Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống
-
Chương 44: Không Có Ai Muốn Em
Xung quanh lạnh ngắt như tờ, những thôn dân vốn còn đang kêu la trong chớp mắt tỉnh táo lại.
Nhưng Mục Từ Túc vẫn chưa nói hết, anh còn có hậu quả trực tiếp hơn chuẩn bị nói với bọn họ.
“Người xúi giục bà con gây chuyện có thể không nói cho bà con biết, việc làm bây giờ của bà con không còn đơn giản là tội tụ tập đám đông gây mất trật tự nơi công cộng nữa, mà là tội cố ý gây sự.”
“Không hiểu đúng không, vậy tôi sẽ giải thích cho bà con hiểu.”
“Đối với tội danh tụ tập đám đông gây mất trật tự công cộng, theo góc độ khách quan mà nói, phù hợp với hai yêu cầu là có thể bị kết tội. Thứ nhất, hành vi tụ tập đám đông từ ba người trở lên. Thứ hai, hậu quả của hành vi đã đạt đến mức độ gây mất trật tự, ví dụ như tình huống của bà con bây giờ, nghiêm trọng làm xáo trộn công việc của cảnh sát, hành vi này cũng đủ để cấu thành tội danh.”
“Nhưng vừa rồi bà con còn ra tay đánh người nữa, đúng không! Đánh người cũng không giống nhau, hai điểm quan trọng nhất của tội danh cố ý gây sự, thứ nhất, theo pháp luật định tội, ví dụ như đánh lộn, cũng chính là hành động vừa rồi của bà con. Thứ hai, đạt tới trình độ phá vỡ trật tự xã hội, điều này tôi cũng đã nói qua.”
“Bây giờ tôi sẽ nói vào trọng tâm, tội cố ý gây sự còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tội tụ tập đám đông gây mất trật tự công cộng.”
“Đừng không tin, tòa án nhân dân Yến Kinh đã từng xử một vụ án như vậy vào năm 2007, bởi vì tụ tập các bác sĩ y tá gây mất trật tự, kẻ cầm đầu đã bị kết án tù một năm rưỡi.”
“Năm 2012 trên mạng xã hội đưa tin có bốn người gây rối làm tắc nghẽn giao thông, tuy chỉ có bốn người nhưng tất cả đều bị kết án, dài nhất là chín tháng, còn ngắn nhất là sáu tháng.”
“Còn xét về hành vi của bà con… Nếu bà con vẫn tiếp tục gây rối, tính luôn tội cố ý tổn thương người vô tội, chắc chắn sẽ không thoát khỏi mức án tù tối thiểu ba năm.”
“Đối với chuyện này, miễn là bà con có tham gia thì không tránh khỏi một vé vào đồn, nếu nghiêm trọng sẽ bị giam giữ nửa năm, bà con có muốn biết những ngày bị giam nó như thế nào không?”
“Với lại bà con không nghĩ đến con trai nhà mình sao? Những người làm cha mẹ như các vị đây nếu bị bắt sẽ phải gánh tiền án trên lưng, sau này con trai các vị đi xin việc sẽ rất khó khăn, cũng không thể làm các công việc liên quan đến tư pháp.”
“Bây giờ bà con hãy suy ngẫm lại đi, kẻ xúi giục bà con đến đây có âm mưu gì? Có phải âm mưu muốn nhiều người trong các vị bị bắt vào đồn? Hay là âm mưu mọi người cùng nhau phạm pháp rồi cùng nhau dắt tay vào trong tù ngồi?”
“…” Lần này chẳng còn ai dám ồn ào lên tiếng nữa, hơn nữa thôn trưởng rốt cuộc cũng có thể phát huy tác dụng giải tán mọi người về nhà.
Một trò hề tìm cớ gây sự ầm ĩ cuối cùng cũng kết thúc, nhưng thực tế, cho dù là Mục Từ Túc hay những vị cảnh sát ở đây đều hiểu rõ trong lòng. Vấn đề này tuyệt đối không thể xem nhẹ mà xử lý qua loa được, nhất định phải tính toán rõ ràng!”
Huống chi ở đây còn có Nhị Nha suýt chút nữa là bị ép chết!
Nghĩ như vậy, một cảnh sát nữ hỏi Mục Từ Túc “Luật sư Mục, chuyện đã như thế, đứa bé phải làm sao đây? Đưa về gia đình cũ sao?”
Cô thật sự rất lo lắng và thương xót đứa trẻ này, nếu thật sự phải đưa về nơi đó, chỉ sợ cả đời của đứa trẻ coi như hoàn toàn chấm dứt. Thật may là Mục Từ Túc phủ nhận câu trả lời.
“Hơn phân nửa không biết.” Mục Từ Túc lắc đầu “Theo điều thứ 36 của hiện hành: Người giám hộ có hành vi gây tổn hại nghiêm trọng đến sức khỏe thể chất và tinh thần của người bị giám hộ, tòa án nhân dân căn cứ theo đơn vị cá nhân hoặc tổ chức có liên quan để hủy bỏ tư cách của người giám hộ và đưa ra biện pháp cần thiết để sắp xếp người giám hộ tạm thời, đồng thời cũng dựa theo nguyên tắc có lợi nhất của người bị giám hộ theo luật chỉ định người giám hộ.”
“Còn nữa, điều thứ 35 của cũng quy định rằng nếu cha mẹ hoặc người giám hộ không thực hiện nghĩa vụ giám hộ hoặc xâm phạm quyền và lợi ích hợp pháp của người bị giám hộ, hệ thống giáo dục không thay đổi, tòa án nhân dân căn cứ vào cá nhân hoặc đơn vị liên quan để hủy bỏ tư cách người giám hộ, và chỉ định người giám hộ khác theo luật. Cha mẹ bị hủy bỏ tư cách giám hộ và phải hỗ trợ chi phí nuôi dưỡng theo quy định.”
“Cho nên Nhị Nha đừng có sợ, trong tình huống này, sẽ không để em về ngôi nhà đó nữa đâu.” Mục Từ Túc xoa đầu cô bé, nghiêm túc nói.
“Nhưng nếu em không có người giám hộ khác thì sao?”
Mục Từ Túc bị hỏi mà ngớ người, lập tức biết được ý của Nhị Nha. Toàn bộ thôn Vinh đều trọng nam khinh nữ, cô bé kiện cha mẹ ruột đã trở thành tội đồ trời sinh phản nghịch trong mắt bọn họ, phải nên chết đi, làm gì có ai muốn nhận nuôi cô bé chứ?
Nếu là lúc trước, Mục Từ Túc nhất định có thể nhanh chóng an ủi cô bé, nhưng lần này không được, vừa mất máu quá nhiều vừa phải bôn ba công việc không nghỉ ngơi điều độ, khiến cho thể lực của anh sắp đi kiệt quệ.
Anh muốn nói chuyện thì bỗng nhiên cảnh vật trước mắt quay cuồng, trực tiếp bất tỉnh.
“Luật sư Mục! Thôi chết, vết thương của anh ấy!” Lúc này mấy vị cảnh sát cũng kịp thời phản ứng. Mục Từ Túc vì đỡ cho Nhị Nha mà bị rạch một vết thương khá sâu, nhất định phải đem đi khâu lại.
Chủ yếu là Mục Từ Túc tỏ ra không có chuyện gì, còn có thể áp chế đám thôn dân nổi loạn kia, cho nên làm bọn họ có ảo giác là Mục Từ Túc tựa như không hề bị thương. Cho đến bây giờ người bị ngất xỉu thì mới nhận ra là phải đưa đi bệnh viện.
Lại thêm một trận hỗn loạn, may là bệnh viện cách đây không xa, mười phút sau, Mục Từ Túc đã nằm trên giường bệnh.
Thật sự là quá mệt mỏi, lúc Mục Từ Túc mở mắt tỉnh lại thì trời đã tối đen.
“Mấy giờ rồi?” Anh cố gắng ngồi dậy, nhưng dạ dày truyền đến cơn đau làm anh mất sức nằm trở lại.
“Chú mày đi chết đi!” Ngoài cửa truyền đến tiếng nói dọa nạt khiến Mục Từ Túc giật mình. Anh quay đầu nhìn thì không khỏi bật cười “Sao sư huynh đến đây vậy?”
“Tôi mà không đến thì mặc xác chú chết ở đây à?” Sư huynh đi vào để cặp lồng ở đầu giường, sau đó thuận tay bấm chuông gọi bác sĩ tới.
Sau khi kiểm tra và xác nhận là không sao, lúc này sư huynh mới múc cháo vào chén đưa cho Mục Từ Túc “Ba ngày không gặp là chú muốn lật mái lên trời ngồi rồi. Bảo tới đây tra án, không biết tra cái kiểu gì mà để bản thân bị thương đến nông nỗi này?”
“Là bất ngờ, không phải cố ý.” Mục Từ Túc trả lời qua loa, thấy sắc mặt của sư huynh không tốt, còn cố ý chọc tức anh ta “Lo lắng cho em nha!”
“Thật không để người khác bớt lo!” Sư huynh cũng là bó tay, cuối cùng chỉ có thể trông chừng Mục Từ Túc húp hết chén cháo rồi nằm xuống nghỉ ngơi thì mới an tâm.
“Tạm gác vụ án qua một bên đi, không gì quan trọng bằng bản thân đâu. Biết chú lo lắng cho các cô gái kia nhưng chú cũng đừng quên chị em Trác Tử Dung đang chờ chú ở Yến Kinh, còn có Vinh Vân đang chờ chú thay mặt ra tòa, với cả Vinh Nhị Nha ở bên ngoài nữa. Một khi cậu bệnh liệt giường không lết nổi lên tòa, người phải khóc là bọn họ.”
“Em biết rồi, sư huynh yên tâm đi, lần này chỉ là ngoài ý muốn.” Mục Từ Túc hiểu rõ ý của sư huynh, trong phiên tòa, tình trạng của luật sư cũng có ảnh hưởng nhất định đến hiệu quả bào chữa. Ở đời trước, anh đã gặp nhiều phiên tòa vì trạng thái của luật sư không ổn định mà dẫn đến thua kiện. Vì thế Mục Từ Túc luôn chú ý đến vấn đề này.
Dù sao lần này là ngoại lệ. Anh cùng lắm là bị chảy máu, nhưng cô bé có lẽ sẽ mất mạng.
Cô bé chỉ mới tám tuổi mà thôi.
Mục Từ Túc nhắm mắt không nói chuyện. Sư huynh giúp anh nhét chăn và đổi chai truyền nước, sau đó đi ra ngoài gọi điện cho vợ báo một tiếng bình an.
Có trời mới biết khi anh ta ở Yến Kinh nhận được tin này có bao nhiêu sợ hãi. Rừng thiên nước độc lắm điêu dân, cũng không phải là chưa từng xảy ra vụ án ngu dân không hiểu luật pháp giết người rồi giấu xác.
Trước đây có một vị cảnh sát cũng rơi vào tình huống như vậy, trong lúc theo dõi bắt bọn tội phạm buôn bán phụ nữ trẻ em thì không may hy sinh. Đến ba năm sau, một thiếu niên trong thôn không chịu nổi lương tâm cắn rứt nên đã báo cảnh sát, lúc này mới xem là chân tướng rõ ràng.
Vì thế, sư huynh lo lắng đau đáu suốt cả đường đi, rất sợ tới nơi nhìn thấy thi thể lạnh băng của Mục Từ Túc. May mắn là anh chỉ bị thương ngoài da, mất chút máu, không tổn thương đến gân cốt.
Sư huynh để điện thoại xuống rồi lại thở dài một hơi, chuẩn bị đi tìm bác sĩ để hỏi tình huống cụ thể, anh ta nhớ lúc nãy Mục Từ Túc tỉnh dậy giống như bị đau dạ dày, mong là đừng có bị bệnh gì.
Vì đứa đàn em không bớt lo này mà trái tim cha già của sư huynh phải rớt lên rớt xuống.
Nhưng khi sư huynh rời đi không lâu, một thân ảnh nhỏ bé chạy tới phòng bệnh của Mục Từ Túc. Chính là cô bé Vinh Nhị Nha mà Mục Từ Túc cứu hồi sáng.
Sau khi Mục Từ Túc ngất xỉu, Vinh Nhị Nha bị dọa phát khóc, kiên quyết đòi theo tới bệnh viện. Lúc nãy Mục Từ Túc tỉnh lại, cô bé núp sau cánh cửa không dám đi vào.
Bây giờ Vinh Nhị Nha nhìn cánh tay quấn vải gạt của Mục Từ Túc, vành mắt lại đỏ lên. Cô bé sợ khóc ra tiếng nên vội vàng bụm miệng lại, dằn xuống tiếng nức nở suýt bật thốt ra khỏi miệng.
“Tại sao lại khóc?” Trên giường truyền tới giọng nói dịu dàng, Vinh Nhị Nha giật bắn người ngẩng đầu lên, thấy Mục Từ Túc đã tỉnh lại.
Không biết anh đã tỉnh lại từ lúc nào.
“Xin lỗi, xin lỗi, em thật sự không phải cố ý quấy rầy anh. Em chỉ là quá lo lắng.”
“Anh biết, đừng cuống.” Mục Từ Túc chống một tay gian nan ngồi dậy “Đừng khóc, anh không sao.”
“Dạ.” Vinh Nhị Nha gật đầu, dùng sức lau khô nước mắt trên mặt. Mãi đến một lâu sau, cô bé mới ổn định tinh thần rồi hỏi Mục Từ Túc “Luật sư Mục, tại sao lúc đó anh lại cứu em?” Rõ ràng… Bọn họ muốn em phải chết đi.
“Vậy còn em? Tại sao em lại không muốn sống?”
Câu hỏi của Mục Từ Túc rất sắc bén, Vinh Nhị Nha im lặng hồi lâu rồi mới nói bằng giọng nức nở “Em cảm thấy sống không còn ý nghĩa gì.”
“Trong… Trong trường cô giáo luôn nói bé trai và bé gái đều giống như nhau. Nhưng thật ra trong sách vở và cô giáo nói đều gạt người. Anh nhìn đi, hồi sáng những người đó, bọn họ đều là họ hàng thân thích của em, nhưng không một ai trong bọn họ là quan tâm em.”
“Vì em là một thường tiền hàng, vẻ ngoài lại xấu xí, em không có tư cách sống.” Vinh Nhị Nha liên tục nói ra những lời chê bai bản thân, tinh thần của cô bé lại rơi vào ranh giới tan vỡ.
“Vì thế anh không nên cứu em. Luật sư Mục, anh là người tốt, cũng rất lợi hại, còn có học vấn nữa, lại là đàn ông, lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Em… Em chỉ là một con bé quê mùa, sao gánh nổi?”
“Không phải thế.” Mục Từ Túc ôm Vinh Nhị Nha vào lòng.
“Cho dù là trai hay gái thì đều là người. Ai cũng không có tư cách từ chối lý do tồn tại của bất kỳ người nào.”
“Nhưng bọn họ…”
“Bởi vì bọn họ không hiểu luật pháp, bọn họ không nhận ra cái sai của mình.” Mục Từ Túc thử dụng ngôn từ đơn giản nhất để giải thích cho Vinh Nhị Nha “Em xem, cha mẹ ông nội của em ngược đãi em, luật pháp quốc gia sẽ xử phạt bọn họ. Cũng giống như vậy, những thôn dân kia ngược đãi em, thậm chí muốn giết chết em, các chú cảnh sát cũng sẽ bắt họ đi mà?”
“Chuyện này không liên quan đến việc em là trai hay gái, bởi vì luật pháp quốc gia bảo vệ là công dân, chứ không phải là giới tính.”
“Vậy thì chính là em không sai, đúng không?”
“Đúng. Cho đến giờ em không làm sai gì cả. Không phải vì em mà bọn họ gây chuyện, đó là vì họ không hiểu luật pháp nên mới gây chuyện.” Ôm cô bé đến trước mặt, Mục Từ Túc dịu dàng nói “Nghe anh, đừng bao giờ chối bỏ bản thân, bởi vì em không bao giờ có thể bị thay thế được. Đối với thế giới này, không thiếu cũng không dư, mỗi người đều có sự tồn tại đặc biệt của riêng mình.”
Mục Từ Túc nói những lời này có chút thâm sâu nên Vinh Nhị Nha không thể nghe hiểu hết, nhưng cô bé có thể hiểu sự khẳng định của Mục Từ Túc dành cho mình.
Và đây cũng là lần đầu tiên từ khi chào đời cho đến nay, cô bé được khẳng định.
Nước mắt chảy dài hai bên má của Vinh Nhị Nha, cô bé nhào vào lòng Mục Từ Túc khóc nức nở.
Mãi đến một lúc lâu sau, cô bé mới nhỏ giọng lầm bầm câu gì đó.
Mục Từ Túc xít lại gần một hồi mới nghe rõ cô bé nói “Nếu luật sư Mục là anh trai mình thì tốt rồi.”
Mục Từ Túc không khỏi bật cười “Vậy thì anh làm anh trai em nhé, chịu không?”
“Thật chứ ạ!?” Vinh Nhị Nha chợt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Mục Từ Túc một lúc lâu rồi mới dè dặt gọi một tiếng “Anh ơi?”
“Ừ.”
“Anh ơi?”
“Anh đây.”
“…Anh ơi…” Giọng cô bé vẫn còn nghẹn ngào.
“Cô bé ngốc, đừng khóc nữa, anh đây.” Mục Từ Túc vòng tay ôm chặt cô bé vào lòng, vai áo lại bị nước mắt của cô bé làm ướt thêm lớp nữa.
Sư huynh đứng ngoài cửa nhìn cảnh này không khỏi thở dài, rốt cuộc những gia đình trọng nam khinh nữ kia đã làm cái gì với các cô gái cô bé đáng thương này?
Vết thương của Mục Từ Túc không tính là quá nặng, dưỡng bệnh một ngày sắc mặt đã hồng hào trở lại. Sư huyng còn bận nhiều việc nên khi thấy anh đã khỏe thì lập tức về Yến Kinh. Còn về phần Mục Từ Túc sau khi ra viện cũng bắt đầu bận rộn chuyện hầu tòa của Trác Tử Dung và Vinh Vân.
Bây giờ bên phía cảnh sát còn đang trong quá trình thẩm tra, vẫn còn một khoảng thời gian nữa trước khi bị truy tố chính thức. Sau khi Mục Từ Túc lấy được chứng cứ ở chỗ Vinh Vân cũng định trở lại Yến Kinh để trao đổi về tiến độ vụ án với Trác Tử Dung.
Nhưng không ngờ là anh vừa mới xuống xe lửa thì nhận được cuộc gọi truyền đến giọng nói nức nở của Kinh Mặc.
“Anh ơi, anh mau đến đây đi, Bán Hạ, không phải, là nhà Bán Hạ xảy ra chuyện…”
Nhưng Mục Từ Túc vẫn chưa nói hết, anh còn có hậu quả trực tiếp hơn chuẩn bị nói với bọn họ.
“Người xúi giục bà con gây chuyện có thể không nói cho bà con biết, việc làm bây giờ của bà con không còn đơn giản là tội tụ tập đám đông gây mất trật tự nơi công cộng nữa, mà là tội cố ý gây sự.”
“Không hiểu đúng không, vậy tôi sẽ giải thích cho bà con hiểu.”
“Đối với tội danh tụ tập đám đông gây mất trật tự công cộng, theo góc độ khách quan mà nói, phù hợp với hai yêu cầu là có thể bị kết tội. Thứ nhất, hành vi tụ tập đám đông từ ba người trở lên. Thứ hai, hậu quả của hành vi đã đạt đến mức độ gây mất trật tự, ví dụ như tình huống của bà con bây giờ, nghiêm trọng làm xáo trộn công việc của cảnh sát, hành vi này cũng đủ để cấu thành tội danh.”
“Nhưng vừa rồi bà con còn ra tay đánh người nữa, đúng không! Đánh người cũng không giống nhau, hai điểm quan trọng nhất của tội danh cố ý gây sự, thứ nhất, theo pháp luật định tội, ví dụ như đánh lộn, cũng chính là hành động vừa rồi của bà con. Thứ hai, đạt tới trình độ phá vỡ trật tự xã hội, điều này tôi cũng đã nói qua.”
“Bây giờ tôi sẽ nói vào trọng tâm, tội cố ý gây sự còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tội tụ tập đám đông gây mất trật tự công cộng.”
“Đừng không tin, tòa án nhân dân Yến Kinh đã từng xử một vụ án như vậy vào năm 2007, bởi vì tụ tập các bác sĩ y tá gây mất trật tự, kẻ cầm đầu đã bị kết án tù một năm rưỡi.”
“Năm 2012 trên mạng xã hội đưa tin có bốn người gây rối làm tắc nghẽn giao thông, tuy chỉ có bốn người nhưng tất cả đều bị kết án, dài nhất là chín tháng, còn ngắn nhất là sáu tháng.”
“Còn xét về hành vi của bà con… Nếu bà con vẫn tiếp tục gây rối, tính luôn tội cố ý tổn thương người vô tội, chắc chắn sẽ không thoát khỏi mức án tù tối thiểu ba năm.”
“Đối với chuyện này, miễn là bà con có tham gia thì không tránh khỏi một vé vào đồn, nếu nghiêm trọng sẽ bị giam giữ nửa năm, bà con có muốn biết những ngày bị giam nó như thế nào không?”
“Với lại bà con không nghĩ đến con trai nhà mình sao? Những người làm cha mẹ như các vị đây nếu bị bắt sẽ phải gánh tiền án trên lưng, sau này con trai các vị đi xin việc sẽ rất khó khăn, cũng không thể làm các công việc liên quan đến tư pháp.”
“Bây giờ bà con hãy suy ngẫm lại đi, kẻ xúi giục bà con đến đây có âm mưu gì? Có phải âm mưu muốn nhiều người trong các vị bị bắt vào đồn? Hay là âm mưu mọi người cùng nhau phạm pháp rồi cùng nhau dắt tay vào trong tù ngồi?”
“…” Lần này chẳng còn ai dám ồn ào lên tiếng nữa, hơn nữa thôn trưởng rốt cuộc cũng có thể phát huy tác dụng giải tán mọi người về nhà.
Một trò hề tìm cớ gây sự ầm ĩ cuối cùng cũng kết thúc, nhưng thực tế, cho dù là Mục Từ Túc hay những vị cảnh sát ở đây đều hiểu rõ trong lòng. Vấn đề này tuyệt đối không thể xem nhẹ mà xử lý qua loa được, nhất định phải tính toán rõ ràng!”
Huống chi ở đây còn có Nhị Nha suýt chút nữa là bị ép chết!
Nghĩ như vậy, một cảnh sát nữ hỏi Mục Từ Túc “Luật sư Mục, chuyện đã như thế, đứa bé phải làm sao đây? Đưa về gia đình cũ sao?”
Cô thật sự rất lo lắng và thương xót đứa trẻ này, nếu thật sự phải đưa về nơi đó, chỉ sợ cả đời của đứa trẻ coi như hoàn toàn chấm dứt. Thật may là Mục Từ Túc phủ nhận câu trả lời.
“Hơn phân nửa không biết.” Mục Từ Túc lắc đầu “Theo điều thứ 36 của hiện hành: Người giám hộ có hành vi gây tổn hại nghiêm trọng đến sức khỏe thể chất và tinh thần của người bị giám hộ, tòa án nhân dân căn cứ theo đơn vị cá nhân hoặc tổ chức có liên quan để hủy bỏ tư cách của người giám hộ và đưa ra biện pháp cần thiết để sắp xếp người giám hộ tạm thời, đồng thời cũng dựa theo nguyên tắc có lợi nhất của người bị giám hộ theo luật chỉ định người giám hộ.”
“Còn nữa, điều thứ 35 của cũng quy định rằng nếu cha mẹ hoặc người giám hộ không thực hiện nghĩa vụ giám hộ hoặc xâm phạm quyền và lợi ích hợp pháp của người bị giám hộ, hệ thống giáo dục không thay đổi, tòa án nhân dân căn cứ vào cá nhân hoặc đơn vị liên quan để hủy bỏ tư cách người giám hộ, và chỉ định người giám hộ khác theo luật. Cha mẹ bị hủy bỏ tư cách giám hộ và phải hỗ trợ chi phí nuôi dưỡng theo quy định.”
“Cho nên Nhị Nha đừng có sợ, trong tình huống này, sẽ không để em về ngôi nhà đó nữa đâu.” Mục Từ Túc xoa đầu cô bé, nghiêm túc nói.
“Nhưng nếu em không có người giám hộ khác thì sao?”
Mục Từ Túc bị hỏi mà ngớ người, lập tức biết được ý của Nhị Nha. Toàn bộ thôn Vinh đều trọng nam khinh nữ, cô bé kiện cha mẹ ruột đã trở thành tội đồ trời sinh phản nghịch trong mắt bọn họ, phải nên chết đi, làm gì có ai muốn nhận nuôi cô bé chứ?
Nếu là lúc trước, Mục Từ Túc nhất định có thể nhanh chóng an ủi cô bé, nhưng lần này không được, vừa mất máu quá nhiều vừa phải bôn ba công việc không nghỉ ngơi điều độ, khiến cho thể lực của anh sắp đi kiệt quệ.
Anh muốn nói chuyện thì bỗng nhiên cảnh vật trước mắt quay cuồng, trực tiếp bất tỉnh.
“Luật sư Mục! Thôi chết, vết thương của anh ấy!” Lúc này mấy vị cảnh sát cũng kịp thời phản ứng. Mục Từ Túc vì đỡ cho Nhị Nha mà bị rạch một vết thương khá sâu, nhất định phải đem đi khâu lại.
Chủ yếu là Mục Từ Túc tỏ ra không có chuyện gì, còn có thể áp chế đám thôn dân nổi loạn kia, cho nên làm bọn họ có ảo giác là Mục Từ Túc tựa như không hề bị thương. Cho đến bây giờ người bị ngất xỉu thì mới nhận ra là phải đưa đi bệnh viện.
Lại thêm một trận hỗn loạn, may là bệnh viện cách đây không xa, mười phút sau, Mục Từ Túc đã nằm trên giường bệnh.
Thật sự là quá mệt mỏi, lúc Mục Từ Túc mở mắt tỉnh lại thì trời đã tối đen.
“Mấy giờ rồi?” Anh cố gắng ngồi dậy, nhưng dạ dày truyền đến cơn đau làm anh mất sức nằm trở lại.
“Chú mày đi chết đi!” Ngoài cửa truyền đến tiếng nói dọa nạt khiến Mục Từ Túc giật mình. Anh quay đầu nhìn thì không khỏi bật cười “Sao sư huynh đến đây vậy?”
“Tôi mà không đến thì mặc xác chú chết ở đây à?” Sư huynh đi vào để cặp lồng ở đầu giường, sau đó thuận tay bấm chuông gọi bác sĩ tới.
Sau khi kiểm tra và xác nhận là không sao, lúc này sư huynh mới múc cháo vào chén đưa cho Mục Từ Túc “Ba ngày không gặp là chú muốn lật mái lên trời ngồi rồi. Bảo tới đây tra án, không biết tra cái kiểu gì mà để bản thân bị thương đến nông nỗi này?”
“Là bất ngờ, không phải cố ý.” Mục Từ Túc trả lời qua loa, thấy sắc mặt của sư huynh không tốt, còn cố ý chọc tức anh ta “Lo lắng cho em nha!”
“Thật không để người khác bớt lo!” Sư huynh cũng là bó tay, cuối cùng chỉ có thể trông chừng Mục Từ Túc húp hết chén cháo rồi nằm xuống nghỉ ngơi thì mới an tâm.
“Tạm gác vụ án qua một bên đi, không gì quan trọng bằng bản thân đâu. Biết chú lo lắng cho các cô gái kia nhưng chú cũng đừng quên chị em Trác Tử Dung đang chờ chú ở Yến Kinh, còn có Vinh Vân đang chờ chú thay mặt ra tòa, với cả Vinh Nhị Nha ở bên ngoài nữa. Một khi cậu bệnh liệt giường không lết nổi lên tòa, người phải khóc là bọn họ.”
“Em biết rồi, sư huynh yên tâm đi, lần này chỉ là ngoài ý muốn.” Mục Từ Túc hiểu rõ ý của sư huynh, trong phiên tòa, tình trạng của luật sư cũng có ảnh hưởng nhất định đến hiệu quả bào chữa. Ở đời trước, anh đã gặp nhiều phiên tòa vì trạng thái của luật sư không ổn định mà dẫn đến thua kiện. Vì thế Mục Từ Túc luôn chú ý đến vấn đề này.
Dù sao lần này là ngoại lệ. Anh cùng lắm là bị chảy máu, nhưng cô bé có lẽ sẽ mất mạng.
Cô bé chỉ mới tám tuổi mà thôi.
Mục Từ Túc nhắm mắt không nói chuyện. Sư huynh giúp anh nhét chăn và đổi chai truyền nước, sau đó đi ra ngoài gọi điện cho vợ báo một tiếng bình an.
Có trời mới biết khi anh ta ở Yến Kinh nhận được tin này có bao nhiêu sợ hãi. Rừng thiên nước độc lắm điêu dân, cũng không phải là chưa từng xảy ra vụ án ngu dân không hiểu luật pháp giết người rồi giấu xác.
Trước đây có một vị cảnh sát cũng rơi vào tình huống như vậy, trong lúc theo dõi bắt bọn tội phạm buôn bán phụ nữ trẻ em thì không may hy sinh. Đến ba năm sau, một thiếu niên trong thôn không chịu nổi lương tâm cắn rứt nên đã báo cảnh sát, lúc này mới xem là chân tướng rõ ràng.
Vì thế, sư huynh lo lắng đau đáu suốt cả đường đi, rất sợ tới nơi nhìn thấy thi thể lạnh băng của Mục Từ Túc. May mắn là anh chỉ bị thương ngoài da, mất chút máu, không tổn thương đến gân cốt.
Sư huynh để điện thoại xuống rồi lại thở dài một hơi, chuẩn bị đi tìm bác sĩ để hỏi tình huống cụ thể, anh ta nhớ lúc nãy Mục Từ Túc tỉnh dậy giống như bị đau dạ dày, mong là đừng có bị bệnh gì.
Vì đứa đàn em không bớt lo này mà trái tim cha già của sư huynh phải rớt lên rớt xuống.
Nhưng khi sư huynh rời đi không lâu, một thân ảnh nhỏ bé chạy tới phòng bệnh của Mục Từ Túc. Chính là cô bé Vinh Nhị Nha mà Mục Từ Túc cứu hồi sáng.
Sau khi Mục Từ Túc ngất xỉu, Vinh Nhị Nha bị dọa phát khóc, kiên quyết đòi theo tới bệnh viện. Lúc nãy Mục Từ Túc tỉnh lại, cô bé núp sau cánh cửa không dám đi vào.
Bây giờ Vinh Nhị Nha nhìn cánh tay quấn vải gạt của Mục Từ Túc, vành mắt lại đỏ lên. Cô bé sợ khóc ra tiếng nên vội vàng bụm miệng lại, dằn xuống tiếng nức nở suýt bật thốt ra khỏi miệng.
“Tại sao lại khóc?” Trên giường truyền tới giọng nói dịu dàng, Vinh Nhị Nha giật bắn người ngẩng đầu lên, thấy Mục Từ Túc đã tỉnh lại.
Không biết anh đã tỉnh lại từ lúc nào.
“Xin lỗi, xin lỗi, em thật sự không phải cố ý quấy rầy anh. Em chỉ là quá lo lắng.”
“Anh biết, đừng cuống.” Mục Từ Túc chống một tay gian nan ngồi dậy “Đừng khóc, anh không sao.”
“Dạ.” Vinh Nhị Nha gật đầu, dùng sức lau khô nước mắt trên mặt. Mãi đến một lâu sau, cô bé mới ổn định tinh thần rồi hỏi Mục Từ Túc “Luật sư Mục, tại sao lúc đó anh lại cứu em?” Rõ ràng… Bọn họ muốn em phải chết đi.
“Vậy còn em? Tại sao em lại không muốn sống?”
Câu hỏi của Mục Từ Túc rất sắc bén, Vinh Nhị Nha im lặng hồi lâu rồi mới nói bằng giọng nức nở “Em cảm thấy sống không còn ý nghĩa gì.”
“Trong… Trong trường cô giáo luôn nói bé trai và bé gái đều giống như nhau. Nhưng thật ra trong sách vở và cô giáo nói đều gạt người. Anh nhìn đi, hồi sáng những người đó, bọn họ đều là họ hàng thân thích của em, nhưng không một ai trong bọn họ là quan tâm em.”
“Vì em là một thường tiền hàng, vẻ ngoài lại xấu xí, em không có tư cách sống.” Vinh Nhị Nha liên tục nói ra những lời chê bai bản thân, tinh thần của cô bé lại rơi vào ranh giới tan vỡ.
“Vì thế anh không nên cứu em. Luật sư Mục, anh là người tốt, cũng rất lợi hại, còn có học vấn nữa, lại là đàn ông, lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Em… Em chỉ là một con bé quê mùa, sao gánh nổi?”
“Không phải thế.” Mục Từ Túc ôm Vinh Nhị Nha vào lòng.
“Cho dù là trai hay gái thì đều là người. Ai cũng không có tư cách từ chối lý do tồn tại của bất kỳ người nào.”
“Nhưng bọn họ…”
“Bởi vì bọn họ không hiểu luật pháp, bọn họ không nhận ra cái sai của mình.” Mục Từ Túc thử dụng ngôn từ đơn giản nhất để giải thích cho Vinh Nhị Nha “Em xem, cha mẹ ông nội của em ngược đãi em, luật pháp quốc gia sẽ xử phạt bọn họ. Cũng giống như vậy, những thôn dân kia ngược đãi em, thậm chí muốn giết chết em, các chú cảnh sát cũng sẽ bắt họ đi mà?”
“Chuyện này không liên quan đến việc em là trai hay gái, bởi vì luật pháp quốc gia bảo vệ là công dân, chứ không phải là giới tính.”
“Vậy thì chính là em không sai, đúng không?”
“Đúng. Cho đến giờ em không làm sai gì cả. Không phải vì em mà bọn họ gây chuyện, đó là vì họ không hiểu luật pháp nên mới gây chuyện.” Ôm cô bé đến trước mặt, Mục Từ Túc dịu dàng nói “Nghe anh, đừng bao giờ chối bỏ bản thân, bởi vì em không bao giờ có thể bị thay thế được. Đối với thế giới này, không thiếu cũng không dư, mỗi người đều có sự tồn tại đặc biệt của riêng mình.”
Mục Từ Túc nói những lời này có chút thâm sâu nên Vinh Nhị Nha không thể nghe hiểu hết, nhưng cô bé có thể hiểu sự khẳng định của Mục Từ Túc dành cho mình.
Và đây cũng là lần đầu tiên từ khi chào đời cho đến nay, cô bé được khẳng định.
Nước mắt chảy dài hai bên má của Vinh Nhị Nha, cô bé nhào vào lòng Mục Từ Túc khóc nức nở.
Mãi đến một lúc lâu sau, cô bé mới nhỏ giọng lầm bầm câu gì đó.
Mục Từ Túc xít lại gần một hồi mới nghe rõ cô bé nói “Nếu luật sư Mục là anh trai mình thì tốt rồi.”
Mục Từ Túc không khỏi bật cười “Vậy thì anh làm anh trai em nhé, chịu không?”
“Thật chứ ạ!?” Vinh Nhị Nha chợt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Mục Từ Túc một lúc lâu rồi mới dè dặt gọi một tiếng “Anh ơi?”
“Ừ.”
“Anh ơi?”
“Anh đây.”
“…Anh ơi…” Giọng cô bé vẫn còn nghẹn ngào.
“Cô bé ngốc, đừng khóc nữa, anh đây.” Mục Từ Túc vòng tay ôm chặt cô bé vào lòng, vai áo lại bị nước mắt của cô bé làm ướt thêm lớp nữa.
Sư huynh đứng ngoài cửa nhìn cảnh này không khỏi thở dài, rốt cuộc những gia đình trọng nam khinh nữ kia đã làm cái gì với các cô gái cô bé đáng thương này?
Vết thương của Mục Từ Túc không tính là quá nặng, dưỡng bệnh một ngày sắc mặt đã hồng hào trở lại. Sư huyng còn bận nhiều việc nên khi thấy anh đã khỏe thì lập tức về Yến Kinh. Còn về phần Mục Từ Túc sau khi ra viện cũng bắt đầu bận rộn chuyện hầu tòa của Trác Tử Dung và Vinh Vân.
Bây giờ bên phía cảnh sát còn đang trong quá trình thẩm tra, vẫn còn một khoảng thời gian nữa trước khi bị truy tố chính thức. Sau khi Mục Từ Túc lấy được chứng cứ ở chỗ Vinh Vân cũng định trở lại Yến Kinh để trao đổi về tiến độ vụ án với Trác Tử Dung.
Nhưng không ngờ là anh vừa mới xuống xe lửa thì nhận được cuộc gọi truyền đến giọng nói nức nở của Kinh Mặc.
“Anh ơi, anh mau đến đây đi, Bán Hạ, không phải, là nhà Bán Hạ xảy ra chuyện…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook