Càng về đêm, ý thu ngày càng đậm, Nguyệt Dực và Hạ Vũ vừa ăn xong liền tay trong tay đi dạo trên đường trở về ký túc xá.

Đêm mát mẻ và không khí trong lành, họ đi bên nhau không nói tiếng nào.
Vào lúc này, một đôi trẻ đang đùa giỡn nhau đi ngang qua, Hạ Vũ nhìn họ, cậu quan sát một lúc, nhìn mãi đến khi hai người đi ngang qua.
Một lúc sau, Hạ Vũ gọi: "Nguyệt Dực."
"Hửm?" Nguyệt Dực nghiêng đầu nhìn cậu.
Hạ Vũ cũng quay đầu lại: "Nếu một ngày chúng ta phải xa nhau anh sẽ làm gì?" Cậu bỗng nhiên chợt nghĩ đến nó, phim truyền hình nói yêu xa rất dễ rạn nứt...!Sau này Nguyệt Dực sẽ phải thi đại học, anh sẽ bước trên con đường của anh, và cậu cũng vậy...
Nguyệt Dực đứng lại nhìn cậu, từ chối không do dự: "Không thể.

Chúng ta tuyệt đối không thể rời xa nhau."
Khuôn mặt của Nguyệt Dực đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy xa lạ, làn da trắng mịn, đôi mắt xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi cũng là hình dáng và màu sắc đẹp nhất.

Dù có bao nhiêu người nói gương mặt của anh trông vân đạm phong khinh, nhìn không dễ gần.

Nhưng Hạ Vũ không nghĩ vậy.


Anh rõ ràng là người đẹp trai đáng yêu nhất trên thế giới, mà người đẹp trai đáng yêu nhất trên thế giới này thuộc về cậu, chỉ yêu mỗi mình cậu.
"Được.

Móc nghéo với em, ai không giữ lời sẽ phải làm theo 1 yêu cầu của người kia." đèn đường chiếu trên tóc và trên thân hình mảnh mai của cậu, cậu đối mặt với Nguyệt Dực, trong lòng dạo này cảm thấy rất bất an, cậu rất sợ.
Nguyệt Dực nhìn khuôn mặt như sắp khóc của cậu, lòng đau đớn.

Cậu không có cảm giác an toàn, ám ảnh tuổi thơ khiến cậu sợ hãi một ngày nào đó những thứ thuộc về mình, những người mình yêu quý sẽ biến mất.
Sóc con của anh quả nhiên nên được nhốt lại, anh sẽ ngày ngày đêm đêm ở bên cậu, cả đời chứng mình anh là của cậu, hai người chính là một thể, không bao giờ tách rời...
Nguyệt Dực đưa ngón út nghéo với tay Hạ Vũ, đây là lời hứa của bọn họ
"Vĩnh viễn cùng một chỗ." Nguyệt Dực nói ra câu này, Hạ Vũ tim đập nhanh, mắt cậu long lanh, ngoài mẹ và bác sĩ ra, anh là người đầu tiên đối xử tốt với cậu, yêu thương cậu, mọi thứ, anh đều dành cho cậu đầu tiên.
Nguyệt Dực lau những giọt nước mắt của Hạ Vũ, nhẹ giọng dỗ dành "Mít ướt.

Anh ôm em về phòng." Hai tay của anh đưa xuống nhấc mông cậu lên, Hạ Vũ chân quấn lấy eo anh, "Ngoan, anh có mua kem cho em.

Khóc nhiều nữa sẽ không được ăn." Hạ Vũ bật cười, rúc trong người anh, cọ cỏ đầu nhỏ "Không khóc....!hức...!em không khóc...!hức." Nguyệt Dực vỗ về cậu, khóc đến nấc.

Cậu chính là khóc hết mọi ưu phiền trong lòng ra ngoài.
Sau khi thay đồ ngủ, Hạ Vũ ngồi trên giường, đợi Nguyệt Dực tắm rửa.
"Hạ Vũ, anh bôi kem dưỡng da cho em." Nguyệt Dực tươi cười, Hạ Vũ bị anh đẩy, cơ thể bất giác ngã về phía sau.

Nguyệt Dực nắm lấy cổ chân vừa vặn hết một vòng bàn tay của anh, xoa nhẹ kem lên.

Tuy nhiên, một lúc sau, cậu cảm thấy bàn tay đang ôm lấy eo mình dường như đang bốc cháy, khiến lưng cậu cảm thấy nóng rát.

Đồ ngủ lụa rất trơn và ôm sát cơ thể, nhẹ nhàng tôn lên những đường cong của cơ thể.
Một lúc sau, bàn tay kia đột ngột chuyển động, sau đó có xu hướng đi xuống dưới.
Nhiệt độ lòng bàn tay quá nóng, động tác cũng rất nguy hiểm, Hạ Vũ lập tức thẳng lưng nắm lấy bàn tay kia.

Đôi tay của Hạ Vũ từ khi chuyển đến sống chung với Nguyệt Dực chưa bao giờ phải làm việc nhà, quét phòng, giặt quần lót cũng là anh làm, Hạ Vũ được cưng như trứng hứng như hoa, là bảo bối của anh.
Cho nên đôi bàn tay này cũng được Nguyệt Dực chăm chút tỉ mỉ, trở nên mềm mại và thanh tú.

Nhưng Hạ Vũ lại thấy bàn tay thô to, ngón tay dài của anh mới đẹp hơn, khi nắm rất ấm, còn có cảm giác an toàn.
Anh nắm lấy tay Hạ Vũ, khóe miệng hơi cong lên, nhổm dậy ngồi trước mặt cậu "Đến em thoa cho anh." Hạ Vũ có hơi buồn ngủ, vẫn đồng ý thoa cho anh, đương nhiên là con sói gian xảo phải biết tận dụng cơ hội để ăn ít đậu hủ của cậu rồi.

Dù sao thì chỉ cần là Hạ Vũ thì anh đều thích, vô cùng thích.

Thích đến mức có lúc muốn tìm một nơi chỉ có hai người bọn họ, không cần giao du với ai, chỉ cần có thể nhìn thấy nhau mỗi ngày là được.
Sau khi thoa xong, Hạ Vũ nhìn Nguyệt Dực rồi đưa kem dưỡng da lại cho anh "Xong rồi, anh đi ra đi." Hạ Vũ bị cưng chiều đến sinh hư, cậu sẽ gắt gỏng khi buồn ngủ...
Nguyệt Dực trầm mặc nhìn cậu hai giây, cầm lấy kem dưỡng da ném sang một bên, nhanh chóng ôm eo Hạ Vũ, dán cả người đối phương vào lồng ngực hắn.
"Dùng xong thì vứt?" Nguyệt Dực cười nhẹ: "Hạ Vũ, ai dạy em đấy?"
Cơn ngứa trên cổ khiến Hạ Vũ tỉnh táo lại, Nguyệt Dực ôm bả vai cậu, vùi đầu vào giữa cổ cậu.

Hạ Vũ hơi ngả về phía sau, dùng hai tay ôm lấy anh.

"Em buồn ngủ." nửa người Nguyệt Dực đè lên người cậu "Vậy thì đi ngủ."
"Anh tắt điện đi, em không ngủ được."
"Rồi, tuân lệnh vợ." Sao gần đây anh luôn cảm thấy tâm tình của bé Hạ Vũ rất là thất thường nhỉ?
Anh trở về giường đã thấy cậu ngoan ngoãn nằm một góc nhỏ ôm lấy chăn ngủ.


Nguyệt Dực nằm xuống bên cạnh, cướp lấy cái chăn, xoay người cậu ôm anh.

"Người anh cứng, trả chăn lại cho em."
"Cứng cũng phải chịu, hàng đã bán không thể trả, em không ôm chồng lại đi ôm chăn, lúc trước còn thích ôm anh đến không rời, giờ lại ghét bỏ?"
Hạ Vũ khúc khích cười ôm chặt lấy anh, "Đùa thôi mà.

Đừng giận."
"Hôn anh 10 cái sẽ hết giận."
Hạ Vũ quay lưng vào trong, không thèm nói chuyện với anh.

Nguyệt Dực từ sau kéo cậu vào lồng ngực của anh, "Không trêu em nữa.

Ngủ ngon."
"Ngủ ngon.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương