Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Dịch)
Chương 13: Trúc Cơ Chi Thuyết 2

Chương 13: Trúc Cơ Chi Thuyết 2

 

- Ta cũng không phải kỳ tài luyện võ gì, nhưng vừa nãy dễ dàng liền nắm giữ khí huyết...

 

Phương Tịch lẩm bẩm, con ngươi thoáng toả sáng:

 

- Thoạt nhìn... Ở thế giới linh khí thiên địa nồng nặc, tiến độ luyện võ sẽ càng nhanh!

 

Hắn nhìn quả đấm của mình, nghĩ đến cảm giác nắm giữ khí huyết vừa nãy, lại có chút thất thần.

 

- Dựa theo Mộ sư phụ nói... trên khí huyết tam biến, còn có cảnh giới càng mạnh, đó là trình độ của quán chủ các võ quán... Mà đến cảnh giới của quán chủ, đã có thể hoàn toàn cô đọng khí huyết, bất động như núi, bình thường giống như phàm nhân, hơi động thì như yêu ma, thu phát tự nhiên, cho dù đến tuổi xế chiều, khí huyết cũng không suy yếu, chỉ có trước khi chết mới sẽ tán công...

 

- Cái này há không phải nói...

 

Con mắt Phương Tịch dần dần toả sáng:

 

- Chỉ cần ta luyện đến cảnh giới như các quán chủ, khí huyết bị khóa lại, trước khi chết sẽ không có bất kỳ biến hóa nào... Cũng không sợ cửa ải trước sáu mươi tuổi nhất định phải Luyện Khí viên mãn?

 

- Thay lời khác mà nói, cho dù ta bảy mươi tuổi, tám mươi tuổi, thậm chí chín mười tuổi xung kích Trúc Cơ, cũng không xuất hiện tình huống khí huyết không đủ, ít nhất Khí Huyết Quan không thành vấn đề.

 

- Cái võ đạo này, ít nhất tương đương với một phần ba viên Trúc Cơ Đan!

 

- Quả nhiên, nắm giữ tài nguyên của hai thế giới, bù đắp lẫn nhau, bổ sung dài ngắn chỉ cần ta khiêm tốn, âm thầm phát tài, thì nhất định có thể trưởng thành!

 

Khóe miệng Phương Tịch phác hoạ ra nụ cười.

 

Sau khi xuyên qua, hắn chưa từng như hiện tại, tràn ngập tự tin với tương lai của mình!

 

...

 

Khu lều gỗ.

 

Phương Tịch ngạc nhiên nhìn thấy, nơi này cũng đang huyên náo.

 

Ngay cả Mạch lão đầu cũng trịnh trọng mang theo phi kiếm Pháp khí hạ phẩm đã tổn hại đi ra khỏi nhà.

 

- Mạch lão đầu, ngươi định đi đâu thế?

 

Phương Tịch không nhịn được hỏi.

 

- Đương nhiên là đi Tử U Sơn!

 

Mạch lão đầu há mồm, lộ ra nụ cười thiếu mất mấy cái răng vàng:

 

- Tu tiên đến già, làm sao cũng phải liều một phen... Ngươi có biết hay không, lúc thiếu niên ta cũng có một cơ duyên, nhưng ta lùi bước, đến hiện tại, mỗi ngày buổi tối, trong lòng đều hối hận giống như bị người dùng dao đâm...

 

Nghe đến đây, Phương Tịch liền biết, không cần đi khuyên đối phương, lão gia hỏa này đã sớm nghĩ rõ ràng, sẽ không nghe khuyên.

 

Nhưng hắn vẫn không nhịn được nói:

 

- Vậy thì cung chúc lão gia ngài có thể thành công Trúc Cơ...

 

Nhìn bộ dáng của đối phương, hắn thực rất khó xem trọng.

 

- Ha ha... Lão hủ từ lâu đã không dám mơ tưởng Trúc Cơ, nhưng ở thế tục còn có một cháu nhỏ, nó cực kì lanh lợi, không giống ta...

 

Mạch lão đầu vung tay, tiêu sái rời đi.

 

Thời điểm ly biệt, tựa hồ còn muốn vì cháu nhỏ của mình kết một thiện duyên.

 

- Mạch lão đầu...

 

Phương Tịch phun ra một ngụm bạch khí, nhìn bông tuyết che giấu vết chân của đối phương.

 

Hắn không biết lúc còn trẻ đối phương đánh mất cơ duyên gì, nhưng thoạt nhìn, những năm này hắn rất hối hận.

 

Mà hiện tại, nếu không liều một lần, hắn thật sự sẽ sống không bằng chết.

 

- Nếu là không được ngón tay vàng, ta có đi không?

 

Phương Tịch đứng ở cửa, giống như một bức tượng, yên lặng hỏi chính mình.

 

Bình thường một đời, làm tầng dưới chót nhất của tu tiên giới, cùng tranh cướp cơ duyên Trúc Cơ, tiếu ngạo tu tiên giới, tựa hồ cũng không khó lựa chọn?

 

- Mặc kệ, mấy ngày nay đóng cửa luyện công.

 

Hắn thở dài, về đến nhà, đóng cửa phòng.

 

...

 

Sau ba ngày.

 

Đại Lương Thế Giới.

 

Phương phủ.

 

- Uống!

 

Phương Tịch mặc võ phục giản đơn, hai tay đỏ bừng, bắp thịt từng khối từng khối nhô lên, gân xanh giống như giun nhúc nhích.

 

- Bạch Vân Chưởng!

 

Bỗng nhiên, hắn khẽ quát một tiếng, hai tay liên tục ra chưởng pháp, đánh vào cọc gỗ trước mặt.

 

Ầm ầm!

 

Tiếng vang trầm nặng, trên cọc gỗ lưu lại dấu vết mờ mờ.

 

Mộ Phiếu Miểu đứng ở bên cạnh nhìn cảnh này, trong con ngươi xinh đẹp mang theo vẻ kinh ngạc:

 

- Cái tiến độ này... thật nhanh!

 

- Mộ sư phụ, chưởng pháp của ta thế nào?

 

Sau khi đánh xong một bộ võ công, Nguyệt Quế lập tức lại lau mồ hôi, Phương Tịch quăng khăn mùi soa, thuận miệng hỏi.

 

Mộ Phiếu Miểu hít sâu một hơi:

 

- Phương công tử, thiên tư của ngươi còn nằm ngoài dự đoán của ta, bây giờ thỉnh thoảng đã có thể cảm ứng được khí huyết đúng không? Đại khái trong một tháng, sẽ hoàn toàn nắm giữ khí huyết, tiến vào cảnh giới khí huyết nhất biến cũng không thành vấn đề.

 

- Như vậy là tốt rồi.

 

Phương Tịch mỉm cười.

 

Hắn đã xác định, ở tu tiên giới Nam Hoang tu luyện võ đạo, tựa hồ tiến bộ càng nhanh, tốc độ tu luyện ít nhất gấp ba bốn lần bên này!

 

- Đại khái là bởi vì linh khí thiên địa đậm đặc hơn?

 

Ở trong lòng Phương Tịch, đã mơ hồ có một ý nghĩ.

 

- Chỉ cần khí huyết biến đổi, Phương công tử có thể thành đệ tử chính thức của võ quán Bạch Vân chúng ta, thu được kỹ xảo tu hành nhị biến, tam biến, đồng thời còn có bí dược gia trì.

 

Mộ Phiếu Miểu trịnh trọng nói.

 

- Đa tạ Mộ sư phụ.

 

Phương Tịch gật gù, bảo Nguyệt Quế đưa lên lễ vật.

 

- Đây là... Quá quý trọng rồi?

 

Mộ Phiếu Miểu ngắm lá trúc giống như phỉ thúy ở trong tay, khóe mắt giật giật.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương