Cầu Ma
-
Chương 1483: Chấp Niệm Này Chỉ Vì Gặp Nhau
Mười vạn năm.
Hai mươi vạn năm.
Ba mươi vạn năm.
Mãi khi trăm vạn năm qua đi, Tô Minh ở trong thương mang vòng xoáy luân hồi lặng yên đi tới, dùng tất cả tu vi hóa thành thần thức, không buông tha khu vực nào, tìm kiếm kỹ càng từng chút một dấu vết trong luân hồi của họ.
Dần dần, trong cô đơn Tô Minh đã quên làm sao mở miệng, quên phát ra thanh âm như thế nào. Người Tô Minh tràn ngập mệt mỏi, không phải mệt thể xác, vì hắn đã tơr thành Đạo Nhai, rất khó xảy ra chuyện thân thể suy yếu. Tô Minh mệt lòng. Không ngừng tìm, không ngừng thất vọng nhưng chưa từng từ bỏ, vì Tô Minh biết một khi buông tay sẽ không còn hy vọng nữa. Chỉ có tìm kiếm, dù khung trời chết, thương mang tắt Tô Minh vẫn phải đi tìm, đây là cố chấp, là con đường của hắn.
Trăm vạn năm đầu tiên, Tô Minh đi trong thương mang như vậy, tìm tìm kiếm kiếm. Hai trăm vạn năm sau, Tô Minh vẫn như vậy. Tô Minh đi qua từng con Tang Tương, qua từng vòng xoáy lâun hồi. Mãi tới năm trăm vạn năm, mệt mỏi trong lòng Tô Minh biến thành áp lực, bi thương dung nhập vào linh hồn. Trong khu vực thương mang, Tô Minh tìm năm trăm vạn năm chợt khựng lại.
Đây là lần đầu tiên Tô Minh dừng lại trong năm trăm năm. Tô Minh chậm rãi quay đầu nhìn thương mang, trong sương mù cuồn cuộn hắn thấy một mảnh vỡ. Mảnh vỡ tàn phá, bềnh bồng trong sương khói không biết đã tồn tại bao lâu rồi.
Tô Minh nhìn chằm chằm vào mnahr vỡ, mắt bắn ra tia sáng. Tô Minh giơ tay phải chộp hướng sương mù. Sương mù bị ý chí vượt qua thương mang bao phủ, chớp mắt tĩnh lặng như không dám nhúc nhích. Mảnh vỡ bên trong sương mù lắc một cái lao nhanh hướng Tô Minh, nhẹ nhàng trôi nổi trong lòng bàn tay của hắn.
Tô Minh nhìn mảnh vỡ trong lòng bàn tay, mặt dần lộ nét cười, nụ cười kia rất vui vẻ. Trong năm trăm vạn năm tìm kiếm, lần đầu tiên Tô Minh lộ nụ cười.
Giọng Tô Minh khàn khàn vang lên:
- Mã... Phi...
Tô Minh im lặng năm trăm vạn năm, dường như đã quên cách phát ra thanh âm khiến lời nói của hắn khào khào, mơ hồ như người già gần đất xa trời.
Phần lớn mảnh vỡ là đá, do vô số bụi trần trong thương mang ngưng tụ thành mảnh vỡ, cho nên nó luôn tồn tại trong vòng xoáy vì bản thân là một phần của bụi trần. Nhưng trong nhiều bụi trần mảnh vỡ có một hạt bụi bên trong ẩn chứa dấu vết Tô Minh quen thuộc. Đó là trong Đạo Thần chân giới, Đạo Trần tông, Tô Minh gặp một cô bé tên gọi là Mã Phi, là dấu vết thuộc về cô.
Dù cô gái không là khuôn mặt Tô Minh muốn tìm nhất nhưng mảnh vỡ xuất hiện cho hắn niềm tin, cố chấp kiên định người ngoài khó thể tưởng tượng, khiến hắn hiểu rằng con đường tìm kiếm này là chính xác. Dù thời gian qua bao lâu, dù vài tìm mấy trăm vạn năm thì Tô Minh vẫn sẽ cố chấp tìm kiếm.
Chấp niệm này chỉ vì gặp nhau.
Tô Minh nhẹ nhàng nắm lấy mảnh vỡ trong lòng bàn tay, khi tay hắn xòe ra, mảnh vỡ tan biến. Bụi trần pha tạp trở thành tro bụi, chỉ có dấu vết thuộc về Mã Phi là như hồn phiến tàn phá bềnh bồng trong lòng bàn tay Tô Minh. Tô Minh trân trọng cất giữ.
Hồi lâu sau Tô Minh ngẩng đầu lên, trong mắt của hắn lộ tia sáng lấp lánh, mắt trong suốt như con nít. Tô Minh tiến tới trước, cố chấp đi tiếp.
Thời gian trôi qua, lại là trăm vạn năm, tìm kiếm mỗi một năm, các lần không tiếc dốc hết tu vi hóa thành thần thức đi qua từng vòng luân hồi thương mang.
Tô Minh không biết sẽ tìm đến khi nào, có lẽ là suốt đời, dùng sinh mệnh dài lâu của Đạo Nhai không ngừng tìm. Giống như Huyền Táng trong trí nhớ của Tô Minh tĩnh tọa trên la bàn, không biết y đã ngồi bao nhiêu năm.
Khi qua năm ngàn vạn năm, biểu tình của Tô Minh đã gần như chết lặng, người hắn bắt đầu xuất hiện một ít tử khí. Tử khí không phảivì tuổi thọ đã tận mà bởi cô đơn, lạc lõng trong thương mang khiến lòng Tô Minh liên tục mệt mỏi, tìm kiếm lâu trở nên tĩnh lặng.
Nhưng dù có tĩnh lặng vẫn không thể ngăn cản Tô Minh đi tìm, dù hắn không dùng đôi chân bước đi, dù thật lâu trước kia hắn khoanh chân tiến tới trong thương mang vẫn không thể chôn vùi nỗi mong chờ gặp lại ỏng lòng Tô Minh.
Tìm, tìm, tìm.
Tám ngàn vạn năm đến, Tô Minh tìm thấy dấu vết của Diệp Vọng. Giống con người Diệp Vọng, dấu vết của y phát ra tia sắc bén, chói mắt, đó là sừng trên đầu một mãnh thú tồn tại trong thương mang. Mãnh thú nằm sấp trước mặt Tô Minh, người run run. Mãnh thú chỉ cảm nhận một tia hơi thở của Tô Minh lại chấp nhiếp nó suýt chết.
Tô Minh nhìn sừng con thú, giơ tay phải chỉ tới trước, khi rụt lại thì trong lòn bàn tay của hắn xuất hiện hồn phiến Diệp Vọng.
Tô Minh quý trọng cất đi hồn phiến, nhắm mắt lại, tiếp tục tìm kiếm.
Thời gian trôi qua, Tô Minh tìm kiếm không biết đã qua bao nhiêu kỷ nguyên, tám con bươm bướm trong thương mang đã bao lần khép bốn cánh lại.
Mãi khi hai vạn năm ngàn vạn năm qua đi, Tô Minh ở trong thương mang chợt run lên, mở mắt ra. Trong mắt Tô Minh bắn ra tia sáng rực rỡ nhất trong bao nhiêu năm qua, ánh sáng chói mắt khiến nguyên thương mang chấn động, cánh tám con bươm bướm run rẩy không nhúc nhích.
Vẻ mặt Tô Minh kích động chưa từng có, chậm rãi đứng dậy, bước chân đạp xuống run run. Mắt Tô Minh nhìn chằm chằm một đóa hoa trắng nhỏ sinh ra trong sương mù trước mặt. Sương mù như màn mưa, đóa hoa trắng nhỏ ở bên trong chờ đợi cơn mưa đến. Trông hoa thật yếu ớtn hưng có kiên cường đặc biệt, dường như đnag chờ, đợi người nó chờ đi tới.
Chờ đợi hơn hai vạn năm ngàn vạn năm, chờ người đưa đò bên sông vong xuyên che mưa gió cho nó, mang hoa lên thuyền.
Mắt Tô Minh chảy lệ nhưng mặt lại nở nụ cười vui vẻ. Tô Minh chậm rãi đến gần đóa hoa trắng nhỏ, nhìn chăm chú, hé môi như muốn nói gì nhưng không có thnah âm phát ra.
Vì Tô Minh đã quên nói chuyện.
Tô Minh không để ý chuyện này, hắn cười vui vẻ, dù nụ cười không thanh âm nhưng nó xuất hiện làm cả thương mang gợn sóng. Trong sóng gợn lăn tăn, Tô Minh nhẹ nhàng giơ tay lên, nâng niu đóa hoa trắng nhỏ vào lòng bàn tay, rời khỏi sương mù.
Giọt nước nơi khóe mắt Tô Minh trượt xuống gò má, có một giọt rơi vào đóa hoa, như giọt sương. Đóa hoa trắng nhỏ vươn cành lá, nở lộ ra nụ cười yêu kiều làm Tô Minh hoảng hốt.
Cành lá nhẹ nhàng chạm vào tay Tô Minh, cảm giác mềm mại tuyệt vời như trong ký ức của hắn.
Tô Minh nhìn đóa hoa trắng nhỏ trong lòng bàn tay, nụ cười vui vẻ của hắn ảnh hưởng luân hồi vòng xoáy. Tô Minh đã tìm được Vũ Huyên.
Tô Minh nhẹ nhàng cất đóa hoa vào thế giới trong cơ thể, từ quý trọng biến thành quý giá làm bạn hắn, như năm xưa bên sông vong xuyên, bên cạnh thân hình mặc áo tơi cô đơn, dưới mái hiên yên lặng làm bạn.
Đóa hoa trắng nhỏ trong mưa tên là Huyên, không có ưu thương. Đối với Tô Minh, đây là sự cố chấp, để ý của hắn, mang đến ánh nắng cho cuộc đời hắn. Trong năm tháng sau này, Tô Minh ở trong luân hồi thương mang tìm đến từng dấu vết một.
Những dấu vết này không có khuôn mặt khiến Tô Minh cố chấp nhưng từng ký ức, những người vốn là khách qua đường, dù là kẻ thù hay người xa lạ lướt qua vai nhau thì Tô Minh đều quý trọng mang đi dấu vết. Giờ phút này, Tô Minh không còn đối địch với bất cứ sinh mệnh nào.
Tô Minh tìm thấy Tô Hiên Y, thấy mọi người trong đất Man tộc, thấy dấu vết còn sót lại của thần nguyên tinh hải, thấy Đức Thuận của Đạo Thần tông, thấy cố nhân trong Tam Hoang đại giới, và điên cuồng trong Ám Thần Nghịch Thánh.
Trong thương mang từng lần luân hồi mãi khi Tô Minh tìm ra Trường Hà, hắn nhìn chăm chú vào dấu vết bên cạnh Trường Hà, thấy dấu vết một nữ nhân xa lạ.
Nữ nhân gắn bó với dấu vết Trường Hà, đó là người vợ đã chết của gã. Tô Minh nhìn chăm chú, phát hiện thì ra vợ của Trường Hà luôn ở bên cạnh gã, chẳng qua lúc còn sống gã không phát hiện.
Tô Minh tìm dấu vết khắp nơi, đi trong luân hồi, trong năm tháng. Không biết qua bao nhiêu ngàn vạn năm sau, Tô Minh tìm đến đại sư huynh. Dấu vết của Đại sư huynh không phải bụi trần mà là chiến ý, nó hư ảo tồn tại trong chủng tộc một đám mãnh thú trong sương mù thương mang, trở thành chiến ý điên cuồng của chúng nó.
Cuộc chiến trường tồn.
Tô Minh mang theo dấu vết tìm khắp nơi, mang theo cố chấp đi qua sương mù, khi bước qua sương mù vòng quanh hắn như không muốn tán đi, không muốn rời xa hắn. Trong sương mù có tiếng rì rầm như nói điều gì.
Tô Minh dừng bước, cúi đầu nhìn sương bên cạnh mình, thật lâu sau mắt đọng lại thâm tình. Tô Minh tìm thấy Phương Thương Lan, cô là sương mù này, hoặc nên nói là cô tìm hắn.
Tô Minh mang đi sương mù, mang Phương Thương Lan đi, lòng hắn ngày càng mong chờ. Nhưng Tô Minh sớm hiểu ngày minh giới mở ra, khi mọi dấu vết hóa thành khắc ấn sinh mệnh, ngày xuất hiện tùng lặp.
Từ đó Tô Minh chỉ có thể lặng im nhìn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: qtruyen.net chấm c.o.m
Đây không phải là số mệnh đã định, nó là cái giá đạo của Tô Minh, là con đường hắn lựa chọn khác với Diệt Sinh lão nhân.
Hai mươi vạn năm.
Ba mươi vạn năm.
Mãi khi trăm vạn năm qua đi, Tô Minh ở trong thương mang vòng xoáy luân hồi lặng yên đi tới, dùng tất cả tu vi hóa thành thần thức, không buông tha khu vực nào, tìm kiếm kỹ càng từng chút một dấu vết trong luân hồi của họ.
Dần dần, trong cô đơn Tô Minh đã quên làm sao mở miệng, quên phát ra thanh âm như thế nào. Người Tô Minh tràn ngập mệt mỏi, không phải mệt thể xác, vì hắn đã tơr thành Đạo Nhai, rất khó xảy ra chuyện thân thể suy yếu. Tô Minh mệt lòng. Không ngừng tìm, không ngừng thất vọng nhưng chưa từng từ bỏ, vì Tô Minh biết một khi buông tay sẽ không còn hy vọng nữa. Chỉ có tìm kiếm, dù khung trời chết, thương mang tắt Tô Minh vẫn phải đi tìm, đây là cố chấp, là con đường của hắn.
Trăm vạn năm đầu tiên, Tô Minh đi trong thương mang như vậy, tìm tìm kiếm kiếm. Hai trăm vạn năm sau, Tô Minh vẫn như vậy. Tô Minh đi qua từng con Tang Tương, qua từng vòng xoáy lâun hồi. Mãi tới năm trăm vạn năm, mệt mỏi trong lòng Tô Minh biến thành áp lực, bi thương dung nhập vào linh hồn. Trong khu vực thương mang, Tô Minh tìm năm trăm vạn năm chợt khựng lại.
Đây là lần đầu tiên Tô Minh dừng lại trong năm trăm năm. Tô Minh chậm rãi quay đầu nhìn thương mang, trong sương mù cuồn cuộn hắn thấy một mảnh vỡ. Mảnh vỡ tàn phá, bềnh bồng trong sương khói không biết đã tồn tại bao lâu rồi.
Tô Minh nhìn chằm chằm vào mnahr vỡ, mắt bắn ra tia sáng. Tô Minh giơ tay phải chộp hướng sương mù. Sương mù bị ý chí vượt qua thương mang bao phủ, chớp mắt tĩnh lặng như không dám nhúc nhích. Mảnh vỡ bên trong sương mù lắc một cái lao nhanh hướng Tô Minh, nhẹ nhàng trôi nổi trong lòng bàn tay của hắn.
Tô Minh nhìn mảnh vỡ trong lòng bàn tay, mặt dần lộ nét cười, nụ cười kia rất vui vẻ. Trong năm trăm vạn năm tìm kiếm, lần đầu tiên Tô Minh lộ nụ cười.
Giọng Tô Minh khàn khàn vang lên:
- Mã... Phi...
Tô Minh im lặng năm trăm vạn năm, dường như đã quên cách phát ra thanh âm khiến lời nói của hắn khào khào, mơ hồ như người già gần đất xa trời.
Phần lớn mảnh vỡ là đá, do vô số bụi trần trong thương mang ngưng tụ thành mảnh vỡ, cho nên nó luôn tồn tại trong vòng xoáy vì bản thân là một phần của bụi trần. Nhưng trong nhiều bụi trần mảnh vỡ có một hạt bụi bên trong ẩn chứa dấu vết Tô Minh quen thuộc. Đó là trong Đạo Thần chân giới, Đạo Trần tông, Tô Minh gặp một cô bé tên gọi là Mã Phi, là dấu vết thuộc về cô.
Dù cô gái không là khuôn mặt Tô Minh muốn tìm nhất nhưng mảnh vỡ xuất hiện cho hắn niềm tin, cố chấp kiên định người ngoài khó thể tưởng tượng, khiến hắn hiểu rằng con đường tìm kiếm này là chính xác. Dù thời gian qua bao lâu, dù vài tìm mấy trăm vạn năm thì Tô Minh vẫn sẽ cố chấp tìm kiếm.
Chấp niệm này chỉ vì gặp nhau.
Tô Minh nhẹ nhàng nắm lấy mảnh vỡ trong lòng bàn tay, khi tay hắn xòe ra, mảnh vỡ tan biến. Bụi trần pha tạp trở thành tro bụi, chỉ có dấu vết thuộc về Mã Phi là như hồn phiến tàn phá bềnh bồng trong lòng bàn tay Tô Minh. Tô Minh trân trọng cất giữ.
Hồi lâu sau Tô Minh ngẩng đầu lên, trong mắt của hắn lộ tia sáng lấp lánh, mắt trong suốt như con nít. Tô Minh tiến tới trước, cố chấp đi tiếp.
Thời gian trôi qua, lại là trăm vạn năm, tìm kiếm mỗi một năm, các lần không tiếc dốc hết tu vi hóa thành thần thức đi qua từng vòng luân hồi thương mang.
Tô Minh không biết sẽ tìm đến khi nào, có lẽ là suốt đời, dùng sinh mệnh dài lâu của Đạo Nhai không ngừng tìm. Giống như Huyền Táng trong trí nhớ của Tô Minh tĩnh tọa trên la bàn, không biết y đã ngồi bao nhiêu năm.
Khi qua năm ngàn vạn năm, biểu tình của Tô Minh đã gần như chết lặng, người hắn bắt đầu xuất hiện một ít tử khí. Tử khí không phảivì tuổi thọ đã tận mà bởi cô đơn, lạc lõng trong thương mang khiến lòng Tô Minh liên tục mệt mỏi, tìm kiếm lâu trở nên tĩnh lặng.
Nhưng dù có tĩnh lặng vẫn không thể ngăn cản Tô Minh đi tìm, dù hắn không dùng đôi chân bước đi, dù thật lâu trước kia hắn khoanh chân tiến tới trong thương mang vẫn không thể chôn vùi nỗi mong chờ gặp lại ỏng lòng Tô Minh.
Tìm, tìm, tìm.
Tám ngàn vạn năm đến, Tô Minh tìm thấy dấu vết của Diệp Vọng. Giống con người Diệp Vọng, dấu vết của y phát ra tia sắc bén, chói mắt, đó là sừng trên đầu một mãnh thú tồn tại trong thương mang. Mãnh thú nằm sấp trước mặt Tô Minh, người run run. Mãnh thú chỉ cảm nhận một tia hơi thở của Tô Minh lại chấp nhiếp nó suýt chết.
Tô Minh nhìn sừng con thú, giơ tay phải chỉ tới trước, khi rụt lại thì trong lòn bàn tay của hắn xuất hiện hồn phiến Diệp Vọng.
Tô Minh quý trọng cất đi hồn phiến, nhắm mắt lại, tiếp tục tìm kiếm.
Thời gian trôi qua, Tô Minh tìm kiếm không biết đã qua bao nhiêu kỷ nguyên, tám con bươm bướm trong thương mang đã bao lần khép bốn cánh lại.
Mãi khi hai vạn năm ngàn vạn năm qua đi, Tô Minh ở trong thương mang chợt run lên, mở mắt ra. Trong mắt Tô Minh bắn ra tia sáng rực rỡ nhất trong bao nhiêu năm qua, ánh sáng chói mắt khiến nguyên thương mang chấn động, cánh tám con bươm bướm run rẩy không nhúc nhích.
Vẻ mặt Tô Minh kích động chưa từng có, chậm rãi đứng dậy, bước chân đạp xuống run run. Mắt Tô Minh nhìn chằm chằm một đóa hoa trắng nhỏ sinh ra trong sương mù trước mặt. Sương mù như màn mưa, đóa hoa trắng nhỏ ở bên trong chờ đợi cơn mưa đến. Trông hoa thật yếu ớtn hưng có kiên cường đặc biệt, dường như đnag chờ, đợi người nó chờ đi tới.
Chờ đợi hơn hai vạn năm ngàn vạn năm, chờ người đưa đò bên sông vong xuyên che mưa gió cho nó, mang hoa lên thuyền.
Mắt Tô Minh chảy lệ nhưng mặt lại nở nụ cười vui vẻ. Tô Minh chậm rãi đến gần đóa hoa trắng nhỏ, nhìn chăm chú, hé môi như muốn nói gì nhưng không có thnah âm phát ra.
Vì Tô Minh đã quên nói chuyện.
Tô Minh không để ý chuyện này, hắn cười vui vẻ, dù nụ cười không thanh âm nhưng nó xuất hiện làm cả thương mang gợn sóng. Trong sóng gợn lăn tăn, Tô Minh nhẹ nhàng giơ tay lên, nâng niu đóa hoa trắng nhỏ vào lòng bàn tay, rời khỏi sương mù.
Giọt nước nơi khóe mắt Tô Minh trượt xuống gò má, có một giọt rơi vào đóa hoa, như giọt sương. Đóa hoa trắng nhỏ vươn cành lá, nở lộ ra nụ cười yêu kiều làm Tô Minh hoảng hốt.
Cành lá nhẹ nhàng chạm vào tay Tô Minh, cảm giác mềm mại tuyệt vời như trong ký ức của hắn.
Tô Minh nhìn đóa hoa trắng nhỏ trong lòng bàn tay, nụ cười vui vẻ của hắn ảnh hưởng luân hồi vòng xoáy. Tô Minh đã tìm được Vũ Huyên.
Tô Minh nhẹ nhàng cất đóa hoa vào thế giới trong cơ thể, từ quý trọng biến thành quý giá làm bạn hắn, như năm xưa bên sông vong xuyên, bên cạnh thân hình mặc áo tơi cô đơn, dưới mái hiên yên lặng làm bạn.
Đóa hoa trắng nhỏ trong mưa tên là Huyên, không có ưu thương. Đối với Tô Minh, đây là sự cố chấp, để ý của hắn, mang đến ánh nắng cho cuộc đời hắn. Trong năm tháng sau này, Tô Minh ở trong luân hồi thương mang tìm đến từng dấu vết một.
Những dấu vết này không có khuôn mặt khiến Tô Minh cố chấp nhưng từng ký ức, những người vốn là khách qua đường, dù là kẻ thù hay người xa lạ lướt qua vai nhau thì Tô Minh đều quý trọng mang đi dấu vết. Giờ phút này, Tô Minh không còn đối địch với bất cứ sinh mệnh nào.
Tô Minh tìm thấy Tô Hiên Y, thấy mọi người trong đất Man tộc, thấy dấu vết còn sót lại của thần nguyên tinh hải, thấy Đức Thuận của Đạo Thần tông, thấy cố nhân trong Tam Hoang đại giới, và điên cuồng trong Ám Thần Nghịch Thánh.
Trong thương mang từng lần luân hồi mãi khi Tô Minh tìm ra Trường Hà, hắn nhìn chăm chú vào dấu vết bên cạnh Trường Hà, thấy dấu vết một nữ nhân xa lạ.
Nữ nhân gắn bó với dấu vết Trường Hà, đó là người vợ đã chết của gã. Tô Minh nhìn chăm chú, phát hiện thì ra vợ của Trường Hà luôn ở bên cạnh gã, chẳng qua lúc còn sống gã không phát hiện.
Tô Minh tìm dấu vết khắp nơi, đi trong luân hồi, trong năm tháng. Không biết qua bao nhiêu ngàn vạn năm sau, Tô Minh tìm đến đại sư huynh. Dấu vết của Đại sư huynh không phải bụi trần mà là chiến ý, nó hư ảo tồn tại trong chủng tộc một đám mãnh thú trong sương mù thương mang, trở thành chiến ý điên cuồng của chúng nó.
Cuộc chiến trường tồn.
Tô Minh mang theo dấu vết tìm khắp nơi, mang theo cố chấp đi qua sương mù, khi bước qua sương mù vòng quanh hắn như không muốn tán đi, không muốn rời xa hắn. Trong sương mù có tiếng rì rầm như nói điều gì.
Tô Minh dừng bước, cúi đầu nhìn sương bên cạnh mình, thật lâu sau mắt đọng lại thâm tình. Tô Minh tìm thấy Phương Thương Lan, cô là sương mù này, hoặc nên nói là cô tìm hắn.
Tô Minh mang đi sương mù, mang Phương Thương Lan đi, lòng hắn ngày càng mong chờ. Nhưng Tô Minh sớm hiểu ngày minh giới mở ra, khi mọi dấu vết hóa thành khắc ấn sinh mệnh, ngày xuất hiện tùng lặp.
Từ đó Tô Minh chỉ có thể lặng im nhìn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: qtruyen.net chấm c.o.m
Đây không phải là số mệnh đã định, nó là cái giá đạo của Tô Minh, là con đường hắn lựa chọn khác với Diệt Sinh lão nhân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook