Cậu Út Nhà Công Tước Là Sát Thủ Hồi Quy
Chapter 45: Cuộc thanh trừng (3)

Chương 45: Cuộc thanh trừng (3)

 

"Tránh ra! Tôi đã bảo là tránh ra!"

Những âm thanh vang vọng của những cú đánh dã man lan tỏa khắp căn hầm dưới lòng đất. Không một chút nhân từ, Zikermann giẫm đạp vào người phụ nữ bám chặt vào tay cầm.

“Đồ khốn nạn bẩn thỉu, thậm chí còn không xứng đáng làm nô lệ! Sao ngươi dám vượt qua đường của ta…!”

Bất chấp nỗi đau tột cùng do xương gãy và nội tạng bị đứt, cô vẫn kiên cường.

Hắn ta đá cô, dùng dây xích đánh cô nhưng cô vẫn không có dấu hiệu buông tay.

"Heh, heh…"

Vật lộn để hít thở, Zikermann cuối cùng đã rút ra một con dao nhỏ từ túi áo của mình.

“Đây là lý do tại sao loại cặn bã như ngươi không thuộc về! Hãy sống theo đúng địa vị của mình! Những hành động không phù hợp này của ngươi sẽ chỉ khiến ngươi sụp đổ nhanh hơn thôi! 

Suy tưởng...

Nhận thấy rằng việc đánh đập sẽ không thể lung lay được cô, Zikermann nhắm con dao găm vào cổ họng người phụ nữ.

" Hãy xem đây là sự may mắn của ngươi! Thay vì trở nên vô dụng trong tay kẻ như ngươi, ta sẽ giúp nó lớn lên ở một nơi tốt đẹp hơn! Ngươi phải biết ơn ta ngay cả khi ở thế giới bên kia!

Với tiếng cười điên cuồng, Zikermann vung lưỡi dao xuống một cách không thương tiếc.

Keng!

Nhưng lưỡi dao không trúng vào cổ người phụ nữ mà vào bề mặt kim loại xỉn màu.

Cảm thấy có điều gì đó không ổn, Zikermann từ từ nhìn xuống tay phải của mình, run rẩy trong sự hồi hộp.

"Gahhh…!"

Một dòng máu bắn từ cánh tay bị cắt đứt của hắn.

Trước khi hắn kịp la lên, một lực mạnh đã làm tê liệt dây thanh quản của hắn ta.

Thình!

Cơ thể mất thăng bằng của hắn ta lảo đảo về phía trước.

“Zikermann Albas. Một trong ba nhân vật chính yếu của lục địa và là trụ cột của Đế chế Ushif…”

Một giọng nói xa lạ vang lên từ đâu đó.

“Giết người, tống tiền, độc quyền các khu kinh doanh của đế quốc, và thậm chí điều hành các chợ nô lệ trái với luật pháp của đế quốc…”

Đây là những hành động tàn bạo mà Zikermann đã phạm phải.

Dù muốn nói điều gì đó nhưng tất cả những gì phát ra chỉ là một tiếng rên yếu ớt.

 

“Có đủ lý do để chết rồi phải không?”

Zikermann cố gắng ngẩng đầu lên, vẻ tuyệt vọng hiện rõ trên mặt.

Nhưng giọng nói bí ẩn vẫn tiếp tục không ngừng.

“Ta sẽ cho ngươi một phút…”

“…?”

"Chỉ một phút. Hãy sử dụng nó để suy ngẫm về tội ác và việc làm sai trái của ngươi. Sau phút đó, nỗi đau của ngươi sẽ biến mất hoàn toàn…”

Zikermann hiểu ý nghĩa của nó.

Đây còn không phải là tối hậu thư nhắc hắn rằng cái chết sẽ đến với hắn khi một phút trôi qua hay sao?

“Nhưng trong phút đó, ngươi sẽ không chết dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Tất nhiên, có thể có những cơn đau còn tệ hơn những gì ngươi đang cảm thấy lúc này…”

Đó là một tình huống khó hiểu.

Khi mọi hy vọng bị dập tắt, Zikermann gần như không thể ngẩng đầu lên.

“…?”

Một khuôn mặt tràn đầy sự bình tĩnh đáng kinh ngạc nhìn lại hắn.

Tuy nhiên, Zikermann biết đây không phải là một cậu nhóc bình thường.

'Hắc Vụ…?'

Trong vực sâu tuyệt vọng, hắn nhận ra rằng giây phút tồi tệ nhất trong cuộc đời mình sắp diễn ra.

* * *

Tôi có nên coi đây là vận may không ?

Tôi không mong đợi hắn tự nguyện xuất hiện ngay cả trong suy nghĩ điên rồ nhất của mìn

Nhưng với mục tiêu ngay trước mặt, tôi không cần phải lãng phí thời gian nữa.

Sau khi cho phép hắn được xám hối, tôi nhanh chóng cắt ngang trái tim hắn, kết liễu cuộc đời của hắn ta.

Tôi đứng dậy và nhìn về phía người phụ nữ nằm.

“Huuhhh…”

Dựa vào tình trạng của cô ấy thì có vẻ như cô ấy vẫn còn sống.

Với đôi mắt đẫm lệ, cô tiếp tục vuốt ve chiếc hộp. Có phải đứa trẻ mà cô ấy đang tìm kiếm một cách tuyệt vọng ở trong đó không?

Đến gần cô ấy, tôi thì thầm, “Tôi xin lỗi… Thực sự xin lỗi…”

Giọng nói dịu dàng và đôi mắt đẫm lệ đã bộc lộ những cảm xúc sâu sắc của cô.

Cô nhận thức được thời gian của mình sắp hết.

Có đáng thương không? Chà…

Thật lòng, tôi đã chết tâm từ lâu rồi.

Khi mới bắt đầu công việc này, tôi đã tức giận đến mức coi mọi thứ trên đời dường như đều đáng khinh bỉ.

 

Những luật lệ tàn khốc của thế giới được đặt ra bởi tầng lớp quý tộc.

Khi tôi đã quen dần với nó, mắt và môi tôi vẽ thành một đường thẳng.

Trên đời này có quá nhiều người phải chịu cái chết đau thương như người phụ nữ trước mặt tôi.

Cô gái trước mắt tôi, chỉ giống như vô số kẻ khác đã từng bị tôi ra tay.

“Con tôi… Con tôi…”

“…?”

Tôi hơi sửng sốt.

Cô ấy dúi chiếc hộp vào tay tôi, điều mà tôi không bao giờ ngờ tới.

Khi tôi nhìn vào mắt cô ấy, tự hỏi ý cô ấy là gì…

Thịch…

Khuôn mặt cô gái vô lực đập xuống đất.

Cô ấy đã trút hơi thở cuối cùng.

Nếu tôi để xác cô ấy như vậy thì dù sao cũng sẽ chẳng có ai quan tâm.

Tôi nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu cô ấy.

Tiếng xì xì…

Sương mù chảy ra từ tay tôi, bao bọc cơ thể cô ấy một cách ấm áp trước khi tan vào hư không.

[Tại sao không cầu nguyện sự cứu rỗi cho cô ấy?]

“Tôi không nghĩ nó cần thiết đến mức đó…”

Tôi không chắc rằng thế giới bên kia tốt hơn bên này.

Nhiệm vụ thanh trừng đã hoàn tất; giờ chỉ còn báo cáo với sếp thôi.

[Anh để lại thứ này à?]

Có một chút mơ hồ khi gọi nó là cướp bóc.

[Tôi cảm nhận được năng lượng từ bên ngoài, nhưng bên trong chiếc hộp này tôi cảm thấy rõ ràng hơn nhiều. Đây có phải là vật phẩm đặc biệt mà tên vô lại kia đã nhắc đến không?]

Nó nằm trong tay Zikermann và hắn ta đã cố gắng hết sức để giật nó khỏi tay người phụ nữ.

Ngoài ra, vì Kaeram cảm nhận được một nguồn năng lượng cực kì rõ ràng, liệu vật phẩm bên trong hộp này có phải là sản phẩm đặc biệt sẽ được bán đấu giá ngày hôm nay không?

Tôi đã quyết định kiểm tra nó.

Ngay khi tôi đưa tay ra để kiểm tra nó…

“Cái… cái gì thế này?”

Có một chuyển động rõ ràng bên trong hộp.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có ai đó bên trong thực sự nghe thấy?

Một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm tôi, như thể tôi không nên chạm vào nó một cách bất cẩn.

 

[Đây là, đây có phải là...?]

Kaeram cũng có vẻ ngạc nhiên.

Những chuyển động lúc này đã làm cho sự tồn tại của nguồn năng lượng kia trở nên rõ ràng hơn.

[Ngươi còn chờ gì nữa? Mở nó nhanh lên!

Mặc kệ cảm xúc của tôi, Kaeram giục tôi mở nó ra.

Chà, tôi sẽ xem xét, nhưng dường như không có một đứa trẻ thực sự nào trong chiếc hộp này, nó thậm chí không có lỗ thở.

Cái quái gì có thể có trong đó?

Thịch!

Tôi đông cứng vì sốc.

Những gì bên trong hộp không hề giống như những gì tôi đã tưởng tượng.

Một quả trứng?"

Đó thực sự là một quả trứng.

Vấn đề là đây không phải là một quả trứng bình thường—nó phát ra ánh sáng trắng rực rỡ.

Nếu một quả trứng phát ra ánh sáng lộng lẫy đáng kinh ngạc như vậy thì nó hẳn là…

[Trứng rồng?]

Tôi chỉ nhìn thấy trứng rồng một lần trong kiếp trước.

Không có gì đặc biệt về nó cả. Nó chỉ hơi lớn và có chút huyền bí.

Từ một kích cỡ ngang với một bào thai của loài người, cuối cùng trở thành một con rồng trầm hùng và vĩ đại đã để lại ấn tượng cho tôi.

Vậy còn lần thứ hai tôi nhìn thấy nó thì sao?

Giữa mọi thứ khác, suy nghĩ này chiếm ưu thế.

Tại sao nó lại ở đây?

“Có vẻ như chúng ta đã đánh giá thấp Zikermann. Ai mà ngờ được hắn ta lại có ý định bán đấu giá một quả trứng rồng?”

Vị chỉ huy vuốt cằm, tỏ vẻ ngạc nhiên

“Ngoài quả trứng này còn có thứ gì khác không?”

“Không có gì đặc biệt cả.”

Ngay từ đầu, không có gì khác đáng xem ngoại trừ thứ này.

“Ừm…”

Ánh mắt cô ấy đang dán chặt vào quả trứng, đột nhiên hướng về phía tôi.

“Trông ngươi có vẻ điềm tĩnh hơn ta nghĩ.”

“Anh đang nói về quả trứng à?”

“Không, về việc giết Zikermann. Ít nhất, hắn ta phải là người đầu tiên bạn giết kể từ khi gia nhập Hắc Vụ này. Cứ như thể đó là điều ngươi làm hằng ngày vậy, rất thuần thục.”

Cô ấy nở một nụ cười đầy ẩn ý, nó thể hiện sự hài lòng xen lẫn hoài nghi.

 

Tôi không buồn hỏi thêm.

“Bây giờ, Zikermann, mục tiêu, đã chết, và chúng ta đã giải phóng nô lệ ở nơi những nơi khác. Ngoài ra, chúng ta còn vô tình thu giữ được vật phẩm đặc biệt mà Aeru nhắc đến. Có vẻ như hành động lần này đã thành công ngoài mong đợi. Làm tốt lắm, Cyan.”

Nhiệm vụ của Hắc Vụ kết thúc ở đó.

Một khi mục tiêu bị ám sát, nhiệm vụ thanh trừng đã hoàn thành và chúng tôi không cần quan tâm đến mạng sống của những nô lệ được giải phóng.

Chúng ta là sát thủ, không phải đấng cứu tinh.

“Vậy còn quả trứng này thì sao?”

"Tại sao ngươi lại hỏi ta?"

"Xin lỗi?"

“Đó là chiến lợi phẩm mà ngươi thu được; như thường lệ ,ngươi phải chịu trách nhiệm với nó. Chúng ta không có thẩm quyền!”

Tôi cảm thấy hơi sửng sốt.

Không phải tôi chỉ có nhiệm vụ xác nhận nó sao?

Đã bao giờ có lệnh phải giữ nó chưa?

[Tại sao, tại sao không thử nuôi thứ gì đó như thế này nhỉ?]

Thanh quỷ kiếm quái gở bây giờ lại bắt đầu nói những điều vô lý.

Trứng rồng có thể nở ngay từ đầu không?

Đối với loài rồng, loài có tuổi thọ cao, thời gian để nở từ một quả trứng vượt xa tuổi thọ của con người, từ 50 đến 100 năm.

Hơn nữa, tôi không biết quả trứng này xuất hiện trên thế giới từ khi nào.

Thật không may, nó thậm chí có thể không nở chứ đừng nói đến việc nứt.

Ngay cả khi nó được coi là thiêng liêng và cao quý, hiện tại nó chẳng khác gì một hòn đá vô nghĩa.

“Liệu một ngày nào đó nó có thể ra đời, trùng hợp nở đúng thời điểm không?”

[Có lẽ chúng ta sẽ thấy nó sau một trăm năm nữa? Haha!]

Tôi bắt đầu nghĩ mình nên tự mình ăn nó.

Suy cho cùng, ngay cả khi quả trứng này cuối cùng có chứa tinh chất và máu của rồng, thì việc ăn nó chẳng phải cũng giống như ăn máu rồng sao?

Ngay cả khi cân nhắc nó nghe có vẻ vô lý đối với tôi.

-Long lanh-

Có phải nó đang cố thu hút sự chú ý của tôi?

Quả trứng trắng tinh khiết lấp lánh ánh sáng rực rỡ chưa từng thấy ở bất kỳ nơi nào khác trên thế giới này.

* * *

“Chủ nhân, đây là cái gì?”

“Trứng rồng.”

 

"Xin thứ lỗi?"

Có lẽ nghĩ mình nghe nhầm nên Brian gãi đầu.

“Chỉ cần đặt nó ở nơi nào đó an toàn. Có lẽ nó sẽ không bị nứt.”

Tôi đưa quả trứng tôi đang cầm cho Brian.

"Ái chà!"

Anh ta giật mình lùi lại vì ngạc nhiên trước sức nặng bất ngờ của nó.

“C-cậu lấy cái này từ đâu thế?”

“Tôi tìm thấy nó khi đang đi dạo.”

Vì cả đời mình sẽ không chứng kiến quả trứng này nở nên tốt nhất nên bớt hứng thú và tập trung vào việc khác.

Tôi muốn đi tắm để gột rửa hết chỗ mồ hôi này.

Sau khi tắm mát bằng nước mát và lau khô tóc bằng khăn, ngay lúc tôi chuẩn bị rời đi…

"Thiếu gia!"

Giọng Brian khẩn thiết gọi tôi.

"Cái gì?"

“Nó… nó đang nở!”

Tôi nhất thời nghi ngờ đôi tai của mình.

"Cái gì?!"

“Quả trứng đang nở! Nó đột nhiên nứt ra và…”

“Quả trứng đang nở à?!”

Cái gì? Lẽ ra nó vẫn chưa nở được lâu phải không?

Muốn tận mắt xác nhận, tôi vội vàng chạy ra phòng khách cùng Brian.

-Rắc…Rắc…

Đó là sự thật!

Đó không chỉ là một vết nứt; nó đang di chuyển xung quanh và vùng vẫy.

[Cái này là cái gì? Nó thực sự đang nở à?]

Ngay cả Kaeram cũng vội vã hiện hình.

Cô cũng không ngờ nó nở nhanh đến vậy.

Mọi người hồi hộp theo dõi quả trứng di chuyển.

Có lẽ sợ chạm vào nên bọn họ đều toát mồ hôi lạnh.

-Rắc…Bụp!

[Nó bị hỏng!]

Cuối cùng, một sinh vật thần thánh xuất hiện khi lớp vỏ vỡ vụn, phát ra ánh sáng rực rỡ mờ dần theo thời gian.

Có vẻ như rốt cuộc thì tôi đã trải qua mọi thứ rồi.

Sống để chứng kiến sự nở hoa của rồng…

“…”

Mọi người đều gật đầu ngạc nhiên như thể đang diễn tập.

 

“Chủ nhân… Đây có phải là rồng không?”

Hai chiếc sừng nhô ra từ trán.

Một đôi cánh dang rộng về phía sau.

Và thậm chí có cả một cái đuôi dài kéo dài từ dưới mông.

Không còn nghi ngờ gì nữa đó là cơ thể của một con rồng…

“Đây là loại rồng gì vậy? Nó đúng hơn là một con người !

Kaeram lặp lại chính xác những gì tôi muốn nói.

Da trắng không một vảy.

Bàn tay và bàn chân được chế tác tinh xảo.

Và một khuôn mặt không có chút xa lạ nào, ngay cả khi đó là một con người.

Đây rõ ràng không phải là một con rồng…

“Là con lai giữa rồng và người?”






 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương