Cậu Út Nhà Công Tước Là Sát Thủ Hồi Quy
-
Chapter 57: Liên kết (3)
Chương 57: Liên kết (3)
“Hửm?”
Trên bầu trời đêm đầy sương mù, một người đàn ông tóc bạch kim bay vút qua bầu trời tối tăm, hắn đột nhiên nhìn xuống bên dưới.
“Có chuyện gì vậy, Ngài Lucion?”
Một người phụ nữ tóc đỏ đi theo hắn hỏi.
“Có mùi hôi.”
Hắn đột ngột dừng bay và bắt đầu khảo sát vùng đồng bằng rộng lớn trải rộng dưới chân mình.
“Bây giờ chúng ta đang ở đâu?”
“Mặc dù có hơi xa một chút nhưng có vẻ như chúng ta đang ở gần vùng ngoại ô Luwen, nơi có Học viện Hoàng gia.”
“Học viện Hoàng gia…”
Người đàn ông vuốt cằm, ánh mắt sáng suốt nhìn về phía đồng bằng.
“Ngài đang cảm thấy khó chịu ở đâu sao?”
"Khó chịu? Ừm, ta không chắc đây chỉ là cảm giác khó chịu đơn thuần thôi đâu.”
Có thể nhận thấy một chút căng thẳng trong nụ cười nhợt nhạt của người đàn ông.
Trên khuôn mặt hắn, hiện lên một cảm giác bất an xuất phát từ điều gì đó bất thường, một thứ gì đó cực kì ghê tởm từng xuất hiện trong ký ức của hắn.
“Cảm giác này, dù là một con rồng như ta cũng không thể chịu đựng được khi gặp phải .”
Trong lòng người đàn ông dường như dần dần nảy sinh một cảm xúc mãnh liệt, nó thôi thúc gã không thể rời khỏi nơi này, như thể ở đây ẩn giấu điều gì đó mà gã ta không thể bỏ qua dễ dàng.
“Ta phải hoãn việc trở về một thời gian.”
Một vầng hào quang lộng lẫy tỏa ra từ đôi cánh màu bạc đang dang rộng của hắn ta.
Trái ngược với ánh sáng rực rỡ chiếu sáng bầu trời đêm tối tuyệt đẹp, đôi mắt của người đàn ông ẩn chứa đầy sát khí, một thứ không thể hiểu được.
* * *
"Cha!"
Từ bên trên cánh đồng rộng lớn, Nana vẫy tay về phía tôi.
“Ở đây rộng quá! Ngoài chúng ta ra không còn ai khác phải không? Nana háo hức quá!”
Dường như để giải tỏa căng thẳng tích tụ, Nana dang rộng đôi cánh và bay vòng quanh mọi hướng.
“Này, đợi đã, Nana, khu vực đó có thể nguy hiểm đấy!”
Brian lo lắng đi theo phía sau, cậu cố gắng đuổi theo cô bé.
Họ dường như đang có một thời gian vui vẻ.
Một vùng đồng bằng hẻo lánh, cách Luwen khoảng 10km.
Theo đề nghị của Brian là dẫn Nana đi tham quan xung quanh, chúng tôi đã mạo hiểm đến đây cùng họ trong đêm khuya.
Vì Luwen nằm ở biên giới Tam Quốc nên vùng lân nó đã biến thành chiến trường trong nhiều thế kỷ.
Vì vậy, điều đó có nghĩa là vùng đất này không có sự hiện diện của con người.
Ở đây, sẽ không có vấn đề gì ngay cả khi Nana chạy, bay và thậm chí biến thành rồng.
[Ngươi đúng là một người cha hiền từ?]
Kaeram, người hiện hình, nói một cách mỉa mai.
Kaeram, giờ đã xuất hiện, chế nhạo.
Cô nằm thoải mái trên bãi cỏ, tựa đầu vào một bên tay và quan sát họ.
Lúc này, việc phủ nhận danh nghĩa một người cha dường như là điều không thể.
[Tại sao ngươi không tìm cho con bé một người mẹ nhỉ? Vị công chúa trẻ kia có vẻ là sự lựa chọn rất hoàn hảo đấy, ngươi có nghĩ vậy không? Cô ấy có lẽ sẽ đồng ý, phải không?]
“Thật vớ vẩn…”
Tôi rùng mình khi nghĩ rằng điều đó thật vô lý.
[Đừng cố gắng phủ nhận nó. Không phải ngươi nói ngay cả căn phòng ngươi đang ở hiện tại cũng là do hoàng đế ban cho sao? Chẳng lẽ ngươi không hiểu ý nghĩa đằng sau việc này là gì à ? Có lẽ không bao lâu nữa…]
Tôi vẫn im lặng. Tôi có thể nói rất nhiều điều, nhưng tôi cảm thấy không muốn trả lời trực tiếp câu hỏi đó.
Thay vào đó, tôi cười khúc khích và tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Ngươi có biết ta đã nhận ra điều gì ở kiếp trước không, Kaeram?”
[Sao, lại định thổ lộ nữa à?]
Kaeram đáp lại với một nụ cười quyến rũ.
“Dù ta có muốn sống một cuộc sống yên bình đi chăng nữa thì dường như là điều không thể đối với ta. Khoảng thời gian yên bình mà chúng ta có bây giờ dẫu sao cũng chỉ là một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi. Ta chắc rằng nó sẽ kéo dài lâu đâu.”
[Tất nhiên rồi! Nó sẽ không kéo dài lâu. Ngươi chắc hẳn đã không nghĩ đến việc sống một cuộc đời yên bình khi bên cạnh một người như ta phải không? Vì làn da trắng trẻo của ta, ít nhất ngươi cũng nên thường xuyên cho ta nếm mùi máu chứ! Nếu không ta sẽ…]
*Bùm*
"Ái chà!"
Một nguồn ma lực màu trắng chợt lóe lên trên bầu trời trong giây lát.
Sau đó, nó đáp xuống mặt đất, bao phủ toàn bộ khu vực như muốn ngăn cản bất cứ ai muốn rời đi.
“Thấy chưa, ta đã nói với ngươi là nó sẽ không kéo dài lâu mà ?”
*Bụp*
“Ối!”
Nana đang vui đùa xung quanh, dường như đã va phải thứ gì đó khiến cô bé ngã ngửa ra sau.
“Người ổn chứ, Nana?”
Brian vội vàng tiến tới nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Nana với vẻ mặt ngơ ngác dường như bị mê hoặc bởi kết giới không màu trước mặt.
“C-cái gì thế này?”
Đó là một kết giới phòng ngự.
Và không chỉ có thế, nó còn sở hữu một sức mạnh ma thuật to lớn.
Tôi sẽ không mạo hiểm đánh giá nó, nhưng đây không phải là thứ mà một pháp sư tập sự bình thường có thể sở hữu.
Ít nhất thì nó ngang bằng với sức mạnh ma thuật của một Đại pháp sư như Kundel.
Hơn nữa, luồng khí kỳ lạ phát ra từ bên trong kết giới… Đó chắc chắn không phải là thứ mà con người có thể sở hữu.
*Ầm ầm*
Bên dưới những bức tường vô hình bao quanh họ, một chấm đỏ kì lạ nhấp nháy xuất hiện.
Kết giới này không chỉ ngăn cản sự xâm nhập từ bên ngoài mà còn ngăn chúng tôi ở bên trong không thể trốn thoát.
“Brian, đưa Nana lại đây.”
"Đúng rồi!"
Brian vội vàng đưa Nana về phía tôi.
*Bịch*
Như sắp chào đón một thể một thực thể vĩ đại xuất hiện, tiếng sấm sét gầm thét trên bầu trời đen.
*vụt*
Có lẽ cảm thấy sợ hãi, Nana thận trọng tiến lại, vòng tay ôm lấy một chân của tôi.
“…”
Con bé ấy đang run rẩy.
Đó không phải là do sấm sét mà là do cảm nhận được luồng khí đáng sợ trong cơn bão dữ dội đó.
Chính sự hiện diện đáng lo ngại ẩn giấu bên trong loạt sấm sét đó đã khiến con bé sợ hãi.
Tôi lặng lẽ xoa đầu Nana. Những tia sét đánh xuống trung tâm hàng rào kết giới gây ra những chấn động dữ dội.
Một làn khói trắng bốc lên, kéo theo một nguồn năng lượng quen thuộc bên trong nó.
Đó là năng lượng mà chỉ những người thuộc dòng dõi thần thánh mới có thể phát ra, được gọi là năng lượng thần thánh.
Đó là một thế lực thường không gắn liền với những sinh vật thiện lương, nó giống với những sinh vật có bản chất độc ác hơn.
"Thật kinh tởm."
Thực thể bên trong làn khói trắng thốt ra những lời khinh miệt ngay khi nó vừa mới xuất hiện.
Một thân hình cao lớn hơn 2 mét, với mái tóc màu bạnh kim lấp lánh và một chiếc sừng nhô ra giữa trán.
Đôi cánh lớn sau lưng hắn tỏa ra thần lực dồi dào, chậm rãi gập vào trong.
Là một con rồng.
Không giống như Nana chỉ là một con lai, nó là một con rồng thuần chủng thuộc dòng dõi cổ xưa, vượt xa sự phát triển thường gặp ở một con Rồng Quỷ thuộc Thung lũng Lemia.
Đằng sau hắn ta là một con rồng cái đang phát ra hào quang tương tự.
Cả hai đều là rồng.
Con rồng đầu bạch kim nhíu mày khi nhìn thấy Nana đang trốn sau chân tôi.
"À thì ra nó ở đây. Nguồn gốc của mùi hôi…”
Cái đó?
Trong khoảnh khắc, cơn giận dâng trào trong tôi, phát ra những âm thanh tanh tách.
“Dragonoid… con lai của rồng và con người… Làm sao những thứ ghê tởm như vậy lại có thể tồn tại trên thế giới này?”
Mụ khốn đằng sau hắn ta tiến thêm một bước nữa, công khai coi Nana là kẻ ghê tởm.
Khi có điều gì đó vượt quá tầm hiểu biết, tâm trí con người ta thường có xu hướng đóng băng trong giây lát.
Đó chính xác là trạng thái mà tôi thấy ở mình lúc này.
“Ngươi có phải là chủ nhân của đứa con lai đó không?”
Cảm thấy không cần thiết phải trả lời câu hỏi vô nghĩa đó, nên tôi chỉ đơn giản là nhìn thẳng vào chúng.
Có vẻ khó chịu trước cái nhìn chằm chằm của tôi, con rồng cái thốt ra những lời lẽ thù địch.
“Sao ngươi dám, một kẻ hèn mọn như ngươi lại dám trừng mắt nhìn chúng ta!”
Đáp lại, con rồng đầu bạch kim đã giơ tay can ngăn.
“Dù bề ngoài trông có vẻ yếu ớt, nhưng trường năng lượng phát ra từ ngươi không tầm thường chút nào. nhân loại ạ……."
Ánh mắt anh ấy lướt qua tôi và hướng tới Kaeram bên cạnh tôi.
"Phải. Ta tưởng mình có thể cảm nhận được năng lượng bất thường trong mùi hôi thối, nhưng hóa ra nó không phải ai khác mà chính là một thanh quỷ kiếm.”
Lúc này, một tiếng cảm thán dễ chịu phát ra từ miệng Kaeram.
[Ồ? Ta đoán danh tiếng của ta vẫn còn đó? Vẫn có người nhận ra ta, làm sao tôi có thể xin được chữ ký?]
"Đừng đùa. Bạn đang cố gắng sánh ngang với tôi ở chỗ bạn sở hữu sức mạnh của một vị thần nhưng đã bị biến thành một người hầu đơn thuần của một con người thấp kém hơn. Hay là ngươi vẫn chưa đủ tỉnh táo để nhận ra tình hình?”
Chỉ mất một lúc khuôn mặt cô ấy đã biến dạng.
[Ngươi muốn chết à?]
“…”
[Những sinh vật xấc xược này đột nhiên đến từ đâu vậy? Ta có nên cắt cái lưỡi đó của hắn không? Hay ta nên bịt cái miệng thúi của ngươi lại bằng nó?!]
“Ngươi nghĩ mình đang nói chuyện với ai mà dám xấc xược như vậy!”
Một tiếng gầm dữ dội kèm theo một cơn gió mạnh vang lên.
Không hề lay chuyển, tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của họ không ngừng nghỉ.
“Ngươi đã im lặng ngay từ đầu rồi, con người. Ngươi cho rằng chỉ cần tận mắt nhìn thấy những sinh vật cao quý như chúng ta cũng đã là một vinh dự đối với những sinh vật tầm thường như ngươi. Trở nên chết lặng trong giây lát không có gì là lạ .”
Những lời nói vô nghĩa thậm chí không còn gợi ra một tiếng cười khúc khích nữa.
“Tuy nhiên, hãy yên tâm, con người. Chúng ta không có hứng thú với những sinh vật thấp kém như ngươi. Nhưng con lai đó có vẻ đáng để ta quan tâm…”
“…”
“Mặc dù bị coi là ghê tởm, là con lai giữa máu rồng và máu người… Rất đáng để cân nhắc nghiên cứu. Nếu ngươi giao cô ta ra, đích thân ta sẽ tha mạng cho ngươi…”
“Câm miệng đi.”
Một sự im lặng lạnh lẽo lan rộng, và bầu không khí trở nên hỗn loạn dữ dội. Ánh mắt của tôi vẫn dán chặt vào con rồng bạc.
"Ngươi vừa nói cái gì?"
“Ta bảo ngươi câm miệng lại. Có vẻ đôi tai to lớn kia của ngươi chỉ để trưng bày nhỉ? Nếu không muốn miệng mình bị xé nát thì hãy im đi, đồ khốn.”
Loài rồng, giống như con người, cũng có lúc đầu óc dừng lại khi mọi thứ trở nên quá vô lý.
Con rồng dường như không nói nên lời, đồng tử run rẩy.
“Hahaha…!”
Một tiếng cười điên cuồng vang vọng trong kết giới.
Sự hung hăng đối với tôi lại phát ra từ ánh mắt của hắn ta.
“Đấy là lý do tại sao những sinh vật thấp kém như ngươi không nên tồn tại. Thậm chí ngươi còn không thể nhận biết được tình hình lúc này, điều đó chỉ khiến ngươi tự chuốc lấy bất hạnh cho chính mình…”
Khi con quái vật đưa tay ra, một lượng ma lực đáng kể đã ngưng tụ lại trong lòng bàn tay hắn.
“Đầu tiên, ta sẽ móc đôi mắt kinh tởm đó của ngươi…”
**Siếtt!**
Khi hắn ta nắm chặt tay, ma lực đã ngưng tụ trước đó lao về phía tôi.
“…?”
Tuy nhiên, không có gì thay đổi.
Ánh mắt của tôi vẫn dán chặt vào hắn, và không có gì xung quanh tôi, kể cả bản thân tôi, bị ảnh hưởng.
Chỉ có hào quang hình cầu màu đen hình thành xung quanh chân tôi.
“Một kết giới phòng ngự?”
Thấy vậy, con rồng màu bạc cau mày, những nếp nhăn hằn trên trán.
“Có phải ngươi vừa thi triển một kết giới khác bên trong cái của ta không?”
Tôi không có tâm trạng để trả lời những câu hỏi như vậy ngay bây giờ. Tại sao?
Bởi vì, cô gái bé bỏng của chúng tôi vừa rồi còn run rẩy, bây giờ khuôn mặt như sắp khóc, run lên vì sợ hãi.
“…”
Tôi đã nhìn thấy biểu hiện đó nhiều lần trước đây.
Bất kể tuổi tác hay giới tính, tất cả những người mà tôi đã giết đều thể hiện khuôn mặt đầy sợ hãi và kinh hoàng vào những giây phút cuối của cuộc đời.
Nhưng bây giờ, đứa nhỏ này lại có biểu hiện tương tự.
Có điều con bé cảm thấy sợ hãi cái chết bởi những sinh vật hung hãn kia chứ không phải vì tôi.
“Brian.”
"Vâng, thưa thiếu gia…!"
“Tôi chỉ cần che mắt lại và ở lại. Hãy giữ con bé tránh xa khỏi ta bằng mọi giá.”
“Tuân lệnh thiếu gia !”
Brian cởi áo choàng và quấn Nana vào trong.
Nana lặng lẽ chấp nhận sự đụng chạm của Brian, và cho đến lúc rời khỏi tôi, cơn run rẩy của cô ấy vẫn không ngừng.
“Ngươi là thứ quái quỷ gì vậy ? Ngay cả khi ngươi sở hữu thanh quỷ kiếm, làm sao một con người bình thường có thể sử dụng sức mạnh như vậy trong kết giới của ta…”
Lờ đi lời nói của con rồng bạc, tôi lặng lẽ nhắm mắt lại.
Một khoảnh khắc bình yên ngắn ngủi.
Trong thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi này, tôi thở ra hơi thở mà tôi đang nín thở và lặng lẽ thốt ra,
“Đệ cửu thức: Triệu hồi Quỷ kiếm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook