Cậu Mới Là Người Tôi Thích, Không Phải Cô Ta!
-
Chương 38: Chương cuối: Lời tỏ tình!
-Yeah! Cuối cùng cũng đã đến kì nghỉ hè! Lễ hội hè sắp đến rồi, hay chúng ta rủ mấy đứa bạn tụ tập nhóm đi chung cho vui! - Kim hứng hở luyên thuyên như con điên suốt từ khi đi học buổi sáng về.
-Uk! - Nó vui vẻ nhắn tin cho đồng bọn ở khắp châu lục, từ mẫu giáo đến tiểu học rồi lượn đến trung học, chỉ trong vỏn vẹn có 3'58s nó đã mời đc hơn khoảng 30 anh em.
-Oa... dữ thiệt! - Kim chỉ còn ái ngại nhìn cô nhắn tiếp cho 500 anh em nữa. Dù ko ns ra nhưng chắc chắn nó rất trông ngóng lễ hội hè năm nay.
Và ng nó nhắn đầu tiên là hắn. Chỉ vỏn vẹn có thế này.
Chi:-Tụi tui tụ tập nhóm đi chơi lễ hội hè. Đến ko?
Kiệt: đang đánh...
Còn chưa để hắn đánh xong câu trả lời thì nó đã thoát và đi copy rồi nhắn với chục đứa với hai câu như vậy. Làm người nhận khóc ko ra nước mắt. Và tất nhiên, nó nào đâu để tâm đến.
Lễ hội sau 4 ngày đã đc mở ra. Nhóm "nhỏ" gồm hơn 50 đứa đang tụ tập bàn tán để chia nhau ra lượn khắp lễ hội. Và nhóm 11 (chưa phải nhóm cuối) gồm nó-hắn-Kim-Linh Anh, 3 nhân vật chủ chốt của truyện đã đc ghép lại! Hoan hô! Chị Kim nhà ta... thừa!
Cảm xúc từng ng trong nhóm 11:
Nó-hào hứng, phấn khởi, chạy khắp ngõ ngách lễ hội.
Hắn-hơi cảnh giác Linh Anh và luôn 24/7 bảo vệ nó.
Kim-Lượn lẹo cùng nó.
Linh Anh-cảm xúc phức tạp, mắt thay đổi màu theo từng phút.
(Có ai để ý dòng cảm xúc của Kim ngắn nhất ko, ahihi:))
Và chỉ trong một thời gian ngắn, còn chưa đến 1 phút, nhóm đã bị lạc 1 ng. Đó là nv chính-nó của chúng ta! Sau khi chị đi ws rồi lạc con ngựa nó luôn.
-Bó tay, bó chân, bó não với nó luôn! Thôi, hai cậu cứ ở đây để tớ đi tìm Chi cho! - Hắn ns xong cái chạy mất tăm luôn. Còn lại hai cô gái bơ vơ giữa đêm lễ hội.
Trở lại với nó. Nó đang đi mua kẹo bông gòn, bánh táo, kem, vân vân và mây mây suốt 3 phút cho đến khi hắn thấy nó trong một quán bánh bao.
-Sao bà tự ý đi một mik thế chứ?! - Hắn chạy lại chán nản quở trách và tất nhiên đống đồ ăn bị liên lụy - Tịch thu hết!
-Oái! Trả tui đây! - Nó mải đuổi theo hắn song bị trượt vỏ chuối ngã. Lại thêm trăm lời phàn nàn từ hắn khi đang chăm sóc vết thương ở đầu gối.
-Bà thiệt tình! -Kết thúc bằng một câu nói vỏn vẹn ba chữ, Hắn ngồi ngay xuống cạnh nó.
...
-À, chuyện của ông với Linh Anh ổn chứ? - Nó bóc vỏ bim bim ăn ngon lành.
-Đừng nói tới chuyện đó đc ko vậy? Tui hiện đang rối mù đây! - Hắn bó tay với nó luôn, h chả muốn nói chuyện đó nữa - Mà sao bà lại giúp tôi? - Câu hỏi này có từ rất lâu mà hắn quên ko hỏi nó.
-Thấy ông trong tình trạng đó, tui sao lại ko giúp ông đc! - Nó cười, nhớ lại vẻ mặt tột cùng đó của hắn mà khẽ mỉm cười.
Hắn đỏ mặt rồi nhoa!
-Ông mà hạnh phúc thì tui cũng vui lây luôn đó! Người bạn thân của tui à! - Nó cười vui vẻ, nụ cười có thể coi là đẹp nhất trong đời.
-Bà... - Hắn ngắt ngứ.
-Sao?
-... có thích tui ko? Tui... thích bà! - Hắn nói rõ từng chữ, mặt nghiêm túc và đỏ. Nó ngạc nhiên.
-Hả? Linh Anh... - Nó chưa nói hết câu. Hắn đã gõ ngay vào đầu nó một phát.
-Ngốc thế! Tui ko thích cô ta nữa rồi! - Hắn nói, ánh mắt nhìn nó đầy ấm áp - Sau khi gặp bà đó! - Hắn nháy mắt làm nó nổi da gà.
-Tại sao? - Nó ngu ngơ hỏi. Hơi hơi ngượng sau khi nghe hắn ns.
-Bộ mặt thật của cô ta, tui biết hết rồi - Ánh mắt hắn lạnh đi vài phần khi nhớ lại chuyện đó nhưng lại ấm áp khi nhìn nó - Mà bà đang tránh né câu hỏi của tui đó hả?!
-Uhm, ko... Tui ko biết đáp sao cho đúng thôi - Nó nói. Bộ nó nghĩ đây là bài toán à mà tìm ra câu trả lời đúng?
-Ko sao! Đâu nhất thiết bà phải trả lời luôn đâu! Khi nào có đáp án nhớ nói cho tui biết! Tui sẽ chờ - Hắn dứng dậy. Ko hiểu sao hắn lại có vẻ mặt thỏa mãn - Vậy tui đi mua nước uống nha! Chắc bà cũng khát rồi.
-A! - Nó bám lấy vạt áo hắn. Hắn khó hiểu quay lại.
-T... tui cũng thích ông! - Nó nói, mặt ngượng đỏ chín nhìn rất dễ thương.
...
Chụt!
Hôn rồi đó nha! Ngay môi luôn!
-Ưm! - Nó cựa quậy, giật hết cả mình.
-Tui rất vui khi nghe điều đó! Cảm ơn vì bà đã đến với tui! - Hắn nói, nhấc bổng nó lên - Nào, tham gia lễ hội thôi!
-Uk! - Nó vui vẻ theo hắn lượn khắp lễ hội. Sau bao nhiêu tiếng mới trở lại chỗ tụ tập nhóm.
----------------
-Hai người làm gì mà lâu lắc quá vậy hả? - Kim trách cứ.
-Hề hề, tụi tui thành đôi rồi đó! Bye hội F.A nha! - Hắn nói vui vẻ. Mọi ng nghe xong có vẻ ko bất ngờ gì mấy. Lại còn nói, bình thường thì hai người cũng đã thân nhau như một đôi rồi còn gì.
-Hả?! Vẻ mặt đó là sao chứ! - Nó và hắn đồng thanh nhìn mấy đứa bạn. Và câu trả lời là thế này:
-Rồi rồi!
Còn lại Linh Anh ra về một mình, cô đã nhận ra mình đã sai. Và... mặc kệ cô. Hết chương rồi.
-------
Còn tùy theo các bạn có hay không chương ngoại truyện đó!^^ ♡
-Uk! - Nó vui vẻ nhắn tin cho đồng bọn ở khắp châu lục, từ mẫu giáo đến tiểu học rồi lượn đến trung học, chỉ trong vỏn vẹn có 3'58s nó đã mời đc hơn khoảng 30 anh em.
-Oa... dữ thiệt! - Kim chỉ còn ái ngại nhìn cô nhắn tiếp cho 500 anh em nữa. Dù ko ns ra nhưng chắc chắn nó rất trông ngóng lễ hội hè năm nay.
Và ng nó nhắn đầu tiên là hắn. Chỉ vỏn vẹn có thế này.
Chi:-Tụi tui tụ tập nhóm đi chơi lễ hội hè. Đến ko?
Kiệt: đang đánh...
Còn chưa để hắn đánh xong câu trả lời thì nó đã thoát và đi copy rồi nhắn với chục đứa với hai câu như vậy. Làm người nhận khóc ko ra nước mắt. Và tất nhiên, nó nào đâu để tâm đến.
Lễ hội sau 4 ngày đã đc mở ra. Nhóm "nhỏ" gồm hơn 50 đứa đang tụ tập bàn tán để chia nhau ra lượn khắp lễ hội. Và nhóm 11 (chưa phải nhóm cuối) gồm nó-hắn-Kim-Linh Anh, 3 nhân vật chủ chốt của truyện đã đc ghép lại! Hoan hô! Chị Kim nhà ta... thừa!
Cảm xúc từng ng trong nhóm 11:
Nó-hào hứng, phấn khởi, chạy khắp ngõ ngách lễ hội.
Hắn-hơi cảnh giác Linh Anh và luôn 24/7 bảo vệ nó.
Kim-Lượn lẹo cùng nó.
Linh Anh-cảm xúc phức tạp, mắt thay đổi màu theo từng phút.
(Có ai để ý dòng cảm xúc của Kim ngắn nhất ko, ahihi:))
Và chỉ trong một thời gian ngắn, còn chưa đến 1 phút, nhóm đã bị lạc 1 ng. Đó là nv chính-nó của chúng ta! Sau khi chị đi ws rồi lạc con ngựa nó luôn.
-Bó tay, bó chân, bó não với nó luôn! Thôi, hai cậu cứ ở đây để tớ đi tìm Chi cho! - Hắn ns xong cái chạy mất tăm luôn. Còn lại hai cô gái bơ vơ giữa đêm lễ hội.
Trở lại với nó. Nó đang đi mua kẹo bông gòn, bánh táo, kem, vân vân và mây mây suốt 3 phút cho đến khi hắn thấy nó trong một quán bánh bao.
-Sao bà tự ý đi một mik thế chứ?! - Hắn chạy lại chán nản quở trách và tất nhiên đống đồ ăn bị liên lụy - Tịch thu hết!
-Oái! Trả tui đây! - Nó mải đuổi theo hắn song bị trượt vỏ chuối ngã. Lại thêm trăm lời phàn nàn từ hắn khi đang chăm sóc vết thương ở đầu gối.
-Bà thiệt tình! -Kết thúc bằng một câu nói vỏn vẹn ba chữ, Hắn ngồi ngay xuống cạnh nó.
...
-À, chuyện của ông với Linh Anh ổn chứ? - Nó bóc vỏ bim bim ăn ngon lành.
-Đừng nói tới chuyện đó đc ko vậy? Tui hiện đang rối mù đây! - Hắn bó tay với nó luôn, h chả muốn nói chuyện đó nữa - Mà sao bà lại giúp tôi? - Câu hỏi này có từ rất lâu mà hắn quên ko hỏi nó.
-Thấy ông trong tình trạng đó, tui sao lại ko giúp ông đc! - Nó cười, nhớ lại vẻ mặt tột cùng đó của hắn mà khẽ mỉm cười.
Hắn đỏ mặt rồi nhoa!
-Ông mà hạnh phúc thì tui cũng vui lây luôn đó! Người bạn thân của tui à! - Nó cười vui vẻ, nụ cười có thể coi là đẹp nhất trong đời.
-Bà... - Hắn ngắt ngứ.
-Sao?
-... có thích tui ko? Tui... thích bà! - Hắn nói rõ từng chữ, mặt nghiêm túc và đỏ. Nó ngạc nhiên.
-Hả? Linh Anh... - Nó chưa nói hết câu. Hắn đã gõ ngay vào đầu nó một phát.
-Ngốc thế! Tui ko thích cô ta nữa rồi! - Hắn nói, ánh mắt nhìn nó đầy ấm áp - Sau khi gặp bà đó! - Hắn nháy mắt làm nó nổi da gà.
-Tại sao? - Nó ngu ngơ hỏi. Hơi hơi ngượng sau khi nghe hắn ns.
-Bộ mặt thật của cô ta, tui biết hết rồi - Ánh mắt hắn lạnh đi vài phần khi nhớ lại chuyện đó nhưng lại ấm áp khi nhìn nó - Mà bà đang tránh né câu hỏi của tui đó hả?!
-Uhm, ko... Tui ko biết đáp sao cho đúng thôi - Nó nói. Bộ nó nghĩ đây là bài toán à mà tìm ra câu trả lời đúng?
-Ko sao! Đâu nhất thiết bà phải trả lời luôn đâu! Khi nào có đáp án nhớ nói cho tui biết! Tui sẽ chờ - Hắn dứng dậy. Ko hiểu sao hắn lại có vẻ mặt thỏa mãn - Vậy tui đi mua nước uống nha! Chắc bà cũng khát rồi.
-A! - Nó bám lấy vạt áo hắn. Hắn khó hiểu quay lại.
-T... tui cũng thích ông! - Nó nói, mặt ngượng đỏ chín nhìn rất dễ thương.
...
Chụt!
Hôn rồi đó nha! Ngay môi luôn!
-Ưm! - Nó cựa quậy, giật hết cả mình.
-Tui rất vui khi nghe điều đó! Cảm ơn vì bà đã đến với tui! - Hắn nói, nhấc bổng nó lên - Nào, tham gia lễ hội thôi!
-Uk! - Nó vui vẻ theo hắn lượn khắp lễ hội. Sau bao nhiêu tiếng mới trở lại chỗ tụ tập nhóm.
----------------
-Hai người làm gì mà lâu lắc quá vậy hả? - Kim trách cứ.
-Hề hề, tụi tui thành đôi rồi đó! Bye hội F.A nha! - Hắn nói vui vẻ. Mọi ng nghe xong có vẻ ko bất ngờ gì mấy. Lại còn nói, bình thường thì hai người cũng đã thân nhau như một đôi rồi còn gì.
-Hả?! Vẻ mặt đó là sao chứ! - Nó và hắn đồng thanh nhìn mấy đứa bạn. Và câu trả lời là thế này:
-Rồi rồi!
Còn lại Linh Anh ra về một mình, cô đã nhận ra mình đã sai. Và... mặc kệ cô. Hết chương rồi.
-------
Còn tùy theo các bạn có hay không chương ngoại truyện đó!^^ ♡
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook