Câu Đáp Thành Gian
-
Chương 19
Nghiêm Lãng lái xe tới bờ biển.
Sóng biển từng đợt từng đợt vỗ vào nhau, va vào đá trên bờ cát, vang lên những tiếng xào xạc khe khẽ.
Rì rào, rì rào. Tựa như một điệu nhảy xoay vòng.
Nghiêm Lãng ngồi trong xe, im lặng lắng nghe.
Gương mặt hắn có vẻ hơi gầy, trông lại càng anh tuấn, đôi mắt đen sâu thẳm sáng ngời, nhưng cả người hắn phảng phất như thật mệt mỏi.
Bên ngoài xe là bãi cát trắng trải dài miên man, xa hơn nữa là biển xanh thăm thẳm, vô cùng mỹ lệ. Hắn đã từng nghĩ sẽ mang Tô Đình đến đây, hai người cùng đi dạo bãi biển, sau đó ngồi xuống đón bình minh.
Thật ra hắn vẫn luôn muốn tìm một người cùng đón bình minh, không chỉ là bình minh, mà cả hoàng hôn, mưa mùa hạ tuyết khi đông, mây cuộn mây trôi, cùng ngắm đến tận vĩnh hằng, ngắm đến khi già, đến khi chết.
Nhưng lúc nào hắn cũng thất bại, không ai muốn ở bên cạnh hắn, không ai nguyện ý cho hắn vĩnh hằng.
Hắn đành phải đến đây một mình.
Có tiếng người trong không trung nhẹ nhàng gọi: “Nghiêm Lãng.”
Hắn nâng mắt, lướt nhìn xung quanh, nhưng chẳng có ai.
Hắn biết, ảo giác đó lại tới tìm hắn.
Thanh âm gọi hắn càng lúc càng nhiều, có sâu sắc chân thành, có dí dỏm đáng yêu, cũng có vui vẻ ngọt ngào. Dần dần những thanh âm này bắt đầu hòa vào nhau, trở nên thê lương mà u oán: “Tại sao anh còn chưa xuống gặp bọn tôi! Anh có biết vì anh mà bọn tôi chết oan ức lắm hay không?!”
Hơi thở Nghiêm Lãng bị bóp nghẹn trong thoáng chốc, một lát sau hắn bình tĩnh nói: “Không phải tại tôi.”
“Là anh! Là anh hại chết bọn tôi!” Thanh âm đó trở nên ác độc và căm hận: “Người như anh mãi mãi không xứng đáng có được hạnh phúc, vĩnh viễn sẽ không ai yêu anh… Anh còn sống làm gì? Sao anh lại không chết đi, sao anh không chết đi——“
Câu cuối cùng vang vọng từ xa xăm, tựa như đang điên cuồng nguyền rủa hắn.
“Câm mồm.” Nghiêm Lãng khẽ nói.
Thanh âm đó không những không biến mất, mà càng lúc càng dày đặc, cuồn cuộn, nghiền nát tất cả, cuốn về phía hắn, vây quanh hắn.
Nghiêm Lãng cầm tai nghe ở bên cạnh, đeo lên, tựa như muốn ngăn lời nguyền oán độc đó ra khỏi thế giới của hắn.
“Tô Đình.” Hắn khẽ gọi, như đang tìm kiếm sức mạnh có thể cứu rỗi hắn.
Sau đó tất cả bỗng dưng yên lặng.
Một giọng nói dịu dàng đáp lời: “Ừ, tôi ở đây.”
Nghiêm Lãng dần dần bình tĩnh: “Tô Đình?”
—“Ừ, tôi ở đây.”
Hắn khẽ cười, gọi thêm một lần nữa: “Tô Đình?”
—“Ừ, tôi ở đây.”
Hắn một lần lại một lần lặp đi lặp lại cái tên đó, mà giọng nói kia vẫn thật nhẫn nại, thật dịu dàng, kiên nhẫn đáp lời hắn.
Thoáng chốc, trong thoáng chốc, cả thế giới đều lặng im, chỉ còn lại giọng nói của một người.
Tiếng sóng biển khẽ rì rầm, thoáng như lời nỉ non ôn nhu mà quyến rũ của tình nhân, Nghiêm Lãng tựa người vào tay lái, lắng nghe băng ghi âm được tua đi tua lại, tựa như một đứa trẻ, yên bình nhắm mắt, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sóng biển từng đợt từng đợt vỗ vào nhau, va vào đá trên bờ cát, vang lên những tiếng xào xạc khe khẽ.
Rì rào, rì rào. Tựa như một điệu nhảy xoay vòng.
Nghiêm Lãng ngồi trong xe, im lặng lắng nghe.
Gương mặt hắn có vẻ hơi gầy, trông lại càng anh tuấn, đôi mắt đen sâu thẳm sáng ngời, nhưng cả người hắn phảng phất như thật mệt mỏi.
Bên ngoài xe là bãi cát trắng trải dài miên man, xa hơn nữa là biển xanh thăm thẳm, vô cùng mỹ lệ. Hắn đã từng nghĩ sẽ mang Tô Đình đến đây, hai người cùng đi dạo bãi biển, sau đó ngồi xuống đón bình minh.
Thật ra hắn vẫn luôn muốn tìm một người cùng đón bình minh, không chỉ là bình minh, mà cả hoàng hôn, mưa mùa hạ tuyết khi đông, mây cuộn mây trôi, cùng ngắm đến tận vĩnh hằng, ngắm đến khi già, đến khi chết.
Nhưng lúc nào hắn cũng thất bại, không ai muốn ở bên cạnh hắn, không ai nguyện ý cho hắn vĩnh hằng.
Hắn đành phải đến đây một mình.
Có tiếng người trong không trung nhẹ nhàng gọi: “Nghiêm Lãng.”
Hắn nâng mắt, lướt nhìn xung quanh, nhưng chẳng có ai.
Hắn biết, ảo giác đó lại tới tìm hắn.
Thanh âm gọi hắn càng lúc càng nhiều, có sâu sắc chân thành, có dí dỏm đáng yêu, cũng có vui vẻ ngọt ngào. Dần dần những thanh âm này bắt đầu hòa vào nhau, trở nên thê lương mà u oán: “Tại sao anh còn chưa xuống gặp bọn tôi! Anh có biết vì anh mà bọn tôi chết oan ức lắm hay không?!”
Hơi thở Nghiêm Lãng bị bóp nghẹn trong thoáng chốc, một lát sau hắn bình tĩnh nói: “Không phải tại tôi.”
“Là anh! Là anh hại chết bọn tôi!” Thanh âm đó trở nên ác độc và căm hận: “Người như anh mãi mãi không xứng đáng có được hạnh phúc, vĩnh viễn sẽ không ai yêu anh… Anh còn sống làm gì? Sao anh lại không chết đi, sao anh không chết đi——“
Câu cuối cùng vang vọng từ xa xăm, tựa như đang điên cuồng nguyền rủa hắn.
“Câm mồm.” Nghiêm Lãng khẽ nói.
Thanh âm đó không những không biến mất, mà càng lúc càng dày đặc, cuồn cuộn, nghiền nát tất cả, cuốn về phía hắn, vây quanh hắn.
Nghiêm Lãng cầm tai nghe ở bên cạnh, đeo lên, tựa như muốn ngăn lời nguyền oán độc đó ra khỏi thế giới của hắn.
“Tô Đình.” Hắn khẽ gọi, như đang tìm kiếm sức mạnh có thể cứu rỗi hắn.
Sau đó tất cả bỗng dưng yên lặng.
Một giọng nói dịu dàng đáp lời: “Ừ, tôi ở đây.”
Nghiêm Lãng dần dần bình tĩnh: “Tô Đình?”
—“Ừ, tôi ở đây.”
Hắn khẽ cười, gọi thêm một lần nữa: “Tô Đình?”
—“Ừ, tôi ở đây.”
Hắn một lần lại một lần lặp đi lặp lại cái tên đó, mà giọng nói kia vẫn thật nhẫn nại, thật dịu dàng, kiên nhẫn đáp lời hắn.
Thoáng chốc, trong thoáng chốc, cả thế giới đều lặng im, chỉ còn lại giọng nói của một người.
Tiếng sóng biển khẽ rì rầm, thoáng như lời nỉ non ôn nhu mà quyến rũ của tình nhân, Nghiêm Lãng tựa người vào tay lái, lắng nghe băng ghi âm được tua đi tua lại, tựa như một đứa trẻ, yên bình nhắm mắt, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook