Cậu Út Nhà Công Tước Là Sát Thủ Hồi Quy
-
Chapter 49: Phỏng vấn (1)
Chương 49: Phỏng vấn (1)
Thật lòng mà nói, tôi có hơi ngạc nhiên.
Set, người được mệnh danh là Hoàng tử cát, có xếp hạng kỳ diệu là 3 sao, cao nhất trong số những học sinh mới nhập học năm nay.
Vì vậy, những người hướng dẫn đã lắp đặt một rào chắn cỡ 4 sao, dựa trên khả năng của hắn ta.
Tuy nhiên, hãy nhìn vào tình trạng của rào chắn bây giờ. Nó đang trên bờ vực sụp đổ chỉ với một cú chạm nhẹ.
Trong một khoảnh khắc thoáng qua, hắn ta đã thể hiện được đẳng cấp siêu việt vượt qua cấp bậc ma thuật của chính mình.
Nếu Vô hiệu phạm vi của tôi bị chậm một chút nữa, đấu trường có thể đã chịu một số thiệt hại.
“…”
Trái với dự đoán, Set vẫn rất lãnh đạm.
Trong tình trạng mà nguồn ma lực dự trữ bị kiệt quệ, ngay cả việc đứng vững thôi cũng là một thách thức.
“Cyan Vert…”
Hắn thở hổn hển, gần như không thốt ra nổi tên tôi.
“Ta đã thua một cách toàn diện.”
Một lần nữa, hắn bình tĩnh thừa nhận thất bại.
Có lẽ hắn ta sẽ không có thêm bất kỳ động thái nào trong tình huống này.
“Kiếm thuật, ma thuật… Ta đã bị đánh bại trong cả hai thứ, hai thứ mà ta tự tin nhất. Và cảm giác hoàn toàn bất lực…”
“Cho dù như kết quả có như thế nào, ngươi đã làm rất tốt. Ngươi đã vượt qua giới hạn phép thuật của mình trong giây lát phải không?
“Khó chịu thật đấy ! Không như ta, ngươi vẫn hoàn toàn ổn!”
Chà, hắn nói cũng có lý.
Tôi có nên tỏ ra khó thở một chút không?
“Đây là lần đầu tiên ta nhận thất bại một cách hoàn hảo như thế này. Nhưng nhờ đó ta nhận ra mình còn thiếu sót biết bao! Ham muốn tập luyện của ta đang sôi sục hơn bao giờ hết!
Hắn ta dường như đã sẵn sàng biến mất vào ngọn núi hẻo lánh nào đó để tập luyện. Có vẻ như hắn sẽ bỏ học một thời gian.
“Ta không biết khi nào nó sẽ xảy ra, nhưng tôi sẽ thách đấu ngươi một lần nữa! Và khi đó, ngươi sẽ chấp nhận nó phải không, Cyan Vert?”
“Chà, nếu có cơ hội…”
Set mỉm cười rộng rãi với sự hài lòng.
"Xuất sắc! Nhưng nó sẽ không mất nhiều thời gian! Thông qua quá trình luyện tập không ngừng nghỉ, ta chắc chắn sẽ…”
Thịch!
Đó là nó.
Anh chàng đang lẩm bẩm một mình cuối cùng cũng kiệt sức và gục xuống.
Những người hướng dẫn đang đợi gần đó vội vàng chạy tới và đưa anh đến bệnh xá.
“Trận đấu kết thúc! Người chiến thắng: Cyan Vert!”
“…”
Dù đã công bố người chiến thắng nhưng đấu trường lại rơi vào im lặng hoàn toàn.
Không có tiếng reo hò hay vỗ tay, chỉ có những tiếng thì thầm kỳ quái chỗ này chỗ kia.
"Cái gì? Phép thuật của anh ta không phải xếp hạng 1 sao sao? Và chẳng phải thuộc tính bóng tối vô dụng của anh ta sao?”
“Có vẻ như Hoàng tử cát chỉ có thế. Hắn vừa bị đánh bại chỉ bởi tên xếp hạng 1 sao…”
“Liệu hắn ta có học được một số thủ thuật nào đó từ các hiệp sĩ tiền tuyến không?”
“Hãy nhìn vẻ mặt lãnh đạm của anh ấy! Hắn thật sự không phải may mắn…”
Những con người đó sẽ không muốn công nhận tôi, chúng tràn đầy ghen tị và oán giận.
Suy cho cùng, đối với lợn, mọi thứ đều giống lợn, phải không?
Nhưng không chỉ có họ. Từ các tiền bối đến giảng viên, nhà nghiên cứu, thậm chí cả quý tộc ngồi ở khu VIP, trong mắt đều tràn đầy nghi hoặc.
“Đó được coi là 1 sao? Cảm giác giống như 4 sao hoặc cao hơn phải không?”
“Hắn ta có thực sự là thành viên của gia tộc Công tước Vert không? Gia đình đó có vẻ không tầm thường nhỉ?”
“Ở độ tuổi đó, đã sử dụng được vô hiệu phạm vi… Mặc dù đó là thuộc tính bóng tối, nhưng tiềm năng trong tương lai của hắn rất hứa hẹn.”
Trong số đó, ánh mắt của thủ lĩnh và huấn luyện viên Silica của chúng tôi là đáng chú ý nhất.
Cảm giác một cách sống động như thể cô ấy đang nói trong tai tôi, ‘Anh thực sự phải thể hiện như vậy à, Cyan Vert?’ …
Và rồi còn có một người khác…
“…”
Kundel Quazel, người đứng đầu Học viện Hoàng gia.
Ông ta ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt nghiêm khắc khó hiểu, không giống như những người khác.
Có vẻ như tôi sẽ không được nhìn thấy bất kỳ vẻ ngoài ưa nhìn nào từ anh ấy nữa.
Phớt lờ vô số ánh mắt, tôi rời khỏi đấu trường như cũ.
* * *
“Thiếu gia, chuyện này…”
"Nó là gì?"
Khi đang nghỉ ngơi trên ghế sofa, Brian đưa cho tôi thứ gì đó.
Đó là một chiếc phong bì mỏng có biểu tượng Học viện trên nền đỏ.
“Tôi cũng không chắc nữa. Tiểu thư Silica nói bản thân không thể đưa được nên đưa cho tôi. Cô ấy muốn anh có nó…”
Tôi lập tức mở phong bì ra xem nội dung bên trong.
"… Một lời cảnh báo?"
Nó không hẳn là một món đồ đáng hoan nghênh đối với tôi.
“Hơi thất vọng vì một món quà chiến thắng phải không?”
Tôi nghĩ đó có thể là một lời mời dự tiệc bất ngờ, nhưng có phải tôi đã quá hy vọng không?
"Cha! Cảnh báo là gì?”
Đứa con gái bỏng của chúng tôi đang ngậm kẹo trong miệng hỏi một cách ngây thơ.
Má con bé ấy đầy đặn đến mức trông giống như một con chuột hamster.
“Chà… nói một cách đơn giản, đó là mối đe dọa rằng nếu chúng ta không nghe lời họ, họ sẽ đuổi chúng ta ra khỏi đây.”
"Chúng ta làm gì sau đó? Chúng ta sẽ phải ngồi ngoài đường à?
“Con học những từ ngữ đó ở đâu thế?
Liệu con bé có lén đi ra ngoài khi tôi không để ý không?
Chà, thành thật mà nói thì tình hình hiện tại cũng không khác mấy so với những gì tôi đã giải thích cho con bé.
Cảnh báo đề cập đến các cảnh báo và biện pháp trừng phạt bổ sung đối với việc tiếp tục vắng mặt trong lớp học, trục xuất khỏi Tòa án Hoàng gia vì hành vi sai trái dai dẳng và thậm chí có khả năng bị trục xuất khỏi chính học viện nếu mọi việc trở nên tồi tệ hơn.
Đó không phải là một điều ngạc nhiên; tình huống này cuối cùng chắc chắn sẽ xảy ra.
Vấn đề là lời cảnh báo không đến từ ban quản lý học viện mà từ cấp trên.
-Kundel Quazel, Hiệu trưởng Học viện-
Bên dưới lời cảnh báo là cái tên được viết rõ ràng.
Người có thẩm quyền cao nhất của học viện đã gửi lời cảnh báo đến một sinh viên năm nhất như tôi.
Trong khi thủ lĩnh đã cảnh báo tôi cảnh giác với những tai mắt, thì có vẻ như cuộc đấu tay đôi hai ngày trước đã làm anh ta thêm hứng thú.
“Vậy chúng ta có nên chuyển đi nơi khác không?”
"Huh? Chưa. Chúng ta phải ở lại đây cho đến khi đứa con bé bỏng của ta lớn lên thêm một chút.”
Tôi vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy.
Tôi không định rời khỏi lớp học dễ dàng như vậy.
Ngay từ đầu, lời cảnh báo này từ người đứng đầu giống như một lời kêu gọi yêu thương đối với tôi.
Một lời kêu gọi hãy trực tiếp đến gặp anh ấy nếu tôi có bất kỳ phản đối nào.
Để có thể tự do đi lại trong phạm vi học viện, cuối cùng tôi phải thương lượng với lãnh đạo của lãnh địa đó.
Vì vậy, cuộc họp này có lẽ cần thiết cho những hoạt động không hạn chế của tôi trong học viện.
“Ừm, thiếu gia? Người có nên cân nhắc việc đặt tên cho cô ấy sớm không?
"Huh?"
“Xét về cảm xúc của đứa trẻ, và cậu định gọi nó là ‘con gái’ đến bao giờ nữa?”
Liên tục gọi cô ấy là ‘con gái’ khá là khó chịu.
Tôi không cố ý làm điều đó; Tôi chỉ không thể nghĩ ra một cái tên hay.
Những con rồng đó vốn đã là những kẻ khắt khe về mặt ngoại hình, ngay cả những cái tên cũng không được chọn một cách dễ dàng.
Ví dụ, một con rồng tôi gặp ở kiếp trước có tên là ‘Marian Del Angtcarth Ruscal Dia Postharn’, và thậm chí đó còn được coi là một cái tên ngắn theo tiêu chuẩn rồng.
Nhưng hỏi tôi tất cả những thứ vô dụng này để làm gì?
Đó là đặc điểm đặc biệt của chúng đã tồn tại hàng nghìn năm; Tôi có thể làm gì với nó?
Nhưng nghĩ lại, đứa trẻ này không thực sự cần phải bắt chước những đặc điểm đó, phải không?
Dù sao thì con bé cũng là một nửa con người mà?
Dù thế nào đi nữa, quyết định của bản thân vẫn là quan trọng nhất.
Tôi cúi xuống, nhín vào mắt của con bé và hỏi: “Con gái, con có thích cái tên nào không?”
"Một cái tên?"
“Ừ, một cái tên. Con muốn chúng ta gọi con bằng cái tên gì trong tương lai?
Cô bé vừa nhai kẹo vừa trầm ngâm suy nghĩ, nhanh chóng mỉm cười rạng rỡ và nói:
“Nana!”
“Nana?”
Đó là một cái tên dễ gọi và dễ thương.
"Vâng! Hãy kết hợp nó với họ của cha, ‘Nana Vert’, thế thì sao?”
“Ừm… Ừm, điều đó không có gì sai cả…”
Tôi cảm thấy như mình đã bị lừa.
Con bé biết họ của tôi từ khi nào vậy?
Tuy nhiên, Nana, với khuôn mặt vô cùng ngây thơ, lại bắt đầu ăn kẹo.
* * *
Kundel Quazel.
Ông ấy cũng là thầy của Dionne Sevellerus, hoàng đế hiện tại của đế quốc, và duy trì mối quan hệ đó để trở thành cha vợ của hoàng đế.
Sau cái chết của cựu hoàng hậu Diana Quazel, ông đã từ bỏ mọi thứ trong gia tộc và hiện đang tập trung vào công việc hiệu trưởng Học viện.
Hơn nữa, ông ta là một trong số ít người trên lục địa đạt đến trình độ ma thuật cấp 9, điều đó về cơ bản có nghĩa là, chỉ cần với mục đích đúng đắn, ông ta có thể dễ dàng quét sạch một lãnh địa trong chớp mắt.
Nói thẳng ra thì không nên khiêu khích một lão già như ông.
Chà, không phải là tôi có bất kỳ mối liên hệ trực tiếp nào với kiếp trước của mình.
Tôi vừa nghe thấy một chút chỉ trích cá nhân?
Đó không phải là điều đáng để khoe khoang, nhưng ở kiếp trước, tôi đã tốt nghiệp học viện với xếp hạng chung cuộc ở vị trí thứ 5.
Đó không phải là việc xuất sắc ở bất kỳ lĩnh vực nào; đó chỉ là cố tình đạt được số điểm tôi cần vào thời điểm đó.
(Vì vậy, về mặt kỹ thuật, tôi có thể trở thành học sinh đứng đầu nếu tôi muốn.)
Dù sao đi nữa, ngài hiệu trưởng đã triệu tôi đến phòng của ông ấy, có lẽ là để đưa ra đề xuất rằng tôi nên cân nhắc việc làm việc cho học viện.
Tuy nhiên,
‘Ngươi đã che giấu thực lực của mình tại Học viện suốt thời gian qua.’
Dù không biểu hiện ra ngoài nhưng những lời đó khiến lòng tôi như thắt lại.
‘Tham gia Đoàn kị sĩ Thánh Quang? Nếu như ngươi có đang cố gắng nối bước người anh tài năng của mình, có vẻ như đó không phải là con đường phù hợp.”
Khi được hỏi liệu lý do có phải vì tôi là người sử dụng thuộc tính bóng tối hay không, ông ta cười khúc khích và trả lời:
‘Haha! Ngươi không nhận ra là nó không phù hợp với ngươi sao? Nếu có thể cho lời khuyên, ta cho rằng việc đến đó sẽ không mang lại kết quả tốt đẹp cho ngươi. Ngay cả khi ngươi coi đó là một thử thách thì cuối cùng, đó cũng chỉ là một cuộc sống không mang lại bất kỳ lợi ích gì .'
Lúc đó, tôi không để ý lắm đến lời nói của ông ấy, coi đó chỉ là những lời nói đùa.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, ông ấy đã hoàn toàn đúng.
Cuối cùng, dù có thể nhìn thấy bao nhiêu thứ đi nữa, nhưng ông ta cũng không thể nhìn thấy tương lai của chính mình, một người mù.
Có lẽ giữa tôi và ông ấy có khá nhiều điểm tương đồng.
Nghĩ lại quá khứ, tôi không khỏi nở nụ cười cay đắng.
Văn phòng hiệu trưởng nằm ở phía trên cùng của tòa nhà chính.
Tuy hơi muộn một chút nhưng có lẽ ngài hiệu trưởng vẫn đang ở trong phòng.
Những hành lang vắng tanh, đèn tắt và không một bóng người, ngay cả những người bảo vệ thường tuần tra tòa nhà cũng không thấy đâu.
Đúng lúc tôi đang băn khoăn liệu chúng có đang ẩn nấp và chờ phục kích tôi không,
“…!”
Tôi cảm thấy một bầu không khí lạ lẫm và đáng ngại tràn ngập tầng chính.
Đó không phải là sát khí nhằm vào tôi, chỉ là nếu tôi có ý định giết người, đừng mong sẽ tiếp cận được nơi này.
Không có mùi máu, không có sự hiện diện đặc biệt nào, chỉ có ma lực được tạo rải rác xung quanh, cọ vào da tôi.
Đó là một rào chắn ngăn chặn…
Tại cấm khu, tồn tại một lượng lớn ma lực để ngăn chặn sự xâm nhập.
Nó chặn lối vào, tạo cho người ta ác cảm tột độ khi bước vào.
Nếu lượng ma lực mà tôi cảm đang nhận được ở mức bình thường, nó có thể được coi là một biện pháp an ninh, nhưng cấp độ này, nó không chỉ đơn thuần là để bảo mật.
Nó ít nhất phải đạt trình độ cấp 8 hoặc 9, sức mạnh ma thuật mạnh đến mức chỉ ai ở cấp độ đại pháp sư mới có thể thực hiện được.
Nếu có ai trong học viện này ở cấp độ đó thì đó không ai khác chính là Hiệu trưởng Quazel.
Tôi ngay lập tức nhận ra lúc này, hiệu trưởng đang muốn thăm dò tôi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook