chỗ sâu nhất, xây quỳnh lâu điện ngọc, kim ốc tàng kiều để cho ngày ngày đêm đêm nàng đều bầu bạn bên người hắn.
Nơi này quá xa lạ với Minh Trăn, tiếng gió quá lớn, nàng không nghe được tiếng Kỳ Sùng, chỉ thấy cảm thấy cánh tay nam nhân cường tráng ôm mình chặt vô cùng, quả thật muốn bẻ gãy eo nhỏ của nàng.
Cũng cảm thấy Kỳ Sùng như lửa nóng dán vào người mình, trong hơi thở là vị của gió, cũng là vị của hắn.
Đợi đến khi vào cung, Kỳ Sùng mới đỡ nàng xuống ngựa, Minh Trăn cảm thấy mình muốn choáng váng rồi, trên lưng ngựa xóc nảy rất nghiêm trọng, thân thể nàng lại mềm yếu, bởi vì ngày xuân nên áo lót mặc rất mỏng, đùi cũng bị ma sát đau lắm.
Minh Trăn chôn trong lòng hắn: “Chân đau quá.”
Kỳ Sùng niết lấy mũi nàng: “Yếu ớt.”
Minh Trăn dùng sức đánh trong ng.ực hắn: “Nhưng mà đau quá.”
Trước đó mỗi ngày Kỳ Sùng đều cưỡi kỵ mã, chưa từng thấy đau, cũng chưa nghe nói cưỡi ngựa sẽ đau chân. Nghĩ là Minh Trăn đang mượn cơ hội này làm nũng trong ng.ực hắn, dù sao là tiểu yêu tinh dính người như thế cũng không buông tha cho cơ hội gây sức ép với hắn.
Kỳ Sùng đang ở điện Thừa Nguyên, những đồ trong phủ Tần vương đều bị mang đến đây, cách bài trí cũng giống như cũ, chỉ là có chút đồ khác với lúc trước, bây giờ cơ bản đều là đồ có hình rồng.
Hắn còn muốn xử lý một số sổ sách nữa nên cũng không thể mang Minh Trăn trở về ngủ nên để cho nàng ngồi trong ng.ực mình, ôm nàng phê tấu chương.
Mực xanh trên giấy, nàng rầm rì cầm lấy y phục của Kỳ Sùng, không để hắn yên tâm làm việc: “Chân A Trăn đau.”
Kỳ Sùng không còn cách nào với nàng, cũng không biết vì sao mà mỗi ngày tiểu cô nương đều kêu đau, dịu dàng xoa đầu gối nàng nói: “Nơi này đau hửm?”
Minh Trăn lắc đầu: “Không phải.”
Nàng cầm lấy tay Kỳ Sùng, đụng vào bên phần trong bắp đùi: “Là nơi này này.”
Hô hấp Kỳ Sùng ngưng lại, nghĩ là Minh Trăn cố ý câu dẫn mình, dừng một chút lại nói: “Để cho trẫm nhìn xem.”
Minh Trăn nghe nói hắn muốn xem nên cũng do dự đứng lên, chỉ ấp úng nói: “Bây giờ không đau nữa.”
Vừa nãy nàng còn ầm ĩ khiến hắn chưa phê được hai cuốn sổ nhỏ nữa, tự nhiên bây giờ hết ầm ĩ mà ngoan ngoãn trở lại, Kỳ Sùng sẽ không buông tha cho nàng.
Nào có chuyện nào tốt thế, tiểu cô nương chọc hắn đương nhiên sẽ bị phạt, hơn nữa Kỳ Sùng cũng muốn nhìn thử có phải thật sự bị thương không, có phải bị chuột rút hay xương cốt đau không.
Hắn mạnh mẽ đè nàng trên giường, hai cánh tay Minh Trăn mềm nhũn không cho hắn chạm vào, Kỳ Sùng thoải mái cởi vạt áo trói tay nàng lại, hôn trừng phạt lên mặt nàng, giọng trầm thấp nói: “Đừng nhúc nhích.”
Sau khi cởi y phục ra, Kỳ Sùng nhìn thoáng qua, phát hiện quả thật nàng bị thương, bên trong đùi đỏ hết cả lên, thậm chí có máu dính vào y phục.
Da thịt nàng vốn mềm như đậu hũ, nàng cũng không tập võ như Kỳ Sùng, xóc nảy mạnh bạo hơn mười dặm đường nên bị ma sát thành thế này cũng không ngoài ý muốn.
Mắt Kỳ Sùng đen lại.
Tay Minh Trăn còn đang bị cột lại, động cũng không động được, tội nghiệp nói: “Bệ hạ buông ra đi.”
- -----oOo------
Ngựa nhỏ của Minh Oái chính là một con màu đỏ đậm, của Minh Trăn chính là một con ngựa trắng nhỏ, hai người chơi mệt rồi, cả người Minh Trăn cũng đầy mồ hôi, sắc mặt ửng đỏ.
Minh Oái ngoắc người lại đây, cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán Minh Trăn: “Thân thể tốt lên nhiều rồi đấy, quả nhiên Quý tiên sinh kia là thần y.”
Minh Trăn mím môi cười.
Minh Oái nói: “Chúng ta lén trở về đi, đừng nói cho nương ta biết, để cho bà ấy biết lại quở trách chúng ta đấy.”
Sau khi hai người cưỡi ngựa đi vào thì đúng lúc Minh Phương đi ngang qua, nàng ta thấy Minh Oái và Minh Trăn thì khó chịu muốn ch3t nên để cho nha hoàn chạy đi cáo trạng với La thị.
Chờ khi hai người đến, Minh Phương mới nói: “Đã lâu không gặp A Trăn, thân thể A Trăn tốt hơn chưa? Lúc Tết phu nhân mang muội ra ngoài, ta còn tưởng chắc năm nay muội không về nữa.”
La thị là mẫu thân của Minh Oái, sao Minh Oái có thể tha thứ cho Minh Phương hãm hại người khác chứ? Cũng không biết làm sao mà trong khoảng thời gian này, Minh Phương vẫn cứ âm thầm, lén lút sau lưng khiến Minh Oái không thoải mái.
Minh Oái xoay người, xem thường: “Người rất tốt. ngươi tránh ra đi, kẻo ngựa đá trúng ngươi đấy, cẩn thận đá gãy chân ngươi đấy.”
Minh Trăn cũng không thèm để ý đến Minh Phương, lúc cưỡi ngựa qua cửa nguyệt môn, hai người cùng nhau leo khỏi ngựa rồi cùng nhau dắt ngựa đi.
Hôm nay Minh Oái chơi rất vui: “Tối hôm nay muội đến chỗ ta ngủ đi, khó lắm chúng ta mới gặp được nhau.”
Chờ sau khi hoàng đế qua đời tròn năm, cũng là lúc Minh Oái xuất giá, một khi xuất giá đến phủ Khang vương, hai người sẽ không thể ra ngoài chơi với nhau như thế này nữa.
Minh Trăn gật gật đầu: “Vâng.”
Hai người cùng nhau đi về phía trước, thấy phía trước có người đến đây, bởi vì sắc trời đã tối, Minh Oái chỉ thấy có Quý Bách đến, nên chào hỏi: “Quý tiên sinh, ngài đi tản bộ sao?”
Quý Bách nở nụ cười lên tiếng: “Tiểu nha đầu bướng bỉnh nhà ngươi, ra ngoài chơi với A Trăn sao?”
Minh Trăn cũng nhìn sang Quý Bách cười nói: “Sư bá.”
Minh Oái nhìn sang phía bên cạnh, nàng ấy không ngờ Kỳ Sùng ở đây nên khi nhìn thấy thì vẻ lại trở nên nghiêm túc, nhanh chóng lôi kéo Minh Trăn đến quỳ xuống: “Thần nữ bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn phúc kim an.”
Là một con gái thế gia bình thường, ngày thường Minh Oái cũng rất quậy phá nhưng vẫn tôn kính với hoàng thất, bằng không trước kia nàng ấy cũng sẽ không để công chúa Ninh Đức bắt nạt mình.
Mắt thấy đây chính là hoàng đế, là huynh trưởng của vị hôn phu của mình, toàn bộ tiền đồ của gia đình đều trên tay hắn, nhất là tính tình quật cường của An Quốc công, năm trước còn chưa đứng chung chiến tuyến với Kỳ Sùng, Minh Oái lại càng sợ đắc tội thiên tử, nàng ấy ấn vai Minh Trăn, để cho muội muội cũng an phận quỳ xuống.
Kỳ Sùng rũ mắt, nhìn thấy tiểu cô nương ăn mặc mỏng manh, gần đây thời tiết ấm lên một chút, y phục Minh Trăn mặc cũng mỏng manh, tính thời gian chắc đã một tháng hai người chưa gặp nhau rồi.
Ánh mắt hắn hiển nhiên chỉ nhìn lướt qua: “Miễn lễ.”
Lúc này, Minh Oái và Minh Trăn mới đứng lên. Nhìn thẳng mặt vua là đại bất kính cho nên Minh Oái cũng không thể nhìn thấy ánh mắt của Kỳ Sùng đều ở trên người Minh Trăn, Minh Trăn cũng cúi đầu nên cũng không chú ý đến.
Nàng cúi thân mình, đưa Minh Trăn và dẫn ngựa rời đi.
Chờ khi đi xa một chút, cuối cùng Minh Oái mới thở phào nhẹ nhõm: “Muội thấy rồi chứ? Vừa nãy chính là tân đế đấy, cũng không biết vì sao hắn lại đến đây, dù sao thấy hắn ta cũng cảm thấy e ngại.”
Người bình thường đều cảm thấy e ngại, nhất là khi biết mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì.
Minh Oái vừa đi, vừa nắm lấy tay Minh Trăn: “Muội chắc là chưa thấy cảnh tượng nhà họ Sở rồi, chậc chậc, đấy mới thật sự là máu chảy thành sông đấy, máu tươi từ trong chảy ra tới cửa lớn, thành một vùng đất ch3t. Quả thật, đắc tội người nào cũng không thể đắc tội hoàng đế.”
Minh Trăn không biết những việc này, trong mắt nàng Kỳ Sùng không phải người đáng sợ: “Vì sao giết bọn họ?”
“Đương nhiên là bởi vì họ làm nhiều chuyện ác rồi, cũng từng đối nghịch với hắn.” Minh Oái nói: “Coi như ch3t cũng không oan đi, chỉ là cảm thấy cảnh tượng đó quá đẫm máu và hung ác thôi.”
Minh Trăn nhẹ nhàng nói: “Nếu là đó người xấu thì bệ hạ làm đúng rồi.”
Minh Oái nhịn không được cười một tiếng: “Khi hắn còn là Tần vương muội cũng khen hắn, bây giờ là hoàng đế, muội cũng khen hắn, muội biết không, một tiểu cô nương mềm mại ngon miệng như muội á thì hắn chỉ cần bóp cổ một cái là tiêu đời rồi.”
Minh Trăn mềm mại lại dễ bắt nạt, Kỳ Sùng lạnh lùng lại uy nghiêm, trông hai người không phải kiểu có thể ngồi xuống nói chuyện được, đương nhiên là Minh Oái cũng không tưởng tượng đó đâu.
Nhưng mà nàng ấy có phỏng đoán, nếu hai người mà trở thành một cặp, chỉ sợ hoàng đế làm mặt lạnh muốn giết người, e sẽ dọa Minh Trăn nhát gan khóc mất.
Sau khi mang ngựa về chuồng, Minh Oái đưa Minh Trăn quay về chỗ mình ở.
Sau đó, La thị biết được Minh Oái dẫn theo Minh Trăn đi cưỡi ngựa, biết hai người trở về nên kêu đi răn dạy một chút.
Minh Trăn vẫn còn đang bệnh, đại phu chữa bệnh lại là bằng hữu của Minh Nghĩa Hùng, đương nhiên La thị sẽ không nghiêm trị Minh Trăn, chỉ mắng một vài câu đã cho nàng trở về.
Còn Minh Oái là do bà ta sinh ra, cho dù có trừng phạt quá đáng đến đâu, thì Minh Nghĩa Hùng cũng sẽ không có phản ứng gì, La thị phạt Minh Oái đến từ đường chép kinh, bà ta phái người bên cạnh mình đến canh giữ, không cho bất cứ kẻ nào giúp Minh Oái, chép không xong thì không được ra khỏi từ đường.
Minh Trăn bị dạy bảo, mũi cũng hồng hồng, cũng lo lắng tối nay Minh Oái không thể ngủ, nàng cẩn thận đến từng bước đi, chờ sau khi đi khỏi đây, Thiên Cầm mới nói: “Cô nương yên tâm đi, nhũ mẫu là người bên cạnh phu nhân, từ trước đến nay luôn thiên vị Lục tiểu thư, tối hôm nay chắc chắn sẽ thả ra để Lục tiểu thư có thể nghỉ ngơi.”
Minh Trăn và Thiên Cầm cùng nhau trở về, đêm nay cũng không thể ở cùng một chỗ với Minh Oái nên chỉ có thể quay về chỗ ở của mình.
Nàng không yên lòng mà đi về nên cũng không có nhìn đường, Thiên Cầm cũng không kịp nhắc nhở nàng, vì thế đầu nàng đâm vào một lồng ng.ực.
Minh Trăn đang muốn rời đi thì bả vai bị đè lạ: “Đừng nhúc nhích.”
Nàng không thể ngẩng đầu lên nhìn người nhưng trên người có hơi thở nam nhân mãnh liệt, nàng ngửi thấy Long Tiên Hương quen thuộc, lúc được thả nhẹ ra, Minh Trăn mới có thể ngẩng đầu nhìn hắn.
Nàng hít sâu một hơi: “Điện hạ.”
Không đúng, chắc phải nên gọi là bệ hạ.
Gần đây Kỳ Sùng không ngủ ngon ngủ, hơn nữa còn rất nhớ Minh Trăn, Minh Trăn ở bên cạnh hắn, có đôi khi còn dính người hơn cả đường mạch nha, kéo cũng không kéo nổi khiến người ta tâm phiền ý loạn nhưng một khi nàng rời đi, hắn sẽ cảm thấy xung quanh rất nhạt nhẽo chua xót, bởi vì nàng rất ngọt ngào.
Kỳ Sùng bế nàng đứng lên, để cho tiểu cô nương chôn người trong lòng mình: “Gần đây sắc mặt tốt hơn nhiều lắm, hôm nay đi cưỡi ngựa sao?”
Minh Trăn gật đầu: “Mới vừa học với tỷ tỷ.”
Nàng cưỡi một con ngựa dịu dàng, nho nhỏ, chân còn rất yếu, cũng rất thích hợp cho tiểu cô nương như nàng cưỡi.
Kỳ Sùng nói: “Trẫm mang nàng đi cưỡi ngựa.”
Ngựa hắn cưỡi là một con ngựa cao lớn, quý phái, trời sinh đã có tính mạnh mẽ, còn chỉ nhận một chủ nhân, lúc thuần phục nó rất khó, cũng khá là may, cuối cùng nó thuần phục trước Kỳ Sùng.
Minh Trăn được Kỳ Sùng ôm lên lưng ngựa, con ngựa này đáng sợ hơn con ngựa nhỏ của nàng nhiều, cơ thể cũng cường tráng hơn rất nhiều, Kỳ Sùng xoay người lên ngựa, ôm lấy thắt lưng Minh Trăn, phất roi vào trên thân ngựa hô một tiếng: “Giá!”
Con ngựa hí lên, chở Kỳ Sùng chạy về phía trước, từ con đường yên tĩnh không người đến chợ đêm phồn hoa náo nhiệt cho đến cung thành uy nghiêm tráng lệ, vì thiên tử trở về cho nên từng cánh cửa cung đều mở ra.
Minh Trăn cảm thấy gió đang gào thét bên tai nàng, kinh thành đâu nhỏ như thế, không đúng, là con ngựa này chạy quá nhanh.
Nam nhân phía sau ôm lấy thắt lưng của nàng: “Có muốn vào cung nhìn thử không?”
Thâm cung tường viện sâu hun hút, từng lớp cung tẩm đều khoá kín mít, Kỳ Sùng muốn nhốt nàng ở chỗ sâu nhất, xây quỳnh lâu điện ngọc, kim ốc tàng kiều để cho ngày ngày đêm đêm nàng đều bầu bạn bên người hắn.
Nơi này quá xa lạ với Minh Trăn, tiếng gió quá lớn, nàng không nghe được tiếng Kỳ Sùng, chỉ thấy cảm thấy cánh tay nam nhân cường tráng ôm mình chặt vô cùng, quả thật muốn bẻ gãy eo nhỏ của nàng.
Cũng cảm thấy Kỳ Sùng như lửa nóng dán vào người mình, trong hơi thở là vị của gió, cũng là vị của hắn.
Đợi đến khi vào cung, Kỳ Sùng mới đỡ nàng xuống ngựa, Minh Trăn cảm thấy mình muốn choáng váng rồi, trên lưng ngựa xóc nảy rất nghiêm trọng, thân thể nàng lại mềm yếu, bởi vì ngày xuân nên áo lót mặc rất mỏng, đùi cũng bị ma sát đau lắm.
Minh Trăn chôn trong lòng hắn: “Chân đau quá.”
Kỳ Sùng niết lấy mũi nàng: “Yếu ớt.”
Minh Trăn dùng sức đánh trong ng.ực hắn: “Nhưng mà đau quá.”
Trước đó mỗi ngày Kỳ Sùng đều cưỡi kỵ mã, chưa từng thấy đau, cũng chưa nghe nói cưỡi ngựa sẽ đau chân. Nghĩ là Minh Trăn đang mượn cơ hội này làm nũng trong ng.ực hắn, dù sao là tiểu yêu tinh dính người như thế cũng không buông tha cho cơ hội gây sức ép với hắn.
Kỳ Sùng đang ở điện Thừa Nguyên, những đồ trong phủ Tần vương đều bị mang đến đây, cách bài trí cũng giống như cũ, chỉ là có chút đồ khác với lúc trước, bây giờ cơ bản đều là đồ có hình rồng.
Hắn còn muốn xử lý một số sổ sách nữa nên cũng không thể mang Minh Trăn trở về ngủ nên để cho nàng ngồi trong ng.ực mình, ôm nàng phê tấu chương.
Mực xanh trên giấy, nàng rầm rì cầm lấy y phục của Kỳ Sùng, không để hắn yên tâm làm việc: “Chân A Trăn đau.”
Kỳ Sùng không còn cách nào với nàng, cũng không biết vì sao mà mỗi ngày tiểu cô nương đều kêu đau, dịu dàng xoa đầu gối nàng nói: “Nơi này đau hửm?”
Minh Trăn lắc đầu: “Không phải.”
Nàng cầm lấy tay Kỳ Sùng, đụng vào bên phần trong bắp đùi: “Là nơi này này.”
Hô hấp Kỳ Sùng ngưng lại, nghĩ là Minh Trăn cố ý câu dẫn mình, dừng một chút lại nói: “Để cho trẫm nhìn xem.”
Minh Trăn nghe nói hắn muốn xem nên cũng do dự đứng lên, chỉ ấp úng nói: “Bây giờ không đau nữa.”
Vừa nãy nàng còn ầm ĩ khiến hắn chưa phê được hai cuốn sổ nhỏ nữa, tự nhiên bây giờ hết ầm ĩ mà ngoan ngoãn trở lại, Kỳ Sùng sẽ không buông tha cho nàng.
Nào có chuyện nào tốt thế, tiểu cô nương chọc hắn đương nhiên sẽ bị phạt, hơn nữa Kỳ Sùng cũng muốn nhìn thử có phải thật sự bị thương không, có phải bị chuột rút hay xương cốt đau không.
Hắn mạnh mẽ đè nàng trên giường, hai cánh tay Minh Trăn mềm nhũn không cho hắn chạm vào, Kỳ Sùng thoải mái cởi vạt áo trói tay nàng lại, hôn trừng phạt lên mặt nàng, giọng trầm thấp nói: “Đừng nhúc nhích.”
Sau khi cởi y phục ra, Kỳ Sùng nhìn thoáng qua, phát hiện quả thật nàng bị thương, bên trong đùi đỏ hết cả lên, thậm chí có máu dính vào y phục.
Da thịt nàng vốn mềm như đậu hũ, nàng cũng không tập võ như Kỳ Sùng, xóc nảy mạnh bạo hơn mười dặm đường nên bị ma sát thành thế này cũng không ngoài ý muốn.
Mắt Kỳ Sùng đen lại.
Tay Minh Trăn còn đang bị cột lại, động cũng không động được, tội nghiệp nói: “Bệ hạ buông ra đi.”
- -----oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook