Cậu Út Nhà Công Tước Là Sát Thủ Hồi Quy
Chapter 41: Thanh kiếm vĩ đại nhất lục địa (2)

Chương 41 : Thanh kiếm vĩ đại nhất lục địa (2)


 

Công chúa Arin cảm thấy đáng buồn trước tình huống hiện tại.

Một cậu bé bị bắt nạt bởi nhiều học sinh khác và những người xung quanh làm như không thấy.

Không một ai giúp cậu bé. Cô có thể đoán vì sao cậu bé bị bắt nạt. 

Có lẽ cậu bé là một thường dân được nhận vào học viện với tư cách là học sinh ưu tú. 

Một số học sinh, vì không thể chấp nhận điều này, đã xuất hiện và khiến cậu nhóc cảm thấy nhục nhã. 

Mặc dù Arin không mong trường Học viện Hoàng gia sẽ hoàn toàn bình yên, cô không bao giờ tưởng tượng được nó sẽ tồi tệ đến vậy. 

Cố ép các quả cầu ma lực vào miệng của ai đó không chỉ là đơn thuần là việc bắt nạt. Nó giống như cố ý giết người thì đúng hơn.

Dù cô được dạy rằng cần giữ mối quan hệ tốt đẹp với giới quý tộc, nhưng điều đang diễn ra trước mặt đối với cô là không thể chấp nhận được. Nếu không có ai can thiệp, cô sẽ phải ra mặt.

 "Ta là Barrett Louisemill, trưởng tử của Công tước Louisemill, Vương quốc Garam. Và cô là ai?" 

Một học sinh tóc vàng, sau khi tự giới thiệu một cách thẳng thắn, cũng yêu cầu cô phải giới thiệu mình. 

"Ta là Công chúa Arin Sevellerus của Đế chế Ushif."

Việc nhắc đến danh hiệu của cô khiến hắn ta giật mình một lúc, nhưng khi nhớ đến cái tên này, hắn nở một nụ cười không mấy dễ chịu..

 "Ồ, ra là công chúa của Đế chế Ushif? Thật vinh dự khi được gặp người." 

"Thật không may, tôi không có tâm trạng để tâm tình lúc này. Anh giải thích việc này như thế nào." 

Hắn ta nghiêng đâu, như thể không biết mình đã làm gì sai. 

"Có vẻ như có sự hiểu lầm ở đây. Chúng ta chỉ đang chơi đùa thôi mà. Không hề có sự bạo lực nào ở đây."

 "Ngươi thật vô liêm sỉ. Ta đã tận mắt chứng kiến toàn bộ hành động tàn nhẫn lúc nãy, nhưng anh lại nói đó không phải là bắt nạt?" 

"Chúng ta có nên hỏi trực tiếp cậu ấy không?" 

Barrett nắm lấy tóc của cậu bé đang bối rối, mạnh miệng hỏi. 

"Nói đi. Chúng ta có bắt nạt ngươi không?" 

Cậu bé hơi lưỡng lự.

"Được rồi đó! Nói đi! Công chúa đang hỏi đấy. Trả lời nhanh!"

Có vẻ như đó là một câu hỏi đã được định sẵn câu trả lời rồi. Sau một hồi lưỡng lự, cậu bé lên tiếng

 

. "Tôi... tôi không bị bắt nạt..."

 "Cái gì?!"

 Arin hoài nghi về những gì đôi tai mình vừa nghe được. 

"C... ngươi nói gì vậy?"

“Tôi không bị bắt nạt! Vì vậy, xin đừng lo lắng và hãy rời khỏi đây …"

Tuy nhiên, Arin nhanh chóng hiểu ra.

Những lời đó cất lên khiến cô phải suy nghĩ.

Trong ánh mắt mong manh của cậu bé, cô thấy một thông điệp kêu gọi cô không nên can thiệp và tránh khỏi tình huống này càng nhanh càng tốt.

"Ngươi… Ngươi không cần phải che giấu! Bất kỳ ai cũng thấy rằng ngươi đã bị bắt nạt. Nếu ngươi đang bị đe dọa…"

"He he..."

Điệu cười nham hiểm khiến Arin phải rùng mình.

"Đe dọa? Công chúa đã quá lời rồi. Nếu đây là sự hiểu lầm, ta bắt đầu cảm thấy không thoải mái rồi đấy." 

Barrett cười, và Arin cắn môi tức giận.

"Dù có như thế, vu khống cho học sinh vô tội là một kẻ bắt nạt và trấn lột thì thật không hay, phải không? Ta thật sự sẽ rất tổn thương nếu không nhận được lời xin lỗi đấy." 

Hắn ôm ngực mình ra vẻ đáng thương.

Tất nhiên, tất cả chỉ là sự dối trá, điều đó chỉ khiến hắn ta trở nên độc ác hơn trong mắt Arin.

*Sột soạt*

Khi Barrett vung tay ra hiệu, những kẻ nãy giờ ẩn núp sau rặng cây bắt đầu lộ diện.

Họ mặc thường phục nhưng lai mang theo gướm, dường như là cận vệ của Barrett.

Ngay lúc đó, các cận vệ của Arin cũng xuất hiện, khiến cho bầu không khí trở nên căng thẳng.

Dù vậy, vung kiếm giữa công viên sẽ là một hành động ngu xuẩn, cuối cùng, vẫn là Barrett và Arin, không phải các hiệp sĩ, có thể giải quyết tình hình này.

Arin, lấy hết dũng khí, nói tiếp.

"Được rồi. Chàng trai này sẽ đi với tôi. Trừ khi cậu ta không ngu ngốc đến mức tự làm bị thương mình, tôi không chắc mức độ tích này như thế nào, nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm cho việc chữa lành đó." 

Khi Arin đỡ cậu bé dậy,

*Tách*

Barrett nắm lấy tay của Arin.

"...!"

"Có vẻ như cô không hiểu lời nói của tôi…"

 

Hắn nhìn chằm chằm vào Arin với vẻ mặt nghiêm túc, sự khó chịu hiện rõ trên gương mặt hắn ta.

Các hiệp sĩ cận vệ, trong một khoảnh khắc, đã sẵn sàng rút kiếm, nhưng Arin giơ tay ngăn chúng lại.

“Lời này phải dành cho cậu mới đúng, Barrett. Cậu nghĩ liệu tôi có nên yêu cầu việc điều tra chính thức từ học viện không?"

 Cô nhìn chằm chằm lại Barrett.

 "Người đích thực là một công chúa ngây thơ. Ai sẽ quan tâm đến một kẻ thường dân như hắn chứ?"

 " Ngươi thật là kẻ không đáng để người ta phải tôn trọng. Liệu ai sẽ bằng lòng phục tùng một quý tộc không quan tâm đến các chuẩn mực đạo đức chứ?" 

Barrett cười khẩy, tỏ vẻ khinh thường. 

Điều này khiến Arin thực sự khó chịu nhưng cô giữ được bình tĩnh

 "Hehehe! Tốt lắm. Vậy hãy để chính miệng anh bạn này nói. Đến đây, Ressimus, nói xem ngươi có muốn vị công chúa này chữa trị cho mình không ?"

Cậu bé lúng túng trước câu hỏi của hắn, nhìn xung quanh. Arin, nắm lấy tay cậu bé, nói,

 "Không cần phải nhẫn nhịn  như vậy nữa. Nhân danh Công chúa của Đế quốc Ushif ta sẽ đứng ra bảo lãnh cho ngươi. Vậy nên, hãy đi với ta." 

Được một công chúa của Đế quốc lấy danh danh nghĩa của mình để bảo vệ... Đó thực sự là một tình huống không thể tin nổi đối với cậu bé. 

Cậu ta bắt đầu run rẩy với những cảm xúc phức tạp,

 *Cộp, cộp* "...?"

 Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên từ phía trước.

Bất ngờ, ánh mắt hoang mang của cậu bé chuyển xuống đôi chân đang đi tới.

Chủ nhân của đôi chân đó đột nhiên khụy xuống, chạm mặt vào ánh mắt hoang mang của cậu bé. 

"Cái quái gì...?!" Arin, vô cùng ngạc nhiên, đứng dậy đột ngột, che miệng mình. Ngay cả Barrett cũng bị sốc, rõ ràng không để ý đến sự xuất hiện của người đàn ông bí ẩn này.

 "...."

Người trẻ tuổi, trông giống , không nói gì mà chỉ như trạc tuổi với bọn họ, nhìn chăm chú vào mặt cậu bé.

Một tình cảnh khá thú vị đang diễn ra, tôi nghĩ vậy.

Một thường dân đáng thương bị bắt nạt bởi một nhóm quý tộc, công chúa xuất thân hoàng tộc đã không chịu đựng được và can thiệp, và thậm chí anh bạn dân thường còn khuyên cô không nên quan tâm đến rắc rối này. 

Mặc dù không khí trở nên căng thẳng, nhưng chưa đến mức để những hiệp sĩ xung quanh ra tay.

 

Điều khá ngạc nhiên là công chúa Arin, đã thể hiện thái độ quả quyết hơn dự kiến.

Không còn là một nàng công chúa non nớt như một năm trước, cô dường như đã trưởng thành trông thấy. 

Ngay khi nghe tên Barrett Louisemill, ký ức trong tôi lại ùa về. 

Hắn ta khá tai tiếng ngay cả trong kiếp trước bởi cái tính thích gây rắc rối của mình.

Bên cạnh cuộc đối đầu khá hấp dẫn thì anh bạn thường dân kia... khi nhìn kỹ, gương mặt anh ấy trông rất quen.

Mặc dù tôi không giỏi nhớ mặt lắm, nhưng có điều gì đó ở cậu ta khiến tôi cảm thấy quen thuộc.

Tôi không chắc chắn lắm... nhưng có một sự mệt mỏi nào đó về anh ấy, mùi khốn khổ hơn là sự hiểm độc. 

Liệu tôi liên quan gì đến anh ta trong kiếp trước không? Cảm giác như tôi đang gặp một kẻ sẽ gây khó khăn cho mình trong tương lai…

 “Nói đi, Ressimus! Ngươi có muốn chữa thương với công chúa ở đây không?”

Cái tên được nhấn mạnh bởi tên tóc vàng đã thu hút sự chú ý của tôi.

 Ressimus? Có phải là cùng một Ressimus tôi biết không? 

Chiến binh cuối cùng của Vương quốc Garam, Thánh Kiếm Vĩ đại của Lục địa, Ressimus? 

Đứa trẻ đang ngồi một cách lúng túng đó... liệu có phải là Ressimus đó không?

Ha, điều đó là không thể. Có lẽ chỉ là trùng tên thôi. 

Có nhiều người tên Ressimus trên thế giới, và có lẽ chỉ là cùng tên thôi. 

Nhưng sau đó, cơ thể của tôi di chuyển trước khi tâm trí tôi kịp phản ứng. 

…? 

Đối diện với gương mặt đầy dò xét và tò mò của cậu bé, bỗng nhiên tôi nhận ra điều gì đó.

Chờ đã, cậu ta không phải là một cậu bé. Ressimus mà tôi nhắc đến trước đó là một phụ nữ.

Dựa vào mái tóc ngắn và nét nam tính, mọi người xung quanh đều nhầm tưởng cô ấy là con trai. 

Tuy nhiên, khi cảm nhận được khí chất tỏa ra từ khuôn mặt cô ấy…

Cô ấy là một người phụ nữ. 

Cải trang thành nam giới. 

Hơn nữa, mặc dù bị thương, ánh nhìn vẫn kiên quyết và không hề  nao núng ấy... 

Một nhà lãnh đạo tương lai, khí chất một vị chúa tể  toả ra từ bên trong cô ấy. 

Tôi đã nghi ngờ khi nghe tên, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt cô ấy, tôi chắc chắn. 

Cậu bé này, hoặc chính xác hơn là cô bé này... cô ấy là Ressimus mà tôi biết. 

Cô ấy hình như không chắc chắn với tình hình, nhấp mắt như thể cô chưa hiểu hết. 

"Cy... Cyan, làm thế nào...?"

"Ồ, đã lâu không gặp người, công chúa." 

 

Trước cuộc gặp gỡ bất ngờ,  Công chúa Arin đang lắp bắp từng lời nói của mình.

 "Cyan?" 

Lông mày của cậu bé tóc vàng co giật khi nghe tên tôi. 

"Anh có phải là Cyan Vert, người trẻ nhất của Duke Vert?"

 Từ phản ứng của cậu ta, có vẻ như cậu ấy đã nhận ra tôi. 

À, giờ nghĩ lại, chắc hẳn cô ấy cũng có mối liên hệ nào đó với tôi. 

Cả Ressimus, Đại thánh kiếm của lục địa và gã điên tóc vàng Barrett Louisemill. 

Tôi đã giết cả hai.

Đặc biệt là Barrett, tôi đã giết hắn ta một cách dã man.

Trưởng tử của gia tộc Louiesmill, dòng họ bên ngoại của vị vua hiện tại của Vương quốc Garam và là thế lực hùng mạnh trong vương quốc. 

Sinh ra là con út nhưng hắn nhận được mọi sự quan tâm, yêu thương của gia đình. 

Vấn đề là nó quá nhiều.

Hắn ta trở thành một kẻ sát nhân ngay từ khi còn nhỏ, say sưa với mùi vị của quyền lực. 

Đánh đập những người không có khả năng phản kháng là trò tiêu khiển của hắn ta, tuyên bố cung cấp thức ăn cho những người ăn xin chỉ để cho họ ăn rác rưởi, và thậm chí thực hành phép thuật bằng cách sử dụng động vật làm mục tiêu.

Hắn là kẻ thực hiện những hành động mà người bình thường không thể hiểu được, như thể chúng chỉ là chuyện thường ngày.

Bản chất tàn ác của hắn chưa dừng lại ở đó. Hắn ta thậm chí còn giết chết đối thủ trong các cuộc đấu tay đôi phép thuật, nhưng điều đó thậm chí còn được che giấu nhờ ảnh hưởng của gia đình anh ta. 

Tất nhiên, những người quen biết gã điên tóc vàng này đều biết rằng ngay từ đầu Barrett đã có ý định giết đối thủ của mình.

Vì vậy, tôi đã giết hắn ta. 

Dưới danh nghĩa gột rửa Sương mù. 

Sau khi nhận sự trừng phạt, trên đường trở về quê hương, hắn đã bị tôi phục kích, và được tự mình nếm trải những hành động tàn bạo như hắn đã từng làm trước đây. 

Lúc đầu, hắn tỏ ra không chịu khuất phục, nhưng như người ta thường nói, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Sau khi bị tra tấn, hắn ta đã không còn cầu xin được tha; hắn muốn được chết,  đôi bàn tay hắn chắp lại van xin cho đến khi bị cắt lìa ra khỏi cơ thể hắn.

 “Ta đã nghe rất nhiều câu chuyện. Ngươi là người sống sót sau cuộc chiến kinh hoàng đó phải không?” 

Tôi im lặng gật đầu.

 "Ngươi cũng định can thiệp vào chuyện này à? Chúng ta đã nói rồi, chúng ta không phải bắt nạn tên học viên này." 

"Ta đã nghe điều gì đó về điều đó. Điều gì đó về 'giải trí'?" 

 

Có lẽ không thoải mái với câu trả lời thẳng thừng của tôi, vẻ mặt của Barrett đanh lại. 

“Chơi một trò chơi mà ngươi ép ma lực của mình vào miệng ai đó… Đó là một trò chơi mà ta chưa bao giờ nghe nói đến, nhưng tacho rằng nó sẽ khiến ngươi thích thú phải không?”

 "Chà, đại loại như vậy..."

 "Sao ngươi không thử với ta nhỉ?"

 "…?"

 Với một cái búng tay, một quả cầu ma lực màu đen hiện ra.

 Khuôn mặt của cậu bé căng cứng khi nhìn thấy nó.

 "Ngươi đang làm gì vậy? Không phải ngươi đang muốn làm thật đấy chứ?"

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương