Cậu Là Mùa Hạ Của Tớ
-
Chương 5
Trường cấp 3 cậu học có cho ở trọ, dù sao đi 4 chuyển xe đối với Hạ Vũ mà nói thì rất lãng phí tiền, buổi trưa cậu còn phải ở lại, nếu không sẽ không kịp giờ học.
Mẹ cậu không yên lòng, nhưng khi biết trường học có phòng 2 người, chi phí hơi đắt một chút, cố gắng vẫn sẽ chịu được.
Cứ như vậy, Hạ Vũ ngày đầu đến nhận phòng, đi đến chỗ quản lí kí túc hỏi phòng.
"Hết phòng rồi ạ?" Quản lí nói phòng đã hết, cậu sốt ruột, luống cuống đứng suy nghĩ nên chọn phòng 8 người hay 4 người.
Cuối cùng quyết định phòng 4 người, mím mối định nói với người quản lí thì một bàn tay đưa qua đè lại.
Cậu mờ mịt ngẩng đầu, thấy một thiếu niên đẹp trai nhìn lại cậu.
Hạ Vũ xấu hổ quay đi, thầm nói bản thân không có tiền đồ, mê sắc đẹp người ta.
Nguyệt Dực với khuôn mặt lạnh lùng lộ ra ý cười, nói với cậu "Tôi là Nguyệt Dực, lớn hơn em 1 tuổi, phòng anh là phòng 2 người, có giường trống, em muốn ở cùng một chỗ với anh không?" Hạ Vũ ngơ ngác gật đầu, anh lấy thẻ học sinh của cậu, đưa cho thầy quản lí kí túc xá "Thầy, phiền thầy đăng kí cho em ấy ở cùng phòng với em.
Thầy quản lí ngạc nhiên nhìn anh, cầm lấy thẻ, ghi ghi chép chép "Tuổi trẻ thật khó hiểu ha? Không phải muốn sống một mình sao? Mà thôi, kệ em."
Nguyệt Dực chờ thầy đăng kí xong, cầm chìa khóa cảm ơn thầy, xách hành lí của Hạ Vũ, ý bảo cậu đi với mình.
Hạ Vũ đờ đẫn thấy anh cầm hành lí đi, nhanh chân đi đến đỏ mặt muốn lấy lại hành lí, anh dễ dàng tránh né, chỉ đặt vào tay cậu chìa khóa, nói "307"
Hạ Vũ cúi đầu đi theo anh, liếc mắt nhìn nam sinh cao lớn đẹp trai, cầm hành lí cũ của mình rất không phù hợp, càng thấy ngượng, nhỏ nhẹ nói cảm ơn.
Leo lên tầng 3, Hạ Vũ cầm chìa khóa mở cửa.
Phòng kí túc rộng rãi, sạch sẽ, có hai chiếc giường, bàn học và hai cái tủ quần áo, có ban công, điều hóa, tủ lạnh, máy giặt có đủ.
Hạ Vũ ngồi trên giường lấy quần áo và đồ đạc từ trong túi, cẩn thận sắp xếp gọn gàng.
Đồ của cậu không nhiều lắm, chốc lát đã thu dọn xong.
Nguyệt Dực ngồi trước bàn học của mình, yên lặng giải đề, làm xong bài mới đứng lên nói "Trưa rồi, đi ăn cơm đi."
Hạ Vũ gật đầu, lẽo đẽo đi theo anh.
Buổi sáng cậu mới nhận phòng, bây giờ Nguyệt Dực đưa cậu đi nạp tiền vào thẻ, lại đi nộp tiền, sau đó mới đi ăn ở căn tin.
Nguyệt Dực chọn 3 món, chậm rãi ăn.
Hạ Vũ xấu hổ, bởi vì tại mình mà anh bị muộn giờ cơm, món ngon đều đã hết, ấp úng mở miệng xin lỗi, Nguyệt Dực như biết cậu định nói gì, chỉ khẽ nói "Thức ăn sắp nguội."
Ăn uống xong, Nguyệt Dực hỏi cậu muốn đến lớp hay lên phòng.
Cậu nói "Em đến lớp." Hai người cùng nhau đến lớp, lớp 11 ở tầng 1, lớp 10 ở tầng 2, hai người tách nhau ở cầu thang.
Hạ Vũ bước vào lớp, tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, nhìn quanh lớp không thấy ai quen mới thở phào nhẹ nhõm.
Một lát có người bạn học nữ đến cạnh cậu "Ở đây có người ngồi chưa? Có thể cho tớ ngồi cùng cậu không?"
Hạ Vũ đồng ý cho cô ngồi cùng.
Cậu căng thẳng ngồi im, rất muốn nói chuyện làm quen với cô thì giáo viên vào lớp.
Ông là giáo viên ngoài 40, là người dạy học lâu năm, cách nói hiền lành, lưu loát, không hề dài dòng.
Đơn giản giới thiệu bản thân, chọn mấy người làm cán sự lâm thời.
Buổi học đầu tiên chỉ là gặp nhau làm quen, khoảng 1 tiết học bọn họ có thể trở về, được nghỉ 1 tuần lễ đến ngày khai giảng.
Ông cho cả lớp tổng vệ sinh sau mới cho về.
Lúc Nguyệt Dực quay về phòng ngủ, Hạ Vũ đang ngồi đọc sách mới cậu được phát chiều nay.
Tiếng mở cửa và nói chuyện khiến cậu co rúm lại, ngẩng cổ nhìn thấy Nguyệt Dực và bạn của anh.
Cậu hơi căng thẳng cúi đầu đọc sách.
Nguyệt Dực nhíu mày, đuổi bạn học về tiến đến hỏi Hạ Vũ "Cậu ăn cơm chưa? Cho cậu cái này." Nguyệt Dực cầm hộp sữa chua để lên bàn cậu.
Hạ Vũ gật đầu, không nhận "Cảm ơn anh, em không cần đâu, em đã ăn no." Không thể cứ nhận lấy lòng tốt của người ta mãi được.
Nguyệt Dực cốc đầu cậu một cái nói "No rồi có thể cất mai ăn."
Hai người yên lặng làm việc của mình, Hạ Vũ thấy gió thổi ngoài cửa, muốn đi dạo một chút.
Cậu đứng dậy, định nhẹ nhàng ra ngoài.
"Em đi đâu?" Nguyệt Dực đang làm đề ngẩng đầu hỏi cậu.
Hạ Vũ chần chừ, nhỏ giọng nói "Em đi dạo."
Nguyệt Dực gập quyển đề lại, đi đến bên cậu "Anh đi cùng em."
Hạ Vũ xoắn xuýt gật đầu, theo Nguyệt Dực một trước một sau ra phòng ngủ.
Hai người đi dạo quanh khuôn viên trường, buổi tối có những bạn học cũng ra đây hóng gió, tám chuyện...!Truyện Huyền Huyễn
Trở về phòng, trời đã muộn, Nguyệt Dực đi tắm rửa.
Anh tắm xong, đem quần áo vào máy giặt, lau tóc, hỏi "Quần áo của em đâu? Bỏ vào máy giặt chung đi."
"Em giặt rồi."
Nguyệt Dực quay lại ban công giặt quần áo, vào phòng ngủ, đến bên Hạ Vũ ngồi xuống làm cậu hơi căng thẳng.
"Sau này cái gì không biết có thể hỏi anh.
Nếu em ngại thì thôi vậy."
Hạ Vũ vội lắc đầu "Em không ngại."
"Mai anh sẽ chỉ em dùng máy giặt, giờ đi ngủ sớm đi." Hạ Vũ cũng mệt, nói "Ngủ ngon" với anh, rồi nằm xuống đi ngủ.
Nguyệt Dực tắt đèn, ánh trăng le lói soi vào phòng, quay về giường nằm xuống, nói một câu "ngủ ngon" cũng nhắm mắt ngủ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook