Cậy Quân Sủng
-
Chương 65
Chuyện hoàng đế thưởng hai cung nữ cho Kỳ Sùng, đương nhiên An Quốc công cũng nghe nói. Tạm thời ông nhẹ nhõm được một chút, nghĩ đến chắc trong khoảng thời gian ngắn này Kỳ Sùng sẽ không đánh chủ ý lên Minh Trăn nữa.
Ngu Hoài Phong và Minh Trăn còn chưa quen biết, Minh Nghĩa Hùng thật sự tự hỏi, rốt cuộc ông có nên nói thân thế thật sự của Minh Trăn cho con bé biết không.
Chuyện ông che giấu nhiều năm như thế, chỉ có bản thân ông biết, Minh Nghĩa Hùng cũng chưa từng nói cho người ngoài, cho dù là phu nhân bên cạnh mình. Hai ngày nay, lúc dùng cơm, La thị nói hai câu ở trước mặt Minh Nghĩa Hùng, câu đầu tiên bà ta nói về thiếu niên trẻ tuổi, tính tình cũng không tệ, có thể thành đôi với Minh Trăn là chuyện tốt.
Minh Nghĩa Hùng tâm phiền ý loạn: “Chuyện của A Trăn tạm thời đừng nhắc nữa, cũng không cần nhắc lại đâu.”
Nếu Ngu Hoài Phong là huynh trưởng của Minh Trăn thì thân phận của Minh Trăn sẽ là nữ vương triều Tễ, hắn chắc chắn sẽ không bằng lòng để muội muội mình gả cho người bình thường.
La thị không biết chuyện này, bà ta chỉ đơn thuần nghĩ là Minh Nghĩa Hùng không tin mình, nghĩ bản thân mình khắt khe ở chuyện này, khắt khe với Minh Trăn. Cho nên trong lòng La thị rất bất mãn, thản nhiên nói: “Ngài quả thật không tệ, ngay cả Thất tiểu thư cũng bất mãn, ngày hôm qua còn sau lưng nói ta bất công, tìm cho nàng ấy một phu quân vô cùng bình thường, cho A Trăn đều là thứ tốt.”
Minh Nghĩa Hùng nói: “Không phải như thế, A Trăn không thể gả cho người bình thường được.”
Con ngươi La thị lóe lên: Ý của Minh Nghĩa Hùng là gì đây? Với thân phận là thứ nữ, còn mất mẹ từ bé, dù vẻ ngoài có xinh đẹp đến đâu thì chắc chắn gia tộc giàu có nhà cao cửa rộng cũng không để con bé làm chính thê, chỉ có thể làm thiếp.
Chẳng lẽ Minh Nghĩa Hùng có tính toán khác.
Sau đó, gã sai vặt bên ngoài tiến vào truyền lời: “Lão gia, có Giang vương điện hạ đến thăm hỏi.”
Minh Nghĩa Hùng trầm mặc một chút: “Để hắn vào đi.”
La thị thấy có người đến, bản thân cũng không tiện ở lại quấy rầy nên rời đi.
Đương nhiên lần này Ngu Hoài Phong đến đây là muốn gặp Minh Trăn, trên thực tế, hắn đến phủ An Quốc công tám chín lần, đều chỉ để gặp Minh Trăn.
Hôm nay hắn muốn đưa Minh Trăn ra ngoài.
Nếu người lạ khiến Minh Nghĩa Hùng lo lắng nhưng Ngu Hoài Phong là ca ca của Minh Trăn, Minh Nghĩa Hùng cũng yên tâm cho hắn mang người đi.
Ngu Hoài Phong chẳng thể nào thích nổi hai nha hoàn bên cạnh Minh Trăn được, nhìn Thiên Cầm và Tân Dạ thì không giống người làm chuyện xấu nhưng hai người này cứ kè kè bên Minh Trăn, một tấc cũng không rời, Ngu Hoài Phong chỉ có thể đưa người theo cùng.
Tới gần nhìn, chỉ cảm thấy hơi thở của nha hoàn vững vàng, che giấu vài phần nội lực, chắc là từng luyện võ, không giống người thường.
Rất giống người của Kỳ Sùng.
Trong lòng Ngu Hoài Phong rất phiền, ngay cả nha hoàn cũng là người của Kỳ Sùng, trách không được Kỳ Sùng có thể đến gần Minh Trăn như thế.
Nói tới đây, cũng không thể không nói Kỳ Sùng thật sự rất thủ đoạn, lá gan cũng rất lớn. Mượn mười lá gan thì các hoàng tử khác cũng không dám lén lút nuôi dưỡng tiểu nữ nhân ở nhà Quốc công gia gia.
Xe ngựa đi đến đầu phố, Ngu Hoài Phong nhìn Minh Trăn nói: “Chỗ này rất náo nhiệt, A Trăn có muốn ăn chút gì không?”
Minh Trăn nghĩ một hồi thì gật đầu: “Muốn ăn bánh sen, kẹo hồ lô.”
Ngu Hoài Phong nói: “Chỉ có mấy thứ đó thôi sao? Còn muốn ăn gì nữa không?”
Minh Trăn nói thêm mấy món nữa.
Ngu Hoài Phong đưa cho Thiên Cầm và Tân Dạ một ít bạc: “Chạy đi mua nhanh đi.”
Thiên Cầm và Tân Dạ cũng chẳng vui vẻ gì, hai người cũng chẳng nghĩ nhiều, cầm bạc rồi rời đi.
Tân Dạ bực tức: “Nhìn Giang vương điện hạ này cũng tốt đó nhưng tính tình ác liệt quá, thật sự không xem chúng ta là người mà.”
Thiên Cầm chỉ trích nói: “Ngươi ít nói vài câu đi.”
Tân Dạ lại nói thêm: “Thấy cô nương của chúng ta ở chung với hắn, ta vui không nổi, cô nương là của điện hạ mà, sao có thể ở chung với hắn được chứ?”
Thật ra Thiên Cầm cũng có chẳng hiếm lạ gì. Tuy nói tính tình Minh Trăn yếu đuối, ai cũng đều sẵn lòng thân cận nhưng thật ra khi đối mặt với người xa lạ, Minh Trăn cũng không sẵn lòng đến gần, bây giờ lại sẵn lòng để ý đến Ngu Hoài Phong.
Chờ Thiên Cầm và Tân Dạ mua đồ trở về thì không thấy xe ngựa đâu nữa, chắc chắn Ngu Hoài Phong mang cô nương đi rồi.
Chân tay Tân Dạ lạnh toát: “Người này lại có thể to gan như thế! Hắn mang cô nương chạy đi đâu rồi?”
Thiên Cầm biết được chút tình hình thực tế, nàng ấy trấn định hơn một chút: “Yên tâm đi, đây là huynh trưởng của cô nương nên sẽ không đối xử tệ với cô nương đâu. Có Tần vương điện hạ nữa, trừ phi Giang vương không muốn sống nữa, nếu không thì không thể mang người ra khỏi kinh thành đâu.”
Minh Trăn phát hiện xe ngựa chuyển động, nàng nhìn ra phía bên ngoài, hơi bất an nói: “Thiên Cầm và Tân Dạ tỷ tỷ chưa về nữa.”
Ngu Hoài Phong cười cười: “Yên tâm, hai nàng ấy biết đường trở về, ta chỉ nhớ A Trăn thích ăn mấy thứ ở trạm dịch nên cũng sẽ không đợi lâu nữa.”
Minh Trăn vẫn cảm thấy bất an.
Tuy trong lòng nàng thật sự thích Ngu Hoài Phong, cảm thấy Ngu Hoài Phong rất thân thiết nhưng dù thế nào, đối với nàng mà nói thì Ngu Hoài Phong vẫn là người tương đối xa lạ, lúc ở chung một mình thế này, Minh Trăn vẫn cảm thấy có phần sợ hãi.
Ngu Hoài Phong nhìn thấy sự lo lắng của Minh Trăn, trong lòng hắn bỗng chát đắng: “A Trăn yên tâm, ca ca sẽ không hại muội, ca ca muốn bầu bạn muội.”
Minh Trăn gật gật đầu.
Đợi đến khi đến nơi, Ngu Hoài Phong đỡ Minh Trăn xuống xe, tay của tiểu cô nương lạnh như băng, Ngu Hoài Phong nắm một chút, cũng rất đau lòng. Vừa nhìn là biết là do khí huyết không đủ.
Bởi vì trời bên ngoài rất lạnh nên trên người Minh Trăn quấn áo choàng rất dày, chờ đến khi vào bên trong, Ngu Hoài Phong mới giúp Minh Trăn cởi ra.
Thần tử xung quanh rất kinh ngạc, rốt cuộc đây là ai, sao có thể đích thân Giang vương điện hạ tự tay chăm sóc như thế?
Minh Trăn cũng có thói quen được người khác hầu hạ cho nên cũng im lặng để Giang vương giúp mình cởi áo choàng trên người xuống.
Ngu Hoài Phong biết rõ, hai ngày nay Kỳ Sùng bận rộn nên cũng không có thời gian nhúng tay vào chuyện này.
Chờ Minh Trăn xoay người lại, bỗng nhiên thần tử đang đứng một bên, mở to mắt chỉ ngón tay về phía Minh Trăn: “Vương… Vương…”
Ngu Hoài Phong lạnh lùng liếc hắn một cái: “Chớ có nói bậy, im miệng!”
Những người đã gặp Thành vương, đều biết tướng mạo của Minh Trăn cực kỳ giống Thành vương, đều là vô cùng tinh xảo nhưng mà Thành vương mang theo vài phần tà khí, Minh Trăn lại càng có phần dịu dàng, vô tội, đúng là loại cảm thấy vô tội, làm dung mạo nghiêng nước nghiêng thành thêm vài phần phong tình.
Ngu Hoài Phong nhìn Minh Trăn nói: “Thân thể A Trăn không tốt, có thể để cho đại phu bắt mạch xem một chút không?”
Tuy Ngu Hoài Phong cũng tinh thông y học nhưng cũng không phải là thần y nổi tiếng trong thiên hạ, cũng có nhiều chuyện không thể giải quyết.
Gian phòng của người thần tử này, thật ra là người của nước Li, lúc trước là thái y trong cung. Năm đó Thành vương dùng cổ độc, ông ta cũng có nghiên cứu chế tạo.
Minh Trăn gật đầu: “Được.”
Nàng ngồi xuống.
Thái y chỉ liếc nhìn Minh Trăn một chút, cũng không dám nhìn nhiều. Dáng vẻ tiểu cô nương tinh xảo nhưng ốm yếu, đương nhiên cũng mang theo một cỗ quý khí không thể nói rõ, nhìn thấy cũng rất được cưng chiều, không giống như con gái được gia đình bình thường nuôi lớn.
Minh Trăn để lộ cổ tay trắng như tuyết, sau khi thái y bắt mạch, lại nhìn nhìn mí mắt.
Ngu Hoài Phong ở bên cạnh hỏi: “Thế nào rồi?”
Thái y nói: “Thân thể cô nương này… Sống đến bây giờ đã là mạng lớn rồi, bình thường đều thuốc gì?”
Minh Trăn cũng không biết bình thường mình uống thuốc gì, dù sao thì cũng là đại phu trong tay Kỳ Sùng tỉ mỉ nghiên cứu, chế tạo.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu.
Ngu Hoài Phong nói: “Vốn dĩ năm đó nên cho mẫu hậu uống thuốc giải, bây giờ có thể cho A Trăn thuốc giải không?”
Thái y trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Hơn mười năm rồi, thuốc giải cũng biến mất tăm, có lẽ bài thuốc vẫn còn, nhưng mà có thể cho cô nương uống hay không thì…”
Thật ra thái y cũng không xác định được.
Thứ nhất Minh Trăn không có bị hạ cổ độc trực tiếp, trên người chỉ mang theo chút bệnh khí.
Thứ hai là bài thuốc năm đó, thuốc giải chỉ có thể làm giảm đi đau đớn sau này chứ không hoàn toàn giải trừ tận gốc, thật ra cổ độc rất khó giải.
Sắc mặt Ngu Hoài Phong cũng trầm xuống.
Hắn nói: “Ngươi có biết mở khoá linh châm không?”
Thái y nói: “Thần cần xem thử linh châm ở đâu.”
Ngu Hoài Phong nhìn về phía Minh Trăn: “A Trăn, xõa tóc một chút, tháo trâm và chuỗi ngọc ra đi.”
Tuy Minh Trăn không vui nhưng trực giác cho rằng Ngu Hoài Phong không có ác ý gì với mình nên ngoan ngoãn tháo trâm và chuỗi ngọc xuống.
Tóc đen rũ xuống, tóc của Minh Trăn rất dài, vừa dài vừa dày, chăm sóc vô cùng tốt.
Thái y tìm hết nửa ngày vẫn chưa tìm được.
Ông lắc lắc đầu: “Khóa linh châm là do vương phi hạ sao? Vương gia ngài cũng rõ, chiêu thức khóa linh châm mà vương phi dùng vô cùng thần kỳ, nên trong cung hoàn toàn không có cây kim nào, vì sợ vương phi cầm. Bây giờ cây châm này ở nơi nào, thần cũng không rõ.”
Sắc mặt Ngu Hoài Phong càng thêm đen lại.
Thái y cười khổ một tiếng, lại nói: “Cho dù thật sự có, thần cũng không dám lấy ra, nó ở trên người cô nương mười mấy năm, chỉ sợ là như cốt nhục sinh trưởng cùng nhau, tùy tiện lấy ra chỉ sợ thần trí của cô nương sẽ gặp tổn hại nặng nề.”
Ngu Hoài Phong sửng sốt một chút.
Hắn nhắm mắt lại: “Bổn vương đã biết.”
Trơ mắt nhìn Minh Trăn có hai cái khốn khó, hắn lại không còn đường nào xoay xở, chẳng thể giải quyết một vấn để nào cả.
Tốt xấu gì thi Kỳ Sùng cũng chăm sóc A Trăn nhiều năm như thế, vất vả cực khổ nuôi người lớn lên. Trong khoảng thời gian ngắn này Ngu Hoài Phong rất tự trách, hắn thân là huynh trưởng, nhưng quá vô dụng.
Ngu Hoài Phong nói: “Ngươi ra ngoài đi.”
Thái y cung kính thi lễ rồi ra ngoài.
Minh Trăn nhìn về phía Ngu Hoài Phong: “Hoài Phong ca ca, lời hai người nói khi nãy là có ý gì? Trên đầu A Trăn có cái châm sao?”
Ngu Hoài Phong xoa xoa đầu nàng: “Không sao, A Trăn đừng lo lắng.”
Minh Trăn nói: “Nhìn ca ca trông buồn quá.”
Ngu Hoài Phong dùng cây trâm quấn lại tóc dài cho Minh Trăn: “Ca ca đeo mặt nạ, làm sao A Trần thấy ta đang buồn?”
Có một số cảm xúc không cần nhìn cũng biết, vì dựa vào cảm giác, trực giác.
Minh Trăn đưa tay tháo mặt nạ của Ngu Hoài Phong xuống.
Nam tử dung mạo rất đẹp, da trắng như ngọc, lông mày dài, đôi mắt rất đa tình, khuôn mặt đẹp không gì sánh bằng, đúng là hoa mẫu đơn ngày xuân, hoa hải đường mùa thu.
Cả người A Trăn đều ngây ngẩn.
Ngu Hoài Phong nhíu mày: “A Trăn? Làm sao thế?”
Bản thân Minh Trăn nhìn không thấy khuôn mặt này rất giống mình, mặc dù hai người giống nhau, dù sao cũng là hai người, cũng có rất nhiều chỗ khác nhau, nàng chỉ là bị khuôn mặt này làm kinh ngạc: “Mặt ca ca đẹp quá.”
Ngu Hoài Phong nhéo nhéo mặt Minh Trăn: “A Trăn mới là người đẹp nhất trên đời này, trả mặt nạ lại cho ca ca.”
Thật ra Minh Trăn còn nhỏ, con gái có thể lớn dần lên, sau này càng nhìn sẽ càng say mê.
Nàng ngoan ngoãn đưa mặt nạ đang cầm trong tay cho Ngu Hoài Phong, Ngu Hoài Phong lại đeo lên: “Ca ca đưa muội ra ngoài một chút.”
Cho dù ngoài mặt đã bình thường lại. Nhưng trên thực tế, Ngu Hoài Phong vẫn chìm trong lời nói của thái y.
- -----oOo------
Ngu Hoài Phong và Minh Trăn còn chưa quen biết, Minh Nghĩa Hùng thật sự tự hỏi, rốt cuộc ông có nên nói thân thế thật sự của Minh Trăn cho con bé biết không.
Chuyện ông che giấu nhiều năm như thế, chỉ có bản thân ông biết, Minh Nghĩa Hùng cũng chưa từng nói cho người ngoài, cho dù là phu nhân bên cạnh mình. Hai ngày nay, lúc dùng cơm, La thị nói hai câu ở trước mặt Minh Nghĩa Hùng, câu đầu tiên bà ta nói về thiếu niên trẻ tuổi, tính tình cũng không tệ, có thể thành đôi với Minh Trăn là chuyện tốt.
Minh Nghĩa Hùng tâm phiền ý loạn: “Chuyện của A Trăn tạm thời đừng nhắc nữa, cũng không cần nhắc lại đâu.”
Nếu Ngu Hoài Phong là huynh trưởng của Minh Trăn thì thân phận của Minh Trăn sẽ là nữ vương triều Tễ, hắn chắc chắn sẽ không bằng lòng để muội muội mình gả cho người bình thường.
La thị không biết chuyện này, bà ta chỉ đơn thuần nghĩ là Minh Nghĩa Hùng không tin mình, nghĩ bản thân mình khắt khe ở chuyện này, khắt khe với Minh Trăn. Cho nên trong lòng La thị rất bất mãn, thản nhiên nói: “Ngài quả thật không tệ, ngay cả Thất tiểu thư cũng bất mãn, ngày hôm qua còn sau lưng nói ta bất công, tìm cho nàng ấy một phu quân vô cùng bình thường, cho A Trăn đều là thứ tốt.”
Minh Nghĩa Hùng nói: “Không phải như thế, A Trăn không thể gả cho người bình thường được.”
Con ngươi La thị lóe lên: Ý của Minh Nghĩa Hùng là gì đây? Với thân phận là thứ nữ, còn mất mẹ từ bé, dù vẻ ngoài có xinh đẹp đến đâu thì chắc chắn gia tộc giàu có nhà cao cửa rộng cũng không để con bé làm chính thê, chỉ có thể làm thiếp.
Chẳng lẽ Minh Nghĩa Hùng có tính toán khác.
Sau đó, gã sai vặt bên ngoài tiến vào truyền lời: “Lão gia, có Giang vương điện hạ đến thăm hỏi.”
Minh Nghĩa Hùng trầm mặc một chút: “Để hắn vào đi.”
La thị thấy có người đến, bản thân cũng không tiện ở lại quấy rầy nên rời đi.
Đương nhiên lần này Ngu Hoài Phong đến đây là muốn gặp Minh Trăn, trên thực tế, hắn đến phủ An Quốc công tám chín lần, đều chỉ để gặp Minh Trăn.
Hôm nay hắn muốn đưa Minh Trăn ra ngoài.
Nếu người lạ khiến Minh Nghĩa Hùng lo lắng nhưng Ngu Hoài Phong là ca ca của Minh Trăn, Minh Nghĩa Hùng cũng yên tâm cho hắn mang người đi.
Ngu Hoài Phong chẳng thể nào thích nổi hai nha hoàn bên cạnh Minh Trăn được, nhìn Thiên Cầm và Tân Dạ thì không giống người làm chuyện xấu nhưng hai người này cứ kè kè bên Minh Trăn, một tấc cũng không rời, Ngu Hoài Phong chỉ có thể đưa người theo cùng.
Tới gần nhìn, chỉ cảm thấy hơi thở của nha hoàn vững vàng, che giấu vài phần nội lực, chắc là từng luyện võ, không giống người thường.
Rất giống người của Kỳ Sùng.
Trong lòng Ngu Hoài Phong rất phiền, ngay cả nha hoàn cũng là người của Kỳ Sùng, trách không được Kỳ Sùng có thể đến gần Minh Trăn như thế.
Nói tới đây, cũng không thể không nói Kỳ Sùng thật sự rất thủ đoạn, lá gan cũng rất lớn. Mượn mười lá gan thì các hoàng tử khác cũng không dám lén lút nuôi dưỡng tiểu nữ nhân ở nhà Quốc công gia gia.
Xe ngựa đi đến đầu phố, Ngu Hoài Phong nhìn Minh Trăn nói: “Chỗ này rất náo nhiệt, A Trăn có muốn ăn chút gì không?”
Minh Trăn nghĩ một hồi thì gật đầu: “Muốn ăn bánh sen, kẹo hồ lô.”
Ngu Hoài Phong nói: “Chỉ có mấy thứ đó thôi sao? Còn muốn ăn gì nữa không?”
Minh Trăn nói thêm mấy món nữa.
Ngu Hoài Phong đưa cho Thiên Cầm và Tân Dạ một ít bạc: “Chạy đi mua nhanh đi.”
Thiên Cầm và Tân Dạ cũng chẳng vui vẻ gì, hai người cũng chẳng nghĩ nhiều, cầm bạc rồi rời đi.
Tân Dạ bực tức: “Nhìn Giang vương điện hạ này cũng tốt đó nhưng tính tình ác liệt quá, thật sự không xem chúng ta là người mà.”
Thiên Cầm chỉ trích nói: “Ngươi ít nói vài câu đi.”
Tân Dạ lại nói thêm: “Thấy cô nương của chúng ta ở chung với hắn, ta vui không nổi, cô nương là của điện hạ mà, sao có thể ở chung với hắn được chứ?”
Thật ra Thiên Cầm cũng có chẳng hiếm lạ gì. Tuy nói tính tình Minh Trăn yếu đuối, ai cũng đều sẵn lòng thân cận nhưng thật ra khi đối mặt với người xa lạ, Minh Trăn cũng không sẵn lòng đến gần, bây giờ lại sẵn lòng để ý đến Ngu Hoài Phong.
Chờ Thiên Cầm và Tân Dạ mua đồ trở về thì không thấy xe ngựa đâu nữa, chắc chắn Ngu Hoài Phong mang cô nương đi rồi.
Chân tay Tân Dạ lạnh toát: “Người này lại có thể to gan như thế! Hắn mang cô nương chạy đi đâu rồi?”
Thiên Cầm biết được chút tình hình thực tế, nàng ấy trấn định hơn một chút: “Yên tâm đi, đây là huynh trưởng của cô nương nên sẽ không đối xử tệ với cô nương đâu. Có Tần vương điện hạ nữa, trừ phi Giang vương không muốn sống nữa, nếu không thì không thể mang người ra khỏi kinh thành đâu.”
Minh Trăn phát hiện xe ngựa chuyển động, nàng nhìn ra phía bên ngoài, hơi bất an nói: “Thiên Cầm và Tân Dạ tỷ tỷ chưa về nữa.”
Ngu Hoài Phong cười cười: “Yên tâm, hai nàng ấy biết đường trở về, ta chỉ nhớ A Trăn thích ăn mấy thứ ở trạm dịch nên cũng sẽ không đợi lâu nữa.”
Minh Trăn vẫn cảm thấy bất an.
Tuy trong lòng nàng thật sự thích Ngu Hoài Phong, cảm thấy Ngu Hoài Phong rất thân thiết nhưng dù thế nào, đối với nàng mà nói thì Ngu Hoài Phong vẫn là người tương đối xa lạ, lúc ở chung một mình thế này, Minh Trăn vẫn cảm thấy có phần sợ hãi.
Ngu Hoài Phong nhìn thấy sự lo lắng của Minh Trăn, trong lòng hắn bỗng chát đắng: “A Trăn yên tâm, ca ca sẽ không hại muội, ca ca muốn bầu bạn muội.”
Minh Trăn gật gật đầu.
Đợi đến khi đến nơi, Ngu Hoài Phong đỡ Minh Trăn xuống xe, tay của tiểu cô nương lạnh như băng, Ngu Hoài Phong nắm một chút, cũng rất đau lòng. Vừa nhìn là biết là do khí huyết không đủ.
Bởi vì trời bên ngoài rất lạnh nên trên người Minh Trăn quấn áo choàng rất dày, chờ đến khi vào bên trong, Ngu Hoài Phong mới giúp Minh Trăn cởi ra.
Thần tử xung quanh rất kinh ngạc, rốt cuộc đây là ai, sao có thể đích thân Giang vương điện hạ tự tay chăm sóc như thế?
Minh Trăn cũng có thói quen được người khác hầu hạ cho nên cũng im lặng để Giang vương giúp mình cởi áo choàng trên người xuống.
Ngu Hoài Phong biết rõ, hai ngày nay Kỳ Sùng bận rộn nên cũng không có thời gian nhúng tay vào chuyện này.
Chờ Minh Trăn xoay người lại, bỗng nhiên thần tử đang đứng một bên, mở to mắt chỉ ngón tay về phía Minh Trăn: “Vương… Vương…”
Ngu Hoài Phong lạnh lùng liếc hắn một cái: “Chớ có nói bậy, im miệng!”
Những người đã gặp Thành vương, đều biết tướng mạo của Minh Trăn cực kỳ giống Thành vương, đều là vô cùng tinh xảo nhưng mà Thành vương mang theo vài phần tà khí, Minh Trăn lại càng có phần dịu dàng, vô tội, đúng là loại cảm thấy vô tội, làm dung mạo nghiêng nước nghiêng thành thêm vài phần phong tình.
Ngu Hoài Phong nhìn Minh Trăn nói: “Thân thể A Trăn không tốt, có thể để cho đại phu bắt mạch xem một chút không?”
Tuy Ngu Hoài Phong cũng tinh thông y học nhưng cũng không phải là thần y nổi tiếng trong thiên hạ, cũng có nhiều chuyện không thể giải quyết.
Gian phòng của người thần tử này, thật ra là người của nước Li, lúc trước là thái y trong cung. Năm đó Thành vương dùng cổ độc, ông ta cũng có nghiên cứu chế tạo.
Minh Trăn gật đầu: “Được.”
Nàng ngồi xuống.
Thái y chỉ liếc nhìn Minh Trăn một chút, cũng không dám nhìn nhiều. Dáng vẻ tiểu cô nương tinh xảo nhưng ốm yếu, đương nhiên cũng mang theo một cỗ quý khí không thể nói rõ, nhìn thấy cũng rất được cưng chiều, không giống như con gái được gia đình bình thường nuôi lớn.
Minh Trăn để lộ cổ tay trắng như tuyết, sau khi thái y bắt mạch, lại nhìn nhìn mí mắt.
Ngu Hoài Phong ở bên cạnh hỏi: “Thế nào rồi?”
Thái y nói: “Thân thể cô nương này… Sống đến bây giờ đã là mạng lớn rồi, bình thường đều thuốc gì?”
Minh Trăn cũng không biết bình thường mình uống thuốc gì, dù sao thì cũng là đại phu trong tay Kỳ Sùng tỉ mỉ nghiên cứu, chế tạo.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu.
Ngu Hoài Phong nói: “Vốn dĩ năm đó nên cho mẫu hậu uống thuốc giải, bây giờ có thể cho A Trăn thuốc giải không?”
Thái y trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Hơn mười năm rồi, thuốc giải cũng biến mất tăm, có lẽ bài thuốc vẫn còn, nhưng mà có thể cho cô nương uống hay không thì…”
Thật ra thái y cũng không xác định được.
Thứ nhất Minh Trăn không có bị hạ cổ độc trực tiếp, trên người chỉ mang theo chút bệnh khí.
Thứ hai là bài thuốc năm đó, thuốc giải chỉ có thể làm giảm đi đau đớn sau này chứ không hoàn toàn giải trừ tận gốc, thật ra cổ độc rất khó giải.
Sắc mặt Ngu Hoài Phong cũng trầm xuống.
Hắn nói: “Ngươi có biết mở khoá linh châm không?”
Thái y nói: “Thần cần xem thử linh châm ở đâu.”
Ngu Hoài Phong nhìn về phía Minh Trăn: “A Trăn, xõa tóc một chút, tháo trâm và chuỗi ngọc ra đi.”
Tuy Minh Trăn không vui nhưng trực giác cho rằng Ngu Hoài Phong không có ác ý gì với mình nên ngoan ngoãn tháo trâm và chuỗi ngọc xuống.
Tóc đen rũ xuống, tóc của Minh Trăn rất dài, vừa dài vừa dày, chăm sóc vô cùng tốt.
Thái y tìm hết nửa ngày vẫn chưa tìm được.
Ông lắc lắc đầu: “Khóa linh châm là do vương phi hạ sao? Vương gia ngài cũng rõ, chiêu thức khóa linh châm mà vương phi dùng vô cùng thần kỳ, nên trong cung hoàn toàn không có cây kim nào, vì sợ vương phi cầm. Bây giờ cây châm này ở nơi nào, thần cũng không rõ.”
Sắc mặt Ngu Hoài Phong càng thêm đen lại.
Thái y cười khổ một tiếng, lại nói: “Cho dù thật sự có, thần cũng không dám lấy ra, nó ở trên người cô nương mười mấy năm, chỉ sợ là như cốt nhục sinh trưởng cùng nhau, tùy tiện lấy ra chỉ sợ thần trí của cô nương sẽ gặp tổn hại nặng nề.”
Ngu Hoài Phong sửng sốt một chút.
Hắn nhắm mắt lại: “Bổn vương đã biết.”
Trơ mắt nhìn Minh Trăn có hai cái khốn khó, hắn lại không còn đường nào xoay xở, chẳng thể giải quyết một vấn để nào cả.
Tốt xấu gì thi Kỳ Sùng cũng chăm sóc A Trăn nhiều năm như thế, vất vả cực khổ nuôi người lớn lên. Trong khoảng thời gian ngắn này Ngu Hoài Phong rất tự trách, hắn thân là huynh trưởng, nhưng quá vô dụng.
Ngu Hoài Phong nói: “Ngươi ra ngoài đi.”
Thái y cung kính thi lễ rồi ra ngoài.
Minh Trăn nhìn về phía Ngu Hoài Phong: “Hoài Phong ca ca, lời hai người nói khi nãy là có ý gì? Trên đầu A Trăn có cái châm sao?”
Ngu Hoài Phong xoa xoa đầu nàng: “Không sao, A Trăn đừng lo lắng.”
Minh Trăn nói: “Nhìn ca ca trông buồn quá.”
Ngu Hoài Phong dùng cây trâm quấn lại tóc dài cho Minh Trăn: “Ca ca đeo mặt nạ, làm sao A Trần thấy ta đang buồn?”
Có một số cảm xúc không cần nhìn cũng biết, vì dựa vào cảm giác, trực giác.
Minh Trăn đưa tay tháo mặt nạ của Ngu Hoài Phong xuống.
Nam tử dung mạo rất đẹp, da trắng như ngọc, lông mày dài, đôi mắt rất đa tình, khuôn mặt đẹp không gì sánh bằng, đúng là hoa mẫu đơn ngày xuân, hoa hải đường mùa thu.
Cả người A Trăn đều ngây ngẩn.
Ngu Hoài Phong nhíu mày: “A Trăn? Làm sao thế?”
Bản thân Minh Trăn nhìn không thấy khuôn mặt này rất giống mình, mặc dù hai người giống nhau, dù sao cũng là hai người, cũng có rất nhiều chỗ khác nhau, nàng chỉ là bị khuôn mặt này làm kinh ngạc: “Mặt ca ca đẹp quá.”
Ngu Hoài Phong nhéo nhéo mặt Minh Trăn: “A Trăn mới là người đẹp nhất trên đời này, trả mặt nạ lại cho ca ca.”
Thật ra Minh Trăn còn nhỏ, con gái có thể lớn dần lên, sau này càng nhìn sẽ càng say mê.
Nàng ngoan ngoãn đưa mặt nạ đang cầm trong tay cho Ngu Hoài Phong, Ngu Hoài Phong lại đeo lên: “Ca ca đưa muội ra ngoài một chút.”
Cho dù ngoài mặt đã bình thường lại. Nhưng trên thực tế, Ngu Hoài Phong vẫn chìm trong lời nói của thái y.
- -----oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook