Cậu Thiếu Niên Tai Mèo Của Cô
Chương 20: Chương 20


Nhưng mà không thể không nói.
Nhìn con mèo nhỏ ngồi xổm ở bên cạnh cô kêu meo meo lên án.
Lông trên người cục lông nhỏ màu quýt pha trắng còn lộn xộn, cũng chẳng kịp nhớ xử lý, cứ ngẩng cái đầu nhỏ của mình lên, nghẹn ngào nuốt, bộ dạng vô cùng ấm ức.
Đáng yêu quá!
Con mèo nhỏ vừa đáng yêu, vừa có thể tự kiếm tiền mua thức ăn cho mèo.
Quý Hạ cười, giang hai tay, nhìn cục lông nhỏ lùi lại hai bước rồi lấy đà nhảy vào trong ngực cô, an tâm cuộn người nằm xuống.
Có lẽ bởi vì cô đã quen nên không còn luống cuống tay chân với bộ dạng này của con mèo nhà mình như trước nữa.
Đã có thể ôm con mèo nhà mình vào trong ngực, mở TV rất tự nhiên.
Con mèo nhỏ trong ngực kêu meo meo hai tiếng, móng vuốt nhỏ ôm cổ tay Quý Hạ, trở mình để tay của Quý Hạ vừa vặn khoác lên bụng anh.
Quý Hạ buồn cười vuốt nhẹ hai cái, mở ti vi.
Trời bên ngoài đã tối sầm, hệ thống sưởi còn chưa mở hẳn, nhiệt độ có hơi thấp.
Quý Hạ tiện tay ôm chăn mỏng xài mùa hè tới, hai chân co lên trên ghế sa lon, tiện tay bọc mình và con mèo trong ngực lại, chuyển kênh phim truyền hình, uể oải ngáp một cái, tính toán chờ hết phim thì ngủ.
Về phần tại sao bây giờ không ngủ?
Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cô không thể bỏ sót một tập phim truyền hình, cô phải xem từ đầu đến cuối!

Dù sao phim chiếu xong cũng chưa muộn, ráng chống đỡ tinh thần cúi đầu ngáp một cái, trong ngực nóng hổi ấm áp dễ chịu.

Quý Hạ chống đỡ con mắt không có thần thái nhìn màn hình TV tới mê mẩn, mãi cho tới lúc bầu không khí trong TV dần dần không thích hợp, cô mới bỗng có phản ứng.
Giờ phút này tình cảm nam nữ chính đã tiến vào một giai đoạn khác, sau khi cãi nhau, bắt đầu ngọt ngào quấn quít chung sống, hình ảnh giờ phút này tuy không thể phát sóng nhưng mà đóa hoa lan chuông chập chờn trên màn hình TV, còn có âm thanh kìm nén trầm thấp khe khẽ, lại thêm quần áo trên đất...
Hả, quần áo trên đất?
Quý Hạ chỉnh nhỏ tiếng theo bản năng, sau đó nghiêng đầu nhìn thoáng qua con mèo cọ cọ trên quần áo.
Quý Hạ: ...!Lại bỗng nhiên rất mập mờ.
Hơn nữa sao tiếng trong TV càng lúc càng sai sai vậy? Hình ảnh này cũng có thể phát sóng à?
Nếu là bình thường, Quý Hạ cũng sẽ chẳng có phản ứng gì, chủ yếu là trong ngực còn ôm một con mèo đáng yêu, lại bỗng nhiên có cảm giác nhìn thấy cảnh xấu hổ khi xem TV cùng bố mẹ, cho dù cô cảm thấy có đôi khi cảm giác của bố mẹ cũng giống mình.
Loại cảm giác xấu hổ và hiểu ngầm trong âm thanh lặng lẽ không lời.
Chỉ là Quý Hạ cúi đầu nhìn, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào con mèo ôm trong ngực đã nằm ở trên đùi cô, mê man ngủ mất.

Sợi râu vểnh vểnh lên theo hô hấp của anh, móng vuốt nhỏ cuộn lên, tai mèo cũng cụp xuống, thật sự giống như muốn ngăn lại âm thanh bên ngoài, mê man từ lâu.
Trong lúc nhất thời Quý Hạ cũng không biết phải nói gì.
Cô cười một tiếng, chọt vào chóp mũi con mèo một cái, nhìn con mèo con meo meo hai tiếng, lại bộ dạng mặc người ta xoa nắn, lòng cô cũng dịu lại.
"Em kiếm được con cá khô nào không hả? Mệt mỏi tới mức này rồi."
Là bởi vì mèo rất giỏi ngủ sao? Hay là trước đó vẫn luôn yếu ớt không có cơ hội rèn luyện?
Nhìn cái bụng nhỏ này, không hổ là lưng có màu cam, cô luôn cảm thấy vừa rồi có thể kẹp anh lại, không chỉ bởi vì anh ngủ mơ màng, còn vì cơ thể bé nhỏ này mập lên một vòng, tuy vậy lúc làm thiếu niên bộ dạng cũng chẳng có gì thay đổi.
Nhưng mà rốt cuộc công việc anh làm cũng ít phiền phức, sao lại mệt như vậy?
Vuốt bụng cho mèo con, Quý Hạ ngáp một cái rồi tắt TV, ôm con mèo về phòng ngủ, tự tay đặt con mèo con vào trong ổ bện mềm mại, con mèo màu cam trắng kèm với ổ mèo màu hồng và trắng.
Ừ, anh là mãnh mèo [*] phải có màu sắc.
*Con mèo mạnh mẽ.
Nửa đêm.
Quý Hạ ngủ say, bé dễ thương trong ổ mèo chậm rãi chống người dậy, duỗi lưng một cái cọ sát bên mặt Quý Hạ, sau đó nhảy xuống giường, chạy ra ngoài của một cách thuần thục.
Chờ tới sáng hôm sau, Quý Hạ mở mắt đã nhìn thấy cậu thiếu niên mặc quần áo xong nằm bên cạnh mình, nhìn mình bằng đôi mắt mèo màu hổ phách không chớp mắt.
Nắng sớm màu trắng nhạt rọi lên bên mặt tinh xảo của anh, cho dù là trong thời gian này thường xuyên có cảnh thức dậy này, cũng vẫn khiến Quý Hạ không thể nào quen.

Môi đỏ da trắng, thiếu niên này giống như hoàng tử trong truyện cổ tích của trẻ con.
Hơn nữa cô phải thừa nhận, một hoàng tử mèo xinh đẹp như thế hơn nữa vốn làm cho cô thích cả ngày lắc lư ở trước mặt cô, nói không rung động là không thể nào.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này tới giờ, cô phát hiện ra mèo nhà cô thật ra hiểu được rất nhiều, cũng không phải con mèo con không hiểu xã hội loài người.
Hai đôi mắt nhìn nhau, khóe môi cậu thiếu niên chầm chậm cong lên, mang theo vài phần lanh lợi.
"Hạ Hạ, chào buổi sáng."
Anh tới gần.
Hơi thở kia mập mờ mang theo chút cố ý, như nhấn mạnh cái gì nhưng rốt cuộc không có dũng khí, cuối cùng chỉ hôn lên trán cô.
Khóe môi Quý Hạ hơi cong cong, cũng chống người dậy.
Con ngươi con mèo nhỏ lập tức co vào, cảm giác gò má của mình bị hôn nhẹ một cái.
Không chơi xấu để yêu cầu, trực tiếp có một nụ hôn chào buổi sáng.
Là...!có ý gì?
Quý Hạ vừa muốn chống người dậy, một giây sau, con mèo bên cạnh được một tấc lại muốn tiến một bước, xoay người chặn Quý Hạ lại.

Đôi mắt màu hổ phách nhìn cô chăm chú, trong mắt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, gương mặt hình như cũng có chút phồng lên.
"Hạ Hạ?"
"...!Tiếp đi."
Bị anh đè lên người, Quý Hạ thở hổn hển, tức giận mở miệng.
Tuy gương mặt ngoan ngoãn như còn mang theo vài phần khí chất thiếu niên, nhưng trên thực tế hình thể lại là tiêu chuẩn trưởng thành, đè ở trên người rất nặng.

"Không."
Không cái đầu em.
Quý Hạ đá anh ở trong chăn, nhìn anh lại cúi xuống, hít hà ở gần cổ cô.
Muốn cùng sinh mèo con với Hạ Hạ.
Hạ Hạ giống như không chống trả nhiều lắm, nhưng mà hôm nay Hạ Hạ còn công việc.
Haiz.
Chú mèo khổ sở.
Mặt Vân Bạch không thay đổi suy nghĩ, ngay cả một nụ hôn thân mật cũng không chiếm được sao? Cuối cùng ngoan ngoãn bị Quý Hạ đẩy sang một bên.
***
Nhà họ Phó quyết định bữa tiệc, kết thúc diễn thử, các loại bánh ngọt và địa điểm bố trí đều đã chuẩn bị thỏa đáng, nhân viên cầm thư mời lần lượt tiến lên, người phụ trách thủ tục bữa tiệc đang đứng cùng Quý Hạ làm xác nhận cuối cùng.
Vân Bạch ngáp một cái, theo sau lưng Quý Hạ, đôi mắt mèo nhìn chằm chằm tay Quý Hạ, vươn tay ra muốn nắm tay lại bị Quý Hạ vỗ một cái phải thu lại.
Ấm ức đi theo phía sau.
Người phụ trách xong công việc liên quan với Quý Hạ, nhìn hành động của hai người thì không khỏi cười một tiếng: "Đây là em trai...!cô hả? Quấn cô thật đấy."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương