11.

Tôi đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

Tôi nghĩ chỉ cần tránh xa Thẩm Lễ thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Tuy nhiên, Thẩm Lễ đáng sợ hơn tôi nghĩ.

Thứ hai sau giờ học, Tần Ngự bị giáo viên chủ nhiệm gọi tới văn phòng.

Trong lòng tôi có một dự cảm không lành nhưng Tần Vũ lại có tâm trạng tốt nên an ủi tôi:

“Có lẽ gần đây mình học tập quá chăm chỉ, thầy giáo muốn khen ngợi mình.”

Nhìn bóng lưng của Tần Ngự biến mất sau cánh cửa, tôi vô tình chạm phải ánh mắt lạnh lùng đang mỉm cười.

Tôi rùng mình.

Ngày hôm sau, vị trí của Tần Ngự trống không.

Trong lúc đó, tin đồn về Tần Ngự lan truyền trong trường.

Cuối tuần có một người bạn cùng lớp bị bắt nạt, mọi người cho rằng là do Tần Ngự do người bạn cùng lớp bị bắt nạt đó đã nhặt được chiếc bật lửa luôn ở trên người Tần Ngự.

Giống như ai đó đục một lỗ trên chiếc cửa sổ vỡ, toàn bộ cửa sổ dần dần vỡ vụn.

Rất nhiều người từng bị Tần Ngự bắt nạt đã ra mặt yêu cầu nghiêm khắc xử phạt Tần Ngự, các học sinh thì đang thảo luận xem Tần Ngự có bị đuổi học hay không.

Chỉ có tôi biết Tần Ngự không làm việc này.

Một tuần trước, chiếc bật lửa của Tần Ngự bị mất.

Lúc đó Tần Ngự muốn hút thuốc, tìm khắp người không thấy bật lửa, nhìn thấy tôi từ xa đi tới, anh hoảng hốt đến mức dúi điếu thuốc vào tay Trần Trạch.

Rất giống một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó bị cha mẹ phát hiện.

Khi đó, nhìn thấy hành động trẻ con của Tần Ngự còn Trần Trạch thì tức giận nhảy cẫng lên, cười đến mức đau bụng.

Tôi đến gặp cô giáo chủ nhiệm để giải thích nhưng cô giáo chủ nhiệm nghiêm túc, chân thành răn dạy tôi nên chăm chỉ học tập, không để bị người khác lôi kéo, lầm đường lạc lối.

Tôi giải thích chuyện này với những người bạn cùng lớp. Nhưng nghe tôi nói, họ nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ và tránh xa tôi.

“Ôn Ninh, sao cậu lại nói chuyện thay Tần Ngự nói chuyện? Cậu thay đổi rồi.”

Tôi cảm thấy toàn thân không còn sức lực.

Lúc đang đi qua đường đột nhiên có người từ phía sau vỗ nhẹ vào vai tôi. Tôi ngạc nhiên quay lại, là Thẩm Lễ.

“Ôn Ninh, cậu có thích sự bất ngờ này không?”

Tôi biết là Thẩm Lễ nhưng không ngờ hắn lại đến tìm tôi, thẳng thắn thừa nhận.

“Vì sao?”

Tôi không hiểu vì sao Thẩm Lễ lại làm như vậy, chẳng lẽ vì tôi từ chối hắn hết lần này đến lần khác sao?

Một giây tiếp theo, Thẩm Lễ cười lạnh, tôi rợn tóc gáy.

Sau này mới biết, Thẩm Lễ là tên ác q-ủ-y, muốn kéo Tần Ngự xuống địa ngục.

12.

Tần Ngự đã ba ngày không đến lớp.

Tôi nhìn chiếc ghế trống bên cạnh, trên bàn học của Tần Ngự vẫn còn bài toán mới giải được một nữa.

Tôi không dọn dẹp cho anh. Mỗi lần anh làm bừa bộn trên bàn lại làm mất đồ gì đó, đúng là một tên ngốc.

Tôi tức giận quay đầu lại, xoa xoa đôi mắt đau nhức.

Sau giờ học, tôi lấy hết dũng khí chặn Trần Trạch lại, người đã tránh mặt tôi suốt mấy ngày qua.

Tôi còn chưa kịp mở miệng, Trần Trạch đã cau mày, tránh ánh mắt của tôi, vội vàng nói:

“Ôn Ninh, cậu đừng hỏi nữa, Ngự ca không cho bọn tôi nói cho cậu.”

Giây tiếp theo, cậu ấy vội vàng bỏ chạy, sợ sẽ tiết lộ cho tôi dù chỉ một từ.

Tôi nhìn bóng người biến thành một chấm đen nhỏ, há miệng rồi im lặng.

Thật ra tôi chỉ muốn hỏi Tần Ngự dạo này thế nào?

Khi tôi về nhà, ban đêm tôi có một giấc mơ.

Đã lâu lắm rồi tôi không mơ về kiếp trước nhưng những ngày này Tần Ngự không ở bên cạnh tôi.

Tôi thức trắng đêm.

Ngày hôm sau, Tần Ngự vẫn không xuất hiện.

Tôi nhìn chiếc bàn bừa bộn bên cạnh, đóng những cuốn sách lại, xếp chúng ngay ngắn ở góc bàn bên trái.

Bên cạnh là cuốn sách giáo khoa của tôi.

Đêm đó tôi lại mơ.

Tần Ngự trong giấc mơ không còn nụ cười tỏa nắng nữa nhưng nét sắc bén giữa hai lông mày lại giống hệt thời niên thiếu.

Đó là Tần Ngự năm 28 tuổi.

Có phải tôi nghĩ gì đó vào ban ngày thì sẽ mơ đến nó vào ban đêm.

Giây phút trước khi ch*t vẫn khiến tôi sửng sốt.

Những ngày này tôi vẫn luôn nghĩ về Tần Ngự, tự hỏi Tần Ngự đã yêu tôi từ khi nào.

Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Cậu thiếu niên trẻ tuổi đầy nhiệt huyết lúc đó đã trở thành người nổi tiếng ở Bắc thành, là mục tiêu săn đón của mọi người.

Nhưng Tần Ngự không hay tham gia các buổi họp mặt cũng không tham dự những buổi họp lớp vô bổ như chúng tôi.

Có một lần duy nhất, đó là khi nào?

Trong giấc mơ, tôi nghĩ rất lâu cho đến khi có một đôi mắt xuyên qua đám đông nhìn thẳng vào tôi, tôi mới nhớ ra.

Kiếp trước, sau khi kết hôn, tôi cùng Thẩm Lễ rời khỏi Bắc thành, lần duy nhất tôi tham gia buổi họp lớp là khi gặp Tần Ngự.

Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên đúng không?

Bầu không khí của bữa tiệc rất vui vẻ. Khi Tần Ngự xuất hiện, bầu không khí đã lên đến đỉnh điểm.

Không ai nghĩ rằng Tần Ngự lại đột nhiên xuất hiện.

Suy cho cùng mọi người chỉ nói về anh, nói lúc gọi điện cho Tần Ngự thì thư ký của anh nghe máy, nói anh bận nên từ chối.

Tần Ngự lúc này đang đứng ở cửa, mặc một chiếc áo gió dài. Nhìn dáng vẻ cao gầy, bên trong là bộ vest đen thắt nơ được may tỉ mỉ, tạo cho anh một khí chất cao quý.

Cứ như thể anh vừa họp xong, vội vã đến đây.

Lớp trưởng là người đầu tiên phản ứng lại, tiến lên bắt tay với Tần Ngự, chào hỏi rồi mời Tần Ngự ngồi xuống. Tần Ngự như có như không mà nhìn về phía tôi.

Tôi không suy nghĩ nhiều, mỉm cười với anh như nhớ ra những người bạn cũ khác, giây tiếp theo tự nhiên quay mặt đi.

Tôi cũng theo đó mà bỏ qua ánh mắt vừa vui mừng vừa bối rối của Tần Ngự.

Toàn bộ buổi tiệc diễn ra suôn sẻ, có sự tham gia của Tần Ngự nên không khí trở nên sôi động hơn bao giờ hết.

Trong lúc uống rượu, mọi người vừa cười vừa nói xem cô gái nào may mắn được làm bạn gái của Tần Ngự.

Lúc đó tôi không nghe kỹ những lời Tần Ngự nói, cúi đầu trả lời tin nhắn của Thẩm Lễ. Hắn nói hắn đã ra ngoài muốn đưa tôi về.

Giá như lúc tôi đứng dậy, bước ra ngoài có quay lại nhìn mọi người.

Chỉ cần một cái liếc mắt, tôi sẽ thấy ánh mắt Tần Ngự có chút cô đơn, giống như cá uống nước, tham lam nhìn bóng lưng của tôi.

Ánh mắt đó làm lòng tôi đau nhói.

Sau giấc mơ, tôi tỉnh dậy và bật khóc, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.

Chưa bao giờ tôi muốn gặp Tần Ngự như lúc này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương