Cầu Vồng Lúc Nửa Đêm (Midnight Rainbow)
-
Chương 14
Anh nằm trên giường, với Jane trong vòng tay. Mái tóc đen của cô trải dài trên vai anh, và anh vuốt ve đầu cô, lưng cô, đường viền tròn trịa của mông cô. “Anh không thể ngủ được khi thiếu em,” anh thì thầm. “Anh đã quen bị em dùng làm giường rồi.”
Cô yên lặng, nhưng anh biết cô chưa ngủ. Họ đều kiệt sức, nhưng quá kích động để mà ngủ. Khi họ đến Paris, hành trình đến Luân Đôn và New York dường như không quan trọng nữa. Thay vào đó họ đăng ký một phòng khách sạn, và chuyện yêu đương thậm chí còn tuyệt hơn trước, cảm giác còn sâu sắc hơn vì khoảng thời gian chia cách.
“Em biết làm gì nếu anh không đến tìm em chứ?” cô thì thầm, và sự hiu quạnh trong những ngày không có anh chất chứa trong giọng cô.
“Em đã biết là anh sẽ đến mà.”
“Em đã hy vọng. Em không chắc chắn được.”
“Từ giờ em có thể tin chắc thế,” anh nói, lăn người và ghim cô bên dưới anh. “Anh yêu em. Anh hy vọng em sẽ hạnh phúc ở Tennessee, vì anh thật sự không nghĩ anh có thể sống ở thành phố, không phải bây giờ. Điều đó khiến anh lo lắng.”
Một nụ cười cong trên môi cô. “Cho đến giờ anh còn chưa nhận thấy em không nghiện các thành phố lớn à? Em có thể hạnh phúc ở bất cứ đâu; miễn là có anh bên em thôi. Bên cạnh đó, em nghĩ miền quê là một nơi rất tốt cho bọn trẻ lớn lên.”
“Chúng ta chưa bàn về chuyện đó, phải không? Anh muốn sinh con, nhưng nếu em muốn đợi một thời gian, anh sẽ chiều em.”
Cô vuốt ve đường viền môi anh. “Bây giờ hơi trễ để nghĩ đến chuyện đợi rồi. Nếu anh muốn đợi, anh lẽ ra nên tránh xa em trong rừng rậm chứ. Và ở Mexico. Và cả ở D.C.”
Anh nuốt khan, nhìn chằm chằm vào cô. “Có phải em đang nói với anh chuyện anh nghĩ là em đang nói không?”
“Em nghĩ thế. Em vẫn chưa chắc lắm, nhưng tất cả các dấu hiệu đều có rồi. Anh có phiền không?”
“Phiền ư? Chúa tôi, không đâu!”
Cảm xúc rõ ràng trong giọng anh làm ấm áp cả người cô, và cô vòng tay quanh anh, nhắm mắt lại và ôm chặt anh vào. Cô không còn sợ bóng tối nữa, vì đã có Grant bên cô rồi.
Cô yên lặng, nhưng anh biết cô chưa ngủ. Họ đều kiệt sức, nhưng quá kích động để mà ngủ. Khi họ đến Paris, hành trình đến Luân Đôn và New York dường như không quan trọng nữa. Thay vào đó họ đăng ký một phòng khách sạn, và chuyện yêu đương thậm chí còn tuyệt hơn trước, cảm giác còn sâu sắc hơn vì khoảng thời gian chia cách.
“Em biết làm gì nếu anh không đến tìm em chứ?” cô thì thầm, và sự hiu quạnh trong những ngày không có anh chất chứa trong giọng cô.
“Em đã biết là anh sẽ đến mà.”
“Em đã hy vọng. Em không chắc chắn được.”
“Từ giờ em có thể tin chắc thế,” anh nói, lăn người và ghim cô bên dưới anh. “Anh yêu em. Anh hy vọng em sẽ hạnh phúc ở Tennessee, vì anh thật sự không nghĩ anh có thể sống ở thành phố, không phải bây giờ. Điều đó khiến anh lo lắng.”
Một nụ cười cong trên môi cô. “Cho đến giờ anh còn chưa nhận thấy em không nghiện các thành phố lớn à? Em có thể hạnh phúc ở bất cứ đâu; miễn là có anh bên em thôi. Bên cạnh đó, em nghĩ miền quê là một nơi rất tốt cho bọn trẻ lớn lên.”
“Chúng ta chưa bàn về chuyện đó, phải không? Anh muốn sinh con, nhưng nếu em muốn đợi một thời gian, anh sẽ chiều em.”
Cô vuốt ve đường viền môi anh. “Bây giờ hơi trễ để nghĩ đến chuyện đợi rồi. Nếu anh muốn đợi, anh lẽ ra nên tránh xa em trong rừng rậm chứ. Và ở Mexico. Và cả ở D.C.”
Anh nuốt khan, nhìn chằm chằm vào cô. “Có phải em đang nói với anh chuyện anh nghĩ là em đang nói không?”
“Em nghĩ thế. Em vẫn chưa chắc lắm, nhưng tất cả các dấu hiệu đều có rồi. Anh có phiền không?”
“Phiền ư? Chúa tôi, không đâu!”
Cảm xúc rõ ràng trong giọng anh làm ấm áp cả người cô, và cô vòng tay quanh anh, nhắm mắt lại và ôm chặt anh vào. Cô không còn sợ bóng tối nữa, vì đã có Grant bên cô rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook