*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đầu gối của Lâm Úy mềm nhũn ra, nặng nề ngồi xuống ghế.

Thành Dữ cầm lấy cuống anh đào trên tay đặt lên trên bàn, vẫn tươi cười chống cằm, lẳng lặng nhìn Lâm Úy lúc này có vẻ đang bối rối, trong đôi mắt hiện ra ý vị sâu xa. Lâm Uý vẫn giống như thường ngày, như ánh sáng mặt trời chiếu xuống rơi từng tia sáng trên mặt nước, trong trẻo lung linh.

Lâm Úy không hề hay biết gì, bởi vì cậu không dám ngẩng đầu lên, tim đập như trống đánh, gõ bùm bùm bên tai cậu, toàn thân như muốn nổ tung, tâm tư cũng không còn ở nơi đây, cả người đều choáng váng, như từ trời rơi xuống, lại giống như được đám mây vị kem bơ đỡ lấy.

“Thành Dữ, tới đây một chút.”

Có nhân viên khác trong cửa hàng gọi Thành Dữ, vì thế hắn kéo ghế ra và rời đi, trong cửa hàng không nghe thấy giọng nói của hắn nữa, có thể đã đi vào phía sau gian bếp. Lâm Úy hít thở sâu một hơi, ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh tiệm bánh, quả nhiên không nhìn thấy Thành Dữ đâu cả, (Cái Đuôi Nhỏ) Lâm Úy không biết là mình nên vui mừng hay là cảm thấy mất mát, đành phải đứng dậy xách ba lô rời đi.

Quỷ thần xui khiến, cậu mang cuống anh đào kia cùng rời đi, nắm chặt ở trong lòng bàn tay, như một tên trộm mà cảm thấy chột dạ, chạy trối chết.

Dọc theo đường đi, cậu vẫn nắm chặt bàn tay, bên trong còn có một chút cảm giác mát mẻ của mùa xuân. Trên người cậu toát ra một tầng mồi hôi mỏng, nhất là cuống anh đào cậu đang cầm trong tay. Cậu không thể không tưởng tượng hết lần này đến lần khác, cuống anh đào này đã đọng lại trên đôi môi và lưỡi của Thành Dữ, ẩm ướt và nóng bỏng khi đầu lưỡi ấn vào, cậu cảm thấy mình thật giống như cũng biến thành cuống anh đào mỏng manh này, được Thành Dữ ngậm trong miệng, run lên.

Lâm Úy đột nhiên dừng lại, ánh sáng ban ngày đang dần biến mất.

Cậu đứng lại, dựa lưng vào một gốc cây anh đào cao to, hít thở sâu gần mười lần, kéo lại dây khoá của ba lô, tăng nhanh bước chân đi về nhà.

Khi Lâm Uý về đến nhà, trong nhà không có ai, cả nhà đều tối om, cậu bật đèn ra vào ở chỗ huyền quan*, thay giày rồi lại tắt đền đi, cẩn thận bước về phòng trong bóng tối, cho dù trong nhà không có một người. Cho dù cậu đem mở hết tất cả đèn trong nhà lên cũng không có ai xen vào, nhưng cậu chính là cảm thấy rất khó chịu.

Screen Shot 2020-11-06 at 090831(Hình ảnh minh hoạ)

(Trong phong thuỷ học, huyền quan là khu vực nghỉ tính từ cửa chính vào phòng khách. Huyền quan là nơi hiểm yếu đầu tiên của ngôi nhà, đây là nơi dẫn các luồng khí từ ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ sinh khí bên trong ngôi nhà.)

Sau khi vào đến phòng của mình, cậu cảm thấy thật nhẹ nhõm. Mở đèn bàn lên, rút ra một tờ khan giấy trải ra ở trên bàn, đặt cuống anh đào đã nắm trong lòng bàn tay vào chính giữa tờ khăn giấy, rồi lặng lẽ quan sát một lúc. Cuống anh đào sẫm màu nỏi bật trên khăn giấy trắng như tuyết, giống như Thành Dữ đã xé toạc một lỗ hổng trong cuộc đời nhạt màu vô vị của cậu.

Đợi đến khi Lâm Uý tắm rửa xong xuôi rồi ngồi vào bàn làm bài tập, ánh mắt vẫn luôn lưu luyến trên cuống anh đào không thể bình thường hơn kia trong vô thức. Cậu lại bắt đầu nghi ngờ về việc thầy dạy toán chuyển Thành Dữ đến ngồi cạnh cậu, nói không chừng đến cuối cùng thành tích của cậu có khi lại giảm xuống.

Hình ảnh và chữ trong sách vở bài tập cộng lại cũng không phong phú bằng cuống anh đào đang nằm lặng yên ở kia.

Lâm Úy không khống chế được chính mình.

Cậu đưa tay ra và vân vê cuống anh đào bằng ngón cái và ngón trỏ. Cuống anh đào mềm mại khẽ uốn cong một tí, Lâm Úy nhìn nó, đột nhiên cảm thấy đêm xuân mát mẻ trở nên nóng nực không thể giải thích được, giống như trước khi một trận cuồng phong đến, không khí đầy hơi nước, vừa có gió thổi vừa oi bức. (Cái Đuôi Nhỏ) Với cảm giác bị áp chế, Lâm Uý không biết là do thời tiết thay đổi đột ngột hay là do chứng mê sảng của mình tái phát.

Tay cậu vừa nhấc lên một chút, cuống anh đào nhẹ nhàng chạm vào môi cậu, như là bị bỏng, cậu né một chút, sau đó không chút do dự mở miệng, xoay xoay chỉnh chỉnh, rồi đưa cả cuống ngậm vào trong miệng.

“Những người có lưỡi linh hoạt có thể thắt được cuống anh đào ấy chứ.”

Những lời Thành Dữ đã nói như một tiếng sét vang ở bên tai của Lâm Úy, nhưng lưỡi của cậu quá vụng về, chiếc cuống kia cứ lăn qua lăn lại trong miệng cậu, thỉnh thoảng lại chọc hàm trên và khoang miệng của cậu. Cậu tiết ra rất nhiều nước bọt và làm ướt cả cuống anh đào, nhưng dù làm như thế nào cậu cũng không thể thắt nút.

Lâm Vĩ lo lắng đến nỗi trên trán xuất hiện những hạt mồ hôi li ti, rõ ràng chỉ là những lời Thành Dữ thuận miệng nói, không thể phân biệt thật giả, nhưng cậu lại bướng bỉnh làm theo. Lâm Úy nhắm mắt lại để cho cuống anh đào nhỏ bé húc vào trong miệng, ngón chân cuộn chặt trên mặt sàn nhẵn nhụi, hai chân kẹp chặt, mùi hương nóng rực bốc hơi từ từng lỗ chân lông.

Ngoài cửa, dưới lầu huyền quan vang lên mở cửa, sau đó là tiếng nói chuyện của mọi người, người trong nhà đã quay về.

Lâm Úy như từ trong giấc mộng bị đánh thức, cả người run lên, từ đầu đến cuối cuống anh đào vẫn không bị thắt lại, lại bị cậu đặt lại trên tờ giấy kia khăn giấy, cuống sẫm màu loang loáng ánh nước, chính là nước bọt của cậu. Nói không chừng còn có của Thành Dữ, ảo tưởng như vậy lại khiến cho Lâm Úy lại một lần nữa đạt tới cao trào.

Cậu ngồi phịch xuống ghế, hồi lâu mới đứng dậy, đỏ mặt chạy vào phòng tắm, tắm thêm lần nữa.

Ngày hôm sau, Lâm Úy dậy trễ, bởi vì cả đêm cậu đều mơ thấy những giấc mơ lung ta lung tung, sau khi rời giường vội vàng thu dọn ba lô, trước khi ra khỏi phòng, cậu dùng khăn giấy gói lại cuống anh đào và cho vào trong túi. Cậu vội vã chạy một mạch đến trường, dù dậy muộn nhưng cậu lại đến trường còn sớm hơn mọi ngày.

Lớp học chỉ có vẻn vẹn mấy người, chỗ ngồi của Thành Dữ trống không, Lâm Úy nhìn chung quanh vài lần, ròi đặt cuống anh đào đoan đoan chính chính ở chính giữa bàn của Thành Dữ. (Cái Đuôi Nhỏ) Cậu giống như một học sinh tiểu học ấu trĩ, đặt những đồ vật đáng sợ như gián, côn trùng vào trong ngăn bàn của người mà mình để ý, chỉ để thu hút sự chú ý của người ta.

Lâm Úy đang làm chuyện riêng của mình, thu thập lại ngăn bàn của mình, lấy hết sách vở ra rồi dọn trở lại, sau khi lập đi lặp lại ba lần, cuối cùng Thành Dữ cũng đến.

Thành Dữ đi vào lớp học, chào hỏi các bạn trong lớp, kép ghế ra ngồi xuống.

Lâm Úy căng thẳng cực kỳ, cậu vẫn đang gấp sách thành một chồng một cách vô nghĩa, và tất cả các giác quan của cơ thể và tâm trí của cậu đều tập trung vào Thành Dữ. Cậu nhận thấy Thành Dữ dừng lại một chút, sau đó, trong khi Lâm Uý đang mong chờ hành động tiếp theo của Thành Dữ, một người khác bước đến, thúc giục Thành Dữ giao bài tập.

Thành Dữ tự nhiên đem cuống anh đào nắm vào trong lòng bàn tay và lấy bài tập ra.

Lâm Úy vừa kinh hỉ đã thất vọng, Thành Dữ có phản ứng, nhưng chỉ là thoáng qua, giống như mọi chuyện vẫn nằm trong dự đoán của cậu, sau khi trên mặt nước xuất hiện một chút gợn sóng, cậu lập tức bình tĩnh trở lại.

Suốt buổi sáng, thứ mà mang theo trong túi dường như không phải là một cuống anh đào, mà là một thứ giống như một quả bom hẹn giờ. Lâm Úy vẫn luôn căng thẳng, cậu cảm giác được Thành Dữ thỉnh thoảng giống như đang nhìn cậu, nhưng khi cậu lấy dũng khí quay đầu lại nhìn, nhưng lại không bắt được ánh mắt của Thành Dữ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương