Câu Hỏi Tình Yêu
-
Chương 7
Chúng tôi đều không làm tốt lắm trên mặt trận hôn nhân, chị em gái tôi và tôi. Cả ba cuộc hôn nhân đều đã thất bại, giống như của tôi, hay đang ở trong nguy cơ sụp đổ sắp xảy ra. Tôi nghĩ đến Mẹ sẽ kinh hoàng như thế nào - không phải là tôi sẽ nói với Mẹ - Mẹ và Bố đã kỷ niệm bốn mươi năm kết hôn năm ngoái. Khi tôi ngồi xe về với Luke, tôi nhớ đã nhìn thấy Hugh nói chuyện với Chantal ở lễ rửa tội. Có thể cô ta đã để ý đến anh ấy trong nhiều năm. Và bây giờ, phát hiện ra điểm yếu của cuộc hôn nhân, giống như một con linh cẩu phát hiện ra sự mệt mỏi của một con linh dương già cả, cô ta thấy cơ hội của mình để xâm nhập vào.
Luke không chú ý tôi đang cảm thấy rối bời như thế nào - anh ấy đang nổi điên lên về Magda, tiếp tục kể lể cô ta đã khó khăn như thế nào và anh ấy hoàn toàn không cần thiết đến đấy, và cô ta làm thế chỉ để phá hỏng buổi tối của chúng tôi như thế nào, và cô ta đã khơi mào một cuộc cãi cọ ầm ĩ và làm Jessica khóc như thế nào, đó là điều khó có thể tha thứ.
“Cô ta không thể kìm chế được mình,” anh quát lên khi đỗ xe bên ngoài nhà. “Nhưng cô ta nghĩ cô ta kiểm soát anh! Ồ cô ta không thể!”
“Tất nhiên cô ta không thể,” tôi trả lời khi điện thoại của anh đổ chuông và anh thọc tay vào túi.
“Ừ Magda,” anh rít lên. “Không Magda. Được rồi Magda!”
Ba túi đầy, Magda. Tôi quyết định tranh thủ tâm trạng tiêu cực của anh. Khi chúng tôi chuẩn bị đi ngủ, tôi hỏi anh có thể lấy quần áo của cô ta ra khỏi tủ và trả lại chúng được không. Bàn chải đánh răng của anh dừng lại giữa lúc đang chải.
“Anh không thể,” anh nói. “Chuyện này sẽ chỉ khiêu khích cô ấy thôi.” Anh cúi đầu xuống vòi nước, sau đó nhổ gọn gàng vào đúng cái lỗ thoát nước. “Cô ấy sẽ cảm thấy anh đang chối bỏ cô ấy.”
“Vô lý.”
“Anh biết.” Anh ấy bắt đầu kéo chỉ nha khoa qua răng. “nhưng cô ấy thích có mọi thứ theo cả đôi đường. Cô ấy chỉ cần nói với Jessica rằng anh ‘quẳng’ đồ của cô ấy ra khỏi nhà, là Jessica sẽ buồn bã. Dù sao, có đồ đạc của Magda ở đây hay không không thành vấn đề, phải không, Laura?” Anh nắm lấy tay tôi và trao cho tôi một cái hôn có vị bạc hà. “Điều quan trọng là chúng ta lại ở bên nhau. Vì thế em có thể chịu đựng chuyện này không?”
“Chính xác là bởi vì chúng ta lại ở bên nhau nên em không thể. Em cảm thấy muốn giữ anh cho riêng mình hơn là nếu như chúng ta chỉ vừa mới gặp. Vì vậy em không thể chịu đựng ý nghĩ về nó, không. Và vấn đề là, chúng thậm chí cũng không phải những đồ đạc bình thường. Em có thể chịu đựng với một cái quần thể thao kỳ cục, hay một cái áo len cũ - nhưng cô ta để những đồ đạc khêu gợi ở đây giống như là một kiểu thách thức.”
“Điều đó kỳ thực rất đúng,” anh ấy thừa nhận. “Cô ấy rất hiếu chiến.”
“Vậy vì cái quái quỷ gì em phải nhìn những chiếc váy lả lơi của cô ta treo cạnh áo khoác của anh, hay là nhìn thấy những đồ lót ren và quần lót dây của cô ta trong ngăn kéo của anh?” Tôi giật mở cánh tủ y tế. “Và em không muốn nhìn thấy gói Tampax của cô ta khi em lấy kem đánh răng. Luke, khi anh đến căn hộ của em, anh có nhìn thấy đồ của Nick không? Không có gì,” tôi trả lời cho anh ấy. “Không có một cái gì. Anh không thấy xà phòng cạo râu của anh ấy trong phòng tắm. Anh không thấy quần chẽn của anh ấy trong một ngăn kéo. Hãy nghĩ xem anh sẽ cảm thấy như thế nào nếu vị trí của chúng ta đổi lại.”
“Anh ghét nó - nhưng đấy là một tình huống khác hẳn.”
“Phải,” tôi đồng ý. “Đúng thế. Chồng cũ của em đã bỏ đi, và anh ấy biến mất - vì thế anh ấy không làm phiền anh chút nào. Magda ở một hoàn cảnh cực kỳ khác. Cô ta bỏ anh nhưng cô ta vẫn lưu dấu khắp nơi.”
“Điều đó có lẽ đúng, nhưng cô ấy ở trong cuộc đời anh. Và cô ấy sẽ luôn như thế bởi vì cô ấy là mẹ của con anh, và đó là điều mà em phải hiểu. Mối quan hệ giữa anh và Magda phải là một mối quan hệ hòa thuận, Laura - thậm chí là tốt - vì anh không có khả năng chống lại cô ấy - đặc biệt khi Jessica còn quá nhỏ.”
“Anh nằm trong quyền lực của cô ta,” tôi nói khi anh trèo lên giường.
“Anh cho là thế,” anh lẳng lặng trả lời. “Như rất nhiều người cha đã ly dị. Nhưng anh sẽ không làm gì để dẫn đến việc anh phải gặp Jessica ít đi.”
“Chuyện đó cũng công bằng nhưng phải có những giới hạn, Luke. Vậy nếu anh cảm thấy không thể trả lại đồ đạc cho Magda, ít nhất anh có thể mang chúng đi chỗ khác để em không phải nhìn thấy chúng mỗi lần đến đây không?”
“Ôi trời, anh có đủ sự hành hạ cho một tối rồi.” Chúng tôi đang hằm hè với nhau, tôi nhận ra. Tuần trăng mật đã qua rồi. Anh kéo chăn qua đầu. “Em làm đi,” anh nói. “Nếu em thực sự cảm thấy phải làm.”
“Được rồi,” tôi bình thản nói. “Em sẽ làm.”
Tôi đi xuống tầng dưới và lấy hai túi đựng đồ từ nhà bếp. Tôi xếp quần áo, giày dép, đồ lót của Magda gọn gàng vào trong đó, sau đó, với một cảm giác hài lòng nho nhỏ nhưng quan trọng, tôi đẩy chúng vào gầm giường. Sau đó bỏ đồ của cô ta ra khỏi tủ thuốc và đặt chúng vào một chiếc túi trong ngưỡng cửa sổ phòng tắm.
Bây giờ, lần đầu tiên, tôi đặt vài thứ tôi muốn để lại trong nhà của Luke - một chiếc kimono lụa xanh nhạt xinh đẹp mà Hope đã mua cho tôi từ Tokyo; một chiếc áo len cashmere xanh lục và một chiếc quần jeans, một ít đồ lót, một chiếc áo phông và một túi đồ trang điểm nhỏ. Tôi đặt một lọ kem dưỡng ẩm, kem làm thẳng tóc và vài món đồ trang điểm trong tủ thuốc.
Đã cảm thấy tốt hơn, tôi trèo lên giường.
“Đừng cãi nhau, Laura,” Luke lẩm bẩm. Tôi cảm thấy cánh tay anh vòng quanh eo tôi. “Đó chính xác là cái mà Magda muốn - dựng lên một rào chắn giữa chúng ta.” Tôi thề không để cô ta làm như thế. “Anh yêu em, Laura,” anh thì thầm. “Anh thật hạnh phúc tìm lại được em.” Tôi thấy cơn giận của mình rút xuống. “Anh xin lỗi vì phải bỏ em tối nay.” Tôi cảm thấy cằm anh trên vai tôi, những sợi râu cọ vào da tôi. “Em có một buổi tối vui vẻ với Hope chứ?” Tôi nghĩ về vấn đề hôn nhân của em gái tôi, và của Felicity, và tất cả các mối quan hệ của chúng tôi đang chứng minh rằng chúng đã trở nên rối rắm như thế nào.
“Em đã có một buổi tối vui vẻ,” tôi nói dối.
***
Tôi muốn nói với Hope rằng, tôi nhìn thấy Hugh với Chantal, nhưng em gái tôi không nói chuyện với tôi. Buổi sáng hôm sau, tôi gọi điện thoại ba lần nhưng trợ lý riêng của Hope nói nó đang bận. Tôi có thể nhận thấy từ giọng điệu tươi tỉnh gượng gạo của cô ấy là việc đó không đúng. Là em út, Hope luôn mong đợi có được điều mình đòi hỏi, và hờn dỗi khi không được như thế. Tôi cảm thấy thương con bé vì nó đã bộc lộ điểm yếu của mình mà không có được điều mình muốn. Vì thế tôi gửi cho em tôi một tin nhắn thân thiện với số điện thoại của ba thám tử riêng. Sau đó, tôi băn khoăn phải làm gì với Fliss...
Tôi có thể ngẫu nhiên để Hugh biết rằng tôi bắt gặp anh ấy với Chantal, nhưng việc đó chỉ khiến họ thận trọng hơn trong lần sau. Tôi có thể gọi điện cho Chantal... Không, tôi không thể. Tôi rùng mình. Nó thật kinh khủng. Thật thô thiển... Vì thế tôi quyết định chỉ đến gặp Fliss. Chị ấy hay thổ lộ - tôi thường nghĩ chị ấy nên tên là Candida - nên tôi có thể biết chị ấy có nghi ngờ gì hay không. Vì thế tôi gọi để nói tôi sẽ ghé qua sau giờ làm để mang cho Olivia một món quà Phục sinh.
“Thế thì thật... tuyệt,” chị ấy nói, nghe có vẻ sao nhãng. “Ừ, ừ, thế thì thật... tuyệt. Ừm, đến vào khoảng... ơ... chị... năm giờ, chị nghĩ thế?”
“Chị ổn không, Fliss?”
“À - không. Thực ra, không ổn lắm. Thật ra, chị đang lo lắng vài điều.”
“Sao thế?” Tôi ngây thơ hỏi. Tôi nghe thấy tiếng hít thở nhanh. Chị ấy biết. Chị ấy biết về Hugh và Chantal.
“Là vì Olivia sẽ có cảnh diễn đầu tiên sau bữa trưa cho Thảm nhún Trẻ em Tiddli-Toes và bọn chị thực sự, thực sự rất hồi hộp - vì thế cứ qua đi nhé.”
Vì thế sau khi chúng tôi ghi hình cho chương trình xong, tôi nhờ lái xe thả tôi ở Đường Moorhouse. Tôi bước lên bậc thềm dẫn đến cửa trước, rung chuông, trong khi nắm chặt con thỏ có nhạc đã mua cho Olivia. Tôi quá hồi hộp đến mức siết nó quá chặt và nó bắt đầu phát ra một bài hát ru con. Cánh cửa bật mở. Fliss đứng đó, ôm Olivia, luống cuống mỉm cười.
“Bọn chị đã có việc!” chị ấy tuyên bố khi dẫn tôi vào trong. “Đại diện của Olivia vừa mới gọi. Khó tin không nào?”
“À, phải,” tôi nói khi lách qua chiếc xe đẩy.
“Con bé chỉ phải bật lên bật xuống vài lần, cười với camera! Bingo[1]! Sẽ là bảy trăm năm mươi bảng! Tay thợ ảnh nói con bé là đứa bé xinh xắn nhất anh ta từng nhìn thấy. Đúng-không-con-gái-yêu-của-mẹ?” Olivia vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ mũm mĩm. “Đúng-rồi-con-gái-yêu-quý-của-mẹ! Tự vỗ tay khen mình nào! Con-là-một-bé-gái-rất-thông-minh-mà-nhỉ?!” Chị ấy ré lên khi quệt những giọt nước dãi trên cằm Olivia bằng mép áo phông. “Bọn chị có một buổi diễn thử khác vào ngày mai,” chị ấy nói thêm khi chúng tôi đi xuống bếp. “Nước xả vải vô trùng Coochisoft. Tất cả những gì con bé cần làm là ngồi trên một cái khăn bông mềm mượt và ra vẻ thật đáng yêu - không khó khăn gì với nó - và nếu bọn chị được chọn, đó sẽ là hai trăm bảng. Sau đó con bé có hai buổi ghi hình lên TV vào cuối tuần tới. Có những đứa bé không rời cũi của mình với ít hơn năm nghìn. Chị tin rằng Olivia là một trong số đó,” Felicity tiếp tục khi chị ấy đặt Olivia xuống cũi. Con bé trông như một tù nhân bé nhỏ khi nó nhìn trừng trừng qua những chấn song.
[1] Thán từ biểu hiện sự ngạc nhiên trước một sự kiện bất ngờ hay một kết quả thành công.
“Hãy thư thư cho con bé, Fliss, nó mới chỉ bắt đầu.”
“Chị biết. Nhưng con bé quá xinh xắn đến mức nó nhanh chóng đạt được giải Baby Bigtime, phải không? Thêm vào đó con bé có rất nhiều tính cách mà họ đang thực sự tìm kiếm.” Olivia trao cho chúng tôi một cái nhìn trống rỗng. “Nhưng vài người mẹ khác cũng làm người khác phát cáu lên,” chị ấy khịt mũi khi hứng nước vào ấm. “Họ có thể quấy rầy cả nước Anh về những đứa con bé bỏng của họ. Đấy là nói về những cha mẹ quá tự đắc.”
“Thật ư?” Tôi liếc nhìn tấm ảnh phóng lớn lồng trong khung lúc Olivia mười ba tuần. “Điều đó chắc cũng làm chị tức tối.”
“Ồ, họ không thể không làm thế,” Fliss khoan dung nói. “Họ thậm chí không nhận ra mình đang làm thế. Tuyệt đối không tự nhận thức được.”
“Ừ.” Bây giờ Olivia đang xé lớp giấy trên món quà của tôi và cố gắng nhét nó vào miệng.
“Con thỏ thật dễ thương, nó-có-phải-một-con-thỏ-con-đáng-yêu-không-con-gái-yêu-của-mẹ! Cám ơn em, Laura.” Felicity nhìn tôi qua vai, và thấy một vệt cơm nhão trên đó. “Chết tiệt.” Chị ấy chấm chấm vết bẩn đó bằng một miếng bọt biển. “Chuyện như thế luôn xảy ra. Lapsang hay Kenyan?”
“Em sẽ uống Lapsang - nhưng em không thể ở lại lâu. Ơ... Hugh đâu rồi?”
Fliss liếc vào vườn. “Trong cái lều quái quỷ của anh ấy. Dạo này anh ấy dành quá nhiều thời gian trong đó. Nói rằng có vài ý tưởng sáng sủa.”
“Là gì thế?”
“Anh ấy chưa nói với chị. Tuyên bố rằng chị không phải là người ủng hộ có hiệu quả. Nhưng chị nghĩ nó sẽ hữu ích như là một tiệm giặt là trong một lãnh thổ theo chủ nghĩa khỏa thân. Em biết không, Laura, chị nghiêm chỉnh nghĩ rằng Hugh sắp đi đến kết quả là được hỗ trợ tài chính bởi đứa con gái sáu-tháng-tuổi của mình!”
“Felicity,” tôi nói. Tôi thấy mình nhúc nhích từ chân này sang chân khác. “Nghe này Fliss...”
“Ừ?”
“Ừm...” tôi nhìn chị ấy chăm chú. “À...”
“Chuyện gì thế, Laura?” Chị ấy ngó tôi. “Em trông giống như một con chó vừa chết.” Nụ cười của chị ấy đột nhiên biến mất. “Chúa tôi, có điều gì kinh khủng xảy ra à?”
“Không. Em không nghĩ thế. Ít nhất - vẫn chưa.” Tôi có thể nghe thấy tiếng nước bắt đầu sôi.
“Ý em là gì? Vẫn chưa?” Hơi nước đang làm mờ cửa sổ bếp. “Gì thế, Laura? Làm ơn đừng ra vẻ bí mật nữa mà.”
“À... em nghĩ chị nên... dành nhiều thời gian hơn với Hugh, thế thôi.”
Chị ấy nhún vai. “Chị thấy anh ấy hằng ngày mà.”
“Nhưng chị không ra ngoài với anh ấy. Chị không làm những việc hay hay với anh ấy.”
“Bọn chị không thể,” chị ấy nói khi đặt ấm pha trà xuống. “Bọn chị không có người trông trẻ.”
“Nhưng chị có thể dễ dàng tìm được một người. Thông qua một trung tâm.”
Chị ấy có vẻ hoảng sợ. “Tuyệt đối không! Chị không thể để Olivia với người chị không biết!”
“Vậy em sẽ trông cho chị. Em sẽ không thấy phiền đâu. Thực ra em thích thế.”
“Thật không?”
“Em không biết tại sao chị không bảo em trước đây.”
“À,” chị ấy nói khi bỏ hai túi trà vào ấm, “bởi vì Hugh và chị không bao giờ đi ra ngoài cùng một lúc nên chuyện đó không cần thiết.”
“Chính xác. Sai lầm lớn. Nhưng bây giờ con bé đã được hơn sáu tháng, em nghĩ chị nên làm thế. Thực ra em nghĩ rằng chị phải làm thế, có lẽ là, đi đâu đó cùng nhau một thời gian.”
“Có chứ. Ngày mai bọn chị sẽ đến nhà bố mẹ Hugh mừng Lễ Phục sinh.”
“Ý của em là, đi đâu đó cùng nhau - chỉ hai người thôi. Tại sao bọn chị không ở lại một khách sạn nhỏ xinh đẹp ở đâu đấy? Nhân dịp sinh nhật lần thứ bốn mươi của chị chẳng hạn?”
“Sinh nhật chị là tận tháng Bảy - và dù thế nào đi nữa, bọn chị cũng đang nghèo xơ xác. Như em biết, thu nhập của Hugh là con số không, và trợ cấp sinh con của chị cũng sắp chấm dứt. Trại tế bần Notting Hill đang đợi bọn chị,” chị ấy thêm vào một cách hiển nhiên. “Chị chỉ hy vọng rằng nó thoải mái. Chị nghe nói Stella McCartney thiết kế ga trải giường.”
“Nghe này, Fliss, một kỳ nghỉ cuối tuần không tốn kém nhiều thế. Thật ra em có thể tặng chị, như một món quà sinh nhật sớm.”
“Thật à?” Chị ấy lấy xuống hai cái tách, cả hai đều trang trí ảnh của Olivia. “À, thế thì thật tuyệt vời - và em rất hào phóng.” Chị ấy nhìn tôi, không hiểu chút nào. “Nhưng tại sao em trở nên quá cương quyết về chuyện này như thế, nếu em không ngại chị hỏi?”
“Em chỉ... nghĩ đó là một điều tốt. Thật ra là rất tốt.”
Chị ấy mở hộp bánh quy. “Nhưng tại sao?” Chị ấy nhìn tôi chăm chú. “Điều gì đang thôi thúc em, Laura?”
“Ồ... không có gì.” Tôi ngồi xuống bàn.
“Chị hiểu em. Phải có cái gì đấy trong đầu em, phải không? Điều gì đó em chưa nói với chị.” Bây giờ nước đang sôi ầm ĩ.
“À...được rồi, có đấy - và đó chỉ đơn giản là em nghĩ chị đang... thờ ơ với Hugh. Em đã nói trước đây rồi, Fliss. Chị quá bị ám ảnh với Olivia nên chị bỏ qua anh ấy và điều đó có thể có... hậu quả. Hậu quả nghiêm trọng, rất có thể.”
Felicity nhíu mắt lại. “Chuyện gì đang diễn ra ở đây?” Chị ấy rót nước đang sôi vào ấm trà. “Em đang cố gắng nói gì, Laura?” Mùi thơm nồng nàn của trà Lapsang lan tỏa trong không khí. “Thôi nào. Kể với chị đi chứ?”
“Em nghĩ... chị có lẽ sắp gặp vấn đề, thế thôi.”
“Vấn đề gì?” Chị ấy trao cho tôi một cái nhìn thách thức. “Em đang nói thật khó hiểu - em có thể làm ơn nói thẳng ra được không?”
“Vậy, được rồi.” Tôi hít một hơi thở sâu, như thể sắp lao xuống nước. “Em nhìn thấy Hugh,” tôi nói. “Tối qua. Ở quán Julie,” chị ấy nhìn tôi chăm chú khi tôi kể lại chuyện xảy ra một cách bình tĩnh và trôi chảy. Chị ấy tiếp nhận nó với một sự im lặng sững sờ.
“Hugh và Chantal?” Felicity bình thản nhắc lại. “Em đang nói rằng Hugh và Chantal...?”
“Em không nói gì.” Tôi ngắt lời. “Em nghĩ chị nên... được biết, chỉ thế thôi.” Felicity ngồi xuống một chiếc ghế, Olivia nhìn chị ấy qua những song chắn của chiếc cũi trong khi tạo ra tiếng leng keng nho nhỏ.
“Có phải em đang nghiêm túc nói rằng Hugh - và Chantal...?” Felicity nhìn tôi.
“Ừm. Đúng thế, Fliss. Em cho rằng em đang nói thế. Cô ta cứ bám lấy anh ấy như bệnh giang mai, hãy nói theo cách đó.”
Fliss chết sững nhìn tôi, sau đó lắc đầu với vẻ không tin. Bây giờ chị ấy đang có vẻ rất choáng váng, và tôi thấy mình đã phạm một sai lầm tồi tệ. Giống như Hope, Fliss không thể đối mặt với sự thật. Bây giờ thì mặt chị ấy đỏ lên, miệng chị ấy mím lại và, ôi Chúa ơi, chị ấy đã bắt đầu khóc. Chị ấy gập người về phía trước, run bần bật vì đau khổ. Tôi nghe thấy một tiếng rên rỉ chói tai, và một tiếng hít thở kỳ lạ, sau đó chị ấy hất đầu ra sau.
“Đó là điều hài hước nhất chị nghe thấy cả tuần nay,” chị ấy tạo ra một âm thanh chói lọi và ầm ĩ khiến Olivia giật mình.
“Chuyện này không hề hài hước.”
“Chị xin lỗi,” chị ấy cười hô hố. “Nhưng buồn cười thật mà.” Vai chị ấy đang rung lên.
“Nghe này. Em thấy cô ta tán tỉnh Hugh.”
“Chantal không thể làm thế,” chị ấy khăng khăng trong lúc rót hai tách trà.
“Làm sao chị biết được?”
“Bởi vì chị đã biết cô ta hai mươi mốt năm. Và chị có thể đảm bảo với em là cô ta không... ờ... như thế.
“Thế họ đi uống với nhau làm gì?”
Chị ấy nhún vai. “Tại sao không? Họ cũng là bạn. Dù sao, Hugh nói với chị là anh ấy đang gặp cô ấy.”
“Tại sao anh ấy lại muốn thế, mà không có chị ở đấy?”
Chị cắt một miếng chanh mỏng. “Bởi vì chị phải trông Olivia, không phải sao?”
“Vậy tại sao họ không gặp nhau ở đây?”
“Quán Julie ở trên đường về nhà Chantal - như thế thuận tiện hơn. Thêm vào đó Hugh muốn nghe góp ý của cô ấy.” Tôi nhìn Fliss. “Đó là lý do chính, thật đấy.”
“Góp ý gì?”
“Góp ý về chuyên môn - về cái thứ anh ấy đang phát minh, cho dù là cái gì, anh ấy không chịu nói với chị - vì thế chị không nghĩ anh ấy muốn chị ở đấy.”
“Nhưng làm sao Chantal có thể giúp anh ấy được? Cô ta là một luật sư. Em nghĩ cô ta làm trong lĩnh vực kiện tụng.”
Fliss lắc đầu. “Cô ấy chuyển sang mảng luật sáng chế rồi. Cô ấy có kiến thức nền tảng về khoa học tự nhiên, nên nó hợp với cô ấy.”
“Ồ.” Khi Fliss đưa cho tôi tách trà, tôi chuyển cái máy vắt sữa điện của chị ấy ra chỗ khác.
“Và Hugh muốn thảo luận ‘phát minh’ đó với cô ấy.” Chị ấy đảo mắt.
“Em hiểu. Nhưng... anh ấy chạm vào cô ta, Fliss à. Em đã nhìn thấy. Và cô ta khuyến khích chuyện đó - mỉm cười với anh ấy.”
“Xem này,” chị ấy nói, “Hugh là một người đứng đắn, chỉ thế thôi là đủ, và Chantal đang giúp anh ấy nghiên cứu bằng sáng chế, không mất tiền. Việc này hiển nhiên sẽ giúp anh ấy tiết kiệm hai ngàn bảng. Anh ấy có thể chỉ đang cố gắng trao cho cô ấy một cái ôm cảm ơn. Nhưng nếu em thích chị sẽ gọi điện và hỏi cô ấy ngay bây giờ.” Chị ấy cười khúc khích. “Chị biết cô ấy sẽ nói gì!” Chị ấy lắc đầu vui vẻ. “Hugh và Chanty... Một cặp thật đẹp.”
Tôi đứng lên. “Được rồi, Fliss. Chị thích thế nào cũng được. Em chỉ đang cố gắng bảo vệ chị. Em không muốn thấy chị bị tổn thương. Chị là chị gái em, nhớ không?”
“Ồ chị biết em có ý tốt mà, Laura. Và chị rất biết ơn. Thành thật đấy. Chẳng qua em đã hoàn toàn nhầm lẫn rồi.”
Tôi không nhầm lẫn, tôi tự nhủ khi về nhà. Tôi biết tôi nhìn thấy cái gì. Ngôn ngữ cơ thể không thể hiểu nhầm được. Tôi thấy Hugh chạm vào Chantal - tôi thậm chí thấy anh ấy vuốt ngực cô ta. Nếu Felicity tin rằng đó là một cử chỉ trong sáng thì chị ấy là một kẻ ngốc hơn cả tôi nghĩ. Chị ấy không còn nhìn thấy Hugh như là chồng, hay đối xử với anh ấy như một người chồng, và vì thế, thèm khát sự tôn trọng, bầu bạn, và tình dục, anh ấy quay sang Chantal, người rõ ràng mời chào anh ấy hơn cả những giúp đỡ về công việc. Nhưng tôi đã thực hiện phận sự chị em của mình và giờ tôi sẽ phủi tay khỏi nó. Và tôi cũng sẽ không dính dáng đến vấn đề của Hope. Dù thế nào, tôi cũng đã có vấn đề đủ lớn của riêng mình rồi. Ví dụ như, gặp gỡ Jessica. Cô bé sẽ ở với Luke tối nay, trong khi Magda tham gia một buổi khiêu vũ ở Savoy với Steve và vài khách hàng lớn của anh ta. Vì thế Luke nghĩ đây là một cơ hội tốt để Jess và tôi gặp nhau. Chúng tôi sẽ cùng ăn tối và sau đó xem chương trình của tôi. Tôi nhận ra rằng tôi rất hồi hộp, hồi hộp hơn nhiều so với lần gặp bố mẹ Luke mười hai năm trước.
Bảy giờ kém mười phút, tôi bấm chuông cửa nhà Luke. Tôi nghe tiếng bước chân nhè nhẹ, sau đó tiếng cánh ở ổ khóa, và cánh cửa từ tốn mở ra. Jessica đứng đó trong chiếc váy kẻ ô vuông và áo len màu xám. Cô bé đeo một cặp kính xanh. Cô bé chăm chăm nhìn tôi một lúc, sau đó tặng tôi một nụ cười bẽn lẽn. Tôi gần như quỵ xuống bởi một làn sóng nhẹ nhõm. Cô bé đã không đóng sầm cánh cửa vào mặt tôi, hoặc òa lên khóc. Luke xuất hiện ở hành lang phía sau cô bé, và thổi về tôi một nụ hôn gió.
“Chào, Jessica,” tôi nói. Trái tim tôi đang đập mạnh. Và tôi nhận thấy mặc dù trời đang lạnh nhưng tôi đang toát mồ hôi.
“Jess, đây là cô Laura,” Luke nói. Cô bé khẽ nghiêng đầu sang một bên, giống như một nhà tự nhiên học và tôi là một sinh vật cô bé mới gặp lần đầu tiên. “Sao con không để cô ấy vào?” Cô bé bước sang một bên, áp chặt người vào tường. Chiếc vương niệm trên đầu cô bé tỏa sáng trong ánh đèn như một vầng hào quang.
“Cháu đã thấy cô,” cô bé thì thào nói.
“Thật à?”
Cô bé gật đầu. Ánh nhìn qua cặp kính của nó đang lúng túng. “Trên TV.” Cô bé kéo một chiếc tất lên. Đôi chân cô bé mảnh khảnh và trắng như cây tỏi tây non.
“À, Jess,” Luke nói, “Cô Laura sẽ lại có mặt trên TV tối nay. Chúng ta sẽ xem chương trình của cô ấy nhé?” Cô bé gật đầu lần nữa, trong khi Luke nháy mắt với tôi. “Thậm chí con có thể có được một bất ngờ.”
“Một bất ngờ?” Cô bé nhìn tôi dò hỏi. “Cô có bất ngờ gì cho cháu à?”
“Thật ra, cô có một điều ngạc nhiên. Đây này.” Tôi đưa cho con bé cái túi đang cầm, và nó liếc về phía bố mình.
“Được mà, con yêu. Con có thể mở nó.” Cô bé kéo ra một quả trứng Phục sinh lớn trang trí bằng những sợi ruy băng màu hồng để trong một cái cốc có hình Nàng tiên cá. Đôi mắt cô bé mở lớn. “Cô gái may mắn. Và con sẽ nói gì nhỉ?”
“Cám ơn,” cô bé bối rối nói. Cứ như là cô bé đang mong chờ Mụ phù thủy Xấu xa của Miền Tây, nhưng thay vào đó lại là Nàng Bạch Tuyết xuất hiện.
“Đây là món quà dành cho Chủ nhật này.” Tôi giải thích khi Luke đỡ lấy áo khoác của tôi. “Nhưng cháu có thể mở nó nếu cháu muốn. Và nếu bố cháu nói là được. Cô thích kính của cháu đấy,” tôi thêm vào.
“Kính mới đấy ạ,” cô bé tự hào nói. “Bác sỹ mắc nói cháu cần chúng.”
“Bác sĩ mắt, con yêu,” Luke chỉnh cô bé. “Bác sĩ đo mắt. Con có thể nói thế không?”
“Bác sĩ mắc.”
Anh cười rạng rỡ. “Rất tốt.”
Tôi bắt đầu thả lỏng. Buổi tối đã khởi đầu tốt đẹp. Chúng tôi đi xuống bếp nơi Luke bắt đầu nấu bữa tối. Trên bàn là một túi thực phẩm mua từ Fresh & Wild. Khi anh lấy đồ từ trong túi ra, Jessica khoe với tôi rằng cô bé vừa mới tan học. Sau đó cô bé cho tôi xem một bức tranh dán giấy đang làm dở.
“Thật dễ thương. Bố cháu đây à?” Tôi hỏi khi chỉ vào một dáng người cao cao đứng bên trái của một cái hồ dán bằng giấy bạc.
“Vâng ạ.” Cô bé lơ đãng day day một chiếc răng đã lung lay bằng ngón tay cái.
“Và đây là cháu? Trong chiếc áo khoác xanh lơ?”
“Vâng. Và đây...” cô bé chỉ vào mấy quả bóng bằng giấy vàng, “là những con vịt.”
“Thật đáng yêu.”
“Gà đâu rồi nhỉ?” Tôi nghe Luke càu nhàu khi anh ấy lục lọi trong túi. Anh ấy đổ mọi thứ ra bàn. “Chắc là anh để quên nó trong cửa hàng rồi. Chết tiệt!”
Jessica bắn cho anh ấy một cái nhìn chê trách. “Đừng nói chết tiệt, Daddy.”
“Không đâu. Con nói rất đúng, con yêu. Từ xấu.”
“Em sẽ đi lấy nó,” tôi nói.
“Được rồi. Em ở đây với Jessica trong khi anh đi lấy. Được không nào Jess? Cô Laura sẽ ở với con trong khi bố ra ngoài khoảng năm phút nhé.” Cô bé ngập ngừng một lúc, sau đó gật đầu. Tôi quá nhẹ nhõm đến mức tặng cô bé một nụ cười biết ơn thống thiết vì cô bé đã không thẳng thừng từ chối, hoặc gọi đến Hiệp Hội Quốc Gia Ngăn Ngừa Nạn Ngược Đãi Trẻ con để tố cáo Luke vì đã bạo hành. Và khi tôi làm thế, tôi nhìn kỹ mặt cô bé. Khuôn mặt của cô bé giống như Luke - cái miệng có cùng hình dáng, cái mũi cũng sẽ khoằm xuống, giống như anh, nhưng đôi mắt của cô bé là một màu xanh trong, thuần khiết với tròng mắt lớn và long lanh. Cô bé thật đáng yêu. Khi chúng tôi nghe tiếng cửa trước đóng lại sau lưng Luke, cô bé đi đến tủ bếp và quay lại với một hộp bánh quy vàng. Cô bé đẩy cuốn truyện thần thoại sang một bên.
“Cô có muốn xem ảnh của cháu không?” Cô bé mở nắp hộp ra.
“Cô rất thích. Cháu mang chúng theo à?”
Cô bé gật đầu, sau đó với lấy chiếc túi bằng vải len thô màu hồng, và lấy ra một cái máy ảnh màu đỏ.
“Mẹ cháu tặng cháu nhân dịp sinh nhật. Nó không phải là đồ chơi đâu,” cô bé giải thích khi đưa nó cho tôi.
“Thật tuyệt. Nó chụp ảnh có đẹp không?”
“Đẹp ạ. Rất đẹp.” Cô bé lấy một khay bánh ra khỏi hộp. Có rất nhiều bức ảnh chụp lũ dê hơi mờ mờ, khiến tôi ồ lên. Chúng dường như không được thu nhỏ nhiều, gần giống kích cỡ thật, nhưng với những cái chân ngắn và lùn. Hình ảnh dê của một loài chó chân ngắn, tôi quyết định.
“Cháu có thích con nào hơn không?”
“Ồ không.” Rõ ràng cô bé nghĩ câu hỏi này không đúng đắn. “Cháu yêu tất cả bọn chúng như nhau.” Sau đó cô bé chỉ vào con dê màu đen với một cái mũ trắng và cười khúc khích. “Đấy là Yogi. Thỉnh thoảng nó đánh nhau,” cô bé tiết lộ.
“Thế à?”
“Thế nên Mẹ đặt nó vào góc nghịch ngợm.”
“Thật ư?” Cô bé gật đầu và lại cười khúc khích. Sau đó cô bé đưa cho tôi một tấm ảnh khác. Khi tôi nhìn vào nó, tôi cảm thấy tinh thần tôi sụp xuống, cứ như tôi là một con búp bê, và ai đó vừa cắt sợi dây của tôi...
Cánh tay Luke vòng quanh vai Magda, cô ta đang mỉm cười đầy tình cảm, và nhìn sâu vào mắt anh ấy. Với một cảm giác nôn nao bất ngờ, giống như tôi đang ở trên một con thuyền trong ngày biển động, tôi quét mắt trên tấm ảnh để tìm ngày tháng. Tôi tìm thấy nó ở mặt sau, một dòng ký tự màu xám nhạt nhỏ xíu - 20/03/05. Chủ nhật tuần trước. Sau đó Jessica đưa cho tôi một tấm nữa, một tấm ảnh chụp nghiêng, lại là Luke và Magda, chụp vào Chủ nhật tuần trước nữa. Họ đang ngồi chung một chiếc ghế trong bàn ăn tối ở đâu đó, mỉm cười với ống kính, rất thân mật, mái tóc không buộc của Magda xòa lên vai Luke. Tôi cảm giác tôi bị đâm một nhát.
“Ừm,” tôi nghe mình nói. “Tấm này cũng đẹp. Và... cháu chụp nó ở đâu thế?”
“Ở nhà của Nagyi.”
“Nhà ai cơ?”
“Nhà Nagyi - nhà bà - nhà bà Hungary của cháu. Bà cháu sống ở Amersham.”
“Ồ.”
“Ông bà Anh của cháu sống ở Kent.”
“Cô biết.” Tôi nhớ ngôi nhà đó rất rõ. Giờ Jessica đưa cho tôi một tấm ảnh khác. Ảnh có cô bé, Luke và Magda, đứng trong khu vườn của bố mẹ anh ấy, gần cây liễu ướt. Jessica đứng ở giữa, nắm chặt tay cả bố và mẹ gần như không thể dứt ra được, như thể sợ rằng họ sẽ chạy đi mất. Sau đó cô bé cho tôi xem khoảng mười tấm nữa, chụp trong mấy tháng vừa rồi, tất cả đều là của Luke và Magda, đứng hoặc ngồi với nhau, ôm eo, hay choàng vai, hay khoác khuỷu tay vào nhau. Tôi cảm thấy như thế tôi bị làm rỗng với một cái bay.
“Cám ơn đã cho cô xem,” tôi cố gắng nói. Tôi có thể cảm thấy nước mắt tụ lại trong cổ họng.
“Mẹ cháu rất đẹp,” Jessica nói. Không hề có chút ranh mãnh - đó đơn giản là một câu khẳng định sự thật.
“Ừ.” Tôi cố gắng giữ giọng mình không run rẩy. “Giống như cháu.”
“Mẹ từng là một người mẫu.”
“Vậy ư?” Tôi yếu ớt nói.
“Đó là cách mẹ cháu gặp bố. Bố đã vẽ rất nhiều tranh của mẹ.”
“Ồ. Cô... hiểu.” Bọn anh gặp ở lớp vẽ khỏa thân...
“Và mẹ quá đẹp đến mức bố yêu mẹ.” Jessica bịt tay vào miệng, nén lại một tiếng cười khúc khích sửng sốt. “Mẹ không mặc tí quần áo nào.”
“Thật à?” Tôi uể oải nói.
“Không,” cô bé nói, bằng một giọng điệu ra vẻ đáng xấu hổ. “Mẹ trần truồng.”
Đầu óc tôi đột nhiên tràn ngập những hình ảnh hãi hùng về Luke đang khua một mẩu than chì, nhìn chằm chằm một cách dâm đãng vào Magda đang ngả ngớn trên một chiếc ghế dài giống như người đẹp khỏa thân trong bức tranh The Toilet of Venus. Tôi tưởng tượng anh ấy vẽ theo những đường cong ở ngực và hông Magda. Giờ tôi nhớ anh ấy đã nói gì. Anh ấy nói anh ấy rất bị Magda ‘thu hút’. Có lẽ, sau mọi chuyện xảy ra, bây giờ anh ấy vẫn thế.
“Mẹ rất đẹp,” Jessica vui sướng nhắc lại. ‘Quá đẹp đến mức bố yêu mẹ... và mẹ cũng yêu bố, và họ kết hôn...và...và...” Những từ sống hạnh phúc mãi mãi về sau lơ lửng trong không khí, như một ảo vọng. Tôi nghe thấy một tiếng thở dài tức tối nhỏ xíu.
“... và sau đó họ có cháu. Và họ rất hạnh phúc.”
Im lặng. Tôi có thể nghe thấy tiếng kêu khe khẽ của tủ lạnh. Jessica bắt đầu sắp xếp những tấm ảnh lần nữa, sau đó trải tất cả chúng trên bàn, nghiên cứu chúng như một thầy bói với một bộ bài. Tôi nghe thấy tiếng đồng hồ điểm bảy giờ ba mươi từ tầng trên.
“Mẹ cháu nói...” cô bé rụt rè bắt đầu. Sau đó dừng lại.
“Ừ?”
Cô bé đỏ mặt, sau đó chống cả hai khuỷu tay lên góc bàn, tựa mặt vào hai bàn tay. “Mẹ cháu nói...” cô bé cố gắng lần nữa. Cô bé đang dụi phía sau chân bằng một bàn chân.
“Mẹ cháu nói gì?”
“Dạ...” Cô bé hít một hơi thở sâu, sau đó gãi mũi. “Mẹ nói cô phải là một người kinh khủng.”
Tôi cảm thấy như thể mình bị đấm một cái. “Tại sao mẹ cháu lại nói thế?” Tôi bình tĩnh hỏi.
“Bởi - vì... chồng cô bỏ rơi cô và chú ấy không bao giờ quay lại nữa.” Cô bé gạt vài sợi tóc xõa ra sau tai. Chúng sáng màu và mượt mà như lông tơ.
“À... đúng là chồng cô bỏ đi. Và chuyện chú ấy không bao giờ trở lại cũng là đúng. Nhưng chuyện cô là một người kinh khủng thì không đúng. Cô không nghĩ bố cháu nghĩ như thế.”
“Không.” Cô bé lắc đầu. “Bố nói cô là người tốt.”
“Nhưng cháu có thể tự quyết định. Nếu cháu hiểu cô nhiều hơn một chút. Cháu có thể quyết định, được không Jessica?” Chúng tôi nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa của Luke, sau đó sàn nhà cọt kẹt trên đầu và tiếng bước chân đi xuống của anh ấy.
Cô bé trao cho tôi một cái nhìn nghiêng nghiêng, sau đó gật đầu. “Được ạ.”
Luke nhanh chóng nấu bữa tối; gà thái lát tẩm bột chiên xù, rõ ràng là món yêu thích của Jessica, và tất cả chúng tôi ngồi xuống.
“Em vừa có một cuộc nói chuyện thú vị với Jessica,” tôi nói khi cô bé đổ nước sốt cà chua ra. “Cô bé nói với em anh và Magda gặp nhau lần đầu tiên như thế nào. Hình như cô ấy là người mẫu của anh?”
Anh đỏ mặt. “Đúng thế. Bọn anh gặp nhau ở lớp vẽ khỏa thân - như anh đã nói với em.”
“Ừm. Kiểu thế. Và cô bé cho em xem những bức ảnh gần đây,” tôi nhẹ nhàng tiếp tục khi tôi nhìn đống ảnh vẫn nằm trên bàn. “Có rất nhiều ảnh của anh và Magda chụp cùng nhau.” Tôi cảm thấy nước mắt gai gai trong mắt tôi. “Giống như cái này.” Luke và Magda đang chạm cốc ở đâu đó, cười rạng rỡ với ống kính, bức ảnh biểu tượng sự hài hòa trong hôn nhân.
Anh không nháy mắt. “Đúng thế. Jessica thích chụp được nhiều ảnh của mẹ và bố, đúng không con yêu?” Cô bé hạnh phúc gật đầu trong khi xúc thêm một thìa đậu. “Nó luôn ghép bọn anh vào để chụp ảnh, Jess nhỉ.” Cô bé gật đầu lần nữa. “Con bé thích có cuốn album với nhiều bức ảnh gia đình hạnh phúc, vì thế bọn anh không ngần ngại cho dù cô bé yêu cầu thường xuyên như thế nào. Nó có thể có được nhiều bức ảnh như mong muốn.” Anh trao cho tôi một nụ cười sâu sắc, và tôi đột nhiên cảm thấy ích kỷ và hổ thẹn. Luke và Magda chỉ đang diễn vẻ hòa thuận trước mặt đứa con gái sáu tuổi đang bối rối và buồn bã của họ, người chỉ có ước muốn duy nhất rằng họ chưa bao giờ chia tay.
“Xong rồi!” Jessica tuyên bố.
“Đặt dao và dĩa của con cạnh nhau, con yêu. Đó. Giờ, con có muốn ăn bánh trứng đường không?”
Cô bé lắc đầu. “Con muốn chụp một bức ảnh khác.”
“Được rồi. Nhưng con sẽ cần đèn flash.” Jessica lùi lại vài bước và chĩa ống kính vào Luke, tôi phải lùi ghế ra sau để tránh khỏi tầm ngắm khi ánh đèn flash nhá lên.
“Bức ảnh đó sẽ không đẹp lắm đâu,” anh nói. “Chụp lại nào.”
Anh nhìn vào ống kính và mỉm cười. Sau đó tôi chụp một bức cho họ - đầu cô bé ngả trên vai anh, hai cánh tay ôm quanh cổ.
“Cháu còn sáu ảnh nữa,” tôi nói khi đưa máy ảnh lại cho cô bé.
“Để dành chúng cho cuối tuần,” Luke nói, “sau đó thứ Ba chúng ta sẽ mang chúng đi rửa.” Anh đột nhiên liếc nhìn đồng hồ. “Này - chương trình của cô Laura bắt đầu rồi, nhanh lên nào!” Chúng tôi chạy lên tầng trên và Luke mở TV đúng lúc Whadda Ya Know?!! vừa được giới thiệu. Khi hết tiêu đề mở đầu - có một đoạn hình ảnh bao gồm những câu dấu chấm hỏi quay tròn, công thức toán học, động vật, hành tinh và những khuôn mặt nổi tiếng - Jessica nhảy lên ghế sofa với Luke. Cánh tay anh vòng quanh cô bé, hai cánh tay cô bé vòng quanh ngực anh, như một cái vòng nhẫn. Đúng như trong giấc mơ của tôi, tôi nghĩ. Họ ở đây, đúng y như tôi tưởng tượng. Và tôi ở đây.
“Đây là người dẫn chương trình của Whadda Ya Know?!!... Laura QUICK!”
Jessica bắn cho tôi một cái nhìn tán thưởng.
“Vậy hãy gặp bốn người chơi của chúng ta hôm nay...”
“Tôi là Christine Schofield...”
“Tôi là Doug Dale...”
“Chào, tôi là Jim Friend...”
“Tôi là Luke North. Tôi là nhà môi giới nghệ thuật và tôi sống ở Tây Luân Đôn.”
Jessica đứng thẳng dậy. Cô bé chỉ vào TV và miệng biến thành một chữ ‘O’ hoàn hảo. Sau đó cô bé quay sang và trố mắt nhìn Luke, sau đó nhìn lại vào màn hình.
Anh mỉm cười toe toét. “Đó là bất ngờ dành cho con, Jess!” Cô bé cười tươi rói. Nó nhìn vào TV lần nữa, sau đó nắm chặt hai bàn tay vào nhau trong sự kinh ngạc không lời.
“Cũng là một bất ngờ đối với em,” tôi nhăn nhó nói. “Một bất ngờ lớn.”
“Đó là Monrovia... Kerching!... cây cối... Kerching!... Nền văn minh Minoans... Argentina... Whoop!.... Caprine... Vàng... Whoop!.... Đại bàng... Michaelangelo... Đó là Michaelangelo.KERASHHHH”
“Bố thắng rồi! Bố thắng rồi!” Jessica òa lên sung sướng, nhảy tưng tưng trên ghế sofa, cười ré lên. “Bố là người bố thông minh, rất thông minh của con.”
Luke và tôi đã thỏa thuận rằng tôi sẽ ra về sau khi chương trình kết thúc, vì thế tôi đi vào hành lang để lấy áo khoác. “Mẹ sẽ rất ngạc nhiên.” Tôi nghe Jessica thốt lên khi tôi với lấy áo. “Mẹ sẽ rất, rất ngạc nhiên khi con nói với mẹ nhỉ?”
“Tất nhiên, con yêu,” Luke nói khi tôi cầm túi xách lên. “Nhưng, con biết không, Jess,” anh bình thản nói thêm, “bố nghĩ tốt hơn là con không nói với mẹ là con đã gặp cô Laura ở đây tối nay. Được không?” Tôi cảm thấy cảm giác lún xuống giờ đã trở nên quen thuộc, như là ai đó đang nắm lấy gót chân tôi kéo xuống. Tôi quay trở lại phòng khách. “Được không, Jess? Con sẽ không nói gì về việc gặp cô Laura ở đây nhé?” Cô bé gật đầu, tâm trạng vui vẻ đi mất, hai vai cô bé so lại, đầu cúi xuống trước ngực. “Bây giờ,” Luke nói sau một lát, “không còn bất ngờ nào trong tối nay nữa - đi ngủ thôi quý cô trẻ.”
“Cô sẽ về nhà bây giờ,” tôi nói. “Tạm biệt, Jessica. Rất vui được gặp cháu.”
Cô bé đang đứng trên một chân, như một con diệc bé, rất khác lúc tôi vừa đến. “Tạm biệt,” cô bé lơ đãng nói.
“Cô mong gặp lại cháu,” tôi nói. Nó trao cho tôi một nụ cười gượng gạo.
“Con lên trước nhé cưng,” Luke nói. “Bố sẽ lên ngay và đọc truyện cho con nghe.”
“Tại sao cô bé không thể nói với Magda là đã gặp em?” Tôi thì thầm khi Jessica chạy lên cầu thang. “Magda với Steve, và bây giờ anh với em - tất cả chỉ là thế thôi.”
“Anh biết, nhưng cô ấy đang đưa ra những lời đe dọa kinh khủng. Hôm qua cô ấy nói nếu anh để em dính líu đến Jessica theo bất kể cách nào, cô ấy sẽ giảm thời gian tiếp xúc của anh.”
“Cô ấy không thể - anh đã kết hôn, vì thế anh có tránh nhiệm của cha mẹ đương nhiên, không phải sao?”
“Phải. Nhưng sự thật là Magda vẫn có thể làm điều cô ấy thích. Nếu cô ấy muốn trở nên phiền phức, cô ấy có thể đơn giản từ chối cho anh gặp Jessica, và thế là anh phải ra tòa. Điều này sẽ làm mất thời gian, và tiền bạc, và phải, anh có được lệnh gặp, nhưng rồi cô ấy sẽ phớt lờ nó. Điều này đã xảy ra với một người bạn của anh. Vợ cũ của anh ta đơn giản là phớt lờ trát của tòa án và kết quả là anh ấy khó có thể gặp hai đứa con của mình. Anh không định để điều đó xảy ra với mình, vì thế anh phải rất thận trọng. Có nghĩa là anh phải nghiêm túc xem xét những đe dọa của Magda.”
“Nhưng những người cứ đe dọa suốt ngày lại thường không thực hiện những đe dọa đó.”
“Có thể là thế, nhưng anh không muốn chọc tức cô ấy.”
Tôi choàng khăn vào. “Nhưng anh không ngại chọc tức em. Và em thấy thương cho Jessica, phải giữ im lặng như thế. Vậy là không đúng, Luke à.”
“Nó sẽ quen thôi, anh e là thế. Con cái của những gia đình chia tay phải học trở nên kín miệng - con bé không bao giờ nói đến Steve. Nhưng bởi vì em lên TV nên anh nghĩ có thể con bé sẽ nói gì đấy, và giai đoạn này tốt nhất là Magda không biết gì.”
“Em hiểu,” tôi nói. Tôi mở cửa và một luồng gió lạnh lẽo tạt vào mặt tôi. Tôi nhìn anh. “Em ghét cái cách anh quỵ lụy cô ta, cứ như là cô ta là vị thần... chết tiệt nào đó.”
“Đó là vì em không hiểu tình thế của anh khó khăn như thế nào.”
“Em hiểu,” tôi nói. Trời rất lạnh, hơi thở của tôi thổi ra biến thành luồng hơi nhỏ, như khói thuốc lá.
Anh lắc đầu. “Em không hiểu đâu. Cho đến khi em có con, em không thể thực sự hiểu sự gắn bó tự nhiên...”
“Em cho rằng điều đó thì đúng,” tôi lặng lẽ nói.
“Nó là sự ám ảnh.” Anh áp bàn tay trái lên ngực. “Em liên kết với nó, ở đây, nơi trái tim. Và nếu em xa cách chúng, em cảm thấy thật... đau khổ. Mỗi ngày anh sống với nỗi sợ hãi thường xuyên rằng anh sẽ gặp Jessica ít hơn, hay rằng mẹ nó sẽ tẩy não biến nó thành ghét anh, hoặc cô ấy có thể đưa con bé ra nước ngoài.”
Tôi dựng cổ áo lên. “Cô ta có thể làm thế không?”
“Trong những trường hợp nhất định, có chứ. Cô ấy cứ nói mãi rằng Steve muốn sang sống ở Pháp, và rằng nếu anh ta đề nghị cô ấy đi cùng, cô ấy sẽ đi. Cô ấy cũng nói rằng nếu chuyện với anh takhông thành, cô ấy có lẽ sẽ trở lại Hungary. Vì thế để những điều này không xảy ra, anh đi trên sợi dây căng thẳng này với Magda. Nó mang đến cho anh những cảm xúc quay cuồng, nhưng anh phải làm thế để được ở cùng với Jessica nhiều nhất có thể - không phải chỉ vì anh, mà còn vì con bé. Trẻ con cần có bố, Laura ạ.”
“Vâng, tất nhiên, nhưng...”
“Khi Jessica ở đây, anh hiếm khi ngủ. Em có biết tại sao không? Vì khi anh đặt con bé vào giường, đắp chăn và đọc cho nó một câu truyện, rồi sau đó anh ngồi gần con bé trong một chiếc ghế, anh ngồi đó trong nhiều giờ, chỉ ngồi đó, nhìn con bé ngủ, bởi vì anh thậm chí không muốn lỡ mất điều đó. Anh không muốn để lỡ một giây nào mà anh có với con bé.” Mắt anh lóe lên sự giận dữ. “Khi Magda bỏ anh, cô ấy không chỉ rời bỏ anh - cô ấy mang con của anh đi - cô ấy mang gia đình của anh đi. Vì thế đừng chỉ trích anh, Laura - làm ơn cố gắng và hiểu. Và nếu em không thể, thì có lẽ chúng ta không nên ở bên nhau nữa.”
Tôi cảm thấy sợ hãi. “Em hiểu. Em hiểu mà...” Giọng tôi mong manh và cao lên. “Có lẽ nhiều hơn anh nghĩ. Nhưng hiểu và cảm nhận là khác nhau.”
Luke chớp mắt để giữ lại nước mắt. “Anh biết. Anh biết, và anh xin lỗi, Laura.” Anh với lấy tay tôi. “Anh xin lỗi vì cuộc sống của anh không đẹp và đơn giản như lúc chúng ta quen nhau trước đây - chỉ có anh và em, không có ai để tính đến - nhưng anh không thể ước khác đi, bởi vì Jess. Nhưng làm ơn hãy chịu đựng cùng anh.” Anh kéo tôi vào với anh, và vòng tay ôm tôi. “Anh yêu em, Laura,” anh thì thầm. “Anh không muốn mất em và anh hứa chuyện này sẽ không thế mãi. Anh hứa với em rằng mọi chuyện sẽ thay đổi. Cùng với thời gian.”
Luke không chú ý tôi đang cảm thấy rối bời như thế nào - anh ấy đang nổi điên lên về Magda, tiếp tục kể lể cô ta đã khó khăn như thế nào và anh ấy hoàn toàn không cần thiết đến đấy, và cô ta làm thế chỉ để phá hỏng buổi tối của chúng tôi như thế nào, và cô ta đã khơi mào một cuộc cãi cọ ầm ĩ và làm Jessica khóc như thế nào, đó là điều khó có thể tha thứ.
“Cô ta không thể kìm chế được mình,” anh quát lên khi đỗ xe bên ngoài nhà. “Nhưng cô ta nghĩ cô ta kiểm soát anh! Ồ cô ta không thể!”
“Tất nhiên cô ta không thể,” tôi trả lời khi điện thoại của anh đổ chuông và anh thọc tay vào túi.
“Ừ Magda,” anh rít lên. “Không Magda. Được rồi Magda!”
Ba túi đầy, Magda. Tôi quyết định tranh thủ tâm trạng tiêu cực của anh. Khi chúng tôi chuẩn bị đi ngủ, tôi hỏi anh có thể lấy quần áo của cô ta ra khỏi tủ và trả lại chúng được không. Bàn chải đánh răng của anh dừng lại giữa lúc đang chải.
“Anh không thể,” anh nói. “Chuyện này sẽ chỉ khiêu khích cô ấy thôi.” Anh cúi đầu xuống vòi nước, sau đó nhổ gọn gàng vào đúng cái lỗ thoát nước. “Cô ấy sẽ cảm thấy anh đang chối bỏ cô ấy.”
“Vô lý.”
“Anh biết.” Anh ấy bắt đầu kéo chỉ nha khoa qua răng. “nhưng cô ấy thích có mọi thứ theo cả đôi đường. Cô ấy chỉ cần nói với Jessica rằng anh ‘quẳng’ đồ của cô ấy ra khỏi nhà, là Jessica sẽ buồn bã. Dù sao, có đồ đạc của Magda ở đây hay không không thành vấn đề, phải không, Laura?” Anh nắm lấy tay tôi và trao cho tôi một cái hôn có vị bạc hà. “Điều quan trọng là chúng ta lại ở bên nhau. Vì thế em có thể chịu đựng chuyện này không?”
“Chính xác là bởi vì chúng ta lại ở bên nhau nên em không thể. Em cảm thấy muốn giữ anh cho riêng mình hơn là nếu như chúng ta chỉ vừa mới gặp. Vì vậy em không thể chịu đựng ý nghĩ về nó, không. Và vấn đề là, chúng thậm chí cũng không phải những đồ đạc bình thường. Em có thể chịu đựng với một cái quần thể thao kỳ cục, hay một cái áo len cũ - nhưng cô ta để những đồ đạc khêu gợi ở đây giống như là một kiểu thách thức.”
“Điều đó kỳ thực rất đúng,” anh ấy thừa nhận. “Cô ấy rất hiếu chiến.”
“Vậy vì cái quái quỷ gì em phải nhìn những chiếc váy lả lơi của cô ta treo cạnh áo khoác của anh, hay là nhìn thấy những đồ lót ren và quần lót dây của cô ta trong ngăn kéo của anh?” Tôi giật mở cánh tủ y tế. “Và em không muốn nhìn thấy gói Tampax của cô ta khi em lấy kem đánh răng. Luke, khi anh đến căn hộ của em, anh có nhìn thấy đồ của Nick không? Không có gì,” tôi trả lời cho anh ấy. “Không có một cái gì. Anh không thấy xà phòng cạo râu của anh ấy trong phòng tắm. Anh không thấy quần chẽn của anh ấy trong một ngăn kéo. Hãy nghĩ xem anh sẽ cảm thấy như thế nào nếu vị trí của chúng ta đổi lại.”
“Anh ghét nó - nhưng đấy là một tình huống khác hẳn.”
“Phải,” tôi đồng ý. “Đúng thế. Chồng cũ của em đã bỏ đi, và anh ấy biến mất - vì thế anh ấy không làm phiền anh chút nào. Magda ở một hoàn cảnh cực kỳ khác. Cô ta bỏ anh nhưng cô ta vẫn lưu dấu khắp nơi.”
“Điều đó có lẽ đúng, nhưng cô ấy ở trong cuộc đời anh. Và cô ấy sẽ luôn như thế bởi vì cô ấy là mẹ của con anh, và đó là điều mà em phải hiểu. Mối quan hệ giữa anh và Magda phải là một mối quan hệ hòa thuận, Laura - thậm chí là tốt - vì anh không có khả năng chống lại cô ấy - đặc biệt khi Jessica còn quá nhỏ.”
“Anh nằm trong quyền lực của cô ta,” tôi nói khi anh trèo lên giường.
“Anh cho là thế,” anh lẳng lặng trả lời. “Như rất nhiều người cha đã ly dị. Nhưng anh sẽ không làm gì để dẫn đến việc anh phải gặp Jessica ít đi.”
“Chuyện đó cũng công bằng nhưng phải có những giới hạn, Luke. Vậy nếu anh cảm thấy không thể trả lại đồ đạc cho Magda, ít nhất anh có thể mang chúng đi chỗ khác để em không phải nhìn thấy chúng mỗi lần đến đây không?”
“Ôi trời, anh có đủ sự hành hạ cho một tối rồi.” Chúng tôi đang hằm hè với nhau, tôi nhận ra. Tuần trăng mật đã qua rồi. Anh kéo chăn qua đầu. “Em làm đi,” anh nói. “Nếu em thực sự cảm thấy phải làm.”
“Được rồi,” tôi bình thản nói. “Em sẽ làm.”
Tôi đi xuống tầng dưới và lấy hai túi đựng đồ từ nhà bếp. Tôi xếp quần áo, giày dép, đồ lót của Magda gọn gàng vào trong đó, sau đó, với một cảm giác hài lòng nho nhỏ nhưng quan trọng, tôi đẩy chúng vào gầm giường. Sau đó bỏ đồ của cô ta ra khỏi tủ thuốc và đặt chúng vào một chiếc túi trong ngưỡng cửa sổ phòng tắm.
Bây giờ, lần đầu tiên, tôi đặt vài thứ tôi muốn để lại trong nhà của Luke - một chiếc kimono lụa xanh nhạt xinh đẹp mà Hope đã mua cho tôi từ Tokyo; một chiếc áo len cashmere xanh lục và một chiếc quần jeans, một ít đồ lót, một chiếc áo phông và một túi đồ trang điểm nhỏ. Tôi đặt một lọ kem dưỡng ẩm, kem làm thẳng tóc và vài món đồ trang điểm trong tủ thuốc.
Đã cảm thấy tốt hơn, tôi trèo lên giường.
“Đừng cãi nhau, Laura,” Luke lẩm bẩm. Tôi cảm thấy cánh tay anh vòng quanh eo tôi. “Đó chính xác là cái mà Magda muốn - dựng lên một rào chắn giữa chúng ta.” Tôi thề không để cô ta làm như thế. “Anh yêu em, Laura,” anh thì thầm. “Anh thật hạnh phúc tìm lại được em.” Tôi thấy cơn giận của mình rút xuống. “Anh xin lỗi vì phải bỏ em tối nay.” Tôi cảm thấy cằm anh trên vai tôi, những sợi râu cọ vào da tôi. “Em có một buổi tối vui vẻ với Hope chứ?” Tôi nghĩ về vấn đề hôn nhân của em gái tôi, và của Felicity, và tất cả các mối quan hệ của chúng tôi đang chứng minh rằng chúng đã trở nên rối rắm như thế nào.
“Em đã có một buổi tối vui vẻ,” tôi nói dối.
***
Tôi muốn nói với Hope rằng, tôi nhìn thấy Hugh với Chantal, nhưng em gái tôi không nói chuyện với tôi. Buổi sáng hôm sau, tôi gọi điện thoại ba lần nhưng trợ lý riêng của Hope nói nó đang bận. Tôi có thể nhận thấy từ giọng điệu tươi tỉnh gượng gạo của cô ấy là việc đó không đúng. Là em út, Hope luôn mong đợi có được điều mình đòi hỏi, và hờn dỗi khi không được như thế. Tôi cảm thấy thương con bé vì nó đã bộc lộ điểm yếu của mình mà không có được điều mình muốn. Vì thế tôi gửi cho em tôi một tin nhắn thân thiện với số điện thoại của ba thám tử riêng. Sau đó, tôi băn khoăn phải làm gì với Fliss...
Tôi có thể ngẫu nhiên để Hugh biết rằng tôi bắt gặp anh ấy với Chantal, nhưng việc đó chỉ khiến họ thận trọng hơn trong lần sau. Tôi có thể gọi điện cho Chantal... Không, tôi không thể. Tôi rùng mình. Nó thật kinh khủng. Thật thô thiển... Vì thế tôi quyết định chỉ đến gặp Fliss. Chị ấy hay thổ lộ - tôi thường nghĩ chị ấy nên tên là Candida - nên tôi có thể biết chị ấy có nghi ngờ gì hay không. Vì thế tôi gọi để nói tôi sẽ ghé qua sau giờ làm để mang cho Olivia một món quà Phục sinh.
“Thế thì thật... tuyệt,” chị ấy nói, nghe có vẻ sao nhãng. “Ừ, ừ, thế thì thật... tuyệt. Ừm, đến vào khoảng... ơ... chị... năm giờ, chị nghĩ thế?”
“Chị ổn không, Fliss?”
“À - không. Thực ra, không ổn lắm. Thật ra, chị đang lo lắng vài điều.”
“Sao thế?” Tôi ngây thơ hỏi. Tôi nghe thấy tiếng hít thở nhanh. Chị ấy biết. Chị ấy biết về Hugh và Chantal.
“Là vì Olivia sẽ có cảnh diễn đầu tiên sau bữa trưa cho Thảm nhún Trẻ em Tiddli-Toes và bọn chị thực sự, thực sự rất hồi hộp - vì thế cứ qua đi nhé.”
Vì thế sau khi chúng tôi ghi hình cho chương trình xong, tôi nhờ lái xe thả tôi ở Đường Moorhouse. Tôi bước lên bậc thềm dẫn đến cửa trước, rung chuông, trong khi nắm chặt con thỏ có nhạc đã mua cho Olivia. Tôi quá hồi hộp đến mức siết nó quá chặt và nó bắt đầu phát ra một bài hát ru con. Cánh cửa bật mở. Fliss đứng đó, ôm Olivia, luống cuống mỉm cười.
“Bọn chị đã có việc!” chị ấy tuyên bố khi dẫn tôi vào trong. “Đại diện của Olivia vừa mới gọi. Khó tin không nào?”
“À, phải,” tôi nói khi lách qua chiếc xe đẩy.
“Con bé chỉ phải bật lên bật xuống vài lần, cười với camera! Bingo[1]! Sẽ là bảy trăm năm mươi bảng! Tay thợ ảnh nói con bé là đứa bé xinh xắn nhất anh ta từng nhìn thấy. Đúng-không-con-gái-yêu-của-mẹ?” Olivia vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ mũm mĩm. “Đúng-rồi-con-gái-yêu-quý-của-mẹ! Tự vỗ tay khen mình nào! Con-là-một-bé-gái-rất-thông-minh-mà-nhỉ?!” Chị ấy ré lên khi quệt những giọt nước dãi trên cằm Olivia bằng mép áo phông. “Bọn chị có một buổi diễn thử khác vào ngày mai,” chị ấy nói thêm khi chúng tôi đi xuống bếp. “Nước xả vải vô trùng Coochisoft. Tất cả những gì con bé cần làm là ngồi trên một cái khăn bông mềm mượt và ra vẻ thật đáng yêu - không khó khăn gì với nó - và nếu bọn chị được chọn, đó sẽ là hai trăm bảng. Sau đó con bé có hai buổi ghi hình lên TV vào cuối tuần tới. Có những đứa bé không rời cũi của mình với ít hơn năm nghìn. Chị tin rằng Olivia là một trong số đó,” Felicity tiếp tục khi chị ấy đặt Olivia xuống cũi. Con bé trông như một tù nhân bé nhỏ khi nó nhìn trừng trừng qua những chấn song.
[1] Thán từ biểu hiện sự ngạc nhiên trước một sự kiện bất ngờ hay một kết quả thành công.
“Hãy thư thư cho con bé, Fliss, nó mới chỉ bắt đầu.”
“Chị biết. Nhưng con bé quá xinh xắn đến mức nó nhanh chóng đạt được giải Baby Bigtime, phải không? Thêm vào đó con bé có rất nhiều tính cách mà họ đang thực sự tìm kiếm.” Olivia trao cho chúng tôi một cái nhìn trống rỗng. “Nhưng vài người mẹ khác cũng làm người khác phát cáu lên,” chị ấy khịt mũi khi hứng nước vào ấm. “Họ có thể quấy rầy cả nước Anh về những đứa con bé bỏng của họ. Đấy là nói về những cha mẹ quá tự đắc.”
“Thật ư?” Tôi liếc nhìn tấm ảnh phóng lớn lồng trong khung lúc Olivia mười ba tuần. “Điều đó chắc cũng làm chị tức tối.”
“Ồ, họ không thể không làm thế,” Fliss khoan dung nói. “Họ thậm chí không nhận ra mình đang làm thế. Tuyệt đối không tự nhận thức được.”
“Ừ.” Bây giờ Olivia đang xé lớp giấy trên món quà của tôi và cố gắng nhét nó vào miệng.
“Con thỏ thật dễ thương, nó-có-phải-một-con-thỏ-con-đáng-yêu-không-con-gái-yêu-của-mẹ! Cám ơn em, Laura.” Felicity nhìn tôi qua vai, và thấy một vệt cơm nhão trên đó. “Chết tiệt.” Chị ấy chấm chấm vết bẩn đó bằng một miếng bọt biển. “Chuyện như thế luôn xảy ra. Lapsang hay Kenyan?”
“Em sẽ uống Lapsang - nhưng em không thể ở lại lâu. Ơ... Hugh đâu rồi?”
Fliss liếc vào vườn. “Trong cái lều quái quỷ của anh ấy. Dạo này anh ấy dành quá nhiều thời gian trong đó. Nói rằng có vài ý tưởng sáng sủa.”
“Là gì thế?”
“Anh ấy chưa nói với chị. Tuyên bố rằng chị không phải là người ủng hộ có hiệu quả. Nhưng chị nghĩ nó sẽ hữu ích như là một tiệm giặt là trong một lãnh thổ theo chủ nghĩa khỏa thân. Em biết không, Laura, chị nghiêm chỉnh nghĩ rằng Hugh sắp đi đến kết quả là được hỗ trợ tài chính bởi đứa con gái sáu-tháng-tuổi của mình!”
“Felicity,” tôi nói. Tôi thấy mình nhúc nhích từ chân này sang chân khác. “Nghe này Fliss...”
“Ừ?”
“Ừm...” tôi nhìn chị ấy chăm chú. “À...”
“Chuyện gì thế, Laura?” Chị ấy ngó tôi. “Em trông giống như một con chó vừa chết.” Nụ cười của chị ấy đột nhiên biến mất. “Chúa tôi, có điều gì kinh khủng xảy ra à?”
“Không. Em không nghĩ thế. Ít nhất - vẫn chưa.” Tôi có thể nghe thấy tiếng nước bắt đầu sôi.
“Ý em là gì? Vẫn chưa?” Hơi nước đang làm mờ cửa sổ bếp. “Gì thế, Laura? Làm ơn đừng ra vẻ bí mật nữa mà.”
“À... em nghĩ chị nên... dành nhiều thời gian hơn với Hugh, thế thôi.”
Chị ấy nhún vai. “Chị thấy anh ấy hằng ngày mà.”
“Nhưng chị không ra ngoài với anh ấy. Chị không làm những việc hay hay với anh ấy.”
“Bọn chị không thể,” chị ấy nói khi đặt ấm pha trà xuống. “Bọn chị không có người trông trẻ.”
“Nhưng chị có thể dễ dàng tìm được một người. Thông qua một trung tâm.”
Chị ấy có vẻ hoảng sợ. “Tuyệt đối không! Chị không thể để Olivia với người chị không biết!”
“Vậy em sẽ trông cho chị. Em sẽ không thấy phiền đâu. Thực ra em thích thế.”
“Thật không?”
“Em không biết tại sao chị không bảo em trước đây.”
“À,” chị ấy nói khi bỏ hai túi trà vào ấm, “bởi vì Hugh và chị không bao giờ đi ra ngoài cùng một lúc nên chuyện đó không cần thiết.”
“Chính xác. Sai lầm lớn. Nhưng bây giờ con bé đã được hơn sáu tháng, em nghĩ chị nên làm thế. Thực ra em nghĩ rằng chị phải làm thế, có lẽ là, đi đâu đó cùng nhau một thời gian.”
“Có chứ. Ngày mai bọn chị sẽ đến nhà bố mẹ Hugh mừng Lễ Phục sinh.”
“Ý của em là, đi đâu đó cùng nhau - chỉ hai người thôi. Tại sao bọn chị không ở lại một khách sạn nhỏ xinh đẹp ở đâu đấy? Nhân dịp sinh nhật lần thứ bốn mươi của chị chẳng hạn?”
“Sinh nhật chị là tận tháng Bảy - và dù thế nào đi nữa, bọn chị cũng đang nghèo xơ xác. Như em biết, thu nhập của Hugh là con số không, và trợ cấp sinh con của chị cũng sắp chấm dứt. Trại tế bần Notting Hill đang đợi bọn chị,” chị ấy thêm vào một cách hiển nhiên. “Chị chỉ hy vọng rằng nó thoải mái. Chị nghe nói Stella McCartney thiết kế ga trải giường.”
“Nghe này, Fliss, một kỳ nghỉ cuối tuần không tốn kém nhiều thế. Thật ra em có thể tặng chị, như một món quà sinh nhật sớm.”
“Thật à?” Chị ấy lấy xuống hai cái tách, cả hai đều trang trí ảnh của Olivia. “À, thế thì thật tuyệt vời - và em rất hào phóng.” Chị ấy nhìn tôi, không hiểu chút nào. “Nhưng tại sao em trở nên quá cương quyết về chuyện này như thế, nếu em không ngại chị hỏi?”
“Em chỉ... nghĩ đó là một điều tốt. Thật ra là rất tốt.”
Chị ấy mở hộp bánh quy. “Nhưng tại sao?” Chị ấy nhìn tôi chăm chú. “Điều gì đang thôi thúc em, Laura?”
“Ồ... không có gì.” Tôi ngồi xuống bàn.
“Chị hiểu em. Phải có cái gì đấy trong đầu em, phải không? Điều gì đó em chưa nói với chị.” Bây giờ nước đang sôi ầm ĩ.
“À...được rồi, có đấy - và đó chỉ đơn giản là em nghĩ chị đang... thờ ơ với Hugh. Em đã nói trước đây rồi, Fliss. Chị quá bị ám ảnh với Olivia nên chị bỏ qua anh ấy và điều đó có thể có... hậu quả. Hậu quả nghiêm trọng, rất có thể.”
Felicity nhíu mắt lại. “Chuyện gì đang diễn ra ở đây?” Chị ấy rót nước đang sôi vào ấm trà. “Em đang cố gắng nói gì, Laura?” Mùi thơm nồng nàn của trà Lapsang lan tỏa trong không khí. “Thôi nào. Kể với chị đi chứ?”
“Em nghĩ... chị có lẽ sắp gặp vấn đề, thế thôi.”
“Vấn đề gì?” Chị ấy trao cho tôi một cái nhìn thách thức. “Em đang nói thật khó hiểu - em có thể làm ơn nói thẳng ra được không?”
“Vậy, được rồi.” Tôi hít một hơi thở sâu, như thể sắp lao xuống nước. “Em nhìn thấy Hugh,” tôi nói. “Tối qua. Ở quán Julie,” chị ấy nhìn tôi chăm chú khi tôi kể lại chuyện xảy ra một cách bình tĩnh và trôi chảy. Chị ấy tiếp nhận nó với một sự im lặng sững sờ.
“Hugh và Chantal?” Felicity bình thản nhắc lại. “Em đang nói rằng Hugh và Chantal...?”
“Em không nói gì.” Tôi ngắt lời. “Em nghĩ chị nên... được biết, chỉ thế thôi.” Felicity ngồi xuống một chiếc ghế, Olivia nhìn chị ấy qua những song chắn của chiếc cũi trong khi tạo ra tiếng leng keng nho nhỏ.
“Có phải em đang nghiêm túc nói rằng Hugh - và Chantal...?” Felicity nhìn tôi.
“Ừm. Đúng thế, Fliss. Em cho rằng em đang nói thế. Cô ta cứ bám lấy anh ấy như bệnh giang mai, hãy nói theo cách đó.”
Fliss chết sững nhìn tôi, sau đó lắc đầu với vẻ không tin. Bây giờ chị ấy đang có vẻ rất choáng váng, và tôi thấy mình đã phạm một sai lầm tồi tệ. Giống như Hope, Fliss không thể đối mặt với sự thật. Bây giờ thì mặt chị ấy đỏ lên, miệng chị ấy mím lại và, ôi Chúa ơi, chị ấy đã bắt đầu khóc. Chị ấy gập người về phía trước, run bần bật vì đau khổ. Tôi nghe thấy một tiếng rên rỉ chói tai, và một tiếng hít thở kỳ lạ, sau đó chị ấy hất đầu ra sau.
“Đó là điều hài hước nhất chị nghe thấy cả tuần nay,” chị ấy tạo ra một âm thanh chói lọi và ầm ĩ khiến Olivia giật mình.
“Chuyện này không hề hài hước.”
“Chị xin lỗi,” chị ấy cười hô hố. “Nhưng buồn cười thật mà.” Vai chị ấy đang rung lên.
“Nghe này. Em thấy cô ta tán tỉnh Hugh.”
“Chantal không thể làm thế,” chị ấy khăng khăng trong lúc rót hai tách trà.
“Làm sao chị biết được?”
“Bởi vì chị đã biết cô ta hai mươi mốt năm. Và chị có thể đảm bảo với em là cô ta không... ờ... như thế.
“Thế họ đi uống với nhau làm gì?”
Chị ấy nhún vai. “Tại sao không? Họ cũng là bạn. Dù sao, Hugh nói với chị là anh ấy đang gặp cô ấy.”
“Tại sao anh ấy lại muốn thế, mà không có chị ở đấy?”
Chị cắt một miếng chanh mỏng. “Bởi vì chị phải trông Olivia, không phải sao?”
“Vậy tại sao họ không gặp nhau ở đây?”
“Quán Julie ở trên đường về nhà Chantal - như thế thuận tiện hơn. Thêm vào đó Hugh muốn nghe góp ý của cô ấy.” Tôi nhìn Fliss. “Đó là lý do chính, thật đấy.”
“Góp ý gì?”
“Góp ý về chuyên môn - về cái thứ anh ấy đang phát minh, cho dù là cái gì, anh ấy không chịu nói với chị - vì thế chị không nghĩ anh ấy muốn chị ở đấy.”
“Nhưng làm sao Chantal có thể giúp anh ấy được? Cô ta là một luật sư. Em nghĩ cô ta làm trong lĩnh vực kiện tụng.”
Fliss lắc đầu. “Cô ấy chuyển sang mảng luật sáng chế rồi. Cô ấy có kiến thức nền tảng về khoa học tự nhiên, nên nó hợp với cô ấy.”
“Ồ.” Khi Fliss đưa cho tôi tách trà, tôi chuyển cái máy vắt sữa điện của chị ấy ra chỗ khác.
“Và Hugh muốn thảo luận ‘phát minh’ đó với cô ấy.” Chị ấy đảo mắt.
“Em hiểu. Nhưng... anh ấy chạm vào cô ta, Fliss à. Em đã nhìn thấy. Và cô ta khuyến khích chuyện đó - mỉm cười với anh ấy.”
“Xem này,” chị ấy nói, “Hugh là một người đứng đắn, chỉ thế thôi là đủ, và Chantal đang giúp anh ấy nghiên cứu bằng sáng chế, không mất tiền. Việc này hiển nhiên sẽ giúp anh ấy tiết kiệm hai ngàn bảng. Anh ấy có thể chỉ đang cố gắng trao cho cô ấy một cái ôm cảm ơn. Nhưng nếu em thích chị sẽ gọi điện và hỏi cô ấy ngay bây giờ.” Chị ấy cười khúc khích. “Chị biết cô ấy sẽ nói gì!” Chị ấy lắc đầu vui vẻ. “Hugh và Chanty... Một cặp thật đẹp.”
Tôi đứng lên. “Được rồi, Fliss. Chị thích thế nào cũng được. Em chỉ đang cố gắng bảo vệ chị. Em không muốn thấy chị bị tổn thương. Chị là chị gái em, nhớ không?”
“Ồ chị biết em có ý tốt mà, Laura. Và chị rất biết ơn. Thành thật đấy. Chẳng qua em đã hoàn toàn nhầm lẫn rồi.”
Tôi không nhầm lẫn, tôi tự nhủ khi về nhà. Tôi biết tôi nhìn thấy cái gì. Ngôn ngữ cơ thể không thể hiểu nhầm được. Tôi thấy Hugh chạm vào Chantal - tôi thậm chí thấy anh ấy vuốt ngực cô ta. Nếu Felicity tin rằng đó là một cử chỉ trong sáng thì chị ấy là một kẻ ngốc hơn cả tôi nghĩ. Chị ấy không còn nhìn thấy Hugh như là chồng, hay đối xử với anh ấy như một người chồng, và vì thế, thèm khát sự tôn trọng, bầu bạn, và tình dục, anh ấy quay sang Chantal, người rõ ràng mời chào anh ấy hơn cả những giúp đỡ về công việc. Nhưng tôi đã thực hiện phận sự chị em của mình và giờ tôi sẽ phủi tay khỏi nó. Và tôi cũng sẽ không dính dáng đến vấn đề của Hope. Dù thế nào, tôi cũng đã có vấn đề đủ lớn của riêng mình rồi. Ví dụ như, gặp gỡ Jessica. Cô bé sẽ ở với Luke tối nay, trong khi Magda tham gia một buổi khiêu vũ ở Savoy với Steve và vài khách hàng lớn của anh ta. Vì thế Luke nghĩ đây là một cơ hội tốt để Jess và tôi gặp nhau. Chúng tôi sẽ cùng ăn tối và sau đó xem chương trình của tôi. Tôi nhận ra rằng tôi rất hồi hộp, hồi hộp hơn nhiều so với lần gặp bố mẹ Luke mười hai năm trước.
Bảy giờ kém mười phút, tôi bấm chuông cửa nhà Luke. Tôi nghe tiếng bước chân nhè nhẹ, sau đó tiếng cánh ở ổ khóa, và cánh cửa từ tốn mở ra. Jessica đứng đó trong chiếc váy kẻ ô vuông và áo len màu xám. Cô bé đeo một cặp kính xanh. Cô bé chăm chăm nhìn tôi một lúc, sau đó tặng tôi một nụ cười bẽn lẽn. Tôi gần như quỵ xuống bởi một làn sóng nhẹ nhõm. Cô bé đã không đóng sầm cánh cửa vào mặt tôi, hoặc òa lên khóc. Luke xuất hiện ở hành lang phía sau cô bé, và thổi về tôi một nụ hôn gió.
“Chào, Jessica,” tôi nói. Trái tim tôi đang đập mạnh. Và tôi nhận thấy mặc dù trời đang lạnh nhưng tôi đang toát mồ hôi.
“Jess, đây là cô Laura,” Luke nói. Cô bé khẽ nghiêng đầu sang một bên, giống như một nhà tự nhiên học và tôi là một sinh vật cô bé mới gặp lần đầu tiên. “Sao con không để cô ấy vào?” Cô bé bước sang một bên, áp chặt người vào tường. Chiếc vương niệm trên đầu cô bé tỏa sáng trong ánh đèn như một vầng hào quang.
“Cháu đã thấy cô,” cô bé thì thào nói.
“Thật à?”
Cô bé gật đầu. Ánh nhìn qua cặp kính của nó đang lúng túng. “Trên TV.” Cô bé kéo một chiếc tất lên. Đôi chân cô bé mảnh khảnh và trắng như cây tỏi tây non.
“À, Jess,” Luke nói, “Cô Laura sẽ lại có mặt trên TV tối nay. Chúng ta sẽ xem chương trình của cô ấy nhé?” Cô bé gật đầu lần nữa, trong khi Luke nháy mắt với tôi. “Thậm chí con có thể có được một bất ngờ.”
“Một bất ngờ?” Cô bé nhìn tôi dò hỏi. “Cô có bất ngờ gì cho cháu à?”
“Thật ra, cô có một điều ngạc nhiên. Đây này.” Tôi đưa cho con bé cái túi đang cầm, và nó liếc về phía bố mình.
“Được mà, con yêu. Con có thể mở nó.” Cô bé kéo ra một quả trứng Phục sinh lớn trang trí bằng những sợi ruy băng màu hồng để trong một cái cốc có hình Nàng tiên cá. Đôi mắt cô bé mở lớn. “Cô gái may mắn. Và con sẽ nói gì nhỉ?”
“Cám ơn,” cô bé bối rối nói. Cứ như là cô bé đang mong chờ Mụ phù thủy Xấu xa của Miền Tây, nhưng thay vào đó lại là Nàng Bạch Tuyết xuất hiện.
“Đây là món quà dành cho Chủ nhật này.” Tôi giải thích khi Luke đỡ lấy áo khoác của tôi. “Nhưng cháu có thể mở nó nếu cháu muốn. Và nếu bố cháu nói là được. Cô thích kính của cháu đấy,” tôi thêm vào.
“Kính mới đấy ạ,” cô bé tự hào nói. “Bác sỹ mắc nói cháu cần chúng.”
“Bác sĩ mắt, con yêu,” Luke chỉnh cô bé. “Bác sĩ đo mắt. Con có thể nói thế không?”
“Bác sĩ mắc.”
Anh cười rạng rỡ. “Rất tốt.”
Tôi bắt đầu thả lỏng. Buổi tối đã khởi đầu tốt đẹp. Chúng tôi đi xuống bếp nơi Luke bắt đầu nấu bữa tối. Trên bàn là một túi thực phẩm mua từ Fresh & Wild. Khi anh lấy đồ từ trong túi ra, Jessica khoe với tôi rằng cô bé vừa mới tan học. Sau đó cô bé cho tôi xem một bức tranh dán giấy đang làm dở.
“Thật dễ thương. Bố cháu đây à?” Tôi hỏi khi chỉ vào một dáng người cao cao đứng bên trái của một cái hồ dán bằng giấy bạc.
“Vâng ạ.” Cô bé lơ đãng day day một chiếc răng đã lung lay bằng ngón tay cái.
“Và đây là cháu? Trong chiếc áo khoác xanh lơ?”
“Vâng. Và đây...” cô bé chỉ vào mấy quả bóng bằng giấy vàng, “là những con vịt.”
“Thật đáng yêu.”
“Gà đâu rồi nhỉ?” Tôi nghe Luke càu nhàu khi anh ấy lục lọi trong túi. Anh ấy đổ mọi thứ ra bàn. “Chắc là anh để quên nó trong cửa hàng rồi. Chết tiệt!”
Jessica bắn cho anh ấy một cái nhìn chê trách. “Đừng nói chết tiệt, Daddy.”
“Không đâu. Con nói rất đúng, con yêu. Từ xấu.”
“Em sẽ đi lấy nó,” tôi nói.
“Được rồi. Em ở đây với Jessica trong khi anh đi lấy. Được không nào Jess? Cô Laura sẽ ở với con trong khi bố ra ngoài khoảng năm phút nhé.” Cô bé ngập ngừng một lúc, sau đó gật đầu. Tôi quá nhẹ nhõm đến mức tặng cô bé một nụ cười biết ơn thống thiết vì cô bé đã không thẳng thừng từ chối, hoặc gọi đến Hiệp Hội Quốc Gia Ngăn Ngừa Nạn Ngược Đãi Trẻ con để tố cáo Luke vì đã bạo hành. Và khi tôi làm thế, tôi nhìn kỹ mặt cô bé. Khuôn mặt của cô bé giống như Luke - cái miệng có cùng hình dáng, cái mũi cũng sẽ khoằm xuống, giống như anh, nhưng đôi mắt của cô bé là một màu xanh trong, thuần khiết với tròng mắt lớn và long lanh. Cô bé thật đáng yêu. Khi chúng tôi nghe tiếng cửa trước đóng lại sau lưng Luke, cô bé đi đến tủ bếp và quay lại với một hộp bánh quy vàng. Cô bé đẩy cuốn truyện thần thoại sang một bên.
“Cô có muốn xem ảnh của cháu không?” Cô bé mở nắp hộp ra.
“Cô rất thích. Cháu mang chúng theo à?”
Cô bé gật đầu, sau đó với lấy chiếc túi bằng vải len thô màu hồng, và lấy ra một cái máy ảnh màu đỏ.
“Mẹ cháu tặng cháu nhân dịp sinh nhật. Nó không phải là đồ chơi đâu,” cô bé giải thích khi đưa nó cho tôi.
“Thật tuyệt. Nó chụp ảnh có đẹp không?”
“Đẹp ạ. Rất đẹp.” Cô bé lấy một khay bánh ra khỏi hộp. Có rất nhiều bức ảnh chụp lũ dê hơi mờ mờ, khiến tôi ồ lên. Chúng dường như không được thu nhỏ nhiều, gần giống kích cỡ thật, nhưng với những cái chân ngắn và lùn. Hình ảnh dê của một loài chó chân ngắn, tôi quyết định.
“Cháu có thích con nào hơn không?”
“Ồ không.” Rõ ràng cô bé nghĩ câu hỏi này không đúng đắn. “Cháu yêu tất cả bọn chúng như nhau.” Sau đó cô bé chỉ vào con dê màu đen với một cái mũ trắng và cười khúc khích. “Đấy là Yogi. Thỉnh thoảng nó đánh nhau,” cô bé tiết lộ.
“Thế à?”
“Thế nên Mẹ đặt nó vào góc nghịch ngợm.”
“Thật ư?” Cô bé gật đầu và lại cười khúc khích. Sau đó cô bé đưa cho tôi một tấm ảnh khác. Khi tôi nhìn vào nó, tôi cảm thấy tinh thần tôi sụp xuống, cứ như tôi là một con búp bê, và ai đó vừa cắt sợi dây của tôi...
Cánh tay Luke vòng quanh vai Magda, cô ta đang mỉm cười đầy tình cảm, và nhìn sâu vào mắt anh ấy. Với một cảm giác nôn nao bất ngờ, giống như tôi đang ở trên một con thuyền trong ngày biển động, tôi quét mắt trên tấm ảnh để tìm ngày tháng. Tôi tìm thấy nó ở mặt sau, một dòng ký tự màu xám nhạt nhỏ xíu - 20/03/05. Chủ nhật tuần trước. Sau đó Jessica đưa cho tôi một tấm nữa, một tấm ảnh chụp nghiêng, lại là Luke và Magda, chụp vào Chủ nhật tuần trước nữa. Họ đang ngồi chung một chiếc ghế trong bàn ăn tối ở đâu đó, mỉm cười với ống kính, rất thân mật, mái tóc không buộc của Magda xòa lên vai Luke. Tôi cảm giác tôi bị đâm một nhát.
“Ừm,” tôi nghe mình nói. “Tấm này cũng đẹp. Và... cháu chụp nó ở đâu thế?”
“Ở nhà của Nagyi.”
“Nhà ai cơ?”
“Nhà Nagyi - nhà bà - nhà bà Hungary của cháu. Bà cháu sống ở Amersham.”
“Ồ.”
“Ông bà Anh của cháu sống ở Kent.”
“Cô biết.” Tôi nhớ ngôi nhà đó rất rõ. Giờ Jessica đưa cho tôi một tấm ảnh khác. Ảnh có cô bé, Luke và Magda, đứng trong khu vườn của bố mẹ anh ấy, gần cây liễu ướt. Jessica đứng ở giữa, nắm chặt tay cả bố và mẹ gần như không thể dứt ra được, như thể sợ rằng họ sẽ chạy đi mất. Sau đó cô bé cho tôi xem khoảng mười tấm nữa, chụp trong mấy tháng vừa rồi, tất cả đều là của Luke và Magda, đứng hoặc ngồi với nhau, ôm eo, hay choàng vai, hay khoác khuỷu tay vào nhau. Tôi cảm thấy như thế tôi bị làm rỗng với một cái bay.
“Cám ơn đã cho cô xem,” tôi cố gắng nói. Tôi có thể cảm thấy nước mắt tụ lại trong cổ họng.
“Mẹ cháu rất đẹp,” Jessica nói. Không hề có chút ranh mãnh - đó đơn giản là một câu khẳng định sự thật.
“Ừ.” Tôi cố gắng giữ giọng mình không run rẩy. “Giống như cháu.”
“Mẹ từng là một người mẫu.”
“Vậy ư?” Tôi yếu ớt nói.
“Đó là cách mẹ cháu gặp bố. Bố đã vẽ rất nhiều tranh của mẹ.”
“Ồ. Cô... hiểu.” Bọn anh gặp ở lớp vẽ khỏa thân...
“Và mẹ quá đẹp đến mức bố yêu mẹ.” Jessica bịt tay vào miệng, nén lại một tiếng cười khúc khích sửng sốt. “Mẹ không mặc tí quần áo nào.”
“Thật à?” Tôi uể oải nói.
“Không,” cô bé nói, bằng một giọng điệu ra vẻ đáng xấu hổ. “Mẹ trần truồng.”
Đầu óc tôi đột nhiên tràn ngập những hình ảnh hãi hùng về Luke đang khua một mẩu than chì, nhìn chằm chằm một cách dâm đãng vào Magda đang ngả ngớn trên một chiếc ghế dài giống như người đẹp khỏa thân trong bức tranh The Toilet of Venus. Tôi tưởng tượng anh ấy vẽ theo những đường cong ở ngực và hông Magda. Giờ tôi nhớ anh ấy đã nói gì. Anh ấy nói anh ấy rất bị Magda ‘thu hút’. Có lẽ, sau mọi chuyện xảy ra, bây giờ anh ấy vẫn thế.
“Mẹ rất đẹp,” Jessica vui sướng nhắc lại. ‘Quá đẹp đến mức bố yêu mẹ... và mẹ cũng yêu bố, và họ kết hôn...và...và...” Những từ sống hạnh phúc mãi mãi về sau lơ lửng trong không khí, như một ảo vọng. Tôi nghe thấy một tiếng thở dài tức tối nhỏ xíu.
“... và sau đó họ có cháu. Và họ rất hạnh phúc.”
Im lặng. Tôi có thể nghe thấy tiếng kêu khe khẽ của tủ lạnh. Jessica bắt đầu sắp xếp những tấm ảnh lần nữa, sau đó trải tất cả chúng trên bàn, nghiên cứu chúng như một thầy bói với một bộ bài. Tôi nghe thấy tiếng đồng hồ điểm bảy giờ ba mươi từ tầng trên.
“Mẹ cháu nói...” cô bé rụt rè bắt đầu. Sau đó dừng lại.
“Ừ?”
Cô bé đỏ mặt, sau đó chống cả hai khuỷu tay lên góc bàn, tựa mặt vào hai bàn tay. “Mẹ cháu nói...” cô bé cố gắng lần nữa. Cô bé đang dụi phía sau chân bằng một bàn chân.
“Mẹ cháu nói gì?”
“Dạ...” Cô bé hít một hơi thở sâu, sau đó gãi mũi. “Mẹ nói cô phải là một người kinh khủng.”
Tôi cảm thấy như thể mình bị đấm một cái. “Tại sao mẹ cháu lại nói thế?” Tôi bình tĩnh hỏi.
“Bởi - vì... chồng cô bỏ rơi cô và chú ấy không bao giờ quay lại nữa.” Cô bé gạt vài sợi tóc xõa ra sau tai. Chúng sáng màu và mượt mà như lông tơ.
“À... đúng là chồng cô bỏ đi. Và chuyện chú ấy không bao giờ trở lại cũng là đúng. Nhưng chuyện cô là một người kinh khủng thì không đúng. Cô không nghĩ bố cháu nghĩ như thế.”
“Không.” Cô bé lắc đầu. “Bố nói cô là người tốt.”
“Nhưng cháu có thể tự quyết định. Nếu cháu hiểu cô nhiều hơn một chút. Cháu có thể quyết định, được không Jessica?” Chúng tôi nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa của Luke, sau đó sàn nhà cọt kẹt trên đầu và tiếng bước chân đi xuống của anh ấy.
Cô bé trao cho tôi một cái nhìn nghiêng nghiêng, sau đó gật đầu. “Được ạ.”
Luke nhanh chóng nấu bữa tối; gà thái lát tẩm bột chiên xù, rõ ràng là món yêu thích của Jessica, và tất cả chúng tôi ngồi xuống.
“Em vừa có một cuộc nói chuyện thú vị với Jessica,” tôi nói khi cô bé đổ nước sốt cà chua ra. “Cô bé nói với em anh và Magda gặp nhau lần đầu tiên như thế nào. Hình như cô ấy là người mẫu của anh?”
Anh đỏ mặt. “Đúng thế. Bọn anh gặp nhau ở lớp vẽ khỏa thân - như anh đã nói với em.”
“Ừm. Kiểu thế. Và cô bé cho em xem những bức ảnh gần đây,” tôi nhẹ nhàng tiếp tục khi tôi nhìn đống ảnh vẫn nằm trên bàn. “Có rất nhiều ảnh của anh và Magda chụp cùng nhau.” Tôi cảm thấy nước mắt gai gai trong mắt tôi. “Giống như cái này.” Luke và Magda đang chạm cốc ở đâu đó, cười rạng rỡ với ống kính, bức ảnh biểu tượng sự hài hòa trong hôn nhân.
Anh không nháy mắt. “Đúng thế. Jessica thích chụp được nhiều ảnh của mẹ và bố, đúng không con yêu?” Cô bé hạnh phúc gật đầu trong khi xúc thêm một thìa đậu. “Nó luôn ghép bọn anh vào để chụp ảnh, Jess nhỉ.” Cô bé gật đầu lần nữa. “Con bé thích có cuốn album với nhiều bức ảnh gia đình hạnh phúc, vì thế bọn anh không ngần ngại cho dù cô bé yêu cầu thường xuyên như thế nào. Nó có thể có được nhiều bức ảnh như mong muốn.” Anh trao cho tôi một nụ cười sâu sắc, và tôi đột nhiên cảm thấy ích kỷ và hổ thẹn. Luke và Magda chỉ đang diễn vẻ hòa thuận trước mặt đứa con gái sáu tuổi đang bối rối và buồn bã của họ, người chỉ có ước muốn duy nhất rằng họ chưa bao giờ chia tay.
“Xong rồi!” Jessica tuyên bố.
“Đặt dao và dĩa của con cạnh nhau, con yêu. Đó. Giờ, con có muốn ăn bánh trứng đường không?”
Cô bé lắc đầu. “Con muốn chụp một bức ảnh khác.”
“Được rồi. Nhưng con sẽ cần đèn flash.” Jessica lùi lại vài bước và chĩa ống kính vào Luke, tôi phải lùi ghế ra sau để tránh khỏi tầm ngắm khi ánh đèn flash nhá lên.
“Bức ảnh đó sẽ không đẹp lắm đâu,” anh nói. “Chụp lại nào.”
Anh nhìn vào ống kính và mỉm cười. Sau đó tôi chụp một bức cho họ - đầu cô bé ngả trên vai anh, hai cánh tay ôm quanh cổ.
“Cháu còn sáu ảnh nữa,” tôi nói khi đưa máy ảnh lại cho cô bé.
“Để dành chúng cho cuối tuần,” Luke nói, “sau đó thứ Ba chúng ta sẽ mang chúng đi rửa.” Anh đột nhiên liếc nhìn đồng hồ. “Này - chương trình của cô Laura bắt đầu rồi, nhanh lên nào!” Chúng tôi chạy lên tầng trên và Luke mở TV đúng lúc Whadda Ya Know?!! vừa được giới thiệu. Khi hết tiêu đề mở đầu - có một đoạn hình ảnh bao gồm những câu dấu chấm hỏi quay tròn, công thức toán học, động vật, hành tinh và những khuôn mặt nổi tiếng - Jessica nhảy lên ghế sofa với Luke. Cánh tay anh vòng quanh cô bé, hai cánh tay cô bé vòng quanh ngực anh, như một cái vòng nhẫn. Đúng như trong giấc mơ của tôi, tôi nghĩ. Họ ở đây, đúng y như tôi tưởng tượng. Và tôi ở đây.
“Đây là người dẫn chương trình của Whadda Ya Know?!!... Laura QUICK!”
Jessica bắn cho tôi một cái nhìn tán thưởng.
“Vậy hãy gặp bốn người chơi của chúng ta hôm nay...”
“Tôi là Christine Schofield...”
“Tôi là Doug Dale...”
“Chào, tôi là Jim Friend...”
“Tôi là Luke North. Tôi là nhà môi giới nghệ thuật và tôi sống ở Tây Luân Đôn.”
Jessica đứng thẳng dậy. Cô bé chỉ vào TV và miệng biến thành một chữ ‘O’ hoàn hảo. Sau đó cô bé quay sang và trố mắt nhìn Luke, sau đó nhìn lại vào màn hình.
Anh mỉm cười toe toét. “Đó là bất ngờ dành cho con, Jess!” Cô bé cười tươi rói. Nó nhìn vào TV lần nữa, sau đó nắm chặt hai bàn tay vào nhau trong sự kinh ngạc không lời.
“Cũng là một bất ngờ đối với em,” tôi nhăn nhó nói. “Một bất ngờ lớn.”
“Đó là Monrovia... Kerching!... cây cối... Kerching!... Nền văn minh Minoans... Argentina... Whoop!.... Caprine... Vàng... Whoop!.... Đại bàng... Michaelangelo... Đó là Michaelangelo.KERASHHHH”
“Bố thắng rồi! Bố thắng rồi!” Jessica òa lên sung sướng, nhảy tưng tưng trên ghế sofa, cười ré lên. “Bố là người bố thông minh, rất thông minh của con.”
Luke và tôi đã thỏa thuận rằng tôi sẽ ra về sau khi chương trình kết thúc, vì thế tôi đi vào hành lang để lấy áo khoác. “Mẹ sẽ rất ngạc nhiên.” Tôi nghe Jessica thốt lên khi tôi với lấy áo. “Mẹ sẽ rất, rất ngạc nhiên khi con nói với mẹ nhỉ?”
“Tất nhiên, con yêu,” Luke nói khi tôi cầm túi xách lên. “Nhưng, con biết không, Jess,” anh bình thản nói thêm, “bố nghĩ tốt hơn là con không nói với mẹ là con đã gặp cô Laura ở đây tối nay. Được không?” Tôi cảm thấy cảm giác lún xuống giờ đã trở nên quen thuộc, như là ai đó đang nắm lấy gót chân tôi kéo xuống. Tôi quay trở lại phòng khách. “Được không, Jess? Con sẽ không nói gì về việc gặp cô Laura ở đây nhé?” Cô bé gật đầu, tâm trạng vui vẻ đi mất, hai vai cô bé so lại, đầu cúi xuống trước ngực. “Bây giờ,” Luke nói sau một lát, “không còn bất ngờ nào trong tối nay nữa - đi ngủ thôi quý cô trẻ.”
“Cô sẽ về nhà bây giờ,” tôi nói. “Tạm biệt, Jessica. Rất vui được gặp cháu.”
Cô bé đang đứng trên một chân, như một con diệc bé, rất khác lúc tôi vừa đến. “Tạm biệt,” cô bé lơ đãng nói.
“Cô mong gặp lại cháu,” tôi nói. Nó trao cho tôi một nụ cười gượng gạo.
“Con lên trước nhé cưng,” Luke nói. “Bố sẽ lên ngay và đọc truyện cho con nghe.”
“Tại sao cô bé không thể nói với Magda là đã gặp em?” Tôi thì thầm khi Jessica chạy lên cầu thang. “Magda với Steve, và bây giờ anh với em - tất cả chỉ là thế thôi.”
“Anh biết, nhưng cô ấy đang đưa ra những lời đe dọa kinh khủng. Hôm qua cô ấy nói nếu anh để em dính líu đến Jessica theo bất kể cách nào, cô ấy sẽ giảm thời gian tiếp xúc của anh.”
“Cô ấy không thể - anh đã kết hôn, vì thế anh có tránh nhiệm của cha mẹ đương nhiên, không phải sao?”
“Phải. Nhưng sự thật là Magda vẫn có thể làm điều cô ấy thích. Nếu cô ấy muốn trở nên phiền phức, cô ấy có thể đơn giản từ chối cho anh gặp Jessica, và thế là anh phải ra tòa. Điều này sẽ làm mất thời gian, và tiền bạc, và phải, anh có được lệnh gặp, nhưng rồi cô ấy sẽ phớt lờ nó. Điều này đã xảy ra với một người bạn của anh. Vợ cũ của anh ta đơn giản là phớt lờ trát của tòa án và kết quả là anh ấy khó có thể gặp hai đứa con của mình. Anh không định để điều đó xảy ra với mình, vì thế anh phải rất thận trọng. Có nghĩa là anh phải nghiêm túc xem xét những đe dọa của Magda.”
“Nhưng những người cứ đe dọa suốt ngày lại thường không thực hiện những đe dọa đó.”
“Có thể là thế, nhưng anh không muốn chọc tức cô ấy.”
Tôi choàng khăn vào. “Nhưng anh không ngại chọc tức em. Và em thấy thương cho Jessica, phải giữ im lặng như thế. Vậy là không đúng, Luke à.”
“Nó sẽ quen thôi, anh e là thế. Con cái của những gia đình chia tay phải học trở nên kín miệng - con bé không bao giờ nói đến Steve. Nhưng bởi vì em lên TV nên anh nghĩ có thể con bé sẽ nói gì đấy, và giai đoạn này tốt nhất là Magda không biết gì.”
“Em hiểu,” tôi nói. Tôi mở cửa và một luồng gió lạnh lẽo tạt vào mặt tôi. Tôi nhìn anh. “Em ghét cái cách anh quỵ lụy cô ta, cứ như là cô ta là vị thần... chết tiệt nào đó.”
“Đó là vì em không hiểu tình thế của anh khó khăn như thế nào.”
“Em hiểu,” tôi nói. Trời rất lạnh, hơi thở của tôi thổi ra biến thành luồng hơi nhỏ, như khói thuốc lá.
Anh lắc đầu. “Em không hiểu đâu. Cho đến khi em có con, em không thể thực sự hiểu sự gắn bó tự nhiên...”
“Em cho rằng điều đó thì đúng,” tôi lặng lẽ nói.
“Nó là sự ám ảnh.” Anh áp bàn tay trái lên ngực. “Em liên kết với nó, ở đây, nơi trái tim. Và nếu em xa cách chúng, em cảm thấy thật... đau khổ. Mỗi ngày anh sống với nỗi sợ hãi thường xuyên rằng anh sẽ gặp Jessica ít hơn, hay rằng mẹ nó sẽ tẩy não biến nó thành ghét anh, hoặc cô ấy có thể đưa con bé ra nước ngoài.”
Tôi dựng cổ áo lên. “Cô ta có thể làm thế không?”
“Trong những trường hợp nhất định, có chứ. Cô ấy cứ nói mãi rằng Steve muốn sang sống ở Pháp, và rằng nếu anh ta đề nghị cô ấy đi cùng, cô ấy sẽ đi. Cô ấy cũng nói rằng nếu chuyện với anh takhông thành, cô ấy có lẽ sẽ trở lại Hungary. Vì thế để những điều này không xảy ra, anh đi trên sợi dây căng thẳng này với Magda. Nó mang đến cho anh những cảm xúc quay cuồng, nhưng anh phải làm thế để được ở cùng với Jessica nhiều nhất có thể - không phải chỉ vì anh, mà còn vì con bé. Trẻ con cần có bố, Laura ạ.”
“Vâng, tất nhiên, nhưng...”
“Khi Jessica ở đây, anh hiếm khi ngủ. Em có biết tại sao không? Vì khi anh đặt con bé vào giường, đắp chăn và đọc cho nó một câu truyện, rồi sau đó anh ngồi gần con bé trong một chiếc ghế, anh ngồi đó trong nhiều giờ, chỉ ngồi đó, nhìn con bé ngủ, bởi vì anh thậm chí không muốn lỡ mất điều đó. Anh không muốn để lỡ một giây nào mà anh có với con bé.” Mắt anh lóe lên sự giận dữ. “Khi Magda bỏ anh, cô ấy không chỉ rời bỏ anh - cô ấy mang con của anh đi - cô ấy mang gia đình của anh đi. Vì thế đừng chỉ trích anh, Laura - làm ơn cố gắng và hiểu. Và nếu em không thể, thì có lẽ chúng ta không nên ở bên nhau nữa.”
Tôi cảm thấy sợ hãi. “Em hiểu. Em hiểu mà...” Giọng tôi mong manh và cao lên. “Có lẽ nhiều hơn anh nghĩ. Nhưng hiểu và cảm nhận là khác nhau.”
Luke chớp mắt để giữ lại nước mắt. “Anh biết. Anh biết, và anh xin lỗi, Laura.” Anh với lấy tay tôi. “Anh xin lỗi vì cuộc sống của anh không đẹp và đơn giản như lúc chúng ta quen nhau trước đây - chỉ có anh và em, không có ai để tính đến - nhưng anh không thể ước khác đi, bởi vì Jess. Nhưng làm ơn hãy chịu đựng cùng anh.” Anh kéo tôi vào với anh, và vòng tay ôm tôi. “Anh yêu em, Laura,” anh thì thầm. “Anh không muốn mất em và anh hứa chuyện này sẽ không thế mãi. Anh hứa với em rằng mọi chuyện sẽ thay đổi. Cùng với thời gian.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook