Cậy Quân Sủng
-
Chương 54
Kỳ Sùng hơi bóp cằm nàng, ngón tay thon dài dán lên da thịt nhẵn nhụi của Minh Trăn: “Lần sau không được nôn thuốc ra nữa, nghe chưa?”
Minh Trăn lắp bắp sợ hãi: “Ngài… Sao ngài biết?”
Nàng làm chuyện này đều rất bí mật, cố ý giấu diếm Thiên Cầm và Tân Dạ ra ngoài, không cho các nàng ấy đi theo, bởi vì Minh Trăn biết, sau khi các nàng ấy nhìn thấy sẽ báo cho Kỳ Sùng biết.
Sao lần này Thiên Cầm và Tân Dạ không biết gì hết mà điện hạ cũng biết thế?
Kỳ Sùng đứng từ trên cao nhìn xuống nàng, nhìn thấy Minh Trăn bởi vì chột dạ và áy náy mà rút người lại, lúc này mới chọc chọc vào trán nàng: “Có gì nàng làm mà Cô không biết chứ?”
Ánh mắt Minh Trăn lấp lánh nhưng trốn tránh, cằm cũng quay đi, không dám nhìn thẳng mắt Kỳ Sùng.
Kỳ Sùng làm việc chưa bao giờ lưỡng lự trước sau nhưng bởi vì Minh Trăn cứ lặp đi lặp lại mất đi điểm mấu chốt của bản thân.
Nếu không phải nghĩ đến nàng không quen đưa mắt nhìn, Kỳ Sùng đã sớm xuống tay với Ngu Hoài Phong, nếu Ngu Hoài Phong ch3t, hai nước sẽ có xung đột, nhưng xung đột thế nào thì Kỳ Sùng cũng đều có thể bình yên vô sự thoát thân.
Hắn cũng có thể thay mận đổi đào, tìm nữ nhân khác thay thế Minh Trăn để Ngu Hoài Phong thấy mình nhận sai người rồi đưa người giả dối đó về.
Nhưng cuối cùng không muốn ai thay thế Minh Trăn, bất kể có thay thế thân phận của nàng.
Minh Trăn cũng biết mình sai rồi, nàng lại bắt đầu chảy nư.ớc mắt: “Ta… Ta…”
Kỳ Sùng nói: “Chăm sóc thân thể mình thật tốt, A Trăn, nếu nàng có sơ xuất gì..."
Hắn không nói ra những lời uy hiếp của mình.
Minh Trăn cũng biết mình làm sai, nàng rũ mắt xuống: “Tại thuốc quá đắng!”
Kỳ Sùng đứng lên từ trên giường, Minh Trăn giống như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau hắn: “Điện hạ, ngài giận A Trăn sao?”
Cô nương vẫn chăm chăm đi theo mình, chân bó trắng như tuyết dẫm nát tấm thảm làm bằng bông, chân giẫm thành một dấu vết nhỏ.
Với bóng dáng cao lớn của Kỳ Sùng, nàng mãi mãi đều chỉ luôn đuổi được trong mơ.
Nàng thật sự lo lắng điện hạ sẽ giận mình, sau này lại không để ý đến mình cho nên đi hơi gấp.
Đột nhiên Kỳ Sùng dừng lại, Minh Trăn lại không kịp dừng lại, đập thẳng đầu vào lưng Kỳ Sùng.
Chóp mũi nàng đỏ bừng lên, đi đến trước mặt Kỳ Sùng, ngửa đầu nhìn hắn: “A Trăn biết sai rồi, điện hạ đừng tức giận nữa được không?”
Minh Trăn ôm lấy thắt lưng gầy của Kỳ Sùng, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ng.ực hắn cọ cọ: “Điện hạ…”
Giống như là thành thật nhận sai, ánh mắt nàng ngập nước trong sáng vô cùng, trắng đen rõ ràng, lúc chăm chú nhìn Kỳ Sùng, giống như cả thế giới đều chỉ có một người là hắn… Không đúng, là đám đông ồn ào trên đời, nhưng trong mắt nàng chỉ có một người.
Giao với ánh mắt của nàng, Kỳ Sùng biết được, cho dù phạm phải sai lầm lớn động trời cỡ nào, hắn cũng sẽ bao dung, yêu quý nàng.
Huống hồ chỉ là làm sai một việc nhỏ.
Nhưng Kỳ Sùng biết được, mọi chuyện đều do tiểu cô nương nhìn nhu nhu, nhược nhược này. Nàng không cáu kỉnh quấy phá, sẽ làm nũng nhưng trí nhớ không dài.
Lần này lén lút nôn ra, lần sau không ai nhìn nàng nữa, nàng uống một ngụm cảm thấy không ngon sẽ đi nhổ ra nữa mất.
Nàng hay đổ thuốc đồng thời cũng tưới nước bón phân cho không ít mẫu đơn trắng. Duy chỉ có mình nàng, nàng sẽ dần dần cạn kiệt rồi sẽ mất đi.
Kỳ Sùng ôm lấy nàng, đánh hai bàn tay của nàng.
Minh Trăn không nhịn được, lại bị đánh cho khóc.
Lần này nàng cũng tức giận, không muốn tha thứ cho điện hạ mà trộm ghi hận điện hạ trong lòng.
Kỳ Sùng ôm nàng trở về phòng của nàng, cửa bị khoá, hắn đạp cửa đi vào.
Bày trí trong phòng vẫn giống như trước, nhưng mà mùi hương của Minh Trăn cũng đã nhạt phai một chút, hắn mang Minh Trăn để lên giường ngủ: “Ngủ.”
Minh Trăn ghé vào gối nằm, cắn một góc gối. Kỳ Sùng xoa xoa nơi bị đánh, hắn không đánh nàng quá nặng, là do nàng yếu ớt, không chịu nổi mà thôi.
Minh Trăn nhắm mắt lại, mang chăn quấn lấy người nàng, bởi vì mông còn rất đau, nàng trực tiếp nằm úp sấp xuống ngủ.
Sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại, Minh Trăn cũng đã quên mất đau đớn ngày hôm qua, trong chăn hết nửa ngày, mới gọi hai tiếng “điện hạ.”
Người vào là một nha hoàn.
Nha hoàn này mới tới hai tháng, cũng không quen biết Minh Trăn, bởi vì hạ nhân trong vương phủ cấm bàn luận chuyện của chủ nhân, nàng ta cũng không biết sự tồn tại của Minh Trăn, Lý Phúc để nàng ta đến hầu hạ nên nàng ta đi vào.
Minh Trăn nhìn gương mặt xa lạ, nàng lười biếng ngáp một cái: “Ngươi là ai thế?”
Thân thể nha hoàn như rắn nước, khuôn mặt trái xoan, tuy không bì kịp, không xinh đẹp tuyệt trần như Thiên Cầm và Tân Dạ nhưng cũng có vài phần tư sắc, xứng với tên mỹ nhân.
Nàng ta cười cười: “Nô tỳ được tên là Trạch Lan, Lý Phúc công công để nô tỳ vào mặc y phục giúp cô nương.”
Lúc trước thấy phòng này đóng cửa, Trạch Lan vẫn nghĩ không ai ở nhưng trơ mắt nhìn thấy mỹ nhân như Minh Trăn, nàng ta cũng khó chịu, cùng là mỹ nữ nên đương nhiên Trạch Lan không thích những người đẹp hơn mình.
Nhưng mà, nếu không phải vương phi thì đó là một thị thiếp bình thường, một ả thị thiếp mà cũng muốn nàng ta hầu hạ, có phải làm kiêu không?
Minh Trăn lại rụt về: “Ta không mặc, để cho điện hạ đến mặc cho ta đi.”
Trạch Lan sửng sốt một chút: “Điện hạ như thái dương soi sáng, bây giờ đang cùng nghị sự với Ngũ hoàng tử, việc nhỏ như vậy nên đừng kinh động đến điện hạ. Cô nương không danh không phận, ngay cả quý thiếp cũng không phải, điện hạ biết được cô nương nhiều chuyện như thế, sợ sẽ tức giận với cô nương.”
Minh Trăn nói: “Ta ngủ chốc nữa, sẽ không rời giường đâu.”
Chỉ là đồ ăn sáng đã chuẩn bị tốt rồi, bây giờ nóng hổi sắp xếp bên ngoài, Trạch Lan bĩu môi, chưa từng thấy qua có người được yêu thương đâm ra kiêu căng thế: “Nếu cô nương không đứng lên, lát nữa sẽ phải ăn cơm thừa canh cặn đấy.”
Minh Trăn hoàn toàn không buồn ngủ, nàng ngồi nửa người dậy, tóc dài xõa loạn ở chăn gấm. Tóc Minh Trăn vừa dài, vừa nhiều, từ nhỏ đã được chăm sóc rất chu đáo, chưa bao giờ cắt sửa qua, nhìn trong giống lụa sa tanh mềm mại long lanh.
Con mắt đen nhánh của nàng nhìn về phía Trạch Lan: “Bây giờ ta không muốn ăn.”
Tâm tình Trạch Lan không hờn không giận, sau khi ra ngoài nói với nha hoàn: “Vị trong kia không ăn, dọn đi. Vương phi nương nương cũng không có giá lớn thế, đói một chút thì tốt rồi.”
Một nha hoàn khác thì sợ hãi tính tình của Trạch Lan nên đi thu dọn.
Nửa canh giờ sau, Lý Phúc từ bên ngoài về, nhìn thấy Trạch Lan thì hỏi một câu: “Cô nương dậy chưa? Ăn nhiều hay ít?”
Trạch Lan rất sợ Lý Phúc. Bởi vì Lý Phúc là tâm phúc của Tần vương, uy danh của Lý Phúc đều khiến quan viên trong kinh thành đều phải khách khí vài phần, thấy Lý Phúc với vị cô nương không tính là quý thiếp kia vô cùng thân thiết, nàng khó hiểu: Người này là thái giám, còn chiếu cố mỹ nhân sao?
Nàng ta cười cười nói: “Tính tình cô nương được nuông chiều, không chịu rời giường, còn nói điện hạ phải sang đấy thay y phục cho nàng.”
Lý Phúc thuận miệng nói: “Thói quen xấu thôi, dỗ dành vài câu là được rồi, cô nương đối xử với người ngoài vô cùng đứng đắn, các ngươi đi theo nàng ấy, không thiếu được ưu đãi. Đã trưa rồi, thế nàng ấy ăn gì?”
Trạch Lan cảm thấy không đúng: “Nàng ấy không chịu ăn.”
Sắc mặt Lý Phúc khó coi hơn nhiều: “Nàng ấy không ăn thì ngươi cũng không khuyên nàng sao? Nếu nàng ăn cơm tử tể thì cần ngươi làm gì? Điện hạ nuôi ngươi để làm chi chứ?”
Hạ nhân trong phủ đều sợ hãi y, thấy Lý Phúc tức giận, Trạch Lan cũng không dám nói gì.
Nàng ta đi theo Lý Phúc vào trong.
Minh Trăn vẫn còn đang ngủ, Lý Phúc nhỏ giọng gọi hai câu, sau đó nói: “Cô nương muốn ăn cái gì?”
Minh Trăn mở to mắt: “Không phải đồ ăn đã lạnh hết à?”
Lý Phúc cười: “Sao có thể lạnh được, cô nương muốn ăn gì để nô tài cho bọn họ đi làm.”
Minh Trăn mệt mỏi.
Lý Phúc nói vài món ăn, Minh Trăn nói: “Ta muốn điện hạ ăn với ta.”
“Điện hạ thật sự không ra ngoài được, buổi tối được không? Cô nương biết điện hạ bề bộn nhiều việc mà.” Lý Phúc nói: “Ta hầu hạ cô nương nhé, hôm nay cô nương thích bánh ngọt, còn có thịt quả đào, điểm tâm thơm ngon ngào ngạt, có thật nhiều đường.”
Lúc này Minh Trăn mới đáp ứng: “Được rồi.”
Lý Phúc lạnh mặt quét qua hai nha hoàn, hai nàng này thoạt nhìn trong thông minh, xinh đẹp, không nghĩ lại ngu dốt thế: “Nước đâu? Cho cô nương rửa mặt, chải đầu!”
Trạch Lan nhanh chóng chạy đi chuẩn bị nước, chờ khi nước mang về, Lý Phúc nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa là tức ch3t: “Cô nương dùng gì cũng ngang hàng với điện hạ, sao ngươi lại lấy chậu này? Còn nước này, cô nương rửa chân cũng không thèm dùng nước này!”
Quản người phía dưới là việc của Lý Phúc, trước mặt chủ tử mà răn dạy kẻ dưới đã phạm vào kiêng kị. Cũng may là Minh Trăn, nếu Kỳ Sùng ở đây…
Trạch Lan tận mắt nhìn thấy Lý Phúc công công mắt cao hơn đầu chăm sóc, mang giày cho tiểu cô nương, Minh Trăn lại lười biếng, ngáp một cái, giống như tập mãi thành quen.
Một trận rối loạn, thật vất vả mới thu được cục diện rối rắm này, Lý Phúc mới nhìn hai nha hoàn kia nói: “Vừa ngu vừa lười, xui xẻo, đi lãnh mười trượng rồi ra ngoài viện làm việc đi.”
Làm việc bên trong đều là chuyện đơn giản, làm chủ tử vui vẻ thôi, quét rác, lau bình hoa là chuyện của các tiểu nha hoàn làm. Còn làm việc bên ngoài đều là việc chân tay nặng nhọc, mùa đông khắc nghiệt cũng đứng bên ngoài.
Đối với Lý Phúc, Minh Trăn không phải người khó hầu hạ, là chủ nhân phóng khoáng, dễ mềm lòng, bởi Kỳ Sùng để ý nàng ấy nên nha hoàn đi theo bên cạnh nàng cũng được ưu đãi thêm.
Ở trong cung từng gặp nhiều việc đời, Lý Phúc biết động tay một chút thì mấy nha hoàn này đang yên đẹp trực tiếp bị chủ tử đánh ch3t cũng không ít. Giống như Minh Trăn không đánh người cũng không mắng người, thậm chí không tung tin nghi kỵ đúng là khó có được, mới vừa nãy hai kẻ đó ngu thì trách ai bây giờ?
Minh Trăn ăn điểm tâm, đột nhiên nóit: “Trạch Lan nói ta không danh không phận, quý thiếp cũng không phải, Lý công công, ta là cái gì thế?”
Sắc mặt Lý Phúc thay đổi: “Cô nương là cô nương, không cần danh phận hư đầu hư não đó. Nô tài không dạy dỗ nàng ta tốt, hy vọng nể mặt nô tài cô nương đừng nói gì trước mặt điện hạ nhé.”
Y không biết, vừa nãy hai nha hoàn đó mù sao, lại có thể nói Minh Trăn như thế chứ.
Người là do Lý Phúc sắp xếp, nếu Kỳ Sùng biết người khác nói Minh Trăn như thế, chỉ sợ y trốn cũng không được. Lý Phúc cũng hơi sợ, mới vừa rồi trừng phạt Trạch Lan xem như nhẹ nhàng, trong mắt Lý Phúc hiện lên tia sắc lạnh.
Minh Trăn uống một ngụm cháo ấm áp: “Ta có hẹn, cần về nhà.”
Lý Phúc nói: “Trời bên ngoài rất lạnh, đất bị đông lạnh, hôm nay cô nương không về được.”
Hai ngày nay Minh Trăn đều ở phủ Tần vương, phủ An Quốc công có Thiên Cầm che dấu, cũng không bị phát hiện.
Chỉ là hôm nay Ngu Hoài Phong đến thăm, trên mặt đầy vẻ mong chờ, bước đi thong thả trên đất, chờ Minh Trăn xuất hiện.
- -----oOo------
Minh Trăn lắp bắp sợ hãi: “Ngài… Sao ngài biết?”
Nàng làm chuyện này đều rất bí mật, cố ý giấu diếm Thiên Cầm và Tân Dạ ra ngoài, không cho các nàng ấy đi theo, bởi vì Minh Trăn biết, sau khi các nàng ấy nhìn thấy sẽ báo cho Kỳ Sùng biết.
Sao lần này Thiên Cầm và Tân Dạ không biết gì hết mà điện hạ cũng biết thế?
Kỳ Sùng đứng từ trên cao nhìn xuống nàng, nhìn thấy Minh Trăn bởi vì chột dạ và áy náy mà rút người lại, lúc này mới chọc chọc vào trán nàng: “Có gì nàng làm mà Cô không biết chứ?”
Ánh mắt Minh Trăn lấp lánh nhưng trốn tránh, cằm cũng quay đi, không dám nhìn thẳng mắt Kỳ Sùng.
Kỳ Sùng làm việc chưa bao giờ lưỡng lự trước sau nhưng bởi vì Minh Trăn cứ lặp đi lặp lại mất đi điểm mấu chốt của bản thân.
Nếu không phải nghĩ đến nàng không quen đưa mắt nhìn, Kỳ Sùng đã sớm xuống tay với Ngu Hoài Phong, nếu Ngu Hoài Phong ch3t, hai nước sẽ có xung đột, nhưng xung đột thế nào thì Kỳ Sùng cũng đều có thể bình yên vô sự thoát thân.
Hắn cũng có thể thay mận đổi đào, tìm nữ nhân khác thay thế Minh Trăn để Ngu Hoài Phong thấy mình nhận sai người rồi đưa người giả dối đó về.
Nhưng cuối cùng không muốn ai thay thế Minh Trăn, bất kể có thay thế thân phận của nàng.
Minh Trăn cũng biết mình sai rồi, nàng lại bắt đầu chảy nư.ớc mắt: “Ta… Ta…”
Kỳ Sùng nói: “Chăm sóc thân thể mình thật tốt, A Trăn, nếu nàng có sơ xuất gì..."
Hắn không nói ra những lời uy hiếp của mình.
Minh Trăn cũng biết mình làm sai, nàng rũ mắt xuống: “Tại thuốc quá đắng!”
Kỳ Sùng đứng lên từ trên giường, Minh Trăn giống như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau hắn: “Điện hạ, ngài giận A Trăn sao?”
Cô nương vẫn chăm chăm đi theo mình, chân bó trắng như tuyết dẫm nát tấm thảm làm bằng bông, chân giẫm thành một dấu vết nhỏ.
Với bóng dáng cao lớn của Kỳ Sùng, nàng mãi mãi đều chỉ luôn đuổi được trong mơ.
Nàng thật sự lo lắng điện hạ sẽ giận mình, sau này lại không để ý đến mình cho nên đi hơi gấp.
Đột nhiên Kỳ Sùng dừng lại, Minh Trăn lại không kịp dừng lại, đập thẳng đầu vào lưng Kỳ Sùng.
Chóp mũi nàng đỏ bừng lên, đi đến trước mặt Kỳ Sùng, ngửa đầu nhìn hắn: “A Trăn biết sai rồi, điện hạ đừng tức giận nữa được không?”
Minh Trăn ôm lấy thắt lưng gầy của Kỳ Sùng, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ng.ực hắn cọ cọ: “Điện hạ…”
Giống như là thành thật nhận sai, ánh mắt nàng ngập nước trong sáng vô cùng, trắng đen rõ ràng, lúc chăm chú nhìn Kỳ Sùng, giống như cả thế giới đều chỉ có một người là hắn… Không đúng, là đám đông ồn ào trên đời, nhưng trong mắt nàng chỉ có một người.
Giao với ánh mắt của nàng, Kỳ Sùng biết được, cho dù phạm phải sai lầm lớn động trời cỡ nào, hắn cũng sẽ bao dung, yêu quý nàng.
Huống hồ chỉ là làm sai một việc nhỏ.
Nhưng Kỳ Sùng biết được, mọi chuyện đều do tiểu cô nương nhìn nhu nhu, nhược nhược này. Nàng không cáu kỉnh quấy phá, sẽ làm nũng nhưng trí nhớ không dài.
Lần này lén lút nôn ra, lần sau không ai nhìn nàng nữa, nàng uống một ngụm cảm thấy không ngon sẽ đi nhổ ra nữa mất.
Nàng hay đổ thuốc đồng thời cũng tưới nước bón phân cho không ít mẫu đơn trắng. Duy chỉ có mình nàng, nàng sẽ dần dần cạn kiệt rồi sẽ mất đi.
Kỳ Sùng ôm lấy nàng, đánh hai bàn tay của nàng.
Minh Trăn không nhịn được, lại bị đánh cho khóc.
Lần này nàng cũng tức giận, không muốn tha thứ cho điện hạ mà trộm ghi hận điện hạ trong lòng.
Kỳ Sùng ôm nàng trở về phòng của nàng, cửa bị khoá, hắn đạp cửa đi vào.
Bày trí trong phòng vẫn giống như trước, nhưng mà mùi hương của Minh Trăn cũng đã nhạt phai một chút, hắn mang Minh Trăn để lên giường ngủ: “Ngủ.”
Minh Trăn ghé vào gối nằm, cắn một góc gối. Kỳ Sùng xoa xoa nơi bị đánh, hắn không đánh nàng quá nặng, là do nàng yếu ớt, không chịu nổi mà thôi.
Minh Trăn nhắm mắt lại, mang chăn quấn lấy người nàng, bởi vì mông còn rất đau, nàng trực tiếp nằm úp sấp xuống ngủ.
Sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại, Minh Trăn cũng đã quên mất đau đớn ngày hôm qua, trong chăn hết nửa ngày, mới gọi hai tiếng “điện hạ.”
Người vào là một nha hoàn.
Nha hoàn này mới tới hai tháng, cũng không quen biết Minh Trăn, bởi vì hạ nhân trong vương phủ cấm bàn luận chuyện của chủ nhân, nàng ta cũng không biết sự tồn tại của Minh Trăn, Lý Phúc để nàng ta đến hầu hạ nên nàng ta đi vào.
Minh Trăn nhìn gương mặt xa lạ, nàng lười biếng ngáp một cái: “Ngươi là ai thế?”
Thân thể nha hoàn như rắn nước, khuôn mặt trái xoan, tuy không bì kịp, không xinh đẹp tuyệt trần như Thiên Cầm và Tân Dạ nhưng cũng có vài phần tư sắc, xứng với tên mỹ nhân.
Nàng ta cười cười: “Nô tỳ được tên là Trạch Lan, Lý Phúc công công để nô tỳ vào mặc y phục giúp cô nương.”
Lúc trước thấy phòng này đóng cửa, Trạch Lan vẫn nghĩ không ai ở nhưng trơ mắt nhìn thấy mỹ nhân như Minh Trăn, nàng ta cũng khó chịu, cùng là mỹ nữ nên đương nhiên Trạch Lan không thích những người đẹp hơn mình.
Nhưng mà, nếu không phải vương phi thì đó là một thị thiếp bình thường, một ả thị thiếp mà cũng muốn nàng ta hầu hạ, có phải làm kiêu không?
Minh Trăn lại rụt về: “Ta không mặc, để cho điện hạ đến mặc cho ta đi.”
Trạch Lan sửng sốt một chút: “Điện hạ như thái dương soi sáng, bây giờ đang cùng nghị sự với Ngũ hoàng tử, việc nhỏ như vậy nên đừng kinh động đến điện hạ. Cô nương không danh không phận, ngay cả quý thiếp cũng không phải, điện hạ biết được cô nương nhiều chuyện như thế, sợ sẽ tức giận với cô nương.”
Minh Trăn nói: “Ta ngủ chốc nữa, sẽ không rời giường đâu.”
Chỉ là đồ ăn sáng đã chuẩn bị tốt rồi, bây giờ nóng hổi sắp xếp bên ngoài, Trạch Lan bĩu môi, chưa từng thấy qua có người được yêu thương đâm ra kiêu căng thế: “Nếu cô nương không đứng lên, lát nữa sẽ phải ăn cơm thừa canh cặn đấy.”
Minh Trăn hoàn toàn không buồn ngủ, nàng ngồi nửa người dậy, tóc dài xõa loạn ở chăn gấm. Tóc Minh Trăn vừa dài, vừa nhiều, từ nhỏ đã được chăm sóc rất chu đáo, chưa bao giờ cắt sửa qua, nhìn trong giống lụa sa tanh mềm mại long lanh.
Con mắt đen nhánh của nàng nhìn về phía Trạch Lan: “Bây giờ ta không muốn ăn.”
Tâm tình Trạch Lan không hờn không giận, sau khi ra ngoài nói với nha hoàn: “Vị trong kia không ăn, dọn đi. Vương phi nương nương cũng không có giá lớn thế, đói một chút thì tốt rồi.”
Một nha hoàn khác thì sợ hãi tính tình của Trạch Lan nên đi thu dọn.
Nửa canh giờ sau, Lý Phúc từ bên ngoài về, nhìn thấy Trạch Lan thì hỏi một câu: “Cô nương dậy chưa? Ăn nhiều hay ít?”
Trạch Lan rất sợ Lý Phúc. Bởi vì Lý Phúc là tâm phúc của Tần vương, uy danh của Lý Phúc đều khiến quan viên trong kinh thành đều phải khách khí vài phần, thấy Lý Phúc với vị cô nương không tính là quý thiếp kia vô cùng thân thiết, nàng khó hiểu: Người này là thái giám, còn chiếu cố mỹ nhân sao?
Nàng ta cười cười nói: “Tính tình cô nương được nuông chiều, không chịu rời giường, còn nói điện hạ phải sang đấy thay y phục cho nàng.”
Lý Phúc thuận miệng nói: “Thói quen xấu thôi, dỗ dành vài câu là được rồi, cô nương đối xử với người ngoài vô cùng đứng đắn, các ngươi đi theo nàng ấy, không thiếu được ưu đãi. Đã trưa rồi, thế nàng ấy ăn gì?”
Trạch Lan cảm thấy không đúng: “Nàng ấy không chịu ăn.”
Sắc mặt Lý Phúc khó coi hơn nhiều: “Nàng ấy không ăn thì ngươi cũng không khuyên nàng sao? Nếu nàng ăn cơm tử tể thì cần ngươi làm gì? Điện hạ nuôi ngươi để làm chi chứ?”
Hạ nhân trong phủ đều sợ hãi y, thấy Lý Phúc tức giận, Trạch Lan cũng không dám nói gì.
Nàng ta đi theo Lý Phúc vào trong.
Minh Trăn vẫn còn đang ngủ, Lý Phúc nhỏ giọng gọi hai câu, sau đó nói: “Cô nương muốn ăn cái gì?”
Minh Trăn mở to mắt: “Không phải đồ ăn đã lạnh hết à?”
Lý Phúc cười: “Sao có thể lạnh được, cô nương muốn ăn gì để nô tài cho bọn họ đi làm.”
Minh Trăn mệt mỏi.
Lý Phúc nói vài món ăn, Minh Trăn nói: “Ta muốn điện hạ ăn với ta.”
“Điện hạ thật sự không ra ngoài được, buổi tối được không? Cô nương biết điện hạ bề bộn nhiều việc mà.” Lý Phúc nói: “Ta hầu hạ cô nương nhé, hôm nay cô nương thích bánh ngọt, còn có thịt quả đào, điểm tâm thơm ngon ngào ngạt, có thật nhiều đường.”
Lúc này Minh Trăn mới đáp ứng: “Được rồi.”
Lý Phúc lạnh mặt quét qua hai nha hoàn, hai nàng này thoạt nhìn trong thông minh, xinh đẹp, không nghĩ lại ngu dốt thế: “Nước đâu? Cho cô nương rửa mặt, chải đầu!”
Trạch Lan nhanh chóng chạy đi chuẩn bị nước, chờ khi nước mang về, Lý Phúc nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa là tức ch3t: “Cô nương dùng gì cũng ngang hàng với điện hạ, sao ngươi lại lấy chậu này? Còn nước này, cô nương rửa chân cũng không thèm dùng nước này!”
Quản người phía dưới là việc của Lý Phúc, trước mặt chủ tử mà răn dạy kẻ dưới đã phạm vào kiêng kị. Cũng may là Minh Trăn, nếu Kỳ Sùng ở đây…
Trạch Lan tận mắt nhìn thấy Lý Phúc công công mắt cao hơn đầu chăm sóc, mang giày cho tiểu cô nương, Minh Trăn lại lười biếng, ngáp một cái, giống như tập mãi thành quen.
Một trận rối loạn, thật vất vả mới thu được cục diện rối rắm này, Lý Phúc mới nhìn hai nha hoàn kia nói: “Vừa ngu vừa lười, xui xẻo, đi lãnh mười trượng rồi ra ngoài viện làm việc đi.”
Làm việc bên trong đều là chuyện đơn giản, làm chủ tử vui vẻ thôi, quét rác, lau bình hoa là chuyện của các tiểu nha hoàn làm. Còn làm việc bên ngoài đều là việc chân tay nặng nhọc, mùa đông khắc nghiệt cũng đứng bên ngoài.
Đối với Lý Phúc, Minh Trăn không phải người khó hầu hạ, là chủ nhân phóng khoáng, dễ mềm lòng, bởi Kỳ Sùng để ý nàng ấy nên nha hoàn đi theo bên cạnh nàng cũng được ưu đãi thêm.
Ở trong cung từng gặp nhiều việc đời, Lý Phúc biết động tay một chút thì mấy nha hoàn này đang yên đẹp trực tiếp bị chủ tử đánh ch3t cũng không ít. Giống như Minh Trăn không đánh người cũng không mắng người, thậm chí không tung tin nghi kỵ đúng là khó có được, mới vừa nãy hai kẻ đó ngu thì trách ai bây giờ?
Minh Trăn ăn điểm tâm, đột nhiên nóit: “Trạch Lan nói ta không danh không phận, quý thiếp cũng không phải, Lý công công, ta là cái gì thế?”
Sắc mặt Lý Phúc thay đổi: “Cô nương là cô nương, không cần danh phận hư đầu hư não đó. Nô tài không dạy dỗ nàng ta tốt, hy vọng nể mặt nô tài cô nương đừng nói gì trước mặt điện hạ nhé.”
Y không biết, vừa nãy hai nha hoàn đó mù sao, lại có thể nói Minh Trăn như thế chứ.
Người là do Lý Phúc sắp xếp, nếu Kỳ Sùng biết người khác nói Minh Trăn như thế, chỉ sợ y trốn cũng không được. Lý Phúc cũng hơi sợ, mới vừa rồi trừng phạt Trạch Lan xem như nhẹ nhàng, trong mắt Lý Phúc hiện lên tia sắc lạnh.
Minh Trăn uống một ngụm cháo ấm áp: “Ta có hẹn, cần về nhà.”
Lý Phúc nói: “Trời bên ngoài rất lạnh, đất bị đông lạnh, hôm nay cô nương không về được.”
Hai ngày nay Minh Trăn đều ở phủ Tần vương, phủ An Quốc công có Thiên Cầm che dấu, cũng không bị phát hiện.
Chỉ là hôm nay Ngu Hoài Phong đến thăm, trên mặt đầy vẻ mong chờ, bước đi thong thả trên đất, chờ Minh Trăn xuất hiện.
- -----oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook