Cầu Con
-
Chương 32
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
136 đi vào phòng tắm tắm rửa. Tiếng nước ào ào, hơi nước ngập tràn trong phòng tắm vòi sen (1) nhỏ hẹp.
Anh nhìn thấy gương mặt ừng hồng của mình qua lớp cửa thủy tinh, giữa làn da trắng tuyết lộ ra lớp phấn hồng kiều mị, như là say rượu, trong nét thanh lệ mang theo dâm mị.
Từ lâu anh đã biết mình là loại người gì.
Chỉ là một món hàng đã bị alpha làm đến chín nẫu.
Anh cắn môi một cái, ngón tay luồn vào trong miệng huyệt ướt đẫm để tẩy rửa.
Dù sao, dù sao Thi Duệ thích anh là được rồi.
136 vừa mở vòi hoa sen đến mức tối đa, cửa phòng tắm vòi sen đã bị đẩy ra, alpha với thân thể trần trụi xông vào, ôm chặt anh đặt ở vách tường. 136 bị nhốt giữa vách tường và thân thể cường tráng của alpha, sắp yếu ớt trượt xuống thì mông bị ôm lấy.
136 nuốt một ngụm nước miếng: “Sao anh thoát ra được?”
Thi Duệ tức đến á khẩu, mặt mày tối thui, nhưng con ngươi sạch sẽ như một thiếu niên của gã sáng lên lấp lánh, như là mang theo ý cười. Gã không trả lời, đem cây dương v*t sắp nổ tung của mình đâm vào giữa bắp đùi tuyết trắng của anh, thăm dò nơi lỗ nhỏ, sau đó thô bạo mà đâm vào tận gốc rễ.
“A!” 136 đột nhiên thở ra một hơi, cần cổ dài nhỏ nhẹ nhàng ngẩng lên, hấp dẫn Thi Duệ cúi đầu cắn mút.
Hai người đều không lên tiếng. Thi Duệ làm vừa mạnh bạo vừa lỗ mãng, làm đến đỏ cả mắt, không chịu buông tha anh, môi liền dời xuống ngực, cắn lên núm vú non hồng mập mập, đầu lưỡi liếm láp đầy linh hoạt, núm vú yếu đuối mẫn cảm lập tức cứng lên, mềm mại mà nở ra đầy đặn, như thể chỉ cần cắn vào một ngụm là dòng nước ngọt ngào sẽ tràn ra.
Thi Duệ cắn bên này, lại cắn bên khác, mút đến khi cả hai núm vú đều dựng đứng lên, mới hài lòng một chút, một bàn tay xoa bóp cặp mông 136. 136 đỏ mặt, vừa đau vừa thích mà rên rỉ, đột nhiên anh trượt xuống, 136 sợ tới mức chân vòng lên eo Thi Duệ, làm cho dương v*t kia dĩ nhiên là chui vào càng sâu, thẳng tắm mà đâm vào điểm nhạy cảm khiến anh bủn rủn.
136 vùi mặt vào ngực gã thở dốc, bên tai là tiếng tim đập thình thình mạnh mẽ, tràn đầy năng lượng tuổi trẻ của Thi Duệ, dưới làn hơi nước mờ mịt, anh ngửi thấy được tin tức tố của Thi Duệ, là mùi lá bạc hà cay nồng của ngày hè, cay đến mức anh ứa nước miếng, vô thức liếm lên ngực Thi Duệ.
Thi Duệ thẳng lưng nhanh chóng đâm chọc, gã không có kỹ thuật gì, chỉ lung ta lung tung mà xuyên xỏ. Đây cũng là thói quen của 136. Anh thích gã làm loạn như vậy, cho dù khi mới bắt đầu khiến anh đau muốn chết, nhưng rất nhanh anh đã học được cách xoay eo đưa mông để phối hợp với Thi Duệ, để hai người cùng đạt được khoái cảm trong thứ tình ái thô bạo này.
“Thi Duệ… Anh khốn nạn…” 136 yếu ớt mắng, lỗ nhỏ bị dương v*t tàn bạo đâm chọc lúc này đau cực kì, tầng tầng thịt mềm co rút mút cắn, vừa ngoan vừa dâm đãng, quyến rũ đến mức Thi Duệ cắm sâu mấy lần đã vội vàng bắn tinh.
Gã ôm chặt lấy 136, thân thể dán chặt vào nhau, trao đổi hơi thở, cũng trao đổi dịch thể.
Tinh dịch trắng đục đặc quánh bắn vào nơi sâu nhất trong cơ thể, nóng đến mức khiến cho vách trong ngứa ngáy, dòng nước trong huyệt nhỏ càng chảy ra nhiều hơn.
Thi Duệ vẫn chưa hài lòng, gã buông 136 ra, lấy tay gảy gảy dương v*t hơi hơi mềm của mình.
136 cười khẽ một tiếng, ngồi xổm trên gạch sứ, yểu điệu mà ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn Thi Duệ, bàn tay thì thuần thục mà vuốt ve dương v*t hắn. Anh để sát dương v*t vào mặt mình, vừa dùng tay vỗ về an ủi côn th*t dự tợn đang dần to ra, một bên nũng nịu mà cọ mặt lên đó, mắt hạnh hơi nheo lại, khuôn mặt mềm mại ma sát từng đường gân trên dương v*t, gần như si mê.
Lỗ chuông để lại một vệt trong suốt đầy mờ ám trên gương mặt tuyết trắng của anh.
Gã đang làm nhục anh, gã cũng đang giữ chặt anh.
136 hôn lên dương cụ đã hoàn toàn cương cứng, dịu dàng như là tình nhân hôn môi, nhìn mà Thi Duệ tức nổ phổi, ôm anh ra khỏi phòng tắm vòi sen, đặt anh lên bồn rửa mặt. Gã chen vào giữa hai đùi 136, hạ thân hai người dán vào nhau, dương cụ thô to đỏ tía của Thi Duệ đặt trên dương v*t non nớt khéo léo của 136, nhẹ nhàng ma sát. 136 vừa mới nhíu mày, Thi Duệ đã cúi đầu hôn anh.
Thi Duệ tự nhủ với bản thân, phải nhẹ nhàng một chút. Nhưng khi nếm được vị ngọt nơi đầu môi và chiếc lưỡi mềm nhũn của 136, có Chúa mới dịu dàng được, thế là gã lại điên cuồng mà quấn lấy, thô bạo vô cùng.
Đến khi Thi Duệ rốt cuộc đã hôn đến thoải mái, còn tỏ ra giận dỗi: “Anh hôn em hung ác vậy, em cũng không tức giận sao?”
136 bị chọc cười, duỗi đầu lưỡi liếm liếm đôi môi đỏ dính đầy nước bọt:
“Không tức giận, thích còn không kịp.”
Thi Duệ sững sờ.
Em ấy lại nói thích mình.
Lần đầu tiên là trong cuộc cãi vã khi hắn mới trở về, lần thứ hai là hiện tại.
Thi Duệ luôn nghi ngờ trong lòng, 136 có phải là chỉ dỗ cho gã vui hay không. Bởi vì gã và 136 gian díu với nhau hai năm nay, chưa một lần anh được vui vẻ, đôi mắt hạnh dịu dàng luôn mang vẻ ưu sầu và tiến thoái lưỡng nan không sao tiêu tan được.
Gã cần một sự cam đoan chắc chắn hơn.
Thi Duệ cúi đầu hôn mặt 136, nhỏ giọng làm nũng: “Nói lại đi… Nói em thích anh. Nhanh lên.”
136 xấu hổ đỏ cả mặt, cắn chặt răng không chịu nói, lại bị những nụ hôn vụn vặt của Thi Duệ làm cho mặt đỏ tim đập, trái tim như là món kẹo trái cây bị ướp quá nhiều đường.
Thi Duệ thấy như vậy, trong cũng thấy yên tâm phần nào. Cuối cùng chính gã cũng chủ động một lần: “Em không nói thì anh nói vậy. Anh thích em… rất thích em… thích nhất em, em chỉ cần liếc mắt nhìn anh một cái anh đã cảm thấy vui muốn chết.”
Tim gã đập thình thịch, cúi người hôn 136.
Hai người trao nhau một nụ hôn ôn nhu triền miên không có bất cứ thứ gì cản trở. Thật chậm rãi, chậm rãi mà trao đổi nước miếng, chậm rãi mà đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, chậm rãi mà gặm cắn mút mát. Thứ chậm rãi chính là sự dày vò hạnh phúc nhất, làm lý trí của hai người bị thiêu rụi.
Thi Duệ ngốc nghếch mà hôn anh, đồng thời từ từ nâng thắt lưng cắm vào lỗ nhỏ hồng hồng.
Động tác của gã rất chậm, thật thong thả mà cảm nhận thịt huyết nhỏ hẹp ướt át mà dịu dàng của anh. 136 cũng thong thả mà bị hắn một lần nữa mở ra.
Ấy là thứ tình anh dịu dàng triền miên nước vậy.
Cuối cùng, hai người vừa hôn nhau vừa lên đỉnh. Lần cao trào này mãnh liệt hơn bất kì lần nào trong quá khứ, hai người kinh ngạc trong lòng, điên cuồng trao nhau yêu thương như thể một giây nữa cả hai sẽ không còn tồn tại trên cõi đời này.
Thi Duệ thở hổn hển, chóp mũi còn sót mồ hôi, sáng lấp lánh đến động lòng người, gã mở miệng gọi: “Mẹ nhỏ.”
136 tức đến đỏ mắt, giơ chân đá vào cơ bụng gã một cái, lại bị Thi Duệ nắm chặt mắt cá chân. Thi Duệ chớp chớp mắt, vẫn còn không hiểu mô tê gì: “Sao em lại giận rồi?”
Lúc này Thi Duệ cũng như thoát khỏi kiếp ngu muội: “Vì anh gọi anh là mẹ nhỏ sao?”
Giờ gã mới tỉnh ra, vụng vụng về về mà giải thích: “Anh, anh không có ý xấu. Mẹ nhỏ không liên quan gì đến lão già thối tha kia hết. Em… anh uống sữa của em, em còn yêu thương anh, bao dung anh như vậy, rất tốt với anh. Anh, anh cảm thấy…”
Thi Duệ sắp bị chính mình tức chết rồi.
Nếu là Hạ Vân Sơn gặp tình huống như thế này thì hắn sẽ nói gì nhỉ?
Gã tự giận bản thân đến chẳng thiết sống nữa, sao lúc đi học ở trường quân đội lại không chọn hai môn tự chọn là “Nghệ thuật tu từ” và “Logic học” chứ!
136 chớp chớp mắt, cười mắng: “Đứa nhỏ ngốc.”
Tai Thi Duệ đỏ lên, ôm anh vào trong ngực, chốc lát sau, gã từ từ ngồi xuống, ngửa đầu nhìn 136 dưới ánh đèn nhà tắm.
Trắng nõn, hoàn mỹ như một vị thánh mẫu.
Gã quên không đóng cửa phòng tắm vòi sen, hơi nước tràn ra phủ kín không gian chật hẹp, như là có làn mưa phùn vừa trút xuống.
Dưới màn mưa lớt phớt, 136 như mặt trăng trắng tinh bị ướt nhẹp.
Thi Duệ hôn lên đầu gối ủng hồng của 136, tim đập thình thịch, thấp giọng nói: “Anh lấy cho em một cái tên? 216 cũng có tên, anh cũng lấy cho em một cái. Gọi, gọi là là Giảo Giảo (trong sáng) được không? Là sáng trong trong “ánh trăng sáng trong”.”
136 ngây ngẩn cả người, chần chừ hỏi: “Em có thể dùng cái tên sạch sẽ vậy sao?”
“A, anh còn ghét bỏ cái tên này không xứng với em ấy chứ.”
136 nở nụ cười rất nhẹ, dùng chân đá lồng ngực gã: “Có muốn làm tiếp không? Chúng ta tiếp tục.”
“Muốn!”
Thi Duệ lập tức nhận lấy phần thưởng này
136 đi vào phòng tắm tắm rửa. Tiếng nước ào ào, hơi nước ngập tràn trong phòng tắm vòi sen (1) nhỏ hẹp.
- Phòng tắm vòi sen: nó đây
Anh nhìn thấy gương mặt ừng hồng của mình qua lớp cửa thủy tinh, giữa làn da trắng tuyết lộ ra lớp phấn hồng kiều mị, như là say rượu, trong nét thanh lệ mang theo dâm mị.
Từ lâu anh đã biết mình là loại người gì.
Chỉ là một món hàng đã bị alpha làm đến chín nẫu.
Anh cắn môi một cái, ngón tay luồn vào trong miệng huyệt ướt đẫm để tẩy rửa.
Dù sao, dù sao Thi Duệ thích anh là được rồi.
136 vừa mở vòi hoa sen đến mức tối đa, cửa phòng tắm vòi sen đã bị đẩy ra, alpha với thân thể trần trụi xông vào, ôm chặt anh đặt ở vách tường. 136 bị nhốt giữa vách tường và thân thể cường tráng của alpha, sắp yếu ớt trượt xuống thì mông bị ôm lấy.
136 nuốt một ngụm nước miếng: “Sao anh thoát ra được?”
Thi Duệ tức đến á khẩu, mặt mày tối thui, nhưng con ngươi sạch sẽ như một thiếu niên của gã sáng lên lấp lánh, như là mang theo ý cười. Gã không trả lời, đem cây dương v*t sắp nổ tung của mình đâm vào giữa bắp đùi tuyết trắng của anh, thăm dò nơi lỗ nhỏ, sau đó thô bạo mà đâm vào tận gốc rễ.
“A!” 136 đột nhiên thở ra một hơi, cần cổ dài nhỏ nhẹ nhàng ngẩng lên, hấp dẫn Thi Duệ cúi đầu cắn mút.
Hai người đều không lên tiếng. Thi Duệ làm vừa mạnh bạo vừa lỗ mãng, làm đến đỏ cả mắt, không chịu buông tha anh, môi liền dời xuống ngực, cắn lên núm vú non hồng mập mập, đầu lưỡi liếm láp đầy linh hoạt, núm vú yếu đuối mẫn cảm lập tức cứng lên, mềm mại mà nở ra đầy đặn, như thể chỉ cần cắn vào một ngụm là dòng nước ngọt ngào sẽ tràn ra.
Thi Duệ cắn bên này, lại cắn bên khác, mút đến khi cả hai núm vú đều dựng đứng lên, mới hài lòng một chút, một bàn tay xoa bóp cặp mông 136. 136 đỏ mặt, vừa đau vừa thích mà rên rỉ, đột nhiên anh trượt xuống, 136 sợ tới mức chân vòng lên eo Thi Duệ, làm cho dương v*t kia dĩ nhiên là chui vào càng sâu, thẳng tắm mà đâm vào điểm nhạy cảm khiến anh bủn rủn.
136 vùi mặt vào ngực gã thở dốc, bên tai là tiếng tim đập thình thình mạnh mẽ, tràn đầy năng lượng tuổi trẻ của Thi Duệ, dưới làn hơi nước mờ mịt, anh ngửi thấy được tin tức tố của Thi Duệ, là mùi lá bạc hà cay nồng của ngày hè, cay đến mức anh ứa nước miếng, vô thức liếm lên ngực Thi Duệ.
Thi Duệ thẳng lưng nhanh chóng đâm chọc, gã không có kỹ thuật gì, chỉ lung ta lung tung mà xuyên xỏ. Đây cũng là thói quen của 136. Anh thích gã làm loạn như vậy, cho dù khi mới bắt đầu khiến anh đau muốn chết, nhưng rất nhanh anh đã học được cách xoay eo đưa mông để phối hợp với Thi Duệ, để hai người cùng đạt được khoái cảm trong thứ tình ái thô bạo này.
“Thi Duệ… Anh khốn nạn…” 136 yếu ớt mắng, lỗ nhỏ bị dương v*t tàn bạo đâm chọc lúc này đau cực kì, tầng tầng thịt mềm co rút mút cắn, vừa ngoan vừa dâm đãng, quyến rũ đến mức Thi Duệ cắm sâu mấy lần đã vội vàng bắn tinh.
Gã ôm chặt lấy 136, thân thể dán chặt vào nhau, trao đổi hơi thở, cũng trao đổi dịch thể.
Tinh dịch trắng đục đặc quánh bắn vào nơi sâu nhất trong cơ thể, nóng đến mức khiến cho vách trong ngứa ngáy, dòng nước trong huyệt nhỏ càng chảy ra nhiều hơn.
Thi Duệ vẫn chưa hài lòng, gã buông 136 ra, lấy tay gảy gảy dương v*t hơi hơi mềm của mình.
136 cười khẽ một tiếng, ngồi xổm trên gạch sứ, yểu điệu mà ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn Thi Duệ, bàn tay thì thuần thục mà vuốt ve dương v*t hắn. Anh để sát dương v*t vào mặt mình, vừa dùng tay vỗ về an ủi côn th*t dự tợn đang dần to ra, một bên nũng nịu mà cọ mặt lên đó, mắt hạnh hơi nheo lại, khuôn mặt mềm mại ma sát từng đường gân trên dương v*t, gần như si mê.
Lỗ chuông để lại một vệt trong suốt đầy mờ ám trên gương mặt tuyết trắng của anh.
Gã đang làm nhục anh, gã cũng đang giữ chặt anh.
136 hôn lên dương cụ đã hoàn toàn cương cứng, dịu dàng như là tình nhân hôn môi, nhìn mà Thi Duệ tức nổ phổi, ôm anh ra khỏi phòng tắm vòi sen, đặt anh lên bồn rửa mặt. Gã chen vào giữa hai đùi 136, hạ thân hai người dán vào nhau, dương cụ thô to đỏ tía của Thi Duệ đặt trên dương v*t non nớt khéo léo của 136, nhẹ nhàng ma sát. 136 vừa mới nhíu mày, Thi Duệ đã cúi đầu hôn anh.
Thi Duệ tự nhủ với bản thân, phải nhẹ nhàng một chút. Nhưng khi nếm được vị ngọt nơi đầu môi và chiếc lưỡi mềm nhũn của 136, có Chúa mới dịu dàng được, thế là gã lại điên cuồng mà quấn lấy, thô bạo vô cùng.
Đến khi Thi Duệ rốt cuộc đã hôn đến thoải mái, còn tỏ ra giận dỗi: “Anh hôn em hung ác vậy, em cũng không tức giận sao?”
136 bị chọc cười, duỗi đầu lưỡi liếm liếm đôi môi đỏ dính đầy nước bọt:
“Không tức giận, thích còn không kịp.”
Thi Duệ sững sờ.
Em ấy lại nói thích mình.
Lần đầu tiên là trong cuộc cãi vã khi hắn mới trở về, lần thứ hai là hiện tại.
Thi Duệ luôn nghi ngờ trong lòng, 136 có phải là chỉ dỗ cho gã vui hay không. Bởi vì gã và 136 gian díu với nhau hai năm nay, chưa một lần anh được vui vẻ, đôi mắt hạnh dịu dàng luôn mang vẻ ưu sầu và tiến thoái lưỡng nan không sao tiêu tan được.
Gã cần một sự cam đoan chắc chắn hơn.
Thi Duệ cúi đầu hôn mặt 136, nhỏ giọng làm nũng: “Nói lại đi… Nói em thích anh. Nhanh lên.”
136 xấu hổ đỏ cả mặt, cắn chặt răng không chịu nói, lại bị những nụ hôn vụn vặt của Thi Duệ làm cho mặt đỏ tim đập, trái tim như là món kẹo trái cây bị ướp quá nhiều đường.
Thi Duệ thấy như vậy, trong cũng thấy yên tâm phần nào. Cuối cùng chính gã cũng chủ động một lần: “Em không nói thì anh nói vậy. Anh thích em… rất thích em… thích nhất em, em chỉ cần liếc mắt nhìn anh một cái anh đã cảm thấy vui muốn chết.”
Tim gã đập thình thịch, cúi người hôn 136.
Hai người trao nhau một nụ hôn ôn nhu triền miên không có bất cứ thứ gì cản trở. Thật chậm rãi, chậm rãi mà trao đổi nước miếng, chậm rãi mà đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, chậm rãi mà gặm cắn mút mát. Thứ chậm rãi chính là sự dày vò hạnh phúc nhất, làm lý trí của hai người bị thiêu rụi.
Thi Duệ ngốc nghếch mà hôn anh, đồng thời từ từ nâng thắt lưng cắm vào lỗ nhỏ hồng hồng.
Động tác của gã rất chậm, thật thong thả mà cảm nhận thịt huyết nhỏ hẹp ướt át mà dịu dàng của anh. 136 cũng thong thả mà bị hắn một lần nữa mở ra.
Ấy là thứ tình anh dịu dàng triền miên nước vậy.
Cuối cùng, hai người vừa hôn nhau vừa lên đỉnh. Lần cao trào này mãnh liệt hơn bất kì lần nào trong quá khứ, hai người kinh ngạc trong lòng, điên cuồng trao nhau yêu thương như thể một giây nữa cả hai sẽ không còn tồn tại trên cõi đời này.
Thi Duệ thở hổn hển, chóp mũi còn sót mồ hôi, sáng lấp lánh đến động lòng người, gã mở miệng gọi: “Mẹ nhỏ.”
136 tức đến đỏ mắt, giơ chân đá vào cơ bụng gã một cái, lại bị Thi Duệ nắm chặt mắt cá chân. Thi Duệ chớp chớp mắt, vẫn còn không hiểu mô tê gì: “Sao em lại giận rồi?”
Lúc này Thi Duệ cũng như thoát khỏi kiếp ngu muội: “Vì anh gọi anh là mẹ nhỏ sao?”
Giờ gã mới tỉnh ra, vụng vụng về về mà giải thích: “Anh, anh không có ý xấu. Mẹ nhỏ không liên quan gì đến lão già thối tha kia hết. Em… anh uống sữa của em, em còn yêu thương anh, bao dung anh như vậy, rất tốt với anh. Anh, anh cảm thấy…”
Thi Duệ sắp bị chính mình tức chết rồi.
Nếu là Hạ Vân Sơn gặp tình huống như thế này thì hắn sẽ nói gì nhỉ?
Gã tự giận bản thân đến chẳng thiết sống nữa, sao lúc đi học ở trường quân đội lại không chọn hai môn tự chọn là “Nghệ thuật tu từ” và “Logic học” chứ!
136 chớp chớp mắt, cười mắng: “Đứa nhỏ ngốc.”
Tai Thi Duệ đỏ lên, ôm anh vào trong ngực, chốc lát sau, gã từ từ ngồi xuống, ngửa đầu nhìn 136 dưới ánh đèn nhà tắm.
Trắng nõn, hoàn mỹ như một vị thánh mẫu.
Gã quên không đóng cửa phòng tắm vòi sen, hơi nước tràn ra phủ kín không gian chật hẹp, như là có làn mưa phùn vừa trút xuống.
Dưới màn mưa lớt phớt, 136 như mặt trăng trắng tinh bị ướt nhẹp.
Thi Duệ hôn lên đầu gối ủng hồng của 136, tim đập thình thịch, thấp giọng nói: “Anh lấy cho em một cái tên? 216 cũng có tên, anh cũng lấy cho em một cái. Gọi, gọi là là Giảo Giảo (trong sáng) được không? Là sáng trong trong “ánh trăng sáng trong”.”
136 ngây ngẩn cả người, chần chừ hỏi: “Em có thể dùng cái tên sạch sẽ vậy sao?”
“A, anh còn ghét bỏ cái tên này không xứng với em ấy chứ.”
136 nở nụ cười rất nhẹ, dùng chân đá lồng ngực gã: “Có muốn làm tiếp không? Chúng ta tiếp tục.”
“Muốn!”
Thi Duệ lập tức nhận lấy phần thưởng này
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook