Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống
-
Chương 39: Anh Giúp Em Khởi Tố
"Em nói gì cơ?" Câu hỏi bất ngờ của Nhị Nha làm Mục Từ Túc không khỏi kinh ngạc.
"Ngài là người tốt, ngài mua con được không? Việc gì con cũng làm được hết, ăn lại không nhiều. Hơn nữa con lớn lên không dễ nhìn, ông nội sẽ không đòi nhiều tiền đâu, chỉ cần ngài mang con đi, đợi con học xong cấp 1..."
"Không, không học cũng không sao, chỉ cần có thể mang con đi."
"Cầu xin ngài, con, con không muốn giống cô của mình..."
Vừa nãy có bao nhiêu im lặng, bây giờ uất ức vỡ òa bấy nhiêu. Nhị Nha túm vạt áo Mục Từ Túc khóc đến nghẹn ngào.
"Ngài là người tốt, hãy mang con đi đi! Chỉ cần rời khỏi đây, sau đó tùy tiện vứt con giữa đường cũng được..."
Nhị Nha thật sự rất sợ. Cô bé đã hiểu chuyện từ nhỏ, còn nhớ trong nhà có hai người cô, cô cả chưa gặp mặt đã sớm qua đời, nhưng nhà chồng của cô cả đã đưa cho gia đình rất nhiều tiền.
"Nhị Nha, cô hai nói với con, con rất may mắn, ở trong nhà này lớn lên không đẹp mới có thể sống lâu." Vào ngày giỗ của cô cả, cô hai khóc lóc nắm tay Nhị Nha "Con và bọn cô không giống nhau, ở nhà với bọn họ nhớ ngoan ngoãn, đừng tỏ ra thông minh. Sau đó hãy nhẫn nại đến khi trưởng thành là được."
Lúc đó Nhị Nha nghe không hiểu những lời này, nhưng hai năm qua, cô bé dần dần hiểu ra. Đặc biệt là sau khi nhìn cô hai gả đi, cuộc sống trong nhà trở nên sung túc hơn, cô bé mới biết tất cả.
Nhưng dù vậy, cô bé cũng mong muốn bản thân mau lớn lên, thậm chí còn muốn mình có thể bị bán đi giống như hai người cô. Bởi vì như vậy, cô bé mới có thể rời khỏi căn nhà đó.
Dù sao bên ngoài đáng sợ, nhưng có đáng sợ hơn cái nhà này sao?
Vì vậy, lần này gặp được Mục Từ Túc, cô bé không nhịn được mà cầu xin.
Cô bé có thể nhìn thấy Mục từ Túc là người có văn hóa, có năng lực, và cũng là một người tốt. Nếu anh ấy nguyên ý... Hoặc là cơ hội duy nhất của đời mình có thể thoát khỏi cái nhà kia.
Nhị Nha cố gắng rao bán bản thân. Hơn nữa lời nói nhuốm đầy nỗi sợ hãi có thể không làm người khác xúc động, nhưng có thể khiến người nghe không khỏi phải bận lòng.
Một đứa trẻ mới tám tuổi, rốt cuộc đã sống trong hoàn cảnh gì mới có thể khiến cô bé tự rao bán bản thân như hàng hóa?
"Đừng khóc." Mục Từ Túc ngồi xổm xuống, lấy khăn giấy trong túi ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé.
"Con không khóc." Cô bé rất nghe lời, nhanh chóng thay đổi vẻ mặt nghẹn ngào uất ức của mình.
Mục Từ Túc hít sâu một hơi, cảm thấy trong lòng buồn bã không thôi. Mãi đến một lúc lâu sau, anh mới ôn hòa nói với Nhị Nha "Nghe anh nói, ở nước Trung Hoa chúng ta, mua bán dân khẩu là phạm pháp. Vì vậy anh không thể mua em được, em cũng không được bán mình, hiểu chưa?"
"Dạ hiểu." Nói thẳng ra là anh không muốn mang em đi. Nhị Nha ngoan ngoãn gật đầu, nhưng ánh sáng trong mắt dần dần tối đi.
Nhưng một giây sau cô bé nghe Mục Từ Túc nói "Nhưng anh có thể giúp em tránh xa bạo lực gia đình."
"Là sao ạ?" Nhị Nha không hiểu.
"Bây giờ em đang chịu bạo lực gia đình. Nhưng ở Trung Hoa chúng ta có một bộ luật, gọi là ."
"Luật đó nói gì ạ?"
"Nói làm sao để bảo vệ những đứa trẻ như em. Chỉ cần em nguyện ý, lát nữa vào đó, em kể hết đầu đuôi câu chuyện cho chị cảnh sát nghe. Sau đó chị ấy sẽ dựa vào tình huống sự việc để xử phạt cha và ông nội của em."
"Như vậy bọn họ sẽ càng mạnh tay đánh đập em hơn thôi." Nhị Nha sợ hãi lắc đầu quầy quậy.
"Không đâu, em tỉnh táo nghe anh nói." Mục Từ Túc giải thích từng li từng tí cho cô bé "Một hồi nữa anh sẽ đề nghị chị cảnh sát dắt em đi làm khám nghiệm thương tật. Sau đó dựa vào tình huống thương tổn của em để đưa ra hình thức xử phạt hợp lý cho cha và ông nội em. Dù chỉ là vết thương nhỏ cũng sẽ phải chịu xử phạt."
"Bởi vì sau khi thuyết phục giáo dục, cảnh sát mặc thường phục sẽ gửi báo cáo đến ủy ban làng, cũng chính là trưởng thôn của các em."
"Ngoài ra sẽ thỉnh thoảng đến thăm nhà em, phòng ngừa bọn họ tiếp tục bắt nạt em."
"Cho nên em không cần phải lo lắng, cũng không cần phải bán mình cho ai, càng không phải sợ không được học hết cấp 1. Luật pháp và cảnh sát sẽ bảo vệ em."
"Có thật không?" Nhị Nha vô cùng hoài nghi. Cô bé bị đánh không phải mới ngày một ngày hai, với lại làng xóm xung quanh cũng không ai nói gì. Còn về trưởng thôn... Ngay cả con gái của trưởng thôn cũng bị đòn roi như cơm bữa!
Nhị Nha lắc đầu, cảm thấy Mục Từ Túc đang thêu dệt một giấc mơ đẹp không có thật.
"Đừng lo lắng, anh cũng sẽ giúp em. Cho dù trước đó bọn họ có biết đây là phạm luật hay không thì bây giờ đã biết rồi, làm sao có thể tiếp tục biết luật phạm luật chứ?"
"Nếu đúng là như vậy thì không cần phải thuyết phục bằng giáo dục được nữa, cho vào tù ngồi luôn."
"Vậy..." Nhị Nha cúi đầu suy nghĩ "Anh có thể bảo đảm không?"
"Anh bảo đảm, nên bây giờ em hãy nghiêm túc trả lời anh." Mục Từ Túc dịu dàng hỏi cô bé "Em có muốn kiện ông nội và cha em với tội danh bạo lực gia đình không?"
"Em nguyện ý!" Nhị Nha gật đầu, miệng cười toe toét, nhưng nước mắt lại rơi nhiều hơn.
Thật ra cô bé vẫn nghi ngờ nhưng Mục Từ Túc nói quá mơ mộng tốt đẹp, làm cô bé không thể không đánh liều mơ một giấc mơ giữa ban ngày.
Dù sao đều là con người, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, ai dám tự nguyện giao mạng sống vào tay người khác chứ?
Vì vậy nửa tiếng sau, cảnh sát và Nhị Nha biết được toàn bộ tình huống và lập tức thông báo cho người nhà, đồng thời chuẩn bị tiến hành thông báo với cha Nhị Nha.
"Nhị Nha, chị hỏi em, em có tín nhiệm người thân nào khác không? Mẹ? Bà nội?" Có thể hiểu rằng với vụ án lần này, cha và ông nội của Nhị Nha ít nhất phải bị tạm giam theo luật hình sự, vì vậy cô bé chỉ có thể được người giám hộ khác đón về nhà. Nữ cảnh sát muốn hỏi Nhị Nha xem có ai có thể tới đón cô bé.
Nhưng Nhị Nha lại lắc đầu "Không có."
Nữ cảnh sát vốn dự đoán trước câu trả lời, nhưng khi nghe cô bé nói vậy thì không khỏi chạnh lòng.
Còn có thể nói thế nào đây? Bản thân những người phụ nữ này là nạn nhân của chế độ phụ hệ trọng nam khinh nữ, nhưng khi trở thành mẹ và mẹ chồng, họ lại đổ hết đau đớn khổ sở mà mình từng chịu lên đầu con gái và con dâu.
So với cái gọi là phân biệt đối xử trong xã hội gia trưởng, người đầu tiên đẩy phụ nữ vào hố lửa lại chính là phụ nữ!
Đây mới thật sự là bi ai!
Đúng như dự đoán, qua một tiếng sau, mẹ của Nhị Nha rốt cuộc cũng đến.
Giống như Nhị Nha đã nói, cô ta vừa đi vào liền lập tức nhào đến hỏi cảnh sát chồng mình đâu, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Nhị Nha.
Trong phòng làm việc, mẹ Nhị Nha nói không ngớt miệng.
"Con nhỏ đó nói toàn nói bậy bạ, đi học có ích gì? Nó ngay cả mặt chữ còn không biết!"
"Không phải, con không nói dối." Nhị Nha ngồi ngoài cửa nghe, cả người co rúm, cô bé quay đầu nhìn Mục Từ Túc, muốn giải thích với anh "Thành tích học tập của em rất tốt, là bọn họ không cho em đi thi."
"Mẹ nói em học giỏi hơn anh trai, chính là làm mất mặt anh, làm mất mặt cả nhà. Nhưng em vẫn sẽ cố gắng học thật tốt! Cô giáo nói, em có thể thi đậu vào cấp 2!"
Trong phòng làm việc, mẹ Nhị Nha thốt ra câu nào cũng toàn chê bai chửi mắng con gái mình. Mà bên ngoài phòng làm việc, Nhị Nha lau nước mắt, nhỏ giọng phản bác. Nhưng cho dù phản bác bao nhiêu thì đến cuối cùng chỉ còn lại sự im lặng.
Lại qua một hồi lâu, tiếng nói trong phòng làm việc rốt cuộc cũng dừng lại, biến thành tiếng than khóc của phụ nữ.
Nhị Nha nhìn Mục Từ Túc "Anh luật sư, anh nói đi, có phải con gái không nên có mặt trên đời này?"
"Không phải vậy, đừng nghĩ lung tung." Mục Từ Túc xoa đầu cô bé nhưng lại bị nắm lấy ngón tay.
"Sao vậy?"
"Anh xoa xoa em được không?" Trong mắt Nhị Nha lóe lên tia khát vọng, cô bé là thường tiền hàng không ai muốn, tự nhiên cũng sẽ không có ai đối xử dịu dàng với cô bé.
Mục Từ Túc khẽ sửng sốt rồi lập tức hiểu ra nguyên nhân, anh dứt khoát ôm cô bé vào lòng.
"Lần đầu tiên, lần đầu tiên có người ôm em." Nhị Nha hơi nhúc nhích, tựa hồ sợ quần áo bẩn của mình làm dơ Mục Từ Túc, nhưng lại luyến tiếc không muốn rời khỏi cái ôm ấm áp này, cuối cùng vẫn là càn rỡ vòng tay ôm lấy cổ anh.
"Cảm ơn anh, luật sư, cảm ơn anh nhiều lắm." Nhị Nha vùi mặt vào ngực Mục Từ Túc khóc không thành tiếng.
Ở bên cạnh có một cụ bà nom sắp gần đất xa trời đang nhìn cảnh này, đột nhiên bụm mặt bật khóc.
"Cụ là..." Nữ cảnh sát chú ý đến bà, vội vàng đi tới hỏi thăm.
"Bà nội." Nhị Nha thì thầm.
Mục Từ Túc tỉ mỉ quan sát nhưng lại không dám nhận.
Anh đã xem qua tài liệu về Vinh Quân, cha và mẹ của Vinh Quân chỉ chênh lệch nhau hơn năm tuổi, nhưng bà cụ trước mặt này trông còn già hơn ông nội sung sức khỏe khoắn đang bị tạm giam trong kia, nói bà là chị gái của ông ta cũng không hề sai.
Cho dù vậy, cụ bà này có vẻ như còn chút lương tâm, ít ra bà còn biết rơi lệ vì cháu mình.
Mục Từ Túc suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là quyết định nói mục đích của mình cho cụ bà.
"Cậu nói cậu tới đây để làm gì?" Lúc đầu cụ bà nghe không hiểu gì.
Mục Từ Túc cố gắng giải thích một cách đơn giản cho bà, ai mà ngờ, sau khi cụ bà nghe hiểu xong, nước mắt lại rơi lã chã thêm lần nữa.
Mãi đến một lúc lâu, bà mới run rẩy hỏi Mục Từ Túc "Cậu, cậu nói đứa con gái lớn của tôi không phải chết vì tai nạn xe cộ, mà là bị hại chết?"
"Dạ đúng, rất có thể là như vậy."
"Vậy đứa kia cũng... Người đưa con bé đi cũng không phải tốt lành gì?"
"Dạ. Rất có thể hắn muốn mạng của cô ấy." Mục Từ Túc mở video trong điện thoại đưa cho cụ bà.
"Đây là hai cô con gái của bà phải không?"
"..." Cụ bà nhìn chằm chằm video một lúc lâu, thân thể phát run cả lên.
Cả đời bà đều ở trong thôn, cũng đã nghe qua không ít chuyện xấu xa bẩn thỉu, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua... Thấy qua loại chuyện kinh khủng như vậy.
Điều quan trọng là những chuyện này lại xảy ra trên người hai đứa con gái của mình.
Con gái, đúng, con gái! Cụ bà chợt ngẩng đầu kéo tay Mục Từ Túc "Xong rồi, hai đứa nó, mau, mau mau cứu hai đứa nó!"
"Là sao?"
"Ngày nào hai đứa cũng gọi điện than khóc với tôi, đọc một cái địa chỉ cho tôi, nói đau quá muốn về nhà, nhưng tôi đã từ chối. Sau đó không thấy nó gọi nữa."
"Là địa chỉ gì?"
"Hình như là số 35 đường Thanh Đàm."
"Chết tiệt!" Sắc mặt của Mục Từ Túc nhất thời thay đổi.
Số 35 đường Thanh Đàm là địa chỉ nhà cũ của Thời Cảnh Xuân. Năm đó Vinh Quân qua đời, Thời Cảnh Xuân tuyên bố với bên ngoài là sợ thấy vật cũ nhớ người nên đã bán căn nhà đi. Người mua Vinh Vân đưa đến đây chắc chắn là kẻ đăng bài viết sùng bái kia!
"Ngài là người tốt, ngài mua con được không? Việc gì con cũng làm được hết, ăn lại không nhiều. Hơn nữa con lớn lên không dễ nhìn, ông nội sẽ không đòi nhiều tiền đâu, chỉ cần ngài mang con đi, đợi con học xong cấp 1..."
"Không, không học cũng không sao, chỉ cần có thể mang con đi."
"Cầu xin ngài, con, con không muốn giống cô của mình..."
Vừa nãy có bao nhiêu im lặng, bây giờ uất ức vỡ òa bấy nhiêu. Nhị Nha túm vạt áo Mục Từ Túc khóc đến nghẹn ngào.
"Ngài là người tốt, hãy mang con đi đi! Chỉ cần rời khỏi đây, sau đó tùy tiện vứt con giữa đường cũng được..."
Nhị Nha thật sự rất sợ. Cô bé đã hiểu chuyện từ nhỏ, còn nhớ trong nhà có hai người cô, cô cả chưa gặp mặt đã sớm qua đời, nhưng nhà chồng của cô cả đã đưa cho gia đình rất nhiều tiền.
"Nhị Nha, cô hai nói với con, con rất may mắn, ở trong nhà này lớn lên không đẹp mới có thể sống lâu." Vào ngày giỗ của cô cả, cô hai khóc lóc nắm tay Nhị Nha "Con và bọn cô không giống nhau, ở nhà với bọn họ nhớ ngoan ngoãn, đừng tỏ ra thông minh. Sau đó hãy nhẫn nại đến khi trưởng thành là được."
Lúc đó Nhị Nha nghe không hiểu những lời này, nhưng hai năm qua, cô bé dần dần hiểu ra. Đặc biệt là sau khi nhìn cô hai gả đi, cuộc sống trong nhà trở nên sung túc hơn, cô bé mới biết tất cả.
Nhưng dù vậy, cô bé cũng mong muốn bản thân mau lớn lên, thậm chí còn muốn mình có thể bị bán đi giống như hai người cô. Bởi vì như vậy, cô bé mới có thể rời khỏi căn nhà đó.
Dù sao bên ngoài đáng sợ, nhưng có đáng sợ hơn cái nhà này sao?
Vì vậy, lần này gặp được Mục Từ Túc, cô bé không nhịn được mà cầu xin.
Cô bé có thể nhìn thấy Mục từ Túc là người có văn hóa, có năng lực, và cũng là một người tốt. Nếu anh ấy nguyên ý... Hoặc là cơ hội duy nhất của đời mình có thể thoát khỏi cái nhà kia.
Nhị Nha cố gắng rao bán bản thân. Hơn nữa lời nói nhuốm đầy nỗi sợ hãi có thể không làm người khác xúc động, nhưng có thể khiến người nghe không khỏi phải bận lòng.
Một đứa trẻ mới tám tuổi, rốt cuộc đã sống trong hoàn cảnh gì mới có thể khiến cô bé tự rao bán bản thân như hàng hóa?
"Đừng khóc." Mục Từ Túc ngồi xổm xuống, lấy khăn giấy trong túi ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé.
"Con không khóc." Cô bé rất nghe lời, nhanh chóng thay đổi vẻ mặt nghẹn ngào uất ức của mình.
Mục Từ Túc hít sâu một hơi, cảm thấy trong lòng buồn bã không thôi. Mãi đến một lúc lâu sau, anh mới ôn hòa nói với Nhị Nha "Nghe anh nói, ở nước Trung Hoa chúng ta, mua bán dân khẩu là phạm pháp. Vì vậy anh không thể mua em được, em cũng không được bán mình, hiểu chưa?"
"Dạ hiểu." Nói thẳng ra là anh không muốn mang em đi. Nhị Nha ngoan ngoãn gật đầu, nhưng ánh sáng trong mắt dần dần tối đi.
Nhưng một giây sau cô bé nghe Mục Từ Túc nói "Nhưng anh có thể giúp em tránh xa bạo lực gia đình."
"Là sao ạ?" Nhị Nha không hiểu.
"Bây giờ em đang chịu bạo lực gia đình. Nhưng ở Trung Hoa chúng ta có một bộ luật, gọi là ."
"Luật đó nói gì ạ?"
"Nói làm sao để bảo vệ những đứa trẻ như em. Chỉ cần em nguyện ý, lát nữa vào đó, em kể hết đầu đuôi câu chuyện cho chị cảnh sát nghe. Sau đó chị ấy sẽ dựa vào tình huống sự việc để xử phạt cha và ông nội của em."
"Như vậy bọn họ sẽ càng mạnh tay đánh đập em hơn thôi." Nhị Nha sợ hãi lắc đầu quầy quậy.
"Không đâu, em tỉnh táo nghe anh nói." Mục Từ Túc giải thích từng li từng tí cho cô bé "Một hồi nữa anh sẽ đề nghị chị cảnh sát dắt em đi làm khám nghiệm thương tật. Sau đó dựa vào tình huống thương tổn của em để đưa ra hình thức xử phạt hợp lý cho cha và ông nội em. Dù chỉ là vết thương nhỏ cũng sẽ phải chịu xử phạt."
"Bởi vì sau khi thuyết phục giáo dục, cảnh sát mặc thường phục sẽ gửi báo cáo đến ủy ban làng, cũng chính là trưởng thôn của các em."
"Ngoài ra sẽ thỉnh thoảng đến thăm nhà em, phòng ngừa bọn họ tiếp tục bắt nạt em."
"Cho nên em không cần phải lo lắng, cũng không cần phải bán mình cho ai, càng không phải sợ không được học hết cấp 1. Luật pháp và cảnh sát sẽ bảo vệ em."
"Có thật không?" Nhị Nha vô cùng hoài nghi. Cô bé bị đánh không phải mới ngày một ngày hai, với lại làng xóm xung quanh cũng không ai nói gì. Còn về trưởng thôn... Ngay cả con gái của trưởng thôn cũng bị đòn roi như cơm bữa!
Nhị Nha lắc đầu, cảm thấy Mục Từ Túc đang thêu dệt một giấc mơ đẹp không có thật.
"Đừng lo lắng, anh cũng sẽ giúp em. Cho dù trước đó bọn họ có biết đây là phạm luật hay không thì bây giờ đã biết rồi, làm sao có thể tiếp tục biết luật phạm luật chứ?"
"Nếu đúng là như vậy thì không cần phải thuyết phục bằng giáo dục được nữa, cho vào tù ngồi luôn."
"Vậy..." Nhị Nha cúi đầu suy nghĩ "Anh có thể bảo đảm không?"
"Anh bảo đảm, nên bây giờ em hãy nghiêm túc trả lời anh." Mục Từ Túc dịu dàng hỏi cô bé "Em có muốn kiện ông nội và cha em với tội danh bạo lực gia đình không?"
"Em nguyện ý!" Nhị Nha gật đầu, miệng cười toe toét, nhưng nước mắt lại rơi nhiều hơn.
Thật ra cô bé vẫn nghi ngờ nhưng Mục Từ Túc nói quá mơ mộng tốt đẹp, làm cô bé không thể không đánh liều mơ một giấc mơ giữa ban ngày.
Dù sao đều là con người, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, ai dám tự nguyện giao mạng sống vào tay người khác chứ?
Vì vậy nửa tiếng sau, cảnh sát và Nhị Nha biết được toàn bộ tình huống và lập tức thông báo cho người nhà, đồng thời chuẩn bị tiến hành thông báo với cha Nhị Nha.
"Nhị Nha, chị hỏi em, em có tín nhiệm người thân nào khác không? Mẹ? Bà nội?" Có thể hiểu rằng với vụ án lần này, cha và ông nội của Nhị Nha ít nhất phải bị tạm giam theo luật hình sự, vì vậy cô bé chỉ có thể được người giám hộ khác đón về nhà. Nữ cảnh sát muốn hỏi Nhị Nha xem có ai có thể tới đón cô bé.
Nhưng Nhị Nha lại lắc đầu "Không có."
Nữ cảnh sát vốn dự đoán trước câu trả lời, nhưng khi nghe cô bé nói vậy thì không khỏi chạnh lòng.
Còn có thể nói thế nào đây? Bản thân những người phụ nữ này là nạn nhân của chế độ phụ hệ trọng nam khinh nữ, nhưng khi trở thành mẹ và mẹ chồng, họ lại đổ hết đau đớn khổ sở mà mình từng chịu lên đầu con gái và con dâu.
So với cái gọi là phân biệt đối xử trong xã hội gia trưởng, người đầu tiên đẩy phụ nữ vào hố lửa lại chính là phụ nữ!
Đây mới thật sự là bi ai!
Đúng như dự đoán, qua một tiếng sau, mẹ của Nhị Nha rốt cuộc cũng đến.
Giống như Nhị Nha đã nói, cô ta vừa đi vào liền lập tức nhào đến hỏi cảnh sát chồng mình đâu, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Nhị Nha.
Trong phòng làm việc, mẹ Nhị Nha nói không ngớt miệng.
"Con nhỏ đó nói toàn nói bậy bạ, đi học có ích gì? Nó ngay cả mặt chữ còn không biết!"
"Không phải, con không nói dối." Nhị Nha ngồi ngoài cửa nghe, cả người co rúm, cô bé quay đầu nhìn Mục Từ Túc, muốn giải thích với anh "Thành tích học tập của em rất tốt, là bọn họ không cho em đi thi."
"Mẹ nói em học giỏi hơn anh trai, chính là làm mất mặt anh, làm mất mặt cả nhà. Nhưng em vẫn sẽ cố gắng học thật tốt! Cô giáo nói, em có thể thi đậu vào cấp 2!"
Trong phòng làm việc, mẹ Nhị Nha thốt ra câu nào cũng toàn chê bai chửi mắng con gái mình. Mà bên ngoài phòng làm việc, Nhị Nha lau nước mắt, nhỏ giọng phản bác. Nhưng cho dù phản bác bao nhiêu thì đến cuối cùng chỉ còn lại sự im lặng.
Lại qua một hồi lâu, tiếng nói trong phòng làm việc rốt cuộc cũng dừng lại, biến thành tiếng than khóc của phụ nữ.
Nhị Nha nhìn Mục Từ Túc "Anh luật sư, anh nói đi, có phải con gái không nên có mặt trên đời này?"
"Không phải vậy, đừng nghĩ lung tung." Mục Từ Túc xoa đầu cô bé nhưng lại bị nắm lấy ngón tay.
"Sao vậy?"
"Anh xoa xoa em được không?" Trong mắt Nhị Nha lóe lên tia khát vọng, cô bé là thường tiền hàng không ai muốn, tự nhiên cũng sẽ không có ai đối xử dịu dàng với cô bé.
Mục Từ Túc khẽ sửng sốt rồi lập tức hiểu ra nguyên nhân, anh dứt khoát ôm cô bé vào lòng.
"Lần đầu tiên, lần đầu tiên có người ôm em." Nhị Nha hơi nhúc nhích, tựa hồ sợ quần áo bẩn của mình làm dơ Mục Từ Túc, nhưng lại luyến tiếc không muốn rời khỏi cái ôm ấm áp này, cuối cùng vẫn là càn rỡ vòng tay ôm lấy cổ anh.
"Cảm ơn anh, luật sư, cảm ơn anh nhiều lắm." Nhị Nha vùi mặt vào ngực Mục Từ Túc khóc không thành tiếng.
Ở bên cạnh có một cụ bà nom sắp gần đất xa trời đang nhìn cảnh này, đột nhiên bụm mặt bật khóc.
"Cụ là..." Nữ cảnh sát chú ý đến bà, vội vàng đi tới hỏi thăm.
"Bà nội." Nhị Nha thì thầm.
Mục Từ Túc tỉ mỉ quan sát nhưng lại không dám nhận.
Anh đã xem qua tài liệu về Vinh Quân, cha và mẹ của Vinh Quân chỉ chênh lệch nhau hơn năm tuổi, nhưng bà cụ trước mặt này trông còn già hơn ông nội sung sức khỏe khoắn đang bị tạm giam trong kia, nói bà là chị gái của ông ta cũng không hề sai.
Cho dù vậy, cụ bà này có vẻ như còn chút lương tâm, ít ra bà còn biết rơi lệ vì cháu mình.
Mục Từ Túc suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là quyết định nói mục đích của mình cho cụ bà.
"Cậu nói cậu tới đây để làm gì?" Lúc đầu cụ bà nghe không hiểu gì.
Mục Từ Túc cố gắng giải thích một cách đơn giản cho bà, ai mà ngờ, sau khi cụ bà nghe hiểu xong, nước mắt lại rơi lã chã thêm lần nữa.
Mãi đến một lúc lâu, bà mới run rẩy hỏi Mục Từ Túc "Cậu, cậu nói đứa con gái lớn của tôi không phải chết vì tai nạn xe cộ, mà là bị hại chết?"
"Dạ đúng, rất có thể là như vậy."
"Vậy đứa kia cũng... Người đưa con bé đi cũng không phải tốt lành gì?"
"Dạ. Rất có thể hắn muốn mạng của cô ấy." Mục Từ Túc mở video trong điện thoại đưa cho cụ bà.
"Đây là hai cô con gái của bà phải không?"
"..." Cụ bà nhìn chằm chằm video một lúc lâu, thân thể phát run cả lên.
Cả đời bà đều ở trong thôn, cũng đã nghe qua không ít chuyện xấu xa bẩn thỉu, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua... Thấy qua loại chuyện kinh khủng như vậy.
Điều quan trọng là những chuyện này lại xảy ra trên người hai đứa con gái của mình.
Con gái, đúng, con gái! Cụ bà chợt ngẩng đầu kéo tay Mục Từ Túc "Xong rồi, hai đứa nó, mau, mau mau cứu hai đứa nó!"
"Là sao?"
"Ngày nào hai đứa cũng gọi điện than khóc với tôi, đọc một cái địa chỉ cho tôi, nói đau quá muốn về nhà, nhưng tôi đã từ chối. Sau đó không thấy nó gọi nữa."
"Là địa chỉ gì?"
"Hình như là số 35 đường Thanh Đàm."
"Chết tiệt!" Sắc mặt của Mục Từ Túc nhất thời thay đổi.
Số 35 đường Thanh Đàm là địa chỉ nhà cũ của Thời Cảnh Xuân. Năm đó Vinh Quân qua đời, Thời Cảnh Xuân tuyên bố với bên ngoài là sợ thấy vật cũ nhớ người nên đã bán căn nhà đi. Người mua Vinh Vân đưa đến đây chắc chắn là kẻ đăng bài viết sùng bái kia!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook