Cầu vồng của ai
-
Gặp gỡ trong pub
Chương 5: Gặp gỡ trong pub
Dương Vũ vừa ra đến cổng Công ty đã thấy chiếc xe thể thao bắt mắt của Tuấn Trần chờ sẵn. Anh chàng hạ kính xe, giơ khuôn mặt cà lơ, phất phơ hướng Dương Vũ nói: “Thấy chưa, thấy chưa, thấy ông đây đúng giờ chưa cưng?”.
Dương Vũ kéo cửa ghế sau vào xe, Tùng Bách cùng hàng ghế đã ngồi chờ sẵn, không nhanh không chậm đáp lời Tuấn Trần: “Thử muộn giờ xem, còn ai chơi với mấy ông”. Xe nhanh chóng di chuyển, bắt đầu một buổi hẹn của những chàng trai độc thân.
Tám giờ tối, họ tiến vào GARLIC Pub nổi tiếng nhất thành phố. Khác với quán Bar ồn ào, không gian ở Pub đặc biệt phù hợp với dân công sở, không quá ồn ào, không gian thoáng rộng, tạo cảm giác thoải mái, là chựa chọn hoàn hảo khi tụ tập bạn bè. Ba chàng trai tiến vào bàn Tuấn Trần đặt sẵn và chọn đồ trong menu.
Hôm nay Dương Vũ ăn vận rất thoải mái, không đóng khung trong áo vest, carvat mà thay vào đó là áo sweater thu đông cùng quần jean. Nhìn qua anh rất giống anh chàng sinh viên đại học nếu không giữ ánh mắt sắc lẻm ấy.
Hai anh chàng đi cùng cũng cũng thoải mái không kém, áo pull, quần thể thao, đang thoải mái cười đùa. Nhìn tổng thể của họ khá đơn giản nhưng rất bắt mắt bởi độ đẹp trai có thừa. Tuấn Trần tay bật nắp bia, người ghé Dương Vũ hỏi: “Mày có ý định lấy vợ không, chứ tao thấy mày ế lâu quá?” Tùng Bách như nghe được chuyện cười: “Mày không nhớ chuyện cô em người Thái lai Ấn của nó hay sao?” nói rồi hai thằng được thể cười ha ha.
Dương Vũ đen mặt, vì trải nghiệm nhớ đời bên Úc năm đó mà anh thấy chuyện tình cảm thật rắc rối. Vì sự theo đuổi bất chấp của cô ta, anh miễn cưỡng đồng ý nhận lời tỏ tỉnh, để rồi hối hận ngay sau đó bởi sự nhiệt tình thái quá, sẵn sàng theo anh bất cứ đâu và đặc biệt thích kiểm soát, đúng như kiểu cho anh vào túi hút chân không cất trong tủ áo nhà cô ta vậy. Báo hại anh đạp xe 10km, bỏ học mất một tuần để trốn và yêu cầu chấm dứt quan hệ với cô ta.
Từ đó, anh hết dám hẹn hò, tập trung học hành rồi đầu tư thời gian phát triển sự nghiệp, anh nghĩ rằng cô gái của anh rồi sẽ xuất hiện, chỉ là anh đang đi tìm cô ấy thôi, mà tìm đâu thì chưa biết. Ánh mắt anh bất giác lia tới mái tóc xoăn nhẹ, kẹp nơ vàng của cô gái bàn bên.
Đại não nhận tín hiệu chính xác đây là Mèo Tam Thể. Anh bất giác quan sát lâu hơn, thấy cô đi cùng hai người bạn nữ, nhìn cùng chạc tuổi cô, họ đang nói chuyện rất say sưa, thậm chí cười vang rất thoải mái. Tuấn Trần quan sát hướng ánh mắt anh rồi huých vai: “Có tiến bộ, để các anh giúp chú, triển thôi”.
Cầm chai bia, Tuấn Trần nhanh chóng tiến lại bàn ba cô gái, sau một phút giới thiệu anh đề nghị ghép bàn vì bên kia anh còn hai người bạn đi cùng, hai bên ba nam – ba nữ vừa xinh để ghép luôn. Dương Vũ không ngờ bạn mình lanh lẹ đến vậy, chưa kịp cản thì tên kia cứ thế xông lên nói đi là đi luôn. Nhã Linh, Khả Hân chưa biết nói thế nào cho khéo để từ chối thì Chi Chi lại hồ hời không ngờ, con bé đồng ý ngay lại còn hối Tuấn Trần nhanh nhanh đưa bạn qua đây.
Ba chàng trai, ba cô gái nhanh chóng hợp thành một bàn. Tuấn Trần nở nụ cười khoe cái răng duyên chết người mở lời trước: Hân hạnh làm quen với ba tiểu thư xinh đẹp, anh xin giới thiệu lần nữa anh là Tuấn Trần, hai bạn anh là Dương Vũ và Tùng Bách, hội anh là ba chàng độc thân, rất hân hạnh được gặp gỡ và làm quen với các em”.
Chi Chi nhìn Tuấn Trần không chớp mắt, bắt đầu hỏi lia lịa như đi phỏng vấn: “Anh bao tuổi rồi anh, nhìn anh em không đoán được tuổi, anh đang làm gì ở đâu, nhà có gần đây không ạ?” Đối diện với câu hỏi hàng loạt của Chi Chi, Tuấn Trần nhanh nhẹn trả lời từng ý, khá ngạc nhiên khi anh ấy nói học Đạo diễn nhưng giờ quản lý Công ty gia đình, nhìn dáng vẻ anh có vẻ không hợp nghề ấy cho lắm.
Chi Chi cười ha ha: “Ít ra anh vẫn giữ được đặc trưng nghề, dù làm đạo diễn hay Giám đốc Công ty anh đều được quyền chỉ đạo người khác”. Đúng nha, Tuấn Trần làm động tác đập tay cùng Chi Chi khen cô nàng thật tinh ý.
Không khí gượng gạo nhờ đó dần bớt đi, người trẻ vốn năng động, nhiệt tình nên rất nhanh mọi người cùng lên tiếng bắt vào những câu chuyên cùng nhau.
Chi Chi lại muốn tiếp tục phỏng vấn Tuấn Trần, khiến Khả Hân phải nhanh tay dí vào tay cô nàng dĩa khoai tây chiên, đồng thời đá nhẹ chân cô nàng ý tứ nên tem tém cái miệng lại đi má, Khả Hân đề xuất mọi người cùng cụng ly chúc mừng ngày đầu gặp mặt.
Mọi người tiếp tục trò chuyện, chỉ có hai người không nói câu nào. Dương Vũ nhìn Nhã Linh, 04 mắt nhìn nhau khiến cô không biết nhìn đi đâu để né. Trời mới biết, một tuần qua cô lo lắng thế nào, không biết mình có được tiếp tục công việc nữa không hay chấm dứt thời gian thử việc và chính thức thất nghiệp.
Ba mẹ cô sẽ lại tiếp tục bài ca, con gái phải có chí khí của con gái, phải dũng cảm vượt qua thử thách nọ kia, em gái cô lại được dịp để ghẹo cô nữa cho xem.
Hic, nghĩ đến việc này khiến Nhã Linh không biết dùng thái độ nào đối diện với anh: Xun xoe nịnh nọt ca tụng sếp, hay vờ như không quen như những ngày qua, mong anh ta không nhớ mặt mình, găp có mấy giây thôi mà, Công ty nhiều người như thế cơ mà, đừng nhớ mặt cô nhanh như thế chứ, cô cũng cố tình mỗi ngày mặc một bộ, nhất định không mặc bộ đồ hôm đó, tránh khơi gợi trí nhớ anh ta, làm ơn quên cô đi luôn được không.
Đáp lại tiếng lòng của cô là ánh mắt nhìn không rõ cảm xúc của Dương Vũ. Phát giác sự bất thường, Chi Chi nhìn hai người, nghi vấn hỏi: Hai người biết nhau à? Hai người không hẹn mà cùng đồng thanh: CÓ – KHÔNG. Câu trả lời hoàn toàn trái ngược, dĩ nhiên anh nói có còn cô nói không. Lập tức lời nói ra khiến bốn cặp mắt còn lại đổ dồn hai người và cùng đưa ra đáp án: “Có gian tình”. Dương Vũ nhẹ nhàng nói: “Tôi làm cùng Công ty cô ấy”. Lúc này mọi ánh mắt lại đổ dồn về Nhã Linh.
Cô gãi gãi tai phân trần là ít khi được gặp sếp, nay thấy anh mặc khác lạ nên cô không nhận ra. Để tránh ngại ngùng cho Nhã Linh, mọi người lại hô hào cụng ly và tiếp tục những câu hỏi bất tận của Chi Chi, Khả Hân không còn ngăn cô nàng nữa, để cô ấy nói cũng có cái hay. Đến hơn 10h tối, mọi người thống nhất ra về.
Tuấn Trần sau khi thanh toán xong xuôi, quay trở lại gặp nhóm người tại cửa ra của pub. Anh đề xuất: “Để anh gọi xe đưa mọi về nhé, chúng ta cũng đã uống ít nhiều, anh không lái xe được”, Chi Chi chưa kịp đồng ý thì Nhã Linh nói: “Ly của em là trà lúa mạch, em sẽ lái xe của Chi Chi đưa các cô ấy về, các anh cứ về đi ạ”.
Ánh mắt Chi Chi lộ rõ tiếc nuối, đành theo sự lôi kéo của Khả Hân và Nhã Linh chào tạm biệt đàng trai rồi đi về.
Ba cô nàng lên chiếc xe bán tải màu cam chói của Chi Chi, Nhã Linh từ từ đưa xe ra khỏi bãi đậu rồi tiến ra đường lớn.
Khả Hân, Chi Chi ngồi phía sau cùng chuyện rôm rả. Khả Hân véo má Chi Chi: “Con ranh, các chị hôm nay thấy mày muốn theo chàng về dinh quá trời”.
Chi Chi hai má ửng hồng, miệng cười thật rạng rỡ: “Tao đã chấm anh ấy rồi, anh ấy phải là của tao, đời này tao có anh ấy là mục tiêu, chúng mày không biết sao, thích là phải nhích ngay, không ai chờ đợi ai nếu không biết nắm băt cơ hội”.
Nhìn thái độ nghiêm túc của cô ấy, hai cô nàng thấy rõ sự quyết tâm, khó lay chuyển của bạn mình.
Khả Hân tiếp lời: “Nay mà đi hát karaoke chắc tao sẽ hát tặng mày “Anh cho em theo với” luôn á”, mà người ta đi luôn rồi kìa, có hẹn gặp lại mày đâu”.
Nói rồi các cô gái cùng cười ha ha, Chi Chi bắt đầu hát từ lúc đó cho đến lúc về tới nhà. Hai cô bạn đâu biết, trong túi của Chi Chi đã có cardvisit của Tuấn Trần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook