Câu Trả Lời Của Định Mệnh
-
Chương 148: Không nhận ra sự bất thường
"Cháu nói đúng."
Người phụ nữ trung niên đáp, rồi ánh mắt bà ta khẽ liếc nhìn bức tranh trong tay Minh Anh, trong lòng là đống suy nghĩ ngổn ngang, bà phân vân trong lòng hồi lâu, cuối cùng bà mở miệng: "Bức tranh này của cháu rất đẹp, cháu có thể cho bác bức tranh này làm kỉ niệm không?"
Minh Anh nghe vậy thì khá bất ngờ, sau đó lập tức đáp: "Tất nhiên rồi ạ."
Muốn một bức tranh thôi sao? Cô còn tưởng vấn đề gì chứ? Này thì đơn giản quá!
Lời dứt, Minh Anh lập tức xé ra tờ giấy chứa bức tranh khỏi cuốn sổ nhỏ rồi đưa cho người phụ nữ trung niên kia.
Người phụ nữ trung niên nhận lấy, cười nói: "Cảm ơn cháu. Mà bác có điều này muốn hỏi cháu, có được không?"
Minh Anh để lại cuốn sổ sang một bên, tươi cười đáp lại: "Bác cứ hỏi đi ạ?"
Người phụ nữ trung niên nhìn cô, hỏi: "Cháu đang hoạt động nghề kiến trúc sư một cách độc lập hay đang làm cho công ty nào vậy?"
Minh Anh không nhận ra sự bất thường trong câu nói của người đối diện, lập tức trả lời không chút phòng bị: "Cháu làm cho công ty ạ."
"À, ra thế... Thế công ty..." người phụ nữ trung niên còn đang nói dở, điện thoại Minh Anh liền reo lên, cô vội lấy điện thoại ra, thấy là Hoàng Anh gọi đến, cô vội nói với người bên cạnh: "Cháu nghe điện thoại chút ạ."
Người phụ nữ trung niên gật đầu, ý bảo cô cứ tự nhiên nghe đi.
Minh Anh đứng dậy, cách chỗ ghế ngồi vừa nãy một chút, rồi bấm nghe điện thoại.
Hoàng Anh cũng gọi rất nhanh chóng, anh bảo rằng cần một chút tài liệu về công việc, mà tài liệu đó cô đang giữ, nay cô lại đang nghỉ nên anh bảo cô gửi qua mail cho anh.
Việc khá gấp nên anh yêu cầu gửi luôn.
Mà Minh Anh nhớ tài liệu đó hình như cô đang lưu trên máy tính. Mà máy tính thì cô đang để ở trong phòng.
Anh ta cũng đã yêu cầu như vậy, cô cũng không nên làm trái ý. Vẫn nên hoàn thiện ngay.
Cúp máy, Minh Anh đi về chỗ ghế ngồi trong khu nghỉ dưỡng, vội cất điện thoại và cuốn sổ nhỏ, nói lời tạm biệt với một người vừa mới quen: "Cháu có việc gấp phải đi trước. Tạm biệt bác, trò chuyện với bác rất vui, rất mong có thể gặp lại bác."
Người phụ nữ thoáng có chút bất ngờ khi không ngờ cô lại rời đi sớm như thế, thấy rằng cô có vẻ đang gấp chuyện riêng liền không nỡ nói lời tạm biệt: "Chắc chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi."
"Thật mong vậy, tạm biệt bác."
Minh Anh nói lời tạm biệt lần nữa rồi tập tễnh đi về phía bên trong khu nghỉ dưỡng. Chân vẫn còn đang đau, muốn đi nhanh cũng không đi nhanh nổi.
Khổ sở ghê!
Minh Anh rời đi, người phụ nữ vẫn ngồi đó, bà nhìn về nét vẽ trong tờ giấy, ngón tay khẽ vân vê tờ giấy, trong lòng khẽ suy tư.
...
Minh Anh cố dùng tốc độ nhanh nhất để trở về phòng, đến nơi liền vội mở máy tính, quả nhiên tài liệu đó đang được lưu trên máy, cô mở ra đọc lại qua loa một chút rồi nhanh chóng gửi đi.
Gửi đi thành công, cô ngả lưng ra giường, thở phào một hơi.
Cứ tưởng được một ngày nghỉ vô lo vô nghĩ, ai dè vẫn bị công việc tới tìm.
Tránh sao được số kiếp vẫn bị công việc đè nặng lên bả vai này đây.
Minh Anh lăn qua lăn lại trên giường, lại không cẩn thận va phải cái chân cô đang bị đau làm cô phải hít sâu một hơi.
Minh Anh khẽ liếc đến bàn chân nhỏ bé của bản thân, không khỏi đau lòng.
Công việc thì đã nhiều mà còn bị đau chân nữa chứ?
Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến cái chân đau lại làm Minh Anh nhớ đến việc bị đẩy xuống hồ hôm qua.
Mẹ kiếp! Tức thật, thù này mà không trả tên cô không phải là Hoàng Minh Anh nữa.
Có ai khổ như tôi không?
Làm sao để thoát khỏi những sự kiện đen đủi đang bám đuôi như này đây?
Hu hu, đen thôi đỏ quên đi...
Hoàng Anh ngồi trong phòng khách sạn xem xét về tài liệu Minh Anh vừa gửi. Đang xem tài liệu thì liền có một tin nhắn email gửi đến, theo đó cũng có điện thoại gọi đến.
Hoàng Anh liếc nhìn qua số gọi đến, xong liền cầm lên nghe máy.
Bên đầu dây bên kia nói điều gì đó, Hoàng Anh nghe xong thì mỉm cười, nói: "Cảm ơn."
Nói chuyện điện thoại xong, anh bỏ điện thoại sang một bên, mở ra email vừa được gửi đến. Bên trong đó là một video. Anh lập tức tiến hành tải về, sau đó mở đoạn video ra xem.
Đoạn video khá dài. Nên anh tua đến đoạn mà bản thân cần xem.
Khung cảnh bên trong video là được trích ra từ camera giám sát. Hình ảnh ở khuôn viên bên ngoài của một địa điểm nào đó, thời gian là buổi tối, ánh sáng không được tốt lắm nên chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy lờ mờ bóng hình của hai người đang đứng cạnh hồ.
Nơi hai người trong đoạn trích camera đứng khá xa nơi lắp camera nên không nghe rõ được đoạn đối thoại của hai người, nhưng bóng dáng của người trong đó thì Hoàng Anh không khó để nhận ra.
Hoàng Anh xem đoạn trích camera được thêm một lúc. Sau khi xem xét kỹ càng thì anh tắt đoạn video đi, khóe miệng bất giác nâng lên.
Thú vị thật!
Người phụ nữ trung niên đáp, rồi ánh mắt bà ta khẽ liếc nhìn bức tranh trong tay Minh Anh, trong lòng là đống suy nghĩ ngổn ngang, bà phân vân trong lòng hồi lâu, cuối cùng bà mở miệng: "Bức tranh này của cháu rất đẹp, cháu có thể cho bác bức tranh này làm kỉ niệm không?"
Minh Anh nghe vậy thì khá bất ngờ, sau đó lập tức đáp: "Tất nhiên rồi ạ."
Muốn một bức tranh thôi sao? Cô còn tưởng vấn đề gì chứ? Này thì đơn giản quá!
Lời dứt, Minh Anh lập tức xé ra tờ giấy chứa bức tranh khỏi cuốn sổ nhỏ rồi đưa cho người phụ nữ trung niên kia.
Người phụ nữ trung niên nhận lấy, cười nói: "Cảm ơn cháu. Mà bác có điều này muốn hỏi cháu, có được không?"
Minh Anh để lại cuốn sổ sang một bên, tươi cười đáp lại: "Bác cứ hỏi đi ạ?"
Người phụ nữ trung niên nhìn cô, hỏi: "Cháu đang hoạt động nghề kiến trúc sư một cách độc lập hay đang làm cho công ty nào vậy?"
Minh Anh không nhận ra sự bất thường trong câu nói của người đối diện, lập tức trả lời không chút phòng bị: "Cháu làm cho công ty ạ."
"À, ra thế... Thế công ty..." người phụ nữ trung niên còn đang nói dở, điện thoại Minh Anh liền reo lên, cô vội lấy điện thoại ra, thấy là Hoàng Anh gọi đến, cô vội nói với người bên cạnh: "Cháu nghe điện thoại chút ạ."
Người phụ nữ trung niên gật đầu, ý bảo cô cứ tự nhiên nghe đi.
Minh Anh đứng dậy, cách chỗ ghế ngồi vừa nãy một chút, rồi bấm nghe điện thoại.
Hoàng Anh cũng gọi rất nhanh chóng, anh bảo rằng cần một chút tài liệu về công việc, mà tài liệu đó cô đang giữ, nay cô lại đang nghỉ nên anh bảo cô gửi qua mail cho anh.
Việc khá gấp nên anh yêu cầu gửi luôn.
Mà Minh Anh nhớ tài liệu đó hình như cô đang lưu trên máy tính. Mà máy tính thì cô đang để ở trong phòng.
Anh ta cũng đã yêu cầu như vậy, cô cũng không nên làm trái ý. Vẫn nên hoàn thiện ngay.
Cúp máy, Minh Anh đi về chỗ ghế ngồi trong khu nghỉ dưỡng, vội cất điện thoại và cuốn sổ nhỏ, nói lời tạm biệt với một người vừa mới quen: "Cháu có việc gấp phải đi trước. Tạm biệt bác, trò chuyện với bác rất vui, rất mong có thể gặp lại bác."
Người phụ nữ thoáng có chút bất ngờ khi không ngờ cô lại rời đi sớm như thế, thấy rằng cô có vẻ đang gấp chuyện riêng liền không nỡ nói lời tạm biệt: "Chắc chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi."
"Thật mong vậy, tạm biệt bác."
Minh Anh nói lời tạm biệt lần nữa rồi tập tễnh đi về phía bên trong khu nghỉ dưỡng. Chân vẫn còn đang đau, muốn đi nhanh cũng không đi nhanh nổi.
Khổ sở ghê!
Minh Anh rời đi, người phụ nữ vẫn ngồi đó, bà nhìn về nét vẽ trong tờ giấy, ngón tay khẽ vân vê tờ giấy, trong lòng khẽ suy tư.
...
Minh Anh cố dùng tốc độ nhanh nhất để trở về phòng, đến nơi liền vội mở máy tính, quả nhiên tài liệu đó đang được lưu trên máy, cô mở ra đọc lại qua loa một chút rồi nhanh chóng gửi đi.
Gửi đi thành công, cô ngả lưng ra giường, thở phào một hơi.
Cứ tưởng được một ngày nghỉ vô lo vô nghĩ, ai dè vẫn bị công việc tới tìm.
Tránh sao được số kiếp vẫn bị công việc đè nặng lên bả vai này đây.
Minh Anh lăn qua lăn lại trên giường, lại không cẩn thận va phải cái chân cô đang bị đau làm cô phải hít sâu một hơi.
Minh Anh khẽ liếc đến bàn chân nhỏ bé của bản thân, không khỏi đau lòng.
Công việc thì đã nhiều mà còn bị đau chân nữa chứ?
Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến cái chân đau lại làm Minh Anh nhớ đến việc bị đẩy xuống hồ hôm qua.
Mẹ kiếp! Tức thật, thù này mà không trả tên cô không phải là Hoàng Minh Anh nữa.
Có ai khổ như tôi không?
Làm sao để thoát khỏi những sự kiện đen đủi đang bám đuôi như này đây?
Hu hu, đen thôi đỏ quên đi...
Hoàng Anh ngồi trong phòng khách sạn xem xét về tài liệu Minh Anh vừa gửi. Đang xem tài liệu thì liền có một tin nhắn email gửi đến, theo đó cũng có điện thoại gọi đến.
Hoàng Anh liếc nhìn qua số gọi đến, xong liền cầm lên nghe máy.
Bên đầu dây bên kia nói điều gì đó, Hoàng Anh nghe xong thì mỉm cười, nói: "Cảm ơn."
Nói chuyện điện thoại xong, anh bỏ điện thoại sang một bên, mở ra email vừa được gửi đến. Bên trong đó là một video. Anh lập tức tiến hành tải về, sau đó mở đoạn video ra xem.
Đoạn video khá dài. Nên anh tua đến đoạn mà bản thân cần xem.
Khung cảnh bên trong video là được trích ra từ camera giám sát. Hình ảnh ở khuôn viên bên ngoài của một địa điểm nào đó, thời gian là buổi tối, ánh sáng không được tốt lắm nên chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy lờ mờ bóng hình của hai người đang đứng cạnh hồ.
Nơi hai người trong đoạn trích camera đứng khá xa nơi lắp camera nên không nghe rõ được đoạn đối thoại của hai người, nhưng bóng dáng của người trong đó thì Hoàng Anh không khó để nhận ra.
Hoàng Anh xem đoạn trích camera được thêm một lúc. Sau khi xem xét kỹ càng thì anh tắt đoạn video đi, khóe miệng bất giác nâng lên.
Thú vị thật!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook