Cây Nấm Nhỏ
-
Quyển 1 - Chương 22: “Đức Chúa Trời phán xét người đời còn dựa trên cơ sở thiện ác.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Phong đá văng cửa, kế đấy bọc đầu An Chiết bằng áo khoác quân phục rồi ôm ra ngoài. Tất nhiên, thi sĩ và ông chủ Shaw cũng được đi theo – chẳng qua họ phải tự che đầu mình thôi.
Lục Phong lắp một chiếc máy nhiễu sóng siêu âm cỡ nhỏ ở lối vào, tạm thời quét sạch không gian mười mét xung quanh, An Chiết được đưa vào xe an toàn, thi sĩ với ông chủ Shaw cũng chui vào cùng, cả ba ngồi chật ních ở đằng sau.
Lục Phong trở lại ghế lái, cất giọng:
– Quá tải rồi.
Bỗng dưng An Chiết nghĩ thẩm phán giả đang ám chỉ mình. Nhưng ông chủ Shaw chủ động trả lời:
– Báo cáo thượng tá, tôi không phải người, không quá tải đâu ạ.
– Ồ, – Lục Phong đáp, anh gọi điện – kế hoạch cứu viện bằng máy nhiễu sóng siêu âm khả thi, đề nghị sơ tán cư dân trên diện rộng.
Giọng Howard truyền tới từ đầu dây bên kia:
– Sơ tán xuống chỗ lánh nạn dưới lòng đất à?
Lục Phong đáp:
– Tôi sẽ đến chỗ lánh nạn ở khu 8 để kiểm tra an toàn trước.
– Phiền cậu vậy.
Lục Phong bèn khởi động xe, xe của họ băng qua một ngã rẽ rồi phóng về phía khu 8. Điện thoại của Lục Phong cứ vang inh ỏi không thôi suốt dọc đường, Sở Thành vụ mới gửi tin cầu viện chưa lâu thì khu 5 cũng cầu xin giúp đỡ, mà khi khu 5 vừa nhận được tiếp viện xong, thì Tòa Xử án lại thông báo rằng không đủ nhân lực.
Bẵng đi phút chốc, Lục Phong đã trả lời một cách rất máy móc.
– Vui lòng chuyển sang Sở Thành phòng.
– Vui lòng chuyển sang Sở Thành phòng.
– Vui lòng chuyển sang Sở Thành phòng.
– Vất vả rồi, vui lòng chuyển sang Sở Thành phòng.
– Đồ khốn Lục Phong, cậu dám…
Lần này là Howard gọi tới.
Lục Phong dứt khoát ngắt máy.
Ngắt máy xong anh lại thoáng chau mày và hỏi nghiên cứu viên ngồi bên cạnh:
– Tôi có nhận tin ở khu 6 à?
Nghiên cứu viên đáp:
– Hình như là không ạ.
Lục Phong bèn bấm số:
– Khu 6?
– Chào ngài, đây là Ban Thành vụ thuộc khu 6, xin hỏi ngài là…
Giọng điệu của nhân viên trực tổng đài rất bình tĩnh, ngay cả An Chiết cũng bất ngờ. Mày Lục Phong thêm chau hơn:
– Lục Phong ở Tòa Xử án. Tình hình tại khu 6 thế nào rồi?
Bên kia ngập ngừng phút chốc:
– Mọi thứ ở khu 6 vẫn ổn, xin hỏi ngài có vấn đề gì…
Lục Phong tiếp tục ngắt lời:
– Mọi thứ vẫn ổn?
– Thưa vâng.
Lục Phong dứt khoát cúp máy, ngó về phía nghiên cứu viên. Thoạt tiên nghiên cứu viên hơi ngẩn người, kế đến giọng khó nén nổi sự kích động:
– Chỉ có một lí do mà thôi, đã khởi động thành công chương trình khẩn cấp của vũ khí âm học tại khu 6 rồi.
Thi sĩ bật thốt:
– Ồ.
Lục Phong tiếp tục gọi điện:
– Lục Phong ở Tòa Xử án, xin hãy xác nhận lần thứ hai rằng mọi thứ ở khu 6 vẫn ổn và vũ khí âm học hoạt động bình thường.
Giọng nhân viên trực tổng đài thậm chí còn vương mối nghi ngại:
– Mọi thứ vẫn ổn ạ. Thưa thượng tá, đã xảy ra chuyện gì ư?
– Ừm, – Lục Phong không trả lời vòng vo – hãy mau chóng nâng tường cách li với kiểm tra nguồn cung cấp vật liệu, chuẩn bị trạm thu dung khẩn cấp.
– Đã rõ!
– Howard, tình hình thay đổi, cho toàn thành lánh nạn sang khu 6 đi.
Đầu bên kia đáp:
– Được. Vậy người ở Sở Thành phòng phụ trách chuyển giao và giải cứu cư dân.
Lục Phong nói:
– Hiểu rồi. Vậy người ở Tòa Xử án sẽ phụ trách việc sàng lọc.
– Nhờ cậu cả đấy.
Vừa kết thúc cuộc trò chuyện, Lục Phong lại liên lạc với một dãy số khác, An Chiết nhận ra dãy số này ngắn tột cùng.
– Đây là Trung tâm Mặt trận thống nhất của Chủ thành, xin chào Thượng tá Lục.
– Lục Phong ở Tòa Xử án. Xin được phép sử dụng quyền phán xét trên toàn thành phố.
– Vui lòng nêu tỉ lệ tử vong dự kiến và thời gian thực hiện.
Lục Phong trầm ngâm ba giây đoạn đáp:
– 60%, năm ngày.
– Xin chờ một lát.
An Chiết nghe thấy thi sĩ ngồi kế thều thào:
– Phán xét toàn thành… thế chẳng phải…
Ông chủ Shaw nhìn thẳng đằng trước và bảo:
– Ngày Phán Xét.
Qua năm phút, có âm thanh bật ra khỏi máy liên lạc:
– Đã thông qua.
– Được.
Xe quay ngoắt rồi lao về phía khu 6. Xuyên suốt chặng đường, An Chiết thấy Lục Phong sao mà trầm quá.
Đương lúc bọn họ rẽ vào con đường ở khu 5, có chiếc xe bọc thép to tướng thuộc Sở Thành phòng lù lù ngay đằng trước. Một thiết bị siêu âm xấu hoắc được gắn tạm lên nóc xe bọc thép, lính tráng đang cứu cư dân mắc kẹt trong tòa nhà. Lục Phong dừng xe bên cạnh cạnh nó, kế đấy mở cửa ra.
Anh dặn:
– Tôi cần tham gia cuộc họp để chuẩn bị cho ngày Phán Xét. Mọi người hãy đi theo Sở Thành phòng.
An Chiết chỉ biết răm rắp nghe lời thẩm phán giả, mãi tới khi bị lính của Sở Thành phòng đẩy vào xe bọc thép cậu mới sực nhớ, rằng bản thân lại quên trả áo cho Lục Phong, mà Lục Phong cũng chả buồn nhắc nhở.
Cậu chẳng kịp vọt ra tìm Lục Phong nữa, toa xe bọc thép đóng sầm vào, ánh sáng mất tiệt, chiếc xe lăn bánh đến khu 6. Trong mịt mùng, đâu đâu cũng lèn chặt người, thi sĩ nắm riết bàn tay An Chiết, một tay khác thì siết tay áo của ông chủ Shaw. Toa xe tròng trành, bầu không khí thì nực và ẩm, chẳng biết chốn nao vọng đến tiếng khóc than.
Thi sĩ khẽ cất giọng:
– Cậu nghe thấy rồi chứ? Ngày Phán Xét lần này, tỉ lệ tử vong dự kiến là 60%.
An Chiết đáp:
– Ừa.
– Tôi sợ quá, liệu chúng ta sẽ sống sót chứ?
An Chiết chẳng hay biết, quả tình cậu có hơi canh cánh, tuy nhiên không phải vì ngày Phán Xét mà là vì chỗ bị bọ đốt cơ. Thi sĩ như nhận thấy sự cứng sượng nơi cậu, chàng vỗ nhẹ tấm lưng cậu:
– Chớ sợ, ngủ trước một giấc đi.
An Chiết khẽ đáp vâng, cậu nhắm nghiền mắt, độ xóc nẩy của toa xe rất dễ đưa người ta vào cõi mơ. Thế giới dần tối mù, một cảnh tượng bỗng chốc xuất hiện trước mắt cậu.
Mặt đất, ngọn gió, tầm nhìn mông lung nhưng khoảng khoát, dao động lạ lùng, ấy không phải là thứ mà loài người có thể thấy. Cậu đang bay, gió thoảng tứ bề, cơ thể cậu nhẹ bẫng.
Đang bay đến chốn nào thế?
À thấy rồi, là một phố thị xám ngoét, nhiệt độ truyền tới từ đằng đó…
Giật thót! An Chiết bừng tỉnh.
Cậu ngó không gian tăm tối phía trước với vẻ ngỡ ngàng, cảnh vừa nãy mông lung xiết bao, cậu chẳng hay nó ám chỉ điều gì. Song cậu đã từng thấy cảnh tương tự, ấy là khi sợi nấm của cậu hút máu An Trạch, cắm rễ trong nội tạng và xương cốt y thuở còn ở trong sơn động Vực Thẳm. Tri thức nhân loại cứ thế mà đến với cậu.
An Chiết thở phì phò, cậu cúi đầu đặng ve vuốt bụng ngón cái – tức ngón tay bị đốt một cách băn khoăn. Tuy chả có con quái vật nào dưới Vực Thẳm là thèm dòm ngó nấm cả, nhưng cậu cũng hay bắt gặp đôi ba thứ tứ chi bị đứt lìa của các sinh vật, hoặc bị gai nhọn dây leo cắt phăng sợi nấm, ấy nhưng cậu chưa bao giờ bị nhiễm gen, chẳng rõ là do may mắn hay do nguyên nhân nào khác.
Tuy nhiên lần này thì sao?
*
Thảm họa xảy đến bất ngờ, cũng như ngày Phán Xét này đột nhiên ập xuống.
Đêm đã về khuya, ngọn đèn vàng nhập nhoạng lóe lên tại cổng khu 6, dòng người đen nghịt đứng dọc tường cách li và chạy tuốt luốt tới cuối tầm mắt như một con rắn dài. Tiếng côn trùng đập cánh bảng lảng muôn nẻo, ta có thể mường tượng chúng đang lăm le nhìn chòng chọc xuống thành phố này thế nào, nom cứ như đang quan sát một tổ ấm có thể sinh sôi cho đời sau vậy. Cùng lúc đó, cũng sập tới những tiếng xe lăn bánh uỳnh uỳnh, chuyển động bánh xích và sự rung nẩy của mặt đất khi bị xe bọc thép hạng nặng nghiến qua, quân đội đang cứu các cư dân ở mỗi khu vực cư trú không ngơi nghỉ, bên cạnh đó hệ thống giao thông đường sắt cũng chịu trách nhiệm đưa cư dân rời đi. Lắm lúc sẽ có côn trùng trà trộn vào chuyến tàu, song bọn họ chẳng lo xuể nữa. Sau khi những cư dân này đặt chân đến khu 6 thì tức tốc được xếp vào cuối hàng nhằm chờ phán xét.
Hàng lối tựa khúc sông đen ngòm, nhiều đếm chẳng xiết, họ từ từ nhích tới trước, phán xét xong là có thể tiến vào khu 6 an toàn.
Loa thông báo mải nhấn mạnh những câu như: “Xin mọi người hãy xếp hàng thật trật tự”, “Xin mọi người kiên nhẫn chờ đợi”… Vài đận sẽ có tiếng hét thất thanh rúc lên hễ một người sống sờ sờ đột biến trước hàng vạn cặp mắt đổ dồn, toán lính tuần tra đứng quanh đấy bèn tức tốc bắn chết kẻ đó. Qua dăm đợt nổ súng, thì đám đông cũng chuyển từ trạng thái nháo nhác sang im bặt. Tốc độ di chuyển của họ chậm rề rề, chẳng ai tự nguyện cất bước cả, nhưng tốp lính thì có giây nào ngưng lùa người đâu.
Ngặt nỗi chốn nổ nhiều tiếng súng nhất chẳng phải giữa hàng ngũ, mà là các cánh cửa chỗ tường cách li.
– Bảy mươi năm rồi, – Một cụ già nói – ngày Phán Xét lại tới.
Cậu bé chín tuổi được cụ già dắt tay ngước đầu nhìn ông mình với vẻ lo sợ, ấy nhưng nó chả nhận được bất kì lời an ủi đáng giá nào, chẳng còn điều gì đọng trong đôi mắt cụ, cụ chỉ biết nắm riết bàn tay nó.
Ngoài kia, côn trùng đang giết người, họ được cứu khỏi cơn bão côn trùng, song khi đến khu 6, thì người đang giết người. Đức Chúa Trời phán xét người đời còn dựa trên cơ sở thiện ác. Mà đứng trước mặt Tòa Xử án, ta vẫn phải đối diện với cái chết dẫu chẳng hề làm sai điều gì.
Đêm mỗi lúc một thăm thẳm, luồng gió mênh mang vọng từ cõi xa nghe tựa thủy triều mù khơi.
Tiếng súng rúc lên, có kẻ ngã uỵch ngay trước mắt An Chiết, hai tay lính kéo lê thân thể gã đi, luôn có một lò đốt rác khổng lồ được xây ở mỗi khu vực cư trú nào, bấy giờ nó đảm đương chức trách thiêu trụi xác chết.
Phát súng kế tiếp lại vang rền, thêm một người ngã gục.
Hàng lối rút ngắn không thôi, số bị bắn chết nhiều áp đảo số được thông qua và tiến vào trong thành. Cứ chốc chốc dòng người lại nhích về phía trước, lần này An Chiết trông thấy kết cấu của cuộc phán xét.
Đầu tiên là vùng ủ bệnh được canh giữ riết róng bởi vệ binh, giả dụ đối tượng đã xuất hiện các đặc điểm đột biến dễ phân biệt bằng mắt thường, vậy vệ binh sẽ bắn chết họ trước. Còn nếu thông qua ải thứ nhất, thì phải gặp bốn quan thẩm phán chia nhau đứng hai bên cửa cách li, ai cũng giữ một phiếu phủ quyết đặng nổ súng giết người bất cứ lúc nào. Chỉ cần họ xác nhận rằng đối tượng không phải người là được, mặc cho đồng nghiệp có nhất trí với ý kiến của họ hay chăng.
Số người do họ bắn chiếm khoảng 1/4 tổng số xác chết, bị đẻ trứng khác với bị cắn, quá trình này chậm tột cùng, lắm kẻ vẫn chưa xuất hiện rõ nét đặc trưng khi bị nhiễm gen. Đại đa số thời điểm, họ đều cho phép thông qua khi vừa liếc nhìn.
Giờ đây đối tượng sẽ đặt chân đến chốn nồng mùi máu tanh nhất, đương đầu với cửa ải cuối cùng.
Lục Phong.
Anh chẳng trưng điệu bộ trịnh trọng như ngồi ngay ngắn hay xuôi tay đứng nghiêm gì cả, vẫn là thứ tư thế buông tuồng tựa lên cánh cửa, nghịch khẩu súng trong tay một cách thờ ơ. Anh sẽ thực hiện quyền phán xét tối cao và cũng là sau cùng bằng khẩu súng ấy.
Lại là tiếng súng, anh vừa giết một bé con mười hai tuổi, khi gục xuống con mắt nó hãy còn trừng trừng vào anh. Một quan thẩm phán trẻ măng nom tái mét, lợm hết cả họng, hắn oằn mình cố nén cơn nôn khan. Lục Phong thoáng nhìn lướt qua chỗ hắn:
– Thay người.
Quan thẩm phán được lính lôi đi, mọi người tạm thoát nạn trong thời gian thay người chóng vánh, nhân viên bận áo sơ-mi trắng của Sở Thành vụ đi đến đưa cho mỗi quan thẩm phán giả một bình nước lạnh, trong nước ngâm lá bạc hà xanh biếc. Nhưng Lục Phong không uống.
Chưa đầy một phút sau, quan thẩm phán mới xuất hiện, quá trình phán xét lại bắt đầu lần nữa.
Ông chủ Shaw với Thi sĩ cứ đùn đẩy hoài, chẳng ai tình nguyện bước vào trước cả, sau cùng An Chiết là đứa bị đẩy lên đầu tiên. Tốp lính quan sát cậu rồi giơ tay thông qua, An Chiết tiếp tục bước tới, bốn quan thẩm phán vừa nhìn cậu cũng cho cậu đi.
An Chiết đặt chân đi đến trước mặt Lục Phong, đôi mắt xanh của thẩm phán giả đang nhìn cậu, nó chẳng đọng bất kì thứ cảm xúc hay sắc thái nào lúc được tôn lên bởi ánh đèn tù mù, hệt cái ngày mà họ gặp nhau lần đầu tiên.
An Chiết khẽ rủ mắt.
Mà kể cũng trùng hợp đáo để, cậu chỉ mới tới căn cứ loài người một tháng thôi, ấy nhưng đã bị thẩm phán giả phán xét lần thứ tư rồi. Sáng hôm nay cậu còn bị bọ đốt trúng tay, tuy nhiên trừ việc vài cảnh tượng kì quái chập chờn trong tâm trí thì cậu chẳng hề hấn gì cả.
Nếu như Lục Phong cũng không phát hiện ra thì…
Đương lúc ngẫm nghĩ, chỉ thấy Lục Phong nâng tay trái lên, kế đó hạ xuống – là động tác thông qua. Cậu thở phào bước vào trong, cậu hãy còn giữ áo và sổ tay công việc của Lục Phong, song tầm này rõ là chưa thích hợp để trả đồ cho anh.
Cậu dừng chân tại lối vào.
Đằng trước là những chiếc xe tải của quân đội, giả dụ chen chúc bằng cách tiết kiệm không gian nhất – thì thùng xe có thể chứa tầm sáu mươi đến bảy mươi người. Ai qua khỏi cổng thành có thể chọn lên xe, lúc xe đầy quân đội sẽ chở họ đến trạm thu dung – chính là một số các toà nhà bị bỏ trống, nếu ngay cả các toà nhà bỏ trống cũng đầy thì sẽ bố trí họ vào các ngôi nhà bình thường, sống chung với dân bản địa, tóm lại là sẽ có nơi tá túc.
Còn nếu bạn vốn là cư dân khu 6, hoặc có mối quan hệ mật thiết nào ở khu 6 thì cứ việc tự do hoạt động. Chưa đầy một phút sau, ông chủ Shaw và thi sĩ cũng lần lượt chui vào.
– Phù, – Ông chủ Shaw thở phào – tôi sống rồi.
Thi sĩ cười tủm tỉm:
– Lúc chúng ta được thẩm phán giả cứu ra khỏi Sở Thành phòng là đủ chắc mẩm chưa bị nhiễm rồi, nửa đường còn ru rú trong xe suốt. Thông qua là lẽ đương nhiên thôi.
Ông chủ Shaw liếc xéo chàng:
– Vậy nãy ai là kẻ đầu tiên đếch dám đi thẩm vấn nhỉ?
Thi sĩ đáp:
– Quên xừ rồi.
Ông chủ Shaw vỗ bả vai An Chiết, đoạn hỏi:
– Nhà cậu ở đâu? Cho tôi ngủ ké, hai hôm chưa chợp mắt rồi.
An Chiết trả lời:
– Cháu chưa định về nhà.
Ông chủ Shaw chau mày:
– Vậy cậu tính làm gì?
An Chiết chỉ chỉ áo khoác trên người:
– Cháu chờ anh ta xong việc để trả đồ ạ.
Ông chủ Shaw vỗ đầu:
– Quên khuấy nhở, sao mà tôi ghé nhà cậu được chứ.
Đoạn bồi thêm câu nữa:
– Mà thôi, tôi cũng đi tìm tình nhân của mình đây.
An Chiết dõi theo bóng lưng đi xa của thầy mình, tự dưng chẳng lí giải nổi cớ sao ông lại dùng từ “cũng”.
Thi sĩ chợt bảo:
– Ông chủ Shaw kinh doanh dưới tầng hầm thứ ba mấy mươi năm rồi, ít nhất 90% văn hóa phẩm đồi trụy trong căn cứ toàn từ tiệm ông ta mà ra. Nghe đồn hồi còn xuân thì, tình nhân nhiều chẳng đếm xuể.
An Chiết ngộ ra thầy của mình lừng lẫy đáo để, cậu hỏi:
– Mọi người đều biết ông ấy hở?
– Căn cứ chỉ rộng nhiêu đó. Ai mà không rõ ông chủ Shaw làm gì chứ? Chẳng qua, từ dạo luống tuổi thì bớt phong lưu nhiều rồi.
– Mà nhắc tới tầng ba tôi lại nhớ về Doussay. Cậu gặp nàng chưa? Doussay là người con gái xinh đẹp nhất vùng ngoại thành đấy.
An Chiết gật đầu.
Thi sĩ thở dài:
– Chả biết giờ nàng đang nơi đâu nhỉ, nếu nàng đã chết, thì tôi sẽ lấy làm tiếc lắm…
An Chiết làm thinh.
Thi sĩ bị giam dưới ngục tối, hiển nhiên chàng sẽ không biết rằng nữ chủ nhân của tầng hầm thứ ba đã mất vào khúc nhạc dạo mùa sinh sản. Song giây phút nom thấy vẻ rượi buồn của thi sĩ, An Chiết thốt nhiên vỡ lẽ điều gì đó.
Một người sẽ đớn đau trước cái chết của một người khác, nó là cảm xúc đặc trưng của con người, hẳn đấy là một trong những nguyên nhân khiến loài người sợ chết hơn những sinh vật khác.
Thi sĩ chợt cất tiếng:
– Cậu lại trưng vẻ mắt ấy.
An Chiết hỏi khẽ:
– Sao cơ?
– Mọi sự diễn ra ở đây chả liên can gì đến cậu, cậu cứ như đang nhìn mà thôi – Thi sĩ gác khuỷu tay lên bả vai cậu, nói với điệu bộ khôi hài – Trông cậu thực giống đang quan sát, hoặc chăng là thương xót chúng tôi, vào một thoáng ban nãy, bỗng tôi nhận thấy được một nét thần thánh nơi cậu.
An Chiết chớp mắt, chưa hiểu lắm. Có lẽ cậu quả thực không giống con người, dù sao thì cậu cũng là một nhóc dị chủng mà.
– Giờ thì hết rồi, – Thi sĩ thổi phù vào tai cậu – giờ y chang bé ngố.
An Chiết:
– …
Thi sĩ vỗ vai cậu:
– Thôi tôi đi luôn đây.
An Chiết:
– Anh tính đi đâu?
– Bất cứ đâu, – Thi sĩ đáp – Sở Thành phòng chả nhàn canh chừng tôi nữa, tôi phải tranh thủ vượt ngục chứ.
Chàng mỉm cười với An Chiết:
– Tạm biệt nhé.
An Chiết đứng nhìn bóng lưng chàng dần khuất trong màn đêm mịt mùng.
Thi sĩ là tội phạm do Sở Thành phòng giam giữ, bị tịch thu máy liên lạc và thẻ ID, chàng ta có thể đi đâu cơ chứ? An Chiết chẳng hay biết.
Có lẽ chàng sẽ đi tìm bạn trai của mình, An Chiết nhủ thầm. Hoặc có lẽ, chàng lại đi kể về sự tích hình thành căn cứ cho ai đó nghe, sau đấy, chưa đầy ba hôm, Sở Thành phòng sẽ tiếp tục tóm cổ được chàng.
Sau khi thi sĩ đi xa thì chỉ còn độc An Chiết đứng dưới chân tường, đây là một bãi đất trống, cậu chả phải là người duy nhất nán lại nơi này, kế bên có một tá người đang rì rà rì rầm, cũng có vài nhóm người tụ tập đằng xa, chả rõ đang làm gì nữa.
Tường cách li nâng lên tạm thời nom không cao lắm, nó hơi mờ, cậu có thể thấy bóng lưng Lục Phong từ đây.
Cực quang dập dờn uốn lượn trên khoảng không. Mỗi đêm, sắc trời luôn khác hẳn với hôm trước, thi thể bị kéo lê ra khỏi cổng thành chẳng ngớt và chỉ có lác đác đôi người được thông qua. Tiếng súng cùng cái chết như thể là điều duy nhất sống mãi. Gió đêm lồng lộng thổi mùi máu tanh, An Chiết chẳng trông rõ nét mặt Lục Phong, cậu chỉ nghĩ rằng bóng lưng đó đẹp xiết bao, cô độc xiết bao.
Người này sẽ đau xót bởi sự ra đi của người kia, vậy thẩm phán giả liệu sẽ đau xót vì những người mà anh đã giết chứ? Hẳn anh đã quen với điều đó rồi.
Có tiếng bước chân bỗng vẳng đằng sau cậu. Một giọng nói nom khá thân thuộc vang lên:
– Sao em lại ở đây?
An Chiết xoay lưng, ra là quan thẩm phán trẻ thường đi theo Lục Phong, hắn đang cầm chai nước bạc hà, mặt hơi tái, song nét mặt vẫn hiền hòa.
– Em không trở về à?
An Chiết gật đầu lia lịa. Cậu cởi áo khoác ra, đoạn bảo:
– Em muốn trả đồ cho thượng tá. Anh chuyển thay em được không?
Quan thẩm phán kia mỉm cười:
– Không đợi ngài ấy hửm?
An Chiết nghĩ bụng, cậu mới choàng nhờ áo khoác của thượng tá có một lần thôi, mà dường như ai nấy cũng ngầm thừa nhận họ có dây mơ rễ má với nhau rồi.
– Em với thượng tá…- Cậu tìm lối diễn đạt – Tụi em không thân nhau.
– Tôi biết, – Câu trả lời từ quan thẩm phán nằm ngoài dự đoán của cậu – chỉ là chưa khi nào tôi thấy thượng tá ở bên ai khác.
Nói đoạn hắn bèn vươn tay:
– Đưa tôi đi.
An Chiết xác nhận rằng cả sổ tay công việc với bút bi còn nguyên vẹn thì mới gấp áo khoác lại đưa sang, quan thẩm phán nâng nó bằng hai tay, hàng mi xinh đẹp khẽ rủ. Hắn thều thào hỏi:
– Thượng tá đã làm việc chả ngơi tay cả buổi rồi. Không tính đợi ngài ấy thật hả?
Đúng phút giây này, cực quang trên màn trời thoắt biến đổi, chúng thình lình rọi bừng cả khoảng không lẫn mặt đất như tia chớp. Trống ngực của An Chiết nện thùm thùm, có thứ trực giác khó mà cưỡng nổi ập tới. Cậu bất giác ngó về phía cổng thành, bóng hình Lục Phong kiên cường và cô độc trong đêm đen.
Cậu sực vỡ lẽ rằng nếu hiện tại cậu rời khỏi nơi đây, thì trọn kiếp này, cậu sẽ chả dính dáng gì với anh nữa. Cậu lại túm chiếc áo khoác, quan thẩm phán trẻ chợt ngó sang cậu.
– Em…- An Chiết bảo – Thôi để em chờ ạ.
Quan thẩm phán nở nụ cười hiền hòa, mở rộng áo khoác choàng lên người cậu:
– Cảm ơn nhé.
An Chiết quan sát bóng lưng Lục Phong, Lục Phong lại giết thêm hai người đương lúc họ đang trò chuyện. Cậu bèn hỏi:
– Bao giờ anh ta sẽ nghỉ ngơi?
Quan thẩm phán đáp:
– Tôi chả rõ, áng chừng đôi ba tiếng nữa.
An Chiết trả lời:
– Cảm ơn anh.
Chợt nghe quan thẩm phán hỏi:
– Sao em quen thượng tá thế?
An Chiết gắng hồi tưởng, đoạn đáp:
– Gặp ở cổng thành ạ, – Cậu lược bớt sự kiện về bào tử, chỉ kể rằng – anh ta ngờ rằng em không phải người, kéo em đi xét nghiệm gen, xong em thông qua.
Quan thẩm phán hơi nhướng mày,
An Chiết tiếp tục:
– Sau này em bị anh ta tóm.
Quan thẩm phán cười tít mắt:
– Tôi biết rồi, các cậu thực to gan khi dám làm cái mặt hàng đó.
An Chiết:
– …
An Chiết liệt kê bằng cách bẻ ngón tay:
– Tiếp theo thì chuyển sang Sở Thành phòng, em hơi sợ lạnh nên anh ta nhường phòng cho em ngủ một đêm. Rồi tiếp theo nữa em với bạn bị nhốt trong phòng, chẳng hay phải giải quyết kiểu gì nên đành gọi anh ta, cuối cùng thì tới chỗ này.
Kể xong cậu bèn hỏi:
– Mọi hôm thượng tá cũng siêng giúp người khác lắm ạ?
Nếu đấy là sự thật, vậy Lục Phong quả là một người lương thiện.
Quan thẩm phán kia đáp:
– Tôi chả rõ, ngài ấy chẳng có anh bên cạnh.
Dừng phút chốc, hắn bồi thêm:
– Nhiều dạo tôi cũng muốn bảo vệ một vài người. Nhưng chẳng có cơ hội, không ai dám cầu cứu Tòa Xử án cả.
An Chiết mím môi, đoạn nói:
– Anh rất tốt, – Nói đoạn còn bổ sung thêm – trông anh chả giống quan thẩm phán.
Quan thẩm phán này là mẫu người ôn hòa cùng cực trong số những người cậu từng gặp. Hắn mỉm cười:
– Ai nấy đều nói vậy, hẳn phải giống như thượng tá mới đạt yêu cầu nhỉ.
– Đúng đó.
Cậu tự nhủ, có lẽ cái tính máu lạnh của Lục Phong chính là thứ giúp anh ta đưa ra được phán đoán chuẩn xác nhất.
Quan thẩm phán nói:
– Hiện tại là năm thứ bảy thượng tá phục vụ cho Tòa Xử án. Ngài ấy buộc phải xác định loài thật của những thứ có bề ngoài không khác gì con người, thi thoảng sẽ thả sai và thi thoảng sẽ giết nhầm, nó thực sự là việc hóc búa nhất trên đời. Thẩm phán giả có thể nói cho các quan thẩm phán biết liệu phán đoán của họ có đúng hay sai, nhưng đến lượt thẩm phán giả, thì ai sẽ mách cho họ đây? Điều họ phải đương đầu là mối hoài nghi từ muôn dân, dị chủng ẩn náu, nỗi ám ảnh khó lòng mường tượng… và cả chính bản thân họ.
– Vì lẽ đó tôi tin rằng, vẫn còn những yếu tố khác ngoài sự lạnh lùng giúp thượng tá trụ vững ở Tòa Xử án suốt bảy năm ròng. Mong cậu hãy hiểu cho ngài ấy.
Quan thẩm phán này luôn dẫn dắt đề tài nhằm vào Lục Phong, An Chiết biết tỏng đấy.
Đúng lúc đó hàng lông mày của quan thẩm phán khẽ chau, hắn ngó sang chỗ tường cách li gần kề trước mặt họ. Đằng ấy đen nghịt người, còn tụ tập đông hơn ban nãy nữa. An Chiết vốn tưởng là cư dân trong thành chạy đến hóng hớt, song vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc tột độ, cứ như là tới tham gia một đại học vậy. An Chiết nghe phong thanh được dăm câu từ.
– Đáng sợ… tỉ lệ…
– Bốn ngàn người.
– … Bắt đầu.
Cậu phát hiện quan thẩm phán đứng kế mình chau mày, hắn ra hiệu với vệ binh ở xa. Một toán vệ binh bước tới, chính bấy giờ đám đông tụ tập dưới tường bèn tản ra. Áng chừng vài trăm người, sau khi tản ra thì khuôn khổ trông càng rộng hơn, trên hết, có nhiều người lục tục ra khỏi thành, đoạn gia nhập vào đấy. Một cậu thiếu niên đứng trong đám đông vẫy với An Chiết, cậu nom kĩ hơn, một khuôn mặt trẻ trung khá là quen mắt – ra là thiếu niên đã dẫn cậu đến tòa nhà số 117 ngay hôm đầu tiên cậu đặt chân đến căn cứ loài người.
Dạo đó, bọn họ đang biểu tình.
An Chiết sực vỡ lẽ đám đông này định làm gì rồi, cậu mở to mắt quan sát họ.
Tay cầm đầu lôi một mảnh giấy trắng gập đôi ra khỏi áo, đoạn phanh rộng nó. Có mười chữ được viết bằng mực đỏ trên trang giấy: “Phản đối chính sách tàn bạo của thẩm phán giả.”
Tức thì kẻ đứng kế cũng phanh tờ giấy của mình ra: “Xin hãy công khai quy tắc phán xét.”
“Xin công bố tiêu chuẩn phán xét.”
“Phản đối lặp lại ngày Phán Xét.”
“Cho người chết một lời giải thích.”
“Không chấp nhận sát hại vô cớ.”
“Phản đối duy trì sự an toàn của căn cứ bằng cách lạm sát.”
“Đề nghị kiểm tra trạng thái tinh thần của thẩm phán giả định kì.”
“Gửi Tòa Xử án: Vui lòng chịu trách nhiệm về tỉ lệ giảm sút dân số của căn cứ.”
“Tỉ lệ giết chóc của thẩm phán giả đương nhiệm cao hơn các nhiệm kì trước, xin hãy cho căn cứ một lời giải thích.”
Dưới cực quang, hàng loạt mảnh giấy trắng nở rộ như những đóa hoa, chúng quây quần bên nhau như vùng biển cả chảy trôi lặng thầm, sắc trắng là nền biển cả và nét chữ đỏ thắm là từng đóa bọt sóng cuộn trào của vùng biển cả này. Đám đông ngoài tường nháo nhào cả lên, họ rướn cổ, ngó băng qua băng cách li lờ mờ đặng quan sát tình huống đối diện, sự thay đổi đột ngột này đập tan bầu không khí tịch mịch, họ bắt đầu rỉ tai to nhỏ với nhau.
An Chiết lại nhìn về phía cổng thành.
Bóng hình Lục Phong thoáng lung lay nơi cổng thành, anh nghiêng mình nhìn vào trong thành.
Ấy chỉ là một cái liếc mắt chẳng hề kì lạ, anh như thể chưa trông thấy bất cứ thứ gì, anh xoay người lại và tiếp tục lên đạn bóp cò, lại thêm kẻ ngã xuống vũng máu, là một cô thiếu nữ với mái tóc ngắn.
Nếu An Chiết nhớ không lầm, thì đây đã là người thứ mười một mà Lục Phong bắn chết liên tục.
Đến lượt người thứ mười hai, đó là một gã đàn ông sở hữu nước da màu đồng thiếc, gã nhìn Lục Phong với vẻ sợ hãi tột độ, trù trừ qua lại giữa vũng máu đỏ lòm dưới đất và chỗ các quan thẩm phán, dùng dằng chả dám bước về phía trước.
Tốp lính vác súng đi sang xua gã lên, mặt mày gã nhăn nhúm, đoạn ngó đăm đăm sang đám đông đang đứng biểu tình đối diện, cuối cùng cắn chặt răng, nhắm mắt lại và ngồi thụp xuống đất:
– Tôi không đi!
Hành động này là thứ kích thích tới đám đông biểu tình trong thành nhất, họ bèn giơ biểu ngữ thêm cao hơn.
Ngoài tường, kẻ thứ hai ngồi xuống.
Kẻ thứ ba.
Kẻ thứ tư.
Tựa dòng nước lũ ập tới, trong vòng năm phút ngắn ngủi, họ đã đồng loạt ngồi xuống như quân cờ đổ rạp, chẳng ai chịu hé lời, cũng chẳng ai chịu bước vào khu vực phán xét, cực quang dập dờn cuồng say trên màn trời vời vợi, họ lặng câm nhìn Lục Phong đứng chính giữa, bày tỏ sự phản kháng bằng thái độ từ chối phối hợp.
Đằng trước là cuộc phán xét, đằng sau là bão côn trùng, mà chừng như ngồi ở đây lại có thể chống chọi với mọi thứ trước sau, có thể bất tử…
Lục Phong lại chẳng lấy làm sốc tẹo nào, anh rủ hàng mi, cúi đầu đổi băng đạn mới cho súng, chân mày hơi xếch và khóe mắt của Lục Phong có độ cong bẩm sinh, mọi khi trông thực uy nghiêm cay nghiệt, nhưng hễ rủ mắt, thì độ cong ấy lại toát ra nét rất mực khinh thường cùng lạnh lẽo.
Lạch cạch, thế là đã lắp xong băng đạn.
Anh cất giọng:
– Lôi tới.
Tốp lính thuộc Sở Thành phòng ngần ngừ phút chốc, im lìm hơn mười giây mới có hai tay lính bước lên, nhấc bổng gã đàn ông ngồi xuống đầu tiên một cách thô bạo.
Lục Phong từ từ nâng cao súng.
Tầm mắt tất cả mọi người đều ngoảnh sang chỗ họ. Tiếng đàn bà khóc tức tưởi dội ra từ đám đông, chẳng mấy chốc, tiếng khóc lây lan hệt virus, khiến xung quanh cuồn cuộn những nỗi nghẹn ngào. Tiếng khóc văng vẳng muôn lối, cứ y hệt điều mà họ sắp đối diện không phải việc phán xét, mà là tàn sát.
Có lẽ bản chất của ngày Phán Xét chính là một cuộc thảm sát, dẫu là một trăm năm trước hay một trăm năm sau. Hiềm nỗi giờ đây, thanh âm của xe bọc thép đập tan bầu không khí căng thẳng. Howard dẫn theo đội vệ binh xuống xe, đoạn hỏi Lục Phong:
– Xảy ra chuyện gì vậy?
Lục Phong bình tĩnh đáp:
– Cư dân từ chối hợp tác.
Howard quan sát xung quanh phút chốc, chau mày, cất tiếng mang hàm ý chỉ trích:
– Này Lục Phong, có phải cậu giết người quá trớn không hả?
Giọng điệu Lục Phong chẳng thay đổi, chỉ là nom hơi khà:
– Tôi không giết người quá trớn.
Sĩ quan phụ tá của Howard đưa cho gã ta một chiếc loa phóng thanh, gã ta an ủi cư dân rằng:
– Tình hình liên quan đến sự an toàn của căn cứ, có thể bùng nổ lây lan diện rộng bất cứ luc nào, xin mọi người hãy phối hợp cùng Tòa Xử án và Sở Thành phòng.
Chả ai buồn động đậy. Có lẽ, giữa lây lan chẳng hay sẽ bùng nổ lúc nào và họng súng của thẩm phán giả trước mặt, vế sau còn đáng sợ hơn cả.
Howard dĩ nhiên cũng để mắt đến việc mọi người làm thinh, gã ta ngó qua đống biểu ngữ biểu tình xong bèn ngẫm nghĩ phút chốc, bảo:
– Chúng ta mỗi bên đều lùi một bước nhé, Tòa Xử án công khai quy tắc phán xét cụ thể, và cư dân thì tiếp tục tham gia quá trình phán xét.
Lục Phong khẽ cất tiếng:
– Howard.
Đám đông bất thình lình hét tướng lên đầy sợ hãi!
Bởi họng súng của Lục Phong đang chầm chậm dời sang chỗ Howard!
Howard sững sờ, đoạn chau mày hỏi:
– Thượng tá Lục à, cậu đang làm cái quái gì thế?
Vệ binh của Howard đồng loạt tiến lên một bước, nhất trí nâng súng lên đạn, nhắm ngay súng về phía Lục Phong! Họ rơi vào thế bế tắc, chỉ nghe Howard cười khẩy:
– Thượng tá Lục, tuy cả hôm nay tôi luôn ở bên ngoài, nhưng tôi thề rằng mình chưa hề tiếp xúc với một con bọ nào.
Lục Phong:
– Ngài đã bị nhiễm gen.
– Tôi biết Tòa Xử án muốn thâu tóm Sở Thành phòng, chưa muốn công khai quy tắc phán xét – Giọng Howard dần chùng xuống – Nhưng hiện tại chính là thời khắc sống còn của căn cứ, Thượng tá Lục, cậu lạm dụng chức quyền thì cũng vừa vừa phải phải chứ.
Gã vừa thốt dứt, thì đám đông tức thì nháo nhào.
Lục Phong đã đặt ngón lên cò súng, anh chẳng hé câu nào, song động tác của anh đã nói rõ anh sắp làm gì. Vệ binh thuộc Sở Thành phòng không hề nhân nhượng, thậm chí trông họ còn hăng chiến hơn nhiều, hiển nhiên, chỉ cần Lục Phong dám nổ súng với Sở trưởng Howard của họ, vậy họ cũng sẽ bắn chết anh bằng hàng tá viên đạn.
Lặng câm tựa cái chết, nó lan rộng như kết băng.
Một tiếng hô váng tai bỗng bật lên từ trong thành, phá tan cơn lặng câm đến nghẹt thở.
– Đả đảo sự cường quyền của thẩm phán giả!
Tên kia vừa châm ngòi, thì tất thảy – dẫu trong tường hay ngoài tường, dẫu luôn ở đây hay vừa lách vào, ai nấy cũng nhất trí hô to khẩu hiệu.
– Đả đảo sự cường quyền của thẩm phán giả!
– Đả đảo sự cường quyền của thẩm phán giả!
– Đả đảo sự cường quyền của thẩm phán giả!
Âm hưởng ngày một lớn dần, còn Lục Phong vẫn luôn đứng bất động giữa vòng vây. An Chiết nhìn bóng lưng của Lục Phong, cậu suýt quên cả thở.
Cậu không quá hiểu rõ con người Lục Phong, song chỉ với chút am hiểu nông cạn ấy, cậu biết rằng Lục Phong thật sự sẽ nổ súng.
Anh ta sẽ chết đó.
Quan thẩm phán trẻ bên cậu cũng thều thào:
– Đừng…
Cực quang thoắt bừng lên, bầu không khí rét căm căm.
Song chính giây phút này, một tiếng còi chói tai xé toạc màn đêm mị mùng và lấn át giọng hô hào của mọi người. Có tia sáng trắng lóa lập lòe ở nẻo xa, thứ tia sáng nhấp nháy không thôi đó dần đến gần, đám đông tránh ra với vẻ rối rít. Một chiếc xe cơ giới trắng với hình hình tam giác sơn trên thân xe lao tới đây, cửa xe mở xoạch khi xe vừa tới, một chàng thanh niên bận áo bờ-lu trắng chườn nửa người ra ngoài. An Chiết nhận ra chàng ta, bởi chàng ta chính là tay tiến sĩ trẻ xét nghiệm gen giúp cậu tầm một tháng trước, tại cổng thành.
Chàng ta cầm loa, vội thở phì phò:
– Tôi là người phụ trách Bộ phận Nghiên cứu của Hải đăng. Thuốc ghép gen đợt đầu đã được áp dụng thành công vào một tiếng trước, có thể xét nghiệm nhanh mục tiêu sinh học trong vòng…
Chàng ta suýt thì tắt thở, phải hổn hển dăm bận nữa mới tiếp tục:
– …Trong vòng năm phút thôi.
Mọi người chẳng hề nhúc nhích, chàng ta nhảy vọt xuống xe, chạy lật đật qua bên này. Chàng ta bèn vặn ngay ống tiêm dùng một lần khi vừa đến cổng, tiến lên phía trước:
– …Với điều kiện là ngài đồng ý phối hợp, thưa Sở trưởng Howard.
Howard thản nhiên xắn tay áo của bộ quân phục được thiết kế theo hình thức bảo vệ hoàn toàn, chờ lấy máu, kế đến nhướng mày liếc Lục Phong.
Tất cả mọi người cũng đăm đăm vào Lục Phong, An Chiết biết họ đang chờ đợi một kết quả – một kết quả xét nghiệm gen bình thường của Howard, hòng chứng minh rằng thẩm phán giả thực sự lạm sát vô tội vạ.
Kẻ nào đó trong số quần chúng biểu tình đằng sau anh nói rằng:
– Chúng ta phải thay đổi lịch sử.
An Chiết thấy Lục Phong hạ súng xuống, đoạn tựa lên vách tường lau súng một cách bình tĩnh, nom anh cứ như chẳng hề bận tâm tới tất thảy.
Liệu anh ta đang nghĩ những gì? An Chiết tự nhủ.
Ba phút sau, Lục Phong lau xong súng, anh giắt nó về bên hông, thoáng liếc nhẹ qua đám đông xung quanh. An Chiết hãy còn nhìn anh, chừng như có một khoảnh khắc bất chợt, cậu đã vô tình chạm mắt anh.
An Chiết tức thì nhích sang chỗ quan thẩm phán kế bên nhằm bày tỏ lập trường của mình.
Hình như khóe môi Lục Phong hơi nhếch, cậu không thấy rõ, bởi một giây sau đối phương đã xoay lưng.
Còn một phút nữa.
Đám đông biểu tình mỗi lúc một náo loạn, họ ầm ĩ khôn kể.
Ba mươi giây.
Mười giây.
Họ bắt đầu đếm ngược.
– Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai…
Đèn trên nóc xe xét nghiệm đỏ chóe!
Tiếng còi chẳng lành gióng giả từng hồi, nó cao vun vút: “Cảnh báo…”
Dòng người đếm ngược tức thì im bặt.
– Đoàng!
Một tiếng súng nổ.
Chẳng cần Lục Phong động thủ, vệ binh ở cổng thành đã nổ súng.
Trầm ngâm bủa vây chốn này, chẳng ai nói chuyện, cuối cùng tiến sĩ bèn mở miệng:
– Ê thượng tá…
Lục Phong chẳng hé một lời, anh xoay lưng bước vào trong thành, lướt qua tất cả mọi người bao gồm cả An Chiết. Đám đông im phăng phắc hệt con rối vô tri, chỉ khi anh đến gần họ mới giật bắn mình, tự giác tránh ra một con đường.
Bóng lưng của anh dần khớp với bóng lưng xoay người đi xa lúc ở cổng thành căn cứ trong mắt An Chiết. An Chiết chỉ thấy anh xoay người rời đi, mà chưa lần nào thấy anh bước đến bên cạnh ai.
Quan thẩm phán kia bỗng giơ cùi chỏ thúc nhẹ An Chiết.
An Chiết tức thì sực nhớ ra điều gì đó, cậu ôm sổ tay công việc đuổi theo Lục Phong. Thẩm phán giả chân dài miên man, cậu phải chạy mới bám sát trót lọt nổi.
– Thượng tá ơi.
Lục Phong chẳng trả lời.
– Thưa thượng tá, xin hãy chờ một chốc.
Lục Phong vẫn im lặng.
– Thượng tá ơi…- An Chiết thở dốc, cậu vốn chẳng thừa bao nhiêu sức lực, đâm ra giọng cũng chịu ảnh hưởng lúc lo chạy, nó nom nhẹ hơn chút đỉnh, cậu chau mày:
– Anh chậm tí đi mà, đuổi theo không kịp này…
Lục Phong dừng chân, cũng ngoảnh đầu ngó cậu. An Chiết chưa kịp dứt cơn khó thở, cậu ngẩng đầu:
– Thưa thượng tá…
– Nói chuyện đàng hoàng – Lục Phong liếc cậu, ra lệnh một cách lạnh lùng – Cấm làm nũng.
An Chiết:
– …
Hết chương 22
Tranh minh họaArtist: 2zzhong @lofter
Lục Phong đá văng cửa, kế đấy bọc đầu An Chiết bằng áo khoác quân phục rồi ôm ra ngoài. Tất nhiên, thi sĩ và ông chủ Shaw cũng được đi theo – chẳng qua họ phải tự che đầu mình thôi.
Lục Phong lắp một chiếc máy nhiễu sóng siêu âm cỡ nhỏ ở lối vào, tạm thời quét sạch không gian mười mét xung quanh, An Chiết được đưa vào xe an toàn, thi sĩ với ông chủ Shaw cũng chui vào cùng, cả ba ngồi chật ních ở đằng sau.
Lục Phong trở lại ghế lái, cất giọng:
– Quá tải rồi.
Bỗng dưng An Chiết nghĩ thẩm phán giả đang ám chỉ mình. Nhưng ông chủ Shaw chủ động trả lời:
– Báo cáo thượng tá, tôi không phải người, không quá tải đâu ạ.
– Ồ, – Lục Phong đáp, anh gọi điện – kế hoạch cứu viện bằng máy nhiễu sóng siêu âm khả thi, đề nghị sơ tán cư dân trên diện rộng.
Giọng Howard truyền tới từ đầu dây bên kia:
– Sơ tán xuống chỗ lánh nạn dưới lòng đất à?
Lục Phong đáp:
– Tôi sẽ đến chỗ lánh nạn ở khu 8 để kiểm tra an toàn trước.
– Phiền cậu vậy.
Lục Phong bèn khởi động xe, xe của họ băng qua một ngã rẽ rồi phóng về phía khu 8. Điện thoại của Lục Phong cứ vang inh ỏi không thôi suốt dọc đường, Sở Thành vụ mới gửi tin cầu viện chưa lâu thì khu 5 cũng cầu xin giúp đỡ, mà khi khu 5 vừa nhận được tiếp viện xong, thì Tòa Xử án lại thông báo rằng không đủ nhân lực.
Bẵng đi phút chốc, Lục Phong đã trả lời một cách rất máy móc.
– Vui lòng chuyển sang Sở Thành phòng.
– Vui lòng chuyển sang Sở Thành phòng.
– Vui lòng chuyển sang Sở Thành phòng.
– Vất vả rồi, vui lòng chuyển sang Sở Thành phòng.
– Đồ khốn Lục Phong, cậu dám…
Lần này là Howard gọi tới.
Lục Phong dứt khoát ngắt máy.
Ngắt máy xong anh lại thoáng chau mày và hỏi nghiên cứu viên ngồi bên cạnh:
– Tôi có nhận tin ở khu 6 à?
Nghiên cứu viên đáp:
– Hình như là không ạ.
Lục Phong bèn bấm số:
– Khu 6?
– Chào ngài, đây là Ban Thành vụ thuộc khu 6, xin hỏi ngài là…
Giọng điệu của nhân viên trực tổng đài rất bình tĩnh, ngay cả An Chiết cũng bất ngờ. Mày Lục Phong thêm chau hơn:
– Lục Phong ở Tòa Xử án. Tình hình tại khu 6 thế nào rồi?
Bên kia ngập ngừng phút chốc:
– Mọi thứ ở khu 6 vẫn ổn, xin hỏi ngài có vấn đề gì…
Lục Phong tiếp tục ngắt lời:
– Mọi thứ vẫn ổn?
– Thưa vâng.
Lục Phong dứt khoát cúp máy, ngó về phía nghiên cứu viên. Thoạt tiên nghiên cứu viên hơi ngẩn người, kế đến giọng khó nén nổi sự kích động:
– Chỉ có một lí do mà thôi, đã khởi động thành công chương trình khẩn cấp của vũ khí âm học tại khu 6 rồi.
Thi sĩ bật thốt:
– Ồ.
Lục Phong tiếp tục gọi điện:
– Lục Phong ở Tòa Xử án, xin hãy xác nhận lần thứ hai rằng mọi thứ ở khu 6 vẫn ổn và vũ khí âm học hoạt động bình thường.
Giọng nhân viên trực tổng đài thậm chí còn vương mối nghi ngại:
– Mọi thứ vẫn ổn ạ. Thưa thượng tá, đã xảy ra chuyện gì ư?
– Ừm, – Lục Phong không trả lời vòng vo – hãy mau chóng nâng tường cách li với kiểm tra nguồn cung cấp vật liệu, chuẩn bị trạm thu dung khẩn cấp.
– Đã rõ!
– Howard, tình hình thay đổi, cho toàn thành lánh nạn sang khu 6 đi.
Đầu bên kia đáp:
– Được. Vậy người ở Sở Thành phòng phụ trách chuyển giao và giải cứu cư dân.
Lục Phong nói:
– Hiểu rồi. Vậy người ở Tòa Xử án sẽ phụ trách việc sàng lọc.
– Nhờ cậu cả đấy.
Vừa kết thúc cuộc trò chuyện, Lục Phong lại liên lạc với một dãy số khác, An Chiết nhận ra dãy số này ngắn tột cùng.
– Đây là Trung tâm Mặt trận thống nhất của Chủ thành, xin chào Thượng tá Lục.
– Lục Phong ở Tòa Xử án. Xin được phép sử dụng quyền phán xét trên toàn thành phố.
– Vui lòng nêu tỉ lệ tử vong dự kiến và thời gian thực hiện.
Lục Phong trầm ngâm ba giây đoạn đáp:
– 60%, năm ngày.
– Xin chờ một lát.
An Chiết nghe thấy thi sĩ ngồi kế thều thào:
– Phán xét toàn thành… thế chẳng phải…
Ông chủ Shaw nhìn thẳng đằng trước và bảo:
– Ngày Phán Xét.
Qua năm phút, có âm thanh bật ra khỏi máy liên lạc:
– Đã thông qua.
– Được.
Xe quay ngoắt rồi lao về phía khu 6. Xuyên suốt chặng đường, An Chiết thấy Lục Phong sao mà trầm quá.
Đương lúc bọn họ rẽ vào con đường ở khu 5, có chiếc xe bọc thép to tướng thuộc Sở Thành phòng lù lù ngay đằng trước. Một thiết bị siêu âm xấu hoắc được gắn tạm lên nóc xe bọc thép, lính tráng đang cứu cư dân mắc kẹt trong tòa nhà. Lục Phong dừng xe bên cạnh cạnh nó, kế đấy mở cửa ra.
Anh dặn:
– Tôi cần tham gia cuộc họp để chuẩn bị cho ngày Phán Xét. Mọi người hãy đi theo Sở Thành phòng.
An Chiết chỉ biết răm rắp nghe lời thẩm phán giả, mãi tới khi bị lính của Sở Thành phòng đẩy vào xe bọc thép cậu mới sực nhớ, rằng bản thân lại quên trả áo cho Lục Phong, mà Lục Phong cũng chả buồn nhắc nhở.
Cậu chẳng kịp vọt ra tìm Lục Phong nữa, toa xe bọc thép đóng sầm vào, ánh sáng mất tiệt, chiếc xe lăn bánh đến khu 6. Trong mịt mùng, đâu đâu cũng lèn chặt người, thi sĩ nắm riết bàn tay An Chiết, một tay khác thì siết tay áo của ông chủ Shaw. Toa xe tròng trành, bầu không khí thì nực và ẩm, chẳng biết chốn nao vọng đến tiếng khóc than.
Thi sĩ khẽ cất giọng:
– Cậu nghe thấy rồi chứ? Ngày Phán Xét lần này, tỉ lệ tử vong dự kiến là 60%.
An Chiết đáp:
– Ừa.
– Tôi sợ quá, liệu chúng ta sẽ sống sót chứ?
An Chiết chẳng hay biết, quả tình cậu có hơi canh cánh, tuy nhiên không phải vì ngày Phán Xét mà là vì chỗ bị bọ đốt cơ. Thi sĩ như nhận thấy sự cứng sượng nơi cậu, chàng vỗ nhẹ tấm lưng cậu:
– Chớ sợ, ngủ trước một giấc đi.
An Chiết khẽ đáp vâng, cậu nhắm nghiền mắt, độ xóc nẩy của toa xe rất dễ đưa người ta vào cõi mơ. Thế giới dần tối mù, một cảnh tượng bỗng chốc xuất hiện trước mắt cậu.
Mặt đất, ngọn gió, tầm nhìn mông lung nhưng khoảng khoát, dao động lạ lùng, ấy không phải là thứ mà loài người có thể thấy. Cậu đang bay, gió thoảng tứ bề, cơ thể cậu nhẹ bẫng.
Đang bay đến chốn nào thế?
À thấy rồi, là một phố thị xám ngoét, nhiệt độ truyền tới từ đằng đó…
Giật thót! An Chiết bừng tỉnh.
Cậu ngó không gian tăm tối phía trước với vẻ ngỡ ngàng, cảnh vừa nãy mông lung xiết bao, cậu chẳng hay nó ám chỉ điều gì. Song cậu đã từng thấy cảnh tương tự, ấy là khi sợi nấm của cậu hút máu An Trạch, cắm rễ trong nội tạng và xương cốt y thuở còn ở trong sơn động Vực Thẳm. Tri thức nhân loại cứ thế mà đến với cậu.
An Chiết thở phì phò, cậu cúi đầu đặng ve vuốt bụng ngón cái – tức ngón tay bị đốt một cách băn khoăn. Tuy chả có con quái vật nào dưới Vực Thẳm là thèm dòm ngó nấm cả, nhưng cậu cũng hay bắt gặp đôi ba thứ tứ chi bị đứt lìa của các sinh vật, hoặc bị gai nhọn dây leo cắt phăng sợi nấm, ấy nhưng cậu chưa bao giờ bị nhiễm gen, chẳng rõ là do may mắn hay do nguyên nhân nào khác.
Tuy nhiên lần này thì sao?
*
Thảm họa xảy đến bất ngờ, cũng như ngày Phán Xét này đột nhiên ập xuống.
Đêm đã về khuya, ngọn đèn vàng nhập nhoạng lóe lên tại cổng khu 6, dòng người đen nghịt đứng dọc tường cách li và chạy tuốt luốt tới cuối tầm mắt như một con rắn dài. Tiếng côn trùng đập cánh bảng lảng muôn nẻo, ta có thể mường tượng chúng đang lăm le nhìn chòng chọc xuống thành phố này thế nào, nom cứ như đang quan sát một tổ ấm có thể sinh sôi cho đời sau vậy. Cùng lúc đó, cũng sập tới những tiếng xe lăn bánh uỳnh uỳnh, chuyển động bánh xích và sự rung nẩy của mặt đất khi bị xe bọc thép hạng nặng nghiến qua, quân đội đang cứu các cư dân ở mỗi khu vực cư trú không ngơi nghỉ, bên cạnh đó hệ thống giao thông đường sắt cũng chịu trách nhiệm đưa cư dân rời đi. Lắm lúc sẽ có côn trùng trà trộn vào chuyến tàu, song bọn họ chẳng lo xuể nữa. Sau khi những cư dân này đặt chân đến khu 6 thì tức tốc được xếp vào cuối hàng nhằm chờ phán xét.
Hàng lối tựa khúc sông đen ngòm, nhiều đếm chẳng xiết, họ từ từ nhích tới trước, phán xét xong là có thể tiến vào khu 6 an toàn.
Loa thông báo mải nhấn mạnh những câu như: “Xin mọi người hãy xếp hàng thật trật tự”, “Xin mọi người kiên nhẫn chờ đợi”… Vài đận sẽ có tiếng hét thất thanh rúc lên hễ một người sống sờ sờ đột biến trước hàng vạn cặp mắt đổ dồn, toán lính tuần tra đứng quanh đấy bèn tức tốc bắn chết kẻ đó. Qua dăm đợt nổ súng, thì đám đông cũng chuyển từ trạng thái nháo nhác sang im bặt. Tốc độ di chuyển của họ chậm rề rề, chẳng ai tự nguyện cất bước cả, nhưng tốp lính thì có giây nào ngưng lùa người đâu.
Ngặt nỗi chốn nổ nhiều tiếng súng nhất chẳng phải giữa hàng ngũ, mà là các cánh cửa chỗ tường cách li.
– Bảy mươi năm rồi, – Một cụ già nói – ngày Phán Xét lại tới.
Cậu bé chín tuổi được cụ già dắt tay ngước đầu nhìn ông mình với vẻ lo sợ, ấy nhưng nó chả nhận được bất kì lời an ủi đáng giá nào, chẳng còn điều gì đọng trong đôi mắt cụ, cụ chỉ biết nắm riết bàn tay nó.
Ngoài kia, côn trùng đang giết người, họ được cứu khỏi cơn bão côn trùng, song khi đến khu 6, thì người đang giết người. Đức Chúa Trời phán xét người đời còn dựa trên cơ sở thiện ác. Mà đứng trước mặt Tòa Xử án, ta vẫn phải đối diện với cái chết dẫu chẳng hề làm sai điều gì.
Đêm mỗi lúc một thăm thẳm, luồng gió mênh mang vọng từ cõi xa nghe tựa thủy triều mù khơi.
Tiếng súng rúc lên, có kẻ ngã uỵch ngay trước mắt An Chiết, hai tay lính kéo lê thân thể gã đi, luôn có một lò đốt rác khổng lồ được xây ở mỗi khu vực cư trú nào, bấy giờ nó đảm đương chức trách thiêu trụi xác chết.
Phát súng kế tiếp lại vang rền, thêm một người ngã gục.
Hàng lối rút ngắn không thôi, số bị bắn chết nhiều áp đảo số được thông qua và tiến vào trong thành. Cứ chốc chốc dòng người lại nhích về phía trước, lần này An Chiết trông thấy kết cấu của cuộc phán xét.
Đầu tiên là vùng ủ bệnh được canh giữ riết róng bởi vệ binh, giả dụ đối tượng đã xuất hiện các đặc điểm đột biến dễ phân biệt bằng mắt thường, vậy vệ binh sẽ bắn chết họ trước. Còn nếu thông qua ải thứ nhất, thì phải gặp bốn quan thẩm phán chia nhau đứng hai bên cửa cách li, ai cũng giữ một phiếu phủ quyết đặng nổ súng giết người bất cứ lúc nào. Chỉ cần họ xác nhận rằng đối tượng không phải người là được, mặc cho đồng nghiệp có nhất trí với ý kiến của họ hay chăng.
Số người do họ bắn chiếm khoảng 1/4 tổng số xác chết, bị đẻ trứng khác với bị cắn, quá trình này chậm tột cùng, lắm kẻ vẫn chưa xuất hiện rõ nét đặc trưng khi bị nhiễm gen. Đại đa số thời điểm, họ đều cho phép thông qua khi vừa liếc nhìn.
Giờ đây đối tượng sẽ đặt chân đến chốn nồng mùi máu tanh nhất, đương đầu với cửa ải cuối cùng.
Lục Phong.
Anh chẳng trưng điệu bộ trịnh trọng như ngồi ngay ngắn hay xuôi tay đứng nghiêm gì cả, vẫn là thứ tư thế buông tuồng tựa lên cánh cửa, nghịch khẩu súng trong tay một cách thờ ơ. Anh sẽ thực hiện quyền phán xét tối cao và cũng là sau cùng bằng khẩu súng ấy.
Lại là tiếng súng, anh vừa giết một bé con mười hai tuổi, khi gục xuống con mắt nó hãy còn trừng trừng vào anh. Một quan thẩm phán trẻ măng nom tái mét, lợm hết cả họng, hắn oằn mình cố nén cơn nôn khan. Lục Phong thoáng nhìn lướt qua chỗ hắn:
– Thay người.
Quan thẩm phán được lính lôi đi, mọi người tạm thoát nạn trong thời gian thay người chóng vánh, nhân viên bận áo sơ-mi trắng của Sở Thành vụ đi đến đưa cho mỗi quan thẩm phán giả một bình nước lạnh, trong nước ngâm lá bạc hà xanh biếc. Nhưng Lục Phong không uống.
Chưa đầy một phút sau, quan thẩm phán mới xuất hiện, quá trình phán xét lại bắt đầu lần nữa.
Ông chủ Shaw với Thi sĩ cứ đùn đẩy hoài, chẳng ai tình nguyện bước vào trước cả, sau cùng An Chiết là đứa bị đẩy lên đầu tiên. Tốp lính quan sát cậu rồi giơ tay thông qua, An Chiết tiếp tục bước tới, bốn quan thẩm phán vừa nhìn cậu cũng cho cậu đi.
An Chiết đặt chân đi đến trước mặt Lục Phong, đôi mắt xanh của thẩm phán giả đang nhìn cậu, nó chẳng đọng bất kì thứ cảm xúc hay sắc thái nào lúc được tôn lên bởi ánh đèn tù mù, hệt cái ngày mà họ gặp nhau lần đầu tiên.
An Chiết khẽ rủ mắt.
Mà kể cũng trùng hợp đáo để, cậu chỉ mới tới căn cứ loài người một tháng thôi, ấy nhưng đã bị thẩm phán giả phán xét lần thứ tư rồi. Sáng hôm nay cậu còn bị bọ đốt trúng tay, tuy nhiên trừ việc vài cảnh tượng kì quái chập chờn trong tâm trí thì cậu chẳng hề hấn gì cả.
Nếu như Lục Phong cũng không phát hiện ra thì…
Đương lúc ngẫm nghĩ, chỉ thấy Lục Phong nâng tay trái lên, kế đó hạ xuống – là động tác thông qua. Cậu thở phào bước vào trong, cậu hãy còn giữ áo và sổ tay công việc của Lục Phong, song tầm này rõ là chưa thích hợp để trả đồ cho anh.
Cậu dừng chân tại lối vào.
Đằng trước là những chiếc xe tải của quân đội, giả dụ chen chúc bằng cách tiết kiệm không gian nhất – thì thùng xe có thể chứa tầm sáu mươi đến bảy mươi người. Ai qua khỏi cổng thành có thể chọn lên xe, lúc xe đầy quân đội sẽ chở họ đến trạm thu dung – chính là một số các toà nhà bị bỏ trống, nếu ngay cả các toà nhà bỏ trống cũng đầy thì sẽ bố trí họ vào các ngôi nhà bình thường, sống chung với dân bản địa, tóm lại là sẽ có nơi tá túc.
Còn nếu bạn vốn là cư dân khu 6, hoặc có mối quan hệ mật thiết nào ở khu 6 thì cứ việc tự do hoạt động. Chưa đầy một phút sau, ông chủ Shaw và thi sĩ cũng lần lượt chui vào.
– Phù, – Ông chủ Shaw thở phào – tôi sống rồi.
Thi sĩ cười tủm tỉm:
– Lúc chúng ta được thẩm phán giả cứu ra khỏi Sở Thành phòng là đủ chắc mẩm chưa bị nhiễm rồi, nửa đường còn ru rú trong xe suốt. Thông qua là lẽ đương nhiên thôi.
Ông chủ Shaw liếc xéo chàng:
– Vậy nãy ai là kẻ đầu tiên đếch dám đi thẩm vấn nhỉ?
Thi sĩ đáp:
– Quên xừ rồi.
Ông chủ Shaw vỗ bả vai An Chiết, đoạn hỏi:
– Nhà cậu ở đâu? Cho tôi ngủ ké, hai hôm chưa chợp mắt rồi.
An Chiết trả lời:
– Cháu chưa định về nhà.
Ông chủ Shaw chau mày:
– Vậy cậu tính làm gì?
An Chiết chỉ chỉ áo khoác trên người:
– Cháu chờ anh ta xong việc để trả đồ ạ.
Ông chủ Shaw vỗ đầu:
– Quên khuấy nhở, sao mà tôi ghé nhà cậu được chứ.
Đoạn bồi thêm câu nữa:
– Mà thôi, tôi cũng đi tìm tình nhân của mình đây.
An Chiết dõi theo bóng lưng đi xa của thầy mình, tự dưng chẳng lí giải nổi cớ sao ông lại dùng từ “cũng”.
Thi sĩ chợt bảo:
– Ông chủ Shaw kinh doanh dưới tầng hầm thứ ba mấy mươi năm rồi, ít nhất 90% văn hóa phẩm đồi trụy trong căn cứ toàn từ tiệm ông ta mà ra. Nghe đồn hồi còn xuân thì, tình nhân nhiều chẳng đếm xuể.
An Chiết ngộ ra thầy của mình lừng lẫy đáo để, cậu hỏi:
– Mọi người đều biết ông ấy hở?
– Căn cứ chỉ rộng nhiêu đó. Ai mà không rõ ông chủ Shaw làm gì chứ? Chẳng qua, từ dạo luống tuổi thì bớt phong lưu nhiều rồi.
– Mà nhắc tới tầng ba tôi lại nhớ về Doussay. Cậu gặp nàng chưa? Doussay là người con gái xinh đẹp nhất vùng ngoại thành đấy.
An Chiết gật đầu.
Thi sĩ thở dài:
– Chả biết giờ nàng đang nơi đâu nhỉ, nếu nàng đã chết, thì tôi sẽ lấy làm tiếc lắm…
An Chiết làm thinh.
Thi sĩ bị giam dưới ngục tối, hiển nhiên chàng sẽ không biết rằng nữ chủ nhân của tầng hầm thứ ba đã mất vào khúc nhạc dạo mùa sinh sản. Song giây phút nom thấy vẻ rượi buồn của thi sĩ, An Chiết thốt nhiên vỡ lẽ điều gì đó.
Một người sẽ đớn đau trước cái chết của một người khác, nó là cảm xúc đặc trưng của con người, hẳn đấy là một trong những nguyên nhân khiến loài người sợ chết hơn những sinh vật khác.
Thi sĩ chợt cất tiếng:
– Cậu lại trưng vẻ mắt ấy.
An Chiết hỏi khẽ:
– Sao cơ?
– Mọi sự diễn ra ở đây chả liên can gì đến cậu, cậu cứ như đang nhìn mà thôi – Thi sĩ gác khuỷu tay lên bả vai cậu, nói với điệu bộ khôi hài – Trông cậu thực giống đang quan sát, hoặc chăng là thương xót chúng tôi, vào một thoáng ban nãy, bỗng tôi nhận thấy được một nét thần thánh nơi cậu.
An Chiết chớp mắt, chưa hiểu lắm. Có lẽ cậu quả thực không giống con người, dù sao thì cậu cũng là một nhóc dị chủng mà.
– Giờ thì hết rồi, – Thi sĩ thổi phù vào tai cậu – giờ y chang bé ngố.
An Chiết:
– …
Thi sĩ vỗ vai cậu:
– Thôi tôi đi luôn đây.
An Chiết:
– Anh tính đi đâu?
– Bất cứ đâu, – Thi sĩ đáp – Sở Thành phòng chả nhàn canh chừng tôi nữa, tôi phải tranh thủ vượt ngục chứ.
Chàng mỉm cười với An Chiết:
– Tạm biệt nhé.
An Chiết đứng nhìn bóng lưng chàng dần khuất trong màn đêm mịt mùng.
Thi sĩ là tội phạm do Sở Thành phòng giam giữ, bị tịch thu máy liên lạc và thẻ ID, chàng ta có thể đi đâu cơ chứ? An Chiết chẳng hay biết.
Có lẽ chàng sẽ đi tìm bạn trai của mình, An Chiết nhủ thầm. Hoặc có lẽ, chàng lại đi kể về sự tích hình thành căn cứ cho ai đó nghe, sau đấy, chưa đầy ba hôm, Sở Thành phòng sẽ tiếp tục tóm cổ được chàng.
Sau khi thi sĩ đi xa thì chỉ còn độc An Chiết đứng dưới chân tường, đây là một bãi đất trống, cậu chả phải là người duy nhất nán lại nơi này, kế bên có một tá người đang rì rà rì rầm, cũng có vài nhóm người tụ tập đằng xa, chả rõ đang làm gì nữa.
Tường cách li nâng lên tạm thời nom không cao lắm, nó hơi mờ, cậu có thể thấy bóng lưng Lục Phong từ đây.
Cực quang dập dờn uốn lượn trên khoảng không. Mỗi đêm, sắc trời luôn khác hẳn với hôm trước, thi thể bị kéo lê ra khỏi cổng thành chẳng ngớt và chỉ có lác đác đôi người được thông qua. Tiếng súng cùng cái chết như thể là điều duy nhất sống mãi. Gió đêm lồng lộng thổi mùi máu tanh, An Chiết chẳng trông rõ nét mặt Lục Phong, cậu chỉ nghĩ rằng bóng lưng đó đẹp xiết bao, cô độc xiết bao.
Người này sẽ đau xót bởi sự ra đi của người kia, vậy thẩm phán giả liệu sẽ đau xót vì những người mà anh đã giết chứ? Hẳn anh đã quen với điều đó rồi.
Có tiếng bước chân bỗng vẳng đằng sau cậu. Một giọng nói nom khá thân thuộc vang lên:
– Sao em lại ở đây?
An Chiết xoay lưng, ra là quan thẩm phán trẻ thường đi theo Lục Phong, hắn đang cầm chai nước bạc hà, mặt hơi tái, song nét mặt vẫn hiền hòa.
– Em không trở về à?
An Chiết gật đầu lia lịa. Cậu cởi áo khoác ra, đoạn bảo:
– Em muốn trả đồ cho thượng tá. Anh chuyển thay em được không?
Quan thẩm phán kia mỉm cười:
– Không đợi ngài ấy hửm?
An Chiết nghĩ bụng, cậu mới choàng nhờ áo khoác của thượng tá có một lần thôi, mà dường như ai nấy cũng ngầm thừa nhận họ có dây mơ rễ má với nhau rồi.
– Em với thượng tá…- Cậu tìm lối diễn đạt – Tụi em không thân nhau.
– Tôi biết, – Câu trả lời từ quan thẩm phán nằm ngoài dự đoán của cậu – chỉ là chưa khi nào tôi thấy thượng tá ở bên ai khác.
Nói đoạn hắn bèn vươn tay:
– Đưa tôi đi.
An Chiết xác nhận rằng cả sổ tay công việc với bút bi còn nguyên vẹn thì mới gấp áo khoác lại đưa sang, quan thẩm phán nâng nó bằng hai tay, hàng mi xinh đẹp khẽ rủ. Hắn thều thào hỏi:
– Thượng tá đã làm việc chả ngơi tay cả buổi rồi. Không tính đợi ngài ấy thật hả?
Đúng phút giây này, cực quang trên màn trời thoắt biến đổi, chúng thình lình rọi bừng cả khoảng không lẫn mặt đất như tia chớp. Trống ngực của An Chiết nện thùm thùm, có thứ trực giác khó mà cưỡng nổi ập tới. Cậu bất giác ngó về phía cổng thành, bóng hình Lục Phong kiên cường và cô độc trong đêm đen.
Cậu sực vỡ lẽ rằng nếu hiện tại cậu rời khỏi nơi đây, thì trọn kiếp này, cậu sẽ chả dính dáng gì với anh nữa. Cậu lại túm chiếc áo khoác, quan thẩm phán trẻ chợt ngó sang cậu.
– Em…- An Chiết bảo – Thôi để em chờ ạ.
Quan thẩm phán nở nụ cười hiền hòa, mở rộng áo khoác choàng lên người cậu:
– Cảm ơn nhé.
An Chiết quan sát bóng lưng Lục Phong, Lục Phong lại giết thêm hai người đương lúc họ đang trò chuyện. Cậu bèn hỏi:
– Bao giờ anh ta sẽ nghỉ ngơi?
Quan thẩm phán đáp:
– Tôi chả rõ, áng chừng đôi ba tiếng nữa.
An Chiết trả lời:
– Cảm ơn anh.
Chợt nghe quan thẩm phán hỏi:
– Sao em quen thượng tá thế?
An Chiết gắng hồi tưởng, đoạn đáp:
– Gặp ở cổng thành ạ, – Cậu lược bớt sự kiện về bào tử, chỉ kể rằng – anh ta ngờ rằng em không phải người, kéo em đi xét nghiệm gen, xong em thông qua.
Quan thẩm phán hơi nhướng mày,
An Chiết tiếp tục:
– Sau này em bị anh ta tóm.
Quan thẩm phán cười tít mắt:
– Tôi biết rồi, các cậu thực to gan khi dám làm cái mặt hàng đó.
An Chiết:
– …
An Chiết liệt kê bằng cách bẻ ngón tay:
– Tiếp theo thì chuyển sang Sở Thành phòng, em hơi sợ lạnh nên anh ta nhường phòng cho em ngủ một đêm. Rồi tiếp theo nữa em với bạn bị nhốt trong phòng, chẳng hay phải giải quyết kiểu gì nên đành gọi anh ta, cuối cùng thì tới chỗ này.
Kể xong cậu bèn hỏi:
– Mọi hôm thượng tá cũng siêng giúp người khác lắm ạ?
Nếu đấy là sự thật, vậy Lục Phong quả là một người lương thiện.
Quan thẩm phán kia đáp:
– Tôi chả rõ, ngài ấy chẳng có anh bên cạnh.
Dừng phút chốc, hắn bồi thêm:
– Nhiều dạo tôi cũng muốn bảo vệ một vài người. Nhưng chẳng có cơ hội, không ai dám cầu cứu Tòa Xử án cả.
An Chiết mím môi, đoạn nói:
– Anh rất tốt, – Nói đoạn còn bổ sung thêm – trông anh chả giống quan thẩm phán.
Quan thẩm phán này là mẫu người ôn hòa cùng cực trong số những người cậu từng gặp. Hắn mỉm cười:
– Ai nấy đều nói vậy, hẳn phải giống như thượng tá mới đạt yêu cầu nhỉ.
– Đúng đó.
Cậu tự nhủ, có lẽ cái tính máu lạnh của Lục Phong chính là thứ giúp anh ta đưa ra được phán đoán chuẩn xác nhất.
Quan thẩm phán nói:
– Hiện tại là năm thứ bảy thượng tá phục vụ cho Tòa Xử án. Ngài ấy buộc phải xác định loài thật của những thứ có bề ngoài không khác gì con người, thi thoảng sẽ thả sai và thi thoảng sẽ giết nhầm, nó thực sự là việc hóc búa nhất trên đời. Thẩm phán giả có thể nói cho các quan thẩm phán biết liệu phán đoán của họ có đúng hay sai, nhưng đến lượt thẩm phán giả, thì ai sẽ mách cho họ đây? Điều họ phải đương đầu là mối hoài nghi từ muôn dân, dị chủng ẩn náu, nỗi ám ảnh khó lòng mường tượng… và cả chính bản thân họ.
– Vì lẽ đó tôi tin rằng, vẫn còn những yếu tố khác ngoài sự lạnh lùng giúp thượng tá trụ vững ở Tòa Xử án suốt bảy năm ròng. Mong cậu hãy hiểu cho ngài ấy.
Quan thẩm phán này luôn dẫn dắt đề tài nhằm vào Lục Phong, An Chiết biết tỏng đấy.
Đúng lúc đó hàng lông mày của quan thẩm phán khẽ chau, hắn ngó sang chỗ tường cách li gần kề trước mặt họ. Đằng ấy đen nghịt người, còn tụ tập đông hơn ban nãy nữa. An Chiết vốn tưởng là cư dân trong thành chạy đến hóng hớt, song vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc tột độ, cứ như là tới tham gia một đại học vậy. An Chiết nghe phong thanh được dăm câu từ.
– Đáng sợ… tỉ lệ…
– Bốn ngàn người.
– … Bắt đầu.
Cậu phát hiện quan thẩm phán đứng kế mình chau mày, hắn ra hiệu với vệ binh ở xa. Một toán vệ binh bước tới, chính bấy giờ đám đông tụ tập dưới tường bèn tản ra. Áng chừng vài trăm người, sau khi tản ra thì khuôn khổ trông càng rộng hơn, trên hết, có nhiều người lục tục ra khỏi thành, đoạn gia nhập vào đấy. Một cậu thiếu niên đứng trong đám đông vẫy với An Chiết, cậu nom kĩ hơn, một khuôn mặt trẻ trung khá là quen mắt – ra là thiếu niên đã dẫn cậu đến tòa nhà số 117 ngay hôm đầu tiên cậu đặt chân đến căn cứ loài người.
Dạo đó, bọn họ đang biểu tình.
An Chiết sực vỡ lẽ đám đông này định làm gì rồi, cậu mở to mắt quan sát họ.
Tay cầm đầu lôi một mảnh giấy trắng gập đôi ra khỏi áo, đoạn phanh rộng nó. Có mười chữ được viết bằng mực đỏ trên trang giấy: “Phản đối chính sách tàn bạo của thẩm phán giả.”
Tức thì kẻ đứng kế cũng phanh tờ giấy của mình ra: “Xin hãy công khai quy tắc phán xét.”
“Xin công bố tiêu chuẩn phán xét.”
“Phản đối lặp lại ngày Phán Xét.”
“Cho người chết một lời giải thích.”
“Không chấp nhận sát hại vô cớ.”
“Phản đối duy trì sự an toàn của căn cứ bằng cách lạm sát.”
“Đề nghị kiểm tra trạng thái tinh thần của thẩm phán giả định kì.”
“Gửi Tòa Xử án: Vui lòng chịu trách nhiệm về tỉ lệ giảm sút dân số của căn cứ.”
“Tỉ lệ giết chóc của thẩm phán giả đương nhiệm cao hơn các nhiệm kì trước, xin hãy cho căn cứ một lời giải thích.”
Dưới cực quang, hàng loạt mảnh giấy trắng nở rộ như những đóa hoa, chúng quây quần bên nhau như vùng biển cả chảy trôi lặng thầm, sắc trắng là nền biển cả và nét chữ đỏ thắm là từng đóa bọt sóng cuộn trào của vùng biển cả này. Đám đông ngoài tường nháo nhào cả lên, họ rướn cổ, ngó băng qua băng cách li lờ mờ đặng quan sát tình huống đối diện, sự thay đổi đột ngột này đập tan bầu không khí tịch mịch, họ bắt đầu rỉ tai to nhỏ với nhau.
An Chiết lại nhìn về phía cổng thành.
Bóng hình Lục Phong thoáng lung lay nơi cổng thành, anh nghiêng mình nhìn vào trong thành.
Ấy chỉ là một cái liếc mắt chẳng hề kì lạ, anh như thể chưa trông thấy bất cứ thứ gì, anh xoay người lại và tiếp tục lên đạn bóp cò, lại thêm kẻ ngã xuống vũng máu, là một cô thiếu nữ với mái tóc ngắn.
Nếu An Chiết nhớ không lầm, thì đây đã là người thứ mười một mà Lục Phong bắn chết liên tục.
Đến lượt người thứ mười hai, đó là một gã đàn ông sở hữu nước da màu đồng thiếc, gã nhìn Lục Phong với vẻ sợ hãi tột độ, trù trừ qua lại giữa vũng máu đỏ lòm dưới đất và chỗ các quan thẩm phán, dùng dằng chả dám bước về phía trước.
Tốp lính vác súng đi sang xua gã lên, mặt mày gã nhăn nhúm, đoạn ngó đăm đăm sang đám đông đang đứng biểu tình đối diện, cuối cùng cắn chặt răng, nhắm mắt lại và ngồi thụp xuống đất:
– Tôi không đi!
Hành động này là thứ kích thích tới đám đông biểu tình trong thành nhất, họ bèn giơ biểu ngữ thêm cao hơn.
Ngoài tường, kẻ thứ hai ngồi xuống.
Kẻ thứ ba.
Kẻ thứ tư.
Tựa dòng nước lũ ập tới, trong vòng năm phút ngắn ngủi, họ đã đồng loạt ngồi xuống như quân cờ đổ rạp, chẳng ai chịu hé lời, cũng chẳng ai chịu bước vào khu vực phán xét, cực quang dập dờn cuồng say trên màn trời vời vợi, họ lặng câm nhìn Lục Phong đứng chính giữa, bày tỏ sự phản kháng bằng thái độ từ chối phối hợp.
Đằng trước là cuộc phán xét, đằng sau là bão côn trùng, mà chừng như ngồi ở đây lại có thể chống chọi với mọi thứ trước sau, có thể bất tử…
Lục Phong lại chẳng lấy làm sốc tẹo nào, anh rủ hàng mi, cúi đầu đổi băng đạn mới cho súng, chân mày hơi xếch và khóe mắt của Lục Phong có độ cong bẩm sinh, mọi khi trông thực uy nghiêm cay nghiệt, nhưng hễ rủ mắt, thì độ cong ấy lại toát ra nét rất mực khinh thường cùng lạnh lẽo.
Lạch cạch, thế là đã lắp xong băng đạn.
Anh cất giọng:
– Lôi tới.
Tốp lính thuộc Sở Thành phòng ngần ngừ phút chốc, im lìm hơn mười giây mới có hai tay lính bước lên, nhấc bổng gã đàn ông ngồi xuống đầu tiên một cách thô bạo.
Lục Phong từ từ nâng cao súng.
Tầm mắt tất cả mọi người đều ngoảnh sang chỗ họ. Tiếng đàn bà khóc tức tưởi dội ra từ đám đông, chẳng mấy chốc, tiếng khóc lây lan hệt virus, khiến xung quanh cuồn cuộn những nỗi nghẹn ngào. Tiếng khóc văng vẳng muôn lối, cứ y hệt điều mà họ sắp đối diện không phải việc phán xét, mà là tàn sát.
Có lẽ bản chất của ngày Phán Xét chính là một cuộc thảm sát, dẫu là một trăm năm trước hay một trăm năm sau. Hiềm nỗi giờ đây, thanh âm của xe bọc thép đập tan bầu không khí căng thẳng. Howard dẫn theo đội vệ binh xuống xe, đoạn hỏi Lục Phong:
– Xảy ra chuyện gì vậy?
Lục Phong bình tĩnh đáp:
– Cư dân từ chối hợp tác.
Howard quan sát xung quanh phút chốc, chau mày, cất tiếng mang hàm ý chỉ trích:
– Này Lục Phong, có phải cậu giết người quá trớn không hả?
Giọng điệu Lục Phong chẳng thay đổi, chỉ là nom hơi khà:
– Tôi không giết người quá trớn.
Sĩ quan phụ tá của Howard đưa cho gã ta một chiếc loa phóng thanh, gã ta an ủi cư dân rằng:
– Tình hình liên quan đến sự an toàn của căn cứ, có thể bùng nổ lây lan diện rộng bất cứ luc nào, xin mọi người hãy phối hợp cùng Tòa Xử án và Sở Thành phòng.
Chả ai buồn động đậy. Có lẽ, giữa lây lan chẳng hay sẽ bùng nổ lúc nào và họng súng của thẩm phán giả trước mặt, vế sau còn đáng sợ hơn cả.
Howard dĩ nhiên cũng để mắt đến việc mọi người làm thinh, gã ta ngó qua đống biểu ngữ biểu tình xong bèn ngẫm nghĩ phút chốc, bảo:
– Chúng ta mỗi bên đều lùi một bước nhé, Tòa Xử án công khai quy tắc phán xét cụ thể, và cư dân thì tiếp tục tham gia quá trình phán xét.
Lục Phong khẽ cất tiếng:
– Howard.
Đám đông bất thình lình hét tướng lên đầy sợ hãi!
Bởi họng súng của Lục Phong đang chầm chậm dời sang chỗ Howard!
Howard sững sờ, đoạn chau mày hỏi:
– Thượng tá Lục à, cậu đang làm cái quái gì thế?
Vệ binh của Howard đồng loạt tiến lên một bước, nhất trí nâng súng lên đạn, nhắm ngay súng về phía Lục Phong! Họ rơi vào thế bế tắc, chỉ nghe Howard cười khẩy:
– Thượng tá Lục, tuy cả hôm nay tôi luôn ở bên ngoài, nhưng tôi thề rằng mình chưa hề tiếp xúc với một con bọ nào.
Lục Phong:
– Ngài đã bị nhiễm gen.
– Tôi biết Tòa Xử án muốn thâu tóm Sở Thành phòng, chưa muốn công khai quy tắc phán xét – Giọng Howard dần chùng xuống – Nhưng hiện tại chính là thời khắc sống còn của căn cứ, Thượng tá Lục, cậu lạm dụng chức quyền thì cũng vừa vừa phải phải chứ.
Gã vừa thốt dứt, thì đám đông tức thì nháo nhào.
Lục Phong đã đặt ngón lên cò súng, anh chẳng hé câu nào, song động tác của anh đã nói rõ anh sắp làm gì. Vệ binh thuộc Sở Thành phòng không hề nhân nhượng, thậm chí trông họ còn hăng chiến hơn nhiều, hiển nhiên, chỉ cần Lục Phong dám nổ súng với Sở trưởng Howard của họ, vậy họ cũng sẽ bắn chết anh bằng hàng tá viên đạn.
Lặng câm tựa cái chết, nó lan rộng như kết băng.
Một tiếng hô váng tai bỗng bật lên từ trong thành, phá tan cơn lặng câm đến nghẹt thở.
– Đả đảo sự cường quyền của thẩm phán giả!
Tên kia vừa châm ngòi, thì tất thảy – dẫu trong tường hay ngoài tường, dẫu luôn ở đây hay vừa lách vào, ai nấy cũng nhất trí hô to khẩu hiệu.
– Đả đảo sự cường quyền của thẩm phán giả!
– Đả đảo sự cường quyền của thẩm phán giả!
– Đả đảo sự cường quyền của thẩm phán giả!
Âm hưởng ngày một lớn dần, còn Lục Phong vẫn luôn đứng bất động giữa vòng vây. An Chiết nhìn bóng lưng của Lục Phong, cậu suýt quên cả thở.
Cậu không quá hiểu rõ con người Lục Phong, song chỉ với chút am hiểu nông cạn ấy, cậu biết rằng Lục Phong thật sự sẽ nổ súng.
Anh ta sẽ chết đó.
Quan thẩm phán trẻ bên cậu cũng thều thào:
– Đừng…
Cực quang thoắt bừng lên, bầu không khí rét căm căm.
Song chính giây phút này, một tiếng còi chói tai xé toạc màn đêm mị mùng và lấn át giọng hô hào của mọi người. Có tia sáng trắng lóa lập lòe ở nẻo xa, thứ tia sáng nhấp nháy không thôi đó dần đến gần, đám đông tránh ra với vẻ rối rít. Một chiếc xe cơ giới trắng với hình hình tam giác sơn trên thân xe lao tới đây, cửa xe mở xoạch khi xe vừa tới, một chàng thanh niên bận áo bờ-lu trắng chườn nửa người ra ngoài. An Chiết nhận ra chàng ta, bởi chàng ta chính là tay tiến sĩ trẻ xét nghiệm gen giúp cậu tầm một tháng trước, tại cổng thành.
Chàng ta cầm loa, vội thở phì phò:
– Tôi là người phụ trách Bộ phận Nghiên cứu của Hải đăng. Thuốc ghép gen đợt đầu đã được áp dụng thành công vào một tiếng trước, có thể xét nghiệm nhanh mục tiêu sinh học trong vòng…
Chàng ta suýt thì tắt thở, phải hổn hển dăm bận nữa mới tiếp tục:
– …Trong vòng năm phút thôi.
Mọi người chẳng hề nhúc nhích, chàng ta nhảy vọt xuống xe, chạy lật đật qua bên này. Chàng ta bèn vặn ngay ống tiêm dùng một lần khi vừa đến cổng, tiến lên phía trước:
– …Với điều kiện là ngài đồng ý phối hợp, thưa Sở trưởng Howard.
Howard thản nhiên xắn tay áo của bộ quân phục được thiết kế theo hình thức bảo vệ hoàn toàn, chờ lấy máu, kế đến nhướng mày liếc Lục Phong.
Tất cả mọi người cũng đăm đăm vào Lục Phong, An Chiết biết họ đang chờ đợi một kết quả – một kết quả xét nghiệm gen bình thường của Howard, hòng chứng minh rằng thẩm phán giả thực sự lạm sát vô tội vạ.
Kẻ nào đó trong số quần chúng biểu tình đằng sau anh nói rằng:
– Chúng ta phải thay đổi lịch sử.
An Chiết thấy Lục Phong hạ súng xuống, đoạn tựa lên vách tường lau súng một cách bình tĩnh, nom anh cứ như chẳng hề bận tâm tới tất thảy.
Liệu anh ta đang nghĩ những gì? An Chiết tự nhủ.
Ba phút sau, Lục Phong lau xong súng, anh giắt nó về bên hông, thoáng liếc nhẹ qua đám đông xung quanh. An Chiết hãy còn nhìn anh, chừng như có một khoảnh khắc bất chợt, cậu đã vô tình chạm mắt anh.
An Chiết tức thì nhích sang chỗ quan thẩm phán kế bên nhằm bày tỏ lập trường của mình.
Hình như khóe môi Lục Phong hơi nhếch, cậu không thấy rõ, bởi một giây sau đối phương đã xoay lưng.
Còn một phút nữa.
Đám đông biểu tình mỗi lúc một náo loạn, họ ầm ĩ khôn kể.
Ba mươi giây.
Mười giây.
Họ bắt đầu đếm ngược.
– Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai…
Đèn trên nóc xe xét nghiệm đỏ chóe!
Tiếng còi chẳng lành gióng giả từng hồi, nó cao vun vút: “Cảnh báo…”
Dòng người đếm ngược tức thì im bặt.
– Đoàng!
Một tiếng súng nổ.
Chẳng cần Lục Phong động thủ, vệ binh ở cổng thành đã nổ súng.
Trầm ngâm bủa vây chốn này, chẳng ai nói chuyện, cuối cùng tiến sĩ bèn mở miệng:
– Ê thượng tá…
Lục Phong chẳng hé một lời, anh xoay lưng bước vào trong thành, lướt qua tất cả mọi người bao gồm cả An Chiết. Đám đông im phăng phắc hệt con rối vô tri, chỉ khi anh đến gần họ mới giật bắn mình, tự giác tránh ra một con đường.
Bóng lưng của anh dần khớp với bóng lưng xoay người đi xa lúc ở cổng thành căn cứ trong mắt An Chiết. An Chiết chỉ thấy anh xoay người rời đi, mà chưa lần nào thấy anh bước đến bên cạnh ai.
Quan thẩm phán kia bỗng giơ cùi chỏ thúc nhẹ An Chiết.
An Chiết tức thì sực nhớ ra điều gì đó, cậu ôm sổ tay công việc đuổi theo Lục Phong. Thẩm phán giả chân dài miên man, cậu phải chạy mới bám sát trót lọt nổi.
– Thượng tá ơi.
Lục Phong chẳng trả lời.
– Thưa thượng tá, xin hãy chờ một chốc.
Lục Phong vẫn im lặng.
– Thượng tá ơi…- An Chiết thở dốc, cậu vốn chẳng thừa bao nhiêu sức lực, đâm ra giọng cũng chịu ảnh hưởng lúc lo chạy, nó nom nhẹ hơn chút đỉnh, cậu chau mày:
– Anh chậm tí đi mà, đuổi theo không kịp này…
Lục Phong dừng chân, cũng ngoảnh đầu ngó cậu. An Chiết chưa kịp dứt cơn khó thở, cậu ngẩng đầu:
– Thưa thượng tá…
– Nói chuyện đàng hoàng – Lục Phong liếc cậu, ra lệnh một cách lạnh lùng – Cấm làm nũng.
An Chiết:
– …
Hết chương 22
Tranh minh họaArtist: 2zzhong @lofter
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook