Cầu Con
-
Chương 21
Thi Duệ nắm chặt eo 136, để nguyên dương v*t trong thịt huyệt của anh mà xoay người anh lại, dương v*t thô to mạnh mẽ khuấy đảo bên trong mật huyệt trơn mềm, eo 136 mềm nhũn, ngoan ngoãn nằm phủ phục trên sàn, đầu gối hồng hồng bị Thi Duệ cố định. Anh có rất nhiều kinh nghiệm, biết là eo phải cúi tới đâu mới lộ ra vẻ uyển chuyển đa tình, biết là mông phải nhếch chừng nào mới phô bày hết hai viên thịt trắng trẻo đầy đặn để alpha dễ dàng thao lộng.
Anh vừa mới quỳ vững, alpha trẻ tuổi cường tráng phía sau lập tức đâm vào, thậm chí còn chẳng chờ anh chuẩn bị sẵn sàng. Anh bị đụng đến mức cả người ngả về phía trước, cái đùi ướt nhầy nhụa đang run rẩy, suýt chút nữa nằm sấp ra sàn nhà, đúng lúc đó một bàn tay nóng bỏng hơi ướt mồ hôi kéo eo anh lại, tiếp tục tàn nhẫm xuyên xỏ.
Thi Duệ nằm trên lưng 136, hơi thở cháy hừng hực phả vào lưng anh, như là đóa hoa hướng được trồng trên người anh, bộ rễ giờ đây đã đâm sâu vào máu thịt cằn cỗi này. Anh thấy thật ấm áp, cứ như trên lưng mang theo một mặt trời vậy.
Chất lỏng dính nị tanh ngọt chảy ra không sao ngừng lại được, 136 trở thành dòng suối nguồn mùa xuân, chỉ cần chạm khẽ vào một cái, sẽ trả cho người dòng nước ngọt lành trong trẻo. Đôi mắt Thi Duệ đỏ lên, càng làm anh thêm mạnh bạo, giảo hoạt mà ác liệt đâm quy đầu khổng lồ vào mảnh thịt mềm ở tận sâu bên trong, rốt cuộc cũng nghe được tiếng rên rỉ sung sướng của 136.
Mắt 136 ngập nước, cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy thảm trải sàn trắng tinh lung la lung lay, anh muốn kết thúc, cố ý hạ thấp eo, lắc lắc bờ mông trắng nõn cố tình hùa theo nhịp hông của Thi Duệ, tiểu huyệt ướt nhẹp co giật mà cắn nuốt dương v*t của Thi Duệ, thịt huyền non mềm mút đến mức cán dương v*t nổi lên gân xanh, quyến rũ Thi Duệ đến mức đôi mắt hắn đỏ lừ sắp nhỏ ra máu.
Thi Duệ cười lạnh một tiếng, ngón tay vuốt ve bờ mông mịn màng, cặp mông mềm mại đã trải qua nhiều lần sinh nở chẳng khác nào kẹo bông gòn mặc cho người ta xoa nắn, đầy đặn mà ngọt ngào. Hắn bấm một cái, cứ như sắp chảy ra nước đường từ bên trong vậy.
“Mẹ nhỏ, sao không kêu nữa? Không phải anh hiểu rõ nhất sao? Chỉ cần anh kêu dâm một chút là tôi có thể nhanh chóng bắn cho anh rồi.”
Đôi môi 136 run rẩy, anh quay đầu nhìn về phía Thi Duệ, đuôi mắt thật bị khoái cảm làm cho đỏ lên, như là đã say chếch choáng, thê diễm câu nhân. Anh nở nụ cười, nghe lời mà thở hổn hển: “A Duệ … A… a… thật thoải mái! Sao con… sao con mạnh mẽ quá vậy? Làm…làm lỗ nhỏ thật là giỏi quá… Con ngoan, đâm mạnh vào! Gãi ngứa giúp mẹ…”
Thi Duệ cúi đầu cắn chặt cổ anh, đầu lưỡi quét qua vòng ức chế bằng da trên cổ anh, liếm đến khi hiện ra ánh nước ướt nhẹp. Tuyến thể của 136 được bảo vệ sau chiếc vòng này.
Đúng là kỳ lạ.
Anh đã bị làm đến chín rục, thân thể thì dâm đãng mẫn cảm như vậy, chỉ cần một ngón tay cũng có thể khiến anh chảy nước không ngừng, lại còn sinh tới ba đứa nhỏ. Nhưng tuyến thể của anh vẫn sạch sẽ.
Đó là một phần linh hồn còn sót lại của 136 năm 18 tuổi.
Thi Duệ phát run, có chút không kìm lòng nổi mà hôn lên gáy anh. 136 cảm nhận được bờ môi mềm mại ướt át kể sát cần cổ đầm đìa mồ hôi của mình, cẩn thận lại dịu dàng mà di chuyển, cả người anh run rẩy, còn hưng phấn hơn cả khi cao trào, đầu gối cũng run lẩy bẩy, tay cũng vô thức mà duỗi ra phía sau, như thể muốn nắm được thứ gì đó.
Thi Duệ muốn nắm chặt lấy bàn tay anh, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm vậy, chỉ tóm lấy cổ tay nhỏ nhắn, kéo nửa người trên của anh ra phía sau, tạo thành một hình cung đẹp đẽ, cứ như vậy mà xuyên xỏ.
Hai người rất nhanh đã đạt cao trào, Thi Duệ nhẹ nhàng nằm trên người 136 thở dốc, đôi môi như có như không kề sát phần gáy đang chảy mồ hôi ròng ròng của anh. Hai người như con cá bị văng ra khỏi mặt biển, quằn quại trên nền cát nóng cháy, dần dần khô héo dưới ánh mặt trời, nhưng bọn họ vẫn quấn quýt lấy nhau, rút cạn của nhau từng chút hơi thở ẩm ướt.
Thi Duệ đột nhiên kéo bàn tay 136 đến giữa hai chân anh, miệng huyệt bị làm đến sưng đỏ lập tức hé ra theo phản xạ, một ngón tay đâm vào, chất lỏng sền sệt màu trắng ngà theo ngón tay chảy xuống. 136 rên rỉ vài tiếng: “Làm gì vậy?”
Giọng nói Thi Duệ lạnh lùng, vẫn còn vương lại chút khàn khàn của dục vòng: “Lấy ra. Trong nhà đã đủ ồn ào rồi, không cần thêm đứa nhỏ nào nữa.”
136 im lặng, mặc kệ Thi Duệ moi tinh dịch trong cơ thể mình ra, sau đó đỡ vòng eo bủn rủn của mình ngồi dậy, giơ tay muốn mặt quần áo. Thi Duệ cau mày: “Em đi đâu vậy?”
“Tôi phải về phòng ngủ cùng em trai. Tôi đáp ứng em ấy rồi.”
136 loạng chòa loạng choạng đứng lên.
Gương mặt tuấn mỹ của Thi Duệ lạnh băng: “Ồ, đêm giao thừa lại muốn ngủ cùng em trai sao?” Thi Duệ lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc gậy rung to đến dọa người, bên trên còn có họa tiết nho nhỏ, đưa ra trước mặt 136: “Tự mình nuốt cái này vào lỗ nhỏ của em, đêm nay coi như kết thúc.”
Chút ửng hồng còn sót lại trên mặt 136 giờ tan thành mây khói, giọng nói anh rất thấp, gần như cầu xin: “Thi Duệ, em trai của tôi đang ở đây, đừng làm vậy với tôi được không? Khi nào em ấy đi, anh muốn chơi thế nào tôi cũng đồng ý.”
Thi Duệ không chịu buông tha: “Rõ ràng em chính là cái đồ dâm đãng, sao lại muốn giả vờ làm anh trai tốt chứ hả? Ban nãy em trai em đứng ngoài cửa đã thấy hết rồi.” Thi Duệ cười cười áp sát vào 136, “Bây giờ cậu ta đang ở cách vách đấy, em nói cậu ta nghe được cái gì? Hả?”
Thi Duệ nhìn chằm chằm vào mắt anh, từ trên cao nhìn xuống: “Anh trai tốt của cậu ta đang thông dâm cùng con riêng của mình kìa.”
Thông dâm. Mặt 136 cắt không còn giọt máu, như mảnh vữa tường trắng bệch rơi ra ngoài. Trái tim anh bị con dao này thẳng tắp mà đâm vào, dễ như bỡn mà bị rạch này hai nửa.
Thi Duệ gõ gõ vào vách tường, cao giọng hỏi: “Lão Hạ, nghe lỏm xong chưa hả?”
Ở mặt tường bên kia, 216 đang đỏ mặt tới mang tai, tim đập thình thịch mà nóp trong lồng ngực Hạ Vân Sơn. Nãy giờ em chỉ nghe được tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ liên lục, hết đợt này đến đợt khác, nghe mà lòng người hỗn loạn. Mà một trong hai người phát ra những âm thanh đó, chính là người anh trai mà mình vẫn ngưỡng mộ từ nhỏ.
Hạ Vân Sơn cũng gõ lại mặt tường: “Thế là xong rồi à?”
Thi Duệ nghe vậy thì hơi bất ngờ, lòng hiếu thắng nực cười khiến hắn ôm 136 đã cứng đờ vào trong ngực, đá văng cửa phòng đi sang phòng bên cạnh.
Trong phòng có một có một tấm bình phong gấp khúc làm từ lụa, bên trên thêu hình non nước rậm rạp xanh biếc, mặc dù không nhìn rõ, nhưng vẫn dư sức nhìn thấy bóng người đứng bên kia bình phong, chỉ là đường nét hơi mơ hồ, không gian bị chia cắt thành hai nửa.
Hạ Vân Sơn hiểu ý gã, nâng mông 216 lên ôm em sang bên kia của tấm bình phong: “Cùng nhau chứ?”
216 và 136 bị dọa đến trắng toát cả mặt, đều không tự chủ được mà lấy tay giữ chặt vạt áo của alpha.
216 tuổi còn nhỏ nên hay làm nũng, lá gan cũng lớn, nhỏ giọng cầu xin Hạ Vân Sơn: “Tiên sinh, em không muốn, em muốn về phòng.” Nước mắt em nói đến là đến, lúc này ra rơi tí tách trên vạt áo Hạ Vân Sơn.
Có phải là tiên sinh muốn chia sẻ em và anh trai với bạn thân của mình không?
Hạ Vân Sơn thấp giọng dỗ em: “Đứa ngốc, chúng ta làm của chúng ta, quan tâm đến bọn họ làm gì.”
216 mơ mơ màng màng, bị Hạ Vân Sơn nhẹ nhàng đặt lên tấm bình phong lụa, vừa mới chạm vào mặt vải, một thân thể ấm áp mềm mại ở phía bên kia cũng lập tức dính sát vào, cách một lớp lụa mỏng manh trơn trượt, cho dù 216 đang mặc áo len, nhưng vẫn thấy như da thịt đang dán vào nhau.
Là anh trai.
Em khóc thút thít xin tha: “Không muốn… Tiên sinh, em không muốn…” Rồi em lại mềm nhũn thì thầm với người anh trai em luôn luôn tin cậy, mong tìm được sự cứu viện: “Anh trai…hức hức… anh trai ơi…”
136 nghe mà lo lắng, vẻ mặt anh đau đớn, mềm giọng cầu xin con riêng: “Chúng ta về phòng có được không? Đêm nay tôi sẽ không đi đâu hết, chúng ta có thể làm cả đêm, nhưng đừng làm ở đây, được không?”
Thi Duệ chẳng mảy may lay động, xoa cánh mông trắng như tuyết của 136, nâng chân anh cố định trên người mình, mặt không đổi sắc cọ xát lỗ nhỏ đã ướt dầm dề, sau đó đột ngột cắm vào. 136 cắm đến ngửa ra đằng sau, trực tiếp đụng vào người 216.
216 càng sợ, khóc đến càng đáng thương, em bị ép cảm nhận tình ái thô bạo và cuồng loạn của anh trai và con riêng, ôm chặt lấy Hạ Vân Sơn. Hạ Vân Sơn cúi đầu ngậm lấy môi em, tham lam liếm mút, hàm hồ mà ra lệnh: “Ôm chặt cổ tôi.”
216 khóc lóc nghe lời, quần và quần lót bị bàn tay còn lại của tiên sinh nhanh chóng kéo xuống, quăng ở trên sàn nhà.
Em thực sự quá sợ hãi, không sao thả lỏng được, cả người căng chặt, Hạ Vân Sơn không thể làm gì ngoài vừa hôn em, vừa mở rộng ra cho em. Thân thể của omega cấp cao thực sự quá nhạy cảm, ngón tay chai sần của alpha chậm rãi đi vào, chỉ cần rút ra cắm vào vài lần, trên ngón tay đã dính đầy chất lỏng tanh ngọt.
Quá dễ dàng để mở rộng em, chỉ như tách vỏ của một thứ trái cây đã chín mềm.
Hạ Vân Sơn hôn nhẹ gò mát 216, rồi lại hôn xuống đôi môi ướt nhẹp của em, đầu lưỡi vói vào trong, mút mát đến mức 216 đầu váng mắt hoa, chỉ có thể ậm ừ, nhân lúc này, Hạ Vân Sơn thấp giọng dụ dỗ: “Cởi thắt lưng ra cho tiên sinh nhé.”
216 bị tiên sinh đầu độc, si ngốc liếm láp đôi môi Hạ Vân Sơn, đầu lưỡi vừa mềm vừa hồng, bàn tay khéo léo tháo dây lưng cho tiên sinh, lại còn vô sự tự thông luồn tay vào quần lót hắn, lôi dương v*t đỏ đậm nóng bỏng ra.
Lòng bàn tay em ngứa ngáy, như là đang nắm thân một con rắn thô to, đang thè lưỡi kêu xèo xèo, cắn vào trái tim em.
Hạ Vân Sơn hài lòng mà nhấc cái mông trơn trượt của 216 lên cao hơn một chút, cặp mông trắng nõn bị đâm chọc, dấu vết tinh mỹ lưu lại trên mông, quy đầu mới chỉ cắm vào một nửa, thịt mềm hồng thắm đã đói khát mà nuốt cả cây vào.
Cả hai bên cứ như vậy mà làm.
216 và 136 lưng dán lưng, da dẻ mềm mại ma sát với nhau, như là khi còn bé cả hai trần trụi tắm cùng nhau trong cái bồn tắm nhỏ xíu. Cả hai ướt nhẹp, trên cổ đầm đìa mồ hôi, cặp mông mềm nhũn đôi khi vô tình cảm vào nhau, như là hai con cá trắng đáng thương bị làn sóng tình dục đánh dạt vào bờ.
216 ôm cổ Hạ Vân Sơn mềm như bông vừa khóc vừa vừa kêu, gọi tiên sinh tiên sinh không ngừng, cặp chân dài trắng như tuyết đung đa đung đưa. Hạ Vân Sơn hiếm thấy mà trở nên thật dịu dàng, vừa hôn môi vừa cắm vào em.
Thế nhưng Thi Duệ không được tốt tính như vậy, hắn va chạm đến mức bắp đùi 136 tê dại, cúi người hút cặp vú đã qua sinh nở nhiều lần của omega, chiếc răng nanh sắc nhọn xảo quyệt mà tàn nhẫn cắn vào đầu tiết sữa đang hơi nhếch lên, cực kì tàn nhẫn mà liếm mút, vừa cắn vừa hút đầy mạnh bạo, không bao lâu, 136 cảm thấy ngực trướng lên, đầu sữa mở ra, sữa tươi ngọt ngào mà phun ra tung tóe, lập tức bị con riêng ngậm vào khoang miệng, hút vào từng ngụm từng ngụm không thừa giọt nào, hệt như đứa trẻ sơ sinh.
Hạ Vân Sơn đương nhiên cũng ngửi được hương sữa ngọt ngào tan trong không khí, hắn cúi đầu ngậm vào đầu v* đỏ tươi run rẩy của 216, núm vú nho nhỏ, đầu nhũ cũng xinh xắn đáng yêu, hắn vừa cắn vừa nhẹ giọng nói: “Sao Nguyên Nguyên vẫn chưa có sữa chứ?”
216 ngửa đầu ngọt ngào rên rỉ, ôm lấy cổ tiên sinh làm nũng: “Tiên sinh… Tiên sinh làm đến khi em mang thai, em sẽ có sữaa mà.”
Hạ Vân Sơn cười mắng một tiếng trầm thấp: “Bé dâm đãng”
Một bên khác của tấm bình phong, 136 cũng bị làm ra tiếng thở dốc mềm ngọt, đầu óc mơ hồ, “A Duệ! A Duệ! A…a Mạnh quá, hỏng mất… Anh thương em với…”
Hạ Vân Sơn và Thi Duệ rất ăn ý, đồng thời xoay người hai mỹ nhân omega lại, làm các em từ phía sau lưng, để 216 và 136 đối mặt, hai bàn tay phát run cách tấm bình phong dán vào nhau.
Hai người gần như có thể thấy rõ cảnh tượng trước mắt. Giữa anh trai và em trai chỉ có một tấm bình phong ngăn cách, bọn họ có thể nghe thấy tiếng nước dính nhớp của nhau, tiếng da thịt chạm vào nhau kêu bành bạch, trong không khí ngập tràn mùi vị tanh nồng lại ngọt ngào, thật giống một cái nhà thổ.
Anh trai/Em trai cũng đang bị xuyên xỏ giống mình sao? Tứ chi trắng như tuyết quyến luyến mà quấn lấy nhau, nước mắt và tình yêu, tất cả đều bị thân thể nóng cháy làm cho tan chảy, tình đến mức tận cùng, mà cũng giống như hai con chó cái đến thời kì phát tình.
Thật quái lạ làm sao, lại quá dâm đãng, hai anh em alpha làm hai anh em omega.
Hai người quá xấu hổ, cắn chặt hàm răng, nhưng trong cổ họng vẫn bị động tác mãnh liệt ép ra tiếng thở dốc ngọt ngào, một tiếng tiếp một tiếng, như tơ như sợi.
Khoái cảm là dòng nước thủy triều, dương v*t càn quấy thịt mềm, cả hai thực sự không chịu nổi, cách tấm bình phong, hai người khó khăn mà chạm vào nhau, như là muốn sẻ chia khoái cảm dữ dội và nhịp tim mãnh liệt của mình.
Cả hai đồng thời đạt cao trào, eo căng lên, ngón chân phấn hồng cuộn lại, bụng dưới và bắp đùi loang lổ tinh dịch trắng ngà, như là đóa hoa bị vò nhăn nhúm.
Ham muốn tình dục của cả bốn người giao thoa, tạo thành một tấm lưới hoa lệ mà kín kẽ, nhốt tất cả ở bên trong.
Hết chương 21.
Anh vừa mới quỳ vững, alpha trẻ tuổi cường tráng phía sau lập tức đâm vào, thậm chí còn chẳng chờ anh chuẩn bị sẵn sàng. Anh bị đụng đến mức cả người ngả về phía trước, cái đùi ướt nhầy nhụa đang run rẩy, suýt chút nữa nằm sấp ra sàn nhà, đúng lúc đó một bàn tay nóng bỏng hơi ướt mồ hôi kéo eo anh lại, tiếp tục tàn nhẫm xuyên xỏ.
Thi Duệ nằm trên lưng 136, hơi thở cháy hừng hực phả vào lưng anh, như là đóa hoa hướng được trồng trên người anh, bộ rễ giờ đây đã đâm sâu vào máu thịt cằn cỗi này. Anh thấy thật ấm áp, cứ như trên lưng mang theo một mặt trời vậy.
Chất lỏng dính nị tanh ngọt chảy ra không sao ngừng lại được, 136 trở thành dòng suối nguồn mùa xuân, chỉ cần chạm khẽ vào một cái, sẽ trả cho người dòng nước ngọt lành trong trẻo. Đôi mắt Thi Duệ đỏ lên, càng làm anh thêm mạnh bạo, giảo hoạt mà ác liệt đâm quy đầu khổng lồ vào mảnh thịt mềm ở tận sâu bên trong, rốt cuộc cũng nghe được tiếng rên rỉ sung sướng của 136.
Mắt 136 ngập nước, cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy thảm trải sàn trắng tinh lung la lung lay, anh muốn kết thúc, cố ý hạ thấp eo, lắc lắc bờ mông trắng nõn cố tình hùa theo nhịp hông của Thi Duệ, tiểu huyệt ướt nhẹp co giật mà cắn nuốt dương v*t của Thi Duệ, thịt huyền non mềm mút đến mức cán dương v*t nổi lên gân xanh, quyến rũ Thi Duệ đến mức đôi mắt hắn đỏ lừ sắp nhỏ ra máu.
Thi Duệ cười lạnh một tiếng, ngón tay vuốt ve bờ mông mịn màng, cặp mông mềm mại đã trải qua nhiều lần sinh nở chẳng khác nào kẹo bông gòn mặc cho người ta xoa nắn, đầy đặn mà ngọt ngào. Hắn bấm một cái, cứ như sắp chảy ra nước đường từ bên trong vậy.
“Mẹ nhỏ, sao không kêu nữa? Không phải anh hiểu rõ nhất sao? Chỉ cần anh kêu dâm một chút là tôi có thể nhanh chóng bắn cho anh rồi.”
Đôi môi 136 run rẩy, anh quay đầu nhìn về phía Thi Duệ, đuôi mắt thật bị khoái cảm làm cho đỏ lên, như là đã say chếch choáng, thê diễm câu nhân. Anh nở nụ cười, nghe lời mà thở hổn hển: “A Duệ … A… a… thật thoải mái! Sao con… sao con mạnh mẽ quá vậy? Làm…làm lỗ nhỏ thật là giỏi quá… Con ngoan, đâm mạnh vào! Gãi ngứa giúp mẹ…”
Thi Duệ cúi đầu cắn chặt cổ anh, đầu lưỡi quét qua vòng ức chế bằng da trên cổ anh, liếm đến khi hiện ra ánh nước ướt nhẹp. Tuyến thể của 136 được bảo vệ sau chiếc vòng này.
Đúng là kỳ lạ.
Anh đã bị làm đến chín rục, thân thể thì dâm đãng mẫn cảm như vậy, chỉ cần một ngón tay cũng có thể khiến anh chảy nước không ngừng, lại còn sinh tới ba đứa nhỏ. Nhưng tuyến thể của anh vẫn sạch sẽ.
Đó là một phần linh hồn còn sót lại của 136 năm 18 tuổi.
Thi Duệ phát run, có chút không kìm lòng nổi mà hôn lên gáy anh. 136 cảm nhận được bờ môi mềm mại ướt át kể sát cần cổ đầm đìa mồ hôi của mình, cẩn thận lại dịu dàng mà di chuyển, cả người anh run rẩy, còn hưng phấn hơn cả khi cao trào, đầu gối cũng run lẩy bẩy, tay cũng vô thức mà duỗi ra phía sau, như thể muốn nắm được thứ gì đó.
Thi Duệ muốn nắm chặt lấy bàn tay anh, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm vậy, chỉ tóm lấy cổ tay nhỏ nhắn, kéo nửa người trên của anh ra phía sau, tạo thành một hình cung đẹp đẽ, cứ như vậy mà xuyên xỏ.
Hai người rất nhanh đã đạt cao trào, Thi Duệ nhẹ nhàng nằm trên người 136 thở dốc, đôi môi như có như không kề sát phần gáy đang chảy mồ hôi ròng ròng của anh. Hai người như con cá bị văng ra khỏi mặt biển, quằn quại trên nền cát nóng cháy, dần dần khô héo dưới ánh mặt trời, nhưng bọn họ vẫn quấn quýt lấy nhau, rút cạn của nhau từng chút hơi thở ẩm ướt.
Thi Duệ đột nhiên kéo bàn tay 136 đến giữa hai chân anh, miệng huyệt bị làm đến sưng đỏ lập tức hé ra theo phản xạ, một ngón tay đâm vào, chất lỏng sền sệt màu trắng ngà theo ngón tay chảy xuống. 136 rên rỉ vài tiếng: “Làm gì vậy?”
Giọng nói Thi Duệ lạnh lùng, vẫn còn vương lại chút khàn khàn của dục vòng: “Lấy ra. Trong nhà đã đủ ồn ào rồi, không cần thêm đứa nhỏ nào nữa.”
136 im lặng, mặc kệ Thi Duệ moi tinh dịch trong cơ thể mình ra, sau đó đỡ vòng eo bủn rủn của mình ngồi dậy, giơ tay muốn mặt quần áo. Thi Duệ cau mày: “Em đi đâu vậy?”
“Tôi phải về phòng ngủ cùng em trai. Tôi đáp ứng em ấy rồi.”
136 loạng chòa loạng choạng đứng lên.
Gương mặt tuấn mỹ của Thi Duệ lạnh băng: “Ồ, đêm giao thừa lại muốn ngủ cùng em trai sao?” Thi Duệ lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc gậy rung to đến dọa người, bên trên còn có họa tiết nho nhỏ, đưa ra trước mặt 136: “Tự mình nuốt cái này vào lỗ nhỏ của em, đêm nay coi như kết thúc.”
Chút ửng hồng còn sót lại trên mặt 136 giờ tan thành mây khói, giọng nói anh rất thấp, gần như cầu xin: “Thi Duệ, em trai của tôi đang ở đây, đừng làm vậy với tôi được không? Khi nào em ấy đi, anh muốn chơi thế nào tôi cũng đồng ý.”
Thi Duệ không chịu buông tha: “Rõ ràng em chính là cái đồ dâm đãng, sao lại muốn giả vờ làm anh trai tốt chứ hả? Ban nãy em trai em đứng ngoài cửa đã thấy hết rồi.” Thi Duệ cười cười áp sát vào 136, “Bây giờ cậu ta đang ở cách vách đấy, em nói cậu ta nghe được cái gì? Hả?”
Thi Duệ nhìn chằm chằm vào mắt anh, từ trên cao nhìn xuống: “Anh trai tốt của cậu ta đang thông dâm cùng con riêng của mình kìa.”
Thông dâm. Mặt 136 cắt không còn giọt máu, như mảnh vữa tường trắng bệch rơi ra ngoài. Trái tim anh bị con dao này thẳng tắp mà đâm vào, dễ như bỡn mà bị rạch này hai nửa.
Thi Duệ gõ gõ vào vách tường, cao giọng hỏi: “Lão Hạ, nghe lỏm xong chưa hả?”
Ở mặt tường bên kia, 216 đang đỏ mặt tới mang tai, tim đập thình thịch mà nóp trong lồng ngực Hạ Vân Sơn. Nãy giờ em chỉ nghe được tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ liên lục, hết đợt này đến đợt khác, nghe mà lòng người hỗn loạn. Mà một trong hai người phát ra những âm thanh đó, chính là người anh trai mà mình vẫn ngưỡng mộ từ nhỏ.
Hạ Vân Sơn cũng gõ lại mặt tường: “Thế là xong rồi à?”
Thi Duệ nghe vậy thì hơi bất ngờ, lòng hiếu thắng nực cười khiến hắn ôm 136 đã cứng đờ vào trong ngực, đá văng cửa phòng đi sang phòng bên cạnh.
Trong phòng có một có một tấm bình phong gấp khúc làm từ lụa, bên trên thêu hình non nước rậm rạp xanh biếc, mặc dù không nhìn rõ, nhưng vẫn dư sức nhìn thấy bóng người đứng bên kia bình phong, chỉ là đường nét hơi mơ hồ, không gian bị chia cắt thành hai nửa.
Hạ Vân Sơn hiểu ý gã, nâng mông 216 lên ôm em sang bên kia của tấm bình phong: “Cùng nhau chứ?”
216 và 136 bị dọa đến trắng toát cả mặt, đều không tự chủ được mà lấy tay giữ chặt vạt áo của alpha.
216 tuổi còn nhỏ nên hay làm nũng, lá gan cũng lớn, nhỏ giọng cầu xin Hạ Vân Sơn: “Tiên sinh, em không muốn, em muốn về phòng.” Nước mắt em nói đến là đến, lúc này ra rơi tí tách trên vạt áo Hạ Vân Sơn.
Có phải là tiên sinh muốn chia sẻ em và anh trai với bạn thân của mình không?
Hạ Vân Sơn thấp giọng dỗ em: “Đứa ngốc, chúng ta làm của chúng ta, quan tâm đến bọn họ làm gì.”
216 mơ mơ màng màng, bị Hạ Vân Sơn nhẹ nhàng đặt lên tấm bình phong lụa, vừa mới chạm vào mặt vải, một thân thể ấm áp mềm mại ở phía bên kia cũng lập tức dính sát vào, cách một lớp lụa mỏng manh trơn trượt, cho dù 216 đang mặc áo len, nhưng vẫn thấy như da thịt đang dán vào nhau.
Là anh trai.
Em khóc thút thít xin tha: “Không muốn… Tiên sinh, em không muốn…” Rồi em lại mềm nhũn thì thầm với người anh trai em luôn luôn tin cậy, mong tìm được sự cứu viện: “Anh trai…hức hức… anh trai ơi…”
136 nghe mà lo lắng, vẻ mặt anh đau đớn, mềm giọng cầu xin con riêng: “Chúng ta về phòng có được không? Đêm nay tôi sẽ không đi đâu hết, chúng ta có thể làm cả đêm, nhưng đừng làm ở đây, được không?”
Thi Duệ chẳng mảy may lay động, xoa cánh mông trắng như tuyết của 136, nâng chân anh cố định trên người mình, mặt không đổi sắc cọ xát lỗ nhỏ đã ướt dầm dề, sau đó đột ngột cắm vào. 136 cắm đến ngửa ra đằng sau, trực tiếp đụng vào người 216.
216 càng sợ, khóc đến càng đáng thương, em bị ép cảm nhận tình ái thô bạo và cuồng loạn của anh trai và con riêng, ôm chặt lấy Hạ Vân Sơn. Hạ Vân Sơn cúi đầu ngậm lấy môi em, tham lam liếm mút, hàm hồ mà ra lệnh: “Ôm chặt cổ tôi.”
216 khóc lóc nghe lời, quần và quần lót bị bàn tay còn lại của tiên sinh nhanh chóng kéo xuống, quăng ở trên sàn nhà.
Em thực sự quá sợ hãi, không sao thả lỏng được, cả người căng chặt, Hạ Vân Sơn không thể làm gì ngoài vừa hôn em, vừa mở rộng ra cho em. Thân thể của omega cấp cao thực sự quá nhạy cảm, ngón tay chai sần của alpha chậm rãi đi vào, chỉ cần rút ra cắm vào vài lần, trên ngón tay đã dính đầy chất lỏng tanh ngọt.
Quá dễ dàng để mở rộng em, chỉ như tách vỏ của một thứ trái cây đã chín mềm.
Hạ Vân Sơn hôn nhẹ gò mát 216, rồi lại hôn xuống đôi môi ướt nhẹp của em, đầu lưỡi vói vào trong, mút mát đến mức 216 đầu váng mắt hoa, chỉ có thể ậm ừ, nhân lúc này, Hạ Vân Sơn thấp giọng dụ dỗ: “Cởi thắt lưng ra cho tiên sinh nhé.”
216 bị tiên sinh đầu độc, si ngốc liếm láp đôi môi Hạ Vân Sơn, đầu lưỡi vừa mềm vừa hồng, bàn tay khéo léo tháo dây lưng cho tiên sinh, lại còn vô sự tự thông luồn tay vào quần lót hắn, lôi dương v*t đỏ đậm nóng bỏng ra.
Lòng bàn tay em ngứa ngáy, như là đang nắm thân một con rắn thô to, đang thè lưỡi kêu xèo xèo, cắn vào trái tim em.
Hạ Vân Sơn hài lòng mà nhấc cái mông trơn trượt của 216 lên cao hơn một chút, cặp mông trắng nõn bị đâm chọc, dấu vết tinh mỹ lưu lại trên mông, quy đầu mới chỉ cắm vào một nửa, thịt mềm hồng thắm đã đói khát mà nuốt cả cây vào.
Cả hai bên cứ như vậy mà làm.
216 và 136 lưng dán lưng, da dẻ mềm mại ma sát với nhau, như là khi còn bé cả hai trần trụi tắm cùng nhau trong cái bồn tắm nhỏ xíu. Cả hai ướt nhẹp, trên cổ đầm đìa mồ hôi, cặp mông mềm nhũn đôi khi vô tình cảm vào nhau, như là hai con cá trắng đáng thương bị làn sóng tình dục đánh dạt vào bờ.
216 ôm cổ Hạ Vân Sơn mềm như bông vừa khóc vừa vừa kêu, gọi tiên sinh tiên sinh không ngừng, cặp chân dài trắng như tuyết đung đa đung đưa. Hạ Vân Sơn hiếm thấy mà trở nên thật dịu dàng, vừa hôn môi vừa cắm vào em.
Thế nhưng Thi Duệ không được tốt tính như vậy, hắn va chạm đến mức bắp đùi 136 tê dại, cúi người hút cặp vú đã qua sinh nở nhiều lần của omega, chiếc răng nanh sắc nhọn xảo quyệt mà tàn nhẫn cắn vào đầu tiết sữa đang hơi nhếch lên, cực kì tàn nhẫn mà liếm mút, vừa cắn vừa hút đầy mạnh bạo, không bao lâu, 136 cảm thấy ngực trướng lên, đầu sữa mở ra, sữa tươi ngọt ngào mà phun ra tung tóe, lập tức bị con riêng ngậm vào khoang miệng, hút vào từng ngụm từng ngụm không thừa giọt nào, hệt như đứa trẻ sơ sinh.
Hạ Vân Sơn đương nhiên cũng ngửi được hương sữa ngọt ngào tan trong không khí, hắn cúi đầu ngậm vào đầu v* đỏ tươi run rẩy của 216, núm vú nho nhỏ, đầu nhũ cũng xinh xắn đáng yêu, hắn vừa cắn vừa nhẹ giọng nói: “Sao Nguyên Nguyên vẫn chưa có sữa chứ?”
216 ngửa đầu ngọt ngào rên rỉ, ôm lấy cổ tiên sinh làm nũng: “Tiên sinh… Tiên sinh làm đến khi em mang thai, em sẽ có sữaa mà.”
Hạ Vân Sơn cười mắng một tiếng trầm thấp: “Bé dâm đãng”
Một bên khác của tấm bình phong, 136 cũng bị làm ra tiếng thở dốc mềm ngọt, đầu óc mơ hồ, “A Duệ! A Duệ! A…a Mạnh quá, hỏng mất… Anh thương em với…”
Hạ Vân Sơn và Thi Duệ rất ăn ý, đồng thời xoay người hai mỹ nhân omega lại, làm các em từ phía sau lưng, để 216 và 136 đối mặt, hai bàn tay phát run cách tấm bình phong dán vào nhau.
Hai người gần như có thể thấy rõ cảnh tượng trước mắt. Giữa anh trai và em trai chỉ có một tấm bình phong ngăn cách, bọn họ có thể nghe thấy tiếng nước dính nhớp của nhau, tiếng da thịt chạm vào nhau kêu bành bạch, trong không khí ngập tràn mùi vị tanh nồng lại ngọt ngào, thật giống một cái nhà thổ.
Anh trai/Em trai cũng đang bị xuyên xỏ giống mình sao? Tứ chi trắng như tuyết quyến luyến mà quấn lấy nhau, nước mắt và tình yêu, tất cả đều bị thân thể nóng cháy làm cho tan chảy, tình đến mức tận cùng, mà cũng giống như hai con chó cái đến thời kì phát tình.
Thật quái lạ làm sao, lại quá dâm đãng, hai anh em alpha làm hai anh em omega.
Hai người quá xấu hổ, cắn chặt hàm răng, nhưng trong cổ họng vẫn bị động tác mãnh liệt ép ra tiếng thở dốc ngọt ngào, một tiếng tiếp một tiếng, như tơ như sợi.
Khoái cảm là dòng nước thủy triều, dương v*t càn quấy thịt mềm, cả hai thực sự không chịu nổi, cách tấm bình phong, hai người khó khăn mà chạm vào nhau, như là muốn sẻ chia khoái cảm dữ dội và nhịp tim mãnh liệt của mình.
Cả hai đồng thời đạt cao trào, eo căng lên, ngón chân phấn hồng cuộn lại, bụng dưới và bắp đùi loang lổ tinh dịch trắng ngà, như là đóa hoa bị vò nhăn nhúm.
Ham muốn tình dục của cả bốn người giao thoa, tạo thành một tấm lưới hoa lệ mà kín kẽ, nhốt tất cả ở bên trong.
Hết chương 21.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook