Chương 61: Alice Vert (1)

 

Trong ánh bình minh mờ nhạt và xa xăm.

Mái tóc xanh đậm của thiếu nữ hòa vào với ánh bình minh mờ ảo, nhẹ nhàng đung đưa trong gió. 

"Người đang định rời đi sao?"

Khi nghe giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, cô gái quay đầu lại.

Một tinh linh chỉ to bằng cỡ nắm tay đang tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh tinh khiết.

“Không phải ngươi đến đây để tiễn ta đấy chứ?”

“Đừng hiểu lầm. Ta chỉ đi ra ngoài tận hưởng không khí trong lành buổi sáng, gặp ngươi chỉ là vô tình thôi ”.

Tất nhiên cô gái biết đó chỉ là cái cớ, cô ta che miệng cười nhẹ.

“Thật đáng tiếc, ta chỉ có thể lặng lẽ rời đi, tất cả những gì ta có thể để lại chỉ là một lá thư. Ta không thể gây thêm phiền phuc cho nơi này nữa.”

“Phiền phức… Ta không nghĩ bọn trẻ sẽ nhìn nhận sự việc theo cách đó đâu, phải không? Phải chăng cô ấy cảm thấy ngại ngùng khi ở một nơi xa lạ nào đó trái ngược với những gì cô ấy đã thể hiện từ trước đến nay?”

"Ngươi có nghĩ như vậy sao ?"

Dường như không muốn bộc lộ những cảm xúc chôn giấu bên trong, cô gượng cười.

“Dù sao thì, cảm ơn ngươi vì đã chăm sóc một người xa lạ như ta trong suốt hai năm qua. Ta sẽ để lại những kỷ niệm của mình ở đây như những báu vật khó quên.”

“Có lẽ đã không có quá nhiều kỷ niệm để gọi là tốt đẹp. Nếu có kỷ niệm đẹp nào có thể mang đi thì thật là may mắn”.

Lời nói của linh hồn dường như ẩn chứa một nỗi buồn không thể giải thích được.

“Ngươi định sẽ trở về quê nhà sao ?”

“Ừm, đại loại thế, nhưng trước khi đi, ta muốn đến một nơi. Trước khi rời đi, ta cần phải đến gặp người đã đưa ta đến đây.”

"Ta hiểu rồi. Thôi được. Hãy nhớ bảo trọng trên đường đi nhé.”

"Cảm ơn ngươi! Marian, nhớ giữ gìn sức khỏe thật tốt và sống thật lâu nhé!”

Trước lời chúc được sống lâu, tinh linh cười khúc khích không thể tin nổi vào tài mình.

Nhận được lời chúc ấy từ một cô gái, đối với một sinh vật có tuổi thọ vượt xa con người hàng chục lần như nó, khiến nó cảm thấy mơ hồ, không biết nên phản ứng như thế nào.

Sau lời từ biệt cuối cùng, cô gái quay người rời đi. Hình bóng của cô nhanh chóng biến mất phía sau đường chân trời, nơi mặt trời đang dần nhô lên.

Tinh linh cô đơn chăm chú nhìn vào về phía cô gái cho đến khi cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của nó.

“Thật sự là đáng tiếc. Con bé có tài năng thiên phú nhưng lại ra đi quá sớm trước khi nó kịp nhận ra điều đó…”

Với cảm giác tiếc nuối kéo dài, bước chân của tinh linh bỗng nhiên trở nên có chút nặng nề.

“Cuối cùng thì, sống một cuộc đời đau khổ và vô nghĩa vẫn không bằng sẵn sàng đón nhận cái chết. Chỉ còn một ít thời gian nữa thôi, hãy cố gắng sống thật tốt một lần nhé, Alice Vert…”

Nhưng tất cả những gì tinh linh có thể làm chỉ là sự cảm thông vô nghĩa.

Nói xong những lời, tinh linh quay trở lại khu rừng không ánh sáng.

Tất cả những gì còn sót lại ở nơi tinh linh vừa rời đi chỉ là chút dư ảnh năng lượng thần thánh yếu ớt.

* * *

“Chúng ta cần xác minh danh tính của ngươi.”

Trước cổng lâu đài hùng vĩ, một hàng dài đang hình thành.

Khi được yêu cầu xuất trình giấy tờ tùy thân để làm thủ tục nhập cảnh, cô gái rút trong túi đưa ra một tập giấy tờ.

“…?”

Một tờ giấy bằng vàng có ba thanh kiếm giao nhau, cả ba đều không giống nhau.

Đây là biểu tượng đặc trưng của Gia tộc Vert Ducal, một trong những gia tộc nổi bật của Đế chế Ushif.

Nói cách khác, việc sở hữu thứ này chứng tỏ người đó có mối liên hệ với Gia tộc Vert Ducal.

Đám lính canh mở to mắt ngạc nhiên khi liếc nhìn người phụ nữ đưa giấy cờ.

"Ah…"

Mái tóc màu màu xanh nước biển.

Đôi mắt màu bạc thuần khiết tràn đầy sự thiện lương.

Thậm chí là có thể nói một nhân vật quyến rũ như cô hoàn toàn có thể kích thích những ham muốn nguyên thủy nhất của con người.

Ngẫm lại thì, nếu có người sở hữu những giấy tờ này thì trên thế giới chỉ có một người.

“Ồ, cô là Alice Vert?”

Người thường được gọi với cái tên Đứa con của thánh thần.

Đó là Alice Vert, con gái thứ hai của Gia đình Công tước Vert và đã tốt nghiệp Học viện Hoàng gia.

“Sau khi tốt nghiệp, ta vẫn có quyền vào trường, phải không?”

Bất kể tuổi tác hay giới tính, không ai có thể từ chối cô gái khi nhìn thấy nụ cười đó.

Vì không có vấn đề gì ngoài ý muốn nên cô đã hoàn thành thủ tục nhập cảnh một cách đơn giản và được vào trong thành phố ngay lập tức.

Đây là một chuyến thăm sau ba năm kể từ khi cô tốt nghiệp nơi này.

Mỗi bước cô đi dường mọi ánh mắt đều hướng về phía cô.

Không một ai có thể cưỡng lại vẻ ngoài quyến rũ tựa như một nữ thần của cô, và tất nhiên họ cũng không khỏi toát mồ hôi hột khi cảm nhận được luồng khí tức ma thuật mạnh mẽ tỏa ra trên người cô.

Tuy nhiên, dù có biết hay không, Alice vẫn tỏ ra bình thản, cô tiếp tục đi dọc theo con đường được dát vàng dẫn tới học viện.

Đi theo trí nhớ của mình, nơi đầu tiên cô đến là văn phòng hiệu trưởng nằm ở tầng trên cùng tòa nhà chính của học viện.

Hiệu trưởng đang xử lý một số tài liệu ngước lên nhìn cô với ánh mắt lãnh đạm.

“Đúng là mới chỉ ba năm thôi.”

 Hiệu trưởng Kündel đứng dậy khỏi chỗ ngồi để chào đón cô, một vị khách mà ông đã mong đợi từ lâu.

“Ta đã thực sự lo rằng em có thể bị đuổi đi, nhưng dù sao thì ta cũng rất vui khi được gặp lại em.”

Cô gái từng được mệnh danh là Đứa con của thánh thần năm ấy mới chỉ 16 tuổi, giờ đây, chỉ sau ba năm ngắn ngủi, đã trở thành một người phụ nữ quyến rũ đến mức người ta có thể gọi cô là nữ thần cũng không sai.

Alice khiêm tốn ngồi xuống với nụ cười dịu dàng.

“Vậy sau gần 3 năm khám phá lục địa này đã để lại cho em những ấn tượng gì?”

“Thành thật mà nói, em đã không có nhiều chuyến đi khám phá lục địa. Em đã ở ‘Pruina’ suốt hai năm liền.”

“Lãnh thổ của Yêu tinh trắng?

“Đó không phải là vùng đất nơi con người được chào đón, phải không?”

“Em nghĩ đó là nơi mà em có thể suy ngẫm tốt nhất về ý nghĩa của sự hòa hợp mà Hiệu trưởng đã đề cập. Trong một thế giới đầy sự ngờ vực và chối bỏ, sự tồn tại của em có thể thực sự tỏa sáng được bao nhiêu? Điều đó thật không dễ dàng. Phải mất cả năm trời họ mới thực sự chấp nhận em.”

Vùng đất trắng Pruina ở phía bắc lục địa.

Cư dân ở đó là lũ Yêu tinh Trắng, chúng đã sống biệt lập với thế giới bên ngoài trong nhiều thế kỷ và là giống loài kịch liệt phản đối việc tiếp xúc với con người.

Thiết nghĩ, đối với người bình thường, hắn ta sẽ dễ dàng trở thành kẻ bị ruồng bỏ ngay khi vừa đặt chân đến vùng đất ấy, ấy vậy mà cô này lại có thể cư trú ở đó trong vòng hai năm và trở nên hòa nhập với người bản địa như vậy, hiệu trưởng nghĩ thầm, có lẽ chỉ có mình cô mới có thể làm được điều này.

“Thầy hiệu trưởng còn nhớ không, ba năm trước khi em chuẩn bị tốt nghiệp, thầy đã cho em một lời khuyên.  Thầy vẫn còn nhớ điều đó chứ?”

Tất nhiên là ông ta không bao giờ có thể quên được.

Trước đây, ông ấy không có thói quen đưa ra lời khuyên cho bất cứ ai.

‘Dù em có đi đến đâu, bất kể hiệp hội, thế lực nào có được sự giúp sức của em chắc chắn sẽ phát triển thịnh vượng.’

‘Vì vậy, em nên tiếp tục suy nghĩ và cân nhắc xem mình thực sự thuộc về nơi nào.’

Vì cô được ca ngợi là Đứa con của thánh thần và sở hữu tài năng thiên phú, hiệu trưởng không nghi ngờ gì rằng bất cứ nơi nào cô đến sau khi tốt nghiệp sẽ trở thành thế lực trung tâm của lục địa.

Vì vậy, ông ta đã đưa ra lời đề nghị với cô.

Để dành chút thời gian để sắp xếp những suy nghĩ của mình trong suốt một cuộc hành trình.

Nó không hẳn là sự thiên vị của ông dành cho cô gái này.

Ông ta chỉ đơn giản là dẫn dắt học sinh của mình hướng tới một cuộc sống tốt đẹp với tư cách là một người thầy trước khi trở thành hiệu trưởng.

Alice ngay lập tức chấp nhận lời đề nghị của hiệu trưởng để rồi sau ba năm, cô lại một lần nữa xuất hiện trở lại trước mặt ông.

Trong mắt cô thể hiện một sự quyết tâm rõ ràng hơn trước.

“Nhìn vào đôi mắt đó, có vẻ như lần này em đã hạ quyết tâm.”

"Đúng vậy. Càng nghĩ về điều đó, em càng nhận ra rằng câu trả lời mà mình tìm kiếm đã có ngay từ đầu.”

Những lời nói của Alice kèm theo một cảm xúc buồn vui lẫn lộn.

Hiệu trưởng không thúc ép cô mà kiên nhẫn chờ cô nói trước.

“Em sẽ gia nhập Đoàn kỵ sĩ Thánh Quang .”

“…!”

Lần này, đôi mắt của hiệu trưởng hơi nhăn lại.

Đoàn kỵ sĩ Thánh Quang.

Với sự tôn thờ thần ánh sáng vĩ đại, Lumendel, đó là một tổ chức bao gồm những hiệp sĩ cấp cao trong đế quốc với sứ mệnh bảo vệ hòa bình trên toàn bộ lục địa.

Hầu hết các thành viên của nó đều là những hiệp sĩ ưu tú đã đạt đến cảnh giới cao nhất của một chiến binh và dưới sự chỉ huy của Công tước Vert, người bảo vệ lục địa, họ đã thực hiện hàng loạt các chiến dịch quan trọng để bảo vệ lục địa khỏi lũ quái vật và ác quỷ.

Thực sự thì đó không phải là một bất ngờ lớn.

Hầu hết những người biết Alice đều mong đợi cô gia nhập Đoàn kị sĩ Thánh Quang sau khi tốt nghiệp.

Ở tuổi 16, cô đã tốt nghiệp hạng 6, một thành tích đáng nể.

Việc sở hữu thuộc tính Thủy là 88% đã góp phần tạo nên sự xuất chúng của cô ấy.

Ngay cả những giáo viên kiếm thuật giỏi nhất ở học viện cũng dễ dàng bị đánh bại bởi tài năng kiếm thuật xuất sắc của cô.

Hơn nữa, vì cha cô đang lãnh đạo họ nên đây là nhóm tối ưu mà cô có thể được cần đến nhất nhưng vẫn thể hiện được khả năng của mình.

Hiệu trưởng chưa bao giờ thực sự thắc mắc tại sao Alice lại đưa ra lựa chọn như vậy.

“Vì vậy, em có ý định sẽ tiếp tục kế thừa truyền thống của gia tộc mình.”

Tiếp nối truyền thống của gia tộc bằng cách đi theo con đường của cha cô, Công tước Vert, để bảo vệ lục địa.

Tuy nhiên, hiệu trưởng lại không hề muốn cô gia nhập Đoàn kỵ sĩ Thánh Quang.

Thật khó để giải thích cho điều này.

Liệu đó có phải là tình cảm của một người thầy dành cho người học trò yêu quý của mình?

Hay nó chỉ là lo lắng vô ích của một ông già?

Nhưng dù là gì đi chăng nữa, hiệu trưởng không thể rũ bỏ được cảm giác rằng nếu cô gia nhập Đoàn kị sĩ Thánh Quang thì cuối cùng sẽ nhận lại kết cục không mấy tốt đẹp.

Vì vậy, ông đã đề nghị cô đi du lịch, mong rằng suy nghĩ của cô có thể thay đổi.

“Cuối cùng thì, đó là những gì con tim em mách bảo. Phải có ai đó gánh vác trách nhiệm này. Bởi vì em có thể làm được, có thể chịu đựng được nên em nhất định phải làm. Ít nhất thì em có để đảm bảo rằng những đứa em của em có thể tận hưởng một cuộc sống thoải mái…”

Khi nghe nhắc đến những đứa em của cô, vẻ mặt của Hiệu trưởng Kundel thay đổi một cách tinh tế.

“Em đang nói về các em của mình?”

"Vâng đúng vậy! Thầy biết Cranz và Cyan phải không ạ? Chúng vẫn học tập tốt mà không gây ra rắc rối gì chứ?”

Hiệu trưởng không thể dễ dàng đưa ra câu trả lời.

"Hiệu trưởng?"

“Em nghĩ gì như thế nào về các em của mình?”

Thay vì trả lời trực tiếp, ông ta hỏi ngược lại cô gái..

Alice trả lời một cách ngập ngừng.

“Chà, Cranz có một chút tinh nghịch, nhưng em tin rằng dưới sự hướng dẫn đúng đắn, nó chắc chắn sẽ trở thành một người đầy triển vọng trong tương lai…”

Cô ấy không nói cụ thể về Cranz.

“Còn về Cyan, nhưng dường như em ấy sở hữu một số tài năng mà người ta không thể giải thích được. Vì vậy, em nghĩ đứa trẻ này còn nhiều điều phải học! Chỉ là nó hơi rụt rè và đó sẽ là một điểm yếu… Tại sao hiệu trưởng lại hỏi như vậy?”

Khuôn mặt của hiệu trưởng bây giờ cứng đờ rõ rệt so với trước đây.

Trước vẻ mặt ngạc nhiên của Alice, ông ấy giữ im lặng trong gần 10 giây trước khi lên tiếng.

“Có vẻ như em đang hiểu nhầm điều gì đó, Alice…”

"Dạ?"

“Em có nghĩ rằng em biết mọi thứ về những đứa em của mình không?”

Bất ngờ trước sự thay đổi đột ngột của bầu không khí, Alice không thể che giấu sự bối rối của mình.

“Y-ý thầy là sao?”

“Ba năm trước, có lẽ ta đã nói điều này với em. Ta có nhắc đến đến một học sinh, người duy nhất mà ta không thể hiểu được trong số tất cả những học sinh được ta đào tạo …”

Tất nhiên, người đó không phải là Alice.

“Nhưng bây giờ, không chỉ có một mà là hai người. Điều thú vị là cả hai đều là những người có quan hệ máu mủ với em.”

“Thầy đang nói về chuyện gì vậy…?”

*Cốc cốc*

Đột nhiên, tiếng gõ cửa làm gián đoạn họ.

Nhìn về phía cửa, hiệu trưởng thở dài một hơi trước khi nói.

“Người đó tới rồi.”

“…?”

"Mời vào."

*Cạch*

Ánh mắt của Alice đột nhiên chuyển hướng đến cánh cửa đang được mở ra.

Mái tóc đen dày gợi nhớ đến bầu trời lúc chạng vạng cùng với đôi mắt sắc sảo.

Có chiều cao tương tự cô ấy, nhưng thấp hơn một chút, khoảng 160 cm.

Tuy nhiên, khuôn mặt của anh lại có nét trẻ trung rõ rệt.

Mặc dù vẻ ngoài của cậu ta đã thay đổi đôi chút nhưng Alice ngay lập tức nhận ra đó là ai.

Người đó là Cyan Vert, con út trong gia đình Vert và cũng là em trai của Alice.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương