Câu Được Con Rùa Vàng
-
Chương 9: Sẽ có người phụ nữ dám ra tay với anh 2
Các đồng nghiệp quả nhiên rất nể mặt, không chỉ đến đông đủ mà còn gọi cả sếp cùng đến. Cũng may là tôi đã có sự chuẩn bị vì biết rằng bọn họ sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào phô bày bản thân. Vừa vào đã thấy, ai nấy ăn mặc đẹp đẽ, trang điểm chải chuốt cầu kỳ. Chỉ có điều tôi cũng đã có sự chuẩn bị để không thua chị kém em, tôi đã kéo Mạc Lãnh đến cửa hàng quần áo, thay đổi hoàn toàn diện mạo của mình.
Lâm Diệu và Dương Lệ Lệ ngồi cạnh nhau, đang nói chuyện vui vẻ, hai người cười với nhau rất ngọt. Tốc độ của Lệ Lệ quả là phi thường. Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, thấy sếp đang bị một đám con gái giỏi nịnh bao vây, cười tươi như hoa.
Cảnh tượng này thật tình tứ, lãng mạn... nhưng nhân vật chính có còn là tôi không?
- Đã nhìn thấy chưa, ai nấy đều lẳng lơ như vậy đấy! - Tôi quay sang nói với Mạc Lãnh bằng giọng khinh khỉnh.
- Cậu nên đắc chí mới phải, tớ nghe Ngũ Dật Thiên nói trong công ty chưa có ai bày tiệc cảm ơn sư phụ bao giờ đâu!
- Đương nhiên rồi, ha ha!
Mọi người nhìn thấy Mạc Lãnh đến liền đứng hết cả dậy, nói rằng Tổng giám đốc Ngũ cử phu nhân đến dự tiệc là nể mặt Lâm Diệu lắm đấy. Chỉ có điều, sao sếp cứ nhìn tôi chòng chọc thế?
- Mau ngồi xuống đi! Mọi người đã đến đông đủ rồi thì gọi món đi! - Mạc Lãnh vừa được người ta gọi một tiếng là phu nhân tổng giám đốc đã rối tung không biết đông tây nam bắc gì rồi, cậu tưởng là cậu chủ trì buổi tiệc hôm nay đấy à?
Lâm Diệu cười với hai chúng tôi, gọi phục vụ mang món ăn lên rồi cúi đầu nói chuyện vói Lệ Lệ. Trời đất, cũng thân thiết vói nhau quá chừng!
Tôi để Mạc Lãnh ngồi bên cạnh Lâm Diệu, đang định ngồi xuống thì sếp đã đứng sau lưng tôi, kéo áo tôi ra ý bảo tôi ra ngoài.
- Tớ ra ngoài một lát! - Tôi nói vói Mạc Lãnh rồi đi theo sếp ra ngoài.
- Cô làm cái trò gì thế hả?
- Làm cái trò gì là trò gì ạ? - Tôi ngơ ngác hỏi lại.
- Làm gì mà phô trương thế, còn bắt người ta bày tiệc cảm ơn? - Sếp tức đến nhăn nhó mặt mày, bộ dạng thật khó coi.
- Có phải tôi yêu cầu đâu? - Tôi khẽ phản bác.
- Cô có thể từ chối mà! Muốn cảm ơn hai người đi ăn là đủ rồi, còn phải sĩ diện bày vẽ ra làm gì, còn gọi cả Mạc Lãnh tới. Tôi thấy cô đúng là kiểu trong tay có báu vật gì là phải phô ra hết. Đâu phải cô không biết thân thế của người ta, đã thế còn làm bậy, cô mà đắc tội với người ta thì chỉ có tiêu đời!
- Tôi đâu có sĩ diện, chuyện thực ra là thế này, Lệ Lệ hình như có tình cảm đặc biệt với Lâm Diệu, thế nên tôi chỉ muốn tác thành hai bọn họ, nếu như chỉ gọi một mình Lệ Lệ ra, chắc chắn mọi người đều ngại ngùng, thế nên tôi mới gọi mọi người cùng đến. Chẳng phải hai người họ đang nói chuyện vui vẻ lắm hay sao?
- Tôi không cần biết, lát nữa cô nói ít đi một chút! - sếp tức giận đi thẳng vào phòng.
Ông có còn chút thể diện nào không hả? Không vui ông có thể không đến mà, ban nãy được người ta nịnh nọt thì cười toe cười toét, thế mà giờ còn mắng tôi thế nọ thế kia, đúng là giả tạo, giả tạo!
Bị mắng cho một trận xong là tôi chẳng còn chút hứng thú nào nữa. Vốn dĩ định kiếm bữa ăn từ gã con riêng kia, giờ lại thành ra là tôi thích khoe khoang, phô trương. Tôi bực bội trừng mắt nhìn Lâm Diệu, hóa lửa giận thành sức mạnh ăn uống, trút hết cơn giận vào thức ăn.
- Chị Lâm, phu nhân tổng giám đốc tương lai, tôi kính hai người một ly! Cảm ơn chị Lâm đã chỉ bảo cho tôi những ngày qua, cám ơn tổng giám đốc đã giới thiệu cho tôi một người thầy tốt như vậy! - Lâm Diệu sau khi bị tôi lườm tâm trạng có vẻ vui hẳn lên, toét miệng cười ngọt ngào rót rượụ cho Mạc Lãnh.
Hai tay tôi còn đang mải bóc tôm, miệng vẫn còn đang nhai tôm thì Lâm Diệu đã bê rượu đến bên cạnh.
Mạc Lãnh vui vẻ cạn ly vói Lâm Diệu, tôi vốn dĩ không uống rượu, lúc này cũng đành phải nâng ly với anh ta. Chợt Lệ Lệ lọt vào tầm mắt của tôi, tôi liền nói:
- Lệ Lệ, cô cũng cạn với chúng tôi đi!
Không khí như đông cứng lại.
Mặt Lệ Lệ lập tức đỏ lựng lên, sếp đang ăn ngon lành cũng khựng lại, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Lâm Diệu mặt chẳng chút biểu cảm nhìn tôi, chỉ có điều ly rượu trong tay hơi nghiêng đi, rượu đổ hết ra ngoài. Mạc Lãnh đang uống cũng không biết nên uống tiếp hay thôi.
Lâm Diệu lạnh lùng nhìn tôi, nhìn tới mức tôi muốn dựng tóc gáy. Lẽ nào sếp nói đúng, tôi đã làm những chuyện đắc tội vói anh ta rồi?
- Lệ Lệ, nếu chị Lâm đã mời như vậy thì cô cũng cùng cạn ly đi! - Lâm Diệu lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt đó. Lệ Lệ nghe thấy vậy liền bẽn lẽn đứng dậy, bốn người cùng nâng cốc chạm vào nhau rồi khó nhọc nuốt hết ly rượu vào bụng.
Sau khi uống rượu xong, mọi người lại bắt đầu ăn. Tôi vừa ăn vừa quan sát hai người đó, phát hiện ra Lâm Diệu không hề nói với Lệ Lệ thêm một câu nào nữa.
Hỏng việc rồi, nhưng đâu phải lỗi tại tôi. Tôi đã dốc toàn lực giúp cô, chỉ tại "tín hiệu" của cô ta kém, Lâm Diệu mà dễ hạ gục thế thì đâu đến lượt cô?
Ăn được nửa chừng thì Mạc Lãnh nhận được điện thoại của Bầu Trời, anh ta đang đợi Mạc Lãnh ở dưới.
Mạc Lãnh đứng dậy từ biệt, vài lời cảm ơn mọi người, tôi cũng nhân cơ hội này định đánh bài chuồn.
- Chị cũng định đi à? - Lâm Diệu ngạc nhiên hỏi.
- Đúng thế, ở nhà tôi còn cả đống quần áo chưa giặt!
- Thế tôi không tiễn! - Lâm Diệu lạnh lùng nói. Vì anh ta cúi đầu nên tôi không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh ta, chỉ cảm thấy giọng anh ta có vẻ thất vọng. Không phải tôi đa nghi quá chứ?
Trơ mặt ngồi vào xe của tổng giám đốc, Mạc Lãnh bắt đầu oán trách tôi:
- Lâm Diệu chỉ chúc có hai chúng ta, cậu lôi Lệ Lệ vào làm gì?
- Cậu sáng mắt ra chút có được không? Cậu không thấy cô Lệ Lệ đó có ý với Lâm Diệu à? Tớ làm vậy chẳng phải là để giúp họ hay saơ?
- Lệ Lệ nào? – Bầu Trời xen vào.
- Một cô sinh viên mới vào, tên Dương Lệ Lệ! - Tôi đáp.
- Cô ta muốn theo đuổi Lâm Diệu?
- Đúng thế!
- Cô đổi nghề làm mai mối rồi à? Đừng có ôm rơm nặng bụng!
Tôi nghẹn họng không nói được gì, chỉ lắp bắp: Anh... anh... anh... Tức tối vì không làm gì được Bầu Trời, tôi đành quay sang trừng mắt với Mạc Lãnh.
Mạc Lãnh nhận được tín hiệu của tôi liền lập tức phản kích Bầu Trời:
- Anh nói khó nghe thế Lâm Sảng chẳng qua chỉ vì tốt bụng thôi mà!
Đồ khốn, hai anh em cùng hùa vào bắt nạt một đứa con gái yếu đuối, các anh không sợ sét đánh chết hay sao? Đúng là cùng một cái lò mà ra, ăn nói quá đáng như nhau. Tôi không dây được chẳng nhẽ tôi không biết tránh?
Lâm Diệu và Dương Lệ Lệ ngồi cạnh nhau, đang nói chuyện vui vẻ, hai người cười với nhau rất ngọt. Tốc độ của Lệ Lệ quả là phi thường. Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, thấy sếp đang bị một đám con gái giỏi nịnh bao vây, cười tươi như hoa.
Cảnh tượng này thật tình tứ, lãng mạn... nhưng nhân vật chính có còn là tôi không?
- Đã nhìn thấy chưa, ai nấy đều lẳng lơ như vậy đấy! - Tôi quay sang nói với Mạc Lãnh bằng giọng khinh khỉnh.
- Cậu nên đắc chí mới phải, tớ nghe Ngũ Dật Thiên nói trong công ty chưa có ai bày tiệc cảm ơn sư phụ bao giờ đâu!
- Đương nhiên rồi, ha ha!
Mọi người nhìn thấy Mạc Lãnh đến liền đứng hết cả dậy, nói rằng Tổng giám đốc Ngũ cử phu nhân đến dự tiệc là nể mặt Lâm Diệu lắm đấy. Chỉ có điều, sao sếp cứ nhìn tôi chòng chọc thế?
- Mau ngồi xuống đi! Mọi người đã đến đông đủ rồi thì gọi món đi! - Mạc Lãnh vừa được người ta gọi một tiếng là phu nhân tổng giám đốc đã rối tung không biết đông tây nam bắc gì rồi, cậu tưởng là cậu chủ trì buổi tiệc hôm nay đấy à?
Lâm Diệu cười với hai chúng tôi, gọi phục vụ mang món ăn lên rồi cúi đầu nói chuyện vói Lệ Lệ. Trời đất, cũng thân thiết vói nhau quá chừng!
Tôi để Mạc Lãnh ngồi bên cạnh Lâm Diệu, đang định ngồi xuống thì sếp đã đứng sau lưng tôi, kéo áo tôi ra ý bảo tôi ra ngoài.
- Tớ ra ngoài một lát! - Tôi nói vói Mạc Lãnh rồi đi theo sếp ra ngoài.
- Cô làm cái trò gì thế hả?
- Làm cái trò gì là trò gì ạ? - Tôi ngơ ngác hỏi lại.
- Làm gì mà phô trương thế, còn bắt người ta bày tiệc cảm ơn? - Sếp tức đến nhăn nhó mặt mày, bộ dạng thật khó coi.
- Có phải tôi yêu cầu đâu? - Tôi khẽ phản bác.
- Cô có thể từ chối mà! Muốn cảm ơn hai người đi ăn là đủ rồi, còn phải sĩ diện bày vẽ ra làm gì, còn gọi cả Mạc Lãnh tới. Tôi thấy cô đúng là kiểu trong tay có báu vật gì là phải phô ra hết. Đâu phải cô không biết thân thế của người ta, đã thế còn làm bậy, cô mà đắc tội với người ta thì chỉ có tiêu đời!
- Tôi đâu có sĩ diện, chuyện thực ra là thế này, Lệ Lệ hình như có tình cảm đặc biệt với Lâm Diệu, thế nên tôi chỉ muốn tác thành hai bọn họ, nếu như chỉ gọi một mình Lệ Lệ ra, chắc chắn mọi người đều ngại ngùng, thế nên tôi mới gọi mọi người cùng đến. Chẳng phải hai người họ đang nói chuyện vui vẻ lắm hay sao?
- Tôi không cần biết, lát nữa cô nói ít đi một chút! - sếp tức giận đi thẳng vào phòng.
Ông có còn chút thể diện nào không hả? Không vui ông có thể không đến mà, ban nãy được người ta nịnh nọt thì cười toe cười toét, thế mà giờ còn mắng tôi thế nọ thế kia, đúng là giả tạo, giả tạo!
Bị mắng cho một trận xong là tôi chẳng còn chút hứng thú nào nữa. Vốn dĩ định kiếm bữa ăn từ gã con riêng kia, giờ lại thành ra là tôi thích khoe khoang, phô trương. Tôi bực bội trừng mắt nhìn Lâm Diệu, hóa lửa giận thành sức mạnh ăn uống, trút hết cơn giận vào thức ăn.
- Chị Lâm, phu nhân tổng giám đốc tương lai, tôi kính hai người một ly! Cảm ơn chị Lâm đã chỉ bảo cho tôi những ngày qua, cám ơn tổng giám đốc đã giới thiệu cho tôi một người thầy tốt như vậy! - Lâm Diệu sau khi bị tôi lườm tâm trạng có vẻ vui hẳn lên, toét miệng cười ngọt ngào rót rượụ cho Mạc Lãnh.
Hai tay tôi còn đang mải bóc tôm, miệng vẫn còn đang nhai tôm thì Lâm Diệu đã bê rượu đến bên cạnh.
Mạc Lãnh vui vẻ cạn ly vói Lâm Diệu, tôi vốn dĩ không uống rượu, lúc này cũng đành phải nâng ly với anh ta. Chợt Lệ Lệ lọt vào tầm mắt của tôi, tôi liền nói:
- Lệ Lệ, cô cũng cạn với chúng tôi đi!
Không khí như đông cứng lại.
Mặt Lệ Lệ lập tức đỏ lựng lên, sếp đang ăn ngon lành cũng khựng lại, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Lâm Diệu mặt chẳng chút biểu cảm nhìn tôi, chỉ có điều ly rượu trong tay hơi nghiêng đi, rượu đổ hết ra ngoài. Mạc Lãnh đang uống cũng không biết nên uống tiếp hay thôi.
Lâm Diệu lạnh lùng nhìn tôi, nhìn tới mức tôi muốn dựng tóc gáy. Lẽ nào sếp nói đúng, tôi đã làm những chuyện đắc tội vói anh ta rồi?
- Lệ Lệ, nếu chị Lâm đã mời như vậy thì cô cũng cùng cạn ly đi! - Lâm Diệu lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt đó. Lệ Lệ nghe thấy vậy liền bẽn lẽn đứng dậy, bốn người cùng nâng cốc chạm vào nhau rồi khó nhọc nuốt hết ly rượu vào bụng.
Sau khi uống rượu xong, mọi người lại bắt đầu ăn. Tôi vừa ăn vừa quan sát hai người đó, phát hiện ra Lâm Diệu không hề nói với Lệ Lệ thêm một câu nào nữa.
Hỏng việc rồi, nhưng đâu phải lỗi tại tôi. Tôi đã dốc toàn lực giúp cô, chỉ tại "tín hiệu" của cô ta kém, Lâm Diệu mà dễ hạ gục thế thì đâu đến lượt cô?
Ăn được nửa chừng thì Mạc Lãnh nhận được điện thoại của Bầu Trời, anh ta đang đợi Mạc Lãnh ở dưới.
Mạc Lãnh đứng dậy từ biệt, vài lời cảm ơn mọi người, tôi cũng nhân cơ hội này định đánh bài chuồn.
- Chị cũng định đi à? - Lâm Diệu ngạc nhiên hỏi.
- Đúng thế, ở nhà tôi còn cả đống quần áo chưa giặt!
- Thế tôi không tiễn! - Lâm Diệu lạnh lùng nói. Vì anh ta cúi đầu nên tôi không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh ta, chỉ cảm thấy giọng anh ta có vẻ thất vọng. Không phải tôi đa nghi quá chứ?
Trơ mặt ngồi vào xe của tổng giám đốc, Mạc Lãnh bắt đầu oán trách tôi:
- Lâm Diệu chỉ chúc có hai chúng ta, cậu lôi Lệ Lệ vào làm gì?
- Cậu sáng mắt ra chút có được không? Cậu không thấy cô Lệ Lệ đó có ý với Lâm Diệu à? Tớ làm vậy chẳng phải là để giúp họ hay saơ?
- Lệ Lệ nào? – Bầu Trời xen vào.
- Một cô sinh viên mới vào, tên Dương Lệ Lệ! - Tôi đáp.
- Cô ta muốn theo đuổi Lâm Diệu?
- Đúng thế!
- Cô đổi nghề làm mai mối rồi à? Đừng có ôm rơm nặng bụng!
Tôi nghẹn họng không nói được gì, chỉ lắp bắp: Anh... anh... anh... Tức tối vì không làm gì được Bầu Trời, tôi đành quay sang trừng mắt với Mạc Lãnh.
Mạc Lãnh nhận được tín hiệu của tôi liền lập tức phản kích Bầu Trời:
- Anh nói khó nghe thế Lâm Sảng chẳng qua chỉ vì tốt bụng thôi mà!
Đồ khốn, hai anh em cùng hùa vào bắt nạt một đứa con gái yếu đuối, các anh không sợ sét đánh chết hay sao? Đúng là cùng một cái lò mà ra, ăn nói quá đáng như nhau. Tôi không dây được chẳng nhẽ tôi không biết tránh?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook