Cây Nấm Nhỏ
-
Quyển 3 - Chương 72: “Cậu quả là… quả là có năng khiếu trời ban.”
– Đường đường là thượng tá thẩm phán giả mà giờ phải trốn chui trốn nhủi trong phòng thí nghiệm của tôi – Tiến sĩ Gheer đặt chồng tài liệu xuống mặt bàn, nhạo báng nói – Cần tôi mang cơm cho cậu không?
Kẻ đang ngồi trên ghế dựa mềm vốn thuộc về Tiến sĩ Gheer cũng chẳng phải tiến sĩ, mà là một chàng thẩm phán giả bận quân phục đen, anh ngồi khoanh tay và vắt chéo cặp chân dài với vẻ buông tuồng, trước ngực thiếu mất một chiếc phù hiệu bạc, nhưng dải tua bạc lòng thòng của chính bộ quân phục đã lấp đi khoảng trống sắc màu ấy, giúp ngoại hình cùng áo của anh vẫn hoàn hảo không một tì vết.
Đồng tử giá lạnh đảo khắp phòng thí nghiệm bàng bạc:
– Cậu tưởng tôi muốn ở đây lắm à?
– Tôi khuyên cậu nên quý trọng tôi tí thì hơn, tôi đếch đòi hỏi cao siêu gì đâu, chỉ cần khôi phục trăm phần trăm tình bạn thuở bé của chúng ta là được rồi – Tiến sĩ Gheer bảo – Cậu hãy nhìn nhận rõ tình thế đi, Tòa Xử án còn chưa chắc trụ lại nổi, mà nếu như tới cả tôi – người bạn duy nhất của cậu tại căn cứ này cũng chả chịu chứa chấp cậu, cậu sẽ bị người dân ngoài kia xé xác ngay và luôn. Tôi nghe bảo Trung tâm Mặt trận thống nhất đã mở liền tù tì ba cuộc họp, nhằm cân nhắc về việc liệu có nên xoá bỏ quyền đặc cách giết người của thẩm phán giả trong “Dự luật Thẩm phán giả” không đấy.
Chàn ta bèn chớp mắt lia lịa lúc nói đến đó:
– Cậu có hối hận khi lựa chọn rời khỏi vùng ngoài không?
Chàng ta toan khơi gợi làn sóng rung cảm trong anh, oái oăm thay lại chẳng thành, nét mặt của Lục Phong không hề khác gì so với trước khi nghe chàng ta nói.
Căn cứ bị lâm vào bầu không khí hoảng loạn ngay ngáy kể từ lúc nhận ra sự trao đổi thành phần giữa ô nhiễm gen không tiếp xúc và các sự vật vô tri; có lẽ chuỗi ngày kế tiếp cực từ sẽ chào thua bởi biến dạng, họ sẽ biến thành quái vật hoặc món đồ nào đấy, hay kết hợp với căn cứ kiên cường này cũng nên. Tám ngàn người sống sót hiện nay là những tinh anh cùng lãnh tụ thuộc Hải đăng lẫn quân đội – tức quần thể ưu việt nhất trong xã hội loài người, ngặt nỗi chính vì vượt trội về mặt trí tuệ, nên họ càng dễ cảm nhận được nỗi kinh hoàng của ngày tận thế sắp ập đến. Sự hòa bình căng thẳng ở căn cứ đang trên đà hấp hối tựa mặt hồ được phủ lấp bởi lớp băng mỏng, nom thì ngỡ rằng kiên cố phải biết, song thực chất chỉ cần thả một hòn đá xuống là quá đủ để khiến tất thảy sụp đổ tan tành.
Nguồn cơn sự việc xuất phát từ một cuộc giết chóc vào mười ngày trước.
– Nếu là người khác thì cũng đành thôi, đằng này… – Tiến sĩ nhìn chàng thẩm phán giả chẳng buồn đoái hoài gì tới lời mình, chàng ta nghiến răng nghiến lợi.
Người bị bắn chết là một nhà khoa học đức cao vọng trọng ở Hải đăng, ông đã có những đóng góp xuất sắc trong mảng tính toán đường đạn và cải tiến đạn pháo, do đó ông trở thành nhân vật có sức ảnh hưởng ở lĩnh vực công trình quân sự. Theo lẽ dĩ nhiên, các nhà nghiên cứu thuộc mọi lĩnh vực đều yêu quý ông và quân đội cũng kính trọng ông vô cùng.
Mười hôm trước, Lục Phong cùng Serran tình cờ gặp nhà bác học nọ khi đi trên hành lang Trung tâm Mặt trận thống nhất, họ thậm chí còn gật đầu tỏ ý chào hỏi.
Nhưng đúng ngay giây phút vừa lướt qua nhau, Lục Phong bỗng rút khẩu súng dắt bên hông Serran ra, kĩ thuật bắn của anh luôn luôn chuẩn xác, động tác bóp cò vừa quả quyết vừa nhanh chóng, viên đạn nhoáng cái xuyên thẳng vào gáy nhà bác học khiến máu tung xối tựa chùm pháo hoa, xác ông ngã phịch xuống mặt sàn.
Cả căn cứ gần như rúng động trước sự việc này.
Học trò và bạn bè của nạn nhân trải dài khắp căn cứ, họ cho hay rằng khi còn sống trông ông vẫn tỉnh táo, hành động lịch sự tính tình hòa nhã, hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu nhiễm bệnh nào cả, họ yêu cầu Tòa Xử án hãy đưa ra lời giải thích chính đáng.
Tuy nhiên người thì đã đi rồi, máy xét nghiệm gen cũng bị hỏng hết linh kiện chủ chốt trong làn sóng dung hợp vật chất độ hai tháng trước, nó “chết” hẳn, đâm ra ta chẳng tìm được bất cứ cơ sở nào để chứng minh phán đoán của thẩm phán giả cả. Về vấn đề này, thẩm phán giả chỉ tuyên bố đúng một câu, rằng anh ta hoàn toàn làm việc tuân theo quy tắc phán xét.
Vô vàn chuyện cũ năm xưa bị đào lại, tiếng kêu gọi Tòa Xử án hãy công bố quy tắc phán xét gióng giả tột cùng trong khoảng thời gian ấy. Tuy nhiên, họ không cách nào đưa Lục Phong ra toà án quân sự nổi – bởi mọi quyền hạn nằm trong “Dự luật Thẩm phán giả” đều được trao cho Tòa Xử án, chính vì thế các cuộc tranh luận xoay quanh “Dự luật” cũng đạt đến đỉnh điểm. Có một cậu thanh niên tên Colin tự xưng là người dẫn đầu phong trào Chống Thẩm Phán ở ngoại thành, trong cơn thảm họa khiến chủ thành chỉ còn sót lại tám ngàn người, cậu ta thoát chết nhờ vào mình vốn làm giáo viên tại Vườn Địa Đàng. Và đúng lúc bấy giờ, cậu thanh niên nhiệt huyết sục sôi này lại tiếp tục cất lên những khẩu hiệu từng vang vọng khắp ngoại thành, đồng thời lên án quyết liệt hành động giẫm đạp tình người vô nhân đạo của chế độ còn lại thuộc quân đội căn cứ, chẳng mấy chốc cậu ta đã có số lượng người ủng hộ trung thành đông đảo.
Đứng trước việc này, Trung tâm Mặt trận thống nhất bèn chọn cách trấn áp sau khi im lặng một thời gian dài. Nhưng phần đa những người hiện sống ở căn cứ đều là thành viên ở Vườn Địa Đàng và Hải đăng, nguồn binh lực bị hạn chế, đặc biệt họ chẳng thể ra tay tàn nhẫn bởi hiện tại chỉ cần một người chết đi, thì số lượng loài người sẽ sụt giảm trên tỉ lệ 1/8000 ngay. Dường như bạo động bùng phát tại một xã hội loạn lạc với tám ngàn con người là nan đề thật khó để giải quyết.
Đương lúc nước sôi lửa bỏng, một bản số liệu cũ hiếm ai hay biết bị rò rỉ khỏi nội bộ Hải đăng rồi lan truyền khắp muôn nẻo.
Đấy là hồ sơ tuyệt mật của “Phái Hợp Nhất” từ nhiều năm trước, ai cũng ngầm giữ kín về sự tồn tại của đảng phái này, song quả thực thì họ sở hữu khả năng nghiên cứu khoa học cực kì tuyệt vời. Qua hơn một thập kỉ thử nghiệm và quan sát, họ ước tính rằng xác suất để một người sống bị nhiễm gen duy trì khả năng nhận thức ở một mức nhất định lúc đã hấp thụ hết đặc điểm của quái vật: là 1 trên 10.000 người; 1 trên 6.500 khác thì sẽ khôi phục đôi chút ý thức trong vòng ba năm kể từ khi hóa thân thành quái vật hẳn.
Mà điều khiến cho vấn đề tồi tệ hơn chính là số liệu này có đi kèm một lưu ý mang tính khách quan, rằng 1 trong số 10.000 lẫn 6.500 đó mới chỉ là ước tính trên lí thuyết, xác suất đúng trên thực tế hẳn sẽ cao hơn chút đỉnh.
Ngay cái hôm mà bản số liệu bị rò rỉ, cả căn cứ xáo động tột cùng. Colin đã viết ngay một áng văn chương thật dài về sự việc với tựa đề “Một trăm năm ở Tòa Xử án: tội ác bị chôn vùi.”
Chưa hết, thời điểm đó có một tay lính điên rồ núp ngoài Tòa Xử án toan ám sát thẩm phán giả. Nghe đâu rằng tướng lĩnh lẫn chiến hữu kính yêu của gã ta đều chết dưới nòng súng của thẩm phán giả, đáng tiếc thẩm phán giả sẽ luôn là một quân nhân ưu tú hơn gã ta gấp trăm lần về mọi mặt, nên viên đạn kia không thể trúng đích. Nhưng hành động ấy lại kích động đến những người khác, và vậy là nhoáng cái, Tòa Xử án đã trở thành mục tiêu công kích đủ điều.
Tới tận lúc tiến sĩ Gheerbrant nộp đơn đề xuất lên Hải đăng mới thôi.
Tiến sĩ Gheer cho hay, tiêu bản bào tử đến từ Vực Thẳm phô bày tính trơ đáng kinh ngạc với biến dạng cùng bị biến dạng, nhiễm gen cùng bị nhiễm gen, nếu cơ chế này có thể nghiên cứu và áp dụng lên cơ thể người thì biết đâu con người cũng nhận được đặc tính quý giá ấy. Ấy thế nhưng, bào tử kì lạ có hoạt tính riêng lại rất khoái Thượng tá Lục ở Tòa Xử án, hễ tiếp xúc với thượng tá thì tốc độ sinh trưởng lẫn hoạt tính tế bào đều tăng lên trông thấy.
Vì lẽ ấy Thượng tá Lục cần hỗ trợ việc thực hiện dự án nghiên cứu này, căn cứ cũng tất phải đảm bảo sự an toàn cho thượng tá, có lẽ đây chính là niềm hi vọng cuối cùng của nhân loại.
Bởi vậy chàng thượng tá họ Lục nào đó mới xuất hiện tại phòng thí nghiệm của Tiến sĩ Gheer.
– Dù chưa có bằng chứng xác thực, tuy nhiên trong ba tháng dự kiến sắp tới, số phận con người đang dần đếm ngược – Tiến sĩ Gheer ngồi xuống cạnh Lục Phong, chàng ta nói – Ban đầu chủ thành chả quan tâm đến chế độ thẩm phán giả mấy, nhưng hiện nay họ cũng sắp sửa đương đầu với sự phán xét như ngoại thành một thời rồi. Cậu hãy hiểu rằng chỉ cần biến dạng đánh bại cực từ, ai ai cũng có nguy cơ bị truyền nhiễm, tất cả mọi người ắt bị phán xét, và biết đâu được sẽ chết dưới nòng súng của cậu. Mặc dù bây giờ Tòa Xử án không hề làm gì cả, song nó đã trở thành kẻ thù tinh thần của họ rồi. Biến dạng diện rộng chẳng chóng thì chầy cũng tới, bọn họ hi vọng mình sẽ thuộc một trong số 10.000 hoặc 6.500 nọ, đả đảo cậu có thể giúp họ sống lâu hơn chút đỉnh, điều này chẳng can hệ gì đến cái thói tự tung tự tác của cậu cả, sợ chết là bản năng sinh vật thôi.
Bỗng chàng ta thoáng chau mày khi nói dứt, chàng ta lầm bầm:
– Dù Tòa Xử án có bị dồn tới đường cùng cỡ nào, thì suốt ngần ấy năm qua cũng chưa hé một chữ về quy tắc phán xét, tôi tin các cậu có lí do cực chẳng đã. Nhưng thực tế tôi vẫn muốn hỏi cậu một điều, bản số liệu ấy của Phái Hợp Nhất, rốt cuộc trước kia cậu… liệu cậu có biết về nó chăng?
Tầm mắt Lục Phong lảng qua chàng ta và hướng về phía bào tử lơ lửng trong dịch nuôi cấy.
Sợi nấm của bào tử giãn ra một cách thoải mái vì có anh trong phòng, nó to hơn tí xíu, áng chừng bằng lòng bàn tay ở người.
– Có tiến triển gì chưa? – Anh khẽ hỏi.
– Xin chia buồn là không. Nó và oắt con An Chiết đúng là đồ bịp bợm, điều duy nhất nó làm được hiện tại là làm bia đỡ đạn cho cậu, mà chẳng rõ có thể đỡ đến chừng nào nữa – Tiến sĩ Gheer lần theo hướng nhìn của Lục Phong.
Đôi mắt ấy, đôi mắt đẫm một sắc xanh. Căn cứ phương Bắc là nơi mà các chủng tộc khác cùng nhau chung sống và người châu Á chiếm phần lớn tại đây, bởi vậy đồng tử đen nhánh là lẽ thường tình, các màu khác như xanh lam hay nâu cũng khá phổ biến, song màu xanh lục lạnh giá này thực tình quá đỗi đặc biệt, thi thoảng lại có thứ ảo giác dấy lên trong tâm trí chàng ta, rằng đấy là một chất vô cơ chẳng tồn đọng cảm xúc, thật giống ánh mắt bấy lâu nay của anh vậy.
Dường như dẫu có giết bao nhiêu người, dẫu có bị kẻ khác đối xử thế nào, anh vẫn không hề lay chuyển. Anh chẳng cần sự cảm thông, càng chẳng cần sự tha thứ, anh luôn luôn bàng quan đầy kiêu hãnh.
Nỗi phiền muộn bất lực trỗi dậy trong lòng tiến sĩ.
– Đáng lí tôi chớ nên quan tâm cậu, cũng chớ nên thử an ủi cậu, bởi dù sao cậu vốn không màng quan tâm – Chàng ta hít thở thật sâu, dang tay ra nói – Cậu luôn dùng hành động để khiến tôi tự vả mỗi lần tôi gắng thuyết phục mình cậu là người tốt, trong cái vấn đề máu lạnh vô tình này, cậu quả là… quả là có năng khiếu trời ban.
Chàng ta đăm đăm vào khuôn mặt Lục Phong. Ngũ quan của anh góc cạnh sắc sảo hệt một con rối đã được gọt giũa, tiếc thay chất liệu lại là tảng băng trường tồn muôn thuở. Sự thể ngoài kia căng thẳng tới độ tiến sĩ sợ rằng tức thì sẽ có người phá cửa phòng thí nghiệm bằng những hòn đá nhắm vào thẩm phán giả, nhưng chính bản thân anh lại chả có vẻ gì là giày xéo oan khốc cả, trái lại dáng dấp rủ mi nơi anh còn toát lên nét bình thản đầy nghiêm túc, như cánh bướm đen ma quái đậu trên song cửa trang trọng của một ngôi đền.
Chừng nào “Dự luật Thẩm phán giả” chưa tuyên bố bãi bỏ hoàn toàn, thì quyền hạn của Lục Phong trong hệ thống điện tử vẫn đáng ao ước chừng ấy, màn hình máy tính kế bên anh hãy còn chiếu đoạn thu hình theo thời gian thực ở chỗ mà dòng người căn cứ đang tụ tập.
Tiến sĩ bó tay, chàng ta không tiếc hé miệng đá đểu thêm bận nữa:
– Tôi thật tò mò, chả biết cậu sẽ trưng bản mặt gì khi đến cái ngày bị mọi người trong căn cứ đưa lên giá treo cổ nhỉ?
Chàng ta nói đoạn bèn nhìn trân trân đôi mắt Lục Phong, hòng chộp lấy sự rung cảm nơi anh, tiếc thay Lục Phong chẳng mảy may sao nhãng bởi ánh nhìn tàn nhẫn nọ, anh chỉ đăm chiêu ngắm bào tử hoặc máy nuôi cấy, hoặc là một thứ gì đấy trong hư không.
– Cảm ơn cậu, – Chất giọng lạnh nhạt ấy nói – tôi xứng đáng với điều đó.
Nắm đấm ghì lên bàn của Tiến sĩ Gheer buông lơi rồi lại siết chặt, sau cùng chàng ta thoái chí thụp lưng xuống ghế:
– Tôi nên tống cậu ra ngoài mới phải, cậu bị điên rồi.
– Tôi rất tỉnh táo, – Rốt cuộc Lục Phong chịu ngoảnh sang chàng ta – tôi có thể giúp gì ở phòng thí nghiệm không?
– Bảo cục nấm nhỏ si mê cậu lớn nhanh tí đi, – Tiến sĩ nói – nếu được thì để ý kênh liên lạc của viện nghiên cứu giúp tôi nữa.
Kẻ đang ngồi trên ghế dựa mềm vốn thuộc về Tiến sĩ Gheer cũng chẳng phải tiến sĩ, mà là một chàng thẩm phán giả bận quân phục đen, anh ngồi khoanh tay và vắt chéo cặp chân dài với vẻ buông tuồng, trước ngực thiếu mất một chiếc phù hiệu bạc, nhưng dải tua bạc lòng thòng của chính bộ quân phục đã lấp đi khoảng trống sắc màu ấy, giúp ngoại hình cùng áo của anh vẫn hoàn hảo không một tì vết.
Đồng tử giá lạnh đảo khắp phòng thí nghiệm bàng bạc:
– Cậu tưởng tôi muốn ở đây lắm à?
– Tôi khuyên cậu nên quý trọng tôi tí thì hơn, tôi đếch đòi hỏi cao siêu gì đâu, chỉ cần khôi phục trăm phần trăm tình bạn thuở bé của chúng ta là được rồi – Tiến sĩ Gheer bảo – Cậu hãy nhìn nhận rõ tình thế đi, Tòa Xử án còn chưa chắc trụ lại nổi, mà nếu như tới cả tôi – người bạn duy nhất của cậu tại căn cứ này cũng chả chịu chứa chấp cậu, cậu sẽ bị người dân ngoài kia xé xác ngay và luôn. Tôi nghe bảo Trung tâm Mặt trận thống nhất đã mở liền tù tì ba cuộc họp, nhằm cân nhắc về việc liệu có nên xoá bỏ quyền đặc cách giết người của thẩm phán giả trong “Dự luật Thẩm phán giả” không đấy.
Chàn ta bèn chớp mắt lia lịa lúc nói đến đó:
– Cậu có hối hận khi lựa chọn rời khỏi vùng ngoài không?
Chàng ta toan khơi gợi làn sóng rung cảm trong anh, oái oăm thay lại chẳng thành, nét mặt của Lục Phong không hề khác gì so với trước khi nghe chàng ta nói.
Căn cứ bị lâm vào bầu không khí hoảng loạn ngay ngáy kể từ lúc nhận ra sự trao đổi thành phần giữa ô nhiễm gen không tiếp xúc và các sự vật vô tri; có lẽ chuỗi ngày kế tiếp cực từ sẽ chào thua bởi biến dạng, họ sẽ biến thành quái vật hoặc món đồ nào đấy, hay kết hợp với căn cứ kiên cường này cũng nên. Tám ngàn người sống sót hiện nay là những tinh anh cùng lãnh tụ thuộc Hải đăng lẫn quân đội – tức quần thể ưu việt nhất trong xã hội loài người, ngặt nỗi chính vì vượt trội về mặt trí tuệ, nên họ càng dễ cảm nhận được nỗi kinh hoàng của ngày tận thế sắp ập đến. Sự hòa bình căng thẳng ở căn cứ đang trên đà hấp hối tựa mặt hồ được phủ lấp bởi lớp băng mỏng, nom thì ngỡ rằng kiên cố phải biết, song thực chất chỉ cần thả một hòn đá xuống là quá đủ để khiến tất thảy sụp đổ tan tành.
Nguồn cơn sự việc xuất phát từ một cuộc giết chóc vào mười ngày trước.
– Nếu là người khác thì cũng đành thôi, đằng này… – Tiến sĩ nhìn chàng thẩm phán giả chẳng buồn đoái hoài gì tới lời mình, chàng ta nghiến răng nghiến lợi.
Người bị bắn chết là một nhà khoa học đức cao vọng trọng ở Hải đăng, ông đã có những đóng góp xuất sắc trong mảng tính toán đường đạn và cải tiến đạn pháo, do đó ông trở thành nhân vật có sức ảnh hưởng ở lĩnh vực công trình quân sự. Theo lẽ dĩ nhiên, các nhà nghiên cứu thuộc mọi lĩnh vực đều yêu quý ông và quân đội cũng kính trọng ông vô cùng.
Mười hôm trước, Lục Phong cùng Serran tình cờ gặp nhà bác học nọ khi đi trên hành lang Trung tâm Mặt trận thống nhất, họ thậm chí còn gật đầu tỏ ý chào hỏi.
Nhưng đúng ngay giây phút vừa lướt qua nhau, Lục Phong bỗng rút khẩu súng dắt bên hông Serran ra, kĩ thuật bắn của anh luôn luôn chuẩn xác, động tác bóp cò vừa quả quyết vừa nhanh chóng, viên đạn nhoáng cái xuyên thẳng vào gáy nhà bác học khiến máu tung xối tựa chùm pháo hoa, xác ông ngã phịch xuống mặt sàn.
Cả căn cứ gần như rúng động trước sự việc này.
Học trò và bạn bè của nạn nhân trải dài khắp căn cứ, họ cho hay rằng khi còn sống trông ông vẫn tỉnh táo, hành động lịch sự tính tình hòa nhã, hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu nhiễm bệnh nào cả, họ yêu cầu Tòa Xử án hãy đưa ra lời giải thích chính đáng.
Tuy nhiên người thì đã đi rồi, máy xét nghiệm gen cũng bị hỏng hết linh kiện chủ chốt trong làn sóng dung hợp vật chất độ hai tháng trước, nó “chết” hẳn, đâm ra ta chẳng tìm được bất cứ cơ sở nào để chứng minh phán đoán của thẩm phán giả cả. Về vấn đề này, thẩm phán giả chỉ tuyên bố đúng một câu, rằng anh ta hoàn toàn làm việc tuân theo quy tắc phán xét.
Vô vàn chuyện cũ năm xưa bị đào lại, tiếng kêu gọi Tòa Xử án hãy công bố quy tắc phán xét gióng giả tột cùng trong khoảng thời gian ấy. Tuy nhiên, họ không cách nào đưa Lục Phong ra toà án quân sự nổi – bởi mọi quyền hạn nằm trong “Dự luật Thẩm phán giả” đều được trao cho Tòa Xử án, chính vì thế các cuộc tranh luận xoay quanh “Dự luật” cũng đạt đến đỉnh điểm. Có một cậu thanh niên tên Colin tự xưng là người dẫn đầu phong trào Chống Thẩm Phán ở ngoại thành, trong cơn thảm họa khiến chủ thành chỉ còn sót lại tám ngàn người, cậu ta thoát chết nhờ vào mình vốn làm giáo viên tại Vườn Địa Đàng. Và đúng lúc bấy giờ, cậu thanh niên nhiệt huyết sục sôi này lại tiếp tục cất lên những khẩu hiệu từng vang vọng khắp ngoại thành, đồng thời lên án quyết liệt hành động giẫm đạp tình người vô nhân đạo của chế độ còn lại thuộc quân đội căn cứ, chẳng mấy chốc cậu ta đã có số lượng người ủng hộ trung thành đông đảo.
Đứng trước việc này, Trung tâm Mặt trận thống nhất bèn chọn cách trấn áp sau khi im lặng một thời gian dài. Nhưng phần đa những người hiện sống ở căn cứ đều là thành viên ở Vườn Địa Đàng và Hải đăng, nguồn binh lực bị hạn chế, đặc biệt họ chẳng thể ra tay tàn nhẫn bởi hiện tại chỉ cần một người chết đi, thì số lượng loài người sẽ sụt giảm trên tỉ lệ 1/8000 ngay. Dường như bạo động bùng phát tại một xã hội loạn lạc với tám ngàn con người là nan đề thật khó để giải quyết.
Đương lúc nước sôi lửa bỏng, một bản số liệu cũ hiếm ai hay biết bị rò rỉ khỏi nội bộ Hải đăng rồi lan truyền khắp muôn nẻo.
Đấy là hồ sơ tuyệt mật của “Phái Hợp Nhất” từ nhiều năm trước, ai cũng ngầm giữ kín về sự tồn tại của đảng phái này, song quả thực thì họ sở hữu khả năng nghiên cứu khoa học cực kì tuyệt vời. Qua hơn một thập kỉ thử nghiệm và quan sát, họ ước tính rằng xác suất để một người sống bị nhiễm gen duy trì khả năng nhận thức ở một mức nhất định lúc đã hấp thụ hết đặc điểm của quái vật: là 1 trên 10.000 người; 1 trên 6.500 khác thì sẽ khôi phục đôi chút ý thức trong vòng ba năm kể từ khi hóa thân thành quái vật hẳn.
Mà điều khiến cho vấn đề tồi tệ hơn chính là số liệu này có đi kèm một lưu ý mang tính khách quan, rằng 1 trong số 10.000 lẫn 6.500 đó mới chỉ là ước tính trên lí thuyết, xác suất đúng trên thực tế hẳn sẽ cao hơn chút đỉnh.
Ngay cái hôm mà bản số liệu bị rò rỉ, cả căn cứ xáo động tột cùng. Colin đã viết ngay một áng văn chương thật dài về sự việc với tựa đề “Một trăm năm ở Tòa Xử án: tội ác bị chôn vùi.”
Chưa hết, thời điểm đó có một tay lính điên rồ núp ngoài Tòa Xử án toan ám sát thẩm phán giả. Nghe đâu rằng tướng lĩnh lẫn chiến hữu kính yêu của gã ta đều chết dưới nòng súng của thẩm phán giả, đáng tiếc thẩm phán giả sẽ luôn là một quân nhân ưu tú hơn gã ta gấp trăm lần về mọi mặt, nên viên đạn kia không thể trúng đích. Nhưng hành động ấy lại kích động đến những người khác, và vậy là nhoáng cái, Tòa Xử án đã trở thành mục tiêu công kích đủ điều.
Tới tận lúc tiến sĩ Gheerbrant nộp đơn đề xuất lên Hải đăng mới thôi.
Tiến sĩ Gheer cho hay, tiêu bản bào tử đến từ Vực Thẳm phô bày tính trơ đáng kinh ngạc với biến dạng cùng bị biến dạng, nhiễm gen cùng bị nhiễm gen, nếu cơ chế này có thể nghiên cứu và áp dụng lên cơ thể người thì biết đâu con người cũng nhận được đặc tính quý giá ấy. Ấy thế nhưng, bào tử kì lạ có hoạt tính riêng lại rất khoái Thượng tá Lục ở Tòa Xử án, hễ tiếp xúc với thượng tá thì tốc độ sinh trưởng lẫn hoạt tính tế bào đều tăng lên trông thấy.
Vì lẽ ấy Thượng tá Lục cần hỗ trợ việc thực hiện dự án nghiên cứu này, căn cứ cũng tất phải đảm bảo sự an toàn cho thượng tá, có lẽ đây chính là niềm hi vọng cuối cùng của nhân loại.
Bởi vậy chàng thượng tá họ Lục nào đó mới xuất hiện tại phòng thí nghiệm của Tiến sĩ Gheer.
– Dù chưa có bằng chứng xác thực, tuy nhiên trong ba tháng dự kiến sắp tới, số phận con người đang dần đếm ngược – Tiến sĩ Gheer ngồi xuống cạnh Lục Phong, chàng ta nói – Ban đầu chủ thành chả quan tâm đến chế độ thẩm phán giả mấy, nhưng hiện nay họ cũng sắp sửa đương đầu với sự phán xét như ngoại thành một thời rồi. Cậu hãy hiểu rằng chỉ cần biến dạng đánh bại cực từ, ai ai cũng có nguy cơ bị truyền nhiễm, tất cả mọi người ắt bị phán xét, và biết đâu được sẽ chết dưới nòng súng của cậu. Mặc dù bây giờ Tòa Xử án không hề làm gì cả, song nó đã trở thành kẻ thù tinh thần của họ rồi. Biến dạng diện rộng chẳng chóng thì chầy cũng tới, bọn họ hi vọng mình sẽ thuộc một trong số 10.000 hoặc 6.500 nọ, đả đảo cậu có thể giúp họ sống lâu hơn chút đỉnh, điều này chẳng can hệ gì đến cái thói tự tung tự tác của cậu cả, sợ chết là bản năng sinh vật thôi.
Bỗng chàng ta thoáng chau mày khi nói dứt, chàng ta lầm bầm:
– Dù Tòa Xử án có bị dồn tới đường cùng cỡ nào, thì suốt ngần ấy năm qua cũng chưa hé một chữ về quy tắc phán xét, tôi tin các cậu có lí do cực chẳng đã. Nhưng thực tế tôi vẫn muốn hỏi cậu một điều, bản số liệu ấy của Phái Hợp Nhất, rốt cuộc trước kia cậu… liệu cậu có biết về nó chăng?
Tầm mắt Lục Phong lảng qua chàng ta và hướng về phía bào tử lơ lửng trong dịch nuôi cấy.
Sợi nấm của bào tử giãn ra một cách thoải mái vì có anh trong phòng, nó to hơn tí xíu, áng chừng bằng lòng bàn tay ở người.
– Có tiến triển gì chưa? – Anh khẽ hỏi.
– Xin chia buồn là không. Nó và oắt con An Chiết đúng là đồ bịp bợm, điều duy nhất nó làm được hiện tại là làm bia đỡ đạn cho cậu, mà chẳng rõ có thể đỡ đến chừng nào nữa – Tiến sĩ Gheer lần theo hướng nhìn của Lục Phong.
Đôi mắt ấy, đôi mắt đẫm một sắc xanh. Căn cứ phương Bắc là nơi mà các chủng tộc khác cùng nhau chung sống và người châu Á chiếm phần lớn tại đây, bởi vậy đồng tử đen nhánh là lẽ thường tình, các màu khác như xanh lam hay nâu cũng khá phổ biến, song màu xanh lục lạnh giá này thực tình quá đỗi đặc biệt, thi thoảng lại có thứ ảo giác dấy lên trong tâm trí chàng ta, rằng đấy là một chất vô cơ chẳng tồn đọng cảm xúc, thật giống ánh mắt bấy lâu nay của anh vậy.
Dường như dẫu có giết bao nhiêu người, dẫu có bị kẻ khác đối xử thế nào, anh vẫn không hề lay chuyển. Anh chẳng cần sự cảm thông, càng chẳng cần sự tha thứ, anh luôn luôn bàng quan đầy kiêu hãnh.
Nỗi phiền muộn bất lực trỗi dậy trong lòng tiến sĩ.
– Đáng lí tôi chớ nên quan tâm cậu, cũng chớ nên thử an ủi cậu, bởi dù sao cậu vốn không màng quan tâm – Chàng ta hít thở thật sâu, dang tay ra nói – Cậu luôn dùng hành động để khiến tôi tự vả mỗi lần tôi gắng thuyết phục mình cậu là người tốt, trong cái vấn đề máu lạnh vô tình này, cậu quả là… quả là có năng khiếu trời ban.
Chàng ta đăm đăm vào khuôn mặt Lục Phong. Ngũ quan của anh góc cạnh sắc sảo hệt một con rối đã được gọt giũa, tiếc thay chất liệu lại là tảng băng trường tồn muôn thuở. Sự thể ngoài kia căng thẳng tới độ tiến sĩ sợ rằng tức thì sẽ có người phá cửa phòng thí nghiệm bằng những hòn đá nhắm vào thẩm phán giả, nhưng chính bản thân anh lại chả có vẻ gì là giày xéo oan khốc cả, trái lại dáng dấp rủ mi nơi anh còn toát lên nét bình thản đầy nghiêm túc, như cánh bướm đen ma quái đậu trên song cửa trang trọng của một ngôi đền.
Chừng nào “Dự luật Thẩm phán giả” chưa tuyên bố bãi bỏ hoàn toàn, thì quyền hạn của Lục Phong trong hệ thống điện tử vẫn đáng ao ước chừng ấy, màn hình máy tính kế bên anh hãy còn chiếu đoạn thu hình theo thời gian thực ở chỗ mà dòng người căn cứ đang tụ tập.
Tiến sĩ bó tay, chàng ta không tiếc hé miệng đá đểu thêm bận nữa:
– Tôi thật tò mò, chả biết cậu sẽ trưng bản mặt gì khi đến cái ngày bị mọi người trong căn cứ đưa lên giá treo cổ nhỉ?
Chàng ta nói đoạn bèn nhìn trân trân đôi mắt Lục Phong, hòng chộp lấy sự rung cảm nơi anh, tiếc thay Lục Phong chẳng mảy may sao nhãng bởi ánh nhìn tàn nhẫn nọ, anh chỉ đăm chiêu ngắm bào tử hoặc máy nuôi cấy, hoặc là một thứ gì đấy trong hư không.
– Cảm ơn cậu, – Chất giọng lạnh nhạt ấy nói – tôi xứng đáng với điều đó.
Nắm đấm ghì lên bàn của Tiến sĩ Gheer buông lơi rồi lại siết chặt, sau cùng chàng ta thoái chí thụp lưng xuống ghế:
– Tôi nên tống cậu ra ngoài mới phải, cậu bị điên rồi.
– Tôi rất tỉnh táo, – Rốt cuộc Lục Phong chịu ngoảnh sang chàng ta – tôi có thể giúp gì ở phòng thí nghiệm không?
– Bảo cục nấm nhỏ si mê cậu lớn nhanh tí đi, – Tiến sĩ nói – nếu được thì để ý kênh liên lạc của viện nghiên cứu giúp tôi nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook