Câu Dẫn Cậu Bạn Học Sinh Chuyển Trường
1: Học Sinh Chuyển Trường



"Này, Chiêu Chiêu, cậu thấy học sinh chuyển trường mới tới có phải rất đẹp trai hay không?"

Hàn Chiêu Chiêu ngẩng đầu, nhìn theo hướng chỉ tay của bạn cùng bàn, trong khoảnh khắc đó giống như bị dọa sợ bèn lập tức thu hồi ánh mắt lại, bối rối hoảng loạn, động tác lớn làm bạn cùng bàn khó hiểu.

"Sao vậy?"

Hàn Chiêu Chiêu lắc đầu tỏ vẻ không sao nhưng thực tế thì trong lòng như đang đánh trống, từng hơi thở đều mang theo sự sợ hãi.

Đầu ngón tay cầm bút trắng bệch.

Sao lại là anh?

Giống như cảm nhận được, tầm mắt Giang Phỉ nhìn về phía nữ sinh bên này, chú ý tới vẻ mặt không bình thường của cô, ban đầu có hơi khó hiểu nhưng một giây sau ký ức về đêm đó lại hiện lên, khiến trong lòng anh có một suy đoán, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một hình cong rất nhẹ.

Người khác nhìn thì thấy khiêm tốn, nụ cười như gió mát, nhưng chỉ có bản thân anh biết, đằng sau nụ cười ấy là móng vuốt của sói xám tràn đầy mưu tính thò ra khi đối mặt với con mồi.

Học sinh chuyển trường ngồi đằng sau hai người Hàn Chiêu Chiêu.

Bạn cùng bàn rất vui vẻ, niềm vui sướng không thể nói thành lời, ngược lại thì Hàn Chiêu Chiêu sớm đã bị bao vây trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, ngồi nghiêm chỉnh, cả người cứng ngắc, tránh để có bất kỳ giao lưu nào với người ngồi đằng sau.


Không sao đâu, không sao đâu, anh không nhận ra mình đâu.

Hàn Chiêu Chiêu không ngừng cầu nguyện trong lòng nhưng kết quả lại không như mong muốn.

"Xin chào bạn học."

Bàn đằng sau đột nhiên vang lên tiếng nói, cơ thể Hàn Chiêu Chiêu cứng ngắc không dám xoay người lại.

Ánh mắt Giang Phỉ híp lại, hít một hơi thật sâu, chóp mũi thoang thoảng mùi hương hoa nhài.

Mùi hương giống y đúc đêm hôm đó.

Khiến người ta mất hồn.

Nhớ tới đêm hôm đó, trong đầu anh mơ hồ hỗn loạn nhớ lại ký ức quanh quẩn của hai người, cơ thể mềm mại bị anh đặt dưới thân, non nớt như vậy, mềm mại như vậy, khôn ngoan như vậy, dịu dàng như vậy, ướt át như vậy.

Ặc.

Đột nhiên Giang Phỉ cảm giác được một sự kích thích, trái tim ngứa ngáy, ánh mắt cũng lặng lẽ thay đổi.

Bây giờ là thời gian ra chơi, bạn cùng bàn của anh và bạn cùng bàn của Hàn Chiêu Chiêu đều không có ở đây, anh cũng không cần che giấu nữa.

Bàn trước rất lâu không quay đầu lại khiến anh có hơi không kiên nhẫn.

Anh đang định dùng bút chọc đối phương một cái nhưng khi nhìn phía sau lưng mỏng manh đẹp đẽ như thế kia, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đổi thành tay mà trực tiếp chạm vào.

"Bạn học?"

Hàn Chiêu Chiêu lại càng hoảng sợ, tất cả cảm giác đều đặt vào vai phải của bản thân, nơi đó có một bàn tay.

Không giống vỗ nhẹ nhắc nhở mà bàn tay kia đặt ở đầu vai của cô rất lâu cũng không rời đi, thậm chí còn nắm lấy mà nhẹ nhàng xoa xoa.

Thời gian qua ba giây.

Khi Hàn Chiêu Chiêu cuối cùng cũng ý thức lại không thể cho qua được, đang định quay đầu lại thì nhìn thấy một khuôn mặt điển trai phóng đại ngay trước mặt mình.

Cô trợn tròn mắt, vẻ mặt tràn đầy sự sợ hãi.


Giang Phỉ thưởng thức biểu tình này của cô, cảm giác trong lòng có một con mèo nhỏ đang cào rất ngứa ngáy.

Cô gái này ngược lại đặc biệt hợp khẩu vị của anh.

Nhất là cảm giác này, cho dù bản thân mình tối đó bị hạ thuốc cũng nhớ rất rõ.

Khiến người khác cảm thấy muốn ngừng mà không được.

Thoải mái.

Anh híp mắt cân nhắc mà mặc sức nhìn phản ứng của cô gái rồi sau đó chậm rãi đưa miệng tới sát tai cô nhẹ nhàng thôi một hơi: "Thật mềm mại giống như buổi tối hôm đó vậy."

Hàn Chiêu Chiêu đầu tiên là sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì đẩy mạnh Giang Phỉ ra, mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh: "Tôi không biết anh đang nói cái gì cả, anh nhận nhầm người rồi."

Đôi mắt đào hoa của Giang Phỉ phát ra ánh hào quang, dứt khoát nhích người ngồi xuống bên cạnh Hàn Chiêu Chiêu: "Có nhận sai hay không thì phải làm lại lần nữa mới biết được."

Động tác bất thình lình và lời nói của anh dọa tới Hàn Chiêu Chiêu, cô đang muốn lùi sang bên cạnh, nhưng động tác chưa kịp thực hiện đã bị người nắm ở vòng eo, thậm chí cái tay kia được một tấc lại muốn tiến một thước, linh hoạt phá bỏ lớp quần áo của cô, da thịt tiếp xúc với da thịt.

Giang Phỉ cũng tiến sát vào cô, dưới tay điên cuồng cảm nhận xúc cảm của cô, càng tới càng không thấy đủ.

Quả nhiên rất mềm mại trơn bóng.

Anh nhìn lỗ tai của cô, cuối cùng không nhịn được tiến lại gần liếm vành tai xinh xắn mê người kia, âm thanh rất mị hoặc nói bên tai cô: "Có nhận sai hay không thì lại làm lần nữa là biết thôi.

Chúng ta lại làm lần nữa nhé?"

Hàn Chiêu Chiêu giống như nhìn thấy ma, sau khi hiểu được ý của anh thì điên cuồng đẩy ra, hoang mang bối rối nói: "Đây là phòng học, một lát nữa vào học rồi."


Giang Phỉ nhếch môi cười: "Được, đợi tới lúc tan học tìm một chỗ không người, không làm ở phòng học."

Cái gì? Hàn Chiêu Chiêu không tin được nhìn anh: "Ý của tôi không phải như vậy."

Giang Phỉ cúi người ngậm vành tai của cô: "Chính là em, cô bé đáng yêu ạ."

Anh cười, quyết định không trêu đùa cô nữa, quay trở lại vị trí của mình ngồi xuống, để lại một ánh nhìn ý vị xa xăm cho Hàn Chiêu Chiêu, giống như sói xám đã tính trước mọi việc khóa chặt con mồi của mình, "dịu dàng" nhắc nhở "đừng hòng trốn được."

Chuông vang học vang lên, Hàn Chiêu Chiêu lại không có cách nào bình tĩnh trở lại, cả đầu đều là sự xâm chiếm dâm loạn nhục nhã đêm đó, cả một đêm cô bị người này đặt dưới thân, tùy ý vuốt ve xoa nắn mạnh mẽ làm.

Thêm nữa là ánh mắt tàn nhẫn của người này, lúc đánh nhau thì động tác vô tình, hình tượng đẫm máu.

Mà ánh mắt người này lạnh như băng, không có một chút đồng cảm nào, hoàn toàn không giống vẻ mặt học bá* ba tốt trước mặt các bạn học ban nãy.

*Học bá (学霸): chỉ những người học siêu giỏi

Không muốn, không muốn, tại sao lại như vậy, tại sao người tàn ác như vậy lại trở thành bạn học của cô, tại sao cô liều mạng muốn quên hết ký ức bị xâm chiếm hôm đó thì lại bị xốc lên một lần nữa?

Sau này phải làm sao đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương