Cậu Là Nam Thì Tôi Vẫn Yêu 2
-
Chương 138: Em nghĩ em là dây thừng buộc chặt
Công việc vẫn như bình thường, thỉnh thoảng tăng ca, thỉnh thoảng xảy ra chút chuyện nhỏ, cái khác vẫn xem như thuận lợi, chỉ là gần đây bên môi giới không gọi điện thoại cho cậu, lẽ nào chê quá phiền phức, không bằng lòng tiếp đãi mình, trong lúc Mạch Đinh đang suy đoán ý của bên môi giới, Quách Bình đá đá ghế cậu: “Này, Mạch Đinh, cậu phát hiện không, hôm nay tâm tình của Yến dường như rất tốt.”
“Có sao.” Mạch Đinh hoài nghi nhìn vào trong phòng làm việc, An Tử Yến vẫn luôn rất ít khi có vẻ mặt dư thừa, ngay cả đồng nghiệp cũng cảm nhận được, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, hoặc là đang sắp xảy ra chuyện gì?” da mắt Mạch Đinh bất an giật giật, hỏng rồi, dự cảm không tốt, An Tử Yến tâm tình tốt thông thường là có liên quan đến loại chuyện đó, nhưng Mạch Đinh không nhớ mình hôm nay đã đồng ý với An Tử Yến cái gì, lẽ nào, lẽ nào anh ấy muốn cường bạo mình?
“Này, vẻ mặt cậu sao vậy, quá đáng lắm nha, lẽ nào Yến tâm tình tốt, cậu nhìn không quen sao, thân là cấp dưới chưa bị Yến khai trừ, trái tim cậu quá độc ác rồi.” Quách Bình chỉ trích, ủy khuất trong lòng Mạch Đinh suy cho cùng biết nói cùng ai đây, xung quanh toàn là mấy người không biết phân biệt, mắt nhìn có vấn đề. Trước không quản mấy này, tâm tình An Tử Yến đối với mình mà nói không phải chuyện tốt, phải đề phòng anh ấy mới được, Mạch Đinh bất giác đem nút áo của mình toàn bộ đều cài đàng hoàng.
Hôm nay bất luận An Tử Yến kêu cậu làm gì, cũng đều không đi, càng không thể vào phòng làm việc của anh, nhớ kỹ, nhớ kỹ!
Thời gian nghỉ trưa, Mạch Đinh vội vàng theo các đồng nghiệp xuống lầu, ở chỗ càng nhiều người càng an toàn, ngàn vạn lần không thể để hai người có thời gian ở đơn độc với nhau. Cậu vừa đến nhà ăn nhân viên, liền cảm nhận được trong túi quần rung rung, vừa lấy điện thoại ra nhìn, mọi cảnh giác vì nội dung tin nhắn này mà tan vỡ.
Cái gì! Chuyện gì? Anh ấy đang làm gì! Cái đồ đểu tùy tiện! Hóa ra cách nghĩ của mình sai rồi, nguyên nhân tâm tình anh ấy vui vẻ không phải vì muốn làm cái chuyện cầm thú gì đó, mà là sau khi tự ý mua nhà muốn biết phản ứng của mình. Mạch Đinh tức giận đến ngứa răng, cơm cũng không có tâm tình ăn, chạy nhào lên lầu 7, vừa ra khỏi thang máy, thì vang lên âm thanh của An Tử Yến: “Ở đây.” Mạch Đinh vội vàng chạy qua, nắm lấy áo khoác ngoài âu phục của An Tử Yến: “Anh, anh thật sự đã mua nhà rồi?” An Tử Yến nhún nhún vai.
“Vậy phòng cũng rất được, nhưng chúng ta nên ở nhà giản dị mới đúng!”
“Chúng ta? Anh có nói làm muốn ở với em sao, anh tự mua nhà tự ở không được sao?”
Mạch Đinh méo miệng, chỉ có thể trừng mắt, nói không nên lời, suy nghĩ một phút đồng hồ mới nói: “Đây là nguyên nhân anh hôm nay tâm trạng vui vẻ?”
“Đương nhiên không phải.”
(Lưu lại…)
Trở lại vị trí, vừa lúc nhóm Quách Bình ăn cơm xong, Phùng Phi Mông nhìn sang gương mặt vẫn còn đỏ chưa tan đi của Mạch Đinh: “Vừa nãy cậu chạy đi đâu vậy?”
“Tôi có một người bạn bị ma nhập vào người, tôi vội chạy đi giết anh ta!”
Không ai nghe hiểu lời Mạch Đinh, dù sao cũng chỉ là tùy tiện hỏi, Phùng Phi Mông cùng người khác cũng không phải thật sự hiếu kỳ, mấy chủ đề kết thúc trong tình cảm lạnh nhạt của đồng nghiệp. Điện thoại của Mạch Đinh vang lên, sau khi nhìn thấy màn hình hiện đến cậu vội vàng nhận điện thoại: “Chào dì.”
“Tiểu Đinh, con cũng quá không nghe lời rồi!”
Vừa nhận điện thoại liền nghe thấy giáo huấn, Mạch Đinh hết sức lo sợ: “Con đã làm gì sai sao?”
“Kêu con đến thăm dì nhiều chút, lúc đó con đồng ý rất haym hóa ra là miễn cưỡng thôi sao, con đi làm cũng đã một tháng rồi mà dì cũng không thấy con đâu.”
“Con không có miễn cưỡng, thật sự, vậy hôm nay tan ca con liền đến thăm dì.”
“Nói giỡn với con thôi.” Ngô Hinh ở đầu bên kia cười, Mạch Đinh có lẽ là bị lây nhiễm nụ cười của bà, cậu cũng ngu ngốc muốn cười theo, nhưng vào lúc cậu muốn cười thì tiếng cười bên kia đột nhiên ngưng lại, sau một trận yên lặng kéo dài, âm thanh của Ngô Hinh lại lần nữa từ ống nghe truyền ra: “Tiểu Đinh, thật ra dì có chuyện muốn thương lượng với con, con có thể tạm thời đừng nói cho Tử Yến biết không?” Mạch Đinh có thể nghe ra sự nghiêm trọng trong lời nói của Ngô Hinh, đối diện với yêu cầu của mẹ An Tử Yến, cậu làm sao mà không đồng ý đây. Tạm thời không nói cho An Tử Yến, chuyện sau khi bị anh biết được nhiều nhất cũng chỉ là bị anh ấy mắng một trận, Ngô Hinh không giống vậy, Mạch Đinh quá trân trọng sự tán thành không mấy dễ dàng của Ngô Hinh, cũng rất cảm tạ bà. Cậu dường như không có lưỡng lự đã đồng ý với Ngô Hinh.
Sau khi cúp điện thoại, Mạch Đinh vẫn như cũ ngây ngố nhìn màn hình điện thoại, cậu đoán lý do mà tìm mình, cậu đoán không được nội dung nhưng biết nhất định là có liên quan đến An Tử Yến.
Lẽ nào dì hối hận, không đồng ý mình và An Tử Yến bên nhau? Lúc ý nghĩ này xuất hiện, Mạch Đinh suýt chút nữa nghẹt thở. Chắc là mình suy nghĩ quá nhiều rồi, dì rõ ràng đối với mình rất tốt, nghe thấy thái độ và ngữ khí của dì cũng không giống lắm, đã rất nhiều lần bị suy nghĩ lung tung làm hại, lần này cũng vậy thôi, Mạch Đinh lắc lắc đầu, muốn để mình chuyên tâm làm việc, nhưng cậu làm sao cũng không bỏ được sự bất an trong lòng.
Nhịn đến sau khi tan ca, Mạch Đinh vội vàng đến nhà Ngô Hinh, đứng ở cửa cậu nâng tay lên đặt ở chuông cửa, vẫn cứ không có bấm chuông, bất an tỏng lòng càng lúc càng rõ ràng, suy nghĩ trong đầu muốn rủ bỏ đi, bên trong cánh cửa này đợi mình rốt cuộc là gì, cậu lưỡng lự, thậm chí sợ hãi.
Cửa mở từ bên trong, trên mặt Ngô Hinh mang theo nụ cười: “Dì nói sao con còn chưa tới, đứng ở cửa phát ngốc làm gì, mau vào đi.” Quả nhiên là mình nghĩ nhiều rồi, dì không có gì kahsc biệt so với bình thường. Trong phòng rõ ràng rất vắng vẻ, dường như chỉ có hai người Ngô Hinh và Mạch Đinh, Mạch Đinh hai tay đặt trên đầu gối, nhìn mũi giày: “Dì, dì tìm con là…”
Ngô Hinh nhìn vẻ mặt của Mạch Đinh, hòa nhã nói: “Con yên tâm, dì không phải muốn chia cách con với Tử Yến, dì đã chấp nhận rồi.” lời của bà xóa bỏ những bất an còn lại của Mạch Đinh, Mạch Đinh thật muốn lăn vòng trên sofa một trận. Cậu cảm thấy mình giống như sợi dây thừng, luôn bị người ta lúc nắm chặt lúc thả lỏng, đặc biệt là An Tử Yến.
“Có sao.” Mạch Đinh hoài nghi nhìn vào trong phòng làm việc, An Tử Yến vẫn luôn rất ít khi có vẻ mặt dư thừa, ngay cả đồng nghiệp cũng cảm nhận được, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, hoặc là đang sắp xảy ra chuyện gì?” da mắt Mạch Đinh bất an giật giật, hỏng rồi, dự cảm không tốt, An Tử Yến tâm tình tốt thông thường là có liên quan đến loại chuyện đó, nhưng Mạch Đinh không nhớ mình hôm nay đã đồng ý với An Tử Yến cái gì, lẽ nào, lẽ nào anh ấy muốn cường bạo mình?
“Này, vẻ mặt cậu sao vậy, quá đáng lắm nha, lẽ nào Yến tâm tình tốt, cậu nhìn không quen sao, thân là cấp dưới chưa bị Yến khai trừ, trái tim cậu quá độc ác rồi.” Quách Bình chỉ trích, ủy khuất trong lòng Mạch Đinh suy cho cùng biết nói cùng ai đây, xung quanh toàn là mấy người không biết phân biệt, mắt nhìn có vấn đề. Trước không quản mấy này, tâm tình An Tử Yến đối với mình mà nói không phải chuyện tốt, phải đề phòng anh ấy mới được, Mạch Đinh bất giác đem nút áo của mình toàn bộ đều cài đàng hoàng.
Hôm nay bất luận An Tử Yến kêu cậu làm gì, cũng đều không đi, càng không thể vào phòng làm việc của anh, nhớ kỹ, nhớ kỹ!
Thời gian nghỉ trưa, Mạch Đinh vội vàng theo các đồng nghiệp xuống lầu, ở chỗ càng nhiều người càng an toàn, ngàn vạn lần không thể để hai người có thời gian ở đơn độc với nhau. Cậu vừa đến nhà ăn nhân viên, liền cảm nhận được trong túi quần rung rung, vừa lấy điện thoại ra nhìn, mọi cảnh giác vì nội dung tin nhắn này mà tan vỡ.
Cái gì! Chuyện gì? Anh ấy đang làm gì! Cái đồ đểu tùy tiện! Hóa ra cách nghĩ của mình sai rồi, nguyên nhân tâm tình anh ấy vui vẻ không phải vì muốn làm cái chuyện cầm thú gì đó, mà là sau khi tự ý mua nhà muốn biết phản ứng của mình. Mạch Đinh tức giận đến ngứa răng, cơm cũng không có tâm tình ăn, chạy nhào lên lầu 7, vừa ra khỏi thang máy, thì vang lên âm thanh của An Tử Yến: “Ở đây.” Mạch Đinh vội vàng chạy qua, nắm lấy áo khoác ngoài âu phục của An Tử Yến: “Anh, anh thật sự đã mua nhà rồi?” An Tử Yến nhún nhún vai.
“Vậy phòng cũng rất được, nhưng chúng ta nên ở nhà giản dị mới đúng!”
“Chúng ta? Anh có nói làm muốn ở với em sao, anh tự mua nhà tự ở không được sao?”
Mạch Đinh méo miệng, chỉ có thể trừng mắt, nói không nên lời, suy nghĩ một phút đồng hồ mới nói: “Đây là nguyên nhân anh hôm nay tâm trạng vui vẻ?”
“Đương nhiên không phải.”
(Lưu lại…)
Trở lại vị trí, vừa lúc nhóm Quách Bình ăn cơm xong, Phùng Phi Mông nhìn sang gương mặt vẫn còn đỏ chưa tan đi của Mạch Đinh: “Vừa nãy cậu chạy đi đâu vậy?”
“Tôi có một người bạn bị ma nhập vào người, tôi vội chạy đi giết anh ta!”
Không ai nghe hiểu lời Mạch Đinh, dù sao cũng chỉ là tùy tiện hỏi, Phùng Phi Mông cùng người khác cũng không phải thật sự hiếu kỳ, mấy chủ đề kết thúc trong tình cảm lạnh nhạt của đồng nghiệp. Điện thoại của Mạch Đinh vang lên, sau khi nhìn thấy màn hình hiện đến cậu vội vàng nhận điện thoại: “Chào dì.”
“Tiểu Đinh, con cũng quá không nghe lời rồi!”
Vừa nhận điện thoại liền nghe thấy giáo huấn, Mạch Đinh hết sức lo sợ: “Con đã làm gì sai sao?”
“Kêu con đến thăm dì nhiều chút, lúc đó con đồng ý rất haym hóa ra là miễn cưỡng thôi sao, con đi làm cũng đã một tháng rồi mà dì cũng không thấy con đâu.”
“Con không có miễn cưỡng, thật sự, vậy hôm nay tan ca con liền đến thăm dì.”
“Nói giỡn với con thôi.” Ngô Hinh ở đầu bên kia cười, Mạch Đinh có lẽ là bị lây nhiễm nụ cười của bà, cậu cũng ngu ngốc muốn cười theo, nhưng vào lúc cậu muốn cười thì tiếng cười bên kia đột nhiên ngưng lại, sau một trận yên lặng kéo dài, âm thanh của Ngô Hinh lại lần nữa từ ống nghe truyền ra: “Tiểu Đinh, thật ra dì có chuyện muốn thương lượng với con, con có thể tạm thời đừng nói cho Tử Yến biết không?” Mạch Đinh có thể nghe ra sự nghiêm trọng trong lời nói của Ngô Hinh, đối diện với yêu cầu của mẹ An Tử Yến, cậu làm sao mà không đồng ý đây. Tạm thời không nói cho An Tử Yến, chuyện sau khi bị anh biết được nhiều nhất cũng chỉ là bị anh ấy mắng một trận, Ngô Hinh không giống vậy, Mạch Đinh quá trân trọng sự tán thành không mấy dễ dàng của Ngô Hinh, cũng rất cảm tạ bà. Cậu dường như không có lưỡng lự đã đồng ý với Ngô Hinh.
Sau khi cúp điện thoại, Mạch Đinh vẫn như cũ ngây ngố nhìn màn hình điện thoại, cậu đoán lý do mà tìm mình, cậu đoán không được nội dung nhưng biết nhất định là có liên quan đến An Tử Yến.
Lẽ nào dì hối hận, không đồng ý mình và An Tử Yến bên nhau? Lúc ý nghĩ này xuất hiện, Mạch Đinh suýt chút nữa nghẹt thở. Chắc là mình suy nghĩ quá nhiều rồi, dì rõ ràng đối với mình rất tốt, nghe thấy thái độ và ngữ khí của dì cũng không giống lắm, đã rất nhiều lần bị suy nghĩ lung tung làm hại, lần này cũng vậy thôi, Mạch Đinh lắc lắc đầu, muốn để mình chuyên tâm làm việc, nhưng cậu làm sao cũng không bỏ được sự bất an trong lòng.
Nhịn đến sau khi tan ca, Mạch Đinh vội vàng đến nhà Ngô Hinh, đứng ở cửa cậu nâng tay lên đặt ở chuông cửa, vẫn cứ không có bấm chuông, bất an tỏng lòng càng lúc càng rõ ràng, suy nghĩ trong đầu muốn rủ bỏ đi, bên trong cánh cửa này đợi mình rốt cuộc là gì, cậu lưỡng lự, thậm chí sợ hãi.
Cửa mở từ bên trong, trên mặt Ngô Hinh mang theo nụ cười: “Dì nói sao con còn chưa tới, đứng ở cửa phát ngốc làm gì, mau vào đi.” Quả nhiên là mình nghĩ nhiều rồi, dì không có gì kahsc biệt so với bình thường. Trong phòng rõ ràng rất vắng vẻ, dường như chỉ có hai người Ngô Hinh và Mạch Đinh, Mạch Đinh hai tay đặt trên đầu gối, nhìn mũi giày: “Dì, dì tìm con là…”
Ngô Hinh nhìn vẻ mặt của Mạch Đinh, hòa nhã nói: “Con yên tâm, dì không phải muốn chia cách con với Tử Yến, dì đã chấp nhận rồi.” lời của bà xóa bỏ những bất an còn lại của Mạch Đinh, Mạch Đinh thật muốn lăn vòng trên sofa một trận. Cậu cảm thấy mình giống như sợi dây thừng, luôn bị người ta lúc nắm chặt lúc thả lỏng, đặc biệt là An Tử Yến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook