Cậu Là Giấc Mộng Của Tôi
-
Chương 2
Như trong dự liệu, Lâm Úy lên lớp lại thất thần, cậu lúc thường cũng không thích nghe giảng, ngày hôm nay cũng vậy.
Việc Thành Dữ ngồi sau lưng cậu, vừa làm cho cậu thấy mừng thầm vừa rất bồn chồn, cậu thậm chí còn muốn đứng dậy lao vào phòng vệ sinh nhìn trong gương để xem đầu và lưng mình như thế nào, bởi vì đây là chiếc lưng và chiếc gáy mỗi ngày được Thành Dữ ngắm nhìn phía sau a~
Hiện tại là giờ toán học, là tiết học cậu không thích nhất.
Thay vì phân tích mối quan hệ logic chặt chẽ giữa các chữ số Ả Rập và các ký hiệu toán học, còn không bằng để cậu tùy ý chính mình chìm vào ảo giác do chứng mê sảng mang đến, này còn có thú vị hơn.
“Lâm Úy!”
Lâm Úy bị doạ cho sợ, giọng nói của thầy dạy toán có chút lạnh lẽo cứng rắn, giống như trải chiếu nằm trên giường gỗ, không thoải mái.
“Em hãy trả lời câu hỏi này, đáp án là gì?”
Lâm Úy có chút hốt hoảng đứng lên, nhìn tiêu đề trên bảng đen, kỳ thực không tính là rất khó, nhưng căng thẳng cùng luống cuống làm cho cậu càng sẽ bất lực, trong đầu hiện lên từng mảng màu sắc vô nghĩa, nói quanh co nửa ngày cũng không nói ra được. (Cái Đuôi Nhỏ) Giọng nói xì xào bàn tán của các bạn học có vị hạnh nhân có chút đắng khiến cậu nhíu mày.
Thầy giáo thấy cậu đáp không được, bắt đầu bắt đầu nổi nóng, vỗ bảng đen nhắc nhở cậu.
“Nhìn cái này sin, nơi này, cậu nghĩ đến cái gì?”
Nghĩ đến cái gì, nghĩ đến cái gì.
Lâm Úy trong đầu hỗn loạn thật tưng bừng, bật thốt lên: “Quả táo nhỏ…”
Cậu trả lời hài hước của cậu khiến cho mọi người xung quanh cười vang lên, thầy giáo bất đắc dĩ thở dài, nói cậu ngồi xuống. Không có ai biết rằng, cậu thật sự nghĩ tới quả táo nhỏ, cắn một cái thật giòn tan, thơm ngon mọng nước bắn toé ra ở đầu lưỡi.
Nếu như là thường ngày, cậu sẽ ngồi xuống mà không suy nghĩ thêm gì cả và tiếp tục ngẩn người. Nhưng lẽ ra cậu đã quen với sự cười nhạo và chế giễu thì bây giờ cậu lại cảm thấy rất khó chịu, cậu không khỏi suy đoán suy nghĩ của Thành Dữ.
“Thành Dữ, em trả lời đi.”
Âm thanh của chiếc ghế tựa chuyển động truyền đến từ phía sau.
Thành tích Thành Dữ rất tốt, dáng vẻ như vậy, hắn nhắm mắt cũng có thể trả lời trôi chảy. Hắn sẽ cảm thấy cậu rất dốt nát sao, hay cảm thấy mình muốn gây sự chú ý trước mặt mọi người, hay là cảm thấy đầu óc của cậu có vấn đề.
“Đáp án A.”
Giọng nói của Thành Dữ rất bình tĩnh, nghe không ra vẻ đắc ý cũng nghe không ra vẻ trào phúng chút nào, Lâm Úy cái gì đều nghe không hiểu, chỉ cảm nhận được vị kem bơ.
Rất muốn ăn.
“Lâm Úy, em và Thành Dữ đến phòng làm việc của thầy một lát.”
Lâm Úy cả người đều căng thẳng, đi theo thầy dạy toán bước vào văn phòng, Thành Dữ đi theo phía sau cậu, tiếng bước chân thật bình tĩnh, không nhanh không chậm. Hai người đứng cạnh nhau trước mặt thầy giáo, Lâm Úy suy nghĩ một chút, liền tránh sang một bên trong im lặng, khóe mắt nhìn thấy Thành Dữ giống như từ trên cao nhìn xuống liếc cậu một cái.
Giọng nói của thầy dạy Toán cứng rắn như tấm ván gỗ khiến cho Lâm Úy trằn trọc trở mình.
“Lâm Úy, thành tích của em…”
Lâm Úy bắt đầu thất thần, suy đoán tại sao thầy lại gọi Thành Dữ cùng cậu đến đây. Cậu đứng ở trong phòng làm việc, đứng ở trước mặt giáo viên, đứng ở bên cạnh đối tượng ảo tưởng, không khỏi nghĩ đến những gì mình đã làm khi nằm trên giường ở nhà vào đêm qua.
“Thành tích của em ở các môn học khác… Thế nhưng với môn toán…”
Toán học thì có ích lợi gì đây, không có công thức toán học nào có thể tính toán chính xác niềm hạnh phúc ngắn ngủi mà cậu có được vào tối hôm qua.
Cậu nằm nghiêng cuộn tròn ở trên giường, đèn đã bị cậu tắt đi, cả người rơi vào vùng an toàn trong bóng tối, cậu lè lưỡi liếm vào một điểm nhỏ trên ngón tay của mình, nơi đó đã được Thành Dữ chạm vào, thơm vị kem bơ, cậu có thể dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái, thu lại vào trong miệng rồi cẩn thận thưởng thức vị kem bơ ngọt ngào.
“Em còn tiếp tục như vậy… Thi đại học…”
Không có môn học nào trong trường dạy chúng ta cách tự mình tìm thấy niềm vui sướng.
Nhưng ở phương diện này, cậu cư nhiên có thể tự học, ngón trỏ cùng ngón giữa dựng đứng lên, như hai cái chân tiểu nhân, đi trên ngực của mình, đi xuống một chút, hít sâu một hơi…
“Các bạn học khác đều nói em… Nhưng thầy biết…”
Thầy không thể nào biết được, bạn học cũng không biết, khi cậu nắm chặt “chính mình” mới thoải mái biết bao. Cậu sờ soạng lung ta lung tung, chân cuống lên, chăn bông mỏng manh bị đẩy ra làm người ta mơ màng tưởng tượng, ngón chân chặt chẽ cuộn lại, eo nâng lên hùa theo đối phương, khi thì siết chặt khi thì thả lỏng.
Trong lúc hoảng hốt, cậu thật giống như đang sờ vào một ly kem bơ, lúc bắt đầu thì lạnh lẽo dinh dính, sau đó nóng chảy một chút, toả ra vị ngọt. Chất lỏng đặc quánh tan chảy dính chặt vào ngón tay và cậu không thể cử động.
Cậu rất cầnThành Dữ.
“Bạn học tốt như vậy, có nguyện ý…”
Thành Dữ tốt như vậy, có lẽ sẽ đồng ý giúp đỡ cậu một chút. Bàn tay của Thành Dữ rất lớn, rất nóng, có thể mang cậu bọc lại, sau đó nhào nặn, xoa bóp.
“Thành Dữ…”
Cậu được một đôi bàn tay vô hình quăng đến chỗ cao, bởi vì quá cao mà không khí càng loảng, thật khó thở, cậu bắt đầu ngã xuống, gió thổi vù vù lướt qua kẽ tay.
Cậu cao trào.
Lâm Úy giật mình tỉnh lại từ hồi ức cùng bên trong ảo tưởng, bên tai một mảnh đỏ bừng, nhưng không sao cả, thầy giáo cho rằng cậu đang xấu hổ và khổ sở, thật ra chỉ là cậu đang ảo tưởng về đối tượng tình dục của cậu mà thôi.
Thầy giáo vừa nãy đang nói cái gì cậu hoàn toàn không biết, cậu chỉ biết là Thành Dữ thật giống như không lên tiếng.
“Lâm Úy?” Thầy giáo có chút không vui, “Em có đang nghe không?”
Lâm Úy mờ mịtgật đầu: “A, dạ có…”
Thầy giáo chỉ hận sắt không rèn thành thép, lặp lại: “Bắt đầu từ ngày mai, Thành Dữ sẽ chuyển chỗ đến ngồi bên cạnh em, bạn học tốt như vậy, sẽ giúp em học tập, em phải biết quý trọng rõ không?”
Sao cơ?
Không phải chứ.
Lâm Úy cảm thấy choáng váng vì trúng được một tờ vé sổ độc đắc như vậy, bởi vì quá mức không chân thực cho nên có chút không dám tin tưởng.
Thầy giáo: “Làm sao? Em không đồng ý sao?”
Lâm Úy lắc đầu, vội vã nói rằng: “Không ạ không đúng, đồng ý ạ…”
Cậu nghe thấy Thành Dữ cười một tiếng ở bên cạnh, ngắn ngủi, không phải giễu cợt cũng không châm chọc, mà chỉ là mỉm cười, đơn giản chỉ vậy thôi.
Lâm Úy căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ dám cúi đầu nhìn mũi giày của mình.
Thành Dữ nghiêng người sang, duỗi ra tay ra với cậu, nói rằng: “Xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Lâm Úy xoa tay lên chiếc quần đồng phục của mình, tay của Thành Dữ duỗi ra ở trước mặt cậu, không có khác biệt gì so với lúc thường cậu quan sát và tưởng tượng, rất lớn, có thể một tay cầm gọn một quả bóng rổ, khớp xương rõ ràng. Cậu nghe nói hắn có thể chơi đàn ghita, có vết chai trên các khớp ngón tay và móng tay của hắn được cắt tỉa gọn gàng. (Cái Đuôi Nhỏ)
Thầy giáo ho nhẹ hai tiếng.
Ngay lúc Thành Dữ định rút tay về Lâm Úy vội vàng bừng tỉnh lại, hất tay lên.
Thành Dữ duỗi tay phải ra, cậu lại duỗi tay trái ra, thật là sai quá sai, Thành Dữ lại cười, dùng tay trái nắm lấy tay cậu rồi lắc lên lắc xuống thật nhẹ nhàng.
Tay trái của cậu được nắm lấy, là bàn tay vào tối hôm qua đã bị cậu vấy bẩn.
Việc Thành Dữ ngồi sau lưng cậu, vừa làm cho cậu thấy mừng thầm vừa rất bồn chồn, cậu thậm chí còn muốn đứng dậy lao vào phòng vệ sinh nhìn trong gương để xem đầu và lưng mình như thế nào, bởi vì đây là chiếc lưng và chiếc gáy mỗi ngày được Thành Dữ ngắm nhìn phía sau a~
Hiện tại là giờ toán học, là tiết học cậu không thích nhất.
Thay vì phân tích mối quan hệ logic chặt chẽ giữa các chữ số Ả Rập và các ký hiệu toán học, còn không bằng để cậu tùy ý chính mình chìm vào ảo giác do chứng mê sảng mang đến, này còn có thú vị hơn.
“Lâm Úy!”
Lâm Úy bị doạ cho sợ, giọng nói của thầy dạy toán có chút lạnh lẽo cứng rắn, giống như trải chiếu nằm trên giường gỗ, không thoải mái.
“Em hãy trả lời câu hỏi này, đáp án là gì?”
Lâm Úy có chút hốt hoảng đứng lên, nhìn tiêu đề trên bảng đen, kỳ thực không tính là rất khó, nhưng căng thẳng cùng luống cuống làm cho cậu càng sẽ bất lực, trong đầu hiện lên từng mảng màu sắc vô nghĩa, nói quanh co nửa ngày cũng không nói ra được. (Cái Đuôi Nhỏ) Giọng nói xì xào bàn tán của các bạn học có vị hạnh nhân có chút đắng khiến cậu nhíu mày.
Thầy giáo thấy cậu đáp không được, bắt đầu bắt đầu nổi nóng, vỗ bảng đen nhắc nhở cậu.
“Nhìn cái này sin, nơi này, cậu nghĩ đến cái gì?”
Nghĩ đến cái gì, nghĩ đến cái gì.
Lâm Úy trong đầu hỗn loạn thật tưng bừng, bật thốt lên: “Quả táo nhỏ…”
Cậu trả lời hài hước của cậu khiến cho mọi người xung quanh cười vang lên, thầy giáo bất đắc dĩ thở dài, nói cậu ngồi xuống. Không có ai biết rằng, cậu thật sự nghĩ tới quả táo nhỏ, cắn một cái thật giòn tan, thơm ngon mọng nước bắn toé ra ở đầu lưỡi.
Nếu như là thường ngày, cậu sẽ ngồi xuống mà không suy nghĩ thêm gì cả và tiếp tục ngẩn người. Nhưng lẽ ra cậu đã quen với sự cười nhạo và chế giễu thì bây giờ cậu lại cảm thấy rất khó chịu, cậu không khỏi suy đoán suy nghĩ của Thành Dữ.
“Thành Dữ, em trả lời đi.”
Âm thanh của chiếc ghế tựa chuyển động truyền đến từ phía sau.
Thành tích Thành Dữ rất tốt, dáng vẻ như vậy, hắn nhắm mắt cũng có thể trả lời trôi chảy. Hắn sẽ cảm thấy cậu rất dốt nát sao, hay cảm thấy mình muốn gây sự chú ý trước mặt mọi người, hay là cảm thấy đầu óc của cậu có vấn đề.
“Đáp án A.”
Giọng nói của Thành Dữ rất bình tĩnh, nghe không ra vẻ đắc ý cũng nghe không ra vẻ trào phúng chút nào, Lâm Úy cái gì đều nghe không hiểu, chỉ cảm nhận được vị kem bơ.
Rất muốn ăn.
“Lâm Úy, em và Thành Dữ đến phòng làm việc của thầy một lát.”
Lâm Úy cả người đều căng thẳng, đi theo thầy dạy toán bước vào văn phòng, Thành Dữ đi theo phía sau cậu, tiếng bước chân thật bình tĩnh, không nhanh không chậm. Hai người đứng cạnh nhau trước mặt thầy giáo, Lâm Úy suy nghĩ một chút, liền tránh sang một bên trong im lặng, khóe mắt nhìn thấy Thành Dữ giống như từ trên cao nhìn xuống liếc cậu một cái.
Giọng nói của thầy dạy Toán cứng rắn như tấm ván gỗ khiến cho Lâm Úy trằn trọc trở mình.
“Lâm Úy, thành tích của em…”
Lâm Úy bắt đầu thất thần, suy đoán tại sao thầy lại gọi Thành Dữ cùng cậu đến đây. Cậu đứng ở trong phòng làm việc, đứng ở trước mặt giáo viên, đứng ở bên cạnh đối tượng ảo tưởng, không khỏi nghĩ đến những gì mình đã làm khi nằm trên giường ở nhà vào đêm qua.
“Thành tích của em ở các môn học khác… Thế nhưng với môn toán…”
Toán học thì có ích lợi gì đây, không có công thức toán học nào có thể tính toán chính xác niềm hạnh phúc ngắn ngủi mà cậu có được vào tối hôm qua.
Cậu nằm nghiêng cuộn tròn ở trên giường, đèn đã bị cậu tắt đi, cả người rơi vào vùng an toàn trong bóng tối, cậu lè lưỡi liếm vào một điểm nhỏ trên ngón tay của mình, nơi đó đã được Thành Dữ chạm vào, thơm vị kem bơ, cậu có thể dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái, thu lại vào trong miệng rồi cẩn thận thưởng thức vị kem bơ ngọt ngào.
“Em còn tiếp tục như vậy… Thi đại học…”
Không có môn học nào trong trường dạy chúng ta cách tự mình tìm thấy niềm vui sướng.
Nhưng ở phương diện này, cậu cư nhiên có thể tự học, ngón trỏ cùng ngón giữa dựng đứng lên, như hai cái chân tiểu nhân, đi trên ngực của mình, đi xuống một chút, hít sâu một hơi…
“Các bạn học khác đều nói em… Nhưng thầy biết…”
Thầy không thể nào biết được, bạn học cũng không biết, khi cậu nắm chặt “chính mình” mới thoải mái biết bao. Cậu sờ soạng lung ta lung tung, chân cuống lên, chăn bông mỏng manh bị đẩy ra làm người ta mơ màng tưởng tượng, ngón chân chặt chẽ cuộn lại, eo nâng lên hùa theo đối phương, khi thì siết chặt khi thì thả lỏng.
Trong lúc hoảng hốt, cậu thật giống như đang sờ vào một ly kem bơ, lúc bắt đầu thì lạnh lẽo dinh dính, sau đó nóng chảy một chút, toả ra vị ngọt. Chất lỏng đặc quánh tan chảy dính chặt vào ngón tay và cậu không thể cử động.
Cậu rất cầnThành Dữ.
“Bạn học tốt như vậy, có nguyện ý…”
Thành Dữ tốt như vậy, có lẽ sẽ đồng ý giúp đỡ cậu một chút. Bàn tay của Thành Dữ rất lớn, rất nóng, có thể mang cậu bọc lại, sau đó nhào nặn, xoa bóp.
“Thành Dữ…”
Cậu được một đôi bàn tay vô hình quăng đến chỗ cao, bởi vì quá cao mà không khí càng loảng, thật khó thở, cậu bắt đầu ngã xuống, gió thổi vù vù lướt qua kẽ tay.
Cậu cao trào.
Lâm Úy giật mình tỉnh lại từ hồi ức cùng bên trong ảo tưởng, bên tai một mảnh đỏ bừng, nhưng không sao cả, thầy giáo cho rằng cậu đang xấu hổ và khổ sở, thật ra chỉ là cậu đang ảo tưởng về đối tượng tình dục của cậu mà thôi.
Thầy giáo vừa nãy đang nói cái gì cậu hoàn toàn không biết, cậu chỉ biết là Thành Dữ thật giống như không lên tiếng.
“Lâm Úy?” Thầy giáo có chút không vui, “Em có đang nghe không?”
Lâm Úy mờ mịtgật đầu: “A, dạ có…”
Thầy giáo chỉ hận sắt không rèn thành thép, lặp lại: “Bắt đầu từ ngày mai, Thành Dữ sẽ chuyển chỗ đến ngồi bên cạnh em, bạn học tốt như vậy, sẽ giúp em học tập, em phải biết quý trọng rõ không?”
Sao cơ?
Không phải chứ.
Lâm Úy cảm thấy choáng váng vì trúng được một tờ vé sổ độc đắc như vậy, bởi vì quá mức không chân thực cho nên có chút không dám tin tưởng.
Thầy giáo: “Làm sao? Em không đồng ý sao?”
Lâm Úy lắc đầu, vội vã nói rằng: “Không ạ không đúng, đồng ý ạ…”
Cậu nghe thấy Thành Dữ cười một tiếng ở bên cạnh, ngắn ngủi, không phải giễu cợt cũng không châm chọc, mà chỉ là mỉm cười, đơn giản chỉ vậy thôi.
Lâm Úy căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ dám cúi đầu nhìn mũi giày của mình.
Thành Dữ nghiêng người sang, duỗi ra tay ra với cậu, nói rằng: “Xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Lâm Úy xoa tay lên chiếc quần đồng phục của mình, tay của Thành Dữ duỗi ra ở trước mặt cậu, không có khác biệt gì so với lúc thường cậu quan sát và tưởng tượng, rất lớn, có thể một tay cầm gọn một quả bóng rổ, khớp xương rõ ràng. Cậu nghe nói hắn có thể chơi đàn ghita, có vết chai trên các khớp ngón tay và móng tay của hắn được cắt tỉa gọn gàng. (Cái Đuôi Nhỏ)
Thầy giáo ho nhẹ hai tiếng.
Ngay lúc Thành Dữ định rút tay về Lâm Úy vội vàng bừng tỉnh lại, hất tay lên.
Thành Dữ duỗi tay phải ra, cậu lại duỗi tay trái ra, thật là sai quá sai, Thành Dữ lại cười, dùng tay trái nắm lấy tay cậu rồi lắc lên lắc xuống thật nhẹ nhàng.
Tay trái của cậu được nắm lấy, là bàn tay vào tối hôm qua đã bị cậu vấy bẩn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook