Cậu Út Nhà Công Tước Là Sát Thủ Hồi Quy
-
Chapter 63: Alice Vert (3)
Chương 63: Alice Vert (3)
Trong cuộc sống, chúng ta vẫn thường nghe những câu nói kiểu như :
Tri thức là sức mạnh.
Hoặc vô minh là hạnh phúc.
Cả hai câu nói này đều không hoàn toàn sai, nhưng nếu hỏi câu nào đúng hơn thì sẽ không dễ để đánh giá.
Vì vậy, điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta cố gắng tìm cách cân bằng tốt giữa cả hai?
Tôi thì lại nghiêng về cái thứ nhất hơn. Vì sao ư ?
Vì không biết có thể khiến bạn trở nên ngu ngốc, hiểu biết lại cho phép bạn có thể xử lý mọi việc.
Khi chị tôi chứng kiến vụ hành hung của Cranz, gia đình chúng tôi như bị đảo lộn.
Tất nhiên, điều đó không kéo dài lâu.
Cô ấy sau đó phải quay trở lại học viện, và khi tôi mất đi người bảo vệ duy nhất của mình, tôi đã lại một lần nữa bị bỏ rơi.
Sau đó, Cranz lại hành hạ tôi một cách dai dẳng và xảo quyệt hơn, trong khi những người xung quanh vẫn tiếp tục làm ngơ mà không động tay giúp đỡ.
Trước khi đi, chị tôi nói:
Nếu em gặp khó khăn, hãy nói với chị bất cứ lúc nào.
Nhưng tôi không nói một lời về bất cứ điều gì.
Tôi không muốn chị gái mình tức giận hay buồn bã nữa.
Dù là trước đây hay bây giờ, điều đó đều không thay đổi. Tôi không muốn trốn tránh thực tế bằng cách núp dưới váy phụ nữ.
Nhưng như tôi đã đề cập trước đó, việc không biết được điều gì xảy ra tiếp theo sẽ khiến bạn trở thành kẻ ngốc và nếu không biết bạn sẽ không thể giải quyết được bất cứ điều gì xảy ra theo ý mình.
Tôi đã ước gì chị tôi hiểu được điều đó.
Tôi ước gì cô ấy hiểu được rằng việc bảo vệ danh dự của gia tộc này sẽ khiến bản thân trở nên thảm hại và đau khổ như thế nào, thậm chí phải trả giá bằng tính mạng của chính mình.
Đó là lý do tại sao tôi phải nói điều ấy ngay lúc này.
“…!”
Tay phải của chị tôi đang run rẩy dữ dội.
Cô ấy dường như đã sẵn sàng rút kiếm và lao tới Velias bất cứ lúc nào.
Lúc này tôi mới im lặng chờ cô ấy lên tiếng.
"Những gì em vừa nói có phải là sự thật không?"
“Em sẽ không đùa về chuyện như thế đâu.”
“Vậy làm sao em có thể sống sót và đi xa đến thế này?”
Ngay lúc đó, một người đàn ông đến gần chúng tôi và cúi đầu hành lễ.
“Ngươi là ai?”
Đó là một chàng trai trẻ, có lẽ mới ngoài hai mươi, mái tóc nâu được chải chuốt gọn gàng và đôi mắt ngây thơ. Tên cậu ấy là Brian.
“Tôi là Brian Kendrick, một hiệp sĩ phục vụ dưới quyền ngài Velias. Hiện tại, tôi được giao nhiệm vụ bảo vệ thiếu gia Cyan với tư cách là hiệp sĩ hộ vệ của ngài, luôn ở bên cạnh ngài.”
“Một hiệp sĩ hộ vệ?”
Brian giải thích các sự kiện trong ba năm qua cặn kẽ đến mức không chê vào đâu được.
Cậu ấy đã nhận được một nhiệm vụ từ Nữ công tước nhưng cho rằng nó thật phi lý nên đã bị bị sa thải và sau đó trở thành hiệp sĩ hộ mệnh của tôi, hộ tống tôi an toàn đến học viện.
Về bản chất, cậu ta cho rằng tất cả những gì tôi đã làm là do cậu ấy làm, giống như những gì tôi đã hướng dẫn cậu ta trước đó.
“Ta vẫn không hiểu! Tại sao em lại không thông báo cho những người khác?
“Làm gì còn ai để thông báo chứ. Chẳng phải cha chúng ta luôn bận rộn với những vấn đề ở tiền tuyến sao?
"Chà, ít ra thì em cũng nên nói với ta!"
Thành thật mà nói, đây có vẻ như là lần đầu tiên chị gái tôi thực sự tức giận với tôi.
Nhưng bạn biết gì không?
Trong đời tôi chưa bao giờ có ai nổi giận với tôi như thế này cả.
Thông thường, bị mắng khiến bạn cảm thấy chán nản và tồi tệ hơn, nhưng kỳ lạ thay, nó lại khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.
Ngay cả tôi cũng nghĩ suy nghĩ này hơi biến thái.
Tôi thản nhiên nói trong khi kìm nén những cảm xúc trong lòng mình.
“Giống như chị đã chu du khắp lục địa vì bảo vệ mạng sống của chính mình trong ba năm, em cũng đã giữ im lặng vì mạng sống của chính mình mà thôi. Nữ công tước không có thêm bất kỳ hành động nào sau khi nhận ra sai lầm của mình và Cranz cũng giữ im lặng khi biết lỗi lầm của mình. Việc em nói với chị điều này bây giờ có nghĩa là mọi chuyện đã ổn thỏa.”
“Làm sao em có thể cho rằng chuyện này đã được giải quyết!”
Chị gái đột nhiên nắm lấy vai tôi và lớn tiếng phản đối.
Tôi nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô ấy mà không hề lúng túng.
“Chị xin lỗi, Cyan. Chị đã hứa sẽ sống vì em, nhưng chị thậm chí còn không biết em đã phải trải qua những gì.”
Tôi cứ nói mãi, nhưng chị tôi thông minh và mạnh mẽ.
Bằng cách truyền đạt những lời này, cô ấy nhanh chóng hiểu được mình cần phải làm gì.
“Chị muốn rất muốn từ từ tâm sự thêm với em và thậm chí đến thăm ký túc xá của em, nhưng bây giờ điều đó có vẻ khó khăn. Chị có việc gấp phải đi.”
Chỗ nào cũng được nhưng chỗ đó có thể gặp rắc rối.
Nếu con quỷ nhỏ đáng yêu kia của chúng tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn, đó có thể là một thảm họa.
Tôi hỏi một cách vụng về.
“Chị sẽ quay lại chứ?”
"Tất nhiên rồi."
Một lần nữa, cô ấy nhẹ nhàng xoa đầu tôi, nhưng lần này, cô ấy vòng tay ôm lấy tôi.
“Em không cần phải chịu đựng tất cả một mình, Cyan. Nếu khó khăn quá thì cứ nói ra hết cũng được ”.
Hơi thở nhẹ nhàng của cô ấy phả vào tai tôi mang lại cảm giác yên bình không gì sánh được.
Nó thật ấm áp.
Thật sự là vô cùng ấm áp.
Tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ cảm thấy như thế này nữa.
Trở lại với cảm giác này khiến tôi thực sự biết ơn.
Bây giờ, tất cả những gì tôi phải làm là giữ gìn hơi ấm này.
Ngày mà cái chạm ấm áp của chị gái tôi trở nên lạnh lẽo sẽ không bao giờ đến chừng nào tôi còn sống trên cõi đời này.
Nắm tay đầy quyết tâm của tôi siết chặt lại.
* * *
“A-Ngài ổn chứ, thiếu gia?”
Brian, người đã ở bên cạnh tôi sau khi chị tôi rời đi, hỏi với giọng đầy lo lắng.
"Tại sao?"
“T-ta có thể đã đi quá giới hạn, ta lo rằng liệu mình có gây ra lo lắng không cần thiết nào cho Quý cô Alice hay không. Trên thực tế, việc ngài đề cập đến nó khá bất ngờ…”
Tôi nhún vai và nói.
“Lòng người bình thường như cây sậy đung đưa nhưng đôi khi lại cứng rắn như tảng đá”.
Chị tôi là một trong những người như vậy.
“Vì vậy, chúng ta cần phải cảnh giác. Chúng ta cần dần dần nhận ra rằng mọi điều chúng ta tin tưởng từ trước đến nay cũng đều có thể là sự sai lầm. Nếu không, chúng ta sẽ đạt đến điểm không thể quay lại và cuối cùng phải đối mặt với sự diệt vong.”
Nếu ai đó hỏi đó có phải xuất phát từ kinh nghiệm của tôi ở kiếp trước hay không thì tôi thực sự không muốn trả lời.
Tôi chỉ hy vọng lời khuyên trá hình của tôi với tư cách cố vấn sẽ giúp cô ấy đương đầu tốt với những gì phía trước.
Tôi chắc chắn cô ấy sẽ sẽ làm tốt và vượt qua những thử thách đó.
Dù sao đi nữa, có vẻ như công việc kinh doanh của chị tôi đã dần bước vào ổn định rồi…
Ánh mắt của tôi chuyển sang Brian đang đứng bên cạnh.
“T-tại sao ngài lại như thế này, thưa thiếu gia?”
“Ngươi diễn xuất khá tốt đấy. Ta còn tưởng ngươi sẽ run rẩy mà không nói được một lời nào.”
Brian gãi gãi sau đầu một cách lúng túng.
“Haha! Ừm, tối qua ta đã không thể ngủ được và liên tục tập luyện! Ta không chắc liệu quý cô Alice có thực sự có tin điều đó hay không, nhưng…”
Tuy nhiên, so với sự non nớt của hai năm trước,cậu ấy đã có những tiến bộ đáng kể.
Tôi đoán cậu ta có thể nghiêm túc khi cần thiết?
“Liệu chị gái ta đã sống như thế nào khi nghe những ngươi xung quanh gọi mình là đứa con của thánh thần mà không có lý do gì không? Dù ta có nói ngọng nửa câu thì chị ấy cũng dễ dàng hiểu được ”.
"Là vậy sao? Chà, thật là nhẹ nhõm.”
Tôi nhìn chằm chằm vào anh chàng đang mỉm cười tự mãn.
"Tại sao ngươi đỏ mặt?
“C-cái gì!?”
Ngay cả một cô gái đang yêu cũng sẽ không đỏ mặt đến mức này.
“Ồ, ừm, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Quý cô Alice! Và cô ấy thực sự xinh đẹp như những lời đồn thổi! Ôi, xin đừng hiểu lầm, thưa thiếu gia! Ta chưa bao giờ nuôi dưỡng bất kỳ cảm giác kỳ lạ nào cả!”
Cảm giác lạ nhỉ.
Ừm, cậu ta là con trai nên tôi nghĩ điều đó cũng dễ hiểu thôi.
Tôi vẫn nghĩ mình chưa thấy người đẹp nào vượt qua được chị gái mình.
Tại sao tôi lại có cảm giác muốn đấm anh chàng này đến vậy?
Tôi vô thức nhìn vào bàn tay nắm chặt của mình.
Đó là khoảnh khắc suy ngẫm sâu sắc về việc có nên đấm vào đầu cậu ta hay không.
* * *
Sau khi tiễn chị gái, tôi quay trở lại phòng hiệu trưởng một lần nữa.
Khi tôi mở cửa sau tiếng gõ cửa, hiệu trưởng, người dường như đã đoán trước sự xuất hiện của tôi, nhìn tôi đầy hiểu biết.
“Có vẻ như ngài đã kiểm tra rồi.”
Hiệu trưởng đang đọc tập tài liệu mà tôi đã đưa trước đó.
“Như mọi khi, ta sẽ không hỏi em lấy thông tin này từ đâu.”
"Em sẽ rất cảm kich về điều đó."
“Nhưng thay vào đó, ta sẽ hỏi về thứ khác. Em có thực sự mong đợi ta sẽ tin điều này không?
Cái nhìn chằm chằm của ông ta dành cho tôi chẳng có chút nào là thân thiện cả.
“Nếu chúng ta tóm tắt tài liệu em cung cấp thì nó sẽ như thế này. Một số hiệp sĩ cấp cao của Thánh Quang hội có liên hệ với hoàng gia. Nhân vật nổi bật nhất là Hoàng tử Louisnel Sevellerus. Họ đang lên kế hoạch sẽ khiêu khích lũ quái vật ở khu vực tiền tuyến nhằm dẫn đến một cuộc xung đột lớn nổ ra. Và thời điểm này trùng với chuyến thăm tiền tuyến của gia đình hoàng gia… Cho dù ta có viết một cuốn tiểu thuyết thì cũng sẽ không nghĩ đến những tình tiết vô lý đến mức này.”
Nếu một âm mưu hấp dẫn như vậy đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi, ai lại thèm đến lớp học văn nữa chứ?
Thật không may, những lời hiệu trưởng nói không phải là hư cấu mà là những sự thật phũ phàng, lạnh lùng.
Đánh giá biểu hiện của hiệu trưởng, ông ta vẫn có vẻ hơi nghi ngờ.
“Đã hơn mười năm kể từ khi ta rời xa gia đình, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đã bỏ ngoài tai những điều liên quan đến họ. Nếu những gì viết trong này là đúng, có thể gia đình của ta và Louisnel đã lên kế hoạch cho việc này mà ta không hề hay biết? Thành thật mà nói, có lẽ ta sẽ xé nó đi mà không cần suy nghĩ nếu là người khác đưa nó cho ta.”
Mặc dù điều đó có vẻ hơi mâu thuẫn với việc ngươi thường coi thường danh dự gia đình nhưng ta quyết định bỏ qua nó.
“Sau cùng thì em nghĩ thầy vẫn sẽ cho người đi xác nhận sự thật, phải không?”
"Đúng vậy. Những mật thám của ta, cho dù em có lừa dối ta, thì họ cũng sẽ sớm mang về một số tin tức có giá trị để theo dõi”.
Có lẽ là một người từng trải nên ông ấy nói chuyện khá thẳng thắn.
“Chuyện này có liên quan đến chị gái ngươi không?”
"Tại sao thầy lại nghĩ như vậy?"
“Kinh nghiệm không phải là thứ tự nhiên có mà có được. Đôi mắt khô khốc thường ngày không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào của ngươi đã động rung ngay khi họ gặp Alice.”
Có vẻ như việc chối bỏ điều đó là hoàn toàn vô ích.
“Thành thật mà nói, ta có một chút ngạc nhiên. Cứ tưởng rằng ngươi sẽ không quan tâm đến ai chứ đừng nói đến cái gọi tình cảm với gia đình, nhưng có vẻ như tính huyết thống trong ngươi vẫn còn đó. Chà, nghĩ lại thì, chẳng có lý do gì để ghét đứa trẻ đó cả. Trong vô số lứa học sinh đã tốt nghiệp qua học viện nhưng con bé là người duy nhất ta muốn coi như con gái mình.”
"Chuyện mà ngươi vừa nói nếu là sự thật sẽ gây nên rắc rối lớn."
Ông ấy ra vẻ rất nghiêm túc.
Trong giây lát, tôi tự hỏi liệu có phải ông đã già đi hay không.
Nhưng dù vậy, điều đó đã vượt quá giới hạn rồi, Hiệu trưởng.
Hiệu trưởng tiếp tục mà không chớp mắt.
“Được rồi, bằng cách cung cấp cho ta thông tin đậm chất tình tiết tiểu thuyết này, em mong đợi điều gì ở ta?”
Tôi không phải là kiểu người cao thượng, không mong đợi được báo đáp từ một hành động tử tế.
Hiệu trưởng biết điều này, đó là lý do tại sao ông ấy liên tục hỏi tôi muốn gì, nhưng tôi đã nhận được quá nhiều tiền bồi thường.
“Những gì thầy đã làm cho em chẳng phải đã đủ rồi sao?”
“Hah, cuộc sống học đường bất cẩn của em, em thấy thế là đủ chưa?”
Bất cần…
Tôi tưởng mình đã sống lặng lẽ mà không gặp nhiều rắc rối, nhưng nghe những lời đó lại khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.
Tôi mỉm cười và trả lời.
“Như em đã đề cập trước đó, thầy không cần phải suy nghĩ quá nhiều về điều đó. Cứ coi đó là một món quà cám ơn vì đã quan tâm đến em.”
“Đó không phải là một món quà, đó là một khoản hối lộ. Được rồi, ta hiểu ý định của em. Chỉ cần sau này đừng suy nghĩ và làm ra điều gì vô nghĩa nữa là được.”
Tôi không khỏi bật cười khi nghe từ ‘hối lộ’.
“Quả thực, em là người có tâm tư rất kín đáo.”
Nghe vậy, trong đầu tôi chợt nảy ra một ý nghĩ.
Có nên hỏi một lần không?
“Em có một câu hỏi muốn hỏi.”
"Về điều gì?"
“Cách đây không lâu, trong cuộc trò chuyện giữa thầy với chị gái em, em nghe thầy nói có một học sinh mà thầy không thể đọc được suy nghĩ của hắn.”
Đó là điều tôi tình cờ nghe được hơn là tích cực tìm kiếm.
“Đúng vậy, đó được xem là chuẩn mực trước khi em vào học viện.”
Hiệu trưởng thản nhiên nói.
“Thầy có thể cho em biết người đó là ai không?”
Tại sao tôi lại hỏi điều này?
Đơn giản chỉ là sự tò mò thôi.
Tôi tò mò về mức độ hiểu biết sâu sắc của ông ấy.
Hiệu trưởng cười khúc khích rồi lên tiếng.
“Hỏi một câu hỏi khi mà em đã biết câu trả lời liệu có ý nghĩa gì không? Không cần phải hỏi. Đó chính là người em đang nghĩ đến đấy.”
Quả không hổ danh là thầy hiệu trưởng của chúng tôi.
Người có thể nhìn xuyên thấu được tâm trí của người khác.
Trớ trêu thay, ông ấy lại không thể nhìn thấy tương lai của chính mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook