Cậu Là O - Không! Tôi Là A!
46: Em Thật Nhẫn Tâmh


" Đừng...!Ưm...!Khó chịu lắm...!Hàn a..."
Lam Từ bị ngón tay anh ra ra vào vào phía sau mà không ngừng nhỏm cao mông, những lúc như vậy cậu nhỏ sẽ cạ vào vật to lớn của người kìa, khiến cậu thoải mái hơn.
Bộ dạng động tình của cậu lọt vào mắt Diêm Hàn lại càng khiến cho đôi đồng tử màu vàng kia thêm đậm màu, ám trầm trầm.
Cự long kêu gào đòi ăn, đường hầm cũng bị anh tận tình cởi bỏ đến mềm mại, trơn trượt, cự long vừa chạm tới đã bị nó hút lấy.
" A..."
Lam Từ bị đụng chạm đến run rẩy, xụi lơ, cứ thế ngồi lên cự long, bị nó xỏ xiên đến kêu rên khó nhịn.
" Gấp như vậy?"
Giọng nói từ tính của anh vang lên bên tai khiến Lam Từ mềm người, bên dưới xiết chặt.
" Ưm...!Động đi, Hàn...!A..."
Chữ Hàn kia đổi lại là từng cú thúc hông vừa sâu lại vừa mạnh, ma sát không ngừng điểm mẫn cảm của Lam Từ.
Hai tay bị trói buộc, cả người Lam Từ chỉ có một trụ cột duy nhất là vật kia, cậu ngã người vào vai anh, rên rĩ gấp gáp.
Từng tiếng ngọt thanh cứ tràn vào tai anh, giống như ma âm, khiến cho d.ục vọng của anh càng biến càng lớn, chèn ép vách thịt non mịn.
" Ha ha...!Lớn quá...!A..."
Lam Từ cảm thấy mình sắp bị xé rách đến nơi, nhưng mà cậu chính là càng lúc càng muốn thở không nổi, muốn phun trào.
" Không a..."
Cậu hét lên, ngã vào người anh há miệng thở gấp, bên trong quần lót đã ướt đẫm chất d.ịch trắng đục, nhưng mà người kia vẫn không có dừng lại.
" Ha ha...!Nhanh quá...!Đợi một chút...!A..."
Diêm Hàn giống như muốn chấn nát u cốc mềm mại kia, mỗi cú thúc lại càng thêm sâu.

Sâu đến nổi dọng mạnh vào cánh cửa nhỏ bên trong khiến nó tê dại.
" A!..."
Lam Từ bị đau đến mức há miệng cắn vào vai Diêm Hàn.
U cốc thít chặt khiến Diêm Hàn thúc đẩy có phần khó khăn, anh đã biết mình chạm vào cái gì nhưng vẫn không muốn dừng lại, cứ muốn xông phá nơi đó, xem nó ngọt ngào cỡ nào.
" Cho tôi vào, tôi sẽ không ra bên trong, được không?"
Diêm Hàn khàn giọng thủ thỉ.
"...!Không...!Đau..."
Lam Từ vẫn còn bị cảm giác đau đớn cùng tê dại kia mòn mài lý trí, theo bản năng lắc đầu.
" Lam Từ..."
Diêm Hàn ôm mặt cậu, nhìn vào mắt cậu gọi, đôi mắt anh như muốn hút lấy linh hồn cậu ra, Lam Từ bị anh nhìn đến không thể thốt ra lời nào, cự long vẫn luôn dừng lại ở trước cửa nhỏ kia, nhẫn nại lại đáng thương.
"...Ừm a..."
Lam Từ vừa mềm lòng nói ra từ kia đã bị anh gấp không chờ nổi mà phá cửa.
Lam Từ há miệng ưỡn ngực cong lưng không hét được tiếng nào, cảm giác toàn thân tê dại như có hàng ngàn con kiến nghiền lấy lại còn đau đớn khiến Lam Từ không thể hít thở.
" A!..."
Đến khi cự long xông phá tường thành lao thẳng vào trong, da đầu Lam Từ nổ tung ra, cậu nhỏ cũng nhịn không nổi kích thích mà bắn ra lần thứ hai.
Diêm Hàn để nguyên con bên trong nơi tuyệt diệu kia, cảm nhận dòng nước ấm bao bọc lấy mình, gân xanh nổi đầy đầu, cắn răng kiềm chế cảm giác muốn bắn, cơ bắp căng chặt, vừa đau đớn lại vừa vui sướng.
Đợi khống chế được cảm xúc, anh đưa tay sờ soạn nơi bụng nhỏ bị cự long của anh chiếm giữ, phồng lên rõ ràng hình hài của vật bên trong, d.âm mĩ dị thường, khiến người mê muội.
" A...!Đừng sờ..."
Lam Từ bị sự dịu dàng lại kích thích của anh làm cho run rẩy, vách động theo bản năng co thắt, cửa nhỏ cũng muốn khép chặt lại, nhốt vật kia bên trong.
Nhưng nơi đó đã bị chặn, lại chẳng động đậy gì, cự long chỉ lâu lâu lại giật thình thịch khiến cửa nhỏ ngứa ngấy, Lam Từ khó chịu nhúc nhích mông.
" Ngoan, đừng động."
Diêm Hàn vỗ nhẹ vào mông cậu, đồng thời giữ nó lại.
" Khó chịu..."
Lam Từ chỉ biết nói như vậy, cũng không dám nói cậu muốn anh động.
" Vậy tôi rút ra..."
" Không!"
Anh còn chưa nói xong thì đã bị một tiếng ngăn lại, cảm giác cự long bị ôm siết lấy, cắn chặt không buông.

Diêm Hàn cười lên, âm thanh từ tính chấn động cái đầu đang chôn trong cổ anh.
Lam Từ xấu hổ đến mức muốn bốc hơi.
" Vậy tôi ở bên trong bắn được không?"
Diêm Hàn đùa đùa nói.

" Không!"
Lam Từ vội vàng kêu lên, đùa sao, dù không phải trong kỳ phát tình nhưng cũng rất dễ thụ thai, không phải cậu không muốn mà chỉ là lúc này không được đâu...
Diêm Hàn chỉ trêu đùa thôi nhưng khi nghe cậu nói không anh cũng buồn lắm.
Thế nên là...
" Lam Từ, em thật nhẫn tâm."
Giọng anh như tố bên tai cậu.
" Anh...!A..."
Lam Từ còn chưa kịp thanh minh thì người kia đã động giống như gió táp mưa sa, giã cho cửa nhỏ kia văng đầy nước, cũng khiến cho cậu cong lưng, sướng đến run rẩy.
" Ha...!Ha...!Nhanh quá...!Không...!Không...!Lạ quá...!Ô..."
Lần đầu tiên bị xâm chiếm nơi tư mật nhất lại còn cuồng bạo như vậy mang đến cho Lam Từ cảm giác nói không nên lời, sâu bên trong như có cái gì muốn phun trào ra, cảm giác này khiến cậu không biết làm sao, muốn anh dừng lại nhưng người kia giống như điên rồi, điên cuồng đạp phá nơi đó.
" Ô...!Ô...!Ha...!Ha..."
Trong phòng tắm quẩn quanh tiếng thở gấp mềm mại của Lam Từ, bên trong u cốc không ngừng chảy ra chất d.ịch nóng bỏng, tràn ra dòng nước bên ngoài, hoà cùng một chất d.ịch trắng đục khác, ở một nơi khác quấn lấy nhau.
Diêm Hàn để cậu nằm trên ngực, anh im lặng không nói mà vuốt lưng cậu.
Mới nãy anh mém chút không nhịn được mà bắn ở bên trong, lúc đó bên trong cậu co thắt dữ dội, tới khi một dòng nước ấm tạt vào cự long thì anh muốn vội vàng rút cậu em của mình ra, rồi cũng nhịn không được mà bắn.
Hình như đây là lần đầu tiên anh không bắn bên trong cậu thì phải...
Cảm giác có chút mất mát...
Giống như cảm nhận được tâm tình của anh, Lam Từ lại thấy vui vui, muốn cười, mà cậu cũng nhếch lên khoé miệng.
" Em cười gì, vui lắm sao?"
Diêm Hàn vừa nói vừa bóp mạnh mông cậu đến biến dạng, giống như tức giận mà banh banh cái miệng nhỏ đang chảy nước bên dưới kia.
" Ưm...!Là anh tự làm tự chịu, ha ha."
Lam Từ vừa rên rỉ vừa cười lên.
Diêm Hàn vừa tức vừa bất đắc dĩ, quyết định phải trừng phạt cậu.

" A..."
Lam Từ bị đầu nấm kia mài mài bên ngoài miệng nhỏ đến ngứa ngấy, muốn trốn lại không sao trốn được, miệng nhỏ không ngừng mấp mấy muốn nuốt lấy cự long nhưng không lần nào thành công.
" Hàn...!Đừng a...!Ngứa lắm..."
Lam Từ nũng nịu nói, chỉ mong anh thương sót cho.
Diêm Hàn bị tiếng gọi của cậu làm cho mềm người, vậy mà càng nổi lên ác ý muốn trêu chọc cậu, cự long chọc vào một đoạn rồi lại rút ra, cứ như vậy vài lần, bức cho Lam Từ điên luôn.
" Diêm Hàn anh xấu xa a..."
Phụt.
Cậu vừa chữi xong cự long đã chui vào tận gốc, còn đạp lên cửa nhỏ vẫn còn chưa khép kia, khiến nó lại bật ra, còn chui vào trong một chút, cậu mềm nhũn nằm bẹp lên người anh lại.
Lúc này cậu tự nhiên nhớ đến anh từ nói, anh thích nghe cậu chữi, càng chữi càng hưng phấn.
Mẹ nó biến thái!!
Câu này không phải cậu nói trong lòng mà thật sự lẫm bẫm trong miệng.
Bên trên vang lên tiếng cười trầm thấp của người kia.
" Lam Từ, em đáng yêu quá đi, tôi phải yêu em đến chết mới thôi."
Nói rồi anh lật người cậu lại, để cậu bám vào bồn tắm, chổng mông lên đón nhận yêu thương của anh thêm một lần nữa.
" A...!A...!Nhanh quá...!Ưm...!Ha..."
Lam Từ bấu chặt vào thành bồn, hông bị nắm lấy không ngừng kéo về phía sau, tiết tấu nhanh đến mức hông của cậu cũng theo bản năng mà quen nhịp đong đưa lên.
Hai người ở trong bồn tắm làm đến nước nôi văng tung té, mùi hương cay nồng của d.âm d.ịch khiến người mê muội, chỉ biết tuân theo bản năng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương