“Ngài tỉnh.” Ân Xu mở mắt ra, dụi mắt nhập nhèm nhìn hắn.
“Ừ.” Sầm Duẫn thu tay, sắc mặt tốt lên nhiều, lãnh đạm, phảng phất người vừa rồi không phải hắn.
Ân Xu đứng dậy xuống đất, Sầm Duẫn lập tức bắt lấy tay nàng, “Đi đâu?”
Nàng chớp chớp mắt, nói “Lấy thuốc cho ngài.”
“Không cần.” Hắn nói, “Để Tần Nhu làm, ngươi ở đây không được đi.”
Ân Xu đứng một lát, mỉm cười, “Được.”
Tần Nhu tiến vào đặt chén thuốc xuống, rất có mắt nhìn nhanh chóng lui ra ngoài.
“Ta đút ngài?” Nàng nói.
“Ừ.” Hắn.
Ân Xu cầm cái muỗng khuấy đều chén thuốc, múc một muỗng, đưa tới miệng thổi thổi, mới đút cho hắn.
Hai người đều không nói chuyện.
Qua một lát, Sầm Duẫn uống thuốc xong. Ân Xu buông chén thuốc, cầm khăn lau thuốc bên môi hắn.
Sầm Duẫn nhìn nàng, nói “Ngươi lặp lại câu nói vừa rối lần nữa.”
“Nói cái gì?” Ân Xu hỏi hắn.
Sầm Duẫn nhíu mi.
Ân Xu hiểu ra, lập tức hôn sườn mặt hắn, có tia sáng mờ nhạt ở trong mắt nàng, cặp mắt kia giảo hoạt đến cực điểm, lại nói lời âu yếm động lòng người nhất, “Ân Xu chỉ ở bên cạnh công tử, chỉ gả cho một mình công tử.”
“Cả đời đều là người của công tử.”
Sầm Duẫn nhìn nàng, tay bóp eo nhỏ của nàng, mặc kệ bản thân là bị yêu tinh câu hồn, hay là bị nàng bỏ thuốc, làm tâm hồn hắn mê muội, hắn đều nhận.
“Công tử, ngài bị thương.” Ân Xu chống vai hắn, cẩn thận dựa vào hắn.
“Không sao.” Sầm Duẫn nhàn nhạt nói.
Mành rơi xuống, dư âm trong phòng thật lâu chưa tiêu tan.
Hôm sau, An Lăng Viễn không tiện đến, Ân Xu đành tự mình thay thuốc cho hắn.
Bởi vì đêm qua miệng vết thương lại nứt ra, Ân Xu thấy vết thương kia không nhẹ. Hắn lại giống như người không có việc gì, mày cũng không nhăn một chút.
Sầm Duẫn bị thương, xin nghỉ lên triều.
Thay thuốc xong, Ân Xu hầu hạ mặc xiêm y cho hắn, đeo đai ngọc bên hông, Sầm Duẫn ôm nàng vào trong lòng ngực.
Ân Xu dừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn hắn.
Sầm Duẫn xoa eo nàng, cười hỏi nàng, “Đau không?”
Ân Xu giận hắn, nói, “Nên đau không phải là ngài sao! Bị thương nặng như vậy còn làm bậy.”
“Được, là ta sai.” Sầm Duẫn ôm nàng vào trong lòng ngực, hôm nay hắn cực kỳ dễ nói chuyện.
Ân Xu ngửa đầu nhìn hắn cũng cười, đuôi mắt nhẹ cong, lông mi run run, hai má hồng hào mịn màng.
Sầm Duẫn cúi đầu thơm lên má nàng, ngay sau đó trầm giọng, “Những lời hôm qua ta nói không phải lời nói đùa.” Hắn nhìn nàng, “Lại chờ chút thời gian, việc hiện tại cần xử lý còn cần chút thời gian.”
“Lý Ân Xu, ngươi chỉ cần nhớ rõ, ngươi phải tin ta.”
“Được.” Ân Xu đáp hắn, trong mắt tràn đầy tín nhiệm. Nhưng Sầm Duẫn làm sao tin lời nàng nói, kiếp trước nàng đi không chút lưu tình, lần này hắn phải làm tốt kế sách vẹn toàn.
Ân Xu nhìn một thân bị thương hôm qua của hắn cũng đoán được, có lẽ việc hôm qua bị bại lộ, Giang Mục Chi chạy thoát. Nàng nhớ lại tờ giấy kia, đôi mắt nheo lại.
Sầm Duẫn thấy nàng thất thần, dùng sức nhéo eo nàng: “Mấy ngày nay ngoan ngoãn ở trong phòng.”
“Nghe thấy không?”
Ân Xu trốn tránh tay hắn, dán ở trong lòng ngực hắn, ngoan ngoãn nói “Nghe.”
Tần Nhu bưng một chén thuốc tiến vào, là thuốc tránh thai, đặt ở trên bàn, Sầm Duẫn ngồi ở phía sau rèm xem công văn, còn chưa đi, liếc chén thuốc kia nói, “Bưng xuống, về sau không cần uống nữa.”
Ân Xu dựa vào người hắn chơi đai ngọc bên hông hắn, nghe được lời này, không khỏi liếc về phía hắn.
Tần Nhu ngẩn ra một chút, ngay sau đó nghe lệnh bưng xuống.
Sau một lúc lâu không thấy Sầm Duẫn lên tiếng, Ân Xu nhìn hắn, nhỏ giọng thử nói, “Công tử?”
Sầm Duẫn biết nàng muốn nói cái gì, ngăn chặn lời nói của nàng, “Không sao, ta cẩn thận một chút là được.”
Ân Xu nhớ lại đêm qua, hắn làm gì biết cẩn thận, rõ ràng là gan lớn cực kỳ! Nàng lại âm thầm nhìn nam nhân trước mặt, không khỏi suy tư, đến tột cùng việc gì khiến hắn làm ra nhượng bộ lớn như vậy?
Lại một lát sau, Ân Xu dựa vào người hắn ngủ. Sầm Duẫn buông công văn, ôm nàng đến trên giường, đắp chăn đàng hoàng, vén tóc mái bên má nàng.
Hắn làm như vậy, đơn giản là hy vọng nếu có hài tử, nữ nhân nhẫn tâm này sẽ bởi vì đứa nhỏ mà mềm lòng, lưu lại bên người hắn thôi. Hắn vẫn sợ, sợ nàng sẽ giống kiếp trước, rời đi không chút lưu tình.
Sầm Duẫn đi thư phòng, gọi Thận Thường tới, “Ngầm truyền tin vào cung, Thánh Thượng có bất luận khác thường gì đều phải báo cho ta.”
Thận Thường bị những lời này của công tử làm cho mờ mịt, Thánh Thượng có thể có việc gì khác thường? Nhưng nhìn công tử thần sắc vững vàng, hắn vẫn lĩnh mệnh đi xuống.
Kiếp trước ở Kim Lăng, khi hắn phá án không mang theo Lý Ân Xu, cũng không biết mê ảo thuật. Mà người ngoài không biết việc hắn tiến cung ở trong đại điện, hắn lại nhìn đến rõ ràng, Văn Uyên Đế là trúng mê ảo thuật giống Sử Văn Trăn.
Hắn suy đoán người phía sau màn là ở trong cung.
Giang Mục Chi biết hết kiếp trước, lần này bản thân không chết, sẽ có tiếp theo, việc hắn nên làm không phải ngồi chờ chết. Giang Mục Chi tuy rằng biết kiếp trước, nhưng đời này Lý Ân Xu còn ở quận vương phủ, hết thảy đều có đường xoay chuyển.
Hiện tại tất cả mấu chốt nghịch chuyển đều ở trên người Văn Uyên Đế, những người đó khống chế được Văn Uyên Đế, sẽ có thể thả Giang Mục Chi ra lao ngục, tống cổ hắn đến biên quan, khống chế toàn bộ Đại Yến.
.
Chùa Vân Tế mây khói mù mịt, một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá ngừng ở cửa sau chùa miếu, một nam tử bạch y áo gấm xuống xe ngựa, thời tiết rét nhẹ, y nắm thật chặt cổ áo lông chồn, ho nhẹ vài tiếng, sắc mặt tái nhợt, hình như có bệnh.
Ngựa quen đường cũ tới phòng thiền hậu viện, hai gã sai vặt canh giữ ở bên ngoài, y cũng không gõ cửa, trực tiếp đi vào.
“Pháp sư biệt lai vô dạng.” Giang Mục Chi buông mũ choàng, cười nhìn Bình Hiện tĩnh tọa trên đệm hương bồ.
Bình Hiện pháp sư chuyển động Phật châu, “A di đà phật, xưa nay lão nạp và thí chủ không quen biết, đâu ra biệt lai vô dạng.”
Giang Mục Chi thay đổi sắc mặt hung ác, “Pháp sư tội gì ngờ vực với ta, nếu không phải nhờ pháp sư xuất lực, sao ta có thể sống lại một đời, hoàn thành tâm nguyện chưa xong của ta?”
Bình Hiện mở mắt ra, trong mắt toàn là hiểu rõ hồng trần, “Vốn không thuộc về thí chủ, thí chủ cớ gì cưỡng cầu, cuối cùng rơi vào kết cục giống kiếp trước.”
“Ngươi câm miệng.” Giang Mục Chi đi đến trước mặt ông, nắm lấy cổ áo ông: “Pháp sư chỉ cần nói cho ta, Sầm Duẫn biết bao nhiêu, ta sẽ nghịch thiên sửa mệnh cho ngươi xem.”
“Thí chủ thu tay lại đi.” Bình Hiện khuyên bảo, “Trong vận mệnh có thì cuối cùng sẽ có, trong mệnh chẳng có thì đừng mong cầu.”
“Giờ phút này thu tay lại, còn có một đường sống.”
Giang Mục Chi ra khỏi Chùa Vân Tế, lên xe ngựa về phủ. Nếu Bình Hiện không chịu nói, vậy y tự mình đi làm, bất luận như thế nào, Xu Nhi là của y, Sầm Duẫn cần phải chết.
.
Dây ngọc bội cuối cùng cũng thắt xong, Ân Xu cầm ở trong tay, đung đưa trước mặt mình.
Sầm Duẫn đẩy cửa tiến vào, nàng nghe được động tĩnh lại thu trở về.
Nàng xuống đất, chân trần trụi chạy đến trước mặt hắn.
Sầm Duẫn biết nàng thích không mặc giày xuống đất, cho người trải thảm nhung lót dưới đất, còn đốt huân hương nàng thích, là mùi hương đào, là hương vị của nàng, kể từ khi nàng đến đây trong phòng hết thảy đều đang chậm rãi thay đổi.
Sầm Duẫn nhìn đến chân nàng nhíu mày, niết chóp mũi nàng, ngữ khí không tốt, “Dạy mãi không sửa.”
Ân Xu ngưỡng mặt cười, trong tay không biết khi nào cầm một cây kéo, cắt xuống một sợi tóc trên đầu của hắn.
Sầm Duẫn sợ nàng tự làm bị thương, hắn lấy kéo bỏ lên trên bàn, câu lấy eo nàng, “Làm gì?”
Ân Xu nói, “Công tử không biết sao? Kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ.”
Hai chữ phu thê khiến lòng hắn vui sướng.
“Biết.” Sầm Duẫn cúi đầu muốn hôn nàng, Ân Xu nghiêng đầu trốn đi, đầu ngón tay đặt trên môi hắn, Sầm Duẫn dừng lại, Ân Xu cười cong lưng chạy thoát khỏi cánh tay hắn.
Sầm Duẫn giơ tay sờ sờ môi, cười một tiếng.
Ân Xu đưa lưng về phía hắn, quấn hai sợi tóc dài lại, treo ở trên kết đồng tâm.
Sầm Duẫn ôm lấy nàng từ phía sau, cằm đặt trên vai nàng, ánh mắt dời về phía kết đồng tâm trong tay nàng, ra vẻ không biết hỏi, “Đây lại là làm cái gì?”
Ân Xu thắt xong đưa cho hắn, “Ngài xem.”
Sầm Duẫn rũ mắt nhìn thoáng qua, lại chuyển tới trên mặt nàng, “Ngọc bội của ta?”
Ân Xu nói, “Kết này là ta tự mình làm, ngài thích không?”
Sầm Duẫn nhìn nàng càng sâu, trong giọng nói có ý cười, “Thích.”
“Ta nhớ còn một cái khăn lụa ở chỗ của ngươi.” Hắn lại nói. 
Ân Xu quay đầu nhìn hắn, mắt đẹp trợn tròn, “Cái khăn kia ta thêu đã lâu, nhưng ngài không nhận, đã sớm bị lửa lớn ở ngõ nhỏ Phương Nguyệt thiêu thành tro.”
“Hợp lại vẫn là ta sai?” Vòng tay Sầm Duẫn kiềm càng chặt, cười hỏi nàng.
Ân Xu hừ một tiếng, tỏ vẻ là hắn sai.
Sầm Duẫn nhìn cánh môi nàng, trong lòng nóng lên, ôm lấy nàng, ngậm lấy vành tai nàng, thân thể Ân Xu cứng đờ.
Trong phòng nóng, ở đây lâu rồi Ân Xu lại tùy ý, chỉ mặc sam mỏng nhẹ, Sầm Duẫn rũ đầu, từ phía sau có thể nhìn đến nơi đó nhô lên. Hắn ngậm vành tai nàng hô hấp nặng nề, cầm ngọc bội thả trên bàn, bàn tay ở phía sau duỗi đến thắt lưng, bắt lấy sợi dây buộc trước ngực nàng, vừa muốn cởi, đã bị Ân Xu đè lại, nàng nhỏ giọng nói, “Công tử, hiện tại là ban ngày.”
“Thì sao?” Sầm Duẫn hôn nàng cười, động tác trên tay nhẹ nhàng kéo một cái, sợi dây rơi xuống, đập vào mắt đều là phong tình mê người.
Sầm Duẫn nói bên tai nàng: “Gần đây hình như lớn hơn chút, ngày mai lại kêu người làm đồ mới đi?”
Ân Xu đỏ mặt lắc đầu, “Không được, đồ trong tủ đều là mấy ngày trước mới làm.”
Sầm Duẫn cười, “Tổng không thể để nó không thoải mái đúng không?”
Ân Xu quay mặt đi, không nói.
Sầm Duẫn ôm eo nàng làm nàng ngồi quỳ ở trên giường, đang muốn cởi xiêm y của mình, chợt nghe nô tỳ bên ngoài nói: “Công tử, trưởng công chúa phái người truyền lời, bảo ngài nhanh đi sảnh ngoài.”
Động tác trong phòng dừng lại, sắc mặt Sầm Duẫn đen lại, Ân Xu liếc hắn cười khúc khích, “Trưởng công chúa có việc, ngài mau đi đi.”
Sầm Duẫn giơ tay xoa nhẹ eo nàng một phen, đắp chăn lại cho nàng, chỉnh sửa xiêm y, đứng nhìn nàng.
Mặt Ân Xu hồng nhuận, mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa.
Sầm Duẫn khom lưng cắn môi nàng, là thật sự cắn, trên cánh môi tróc da, hắn mới vừa lòng rời đi.
Hắn nói: “Buổi tối không tha cho ngươi.”
Hòa Hương trưởng công chúa ở chủ viện nhà kề đợi thật lâu mới thấy người tới.
Tuy nói chủ viện cách Thanh Cùng Viện khá xa, nhưng cũng không đến mức tới muộn như vậy.
Hòa Hương trưởng công chúa lại thấy bộ dáng thần thanh khí sảng của hắn, sao còn không biết hắn vừa làm cái gì ở trong phòng!
Sầm Duẫn vào phòng, Hòa Hương trưởng công chúa cười lạnh, “Hiện tại người mẫu thân là ta cũng không kêu được ngươi đúng không!”
Sầm Duẫn thành thật thừa nhận “Là nhi tử không đúng.”
Hắn nhận sai nhanh như vậy, Hòa Hương trưởng công chúa cũng không biết nên nói cái gì, nhấp một ngụm trà, mới nói, “Nghe nói ngươi muốn tạm hoãn hôn sự với Trần gia, vì sao?” 
Sầm Duẫn nói “Nhi tử rút kinh nghiệm xương máu, cảm thấy nếu là trước hôn đã có ngoại thất, đúng là không có đạo đức cá nhân, cho nên nhi tử muốn xử lý xong việc của Lý Ân Xu, thả nàng ra phủ, lại đàm luận hôn sự, cũng coi như cho hai nhà thể diện.”
Sắc mặt hắn thành khẩn, thái độ cung kính, không giống nói dối.
Hòa Hương trưởng công chúa nhìn hắn một lát, hỏi “Thật sự?”
Sầm Duẫn nâng đầu, trong mắt cũng cực kỳ chân thành, “Thật sự.”
Hòa Hương trưởng công chúa nửa tin nửa ngờ, lại nói, “Vậy ngươi chuẩn bị khi nào thì giải quyết xong?” Lần này bà cần thiết hỏi, bằng không hắn khẳng định lại giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt bà.
Ngoài cửa sổ có một gốc cây tuyết mai, ánh mắt Sầm Duẫn rơi xuống cây mai kia, cười nói “Việc này nếu nhanh sẽ khiến người hoài nghi, nhi tử định qua nửa năm sẽ xử lý hết những việc này.”
Lại qua nửa năm ý nghĩa lại chờ sáu tháng, thời gian quá mức dài, Hòa Hương trưởng công chúa không muốn, “Đã không ai biết thân phận của nàng, sao sẽ khiến người hoài nghi?”
Sầm Duẫn xoay nhẫn ban chỉ trên ngón cái, trả lời, “Đến lúc đó, mẫu thân sẽ hiểu.”
Kiếp trước khi đó, hết thảy chắc đều đã trần ai lạc định.
Giang Mục Chi tuy giỏi tính toán, nhưng Sầm Duẫn cũng không nghĩ tới, kiếp trước cuối cùng bản thân sẽ thua. Nếu nói thua, hắn cũng chỉ thua ở chỗ trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác.
Trần phủ cũng thu được tin tức tạm hoãn hôn sự, Trần Tích Nhi lên xe ngựa, chuẩn bị đi Chùa Vân Tế cầu phúc.
Sơn Nô ngồi ở phía trước lái xe.
Nàng ra ngoài mang ít người, chuyên chọn nơi ít người mà đi, trên đường cũng yên tĩnh.
Xe ngựa đi một đoạn đường, lại đột nhiên ngừng lại, bởi vì có một đám người nhảy ra chặn đường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương