Tiểu Quân quay lại nhìn Bạch Thiên Dạ trong ánh mắt của cậu bé có phần luyến tiếc khi phải dừng lại cuộc trò chuyện đang hăng say mãi mới có người nói chuyện hợp cạ với bản thân cậu.

Nhưng do không thể làm trái với lời của chị gái, cậu bé xị mặt rồi đi nhanh về phòng của mình.Căn phòng khách hiện giờ chỉ còn mỗi Bạch Thiên Dạ và cô
Diệu Hàn không ngần ngại gì xoay người đi nhanh vào bếp mặc kệ ông ta ngồi một mình ở phòng khách,đột nhiên Tiểu Mai đi xuống gương mặt rạng rỡ nhìn Diệu Hàn mỉm cười,cô quay lại bảo với Tiểu Mai rằng : " chị lấy một ít hoa quả về nhé? "
Tiểu Mai mỉm cười rồi lắc đầu : " không cần đâu! Cảm ơn em ,thôi chị về đây "

Bạch Thiên Dạ dựa ra sau, vừa Tiểu Mai đi xuống hắn quan sát thấy tóc của cô ả này đã có phần rối đi, quần áo xộc xệch có nhiều nết nhăn và đặc biệt là cái mùi tanh khiến cho hắn khó chịu.Vốn dĩ từ nhỏ Bạch Thiên Dạ đã có một khứu giác rất tốt và nhạy ,chỉ cần một mùi thoáng qua hắn đã có thể cảm nhận được
Tiểu Mai ngượng ngùng cúi chào Bạch Thiên Dạ sau đó rời khỏi đây,Diệu Hàn mãi chưa thấy Thiệu Huy xuống nghĩ có lẽ anh vẫn còn ngủ nên cô không đi lên đánh thức ,Bạch Thiên Dạ đột nhiên theo cô đi vào trong phòng bếp
Diệu Hàn quay lại nhìn ông ta với ánh mắt cảnh giác: " theo tôi làm gì? "
Bạch Thiên Dạ dựa người vào cửa , liếc ra bên ngoài nhìn bóng lưng bà Diệu đang nhổ rau : " Hàn Hàn nhà ta rất lương thiện nha..."
Diệu Hàn nhíu mày nhìn ông ta đang mỉm cười lời nói có phần vô tình nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ dò xét ,lông mày của Diệu Hàn không tự chủ mà vô thức giật giật.Ahhh cô muốn phát tiết muốn đấm người trước mặt này quá nhưng Diệu Hàn liếc nhìn bà Diệu đang tiến lại gần rồi cô mỉm cười: " ở đời mà...!lương thiện một chút để bớt tạo nghiệp,lỡ dính vào rồi thì tìm cách tránh xa mấy cái thằng khốn nạn ra....ah mẹ !! Hôm nay nhà mình ăn gì ấy "
Diệu Hàn vừa nói xong thì bà Diệu đi vào phòng bếp,cô lập tức thay đổi thái độ mặc kệ người nào đó đang đứng dựa vào cửa mặt mày nhăn nhó, hắn cảm nhận rằng cô đang có ý chửi mình khốn nạn.

Nếu không phải đây là nhà của Diệu Hàn và có người không thì hắn sẽ lao đến đè cô xuống mất.Bà Diệu để rau vào rổ sau đó nhìn Bạch Thiên Dạ mỉm cười: " ông Bạch tỉnh rồi sao? Ông có đau đầu không để Tiểu Hàn xoa bóp cho "
Diệu Hàn cứng họng, trời đất cô muốn tránh xa ông ta ra thật tốt vậy mà mẹ cô lỡ lòng nào lại đẩy cô đi xoa bóp cho hắn chứ
Bạch Thiên Dạ thấy bà Diệu tạo cơ hội cho mình thì hơi nhíu mày tỏ vẻ bản thân mình rất đau đầu: " đầu tôi có hơi đau...!vậy phải nhờ đến Tiểu Hàn một chút rồi"

Bà Diệu nắm lấy tay cô rồi kéo lên phía trước ,bà còn nói nhỏ với cô : " mẹ tạo cơ hội cho con nói chuyện với ba chồng ấy!! Nắm bắt cho kĩ vào "
Diệu Hàn không biết nói gì hơn đành phải đi lên phòng khách xoa bóp huyệt thái dương cho Bạch Thiên Dạ.Ông ta lúc này đang tỏ ra rất đắc ý : " nghe vẻ nghiệp hơi nặng ấy!! "
- " ...!" Diệu Hàn nghe xong thì tăng lực đạo lên ấn mạnh vào huyệt thái dương làm cho Bạch Thiên Dạ giật mình quay lại nhìn cô với ánh mắt cảnh giác: " biết tội cố ý mưu sát người của chính phủ bao năm tù không? "
Diệu Hàn bày ra bộ mặt vô tội : " chẳng phải bác đang đau đầu sao? Lực chưa đủ hay gì ạ? "
Bạch Thiên Dạ đưa tay giữ tay cô lại : " nghịch đủ rồi thì xoa bóp cho ta đi "
Thiệu Huy lúc này vừa đi xuống thấy ba mình đang nắm tay Diệu Hàn thì lên tiếng với vẻ mặt bất ngờ : " ba...hai người"
Diệu Hàn vội rút tay ra khỏi bàn tay của ông ta,quay phắt lại nhìn bạn trai : " a...anh ,dậy rồi sao? "
Bạch Thiên Dạ không liếc con trai mình,ông ta vắt chéo chân dựa ra sau yên tĩnh nghe bọn họ nói chuyện: " ư...ừm!"

Cảm nhận gương mặt của Thiệu Huy hơi đỏ lên cô sợ anh bị ốm ,Diệu Hàn liền tiến lên đưa tay lên định sờ trán Thiệu Huy thì bị anh ta né sang một bên lấy lí do nói : " ừm...anh muốn đi tắm!! Phòng tắm ở đây vậy? "
Diệu Hàn nắm lấy tay mình cười ngượng rồi chỉ về phía phòng tắm: " ở kia! "
Thiệu Huy ừm một tiếng sau đó đi nhanh về phía phòng tắm,bà Diệu thấy bạn trai của con gái vội vào phòng tắm thì đi lên nhà trên vỗ vai Diệu Hàn : " Tiểu Hàn! Đi mua thức ăn với mẹ không"
Diệu Hàn mỉm cười rồi gật đầu,nhưng sâu bên trong cô đang suy nghĩ rất nhiều....Bạch Thiên Dạ đứng dậy nhìn bà Diệu rồi nói : " tôi có thể đi cùng không? ".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương