Câu Đáp Thành Gian
-
Chương 11
Tiếng đàn mãnh liệt vang vọng cả căn phòng, những ngón tay khéo léo lướt trên những phím trắng đen, nhảy múa nhanh đến mức khiến người khác không kịp nhìn thấy— đó là một khúc nhạc thế nào? Trong những điệu cao vút lại nén thâm trầm, giữa khúc rộn rã lại quấn quanh bi thương, những nốt nhạc tuôn ra ngắn gọn, đè nén tiếng kêu gào, tựa như nhảy một điệu nhạc tàn, triền miên cho đến lúc trút hơi thở cưới.
Rốt cuộc một nốt thật mạnh vang lên, như thiên nga(1) ngẩng đầu kêu lên tiếng đau thương, kết thúc một khúc nhạc.
Người nghệ sĩ đóng đàn, mang theo ý cười hỏi người đang tựa vào cửa trước mặt: “Thế nào, Đỗ Du Lý?”
Đỗ Du Lý khoác áo blue trắng đi tới, nhìn Nghiêm Lãng thật sâu, khẽ thở dài: “Sếp, có đôi khi tôi thật sự rất nghi ngờ, khi đó thôi miên kỳ thật đã thất bại, anh hoàn toàn chưa bao giờ quên chuyện trước kia.”
Nam nhân bị nghi ngờ gác một tay lên đàn, chống cằm, mỉm cười hờ hững, toát lên vẻ ưu nhã quý phái. “Lời của cậu làm tôi thật kinh hoảng, Đỗ Du Lý, đừng hoài nghi y thuật của mình, quả thật tôi hoàn toàn không nhớ trước kia đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng không muốn đi tìm đáp án— kể từ tôi trước kia cho rằng những ký ức này với tôi chỉ có hại mà không có lợi.”
“Bây giờ cuộc sống của tôi rất thú vị.” Nam nhân mỉm cười, mang một chút xấu xa, nghiền ngẫm lại dịu dàng, sâu trong đôi mắt đem thẫm đó, một ngọn lửa đang điên cuồng nhảy múa.
“Vì… Tô Đình?”
Vì cái tên đó, đôi mắt nam nhân có hơi buông lỏng, hắn đứng dậy, ý vị bất minh (chắc là… cảm thấy hứng thú một cách khó hiểu 8> ) cười cười với Đỗ Du Lý: “Biết đâu là thế, hắn đặc biệt như vậy, táo bạo, cáu kỉnh, đơn thuần, tràn ngập sức sống, nhìn hắn, đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng an tâm và vô cùng thỏa mãn… Hắn thật giống thiên sứ, có phải không?”
Đỗ Du Lý im lặng không nói.
“Được rồi, khám bệnh đã xong chưa, bác sĩ?” Nghiêm Lãng sửa sang lại quần áo, xoay người định rời đi.
“Sếp.” Đỗ Du Lý bất ngờ gọi lại. “Có thể cho tôi nghe nhịp tim của anh không?”
Nghiêm Lãng xoay người, nhăn mày.
Thấy hắn đã ngầm đồng ý, Đỗ Du Lý đặt ống nghe lên ngực hắn, sau đó nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ mấp máy miệng: “Tô Đình”
Nghiêm Lãng khẽ nhếch môi, không cử động.
“Nhanh một phần sáu nhịp.” Đỗ Du Lý thu ống nghe, bình tĩnh nói.
“Ồ?” Nam nhân cong khóe môi: “Vậy nên kết luận là?”
“Không có kết luận gì cả.”
Đỗ Du Lý nói, đưa tay tiễn khách, “Chuẩn đoán hôm nay đã xong, ngày mai tôi sẽ đưa báo cáo cho ngài.”
“Được.” Nam nhân không hỏi thêm, chỉ gật đầu, xoay người ra khỏi cửa.
“Sếp.” Đằng sau nhàn nhạt hỏi: “Hắn là thiên sứ, vậy, anh là gì?”
“Tôi? Đương nhiên tôi là… ác ma kéo hắn sa ngã.”
Cửa, nhẹ nhàng đóng lại.
xxx
Tô Đình nhìn đồ ăn vặt chất đống một bên trên ghế dài, bên còn lại là Tần Hách đang chơi trò chơi, có chút bất lực.
“Chị dâu, chị nhìn em làm gì vậy?” Tần Hách ngẩng đầu, bối rối hỏi.
Tô Đình bình tĩnh nói: “À, đột nhiên tôi phát hiện ra tôi đã yêu cậu rồi.”
Tần Hách rùng mình, vội vã nhìn xung quanh, nhăn nhó nói: “Chị dâu, chị đừng đùa chuyện này, sếp nghe được sẽ có án mạng đó.”
“Ồ?” Tô Đình bắt đầu cảm thấy hứng thú, ôm gối nghiêng người sang nhỏ giọng hỏi: “Nghiêm Lãng thật sự là đại ca xã hội đen?”
Tần Hách im lặng, “Chị dâu làm ơn, sếp có khí chất như vậy, làm sao giống đại ca xã hội đen?”
“Đại ca trên tivi đều rất có khí chất đó thôi.”
“…”
“Vậy hắn giết người chưa?”
Tần Hách gãi gãi đầu, cái này thật khó nói: “Gián tiếp có tính không?”
Tô Đình hít sâu một hơi: “Quả nhiên, quả nhiên.” Hắn âm thầm tính toán, nét mặt hơi tái đi, chuyển đề tài, nghiêm túc hỏi Tần Hách: “Anh nói, nếu tôi bị Nghiêm Lãng hại chết, hắn sẽ bồi thường cho nhà của tôi bao nhiêu tiền?”
Tay cầm chuột của Tần Hách run lên, chị dâu lấy ở đâu cái ý nghĩ kì quái như vậy, khó khiến người ta thông cảm được…
Nghiêm Lãng trở về, mệt mỏi phong trần không chút nào giảm được vẻ ưu nhã, cởi áo khoác bước đến ghế dài nâng cằm Tô Đình ấn lên một dấu hôn, giọng nói trầm thấp dịu dàng êm ái: “Tôi đã về.”
Tô Đình choáng váng, đơ mặt nhìn nam nhân, gật đầu: “À.”
Nam nhân có chút bất mãn, khẽ nói: “Tôi muốn nghe em nói “Anh đã về” .”
Còn cọ mũi lên mặt hắn nữa… Tô Đình cắn môi, nhớ tới câu nói của Tần Hách “gián tiếp có tính không?”, rùng mình một cái, vội tuân mệnh nói: “Anh đã về.”
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ta không thèm so đo với một tên biến thái bất thường giả bình thường.
Nghiêm Lãng bất mãn nhéo nhéo mặt hắn: “Phải cười.”
Tô Đình khoe ra tám cái răng, đúng chuẩn một nụ cười, cảm thấy mình như là một nữ tử phong trần xưa được treo giá để làm vừa lòng ân khách.
Nghiêm Lãng cong khóe môi, lại hôn hắn một cái, dường như vô cùng hài lòng: “Bảo bối, tôi mang quà về cho em?”
Tô Đình hỏi: “Quà gì?”
Nghiêm Lãng mỉm cười bí ẩn, rút từ trong túi ra một cái, một con, không, một cái, một khẩu… một khẩu súng!!
Tô Đình vội vã trốn sau lưng Tần Hách, kêu lên: “Nghiêm Nghiêm Nghiêm Lãng, giết người phải đền mạng đó a, cho dù anh có rất nhiều tiền cũng khó trốn khỏi lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó thoát trời cao có mắt đó!!”
Tần Hách không nhịn được nữa, bật cười, ôm bụng lăn lộn trên ghế dài: “Ha ha ha, chị dâu thật đáng yêu… Phụt! Ha ha ha…”
Tô Đình hoảng sợ đứng dậy, trước mặt là đôi mắt dịu dàng của Nghiêm Lãng: “Bảo bối, chỉ là một món quà nhỏ thôi mà, đừng sợ, em sẽ thích nó.”
Xem phản ứng của hai người họ, chẳng lẽ là… súng đồ chơi?
Tô Đình đỏ mặt, thật xấu hổ, thẹn quá hóa giận đoạt lấy khẩu súng từ tay Nghiêm Lãng, tức giận nói: “Ái nói ông đây sợ? Ông đây chơi CS từ nhỏ đến lớn, súng đồ chơi không biết phá bao nhiêu cây, mấy cái thứ trẻ con này…” Hắn cân cân khẩu súng trong tay, hình như rất nặng, từ mũi “hừ” một tiếng khinh thường: “Tính cái gì!”
Hắn móc vào cò súng, khoe một tư thế rất chuẩn, nhe răng với Nghiêm Lãng: “Đẹp trai không?”
Nghiêm Lãng mỉm cười cưng chiều: “Bắn một phát thử xem.”
Anh cho là ông đây không dám sao, súng đồ chơi còn mang ra hù người khác, anh cho là Trung Hoa Dân Quốc muốn là có được một khẩu súng thật dễ vậy sao, mẹ nó phim xã hội đen toàn là bịm bợp.
Tô Đình tùy tiện nhắm một hướng, cong ngón trỏ.
“—Đoàng!!”
Viên đạn xẹt ngang qua sườn mặt Nghiêm Lãng, rít lên, lao đi với một tốc độ kinh người, làm vỡ nát một khối thủy tinh.
Lực phản chấn của khẩu súng khiến cho tay của Tô Đình tê dại, buông tay, khẩu súng rơi xuống đất.
Nghiêm Lãng hơi nghiêng đầu, khóe môi cong lên hờ hững: “A, tiếc thật.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Rốt cuộc một nốt thật mạnh vang lên, như thiên nga(1) ngẩng đầu kêu lên tiếng đau thương, kết thúc một khúc nhạc.
Người nghệ sĩ đóng đàn, mang theo ý cười hỏi người đang tựa vào cửa trước mặt: “Thế nào, Đỗ Du Lý?”
Đỗ Du Lý khoác áo blue trắng đi tới, nhìn Nghiêm Lãng thật sâu, khẽ thở dài: “Sếp, có đôi khi tôi thật sự rất nghi ngờ, khi đó thôi miên kỳ thật đã thất bại, anh hoàn toàn chưa bao giờ quên chuyện trước kia.”
Nam nhân bị nghi ngờ gác một tay lên đàn, chống cằm, mỉm cười hờ hững, toát lên vẻ ưu nhã quý phái. “Lời của cậu làm tôi thật kinh hoảng, Đỗ Du Lý, đừng hoài nghi y thuật của mình, quả thật tôi hoàn toàn không nhớ trước kia đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng không muốn đi tìm đáp án— kể từ tôi trước kia cho rằng những ký ức này với tôi chỉ có hại mà không có lợi.”
“Bây giờ cuộc sống của tôi rất thú vị.” Nam nhân mỉm cười, mang một chút xấu xa, nghiền ngẫm lại dịu dàng, sâu trong đôi mắt đem thẫm đó, một ngọn lửa đang điên cuồng nhảy múa.
“Vì… Tô Đình?”
Vì cái tên đó, đôi mắt nam nhân có hơi buông lỏng, hắn đứng dậy, ý vị bất minh (chắc là… cảm thấy hứng thú một cách khó hiểu 8> ) cười cười với Đỗ Du Lý: “Biết đâu là thế, hắn đặc biệt như vậy, táo bạo, cáu kỉnh, đơn thuần, tràn ngập sức sống, nhìn hắn, đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng an tâm và vô cùng thỏa mãn… Hắn thật giống thiên sứ, có phải không?”
Đỗ Du Lý im lặng không nói.
“Được rồi, khám bệnh đã xong chưa, bác sĩ?” Nghiêm Lãng sửa sang lại quần áo, xoay người định rời đi.
“Sếp.” Đỗ Du Lý bất ngờ gọi lại. “Có thể cho tôi nghe nhịp tim của anh không?”
Nghiêm Lãng xoay người, nhăn mày.
Thấy hắn đã ngầm đồng ý, Đỗ Du Lý đặt ống nghe lên ngực hắn, sau đó nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ mấp máy miệng: “Tô Đình”
Nghiêm Lãng khẽ nhếch môi, không cử động.
“Nhanh một phần sáu nhịp.” Đỗ Du Lý thu ống nghe, bình tĩnh nói.
“Ồ?” Nam nhân cong khóe môi: “Vậy nên kết luận là?”
“Không có kết luận gì cả.”
Đỗ Du Lý nói, đưa tay tiễn khách, “Chuẩn đoán hôm nay đã xong, ngày mai tôi sẽ đưa báo cáo cho ngài.”
“Được.” Nam nhân không hỏi thêm, chỉ gật đầu, xoay người ra khỏi cửa.
“Sếp.” Đằng sau nhàn nhạt hỏi: “Hắn là thiên sứ, vậy, anh là gì?”
“Tôi? Đương nhiên tôi là… ác ma kéo hắn sa ngã.”
Cửa, nhẹ nhàng đóng lại.
xxx
Tô Đình nhìn đồ ăn vặt chất đống một bên trên ghế dài, bên còn lại là Tần Hách đang chơi trò chơi, có chút bất lực.
“Chị dâu, chị nhìn em làm gì vậy?” Tần Hách ngẩng đầu, bối rối hỏi.
Tô Đình bình tĩnh nói: “À, đột nhiên tôi phát hiện ra tôi đã yêu cậu rồi.”
Tần Hách rùng mình, vội vã nhìn xung quanh, nhăn nhó nói: “Chị dâu, chị đừng đùa chuyện này, sếp nghe được sẽ có án mạng đó.”
“Ồ?” Tô Đình bắt đầu cảm thấy hứng thú, ôm gối nghiêng người sang nhỏ giọng hỏi: “Nghiêm Lãng thật sự là đại ca xã hội đen?”
Tần Hách im lặng, “Chị dâu làm ơn, sếp có khí chất như vậy, làm sao giống đại ca xã hội đen?”
“Đại ca trên tivi đều rất có khí chất đó thôi.”
“…”
“Vậy hắn giết người chưa?”
Tần Hách gãi gãi đầu, cái này thật khó nói: “Gián tiếp có tính không?”
Tô Đình hít sâu một hơi: “Quả nhiên, quả nhiên.” Hắn âm thầm tính toán, nét mặt hơi tái đi, chuyển đề tài, nghiêm túc hỏi Tần Hách: “Anh nói, nếu tôi bị Nghiêm Lãng hại chết, hắn sẽ bồi thường cho nhà của tôi bao nhiêu tiền?”
Tay cầm chuột của Tần Hách run lên, chị dâu lấy ở đâu cái ý nghĩ kì quái như vậy, khó khiến người ta thông cảm được…
Nghiêm Lãng trở về, mệt mỏi phong trần không chút nào giảm được vẻ ưu nhã, cởi áo khoác bước đến ghế dài nâng cằm Tô Đình ấn lên một dấu hôn, giọng nói trầm thấp dịu dàng êm ái: “Tôi đã về.”
Tô Đình choáng váng, đơ mặt nhìn nam nhân, gật đầu: “À.”
Nam nhân có chút bất mãn, khẽ nói: “Tôi muốn nghe em nói “Anh đã về” .”
Còn cọ mũi lên mặt hắn nữa… Tô Đình cắn môi, nhớ tới câu nói của Tần Hách “gián tiếp có tính không?”, rùng mình một cái, vội tuân mệnh nói: “Anh đã về.”
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ta không thèm so đo với một tên biến thái bất thường giả bình thường.
Nghiêm Lãng bất mãn nhéo nhéo mặt hắn: “Phải cười.”
Tô Đình khoe ra tám cái răng, đúng chuẩn một nụ cười, cảm thấy mình như là một nữ tử phong trần xưa được treo giá để làm vừa lòng ân khách.
Nghiêm Lãng cong khóe môi, lại hôn hắn một cái, dường như vô cùng hài lòng: “Bảo bối, tôi mang quà về cho em?”
Tô Đình hỏi: “Quà gì?”
Nghiêm Lãng mỉm cười bí ẩn, rút từ trong túi ra một cái, một con, không, một cái, một khẩu… một khẩu súng!!
Tô Đình vội vã trốn sau lưng Tần Hách, kêu lên: “Nghiêm Nghiêm Nghiêm Lãng, giết người phải đền mạng đó a, cho dù anh có rất nhiều tiền cũng khó trốn khỏi lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó thoát trời cao có mắt đó!!”
Tần Hách không nhịn được nữa, bật cười, ôm bụng lăn lộn trên ghế dài: “Ha ha ha, chị dâu thật đáng yêu… Phụt! Ha ha ha…”
Tô Đình hoảng sợ đứng dậy, trước mặt là đôi mắt dịu dàng của Nghiêm Lãng: “Bảo bối, chỉ là một món quà nhỏ thôi mà, đừng sợ, em sẽ thích nó.”
Xem phản ứng của hai người họ, chẳng lẽ là… súng đồ chơi?
Tô Đình đỏ mặt, thật xấu hổ, thẹn quá hóa giận đoạt lấy khẩu súng từ tay Nghiêm Lãng, tức giận nói: “Ái nói ông đây sợ? Ông đây chơi CS từ nhỏ đến lớn, súng đồ chơi không biết phá bao nhiêu cây, mấy cái thứ trẻ con này…” Hắn cân cân khẩu súng trong tay, hình như rất nặng, từ mũi “hừ” một tiếng khinh thường: “Tính cái gì!”
Hắn móc vào cò súng, khoe một tư thế rất chuẩn, nhe răng với Nghiêm Lãng: “Đẹp trai không?”
Nghiêm Lãng mỉm cười cưng chiều: “Bắn một phát thử xem.”
Anh cho là ông đây không dám sao, súng đồ chơi còn mang ra hù người khác, anh cho là Trung Hoa Dân Quốc muốn là có được một khẩu súng thật dễ vậy sao, mẹ nó phim xã hội đen toàn là bịm bợp.
Tô Đình tùy tiện nhắm một hướng, cong ngón trỏ.
“—Đoàng!!”
Viên đạn xẹt ngang qua sườn mặt Nghiêm Lãng, rít lên, lao đi với một tốc độ kinh người, làm vỡ nát một khối thủy tinh.
Lực phản chấn của khẩu súng khiến cho tay của Tô Đình tê dại, buông tay, khẩu súng rơi xuống đất.
Nghiêm Lãng hơi nghiêng đầu, khóe môi cong lên hờ hững: “A, tiếc thật.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook