Cầu Vồng Lúc Nửa Đêm (Midnight Rainbow)
-
Chương 10
Đây thật sự là một cơn ác mộng. Đôi mắt Grant hẹp lại, nhìn chằm chằm không dứt vào cô và có sự căm hờn lấp láy qua đôi mắt anh, khiến dạ dày cô xoắn chặt lại. Nhưng không cách nào cô có thể nói cho anh biết. Cô đang cố hết sức diễn vai kịch này, bám chặt lấy Tuergo và cứ lảm nhảm với hắn rằng cô thấy sợ hãi biết bao, gã điên này đã đánh cô và bắt cóc cô khỏi điền trang thế nào, trong lúc đó cô cứ níu lấy áo của Tuergo như thể cô không thể chịu đựng việc phải rời xa hắn. Cô hoàn toàn không biết cô đang làm gì, chỉ biết rằng bằng mọi giá cô phải còn tự do, có như vậy cô mới có thể cứu Grant. Và để làm được điều đó, cô phải giành lại sự tin tưởng của Tuergo và xoa dịu lòng kiêu hãnh của hắn.
Toàn bộ tình huống này đang ở trên cán cân sống - chết, mọi chuyện có thể lệch về bất kì hướng nào. Sự cẩn trọng lấp ló trong đôi mắt đen của Tuergo, cũng như vẻ thỏa mãn hiểm ác trong việc dồn con mồi vào chân tường. Hắn muốn cô phải trả giá việc trốn tránh hắn, cô biết, nhưng chưa đến lúc đó, cô vẫn còn an toàn trước mọi tổn hại thật sự nào. Bởi vì hắn ta vẫn muốn cuộn microfilm. Mạng sống của Grant đang bị đe dọa, chỉ cần 1 từ từ Tuergo, những gã đó sẽ giết anh ngay lập tức. Anh chắc chắn phải biết điều đó, nhưng không hề có một tia sợ hãi nào trong vẻ mặt anh, chỉ có sự lạnh lẽo, căm hờn như thiêu đốt khi anh nhìn chằm chằm vào Jane. Có lẽ nhờ vậy, cuối cùng bằng cách nào đó cũng làm dịu đi sự nghi ngờ của Tuergo. Hắn sẽ không bao giờ giải tán bọn lính gác quanh cô, nhưng Jane chỉ có thể lo lắng một điều duy nhất vào lúc này. Ngay bây giờ, cô phải bảo vệ Grant bằng bất cứ giá nào.
Cánh tay gã Tuergo quàng quanh eo cô, kéo cô dựa chặt vào hắn. Hắn cúi đầu xuống và hôn cô, một nụ hôn vô cùng thân mật mà Jane phải gồng mình chịu đựng nó, dầu cô rùng mình kinh tởm khi phải cam chịu sự động chạm và mùi vị của gã. Cô biết hắn ta đang làm gì, hắn đang cố chứng tỏ sức mạnh của hắn, sự kiểm soát của hắn, và sử dụng cô như vũ khí chống lại Grant. Khi hắn nhấc đầu ra, một nụ cười hiểm ác nở trên khuôn miệng đẹp đẽ của gã.
“Giờ ta có em rồi, Chiquita” hắn đoan chắc với cô trong chất giọng mượt mà.”Em hoàn toàn an toàn. Gã điên này, như em đã gọi, sẽ không làm phiền em được nữa, ta hứa” tiếp tục nhạo báng, nghiêng đầu về phía Grant. “Tôi đã nghe tiếng ông, Senor. Chắc chắn chỉ có thể có một người duy nhất với mặt sẹo và đôi mắt vàng, người có thể tan biến trong rừng như loài mèo lặng lẽ. Ngươi là một huyền thoại, nhưng nghe nói ngươi đã chết. Đã lâm lắm rồi kể từ khi nghe thấy bất cứ tin tức nào từ ngươi”
Grant vẫn yên lặng, bây giờ anh tập trung vào Tuergo, phớt lờ Jane như thể cô không hề tồn tại. Không nhúc nhích một cơ bắp cứ như anh đã hóa đá. Cái tĩnh lặng hoàn toàn của anh làm người khác có cảm giác bị uy hiếp, tạo ấn tượng rằng ẩn chứa bên dưới sự kiểm soát của anh là một sức mạnh to lớn đang bị kìm hãm, hệt như một loài thú hoang dã đang chờ đợi khoảnh khắc hoàn hảo để nhào tới. Mặc dù, anh đơn thương độc mã, nhưng những gã đàn ông đó như bầy chó rừng lảng vảng xung quanh loài hổ hùng mạnh. Những tên đang chĩa súng vào anh lộ rõ vẻ hốt hoảng.
“Có lẽ thật thú vị để biết người đang thuê ông là ai!Và có những người khác rất thích thú với cơ hội được tra hỏi ông, phải không nào?Trói hắn lại, và dẫn hắn vào trong xe” Turego ra lệnh, vẫn quàng tay xung quanh Jane. Cô cố không nhìn Grant khi anh bị trói lại thô lỗ và kéo lê về phía chiếc xe tải quân sự trọng lượng 2 tấn, với tấm vải bạt che phủ đằng sau xe. Thay vào đó, cô trao cho Turego nụ cười chói sáng nhất của cô và dựa đầu vào vai hắn.
“Em thật sự rất sợ” cô thì thầm
“Dĩ nhiên là em vậy rồi, Chiquita. Có phải đó là lý do em chống cự lại người của ta khi họ tìm thấy em trong rừng hôm quá?”
Cô đã hiểu vì sao hắn không dễ dàng tin cô ngay! Cô giữ đôi mắt mở to hoài nghi. “Đó là người của anh sao? Sao họ không nói vậy chứ?Họ cứ xô đẩy em xung quanh. Làm em sợ họ cũng muốn... muốn tấn công em. Em đã xoay sở để thoát khỏi gã điên đó, Em cũng đã có thể làm được, nếu không có tất cả tiếng ồn ào mà bọn họ đã tạo ra! Họ đã dẫn hắn đến thẳng chỗ em” giọng cô run run vì căm phẫn.
“Đã qua rồi. Giờ anh sẽ chăm sóc cho em” Hắn dẫn cô đến chiếc xe và giúp cô vào trong xe, sau đó trèo ngay sau cô và đưa chỉ thị cho lái xe.
Đó là chính xác những điều cô sợ, được chăm sóc bởi Turego, nhưng lúc đó cô phải lừa được hắn và bằng mọi cách cô phải thuyết phục được cô hoàn toàn vô tội trong việc trốn thoát ngay dưới mũi những tên lính gác. Hắn ta không đến nỗi khờ khạo cả tin, dù cô đã lừa được hắn lần đầu nhưng lần sau sẽ khó khăn hơn nhiều.
“Chúng ta đang đi đâu đây?” cô hỏi ngơ ngác, dựa vào hắn. “Trở lại khu điền trang sao? Anh có mang bộ quần áo nào cho em không? Gã ta đưa cho em cái áo choàng này sáng nay” cô nói, giật giật lớp vải trắng mềm mại. “Nhưng em muốn quần áo của em kia”
“Thật ra thì, ta đã quá lo lắng cho em đến nỗi không hề nghĩ đến quần áo của em” Turego nói dối ngọt xớt. Cánh tay rắn chắc của hắn vòng xung quanh cô, và Jane mỉm cười nhìn hắn. Hắn mang nét đẹp trai giả tạo, với đường nét hoàn hảo sẽ thích hợp với một pho tượng hơn là con người, dù gì có lẽ Turego cũng không hoàn toàn là một con người. Hắn ta không tiết lộ tuổi, hắn nhìn như chỉ mới ngoài hai mươi, dù Jane biết hắn ít nhất cũng đã bốn mươi. Cảm xúc không biến đổi trên khuôn mặt hắn, hắn ta không hề bị lão hóa, không có nếp nhăn nào quanh khóe mắt, không có dấu hiệu nào của thời gian và cuộc sống tác động đến hắn. Điểm yếu duy nhất của hắn là bản tính kiêu căng, hắn biết hắn có thể cưỡng ép Jane bất cứ lúc nào. Nhưng hắn muốn quyến rũ cô, để cô sẵn lòng sà vào hắn. Cô sẽ là niềm tự hào được thỏa mãn của hắn trong một chốc, sau đó, một khi hắn đã có đoạn microfilm, hắn có thể vứt bỏ cô mà không hề hối tiếc.
Cô chỉ có đoạn microfilm để bảo vệ bản thân, và chỉ duy nhất bản thân cô để bảo vệ Grant. Tâm trí cô đang chạy đua, làm cách nào để cô có thể cởi trói và đưa một vài loại vũ khí cho anh. Tất cả những gì anh cần là tình huống lợi thế nhỏ nhoi nhất.
“Gã ta là ai vậy? dường như anh biết hắn?”
“Gã không giới thiệu bản thân cho em biết sao? Dù gì em cũng đã trải qua một vài ngày với hắn, em yêu. Chắc chắn em phải biết tên hắn”
Một lần nữa cô phải làm một phản ứng nhanh chóng. Tên thật của Grant có thường được biết đến? Dù sao, Grant có phải tên thật của anh không? Cô không thể mất cơ hội. “Hắn nói với em tên hắn là Joe Tyson. Đó có đúng là tên thật không?” Cô hoài nghi hỏi, ngồi lên chiếu đôi mắt nâu to tròn vào hắn, chớp chớp mắt như thể cô rất ngạc nhiên.
Kì quặc là Turego ngập ngừng. “Đó có lẽ là tên hắn tự gọi bây giờ. Nếu hắn đúng là người như ta nghĩ, hắn ta từng được biết với biệt danh là Hổ”
Hắn ta đang lo lắng! Grant đang bị trói, và mười tên đang chĩa súng vào anh, nhưng Turego vẫn cảm thấy lo lắng bởi sự hiện diện của anh.. Cái ngập ngừng mờ nhạt đó phải chăng Turego không chắc chắn về tên thật của Grant và không muốn tiết lộ sự thiếu hụt kiến thức đó hay là không chắc chắn về một thứ gì đó lớn hơn?
Có phải hắn ta vẫn không hoàn toàn đoan chắc rằng Grant là Hổ? Turego không muốn biến bản thân thành thằng ngốc bởi tuyên bố bắt được Hổ, rồi sau đó hóa ra tù nhân của hắn là một ai đó ít thú vị hơn nhiều
Hổ! cô có thể hiểu được anh xứng đáng với cái tên và cả cái danh tiếng đó như thế nào. Với đôi mắt màu hổ phách và vẻ hoang dã chết chóc, sự so sánh đó cũng dễ hiểu thôi. Nhưng anh cũng vẫn là một con người, và cô đã ngủ trong vòng tay anh. Anh đã ôm chặt lấy cô nhiều giờ trong bóng tối, đã giữ nhưng con quái vật bóng đêm tránh xa khỏi cô, và anh đã chỉ cho cô thấy một phần trong cô, mà chính cô cũng không biết nó có tồn tại. Bởi có Grant, cô cảm thấy là một người trọn vẹn, có khả năng yêu và đam mê, là một người phụ nữ ấm áp, dâng hiến. Dù cô có thể nhận ra anh là gì, cách mà cô nhìn anh bây giờ được tô sắc bởi tình yêu. Nhưng anh là con người, không phải một tạo vật siêu nhiên nào người có thể tan biến xuyên suốt trong những khu rừng rậm trên trái đất. Anh có thể chảy máu và bị thương. Anh có thể cười, một nụ cười trầm ấm làm rung động tim cô. Sau Grant, cô cảm thấy bị ô uế chỉ bởi việc ngồi cạnh Turego.
Cô cười khúc khích. “Nghe giống trong truyện trinh thám nhỉ! Ý anh là gã ta là gián điệp?”
“Không, dĩ nhiên là không rồi. Không quá lãng mạn vậy đâu! Hắn ta thật sự chỉ là lính đánh thuê, được thuê bởi bất cứ ai cho bất cứ loại việc bẩn thỉu nào”
“Giống như bắt cóc em? Sao hắn lại làm vậy? ý em là, không một ai trả tiền chuộc em! Cha em thậm chí không thèm đếm xỉa tới em, mà em thì chắc chắn chẳng có món tiền nào”
“Có lẽ gã muốn thứ gì đó khác từ em” hắn gợi ý.
“Nhưng em không có gì hết!” cô xoay xở cố lấp đầy vẻ mặt và giọng nói cô sự bối rối hoang mang, và Turego mỉm cười với cô.
“Có lẽ là em có, chỉ có điều em chưa nhận ra”
“Đó là cái gì? Anh biết à?”
“Vào đúng lúc, cưng à, chúng ta sẽ tìm ra nó”
“Chẳng ai kể với em điều gì cả” Cô hờn dỗi và bĩu môi. Cô cho phép bản thân giữ cái bĩu môi đó trong khoảng 30 giây, rồi thì khuấy động ham muốn của hắn lần nữa, như một đứa trẻ nôn nóng.”Chúng ta đang đi đâu đây?”
“Chỉ cuối con đường thôi cưng à”
Họ đang ở bên rìa thị trấn, và có một nhà kho bằng thiếc xiêu vẹo ở cuối con đường. Hình dạng nó thật tệ hại, các bức tường thì lồi lõm, mái tôn thì cong vẹo ở vài nơi, có chỗ thì mất hoàn toàn. Cánh cửa xiêu vẹo treo cong veo trên bản lề. Và Turego giúp cô xuống xe, cô có thể hiểu lí do. Chỉ có vài người dân xung quanh đây, và chúng có thể cách xa khỏi cặp mắt tò mò tọc mạch.
Anh bị lôi ra khỏi chiếc xe và bị đẩy mạnh về phía cửa, anh vấp chân và chỉ vừa kịp lấy lại thăng bằng trước khi đâm sầm vào ngôi nhà. Tên nào đó cười khoái trá, và khi Grant đứng thẳng lại chiếu cái nhìn chằm chằm làm mất nhuệ khí lên những kẻ bắt giữ, Jane thấy dòng máu nhỏ đã khô lại trên khóe môi anh. Môi của anh bị nứt và sưng phồng lên. Tim cô lảo đảo và hơi thở nghẹn lại. Có kẻ nào đó đã đánh anh trong lúc anh bị trói tay lại sau lưng. Ngay lập tức, những luồng sóng căm phẫn, run rẩy mạnh mẽ tràn ngập cô. Cô rùng mình trong nỗ lực che đậy nó trước khi cô quay sang Turego. “Chúng ta định làm gì ở đây?"
“Ta chỉ muốn hỏi một vài câu với anh bạn này. Chẳng quan trọng gì”
Cô bị hộ tống một cách kiên quyết vào ngôi nhà và cô phải thở hổn hển khi luồng nhiệt đập vào cô choáng váng. Căn nhà kho bằng thiếc này y hệt lò luyện kim, nung nóng không khí cho đến khi không thể nào thở được. Mồ hôi ngay lập tức lấm tấm trên da cô, và cô cảm thấy hoa mắt, không tài nào đủ ôxy để thở.
Hiển nhiên Turego dùng cái kho này như một kiểu căn cứ, bởi vì thiết bị thế này rải rác quanh đây. Để Grant lại với bọn lính gác, Turego dẫn cô ra đằng sau căn nhà, nơi có một vài căn phòng thông với nhau, chắc trước đó là phòng làm việc. Ở đây vẫn nóng, nhưng có một cái cửa sổ nhỏ đang mở để luồng không khí mát mẻ lùa vào. Căn phòng mà hắn ta dẫn cô vào thật bẩn thỉu, những giấy tờ mốc meo và giăng đầy mạng nhện. Một cái bàn gỗ cũ kĩ gãy mất một chân, lệch hẳn về một phía và có mùi hôi chuột không thể nhầm lẫn. Jane nhăn mũi khịt khịt kiểu cách. “Eooo”. Cô nói với vẻ kinh tởm không hề ngụy trang.
“Ta xin lỗi về căn phòng này” Turego nói mượt mà, nở nụ cười quảng cáo kem đánh răng của hắn với cô. “Anh hi vọng chúng ta sẽ không bị giữ chân lâu. Alfonso sẽ ở lại đây với em trong lúc anh hỏi chuyện anh bạn của chúng ta về hành động của hắn, và ai đã thuê hắn bắt cóc em”
Hắn có ý gì khi cho người canh gác cô. Jane không phản kháng, không muốn làm hắn nghi ngờ hơn nữa nhưng cô chợt sởn gai ốc. Cô rất sợ cái công việc “hỏi chuyện” hắn sẽ tiến hành ấy. Cô phải nghĩ ra thứ gì đó thật nhanh chóng!Nhưng chẳng nghĩ ra được điều gì, và Turego ngước cằm cô lên hôn lần nữa.”Ta sẽ không lâu đâu” hắn thì thầm.”Alfonso, trông chừng cô ấy cẩn thận, ta sẽ cực kì khó chịu nếu có ai đó cướp cô ây lần nữa”
Jane nghĩ cô nhận ra Alfonso là một trong những gã lính gác ở khu điền trang. Khi rời đi, cửa khép lại đằng sau hắn, Jane trao cho gã cái liếc nhìn chậm rãi bên dưới hàng lông mi khẽ hạ xuống và nở nụ cười ngập ngừng. Anh ta rõ ràng còn trẻ và khá ưa nhìn. Anh ta chắc chắn đã được cảnh báo về cô, nhưng anh ta vẫn không thể cưỡng lại nụ cười của cô.
“Anh từng là lính gác ở điền trang phải không?” cô hỏi bằng tiếng Tây Ban Nha.
Anh ta miễn cưỡng gật đầu.
“Em nghĩ em đã nhận ra anh. Em chưa từng quên anh chàng ưa nhìn nào cả”. Cô nói với nhiều nhiệt tình hơn là chính xác, phát âm của cô có chút ngọng ngiụ đủ để đem lại một vẻ hài hước thoáng qua trên khuôn mặt Alfonso. Cô tự hỏi anh ta có biết Turego đang mưu tính gì không hay là đã được kể vài điều dối trá về việc bảo vệ cô.
Dù anh ta có được kể gì đi nữa, anh ta cũng không có khuynh hướng thích chuyện trò cho lắm. Jane mò mẫm quanh phòng, cố gắng tìm thứ gì đó có thể dùng làm vũ khí, nhưng hiển nhiên là không quá lộ liễu. Cô căng tai lắng nghe bất cứ tiếng động nào từ nhà kho, lo lắng tột độ. Turego đang làm gì? Nếu hắn ta hãm hại Grant...
Đã bao lâu rồi? 5 phút? 10 phút? hay ít hơn thế? Cô không biết, nhưng đột nhiên cô thấy không thể chịu đựng thêm nữa, cô bước về phía cánh cửa. Alfonso giơ tay ngáng đường cô.
“Tôi muốn thấy Turego” cô nói thiếu kiên nhẫn. “Quá nóng khi đợi ở đây”
“Cô phải ở lại đây”
“Well, tôi sẽ không ở đâu!Đừng ngớ ngẩn vậy, Alfonso, anh ấy sẽ không phiền đâu. Anh có thể đi với tôi, nếu vậy anh không thể để tôi ra khỏi tầm mắt của anh”
Cô thụp đầu xuống dưới tay anh ta và mở cánh cửa trước khi anh ta chặn cô lại. Với tiếng nguyền rủa nghẹn lại, anh ta chạy theo sau cô, nhưng Jane lao qua cánh cửa và phòng nối liền. Chỉ khi cô vào đến khu nhà kho chính cô mới nghe thấy tiếng uỵch của nắm đấm nện vào da thịt, và máu chảy dồn ra khỏi mặt cô.
Có hai gã đang tóm chặt lấy Grant, giữ anh đứng thẳng bằng cách tóm lấy cánh tay anh trong khi một gã khác đứng đằng trước, xoa xoa nắm đấm của gã. Còn Turego đang đứng một bên, mỉm cười tàn bạo. Đầu Grant gục xuống ngực, máu chảy đọng lại từng giọt bên dưới chân anh.
“Sự im lặng của ngươi chẳng được lợi lộc gì ngoài nhiều thương tích hơn thôi, anh bạn à.” Turego nói mượt mà. “Nói xem ai đã thuê ngươi, đó là tất cả những gì ta muốn biết bây giờ”
“Turego” cô kêu thét lên, kéo mọi sự chú ý dồn vào cô. Turego nhíu mày. “Em đang làm cái gì ở đây. Alfonso, dẫn cô ấy về”
“Không” Cô hét lên, đẩy Alfonso ra. “Ở đó nóng lắm. Em sẽ không ở lại đâu! Thật sự không thể chịu nổi. Em đã khổ sở trong rừng, cứ tưởng khi anh cứu em rồi, em sẽ được thoải mái chứ, nhưng không, anh lôi em vào cái đống khốn khổ này, bỏ lại em trong cái phòng nhớp nhúa bẩn thỉu. Anh phải thuê khách sạn cho em cơ”
“Jane, Jane, em không hiểu gì rồi” Turego nói, bước về phía cô và nắm lấy tay cô. “Chỉ một chút nữa thôi, hắn sẽ khai ra những gì anh muốn biết. Em không quan tâm kẻ nào đã thuê hắn sao. Hắn xoay cô lại, dẫn cô về lại căn phòng. “Hãy kiên nhẫn nào em yêu”
Jane dịu lại, để bản thân ngoan ngoãn bị dẫn đi. Cô mạo hiểm liếc nhìn Grant và những kẻ bắt giữ anh, và hiểu rằng chúng đang đợi Turego quay lại để tiếp tục cuộc tra khảo. Anh vẫn gục đầu lả đi trong cái tóm chặt của bọn chúng, thậm chí anh còn không đứng thẳng được
“Em ở yên đây’’ Turego nói nghiêm khắc khi họ tiến về lại căn phòng đó. “Hứa đi”
“Em hứa” Jane nói, mỉm cười ngoảnh lại nhìn hắn; và hắn không bao giờ có thể nhìn thấy cú đánh vụt tới. Cô đấm thẳng vào sống mũi đẹp đẽ của hắn, đầu hắn giật ngược ra sau và máu bắn phụt ra. Trước khi hắn có thể hét lên vì đau và ngạc nhiên. Cô thúc mạnh khuỷu tay vào thái dương và hắn gập người xuống với tiếng kêu đau đớn. Như trong một vũ điệu ba lê, cô nâng đầu gối đập trúng cái cằm không được che chắn của hắn và Turego gục ngã hệt như con búp bê vải. Jane thầm cảm ơn cha cô đã khăng khăng bắt cô học các lớp tự vệ, sau đó cúi xuống và nhanh chóng giật khẩu súng ra khỏi bao súng của Turego.
Ngay khi Jane bắt đầu chạy xuyên qua cánh cửa, tiếng súng nổ dội khắp nhà kho, và cô đóng băng trong nỗi sợ hãi. “Không” cô thầm kêu lên, sau đó lao mình về phía âm thanh phát ra.
Khi Jane ném mình vào vòng tay Turego, Grant giận dữ điên cuồng đến nỗi một màn sương đỏ bao phủ tầm nhìn của anh, nhưng anh đã được huấn luyện để kiểm soát bản thân, và khả năng kiềm chế đó đã được kìm lại, dù anh đã đứng bên bờ của sự điên cuồng. Sau đó màn sương đỏ mờ đi, thay thế vào đó là sự khinh bỉ lạnh lùng. Chết tiệt, anh đã trông chờ điều gì nào? Jane là kẻ sống sót, cô ta rất giỏi trong việc tạo dựng niềm tin. Đầu tiên, cô mê hoặc Turego, sau đó Grant đã cướp cô từ tay Turego và cô cũng đã quyến rũ anh không chút vất vả nào, y hệt như cô đã bỏ bùa mê Turego. Giờ Turego đã trở về, và bởi vì hắn đang ở thế thượng phong, thật là một tình cảnh chán nản đấy, Sullivan. Anh thậm chí còn cảm thấy một chút ngưỡng mộ cay đắng cho cái cách cô đã nhanh chóng và xử lý chính xác tình huống này. Sau đó biết chính xác tông giọng mượt mà cô nàng đã dùng để khiến Turego mê mụ trở lại.
Nín lặng, cảm giác bị phản bội khuấy đảo trong anh, và không có điều gì làm anh hạnh phúc nhiều như khoảnh khắc tay anh chạm vào cô. Chết tiệt cô vì đã lừa dối anh, phụ bạc anh như con hồ ly nhỏ! Anh lẽ ra nên biết, nên nghi ngờ cái nhìn ngây thơ trong đôi mắt to, đen láy đó không là gì cả ngoại trừ đóng kịch.
Bản năng xưa trỗi dậy, đột nhiên trở lại mạnh mẽ. Quên ả hồ ly đó đi! Anh phải lo cho bản thân mình trước, sau đó mới xem xét cô ta. Cô ta đang xoắn xuýt trong tay Turego như mèo, trong khi Grant biết rằng tương lai của chính anh sẽ không tồn tại trừ khi anh suy nghĩ thật nhanh.
Anh suy tính xong khi Turego lắp ghép các mẩu thông tin lại với nhau và tiến tới việc suy đoán chính xác nhận dạng của Grant. Một năm là khoảng thời gian ngắn để khiến người ta thậm chí bắt đầu lãng quên anh. Sau khi anh biến mất, sự mất tích đã khiến danh tiếng của anh phát triển đến mức trở thành huyền thoại. Well, cứ để Turego nghĩ rằng anh cũng đang truy lùng cuộn microfilm; Grant không cảm thấy chút hối tiếc nào về việc sử dụng Jane bất cứ cách nào có thể. Cô không chỉ lợi dụng anh, cô ta đã khiến anh nhảy múa như một con rối theo điệu nhạc của cô. Anh sẽ chúc cho sự vui mừng của cô với Turego, nếu anh không đồng ý đưa cô ra khỏi Costa Rica, và anh sẽ trốn thoát bằng bất cứ giá nào. Nhưng anh đã nhận công việc này, vì vậy anh sẽ phải hoàn thành nó, nếu anh có thể sống sót được. Khi anh đặt tay lên người cô lần nữa, cô ta sẽ nhận ra rằng cô không còn được đối xử nhẹ nhàng nữa.
Turego đang tò mò. Với đôi tay bị trói chặt sau lưng, bị giữ chặt bởi 2 tên tay sai, Grant nhận ra hắn đang muốn biết điều gì.
“Ai thuê ngươi? Hay giờ ngươi tự hành động độc lập?
“Không, tôi vẫn chỉ là người theo đạo Tin lành” Grant nói, mỉm cười mượt mà. Một cái gật đầu từ Turego, cú đánh đầu tiên giáng vào mặt anh, môi anh nứt và máu lấp đầy môi anh. Cú đấm tiếp theo nện vào bụng anh, và anh đã gãy gập người xuống nếu không bị giữ chặt thô bạo từ hai cánh tay bị trói chặt.
“Thật sự, là ta không có thời gian” Turego thì thầm. “Ngươi là Hổ, và ngươi không phải là người làm việc không công bao giờ”
“Chắc chắn là vậy rồi, ta đang làm từ thiện”
Nắm đấm nện vào gò má anh, đầu anh giật sang bên. Gã này đúng thật là tay đấm box, gã thực hiện những cú đánh thật chuẩn xác. Vài lần vào mặt, sau đó là xương xườn và thận. Đau đơn xoáy xuyên khắp người Grant cho đến khi bụng anh phập phồng. Anh thở hổn hển, tầm nhìn mờ đi mặc dầu đầu óc anh vẫn tỉnh táo, và anh cố ý dồn toàn bộ trọng lượng của anh vào tay hai gã đang giữ chặt anh, đầu gối anh oằn xuống.
Sau đó anh nghe thấy giọng Jane, hờn dỗi và đòi hỏi, mà anh chưa từng nghe trước đây, theo sau là cái giọng đoan chắc mượt mà của Turego. Mấy gã tay sai đang không chú ý đến anh. Anh cảm giác được điều đó, y hệt loài động vật hoang dã nhạy bén với mọi sắc thái xung quanh. Anh chùng người xuống hơn nữa, cố ý gồng hết sức quanh dây trói ở cổ tay anh, và thỏa mãn mãnh liệt bùng lên khi anh cảm thấy chúng trượt khỏi tay phải anh.
Anh có đôi tay đầy sức mạnh, đôi tay có thể phá hủy nhiều thứ. Anh dùng sức mạnh đó bứt đứt sợi dây thừng đang quấn lấy anh. Anh nhón tay tới chỗ dây trói chặt nhất và duỗi nó ra, sau đó thả lỏng, để sợi dây trượt xuống thấp hơn. Anh làm vậy hai lần, và sợi dây trói rớt xuống ngón tay anh những vòng lùng bùng.
Liếc nhìn qua đôi mắt hé mở, anh nhận thấy không ai chú ý nhiều đến anh, thậm chí cả gã boxer, gã đang lơ đãng chà xát khớp ngón tay và đợi Turego trở lại từ bất cứ chỗ nào mà hắn đã rời khỏi. Cả Jane cũng không thấy đâu. Giờ chính là lúc hành động.
Hai gã đang giữ anh đang lơ là. Anh ném chúng ra khỏi anh như những thứ đồ bỏ đi. Trong giây lát, tất cả bọn chúng hoảng loạn, đó là tất cả thời gian anh cần. Anh tóm lấy khẩu súng và giật báng súng lên cằm tên lính đang giữ nó, khiến hắn giật lùi lại phía sau. Anh xoay người lại, đá bay khẩu súng. Những tên lính thật sự không có nhiều cơ hội, không có một phần sự huấn luyện mà anh có, hay những năm kinh nghiệm của anh. Chúng không biết làm sao để phản ứng với kẻ tấn công và ra đòn chớp nhoáng trước khi bất cứ ai có thể di chuyển. Chỉ duy nhất một gã xoay xở nâng khẩu súng lên, và điên cuồng nhả đạn, viên đạn bắn vun vút trượt xa phía trên đầu Grant. Đó là tên lính cuối cùng còn đứng vững, Grant hạ gục hắn nhẹ nhàng đầy khinh thường. Sau đó, anh ngập ngừng trong giây lát trần trụi nhất khi anh chờ bất cứ nhúc nhích nào từ chúng., nhưng không có kẻ nào cả. Cái nhìn chằm chằm của anh phóng đến cánh cửa ở cuối nhà kho, và một nụ cười lạnh lùng cong lại trên đôi môi bị thương và vương máu. Anh đi tìm Jane.
Cô chưa từng biết đến sự khiếp sợ đến vậy, thậm chí nỗi sợ bóng tối cũng không là gì khi so sánh với điều mà cô cảm nhận bây giờ. Cô không thể di chuyển đủ nhanh, chân cô như thể đang ì ạch trượt qua lớp siro. Ôi, chúa ơi, nếu như bọn chúng đã giết anh? Ý nghĩ đó quá khiếp hãi để có thể chịu đựng được., lúc này nó xoắn chặt lấy ngực cô cho đến khi cô không thể thở được. Không, cô nghĩ, không, không, không thể nào!
Cô đẩy bật cánh cửa, khẩu súng lục trong tay, gần như phát điên vì sợ hãi, cô sẵn sàng chiến đấu vì người đàn ông của cô, vì trọn cuộc đời cô. Cô trông thấy một quang cảnh lộn xộn, ngổn ngang của những tên tay sai đang nằm bẹp dí và tâm trí cô quay cuồng, không tài nào lĩnh hội được tại sao có quá nhiều người nằm đó. Không thể nào chỉ với một phát súng?
Sau đó,một cánh tay cuốn quanh cổ cô, kéo giật cô lại phía sau, khóa chặt dưới cằm cô. Một cánh tay khác vươn ra, với những ngón tay dài, kẹp chặt quanh bàn tay đang giữ chặt khẩu súng của cô và lấy nó ra khỏi tay cô.
“Thật vui sao, em yêu, nhưng tôi cảm thấy an toàn hơn khi em bị tước vũ khí” Một giọng nói trầm rít lên trong tai cô.
Ngay khi nắm bắt được âm thanh giọng nói đó, mắt Jane khép lại trong sự nhẹ nhõm và hai dòng nước mắt ứa ra trên mi. “Grant” cô thì thầm
“E là vậy. Cô có thể nói thật vui khi gặp lại tôi sau, chúng ta phải di chuyển ngay lập tức”
Anh thả cánh tay đang khóa cổ cô ra, nhưng khi cô cố quay lại đối diện với anh, anh đã tóm lấy tay phải cô, và quàng ra sau lưng anh, không quá cao để cô bị đau, nhưng đủ cao để cô bị đau nếu anh di chuyển chỉ cao hơn một phần inch.
“Đi” anh gào lên, đẩy mạnh cô về phía trước, và Jane trượt chân dưới sức mạnh chuyển động, xoắn chặt lấy tay cô và tạo ra một tiếng rên rỉ không chủ ý.
“Anh đang làm đau em” cô khóc thút thít, vẫn còn sửng sốt và cố gắng hiểu rõ. “Grant, đợi đã”
“Đừng nhiều chuyện nữa” anh khuyên, đá bay cánh cửa và đẩy mạnh cô ra ngoài, về phía ánh mặt trời chói chang. Chiếc xe tải vẫn đang còn nằm đó, và anh không hề ngập ngừng.”Vào trong, chúng ta sẽ đi”
Anh mở cửa, nửa đẩy nửa ném Jane vào trong xe, khiến cô nằm bẹp trên ghế. Cô khóc nấc lên, tiếng khóc yếu ớt đó như dao cắt xuyên qua anh, nhưng anh tự nhủ rằng anh không ngốc; cô không cần bất cứ ai chăm sóc cô. Như loài mèo, cô luôn luôn chạm đất bằng chính đôi chân mình.
Cô bò lên vị trí ngồi, đôi mắt đen của cô ngập tràn nước mắt khi cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị thương và đầy máu của anh vừa cảm thấy đau đớn vừa thấy khiếp hãi. Cô muốn đoan chắc với anh, nói với anh rằng tất cả đều đóng kịch, một ván cược mạo hiểm để cứu mạng sống của cả hai, nhưng anh dường như không muốn nghe. Nhất định là anh sẽ không dễ dàng quên mọi thứ mà họ đã chia sẻ, mọi thứ mà họ có với nhau! Hơn nữa, cô không thể từ bỏ. Cô nhấc tay lên vươn về phía anh thì một chuyển động ở cánh cửa phía bên kia đập vào mắt cô, và cô hét lên cảnh báo.
“Grant”
Anh quay phắt lại, và khi anh làm vậy Turego nhấc súng lên và khai hỏa. Tiếng súng nổ bắn vào không khí vậy mà Jane vẫn nghe, ý thức được, cảm nhận được tiếng càu nhàu đau đớn của Grant khi anh khỵu gối xuống và nhấc súng lên. Turego nhào sang một bên, tìm chỗ nấp nhưng viên đạn đã bắn trúng, một bông hoa máu nở rộ trên vai phải của Turego, khiến hắn ngã nhào xuyên qua cửa.
Jane nghe tiếng ai đó hét lên, nhưng âm thanh giận dữ và vang từ xa, cô lao mình qua cánh cửa mở của chiếc xe tải, té nhào xuống nền đất nóng và gồ ghề bằng tay và đầu gối. Grant đang khuỵ gối, dựa vào thành xe, tay phải giữ chặt bắp tay trái, và máu đang chảy thấm qua kẽ tay. Anh ngước nhìn cô, đôi mắt vàng rực sáng và đốt cháy như ánh lửa của cuộc chiến, thậm chí còn mãnh liệt hơn trên khuôn mặt sưng phồng và nhợt nhạt của anh.
Cô gần như phát điên lúc ấy. Cô siết chặt lấy áo lót anh và kéo mạnh, dùng sức mạnh mà cô không biết làm sao mà có được.”Vào trong xe đi!” cô hét lên, đẩy mạnh anh vào cánh cửa.”Chết tiệt, vào trong xe!Anh đang cố tự sát hả?”
Anh co rúm lại khi thành ghế va mạnh vào xương sườn bị thương của anh. Jane đang xô đẩy anh, và la hét như nữ thần báo tử, nước mắt tuôn xuống khuôn mặt cô.”Cô không ngậm miệng lại được hả?” anh hét lên, và đẩy mình vào trong một cách đau đớn.
“Đừng có nói em ngậm miệng lại” cô gào lên, đẩy anh cho đến khi anh di chuyển. Cô quệt những giọt nước mắt khỏi má, và tự trèo vào trong xe. “Tránh ra đi để em khiến cái thứ này khởi động. Có bất cứ chìa khóa nào không? Chìa khóa xe đâu rồi? Ôi, chết tiệt thật!” Cô liều lĩnh bổ nhào xuống bên dưới bánh lái, mò mẫm và kéo các sợi dây kim loại một cách điên cuồng.
“Cô đang làm gì vậy?” Grant rên rỉ, đầu óc anh quay cuồng vì vết thương
“Em đang đấu dây khởi động” cô nức nở.
“Cô đang giật tung mấy sợi dây chết tiệt này ra đấy chứ”. Nếu cô đang cố gắng phá hỏng phương tiện duy nhất của họ thì cô đang làm rất tốt. Anh bắt đầu kéo cô ra khỏi bên dưới bánh lái thì cô đột ngột tự bật lên, ấn mạnh chân côn và chạm hai sợi dây lại với nhau. Động cơ rền rĩ khởi động, và Jane đống sầm cánh cửa phía bên cô lại, vào số và thả chân côn ra. Chiếc xe lao về phía trước một cách dữ dội, ném Grant ngược vào cửa.
“Cài số thấp” anh hét lên, kéo mình đến vị trí ngồi và bắt đầu giữ chặt ghế.
“Em không biết số thấp ở đâu. Em chỉ làm với cái mình có thể thấy”
Chửi thề, anh với tới hộp số, vết thương trên cánh tay như con dao nóng cắt xé qua da thịt khi anh khép ngón tay trên núm điều khiển. Anh không thể làm gì với vết thương, nên anh lờ tịt nó đi. “Đạp chân côn xuống” anh ra lệnh. “Tôi sẽ sang số. Jane, đạp cái chân côn chết tiệt đó xuống”
“Thôi quát tháo em đi” cô hét trả, ấn mạnh chân côn. Grant gài số và Jane thả chân côn ra.; lần này thi chiếc tải chuyện động mượt mà hơn. Cô nhấn chân ga, đạp mạnh xuống sàn, khiến chiếc xe phóng mình quanh góc cua, bánh sau rít lên trên nền sỏi.
“Rẽ phải” anh chỉ, và cô làm theo.
Chiếc xe đang lao đi dưới nỗ lực nặng nề của cô, chuyển động của nó rền rĩ khi cô giữ chân ga.
“Sang số”
“Anh tự làm đi”
“Đạp chân côn!”
Cô đạp chân côn và anh cài số lên. “Khi tôi bảo, thì đạp chân côn, tôi sẽ sang số, hiểu chưa?”
Cô vẫn còn đang khóc, nấc lên từng cơn. Grant nói: “Rẽ trái”. Cô cua chiếc xe ở đoạn rẽ khiến một chiếc pickup lách sang một bên đường để tránh họ.
Con đường dẫn ra khỏi thị trấn, và chỉ còn thêm một vài dặm nữa là ra khỏi hoàn toàn khi Grant nói ngắn gọn: “Đánh xe sát lề đi”. Jane không hỏi anh lí do, cô đánh xe về bên đường và dừng xe lại.
“Được rồi, ra ngoài!” một lần nữa cô tuân theo mà không hỏi gì cả, nhảy ra ngoài và đứng đó lóng ngóng khi anh nặng nhọc tự mình xuống xe. Tay trái anh vằn vện máu, nhưng từ vẻ mặt anh Jane biết rằng anh không để tâm đến nó. Anh nhét khẩu súng lục vào thắt lưng và quàng súng trường qua vai.”Đi thôi!”
“Chúng ta đang đi đâu đây?”
“Trở lại thị trấn. Gã người yêu của cô sẽ không ngờ chúng ta quay ngược lại. Cô có thể ngừng khóc được rồi đấy” anh thêm vào một tàn nhẫn. “Tôi chưa giết chết hắn”
“Hắn không phải bạn trai em” Cô hét lên, quay phắt lại với anh
“Nó chắc chắn là thế từ những gì tôi thấy”
“Em đang cố gắng đánh lừa hắn. Một người trong chúng ta phải được tự do”
“Kiệm lời đi” anh khuyên, giọng nhàm chán. “Tôi đã mắc lừa cô một lần, nhưng sẽ không có lần thứ hai”
Cô quyết định sẽ không cố gắng giải thích với anh bây giờ. Khi anh bình tĩnh đủ để lắng nghe, thì cô đủ bình tĩnh để giải thích mạch lạc, sau đó mọi việc sẽ ổn cả. Khi cô quay khỏi anh, nhìn vào cửa xe đang mở và thoáng thấy thứ gì đó bị nhét xa trong góc sàn. Túi của cô! Cô bò vào trong xe và chúi người xuống chộp lấy cái túi và kéo từ dưới ghế ngồi. Trong sự náo động, nó hoàn toàn bị bỏ qua và quên lãng.
“Bỏ cái thứ chết tiệt đó lại” Anh quát
“Em cần nó” cô hét trả. Cô kéo khóa ngang thắt lưng lần nữa.
Anh rút súng ra và Jane nuốt nược miếng, mắt cô mở to
Một cách bình tĩnh, anh bắn một phát mặt trước chiếc xe, sau đó nhét súng trở lại thắt lưng
“Tại sao anh lại làm vậy?” Cô hỏi, và nuốt họng một lần nữa.
“Làm vậy để trông như thể chúng ta bị cưỡng ép rời bỏ xe”
Anh nắm lấy bắp tay cô trong một cái siết chặt và kéo cô ra khỏi con đường. Hễ nghe thấy tiếng động cơ tiến đến gần, anh lại ép cô nhào xuống đất và họ nằm yên cho đến khi âm thanh mờ đi.
Chiếc áo cô, thật trắng sạch và đẹp đẽ chỉ mới hơn một giờ trước, đã lấm tấm bùn và rách toạc ở những chỗ gai nhọn trượt qua. Cô liếc nhanh rồi sau đó quên nó đi
“Bao giờ thì Turego sẽ bám theo sau chúng ta?” cô hổn hển
“Sớm thôi. Thấy mất kiên nhẫn rồi sao?”
Nghiến chặt răng lại, cô phớt lờ anh. Khoảng hơn 20 phút họ đã tiến tới ven thị trấn lần nữa, và anh khảo sát quanh thị trấn. Cô muốn hỏi anh đang tìm gì, nhưng theo cái cách mà anh phớt lờ cô, cô tiếp tục giữ im lặng. Cô muốn ngồi xuống cạnh anh, rửa sạch vết thương trên khuôn mặt anh, có thể băng bó vết thương trên tay anh, nhưng có lẽ cô sẽ không làm được những điều đó. Anh không muốn bất cứ thứ gì từ cô bây giờ.
“Cô còn có thể làm được gì khác? làm sao cô có thể biết được anh chuẩn bị trốn thoát. Cô phải tận dụng kế hoạch tốt nhất mà cô có thể có vào lúc ấy.
Cuối cùng, họ cũng trượt vào trong một kho hàng cũ nát đằng sau nhà kho cũng đổ nát như vậy và xiêu vẹo trên bãi đất phía trong tương đối mát mẻ. Grant co rúm lại khi anh vô ý co cánh tay trái lại, nhưng khị Jane bắt đầu tiến về phía anh, anh đã trao cái nhìn trừng trừng lạnh lùng khiến cô dừng chân. Cô xụm người xuống đất, và dựa trán trên đầu gối co lại. “Chúng ta đang định làm gì bây giờ?”
“Chúng ta đang thoát khỏi đất nước này, bằng bất cứ giá nào” anh nói dứt khoát. “Cha cô đã thuê tôi đưa cô về nhà, và đó là những gì tôi đang làm. Giao cô lại cho cha cô càng sớm càng tốt!”
Toàn bộ tình huống này đang ở trên cán cân sống - chết, mọi chuyện có thể lệch về bất kì hướng nào. Sự cẩn trọng lấp ló trong đôi mắt đen của Tuergo, cũng như vẻ thỏa mãn hiểm ác trong việc dồn con mồi vào chân tường. Hắn muốn cô phải trả giá việc trốn tránh hắn, cô biết, nhưng chưa đến lúc đó, cô vẫn còn an toàn trước mọi tổn hại thật sự nào. Bởi vì hắn ta vẫn muốn cuộn microfilm. Mạng sống của Grant đang bị đe dọa, chỉ cần 1 từ từ Tuergo, những gã đó sẽ giết anh ngay lập tức. Anh chắc chắn phải biết điều đó, nhưng không hề có một tia sợ hãi nào trong vẻ mặt anh, chỉ có sự lạnh lẽo, căm hờn như thiêu đốt khi anh nhìn chằm chằm vào Jane. Có lẽ nhờ vậy, cuối cùng bằng cách nào đó cũng làm dịu đi sự nghi ngờ của Tuergo. Hắn sẽ không bao giờ giải tán bọn lính gác quanh cô, nhưng Jane chỉ có thể lo lắng một điều duy nhất vào lúc này. Ngay bây giờ, cô phải bảo vệ Grant bằng bất cứ giá nào.
Cánh tay gã Tuergo quàng quanh eo cô, kéo cô dựa chặt vào hắn. Hắn cúi đầu xuống và hôn cô, một nụ hôn vô cùng thân mật mà Jane phải gồng mình chịu đựng nó, dầu cô rùng mình kinh tởm khi phải cam chịu sự động chạm và mùi vị của gã. Cô biết hắn ta đang làm gì, hắn đang cố chứng tỏ sức mạnh của hắn, sự kiểm soát của hắn, và sử dụng cô như vũ khí chống lại Grant. Khi hắn nhấc đầu ra, một nụ cười hiểm ác nở trên khuôn miệng đẹp đẽ của gã.
“Giờ ta có em rồi, Chiquita” hắn đoan chắc với cô trong chất giọng mượt mà.”Em hoàn toàn an toàn. Gã điên này, như em đã gọi, sẽ không làm phiền em được nữa, ta hứa” tiếp tục nhạo báng, nghiêng đầu về phía Grant. “Tôi đã nghe tiếng ông, Senor. Chắc chắn chỉ có thể có một người duy nhất với mặt sẹo và đôi mắt vàng, người có thể tan biến trong rừng như loài mèo lặng lẽ. Ngươi là một huyền thoại, nhưng nghe nói ngươi đã chết. Đã lâm lắm rồi kể từ khi nghe thấy bất cứ tin tức nào từ ngươi”
Grant vẫn yên lặng, bây giờ anh tập trung vào Tuergo, phớt lờ Jane như thể cô không hề tồn tại. Không nhúc nhích một cơ bắp cứ như anh đã hóa đá. Cái tĩnh lặng hoàn toàn của anh làm người khác có cảm giác bị uy hiếp, tạo ấn tượng rằng ẩn chứa bên dưới sự kiểm soát của anh là một sức mạnh to lớn đang bị kìm hãm, hệt như một loài thú hoang dã đang chờ đợi khoảnh khắc hoàn hảo để nhào tới. Mặc dù, anh đơn thương độc mã, nhưng những gã đàn ông đó như bầy chó rừng lảng vảng xung quanh loài hổ hùng mạnh. Những tên đang chĩa súng vào anh lộ rõ vẻ hốt hoảng.
“Có lẽ thật thú vị để biết người đang thuê ông là ai!Và có những người khác rất thích thú với cơ hội được tra hỏi ông, phải không nào?Trói hắn lại, và dẫn hắn vào trong xe” Turego ra lệnh, vẫn quàng tay xung quanh Jane. Cô cố không nhìn Grant khi anh bị trói lại thô lỗ và kéo lê về phía chiếc xe tải quân sự trọng lượng 2 tấn, với tấm vải bạt che phủ đằng sau xe. Thay vào đó, cô trao cho Turego nụ cười chói sáng nhất của cô và dựa đầu vào vai hắn.
“Em thật sự rất sợ” cô thì thầm
“Dĩ nhiên là em vậy rồi, Chiquita. Có phải đó là lý do em chống cự lại người của ta khi họ tìm thấy em trong rừng hôm quá?”
Cô đã hiểu vì sao hắn không dễ dàng tin cô ngay! Cô giữ đôi mắt mở to hoài nghi. “Đó là người của anh sao? Sao họ không nói vậy chứ?Họ cứ xô đẩy em xung quanh. Làm em sợ họ cũng muốn... muốn tấn công em. Em đã xoay sở để thoát khỏi gã điên đó, Em cũng đã có thể làm được, nếu không có tất cả tiếng ồn ào mà bọn họ đã tạo ra! Họ đã dẫn hắn đến thẳng chỗ em” giọng cô run run vì căm phẫn.
“Đã qua rồi. Giờ anh sẽ chăm sóc cho em” Hắn dẫn cô đến chiếc xe và giúp cô vào trong xe, sau đó trèo ngay sau cô và đưa chỉ thị cho lái xe.
Đó là chính xác những điều cô sợ, được chăm sóc bởi Turego, nhưng lúc đó cô phải lừa được hắn và bằng mọi cách cô phải thuyết phục được cô hoàn toàn vô tội trong việc trốn thoát ngay dưới mũi những tên lính gác. Hắn ta không đến nỗi khờ khạo cả tin, dù cô đã lừa được hắn lần đầu nhưng lần sau sẽ khó khăn hơn nhiều.
“Chúng ta đang đi đâu đây?” cô hỏi ngơ ngác, dựa vào hắn. “Trở lại khu điền trang sao? Anh có mang bộ quần áo nào cho em không? Gã ta đưa cho em cái áo choàng này sáng nay” cô nói, giật giật lớp vải trắng mềm mại. “Nhưng em muốn quần áo của em kia”
“Thật ra thì, ta đã quá lo lắng cho em đến nỗi không hề nghĩ đến quần áo của em” Turego nói dối ngọt xớt. Cánh tay rắn chắc của hắn vòng xung quanh cô, và Jane mỉm cười nhìn hắn. Hắn mang nét đẹp trai giả tạo, với đường nét hoàn hảo sẽ thích hợp với một pho tượng hơn là con người, dù gì có lẽ Turego cũng không hoàn toàn là một con người. Hắn ta không tiết lộ tuổi, hắn nhìn như chỉ mới ngoài hai mươi, dù Jane biết hắn ít nhất cũng đã bốn mươi. Cảm xúc không biến đổi trên khuôn mặt hắn, hắn ta không hề bị lão hóa, không có nếp nhăn nào quanh khóe mắt, không có dấu hiệu nào của thời gian và cuộc sống tác động đến hắn. Điểm yếu duy nhất của hắn là bản tính kiêu căng, hắn biết hắn có thể cưỡng ép Jane bất cứ lúc nào. Nhưng hắn muốn quyến rũ cô, để cô sẵn lòng sà vào hắn. Cô sẽ là niềm tự hào được thỏa mãn của hắn trong một chốc, sau đó, một khi hắn đã có đoạn microfilm, hắn có thể vứt bỏ cô mà không hề hối tiếc.
Cô chỉ có đoạn microfilm để bảo vệ bản thân, và chỉ duy nhất bản thân cô để bảo vệ Grant. Tâm trí cô đang chạy đua, làm cách nào để cô có thể cởi trói và đưa một vài loại vũ khí cho anh. Tất cả những gì anh cần là tình huống lợi thế nhỏ nhoi nhất.
“Gã ta là ai vậy? dường như anh biết hắn?”
“Gã không giới thiệu bản thân cho em biết sao? Dù gì em cũng đã trải qua một vài ngày với hắn, em yêu. Chắc chắn em phải biết tên hắn”
Một lần nữa cô phải làm một phản ứng nhanh chóng. Tên thật của Grant có thường được biết đến? Dù sao, Grant có phải tên thật của anh không? Cô không thể mất cơ hội. “Hắn nói với em tên hắn là Joe Tyson. Đó có đúng là tên thật không?” Cô hoài nghi hỏi, ngồi lên chiếu đôi mắt nâu to tròn vào hắn, chớp chớp mắt như thể cô rất ngạc nhiên.
Kì quặc là Turego ngập ngừng. “Đó có lẽ là tên hắn tự gọi bây giờ. Nếu hắn đúng là người như ta nghĩ, hắn ta từng được biết với biệt danh là Hổ”
Hắn ta đang lo lắng! Grant đang bị trói, và mười tên đang chĩa súng vào anh, nhưng Turego vẫn cảm thấy lo lắng bởi sự hiện diện của anh.. Cái ngập ngừng mờ nhạt đó phải chăng Turego không chắc chắn về tên thật của Grant và không muốn tiết lộ sự thiếu hụt kiến thức đó hay là không chắc chắn về một thứ gì đó lớn hơn?
Có phải hắn ta vẫn không hoàn toàn đoan chắc rằng Grant là Hổ? Turego không muốn biến bản thân thành thằng ngốc bởi tuyên bố bắt được Hổ, rồi sau đó hóa ra tù nhân của hắn là một ai đó ít thú vị hơn nhiều
Hổ! cô có thể hiểu được anh xứng đáng với cái tên và cả cái danh tiếng đó như thế nào. Với đôi mắt màu hổ phách và vẻ hoang dã chết chóc, sự so sánh đó cũng dễ hiểu thôi. Nhưng anh cũng vẫn là một con người, và cô đã ngủ trong vòng tay anh. Anh đã ôm chặt lấy cô nhiều giờ trong bóng tối, đã giữ nhưng con quái vật bóng đêm tránh xa khỏi cô, và anh đã chỉ cho cô thấy một phần trong cô, mà chính cô cũng không biết nó có tồn tại. Bởi có Grant, cô cảm thấy là một người trọn vẹn, có khả năng yêu và đam mê, là một người phụ nữ ấm áp, dâng hiến. Dù cô có thể nhận ra anh là gì, cách mà cô nhìn anh bây giờ được tô sắc bởi tình yêu. Nhưng anh là con người, không phải một tạo vật siêu nhiên nào người có thể tan biến xuyên suốt trong những khu rừng rậm trên trái đất. Anh có thể chảy máu và bị thương. Anh có thể cười, một nụ cười trầm ấm làm rung động tim cô. Sau Grant, cô cảm thấy bị ô uế chỉ bởi việc ngồi cạnh Turego.
Cô cười khúc khích. “Nghe giống trong truyện trinh thám nhỉ! Ý anh là gã ta là gián điệp?”
“Không, dĩ nhiên là không rồi. Không quá lãng mạn vậy đâu! Hắn ta thật sự chỉ là lính đánh thuê, được thuê bởi bất cứ ai cho bất cứ loại việc bẩn thỉu nào”
“Giống như bắt cóc em? Sao hắn lại làm vậy? ý em là, không một ai trả tiền chuộc em! Cha em thậm chí không thèm đếm xỉa tới em, mà em thì chắc chắn chẳng có món tiền nào”
“Có lẽ gã muốn thứ gì đó khác từ em” hắn gợi ý.
“Nhưng em không có gì hết!” cô xoay xở cố lấp đầy vẻ mặt và giọng nói cô sự bối rối hoang mang, và Turego mỉm cười với cô.
“Có lẽ là em có, chỉ có điều em chưa nhận ra”
“Đó là cái gì? Anh biết à?”
“Vào đúng lúc, cưng à, chúng ta sẽ tìm ra nó”
“Chẳng ai kể với em điều gì cả” Cô hờn dỗi và bĩu môi. Cô cho phép bản thân giữ cái bĩu môi đó trong khoảng 30 giây, rồi thì khuấy động ham muốn của hắn lần nữa, như một đứa trẻ nôn nóng.”Chúng ta đang đi đâu đây?”
“Chỉ cuối con đường thôi cưng à”
Họ đang ở bên rìa thị trấn, và có một nhà kho bằng thiếc xiêu vẹo ở cuối con đường. Hình dạng nó thật tệ hại, các bức tường thì lồi lõm, mái tôn thì cong vẹo ở vài nơi, có chỗ thì mất hoàn toàn. Cánh cửa xiêu vẹo treo cong veo trên bản lề. Và Turego giúp cô xuống xe, cô có thể hiểu lí do. Chỉ có vài người dân xung quanh đây, và chúng có thể cách xa khỏi cặp mắt tò mò tọc mạch.
Anh bị lôi ra khỏi chiếc xe và bị đẩy mạnh về phía cửa, anh vấp chân và chỉ vừa kịp lấy lại thăng bằng trước khi đâm sầm vào ngôi nhà. Tên nào đó cười khoái trá, và khi Grant đứng thẳng lại chiếu cái nhìn chằm chằm làm mất nhuệ khí lên những kẻ bắt giữ, Jane thấy dòng máu nhỏ đã khô lại trên khóe môi anh. Môi của anh bị nứt và sưng phồng lên. Tim cô lảo đảo và hơi thở nghẹn lại. Có kẻ nào đó đã đánh anh trong lúc anh bị trói tay lại sau lưng. Ngay lập tức, những luồng sóng căm phẫn, run rẩy mạnh mẽ tràn ngập cô. Cô rùng mình trong nỗ lực che đậy nó trước khi cô quay sang Turego. “Chúng ta định làm gì ở đây?"
“Ta chỉ muốn hỏi một vài câu với anh bạn này. Chẳng quan trọng gì”
Cô bị hộ tống một cách kiên quyết vào ngôi nhà và cô phải thở hổn hển khi luồng nhiệt đập vào cô choáng váng. Căn nhà kho bằng thiếc này y hệt lò luyện kim, nung nóng không khí cho đến khi không thể nào thở được. Mồ hôi ngay lập tức lấm tấm trên da cô, và cô cảm thấy hoa mắt, không tài nào đủ ôxy để thở.
Hiển nhiên Turego dùng cái kho này như một kiểu căn cứ, bởi vì thiết bị thế này rải rác quanh đây. Để Grant lại với bọn lính gác, Turego dẫn cô ra đằng sau căn nhà, nơi có một vài căn phòng thông với nhau, chắc trước đó là phòng làm việc. Ở đây vẫn nóng, nhưng có một cái cửa sổ nhỏ đang mở để luồng không khí mát mẻ lùa vào. Căn phòng mà hắn ta dẫn cô vào thật bẩn thỉu, những giấy tờ mốc meo và giăng đầy mạng nhện. Một cái bàn gỗ cũ kĩ gãy mất một chân, lệch hẳn về một phía và có mùi hôi chuột không thể nhầm lẫn. Jane nhăn mũi khịt khịt kiểu cách. “Eooo”. Cô nói với vẻ kinh tởm không hề ngụy trang.
“Ta xin lỗi về căn phòng này” Turego nói mượt mà, nở nụ cười quảng cáo kem đánh răng của hắn với cô. “Anh hi vọng chúng ta sẽ không bị giữ chân lâu. Alfonso sẽ ở lại đây với em trong lúc anh hỏi chuyện anh bạn của chúng ta về hành động của hắn, và ai đã thuê hắn bắt cóc em”
Hắn có ý gì khi cho người canh gác cô. Jane không phản kháng, không muốn làm hắn nghi ngờ hơn nữa nhưng cô chợt sởn gai ốc. Cô rất sợ cái công việc “hỏi chuyện” hắn sẽ tiến hành ấy. Cô phải nghĩ ra thứ gì đó thật nhanh chóng!Nhưng chẳng nghĩ ra được điều gì, và Turego ngước cằm cô lên hôn lần nữa.”Ta sẽ không lâu đâu” hắn thì thầm.”Alfonso, trông chừng cô ấy cẩn thận, ta sẽ cực kì khó chịu nếu có ai đó cướp cô ây lần nữa”
Jane nghĩ cô nhận ra Alfonso là một trong những gã lính gác ở khu điền trang. Khi rời đi, cửa khép lại đằng sau hắn, Jane trao cho gã cái liếc nhìn chậm rãi bên dưới hàng lông mi khẽ hạ xuống và nở nụ cười ngập ngừng. Anh ta rõ ràng còn trẻ và khá ưa nhìn. Anh ta chắc chắn đã được cảnh báo về cô, nhưng anh ta vẫn không thể cưỡng lại nụ cười của cô.
“Anh từng là lính gác ở điền trang phải không?” cô hỏi bằng tiếng Tây Ban Nha.
Anh ta miễn cưỡng gật đầu.
“Em nghĩ em đã nhận ra anh. Em chưa từng quên anh chàng ưa nhìn nào cả”. Cô nói với nhiều nhiệt tình hơn là chính xác, phát âm của cô có chút ngọng ngiụ đủ để đem lại một vẻ hài hước thoáng qua trên khuôn mặt Alfonso. Cô tự hỏi anh ta có biết Turego đang mưu tính gì không hay là đã được kể vài điều dối trá về việc bảo vệ cô.
Dù anh ta có được kể gì đi nữa, anh ta cũng không có khuynh hướng thích chuyện trò cho lắm. Jane mò mẫm quanh phòng, cố gắng tìm thứ gì đó có thể dùng làm vũ khí, nhưng hiển nhiên là không quá lộ liễu. Cô căng tai lắng nghe bất cứ tiếng động nào từ nhà kho, lo lắng tột độ. Turego đang làm gì? Nếu hắn ta hãm hại Grant...
Đã bao lâu rồi? 5 phút? 10 phút? hay ít hơn thế? Cô không biết, nhưng đột nhiên cô thấy không thể chịu đựng thêm nữa, cô bước về phía cánh cửa. Alfonso giơ tay ngáng đường cô.
“Tôi muốn thấy Turego” cô nói thiếu kiên nhẫn. “Quá nóng khi đợi ở đây”
“Cô phải ở lại đây”
“Well, tôi sẽ không ở đâu!Đừng ngớ ngẩn vậy, Alfonso, anh ấy sẽ không phiền đâu. Anh có thể đi với tôi, nếu vậy anh không thể để tôi ra khỏi tầm mắt của anh”
Cô thụp đầu xuống dưới tay anh ta và mở cánh cửa trước khi anh ta chặn cô lại. Với tiếng nguyền rủa nghẹn lại, anh ta chạy theo sau cô, nhưng Jane lao qua cánh cửa và phòng nối liền. Chỉ khi cô vào đến khu nhà kho chính cô mới nghe thấy tiếng uỵch của nắm đấm nện vào da thịt, và máu chảy dồn ra khỏi mặt cô.
Có hai gã đang tóm chặt lấy Grant, giữ anh đứng thẳng bằng cách tóm lấy cánh tay anh trong khi một gã khác đứng đằng trước, xoa xoa nắm đấm của gã. Còn Turego đang đứng một bên, mỉm cười tàn bạo. Đầu Grant gục xuống ngực, máu chảy đọng lại từng giọt bên dưới chân anh.
“Sự im lặng của ngươi chẳng được lợi lộc gì ngoài nhiều thương tích hơn thôi, anh bạn à.” Turego nói mượt mà. “Nói xem ai đã thuê ngươi, đó là tất cả những gì ta muốn biết bây giờ”
“Turego” cô kêu thét lên, kéo mọi sự chú ý dồn vào cô. Turego nhíu mày. “Em đang làm cái gì ở đây. Alfonso, dẫn cô ấy về”
“Không” Cô hét lên, đẩy Alfonso ra. “Ở đó nóng lắm. Em sẽ không ở lại đâu! Thật sự không thể chịu nổi. Em đã khổ sở trong rừng, cứ tưởng khi anh cứu em rồi, em sẽ được thoải mái chứ, nhưng không, anh lôi em vào cái đống khốn khổ này, bỏ lại em trong cái phòng nhớp nhúa bẩn thỉu. Anh phải thuê khách sạn cho em cơ”
“Jane, Jane, em không hiểu gì rồi” Turego nói, bước về phía cô và nắm lấy tay cô. “Chỉ một chút nữa thôi, hắn sẽ khai ra những gì anh muốn biết. Em không quan tâm kẻ nào đã thuê hắn sao. Hắn xoay cô lại, dẫn cô về lại căn phòng. “Hãy kiên nhẫn nào em yêu”
Jane dịu lại, để bản thân ngoan ngoãn bị dẫn đi. Cô mạo hiểm liếc nhìn Grant và những kẻ bắt giữ anh, và hiểu rằng chúng đang đợi Turego quay lại để tiếp tục cuộc tra khảo. Anh vẫn gục đầu lả đi trong cái tóm chặt của bọn chúng, thậm chí anh còn không đứng thẳng được
“Em ở yên đây’’ Turego nói nghiêm khắc khi họ tiến về lại căn phòng đó. “Hứa đi”
“Em hứa” Jane nói, mỉm cười ngoảnh lại nhìn hắn; và hắn không bao giờ có thể nhìn thấy cú đánh vụt tới. Cô đấm thẳng vào sống mũi đẹp đẽ của hắn, đầu hắn giật ngược ra sau và máu bắn phụt ra. Trước khi hắn có thể hét lên vì đau và ngạc nhiên. Cô thúc mạnh khuỷu tay vào thái dương và hắn gập người xuống với tiếng kêu đau đớn. Như trong một vũ điệu ba lê, cô nâng đầu gối đập trúng cái cằm không được che chắn của hắn và Turego gục ngã hệt như con búp bê vải. Jane thầm cảm ơn cha cô đã khăng khăng bắt cô học các lớp tự vệ, sau đó cúi xuống và nhanh chóng giật khẩu súng ra khỏi bao súng của Turego.
Ngay khi Jane bắt đầu chạy xuyên qua cánh cửa, tiếng súng nổ dội khắp nhà kho, và cô đóng băng trong nỗi sợ hãi. “Không” cô thầm kêu lên, sau đó lao mình về phía âm thanh phát ra.
Khi Jane ném mình vào vòng tay Turego, Grant giận dữ điên cuồng đến nỗi một màn sương đỏ bao phủ tầm nhìn của anh, nhưng anh đã được huấn luyện để kiểm soát bản thân, và khả năng kiềm chế đó đã được kìm lại, dù anh đã đứng bên bờ của sự điên cuồng. Sau đó màn sương đỏ mờ đi, thay thế vào đó là sự khinh bỉ lạnh lùng. Chết tiệt, anh đã trông chờ điều gì nào? Jane là kẻ sống sót, cô ta rất giỏi trong việc tạo dựng niềm tin. Đầu tiên, cô mê hoặc Turego, sau đó Grant đã cướp cô từ tay Turego và cô cũng đã quyến rũ anh không chút vất vả nào, y hệt như cô đã bỏ bùa mê Turego. Giờ Turego đã trở về, và bởi vì hắn đang ở thế thượng phong, thật là một tình cảnh chán nản đấy, Sullivan. Anh thậm chí còn cảm thấy một chút ngưỡng mộ cay đắng cho cái cách cô đã nhanh chóng và xử lý chính xác tình huống này. Sau đó biết chính xác tông giọng mượt mà cô nàng đã dùng để khiến Turego mê mụ trở lại.
Nín lặng, cảm giác bị phản bội khuấy đảo trong anh, và không có điều gì làm anh hạnh phúc nhiều như khoảnh khắc tay anh chạm vào cô. Chết tiệt cô vì đã lừa dối anh, phụ bạc anh như con hồ ly nhỏ! Anh lẽ ra nên biết, nên nghi ngờ cái nhìn ngây thơ trong đôi mắt to, đen láy đó không là gì cả ngoại trừ đóng kịch.
Bản năng xưa trỗi dậy, đột nhiên trở lại mạnh mẽ. Quên ả hồ ly đó đi! Anh phải lo cho bản thân mình trước, sau đó mới xem xét cô ta. Cô ta đang xoắn xuýt trong tay Turego như mèo, trong khi Grant biết rằng tương lai của chính anh sẽ không tồn tại trừ khi anh suy nghĩ thật nhanh.
Anh suy tính xong khi Turego lắp ghép các mẩu thông tin lại với nhau và tiến tới việc suy đoán chính xác nhận dạng của Grant. Một năm là khoảng thời gian ngắn để khiến người ta thậm chí bắt đầu lãng quên anh. Sau khi anh biến mất, sự mất tích đã khiến danh tiếng của anh phát triển đến mức trở thành huyền thoại. Well, cứ để Turego nghĩ rằng anh cũng đang truy lùng cuộn microfilm; Grant không cảm thấy chút hối tiếc nào về việc sử dụng Jane bất cứ cách nào có thể. Cô không chỉ lợi dụng anh, cô ta đã khiến anh nhảy múa như một con rối theo điệu nhạc của cô. Anh sẽ chúc cho sự vui mừng của cô với Turego, nếu anh không đồng ý đưa cô ra khỏi Costa Rica, và anh sẽ trốn thoát bằng bất cứ giá nào. Nhưng anh đã nhận công việc này, vì vậy anh sẽ phải hoàn thành nó, nếu anh có thể sống sót được. Khi anh đặt tay lên người cô lần nữa, cô ta sẽ nhận ra rằng cô không còn được đối xử nhẹ nhàng nữa.
Turego đang tò mò. Với đôi tay bị trói chặt sau lưng, bị giữ chặt bởi 2 tên tay sai, Grant nhận ra hắn đang muốn biết điều gì.
“Ai thuê ngươi? Hay giờ ngươi tự hành động độc lập?
“Không, tôi vẫn chỉ là người theo đạo Tin lành” Grant nói, mỉm cười mượt mà. Một cái gật đầu từ Turego, cú đánh đầu tiên giáng vào mặt anh, môi anh nứt và máu lấp đầy môi anh. Cú đấm tiếp theo nện vào bụng anh, và anh đã gãy gập người xuống nếu không bị giữ chặt thô bạo từ hai cánh tay bị trói chặt.
“Thật sự, là ta không có thời gian” Turego thì thầm. “Ngươi là Hổ, và ngươi không phải là người làm việc không công bao giờ”
“Chắc chắn là vậy rồi, ta đang làm từ thiện”
Nắm đấm nện vào gò má anh, đầu anh giật sang bên. Gã này đúng thật là tay đấm box, gã thực hiện những cú đánh thật chuẩn xác. Vài lần vào mặt, sau đó là xương xườn và thận. Đau đơn xoáy xuyên khắp người Grant cho đến khi bụng anh phập phồng. Anh thở hổn hển, tầm nhìn mờ đi mặc dầu đầu óc anh vẫn tỉnh táo, và anh cố ý dồn toàn bộ trọng lượng của anh vào tay hai gã đang giữ chặt anh, đầu gối anh oằn xuống.
Sau đó anh nghe thấy giọng Jane, hờn dỗi và đòi hỏi, mà anh chưa từng nghe trước đây, theo sau là cái giọng đoan chắc mượt mà của Turego. Mấy gã tay sai đang không chú ý đến anh. Anh cảm giác được điều đó, y hệt loài động vật hoang dã nhạy bén với mọi sắc thái xung quanh. Anh chùng người xuống hơn nữa, cố ý gồng hết sức quanh dây trói ở cổ tay anh, và thỏa mãn mãnh liệt bùng lên khi anh cảm thấy chúng trượt khỏi tay phải anh.
Anh có đôi tay đầy sức mạnh, đôi tay có thể phá hủy nhiều thứ. Anh dùng sức mạnh đó bứt đứt sợi dây thừng đang quấn lấy anh. Anh nhón tay tới chỗ dây trói chặt nhất và duỗi nó ra, sau đó thả lỏng, để sợi dây trượt xuống thấp hơn. Anh làm vậy hai lần, và sợi dây trói rớt xuống ngón tay anh những vòng lùng bùng.
Liếc nhìn qua đôi mắt hé mở, anh nhận thấy không ai chú ý nhiều đến anh, thậm chí cả gã boxer, gã đang lơ đãng chà xát khớp ngón tay và đợi Turego trở lại từ bất cứ chỗ nào mà hắn đã rời khỏi. Cả Jane cũng không thấy đâu. Giờ chính là lúc hành động.
Hai gã đang giữ anh đang lơ là. Anh ném chúng ra khỏi anh như những thứ đồ bỏ đi. Trong giây lát, tất cả bọn chúng hoảng loạn, đó là tất cả thời gian anh cần. Anh tóm lấy khẩu súng và giật báng súng lên cằm tên lính đang giữ nó, khiến hắn giật lùi lại phía sau. Anh xoay người lại, đá bay khẩu súng. Những tên lính thật sự không có nhiều cơ hội, không có một phần sự huấn luyện mà anh có, hay những năm kinh nghiệm của anh. Chúng không biết làm sao để phản ứng với kẻ tấn công và ra đòn chớp nhoáng trước khi bất cứ ai có thể di chuyển. Chỉ duy nhất một gã xoay xở nâng khẩu súng lên, và điên cuồng nhả đạn, viên đạn bắn vun vút trượt xa phía trên đầu Grant. Đó là tên lính cuối cùng còn đứng vững, Grant hạ gục hắn nhẹ nhàng đầy khinh thường. Sau đó, anh ngập ngừng trong giây lát trần trụi nhất khi anh chờ bất cứ nhúc nhích nào từ chúng., nhưng không có kẻ nào cả. Cái nhìn chằm chằm của anh phóng đến cánh cửa ở cuối nhà kho, và một nụ cười lạnh lùng cong lại trên đôi môi bị thương và vương máu. Anh đi tìm Jane.
Cô chưa từng biết đến sự khiếp sợ đến vậy, thậm chí nỗi sợ bóng tối cũng không là gì khi so sánh với điều mà cô cảm nhận bây giờ. Cô không thể di chuyển đủ nhanh, chân cô như thể đang ì ạch trượt qua lớp siro. Ôi, chúa ơi, nếu như bọn chúng đã giết anh? Ý nghĩ đó quá khiếp hãi để có thể chịu đựng được., lúc này nó xoắn chặt lấy ngực cô cho đến khi cô không thể thở được. Không, cô nghĩ, không, không, không thể nào!
Cô đẩy bật cánh cửa, khẩu súng lục trong tay, gần như phát điên vì sợ hãi, cô sẵn sàng chiến đấu vì người đàn ông của cô, vì trọn cuộc đời cô. Cô trông thấy một quang cảnh lộn xộn, ngổn ngang của những tên tay sai đang nằm bẹp dí và tâm trí cô quay cuồng, không tài nào lĩnh hội được tại sao có quá nhiều người nằm đó. Không thể nào chỉ với một phát súng?
Sau đó,một cánh tay cuốn quanh cổ cô, kéo giật cô lại phía sau, khóa chặt dưới cằm cô. Một cánh tay khác vươn ra, với những ngón tay dài, kẹp chặt quanh bàn tay đang giữ chặt khẩu súng của cô và lấy nó ra khỏi tay cô.
“Thật vui sao, em yêu, nhưng tôi cảm thấy an toàn hơn khi em bị tước vũ khí” Một giọng nói trầm rít lên trong tai cô.
Ngay khi nắm bắt được âm thanh giọng nói đó, mắt Jane khép lại trong sự nhẹ nhõm và hai dòng nước mắt ứa ra trên mi. “Grant” cô thì thầm
“E là vậy. Cô có thể nói thật vui khi gặp lại tôi sau, chúng ta phải di chuyển ngay lập tức”
Anh thả cánh tay đang khóa cổ cô ra, nhưng khi cô cố quay lại đối diện với anh, anh đã tóm lấy tay phải cô, và quàng ra sau lưng anh, không quá cao để cô bị đau, nhưng đủ cao để cô bị đau nếu anh di chuyển chỉ cao hơn một phần inch.
“Đi” anh gào lên, đẩy mạnh cô về phía trước, và Jane trượt chân dưới sức mạnh chuyển động, xoắn chặt lấy tay cô và tạo ra một tiếng rên rỉ không chủ ý.
“Anh đang làm đau em” cô khóc thút thít, vẫn còn sửng sốt và cố gắng hiểu rõ. “Grant, đợi đã”
“Đừng nhiều chuyện nữa” anh khuyên, đá bay cánh cửa và đẩy mạnh cô ra ngoài, về phía ánh mặt trời chói chang. Chiếc xe tải vẫn đang còn nằm đó, và anh không hề ngập ngừng.”Vào trong, chúng ta sẽ đi”
Anh mở cửa, nửa đẩy nửa ném Jane vào trong xe, khiến cô nằm bẹp trên ghế. Cô khóc nấc lên, tiếng khóc yếu ớt đó như dao cắt xuyên qua anh, nhưng anh tự nhủ rằng anh không ngốc; cô không cần bất cứ ai chăm sóc cô. Như loài mèo, cô luôn luôn chạm đất bằng chính đôi chân mình.
Cô bò lên vị trí ngồi, đôi mắt đen của cô ngập tràn nước mắt khi cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị thương và đầy máu của anh vừa cảm thấy đau đớn vừa thấy khiếp hãi. Cô muốn đoan chắc với anh, nói với anh rằng tất cả đều đóng kịch, một ván cược mạo hiểm để cứu mạng sống của cả hai, nhưng anh dường như không muốn nghe. Nhất định là anh sẽ không dễ dàng quên mọi thứ mà họ đã chia sẻ, mọi thứ mà họ có với nhau! Hơn nữa, cô không thể từ bỏ. Cô nhấc tay lên vươn về phía anh thì một chuyển động ở cánh cửa phía bên kia đập vào mắt cô, và cô hét lên cảnh báo.
“Grant”
Anh quay phắt lại, và khi anh làm vậy Turego nhấc súng lên và khai hỏa. Tiếng súng nổ bắn vào không khí vậy mà Jane vẫn nghe, ý thức được, cảm nhận được tiếng càu nhàu đau đớn của Grant khi anh khỵu gối xuống và nhấc súng lên. Turego nhào sang một bên, tìm chỗ nấp nhưng viên đạn đã bắn trúng, một bông hoa máu nở rộ trên vai phải của Turego, khiến hắn ngã nhào xuyên qua cửa.
Jane nghe tiếng ai đó hét lên, nhưng âm thanh giận dữ và vang từ xa, cô lao mình qua cánh cửa mở của chiếc xe tải, té nhào xuống nền đất nóng và gồ ghề bằng tay và đầu gối. Grant đang khuỵ gối, dựa vào thành xe, tay phải giữ chặt bắp tay trái, và máu đang chảy thấm qua kẽ tay. Anh ngước nhìn cô, đôi mắt vàng rực sáng và đốt cháy như ánh lửa của cuộc chiến, thậm chí còn mãnh liệt hơn trên khuôn mặt sưng phồng và nhợt nhạt của anh.
Cô gần như phát điên lúc ấy. Cô siết chặt lấy áo lót anh và kéo mạnh, dùng sức mạnh mà cô không biết làm sao mà có được.”Vào trong xe đi!” cô hét lên, đẩy mạnh anh vào cánh cửa.”Chết tiệt, vào trong xe!Anh đang cố tự sát hả?”
Anh co rúm lại khi thành ghế va mạnh vào xương sườn bị thương của anh. Jane đang xô đẩy anh, và la hét như nữ thần báo tử, nước mắt tuôn xuống khuôn mặt cô.”Cô không ngậm miệng lại được hả?” anh hét lên, và đẩy mình vào trong một cách đau đớn.
“Đừng có nói em ngậm miệng lại” cô gào lên, đẩy anh cho đến khi anh di chuyển. Cô quệt những giọt nước mắt khỏi má, và tự trèo vào trong xe. “Tránh ra đi để em khiến cái thứ này khởi động. Có bất cứ chìa khóa nào không? Chìa khóa xe đâu rồi? Ôi, chết tiệt thật!” Cô liều lĩnh bổ nhào xuống bên dưới bánh lái, mò mẫm và kéo các sợi dây kim loại một cách điên cuồng.
“Cô đang làm gì vậy?” Grant rên rỉ, đầu óc anh quay cuồng vì vết thương
“Em đang đấu dây khởi động” cô nức nở.
“Cô đang giật tung mấy sợi dây chết tiệt này ra đấy chứ”. Nếu cô đang cố gắng phá hỏng phương tiện duy nhất của họ thì cô đang làm rất tốt. Anh bắt đầu kéo cô ra khỏi bên dưới bánh lái thì cô đột ngột tự bật lên, ấn mạnh chân côn và chạm hai sợi dây lại với nhau. Động cơ rền rĩ khởi động, và Jane đống sầm cánh cửa phía bên cô lại, vào số và thả chân côn ra. Chiếc xe lao về phía trước một cách dữ dội, ném Grant ngược vào cửa.
“Cài số thấp” anh hét lên, kéo mình đến vị trí ngồi và bắt đầu giữ chặt ghế.
“Em không biết số thấp ở đâu. Em chỉ làm với cái mình có thể thấy”
Chửi thề, anh với tới hộp số, vết thương trên cánh tay như con dao nóng cắt xé qua da thịt khi anh khép ngón tay trên núm điều khiển. Anh không thể làm gì với vết thương, nên anh lờ tịt nó đi. “Đạp chân côn xuống” anh ra lệnh. “Tôi sẽ sang số. Jane, đạp cái chân côn chết tiệt đó xuống”
“Thôi quát tháo em đi” cô hét trả, ấn mạnh chân côn. Grant gài số và Jane thả chân côn ra.; lần này thi chiếc tải chuyện động mượt mà hơn. Cô nhấn chân ga, đạp mạnh xuống sàn, khiến chiếc xe phóng mình quanh góc cua, bánh sau rít lên trên nền sỏi.
“Rẽ phải” anh chỉ, và cô làm theo.
Chiếc xe đang lao đi dưới nỗ lực nặng nề của cô, chuyển động của nó rền rĩ khi cô giữ chân ga.
“Sang số”
“Anh tự làm đi”
“Đạp chân côn!”
Cô đạp chân côn và anh cài số lên. “Khi tôi bảo, thì đạp chân côn, tôi sẽ sang số, hiểu chưa?”
Cô vẫn còn đang khóc, nấc lên từng cơn. Grant nói: “Rẽ trái”. Cô cua chiếc xe ở đoạn rẽ khiến một chiếc pickup lách sang một bên đường để tránh họ.
Con đường dẫn ra khỏi thị trấn, và chỉ còn thêm một vài dặm nữa là ra khỏi hoàn toàn khi Grant nói ngắn gọn: “Đánh xe sát lề đi”. Jane không hỏi anh lí do, cô đánh xe về bên đường và dừng xe lại.
“Được rồi, ra ngoài!” một lần nữa cô tuân theo mà không hỏi gì cả, nhảy ra ngoài và đứng đó lóng ngóng khi anh nặng nhọc tự mình xuống xe. Tay trái anh vằn vện máu, nhưng từ vẻ mặt anh Jane biết rằng anh không để tâm đến nó. Anh nhét khẩu súng lục vào thắt lưng và quàng súng trường qua vai.”Đi thôi!”
“Chúng ta đang đi đâu đây?”
“Trở lại thị trấn. Gã người yêu của cô sẽ không ngờ chúng ta quay ngược lại. Cô có thể ngừng khóc được rồi đấy” anh thêm vào một tàn nhẫn. “Tôi chưa giết chết hắn”
“Hắn không phải bạn trai em” Cô hét lên, quay phắt lại với anh
“Nó chắc chắn là thế từ những gì tôi thấy”
“Em đang cố gắng đánh lừa hắn. Một người trong chúng ta phải được tự do”
“Kiệm lời đi” anh khuyên, giọng nhàm chán. “Tôi đã mắc lừa cô một lần, nhưng sẽ không có lần thứ hai”
Cô quyết định sẽ không cố gắng giải thích với anh bây giờ. Khi anh bình tĩnh đủ để lắng nghe, thì cô đủ bình tĩnh để giải thích mạch lạc, sau đó mọi việc sẽ ổn cả. Khi cô quay khỏi anh, nhìn vào cửa xe đang mở và thoáng thấy thứ gì đó bị nhét xa trong góc sàn. Túi của cô! Cô bò vào trong xe và chúi người xuống chộp lấy cái túi và kéo từ dưới ghế ngồi. Trong sự náo động, nó hoàn toàn bị bỏ qua và quên lãng.
“Bỏ cái thứ chết tiệt đó lại” Anh quát
“Em cần nó” cô hét trả. Cô kéo khóa ngang thắt lưng lần nữa.
Anh rút súng ra và Jane nuốt nược miếng, mắt cô mở to
Một cách bình tĩnh, anh bắn một phát mặt trước chiếc xe, sau đó nhét súng trở lại thắt lưng
“Tại sao anh lại làm vậy?” Cô hỏi, và nuốt họng một lần nữa.
“Làm vậy để trông như thể chúng ta bị cưỡng ép rời bỏ xe”
Anh nắm lấy bắp tay cô trong một cái siết chặt và kéo cô ra khỏi con đường. Hễ nghe thấy tiếng động cơ tiến đến gần, anh lại ép cô nhào xuống đất và họ nằm yên cho đến khi âm thanh mờ đi.
Chiếc áo cô, thật trắng sạch và đẹp đẽ chỉ mới hơn một giờ trước, đã lấm tấm bùn và rách toạc ở những chỗ gai nhọn trượt qua. Cô liếc nhanh rồi sau đó quên nó đi
“Bao giờ thì Turego sẽ bám theo sau chúng ta?” cô hổn hển
“Sớm thôi. Thấy mất kiên nhẫn rồi sao?”
Nghiến chặt răng lại, cô phớt lờ anh. Khoảng hơn 20 phút họ đã tiến tới ven thị trấn lần nữa, và anh khảo sát quanh thị trấn. Cô muốn hỏi anh đang tìm gì, nhưng theo cái cách mà anh phớt lờ cô, cô tiếp tục giữ im lặng. Cô muốn ngồi xuống cạnh anh, rửa sạch vết thương trên khuôn mặt anh, có thể băng bó vết thương trên tay anh, nhưng có lẽ cô sẽ không làm được những điều đó. Anh không muốn bất cứ thứ gì từ cô bây giờ.
“Cô còn có thể làm được gì khác? làm sao cô có thể biết được anh chuẩn bị trốn thoát. Cô phải tận dụng kế hoạch tốt nhất mà cô có thể có vào lúc ấy.
Cuối cùng, họ cũng trượt vào trong một kho hàng cũ nát đằng sau nhà kho cũng đổ nát như vậy và xiêu vẹo trên bãi đất phía trong tương đối mát mẻ. Grant co rúm lại khi anh vô ý co cánh tay trái lại, nhưng khị Jane bắt đầu tiến về phía anh, anh đã trao cái nhìn trừng trừng lạnh lùng khiến cô dừng chân. Cô xụm người xuống đất, và dựa trán trên đầu gối co lại. “Chúng ta đang định làm gì bây giờ?”
“Chúng ta đang thoát khỏi đất nước này, bằng bất cứ giá nào” anh nói dứt khoát. “Cha cô đã thuê tôi đưa cô về nhà, và đó là những gì tôi đang làm. Giao cô lại cho cha cô càng sớm càng tốt!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook